Ban đầu đàn em của Lưu Phong ngẩn ra, sau đó thì cười phá lên.
“Này ông già, ông nhìn lại mình đi, tưởng mình vẫn là ông Tề quyền cao chức trọng của ngày xưa sao mà đồi đánh một trận với ông Long, cái loại như ông mà cũng đòi à?”
Chưa cần Lưu Phong lên tiếng, một tên đàn em của gã đã hống hách nói.
“Bố, bố đã hứa với con là sẽ rút lui rồi mà”.
Thấy có vẻ như Tề Thiên Tại sẽ không chịu nhẫn nhịn nữa, Tề Tư Tuệ sốt sắng hẳn lên.
“Đúng đấy ông Tề, ông đã ngần này tuổi rồi còn so đo với đám trẻ tụi tôi làm gì! Cầm năm mươi triệu về dưỡng lão không phải tốt hơn à?”
Lưu Phong khoác một tay lên lưng ghế rồi cao ngạo nhìn Tề Thiên Tại, sau đó bật cười ha hả với ánh mắt sắc bén: “Khỏi tìm ông Long làm gì, có giỏi thì đánh với tôi đây này!”
Bụp!
Tề Thiên Tại lập tức tung một cú đấm thật mạnh vào mũi của Lưu Phong, một lực mạnh đánh cho Lưu Phong hoa mắt chóng mặt rồi ngã vật xuống sàn.
Chờ khi gã chật vật đứng dậy thì mặt mày đã be bét máu rồi.
“Lão già kia, tôi phải phế ông mới được”.
Hành động này của Tề Thiên Tại đã chọc giận đám tay chân của Lưu Phong.
“Dừng tay!”
Nhưng Lưu Phong lại lau vết máu trên mặt rồi cản đám đàn em lại.
Sau đó gã nghiêm túc nhìn Tề Thiên Tại rồi nói với giọng điệu hoà nhã hơn hẳn: “Ông Tề, ông làm vậy là ý gì?”
“Cậu định chiếm quán bar của tôi mà còn hỏi tôi có ý gì à? Lưu Phong, kể ra thì năm xưa tôi cũng từng chứng kiến cậu trưởng thành, mà giờ cậu bắt chẹt người đi trước vui quá nhỉ? Nhưng hình như làm vậy là không được đâu”, Tề Thiên Tại lừ mắt.
“Là nó đúng không?”
Tối qua, Tề Thiên Tại đã vui vẻ đồng ý rồi, mà giờ lại dở chứng.
Lưu Phong không phải tên ngốc, lập tức phát hiện khả năng cao là do người thanh niên đứng cạnh Tề Thiên Tại chõ mũi vào.
“Thằng kia, mày có nghĩ mình hơi nhiều chuyện không hả?”
“Ai cho cậu gọi như thế hả? Lưu Phong, chắc cậu chưa rõ thân phận của mình là gì đúng không?”, Từ Khang Niên đứng dậy rồi mắng thẳng mặt Lưu Phong.
“Còn ông là cái thá gì mà đòi hô to gọi lớn với anh Phong hả?”, một tên tay chân của Lưu Phong gào lên.
Từ Khang Niên lạnh giọng nói: “Là gì ư? Tôi là người của Thương Bộ Thiên Cửu Môn”.
Thiên Cửu Môn!
Nghe thấy cái tên này, đám tay chân của Lưu Phong ít nhiều đều biến sắc mặt.
Nghiêm túc mà nói thì ông Long của họ cũng từng là người của Thiên Cửu Môn, cho nên họ cũng có thể coi là người của môn phái này.
Vì thế cũng có chút kính nể theo bản năng.
Riêng người đi theo này đã là người của Thương Bộ Thiên Cửu Môn, vậy cũng đủ thấy người thanh niên đang ngồi trên ghế kia là nhân vật không đơn giản rồi.
Lưu Phong cũng không dám huênh hoang nữa, gã nhìn Tôn Hàn rồi hỏi: “Xin hỏi quý danh!”
Tôn Hàn lẳng lặng nhìn gã: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là ông Tề đã rút về nhiều năm, tự nhiên bây giờ lại nổi hứng muốn hàn huyên chuyện cũ với người anh em xưa cũ, các người về hỏi ý kiến ông Long đi”.
Sắc mặt Lưu Phong lập tức trở nên rất khó coi.
Chiếm quán bar này là họ tự ý làm.
Tề Thiên Tại cũng đã im hơi lặng tiếng nhiều năm, dù ngày xưa ông ấy có tài ba đến mấy thì giờ cũng cao tuổi rồi, hơn nữa cũng đã mười năm ông ấy không giao thiệp gì với ông Long cả.
Bọn họ chỉ cần giở chút thủ đoạn rồi uy hiếp là chiếm được quán bar ngay thôi.
Quán bar này không đáng giá, nhưng mảnh đất này thì có, những tám trăm triệu đấy!
Nhưng một khi ông Long mà biết chuyện này thì chưa bàn đến chuyện ông ta có ra mặt cho họ hay không, nhưng chắc chắn họ sẽ không có kết cục tốt đẹp gì cả.
Dù là Tôn Hàn hay Tề Thiên Tại, bây giờ đều không có vẻ như đang đùa giỡn.
“Ông Tề, tôi lùi một bước, ông muốn bán bao nhiêu thì tôi sẽ trả bấy nhiêu, được không?”
Sau khi ngẫm nghĩ một lát, Lưu Phong lựa chọn nhận sai, lập tức xé nát hợp đồng mang theo đi.
Tám trăm triệu đúng là to thật đấy!
Nhưng nếu để ông Long biết được thì chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp nữa rồi.
Theo lý mà nói, Lưu Phong đã nhượng bộ, không có ý đồ với quán bar nữa thì kiểu gì Tề Thiên Tại cũng đồng ý mới đúng.
Dẫu sao mỗi thời cũng mỗi khác, Tề Thiên Tại không còn mạnh như xưa nữa, còn Lưu Phong lại là tâm phúc của Tô Vấn Long.
Nếu ông ấy dồn ép Lưu Phong quá cũng là chuyện không hay.
Tề Tư Tuệ cũng nghĩ vậy, dù với giá thấp là năm mươi triệu thì họ cũng bán quán bar được rồi, giờ nếu được nhận một khoản tiền hợp lý thì bố cô ấy nên thuận ý thì hơn.
Nhưng Tề Thiên Tại lại lắc đầu nói: “Tôi không có hứng thú với tiền bạc, quán này bán được năm mươi triệu hay hơn tám tră triệu cũng không có gì khác biệt với tôi cả”.
“Nhưng tôi thật sự muốn đánh một trận với Tô Vấn Long, để xem mình đã thật sự già hay chưa!”
“Cậu về thông báo đi!”
Thái độ của Tề Thiên Tại rất kiên quyết, không cần thương lượng gì nữa.
“Ông Tề, ông làm thế này thì quá đáng quá!”
Lưu Phong nhăn măt, gã đã nhượng bộ rồi mà Tề Thiên Tại vẫn cứ lấn tới.
Biết vậy, gã đã chẳng làm thế rồi.
Nếu biết trước Tề Thiên Tại phiền phức thế này, ban đầu gã không nên nổi lòng tham, nếu vậy thì đâu có cục diện rối rắm như bây giờ.
Dù mười năm đã trôi qua, nhưng Tề Thiên Tại vẫn là anh em xưa cũ của Tô Vấn Long.
Còn bọn họ thân là thuộc hạ của Tô Vấn Long mà lại dám giở trò với anh em của ông ta.
Tin này mà truyền ra ngoài thì người đời sẽ đánh giá ông Long sao đây?
Ông ta không xử lý họ mới là lạ đấy!
“Các người mới quá đáng ấy, mau về thông báo cho ông Long đi rồi hỏi ông ta xem có dám nhận lời không”, lúc này, Tôn Hàn chợt lên tiếng.
“Mày là ai mà dám chen ngang lời anh Phong hả?”
Một tên tay chân của Lưu Phong không dám lớn tiếng với Tề Thiên Tại, nên chuyển sang Tôn Hàn.
Nhưng rõ ràng tên này đã chọn sai đối tượng rồi.
Tôn Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên tay chân không ngừng lên tiếng kêu gào đó rồi nói: “Tôi thấy cậu không cần dùng tới cái miệng ấy nữa đâu, thử nói thêm một từ nữa xem”.
Tên đó định xông lên nhưng đã bị Lưu Phong cản lại.
Lưu Phong có thể trở thành tâm phúc của Tô Vấn Long nên đương nhiên cũng có mắt nhìn người, gã có thể nhìn ra cậu thanh niên không rõ lai lịch này không hề nói đùa.
Hơn nữa, anh còn có thể thay đổi quyết định của Tề Thiên Tại nên chắc hẳn không phải dạng vừa.
Nếu tay chân của gã mà chọc giận anh thì e sẽ xảy ra chuyện mất.
“Ông Tề, tôi sẽ chuyển y nguyên lời của ông cho ông Long, đi thôi!”
Cục diện đã thay đổi đến mức này, Lưu Phong cũng biết không thể giấu giếm được nữa.
Quán bar yên tĩnh trở lại.
Tề Tư Tuệ vội vàng nhìn bố mình rồi nói: “Bố, lẽ ra hôm nay là mình đi rồi mà! Tại sao…”
Từ nhỏ, Từ Tư Tuệ đã được sống trong ánh hào quang của bố mình, nhưng cô ấy không thích một chút nào.
Cô ấy không thích phải sống trong thấp thỏm, lo âu.
Có thể nói từ sau khi Tề Thiên Tại rời khỏi Thiên Cửu Môn, cuộc sống của cô ấy đã bình thường trở lại.
Mà cô ấy cũng thích cuộc sống êm ả này.
Nhưng bây giờ, hình như nó sắp bị phá vỡ rồi.
“Đàn ông có thể không cần mạng, nhưng bản lĩnh thì nhất định phải có!”, Tề Thiên Tại cảm thán nói.
Ông ấy đang nghĩ đến vợ mình!
Hay chính là mẹ ruột của Tề Tư Tuệ.
Cuối cùng, ông ấy vẫn không cam tâm.
“Tôn công tử, tôi chỉ giúp cậu đối phó Tô Vấn Long thôi, còn việc tập hợp thực lực của Thiên Cửu Môn phải trông cậy hết vào cậu”.
Tề Thiên Tại nhìn Tôn Hàn rồi nói.
Tôn Hàn mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên”.
Tề Thiên cụt chân, thu hồi thế lực