Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 328: Gã ta đã biến thành trò cười

Những đồng nghiệp khác chỉ chuyền tay nhau thực đơn một cách tượng trưng, cũng không gọi nhiều món.

Tuy người ta sẽ thanh toán, nhưng họ cũng thấy ngại.

Sau đó, Tôn Hàn bèn đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ dọn món lên.

Trong vòng chưa đầy hai mươi phút, bàn tròn đã bày đầy món ăn ngon lành, trong chiếc tủ sát tường cũng đã được đặt các loại đồ uống khác nhau.

Nhiều đồng nghiệp của Trần Thanh Sương vừa nhìn thấy cảnh này đều chép miệng, có lẽ bữa ăn này tốn mấy chục nghìn tệ!

Về cơ bản, chẳng còn ai tin Tôn Hàn chỉ là bạn của Trần Thanh Sương nữa. Dù có là người yêu thì cũng rất ít người chịu chi thế này.

Bảo Trần Thanh Sương và Tôn Hàn không có quan hệ đặc biệt, bọn họ tin mới là lạ.

Có nhiều đồng nghiệp nữ bắt đầu thấy hâm mộ Trần Thanh Sương, sao cô ấy lại có một người bạn trai tuyệt vời như thế chứ!

Cạch!

Đúng lúc này, Chu Hàn với sắc mặt tái nhợt bước vào phòng. Thấy đồ ăn bày kín bàn, mặt gã ta… lại càng tái hơn!

Chết tiệt, họ nghĩ gã ta là đại gia đấy à!

Đến khi ánh mắt liếc đến rượu trong tủ, gã ta đã có suy nghĩ quay người bỏ về.

Khốn thật!

Thật ra gã ta định chi năm nghìn tệ cho bữa tiệc này thôi. Chỉ cần có được Trần Thanh Sương thì số tiền này rất xứng đáng.

Nhưng với bữa ăn tốn mấy chục nghìn tệ này, Chu Hàn đến phát điên mất thôi.

Ngần này tiền đủ để gã đến câu lạc bộ một tháng đấy!

“Rốt cuộc quản lý Chu cũng đến rồi, ngồi xuống đi nào!”

“Thức ăn và rượu được dọn lên cả rồi, chỉ còn thiếu anh thôi!”

Có hai đồng nghiệp nam đứng dậy, nịnh nọt dẫn Chu Hàn vào bàn, còn rót sẵn một ly rượu cho gã ta.

Chu Hàn nhìn hai chai rượu trắng đã khui trên bàn, thấy lòng đau như cắt.

Gã ta từng uống rượu Trúc Diệp Lang này rồi, một chai có giá bảy nghìn năm trăm tệ đấy!

Vấn đề là lúc ấy người khác thanh toán!

Chai rượu vang mà mấy cô đồng nghiệp kia uống còn đắt hơn, Latour đấy, hai mươi mấy nghìn tệ một chai!

Mấy người phụ nữ chết tiệt này có uổng được không vậy? Đúng là phung phí của trời!

Gã ta đã đánh giá thấp khoản chi cho bữa tiệc tối nay rồi, e rằng phải đến một trăm nghìn tệ mất!

“À, quản lý Chu này, nếu anh đã đến rồi thì phát biểu gì đi!”

“Được, được…”

Chu Hàn cười gượng gạo, đoạn đứng dậy, nâng ly rượu lên mà thấy lòng chán chường, “Đầu tiên, chúng ta hãy chúc cô Trần Thanh Sương sinh nhật vui vẻ…”

Ngay tức thì, những người còn lại đều giơ ly lên, chuẩn bị kính rượu với Trần Thanh Sương.

Chu Hàn lập tức lên tiếng, “Đừng vội kính rượu, tôi muốn nói chuyện này trước”.

Tất cả đều khó hiểu nhìn Chu Hàn, vẻ chăm chú lắng nghe.

“Ừm, thì… phòng thiết kế của chúng ta là một gia đình, mọi người nên giúp đỡ và yêu thương nhau, đúng không nào?”

“Đương nhiên rồi!”

“Dưới sự lãnh đạo của quản lý Chu, chúng ta còn thân thiết hơn cả gia đình!”

“…”

Mọi người phụ hoạ.

“Đúng vậy, chính vì chúng ta là một gia đình, nên tôi quyết định, mọi người sẽ cùng chia nhau thanh toán bữa tiệc sinh nhật này của Trần Thanh Sương!”

“…”

Tất cả đều ngẩn ra.

Chia nhau thanh toán?

Đùa cái quái gì vậy hả!

Tổng cộng có mười một, mười hai người ở đây, nếu chia ra thanh toán, vậy mỗi người phải trả ít nhất hơn năm nghìn tệ!

Tuy những người ngồi đây đều có lương hơn mười nghìn, nhưng vấn đề là ai lại hào phòng chi bốn, năm nghìn tệ cho một bữa ăn chứ!

Có điều, chẳng ai nói gì cả, mặc Chu Hàn nói tiếp.

Dù gì thì ở công ty, chính Chu Hàn đã hứa tối nay gã ta sẽ mời tiệc!

Sắc mặt Chu Hàn đã đỏ bừng. Lúc ở công ty, gã ta đã hứa sẽ thanh toán bữa ăn này, giờ lại nuốt lời, tất nhiên là thấy rất xấu hổ.

Nhưng Chu Hàn nghĩ kĩ lại thì, gã ta đãi tiệc vì có ý với Trần Thanh Sương, nhưng cô ấy lại dẫn một người bạn quái quỷ đến đây, ngộ nhỡ họ có quan hệ mập mờ gì đấy thì sao?

Thế thì gã mất tiền oan uổng à!

Hơn nữa, mấy người này gọi món đúng là quá đáng.

Vì túi tiền, Chu Hàn đành tiếp tục trơ mặt nói tiếp, ra vẻ ‘rất hợp tình hợp lý’, “Thực sự không phải do Chu Hàn này không nỡ bỏ tiền ra, mà vì hôm nay là sinh nhật Thanh Sương, nếu chỉ có tôi thể hiện thành ý thì chắc chắn mọi người sẽ thấy áy náy. Vậy nên tôi mới quyết định chia nhau thanh toán, để mọi người cùng nhau vui vẻ mừng sinh nhật Thanh Sương, cũng để Thanh Sương cảm nhận được lòng thành của mọi người!”

Ngay lập tức, đồng nghiệp trong phòng đều lộ vẻ khinh thường. Không nỡ chi tiền thì cứ nói thẳng ra đi!

Việc gì phải làm ra vẻ đường hoàng như thế!

Đồng nghiệp nam ngồi cạnh Chu Hàn kéo góc áo gã ta, định nhắc rằng tối nay có người thanh toán rồi, Chu Hàn không cần mặt dày tránh né chuyện thanh toán nữa, xấu hổ lắm!

Nhưng Chu Hàn lập tức trừng mắt nhìn người đó, hỏi ngay, “Triệu Cường, cậu thấy tôi nói có lý không?”

“Quản lý…”

Ánh mắt của Chu Hàn càng hung dữ hơn.

Quá bất lực, Triệu Cường đành phụ hoạ, “Quản lý nói rất có lý, chúng ta nên chia nhau thanh toán!”

“Mọi người thì sao?”, nghe được câu trả lời này, Chu Hàn bèn nhìn những người còn lại.

Nếu những nhân viên ngồi đây không đồng ý, gã ta làm sao ép buộc được!

Chu Hàn cắn răng mua chiếc A4L là vì thể diện, làm gì có nhiều tiền để chi trả bữa tiệc này.

Huống chi, gã ta cũng đâu có điên, tối nay e rằng Trần Thanh Sương ăn tiệc xong sẽ vui vẻ đi với người bạn kia của cô ấy.

Gã ta chẳng kiếm được lợi lộc gì, sao phải hào phóng chi tiền chứ?

Chỉ là Chu Hàn vừa hỏi câu này xong, không khí đột nhiên trở nên rất lúng túng, chẳng ai trả lời.

Ngộ nhỡ họ đồng ý, bạn của Trần Thanh Sương không thanh toán nữa, họ phải chia nhau ra trả thì phải làm sao?

“Quản lý Chu à, tối nay bạn tôi sẽ thanh toán, vừa nãy đã hứa với mọi người rồi. Vậy nên quản lý Chu ngồi xuống trước đi”, Trần Thanh Sương không nhịn được nữa, bèn lên tiếng giải thích.

Tuy cô ấy không muốn tiêu quá nhiều tiền của Tôn Hàn như thế, nhưng món ăn đều do Tôn Hàn gọi, Trần Thanh Sương lại không có nhiều tiền đến vậy, đành để anh trả thôi.

Vẻ mặt của Chu Hàn đột nhiên trở nên rất đặc sắc.

Có người thanh toán rồi?

Sao không nói sớm chứ?

“Phụt!!”

Có người không kiềm chế được nữa nên bật cười, tuy đã kịp che miệng nhưng ai nấy đều nghe thấy rất rõ ràng.

“Phụt… phụt…”

Có đến mấy người không nhịn cười được nữa.

Sắc mặt của Chu Hàn đã đen sì, nhìn sang Tôn Hàn bằng ánh mắt căm thù!

Sao gã ta cứ có cảm giác tên Tôn Hàn này cố tình không nói rõ ra, làm cho gã ta khó xử!

Chỉ vì muốn tránh việc thanh toán mà gã ta hành xử như một tên hề vậy!

Kết quả là có người thanh toán rồi!

Cảm giác này đúng là khó chịu!

Đặc biệt là khi Chu Hàn vẫn còn đang đứng, mọi người đều ngồi nhìn gã ta rồi cười nhạo.

Điều này khiến Chu Hàn càng xấu hổ hơn!

“Quản lý Chu à, chúng ta đừng làm mất thời gian nữa, thức ăn sắp nguội mất rồi”, Tôn Hàn nhẹ giọng thúc giục.

Tuy Tôn Hàn không lộ vẻ châm chọc, nhưngChu Hàn nghĩ đối phương chắc chắn đang cười mình!

“Mọi người, ăn, ăn tiệc thôi!!”

Chu Hàn thực sự không còn mặt mũi nói dông dài nữa, bèn bực bội ngồi xuống.

“Phụt…”

Lúc này vẫn còn một đồng nghiệp nữ không ngừng cười được, vội che miệng đứng dậy, “Ngại quá, tôi vào nhà vệ sinh một lát!”

Sắc mặt của Chu Hàn đã tối sầm. Giờ gã ta đã biến thành trò cười!!
Chương 329: Gặp “tri kỷ” ngàn ly ít

Chu Hàn ngày càng thấy chướng mắt với Tôn Hàn, chỉ thấy Tôn Hàn này đang cố đình giỡn mặt với mình nên mới cố ý đòi thanh toán, đã thế còn không cho người khác nói với gã ta, thành ra gã ta mới lâm vào cảnh ngượng ngùng thế này.

Gã ta lườm cấp dưới đứng cạnh như muốn trách sao không nói sớm?

Người cấp dưới ấy tỏ vẻ oan ức, rõ ràng anh ta định nhắc Chu Hàn ngay từ đầu là đừng đòi chia đều hoá đơn chi cho mất mặt rồi.

Nhưng vấn đề là làm gì có cơ hội đâu!

Những người khác cũng không dám tỏ vẻ cười trên nỗi đau của người khác, bởi họ vẫn cần bát cơm từ phòng kế hoạch của công ty quốc tế Phong Hoả, nếu bị Chu Hàn ghi thù thì với tính cách tiểu nhân của gã ta, kiểu gì cũng gây khó dễ cho họ.

‘Mẹ kiếp! Một chén rượu mà những hai nghìn lận, ông đã mất mặt rồi thì nay sẽ uống cho mày cháy túi luôn!”

Chu Hàn thầm nghĩ trong đầu, sau đó liếc nhìn rượu trắng trong chén rồi toan tính.

Gã ta là quản lý bộ phận kế hoạch nên thường xuyên phải đi tiếp khách, nếu nói đến tửu lượng thì gã ta tự tin là mình chấp hết mọi người ở đây.

Thế thì cứ uống xả láng thôi, đằng nào cũng có người thanh toán.

“Nào, vị này là Tôn Hàn đúng không! Gặp thế này là có duyên rồi, chúng ta cạn một chén nhé!”

Chu Hàn chẳng buồn vòng vèo mà nâng chén với Tôn Hàn luôn, sau đó lập tức ngửa cổ uống cạn chén rượu.

Oa!

Mọi người trong phòng ồ lên, Chu Hàn định lấy lại thể diện trên bàn rượu đây mà.

Nhất thời không ít ánh mắt hướng về phía Tôn Hàn, người ta uống cạn trước rồi kìa, anh có tiếp không đây?

Nếu không tiếp thì là nhát gan rồi.

Còn nếu uống cùng Chu Hàn thì phải dè chừng tửu lượng của gã ta.

Nói chung kiểu gì cũng phải nếm trái đắng rồi.

“Tôn Hàn không biết uống rượu, quản lý Chu, anh đừng gây khó dễ cho anh ấy”, Trần Thanh Sương vội ngăn cản.

Gã ta định biến nơi này thành chiến trường đọ rượu hay sao!

“Thanh Sương, em nói vậy là không được, đã là đàn ông thì phải biết uống rượu chứ? Tôi thấy cậu Tôn đây rất được, chắc chắn tửu lượng cũng không vừa đâu, thôi đừng khiêm tốn nữa”.

Trong mắt Chu Hàn chưa đầy vẻ căm ghét, Trần Thanh Sương vừa vào công ty thì gã ta đã để mắt tới cô ấy rồi, đang chuẩn bị ra tay thì lại có một gã đàn ông ở đâu lao ra.

Trẻ tuổi, nhiều tiền, đã thế còn đẹp trai nữa!

Đúng là chèn ép gã ta về mọi mặt mà.

Đàn ông luôn có tính hiếu thắng, dù Chu Hàn đã hơn bốn mươi tuổi thì vẫn vậy.

Hơn nữa, cứ thấy Trần Thanh Sương là gã ta lại thấy ngứa ngáy hết cả người, thậm chí còn nghĩ nếu được ngủ với cô gái này một đêm thì giảm vài năm tuổi thọ cũng được.

Mẹ kiếp, nhưng vấn đề là gã ta là một quản lý, đã vậy còn lập gia đình rồi.

Còn Tôn Hàn kia thì lái Mercedes, thanh toán một bàn ăn cả trăm vạn mà còn chẳng nhíu mày đến một cái.

Nếu gã ta mà là phụ nữ thì cũng biết phải lựa chọn ai rồi!

Đặc biết là hôm nay gã ta còn bị vào vai tiểu nhân mất hết thể diện, giờ đang nghẹn cục tức tận cổ, nếu không nghĩ cách chơi cho Tôn Hàn một vố thì sao mà chịu được đây!

“Tôi sẽ cố…!”

Tôn Hàn chợt cầm chén rượu lên rồi thử nhấp một ngụm, sau đó anh nhíu chặt hàng lông mày lại như rất khó uống.

“Cậu không uống được thì đừng cố, đừng uống nữa!”, Trần Thanh Sương lòng nóng như lửa đốt.

“Ha ha, ngụm đầu tiên thường là vậy, nhưng uống nhiều thì sẽ quen, như uống nước ấy mà”, Chu Hàn cười lớn nói.

Mọi người đều thầm khinh bỉ, như uống nước, gã ta đang lừa ai vậy!

Nếu uống quá nhiều rượu trắng, nhẹ thì đầu óc quay cuồng, nặng thì khéo còn phải nhập viện.

Không thấy trên bản tin vẫn phát ra rả những trường hợp chết vì uống rượu đấy sao?

“Ực!”

Đột nhiên Tôn Hàn nghiến răng, cố gắng uống cạn chén rượu không còn một giọt.

“Được lắm!”

Chu Hàn cười phá lên rồi lại rót đầy chén của mình và Tôn Hàn.

Sau đó, gã ta lại nâng chén nói: “Cậu Tôn đúng là người hảo sảng, tôi thích nhất kiểu người hào phóng như cậu đấy. Nào, chúng ta cạn thêm chén nữa cho tăng tình cảm nhé!”

Lại cạn tiếp ư!

Sau khi uống hai chén rượu vào bụng, mặt Chu Hàn cũng bắt đầu đỏ lên, có vẻ cũng hơi khó chịu rồi.

“Quản lý Chu, thôi ăn đồ ăn đi, Tôn Hàn không uống được nhiều rượu vậy đâu”, Trần Thanh Sương lạnh mặt, cô ấy biết thừa Chu Hàn đang có ý gây khó dễ cho Tôn Hàn.

Nhưng Tôn Hàn lại xua tay rồi tỏ vẻ gắng gượng nói: “Chẳng mấy khi vui thế này, uống thêm một chút cũng không sao đâu!”

Ngay sau đó, anh lại chật vật uống cạn chén rượu.

Uống xong, Tôn Hàn thấy toàn thân chếnh choáng như sắp ngã đến nơi.

“Cậu không uống được nữa đâu!”

Trần Thanh Sương có vẻ tức giận, sao Tôn Hàn không chịu nghe cô ấy khuyên nhủ vậy chứ!

“Thôi mọi người ăn đi, không là đồ ăn nguội hết bây giờ”.

Lúc này, chợt có một đồng nghiệp lên tiếng giải vây.

Họ tin chắc Tôn Hàn mà uống tiếp thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện, hôm nay anh đãi bọn họ ăn uống no say, mà họ lại chuốc cho anh say ngoắc cần câu thì trông sao được?

Nhưng người này vừa lên tiếng đã bị Chu Hàn lườm cho một cái.

“Ha ha, tửu lượng của cậu Tôn cao thật, quá siêu luôn! Chén cuối nha! Quy tắc ở chỗ chúng tôi là vậy, đã uống thì phải uống ba chén. Nếu cậu Tôn không đồng ý là không nể mặt tôi đâu đấy”.

Chu Hàn không cho Tôn Hàn cơ hội từ chối, nhanh chóng mở thêm một chai rượu nữa.

Thất ra, uống liên tiếp hai chén rượu xong, gã ta cũng thấy hơi cồn cào rồi, nhưng điều khiến gã ta bất ngờ là Tôn Hàn vẫn trụ được sau hai chén ấy.

Vậy thì phải cần một chén chốt hạ!

Uống xong chén thứ ba, Chu Hàn đã thấy mất cảm giác.

Gã ta không tin Tôn Hàn vẫn chống đỡ được.

Những người khác đưa mắt nhìn nhau, đúng là ở chỗ họ có phong tục kính nhau ba lần uống thật, nhưng không phải rượu, mà là bia.

Chứ loại rượu nặng như rượu trắng mà vừa găp đã chúc nhau ba chén thì chỉ có đi thôi.

Nhưng ai cũng biết Chu Hàn đang muốn lấy lại thể diện, họ không thân với Tôn Hàn nên chẳng thể giúp anh để rồi đắc tội với Chu Hàn được.

“Quản lý Chu, anh quá đáng rồi đấy! Không uống nữa!”, Trần Thanh Sương đã hoàn toàn nổi giận, lập tức lên tiếng trách mắng.

“Không sao, cũng tại quản lý Chu vui quá thôi mà! Thêm một chén này nữa không sao, không sao đâu…”

Song, Tôn Hàn lại xua tay rồi cầm chén rượu lên, không chờ Trần Thanh Sương kịp phản ứng gì, anh đã uống cạn chén rượu.

Ngay sau đó, chén đã rỗng không.

“Quản lý… Chu, đến… lượt anh rồi”, Tôn Hàn líu lưỡi.

Chu Hàn: “…”

Gã ta thật sự không ngờ Tôn Hàn có tửu lượng khá đến vậy, người bình thường mà uống cạn ba chén rượu trắng này là vào viện rồi.

Nhưng người ta đã uống xong rồi, nếu gã ta không uống thì mất mặt chết mất.

“Được!”

“Ực!”

Chu Hàn nghiến răng uống cạn chén rượu, sau đó lập tức thấy ngực mình nóng như lửa đốt, vô cùng khó chịu.

Chu Hàn vỗn nghĩ Tôn Hàn sẽ gục trước mình.

Tuy nhiên, dù Tôn Hàn trông không được thoải mái cho lắm, nhưng vẫn ngồi trên ghế, tóm lại là vẫn ổn.

Chu Hàn còn định uống tiếp, không khiến Tôn Hàn gục ngã thì sao gã ta hả giận được.

Nhưng vấn đề là gã ta không uống nổi nữa rồi.

Uống tiếp nữa là tới công chuyện đó.

Uống từ từ thì gã ta còn chống đỡ được.

Chứ nốc liền tù tị ba chén thế này thì…

“Có câu có qua có lại, quản lý Chu đã kính tôi ba chén, nếu tôi không bày tỏ thành ý, khéo lại bị hiểu lầm là thất lễ mất”.

“Quản lý Chu, tôi kính anh một chén!”

Đột nhiên, Tôn Hàn lại đổi khách thành chủ.
Chương 330: Chu Hàn, anh là đồ súc sinh

Cả phòng như muốn bùng nổ!

Hai bọn họ đã uống ba chén rồi đó.

Vậy mà Tôn Hàn này còn định uống tiếp sao?

Đùa nhau chắc!

Nhưng sự thật đúng là vậy, Tôn Hàn chợt tỏ ra bình thản, không còn chút dáng vẻ khó chịu nào của ban nãy nữa.

Mặt Chu Hàn đầy vạch đen, gã ta chợt có cảm giác hình như mình múa rìu qua mắt thợ rồi.

Làm gì có chuyện Tôn Hàn này không biết uống rượu, khéo tửu lượng còn sâu không đáy ý chứ.

“Tôn Hàn, cậu…”

Tôn Hàn mỉm cười thờ ơ nói: “Không sao, mấy khi vui thế này, tôi vẫn ổn, kể cả uống thêm một chai nữa với quản lý Chu cũng được”.

Uống thêm một chai nữa ư?

Có cần gọi xe cứu thương trước không?

Không ít người nhìn Chu Hàn với vẻ thương cảm, thế mới nói tự tạo nghiệt không thể sống.

Muốn gây khó dễ cho ai thì cần tìm hiểu rõ về đối tượng trước, chứ giờ đâm lao là phải theo lao rồi!

Tửu lượng của Chu Hàn rất khá, nhưng phen này núi cao gặp núi cao hơn rồi!

“Quản lý Chu sao thế, không định nể mặt tôi à?”, Tôn Hàn cố ý cười hỏi.

Mặt Chu Hàn nhăn nhó, uống tiếp ư?

Nếu uống từ từ thì uống đến mười hai giờ đêm cũng được.

Nhưng uống theo cách vừa rồi thì gã ta không gục mới là lạ!

“Cậu Tôn này, chúng ta vừa uống đủ vui rồi nên dừng ở đây… thôi! À, mà đây cũng là lần đầu tiên mọi người uống với cậu Tôn mà, sao thờ ơ thế? Tôi vừa tiên phong rồi đấy, giờ mọi người cứ thế phát huy nha, đừng thất lễ với cậu Tôn đấy”.

Chu Hàn bối rối nói, sau đó đảo mắt, bắt đầu tìm kiếm trợ giúp.

Mẹ kiếp! Dù anh có uống siêu đến mấy thì sao có thể uống cùng tất cả mọi người ở đây được!

“Triệu Cường, cậu lên làm mẫu uống với cậu Tôn đi”.

Không chờ những người khác phản ứng lại, Chu Hàn bèn nói với Triệu Cường ở bên cạnh.

Đúng là đồ trơ tráo!

Dù Triệu Cường là tay sai của Chu Hàn, nhưng vẫn không nhịn được mà thầm chửi mắng trong đầu, dẫu vậy nhưng vẫn phải nghe lời.

Triệu Cường đành cầm chén rượu lên nói với Tôn Hàn: “Anh Tôn, tôi kính anh một chén, chúng ta cứ uống tuỳ ý!”

Triệu Cường không muốn chọc giận Chu Hàn, nhưng cũng không muốn đắc tội với Tôn Hàn.

“Được!”

Triệu Cường uống nửa chén thì Tôn Hàn cũng vậy.

“Người tiếp theo nào, đừng lạnh lùng với cậu Tôn thế”, Chu Hàn tiếp tục nói.

Trần Thanh Sương giận đến mức run người, không ngờ Chu Hàn lại vô liêm sỉ đến vậy, cô ấy chuẩn bị cầm cốc bia lên chặn gã ta lại rồi.

Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ chợt vội vã chạy vào phòng bao.

“Không hay rồi ạ, một chị trong phòng của mọi người đang gây gổ với người khác ở bên ngoài ạ”.

Chu Hàn đang định lôi kéo người khác xử lý Tôn Hàn nên ngó lơ nói: Chị nào? Phòng chúng tôi vẫn đủ người mà!”

“Là Tiểu Nguyệt!”

Trần Thanh Sương chợt nói, sau đó đứng bật dậy rồi chạy ra ngoài.

Những người khác cũng lần lượt phản ứng lại, ban nãy, Tiểu Nguyệt không nhịn được cười nên mới lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài mà!

Nhưng mãi sau không thấy quay lại.

Triệu Cường nghe vậy thì lập tức đứng dậy rồi chạy ra ngoài.

Tiểu Nguyệt là bạn gái của hắn!

Hắn vừa chạy ra ngoài sảnh thì đã thấy rất ồn ào.

Triệu Cường vội vàng đẩy mọi người ra thì thấy Tiểu Nguyệt đang bị một người thanh niên ăn mặc sang trọng lôi kéo, hắn chạy tới rồi đẩy người thanh niên ấy ra, sau đó ôm Tiểu Nguyệt vào lòng rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy? Em không sao chứ?”

Khi trông thấy dấu tay đỏ ửng trên mặt Tiểu Nguyệt, Triệu Cường đã hoàn toàn bùng nổ.

Nhưng lý trí cho hắn biết người thanh niên này có điều kiện nên hắn không được kích động!

“Bạn gái tôi đã đắc tội gì với anh mà anh lại đánh cô ấy?”, dù Triệu Cường đang rất giận dữ, hai tay đã nắm chặt thành nắm đấm, nhưng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Bạn gái anh va phải tôi, đã thế còn làm bẩn đồ của tôi nữa, tôi bắt cô ta xin lỗi mà cô ta không chịu nên tôi mới đánh đấy, sao nào?”, người thanh niên ấy hống hách nói.

Bấy giờ, Triệu Cường mới ý thực được đúng là quần áo của người thanh niên này bị bẩn, hắn không cam lòng nói: “Có bắn ít nước lên đồ thôi mà, con người anh vô lý quá đấy!”

Người thanh niên đó mỉm cười châm chọc: “Vô lý ư? Mày tưởng ông đây giống lũ nghèo hèn chúng mày bạ cái gì cũng mặc lên người à? Bộ đồ này bị bẩn mà không giặt sạch được là tao phải bỏ đi đấy!”

“Mày là bạn trai nó đúng không, tình cảm ghớm nhỉ, thế đền tiền hộ nó đi!”

Triệu Cường: “Bao nhiêu tiền? Tôi trả cho anh!”

“Hàng hiệu đấy, hơn một trăm nghìn, nhưng thôi đưa một trăm là được rồi”.

“…”

“Một, một trăm nghìn…”, Triệu Cường tái mặt rồi lắp bắp nói.

Nhiều tiền thế thì hắn biết đào đâu ra bây giờ?

“Đã không có tiền rồi còn đòi thể hiện, này cô em, trông bạn trai cô hèn nhát chưa kìa, thế còn đi theo anh ta làm gì nữa? Hay theo tôi đi, tôi không bắt cô đền tiền cho bộ đồ này nữa, chỉ cần làm tôi vui thì ngày nào tôi cũng thay đồ mới cho!”

Tiểu Nguyệt chỉ biết khóc thút thít, không dám nói gì.

Nghe thấy vậy, Triệu Cường như bốc hoả lên đầu, hắn đứng bật dậy rồi lao vào định đánh người thanh niên này.

Bụp!

Kết quả lại bị đạp cho một cú bắn ngược trở lại.

Người thanh niên ấy mỉm cười khinh bỉ nói: “May là tao mới luyện có hai năm thôi đấy, không thì đã cho cái hạng nghèo rớt mồng tơi như mày toi đời rồi”.

Từng tiếng chê bôi nghèo hèn của người thanh niên đó như những nhát dao đâm vào tim của Triệu Cường.

Hắn kiếm tiền bằng chính sức mình thì sai ở đâu chứ?

Thậm chí hiện giờ, Tiểu Nguyệt còn bắt đầu nhìn hắn với vẻ chán ghét.

“Có chuyện gì đấy? Đến người của công ty quốc tế Phong Hoả tôi mà cũng dám bắt nạt à, to gan quá nhỉ!”

Bấy giờ, Chu Hàn mới lững thững đi ra từ trong đám đông rồi hô to.

Dù bữa ăn hôm nay không phải do gã ta thanh toán, nhưng cũng do gã ta khởi xướng, nếu có vấn đề xảy ra thì gã ta vẫn phải ra mặt.

Vả lại, họ còn là nhân viên của công ty quốc tế Phong Hoả nên thật sự không phải sợ ai.

Ngay sau đó, người thanh niên kia đã bật cười ngặt nghẽo: “Tôi bảo này Chu Hàn, công ty các anh giỏi lắm à?”

Sau khi ló mặt ra, Chu Hàn đã phải sứng người: “Cậu Lạc?”

“Ồ, vẫn nhận ra tôi cơ đấy! Sao, anh định ra mặt cho họ hả? Nói thật chứ, dù công ty của các người cũng có tiếng, nhưng ở tỉnh Nam thì chưa là gì đâu. Anh thì suốt ngày mang cái mác nhân viên của Phong Hoả ra để loè thiên hạ, có phải đầu óc có vấn đề rồi không?”

Người thanh niên này tên là Lạc Văn Nhất, một cậu ấm khá có tiếng ở tỉnh.

Chu Hàn tỏ vẻ nịnh nọt: “Cậu Lạc nói gì thế, tôi có là gì đâu mà dám ra mặt cho họ! Nếu họ đã chọc giận cậu thì để tôi bắt họ xin lỗi cậu, được không…”

Ngay sau đó, Chu Hàn đã dõng dạc nói với Triệu Cường và Tiểu Nguyệt: “Hai người mau xin lỗi cậu Lạc đi!”

Trán Triệu Cường nổi đầy gân xanh, rõ ràng đang nén giận.

Bình thường, hắn rất nghe lời Chu Hàn nên cứ ngỡ giờ gặp phải chuyện này thì kiểu gì Chu Hàn cũng đứng về phía mình.

Ai ngờ đâu gã ta lại giúp người ngoài!

“Quản lý Chu, anh ta bắt tôi phải uống rượu cùng để xin lỗi, với lại là anh ta va vào tôi trước, tôi không xin lỗi đâu”, Tiểu Nguyệt kiên cường nói.

Đương nhiên Chu Hàn biết chắc chắn là Lạc Văn Nhất gây sự trước.

“Nếu cô không xin lỗi thì ngày mai không cần đi làm nữa, mà này, cậu Lạc bảo cô uống cùng là vì cậu ấy tôn trọng cô, uống vài chén thì có sao nào?”, Chu Hàn nghiêm giọng trách móc.

Cuối cùng, Triệu Cường không thể nhịn được nữa mà bùng nổ: “Chu Hàn, anh đúng là cái loại súc sinh mẹ nó rồi!”
Chương 331: Quân cứu viện

Uống rượu, chỉ là uống rượu cùng thôi?

Đến quỷ còn không tin nổi!

Thế mà Chu Hàn lại không cảm thấy có gì sai à?

Hơn nữa, dù gì Lưu Nguyệt cũng là nhân viên dưới trướng Chu Hàn, sao gã ta lại đẩy nhân viên của mình đi như thế chứ?

Bị mắng là cầm thú, Chu Hàn nổi trận lôi đình, cảm thấy Triệu Cường đúng là xấc xược. Gã ta bèn quát lại, “Triệu Cường, Lưu Nguyệt, đừng trách tôi không nói trước với hai người! Nếu hôm nay hai người không làm cậu Lạc vui lòng, đừng nói là cậu Lạc không để yên, cả quốc tế Phong Hoả cũng không giữ hai người ở lại nữa đâu!”

Chuyện này…

Lời vừa dứt, không chỉ Triệu Cường và Lưu Nguyệt cảm thấy khó tin, mà ngay cả những nhân viên khác cũng không tin nổi.

Không ngờ Chu Hàn lại vì giúp người ngoài mà đối xử như vậy với nhân viên của mình!

Tuy tất cả mọi người đều rất tức giận trước lời nói của Chu Hàn, nhưng chẳng ai lên tiếng.

Hầu hết những người có mặt ở đây đều từ những nơi nhỏ bé đến tỉnh lỵ, khó khăn lắm mới tìm được công việc tốt ở quốc tế Phong Hoả để có thể sống tiếp ở chốn thị thành.

Chỉ cần họ nói một câu xúc phạm Chu Hàn và bị đuổi việc thì mọi thứ xem như chấm hết.

Đây là trường hợp của Triệu Cường, cũng là của Lưu Nguyệt.

Chỉ trong tích tắc, sắc mặt của hai người họ đã trở nên khó coi và ấm ức vô cùng!

Triệu Cường nắm chặt tay lại, chỉ muốn đấm chết tên khốn Chu Hàn kia.

Nhưng hắn sợ.

Nghĩ đến bố mẹ ở nhà đã gửi gắm hy vọng vào mình, hắn không dám manh động, không dám làm liều!

Một khi ra tay, hắn sẽ không thể sống tiếp ở thành phố này nữa, thậm chí còn vướng phải rắc rối to!

“Ha ha ha, vẫn là anh Chu Hàn đây thức thời, tôi nhớ tên anh rồi đấy! Lưu Nguyệt đúng không, tên nghe hay thật đấy. Sao nào, tối nay ngoan ngoãn đi chuộc lỗi với tôi, ngày mai tôi bảo Chu Hàn thăng chức tăng lương cho cô nhé?”, Lạc Văn Nhất cười ha hả, nghênh ngang nói.

Đứng giữa đám người, Trần Thanh Sương cũng nắm chặt tay lại.

Nhưng cô ấy không đứng ra ngăn cản, cũng không nhờ Tôn Hàn ra mặt.

Trần Thanh Sương không chắc Tôn Hàn có động đến được tên Lạc Văn Nhất này không!

“Ngại quá, tôi xin cắt ngang một chút”.

Đột nhiên, có một giọng nói vang lên bên tai Trần Thanh Sương .

Cô ấy đưa mắt nhìn sang, ngoài Tôn Hàn ra thì còn ai vào đây nữa.

Trong ánh mắt của mọi người, Tôn Hàn tiến về phía trước.

“Ở đây không có chuyện của cậu! Tôi khuyên cậu một câu, đừng nên gây rối!”, Chu Hàn vốn đã chướng mắt Tôn Hàn từ trước, giọng điệu không hề khách sáo.

Lạc Văn Nhất cũng cực kỳ khó chịu trước kẻ giữa đường nhảy ra can thiệp này, hậm hực nói, “Sao hả, muốn ra mặt giúp bọn họ à? Đừng trách tôi không cảnh cáo trước, có những chuyện không dễ ra mặt đâu đấy!”

Lúc này, Triệu Cường và Lưu Nguyệt đều nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt tràn đầy hy vọng, có lẽ đây chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của họ.

“Bọn họ có quan hệ gì với tôi, sao tôi phải ra mặt giúp họ chứ?

Mọi người: “…”

Thế anh đứng ra làm gì?

Triệu Cường và Lưu Nguyệt đã hoàn toàn tuyệt vọng. Trong thế giới này, họ đành chịu phận bị ức hiếp.

Phản kháng ư?

Ha ha, đối mặt với cường quyền thì phản kháng thế nào đây?

Lạc Văn Nhất bật cười, cảm thấy đối phương rất biết điều, “Vậy anh…”

Rầm!

Bất thình lình, Tôn Hàn vung chân đạp Lạc Văn Nhất văng đi mấy mét, khiến gã ngã nhào xuống đất.

Tất cả đều sững sờ, thậm chí có mấy người còn há hốc mồm, không dám tin vào cảnh tượng vừa xảy ra.

“Tôi chỉ đơn giản là thấy anh rất chướng mắt thôi. Trước đó anh bảo Lưu Nguyệt tạt nước lên người anh, nên anh muốn cô ấy phải đi cùng anh tối nay. Vậy bây giờ anh muốn tôi xin lỗi thế nào? Hay là đá thêm cú nữa nhé?”

Tôn Hàn từng bước đi đến trước mặt Lạc Văn Nhất.

Cực kỳ hung hãn!

“Tôn Hàn, cậu có biết đó là ai không? Cậu dám đánh cậu ấy, đúng là chán sống rồi!!”

Chu Hàn vội vã chạy đến đỡ Lạc Văn Nhất dậy, đanh thép quát.

Thật ra thì trong lòng gã ta đang vui như nở hoa.

Gã ta không xử lý được Tôn Hàn, nhưng bây giờ đối phương động chạm đến Lạc Văn Nhất thì chẳng khác gì tự tìm cái chết. Dù không chết thì chắc chắn cũng bị lột da.

“Tao nói cho mày biết, tao là con trai của Lạc Bắc đấy! Chu Hàn, giữ nó lại, hôm nay tôi phải đánh nó tàn phế!”, Lạc Văn Nhất đau đến mức nói một câu cũng co giật, vẻ mặt hung dữ.

Ối!

Ngay lập tức, mọi người đều kinh ngạc kêu lên.

Ai nấy đều đang xem kịch hay. Họ cũng đoán được tên Lạc Văn Nhất này cậy có chỗ dựa vững chắc nên mới dám ngông cuồng như thế.

Nhưng không ai ngờ, gã lại là… con trai của Lạc Bắc.

Lạc Bắc không chỉ là người giàu bình thường đâu, mà còn là ông lớn có tiếng tăm trong cả hai giới.

Dám đắc tội loại người này, thì ông ta có rất nhiều cách đẩy bạn vào chỗ chết!

Có rất nhiều người đã bắt đầu thấy thương tiếc cho Tôn Hàn, anh không làm rõ tình hình đã ra mặt giúp người ta, thì phải trả giá thôi!

“Bố ơi, con bị người ta đánh, ở nhà hàng Minh Hiên ạ! Bố còn không gọi người đến đây thì anh ta sẽ giết chết con mất!!”

Lúc này, Lạc Văn Nhất đã gọi điện thoại, còn trưng ra vẻ ấm ức vì bị bắt nạt.

Đến khi cúp máy rồi, vẻ mặt của Lạc Văn Nhất trở lại vẻ dữ tợn, giọng hung hãn, “Tao nhất định sẽ cho mày tàn phế!!”

“Tôn Hàn, chúng ta đi thôi. Mình từng nghe đến tên Lạc Bắc rồi, không phải người hiền lành gì đâu!”

Trần Thanh Sương lo lắng chạy lại kéo tay Tôn Hàn.

“Không sao, mình cũng gọi điện thoại”.

Tôn Hàn vẫn dửng dưng, đoạn lấy điện ra, cợt nhả bắt chước giọng nói sợ hãi của Lạc Văn Nhất, “Con trai của Lạc Bắc muốn đánh tôi tàn phế, mau đến cứu tôi với!”

“Mày… Mày thực sự cho rằng sẽ có người đến cứu mày ư?”, Lạc Văn Nhất lạnh lùng nói.

Tôn Hàn chẳng ừ hử gì, liếc thấy có một chiếc ghế trống, bèn đi đến đó rồi ngồi xuống.

Rầm rập!

“Ông Bắc!”

“Ông Bắc!!”

Mười phút sau, Lạc Bắc đã hùng hổ dẫn theo bảy, tám thuộc hạ xông vào, có lẽ vì sợ con trai mình bị giết thật.

Tuy khả năng này không cao, nhưng cẩn tắc vô ưu mà.

“Bố, là nó đấy ạ, nó doạ giết con! Bố phải lấy lại công bằng cho con!”

Chu Hàn cũng vội vàng chạy lại, bày tỏ lòng trung thành, “Ông Bắc, tôi luôn kiên định đứng về phía cậu ấy!”

Lạc Bắc là một người đàn ông trung niên vạm vỡ cao một mét tám, chỉ cần đặt một cái chày xuống đất cũng mang đến cho người ta cảm giác áp chế mạnh mẽ.

Những người khác vô thức lùi lại mấy bước, cứ như sợ bị Lạc Bắc nhìn đến.

Ngay cả Triệu Cường và Lưu Nguyệt cũng cố gắng thu mình chen vào đám người.

“Là cậu muốn giết con trai tôi? Cậu rất lạ mặt, đến từ đâu?”, Lạc Bắc nhìn Tôn Hàn, lạnh lùng hỏi.

Ông ta không huênh hoang tự phụ như Lạc Văn Nhất. Thấy khí khái của Tôn Hàn, ông ta e là anh có chút địa vị.

Để phòng ngừa, ông ta vẫn nên thăm dò trước thì hơn.

“Lý Hắc Tử đã chết rồi, vậy mà có vài người vẫn ngang ngược lộng hành như thế. Lạc Bắc à, ai làm chỗ dựa cho ông thế?”, Tôn Hàn không đáp mà lại lạnh lùng hỏi một câu khác.

Tất cả đều im bặt!

Diêm vương sống, ông Lý, đã chết rồi. Chuyện từ bao giờ vậy?

Đây là chuyện lớn đấy!

Lạc Bắc thu lại ánh mắt. Ngay cả tin cơ mặt được nội bộ Thiên Cửu môn phong toả mà đối phương cũng biết, ông ta lại càng chắc chắn thanh niên này không hề đơn giản, gằn giọng hỏi, “Rốt cuộc cậu là ai??”

“Bố, bố phí lời với nó làm gì! Con đã bảo là con muốn đánh nó tàn phế, nếu như không đánh thì sau này mặt mũi con biết để ở đâu!!”

Bốp!!

Đột nhiên Lạc Bắc vung tay tát Lạc Văn Nhất một cái xây xẩm mặt mày.

“Bố, bố…”

“Câm miệng!”

Lạc Bắc hung dữ quát, đoạn nhìn chòng chọc vào Tôn Hàn, “Rốt cuộc cậu là ai, tốt nhất hãy nói cho rõ ràng”.

“Tôi có thể cho con trai tôi một bạt tai, cũng có thể đánh cậu tàn phế theo ý nó! Tuy tôi không biết cậu hay tin ông Lý gặp chuyện từ đâu, nhưng điều này không có nghĩa là cậu doạ dẫm được Lạc Bắc này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK