Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông Giang có gì thì cứ hỏi đi”, Tôn Hàn cười nói.

Giang Lệ chợt nhìn chằm chằm vào Tôn Hàn rồi hỏi với vẻ nghiền ngẫm: “Cậu có quan hệ thế nào với nhà họ Tôn?”

Tôn Hàn lập tức ngẩn ra, nhưng vẫn giả vờ hỏi: “Nhà họ Tôn ở Thượng Kinh ư?”

“Còn ai vào đây nữa!”

“Tôi thì có quan hệ gì với họ được? Ông Giang cứ đùa!”

Giang Lệ bật cười nói: “Tôn Hàn, cậu còn trẻ tuổi nhưng lòng dạ rất thâm sâu, luôn không thích nói thật”.

“Dù đã có người cố ý phong toả tin tức về cậu ở Tây Nam, nhưng trước đó tôi đã đi nghe ngóng rồi, người khác không hay nhưng tôi thì biết rõ”.

“Ngũ công tử Tôn Bân bây giờ của nhà họ Tôn chính là em nuôi Từ Tiểu Bân của cậu! Vấn đề là cậu ta họ Từ, còn cậu thì họ Tôn!”

“Theo tôi thấy, nếu cốt nhục thất lạc trong dân gian của Tôn Hành Vương là cậu hoặc Từ Tiểu Bân thì từ phẩm chất, tính cách cho tới nhiều manh mối khác, tôi nghĩ chính là cậu”.

“Nói cách khác thì tôi nghĩ cậu mói chính là ngũ công tử thật sự của nhà họ Tôn”.

Câu cuối cùng, Giang Lệ nói rất tự tin, như thể đã chắc chắn về thân phận của Tôn Hàn.

Chu Giang ngồi trên tay vịn sofa vuốt cằm, cảm thấy chuyện này rất thú vị.

Ngũ công tử hiện giờ của nhà họ Tôn lại là hàng giả.

Còn người thật thì lại đang làm việc ở công ty của vợ sắp cưới, đã thế còn bị cô ta gài bẫy.

Nghĩ thôi đã thấy chuyện này tức cười rồi, nhưng bọn họ có đầy đủ chứng cứ chứng minh Tôn Hàn mới là con trai của Tôn Hành Vương, hay chính ngũ công tử.

“Ông Giang, ông từng nói khi nào gặp lại, ông sẽ nói cho tôi biết chuyện giữa ông và người phụ nữ đó mà, giờ tôi đang rất tò mò đây”, Tôn Hàn trầm mặc một lúc rồi chuyển chủ đề.

Trước kia, Giang Lệ từng nói ông ta muốn chiếm Tây Nam không phải để trở thành bá chủ thế giới ngầm, vì ông ta không có dã tâm lớn đến thế.

Ông ta làm như vậy là vì một người phụ nữ.

Tôn Hàn rất tò mò muốn biết rốt cuộc đó là một người phụ nữ như thế nào mà có thể khiến Giang Lệ nỗ lực, kiên nhẫn mười năm với một mục tiêu.

Chu Giang nhìn sang Giang Lệ thì thấy ông ta nhíu chặt mày lại.

“Là chuyện cũ về các gia tộc ở ẩn thôi, kể chi tiết với cậu cũng chẳng có ý nghĩa gì. Đại khái là tôi đã hứa với cô ấy sẽ dùng quyền thống trị thế giới ngầm ở sáu tỉnh Tây Nam để cầu hôn với cô ấy! Nhưng có làm được đâu”.

Nghe thấy câu giải thích hết sức ngắn gọn ấy, Tôn Hàn cau mày nói: “Nói vậy là tôi đã cản trở việc chung thân đại sự của ông Giang à, tội này lớn quá!”

Giang Lệ bật cười nói: “Thì tại tôi bất tài nên không trách cậu được, mà cũng chẳng trách ai được. Vả lại, nếu tôi mà làm được thật thì sau đó cũng có lắm phiền toái lắm. Thôi, không nói mấy chuyện này nữa. Còn cậu có phải là ngũ công tử hay không thì cũng không quan trọng với tôi. Nhưng nếu cậu đã đến Thượng Kinh rồi thì là bạn của tôi, nếu không gặp chuyện gì quá phiền phức thì cứ báo tên tôi ra là được”.

“Còn ân oán xưa thì xí xoá. Mà sau này cậu cứ gọi tôi là anh Giang thôi, tôi sắp không còn là ông Giang của Công Tử Minh nữa rồi”.

Giang Lệ nói rất nhiều, nên cũng lộ ra không ít tin tức.

Điều quan trọng nhất trong số đó là ông ta sắp mất đi quyền thống trị ở Công Tử Minh.

Quả là một tin tức chấn động.

Đương nhiên Tôn Hàn biết nguyên nhân là từ anh mà ra.

Nhưng trước đó, bọn họ có lập trường khác nhau nên dù anh có làm gì cũng không phải là quá đáng, vì thế anh cũng không cần phải thấy áy náy, vì đây vốn là chuyện thắng làm vua thua làm giặc.

Song, anh vẫn phải công nhận một điều là Giang Lệ là người rất rộng lượng, dù cho khi đó ông ta đã thua thảm hại vì anh.

Nhưng khi anh đến Thượng Kinh rồi, ông ta vẫn có thể hoà nhã kết bạn với anh được.

Đã vậy, lẽ nào anh còn so đo gì nữa sao?

Sau trận đấu lôi đài hôm đó, mọi ân oán giữa Giang Lệ và Thiên Cửu Môn nên xí xoá đi thôi.

Tôn Hàn nhanh nhảu gọi: “Anh Giang!”

“Ha ha, chẳng mấy khi mọi người thoải mái nói chuyện với nhau thế này, tối nay phải đi uống một chầu no say mới được”.

“Tuân lệnh!”

Cả ba không nhiều lời nữa mà đi thẳng ra ngoài ăn chút điểm tâm lót dạ, sau đó quay về phong bao uống rượu, không ai gọi gái phục vụ, vì họ đều không thích.

Nếu họ thật sự muốn hưởng thụ phụ nữ thì thiếu gì người để chọn nên không cần phải gọi phục vụ ở quán.

Sau hơn ba tiếng uống rượu, chai rỗng đã chất cả đống, cả ba đều uống tới bến.

“Tôn Hàn, cậu là khách nên sẽ có quyền quyết định khi nào dừng uống”.

Đến giờ, Giang Lệ vẫn chưa say, Tôn Hàn ngà ngà, còn Chu Giang thì ngật ngưỡng rồi.

“Cùng tàm tạm rồi đấy, tôi còn ở đây lâu nên vẫn còn cơ hội uống tiếp”.

“Được, tôi sẽ cho xe đưa cậu về!”

Giang Lệ vừa nói dứt câu thì điện thoại đã đổ chuông, ông ta nghe máy nói vài câu rồi ngắt.

Ông ta nhìn Tôn Hàn với vẻ sâu xa rồi nói: “Cậu em của cậu đúng là không thể khá lên được!”

Từ Tiểu Bân?

Tôn Hàn sững người: “Có chuyện gì à?”

“Cũng không có gì, trên bảo dưới không nghe thôi. Đêm nay chắc cậu ta uống say quá, đã thế thấy Liễu Phương Phương là vợ sắp cưới của mình nên tự mò đến nhà cô ta đòi sủng hạnh ấy mà”.

“Kết quả là bị Trương Dương Phi nhìn thấy, lôi ra tẩn cho một trận! Mà giờ vẫn đang đánh tiếp đấy!”

Giang Lệ cười cợt kể lại tình hình.

Nghe thấy vậy, Tôn Hàn chỉ im lặng, cũng đáng đời mà.

Vì chồng sắp cưới của mình mà Liễu Phương Phương đã tìm một tấm bia đỡ đạn cho Trương Dương Phi trút giận, Từ Tiểu Bân đã không làm được gì Trương Dương Phi rồi lại còn đòi ngủ với Liễu Phương Phương.

Thế không là đáng đời thì là gì?

Nếu cậu ta giỏi thì Liễu Phương Phương sẽ luôn là của cậu ta.

Còn không thì phải trốn cho kỹ, không chỉ có nước no đòn.

“Có cần tôi gọi cho Trương Dương Phi, bảo cậu ta tha cho em trai cậu không?”, Giang Lệ lại hỏi dò.

Tôn Hàn suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Không, đòn đau cho nó nhớ lâu. Không nó lại tưởng mình là ngũ công tử của nhà họ Tôn rồi thì không ai dám động tới”.

Dẫu sao cũng không xảy ra chuyện lớn được.

Dù ngoài mặt, Trương Dương Phi có vẻ không quan tâm đến thân phận của Từ Tiêu Bân, nhưng chắc chắn cũng không dám làm gì quá đáng.

Nếu anh ta dám đánh Từ Tiểu Bân tàn phế thì biết phải ăn nói với nhà họ Tôn ra sao.

“Cũng được, dù gì tôi cũng thấy ngứa mắt với thằng em ấy của cậu, đúng là…”

Giang Lệ liếc nhìn Tôn Hàn với vẻ quái lạ rồi nói: “Dù cậu không thừa nhận, nhưng sự thật ra sao thì chúng ta đều rõ rồi, cậu mới là ngũ công tử của nhà họ Tôn. Điều này có nghĩa là Liễu Phương Phương phải là vợ sắp cưới của cậu mới đúng”.

Tôn Hàn ngước mắt lên: “Tôi hiểu ý của anh”.

“Để tôi bảo người đưa cậu về!”

Giang Lệ không nhiều lời nữa mà giơ tay vỗ vai Tôn Hàn, sau đó cả hai cùng rời khỏi phòng bao.

Còn Chu Giang thì đã say mềm rồi.

Về đến nhà, Tôn Hàn đi tắm, tinh thần vẫn rất tỉnh táo.

Trong đầu anh vang lên câu nói của Giang Lệ.

Nói thế nào thì Liễu Phương Phương cũng là vợ sắp cưới của anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK