Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người họ đi vào một gian phòng, lúc này chủ đại lý đã tới rồi.

Chủ của đại lý này là một người phụ nữ xinh đẹp cỡ chừng ngoài ba mươi, từ người phụ nữ này toát ra khí chất quý tộc.

Những người có thể làm ăn thuận lợi ở đất Thượng Kinh này dù ít dù nhiều cũng có chút gia thế. Nếu chỉ có đầu óc không thì ở nơi này cùng lắm cũng chỉ có thể làm một người làm công ăn lương cao cấp mà thôi.

Người phụ nữ xinh đẹp tên Tô Nguyệt Nga này cũng không phải ngoại lệ, nếu nói cô ta không có mạng lưới quan hệ gì ở cái đất này thì có ma mới tin.

Cũng chính bởi lẽ đó, Trương Tiến mới đau đầu vì sợ rằng mình đã chọc phải tai to mặt lớn nào đó rồi.

"Cô chủ Tô đến sớm vậy sao!", Trương Tiến là người đầu tiên lên tiếng, giọng vô cùng thành kính và khách sáo.

Tô Nguyệt Nga chẳng thèm nể mặt mà liếc nhìn một cái, giọng lạnh như băng đáp: "Tôi trước giờ không có thói quen đi muộn".

Cùng lúc, Tôn Hàn và Bạch Cần đưa mắt nhìn nhau. Thôi xong, lần này e là gặp phải hung thần rồi.

Trương Tiến cũng chẳng để ý, tiếp tục cười hi ha cầm lấy menu đưa tới trước mặt Tô Nguyệt Nga, nói: "Vậy cô chủ Tô gọi món trước được không?"

Dù gì thì Trương Tiến cũng là giám đốc kinh doanh chi nhánh công ty Lệ Lan, hà cớ gì mà phải khom lưng uốn gối trước chủ một đại lý ở Kinh Tiên như Tô Nguyệt Nga vậy?

Tình hình hiện giờ có chút khác biệt, Trương Tiến đã phá luật để ký hợp đồng cung ứng hàng hóa cho cửa hàng Bạch Tụ, Tô Nguyệt Nga lúc này đang cầm đằng chuôi. Nếu như khiến Tô Nguyệt Nga không hài lòng thì Trương Tiến chắc chắn sẽ gặp rắc rối, cho nên không chịu nhún nhường cũng không được.

Tô Nguyệt Nga tiện tay vứt quyển menu sang một bên, không có chút hứng thú nào, đáp: "Giám đốc Trương, tôi tới đây không phải để ăn, anh cũng vậy. Hai chúng ta vẫn nên thẳng thắn nói luôn vào vấn đề cung ứng hàng hóa cho cửa hàng Bạch Tụ, chuyện này anh tính giải quyết thế nào?"

Vô cùng thẳng thắn!

Việc này...

Trương Tiến rất đau đầu, trước khi tới đã chuẩn bị tâm lý Tô Nguyệt Nga này không dễ đối phó nhưng thật không ngờ lại khó khăn đến mức độ này, không cho anh ta cơ hội thương lượng chút nào.

Trương Tiến đành nhìn sang Tôn Hàn bằng ánh mắt cầu khẩn, nếu anh ta biết phải xử lý thế nào thì đã không tới cầu cứu Tôn Hàn rồi.

Thấy vậy, Tô Nguyệt Nga mới có chút hứng thú quay sang đánh giá Tôn Hàn một lượt rồi hỏi: "Vị này là?"

"Là trợ lý mới của tôi, tên là Tôn Hàn, cậu ấy chưa có cơ hội gặp cô chủ Tô!", Trương Tiến buột miệng bịa luôn cho Tôn Hàn một thân phận mới.

"Chào cô chủ Tô!"

"Ồ, còn trẻ tuổi quá, xem ra rất có năng lực".

Tô Nguyệt Nga khẽ gật đầu, ở tuổi này mà được làm trợ lý giám đốc thì quả thực không tệ. Lệ Lan lại là một công ty có thương hiệu nổi tiếng quốc tế, chỉ một vị trí trợ lý giám đốc cũng không dễ gì mà có được.

"Vậy không biết cô chủ Tô mong chuyện này được giải quyết theo hướng nào?"

Lúc này Tôn Hàn mới lên tiếng.

"Hủy hợp đồng cung ứng với cửa hàng Bạch Tụ, sau đó xin lỗi tôi. Nếu có thể làm vậy thì tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa, cũng sẽ không báo lại với tổng công ty Lệ Lan!", Tô Nguyệt Nga không chút nghĩ ngợi mà đáp ngay, rõ ràng là đã suy xét kỹ chuyện này.

"Yêu cầu của cô chủ Tô quả thực vô cùng hợp lý!", Tôn Hàn gật đầu công nhận.

Trương Tiến nghe vậy thì mặt vô cùng khó coi nhìn sang Tôn Hàn. Đưa cậu tới giúp giải quyết chuyện này chứ đâu phải đưa cậu tới làm hỏng việc?

Nếu hợp đồng đó có thể hủy một cách dễ dàng như vậy thì anh ta còn phải vò đầu bứt tai như vậy sao?

Trương Tiến ra sức nháy mắt ra hiệu cho Tôn Hàn, ý bảo anh không được tùy tiện đồng ý. Đồng ý việc mình làm không nổi rồi nuốt lời thì việc sẽ càng nghiêm trọng.

"Nếu cậu cũng cảm thấy yêu cầu của tôi hợp lý thì giám đốc Trương mau chóng giải quyết đi nhé. Chỉ cần anh làm được thì tôi sẽ không truy cứu".

Tô Nguyệt Nga cũng khá ngạc nhiên, trợ lý của Trương Tiến lại đứng về phía mình. Có lẽ là do đầu óc người thanh niên này có vấn đề, còn không biết mình nên đứng về phía nào nữa.

Tôn Hàn khẽ mỉm cười nói tiếp: "Cô chủ Tô, hình như cô chủ chưa hiểu rõ ý của tôi. Ý kiến cá nhân của tôi là yêu cầu của cô không hề quá đáng chút nào, nhưng chúng tôi không làm được!"

Trương Tiến thở phào một hơi, anh ta thực sự sợ Tôn Hàn đồng ý yêu cầu kia, đến lúc đó hủy hợp đồng kia kiểu gì?

Ký vào đó thì dễ nhưng hủy thì không hề đơn giản chút nào.

"Không làm được?", Tô Nguyệt Nga bật cười, châm chọc: "Công ty của các người giao đại lý khu vực Kinh Tiên cho tôi, có nghĩa tất cả sản phẩm của Lệ Lan ở Kinh Tiên phân phối thế nào sẽ do tôi chịu trách nhiệm! Giám đốc Trương, anh tự ý ký hợp đồng cung ứng với cửa hàng Bạch Tụ cũng thôi đi nhưng giờ tôi yêu cầu anh sửa chữa sai lầm của mình mà anh lại nói không làm được, thành ý của anh để ở đâu rồi? Uy tín của Lệ Lan đâu rồi?"

Trương Tiến bị dồn đến mức á khẩu, chuyện này vốn là anh ta đuối lý, nghiêm khắc mà nói thì là phá vỡ quy tắc nên chuyện càng khó giải quyết hơn.

Trương Tiến lại nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt cầu khẩn, giờ chỉ có Tôn Hàn mới cứu được anh ta.

"Rốt cuộc thì cậu trai trẻ này là giám đốc kinh doanh hay anh là giám đốc kinh doanh?", Tô Nguyệt Nga bất mãn hỏi.

"Tôi có thể đại diện cho lập trường của anh ấy!", Tôn Hàn đáp, sau đó nói tiếp: "Ban nãy tôi đã nói rồi, yêu cầu của cô chủ Tô không hề quá đáng, chỉ là chúng tôi không đủ khả năng thực hiện mà thôi".

"Tôi tin cô chủ Tô cũng biết tại sao giám đốc Trương lại ký hợp đồng cung ứng hàng hóa cho cửa hàng Bạch Tụ!"

Nghe Tôn Hàn nói vậy, Tô Nguyệt Nga mười mươi đã nhận ra Tôn Hàn chính là cứu binh mà Trương Tiến gọi tới.

Một tên nhãi ranh thế này có thể có bản lĩnh gì cơ chứ?

Tô Nguyệt Nga hờ hững đáp: "Có nghe nói là do giám đốc Trương không thể không nể mặt người ta".

Tôn Hàn gật đầu, thành thực nói: "Ông chủ của cửa hàng Bạch Tụ ở Kinh Tiên quen biết rất nhiều người, mà mục đích ông ta muốn ký hợp đồng cung ứng này chẳng có gì khác ngoài muốn gia tăng lợi nhuận. Không giấu giếm gì cô, giám đốc Trương không thể nào đắc tội với chủ cửa hàng Bạch Tụ! Tôi nghĩ có lẽ đến cả cô chủ Tô cũng không thể đắc tội với người này!"

Sự thật đúng là như vậy!

Trương Tiến đâu phải tên ngốc, anh ta dại gì mà tự dưng phá vỡ quy tắc, ký hợp đồng cung ứng với cửa hàng Bạch Tụ rồi tự đào hố chôn mình kia chứ?

Nói cho cùng là không thể đắc tội với người đó!

Tô Nguyệt Nga vẻ không quan tâm, đáp: "Việc này thì liên quan gì đến tôi? Việc giám đốc Trương phá vỡ quy tắc là sự thật. Nếu tôi không hài lòng về việc này thì có thể khiếu nại với tổng công ty Lệ Lan, đòi lại quyền lợi cho mình! Còn lúc đó kết cục của giám đốc Trương ra sao thì cũng không phải việc của tôi".

Lại còn kết cục ra sao, chắc chắn là bị sa thải rồi!

Những công ty lớn đều vô cùng coi trọng các hợp đồng đã ký.

Trương Tiến làm sai, nói đúng ra thì không thể bỏ qua.

Trương Tiến lòng nóng như lửa đốt, chỉ sợ Tôn Hàn sẽ làm hỏng việc.

"Nhưng cô chủ Tô có thể đạt được lợi ích gì?", Tôn Hàn hỏi ngược lại.

Một câu nói trúng tim đen!

Tô Nguyệt Nga cẩn thận quan sát Tôn Hàn, bắt đầu có chút đề phòng!

Im lặng một chút, Tô Nguyệt Nga mới đáp: "Giành lại quyền lợi của tôi, sau này sẽ không thể có người tùy tiện nhúng tay vào chuyện làm ăn ở Kinh Tiên nữa! Cũng có thể bảo vệ được thị trường!"

Tô Nguyệt Nga vô cùng kiên quyết, đã quyết phải làm đến cùng!

"Cô chủ Tô đã nói vào trọng tâm rồi, tất cả sản phẩm của Lệ Lan ở khu Kinh Tiên đều do cô phân phối. Cho dù thiếu đi một cửa hàng Bạch Tụ thì cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát".

"Thứ mà cô chủ Tô coi trọng, chẳng qua là bảo vệ thị trường. Một khi thị trường loạn thì chẳng ai kiếm được tiền!"

"Tôi có một cách thuận cả đôi bên, cô chủ Tô có muốn nghe không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK