Nhưng cô ấy lại có vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Tôi nhớ mới cho cậu mười triệu cơ mà, mới đấy mà đã tiêu hết rồi à? Giờ lại định bán thân như món hàng thế hả?”
Tôn Hàn cười hỏi.
Không nhắc đến chuyện này thì thôi, chưa vừa nhắc cái là Lâm Ảnh xị mặt ra: “Cũng tại ông anh trai tôi chứ sao, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, làm bố mẹ tôi lo sốt vó”.
“Tôi về Giang Châu chuẩn bị mở một tiệm spa, thế là bố mẹ đoán tôi có tiền, sau khi biết tôi có mười triệu thì nịnh nọt để tôi lấy tiền đó mua nhà cho anh trai, mà chưa xong đâu, còn mua cả xe nữa”.
“Như bố mẹ tôi nói thì anh trai là trụ cột của gia đình, nếu tôi không đồng ý cho anh ấy tiền thì anh ấy sẽ không lấy được vợ, mà thế thì nhà tôi tuyệt hậu rồi”.
“Họ làm như tôi mà không xì tiền ra thì sẽ trở thành tội nhân thiên cổ ấy”.
Nói đến đấy, Lâm Ảnh cúi đầu xuống với vẻ tự giễu và mệt mỏi.
Sau đó cô ấy lại tự châm chọc nói: “Giờ họ lại bắt tôi đi xem mắt, kêu là vì tôi không còn nhỏ nữa nên muốn sắp xếp đối tượng cho tôi. Nhưng tôi lạ thừa, vì tiền tôi đưa chưa đủ làm sính lễ cho anh trai nên họ định moi tiền sính lễ từ tôi tiếp”.
Đột nhiên Lâm Ảnh nhìn Tôn Hàn với vẻ xảo trá rồi hào hứng nói: “Như tối nay này, người nhà sắp xếp đối tượng xem mắt cho tôi là một gã béo ục ịch trông thô tục dã man, gã vừa đến một cái là nhìn tôi từ trên xuống dưới, như kiểu muốn lột đồ của tôi ra luôn vậy”.
“Loại người ấy mà mẹ tôi cũng chọn cho tôi được, cũng chỉ vì cần tiền thôi”.
“Cậu có biết tôi làm để nào để chọc cho gã điên tiết rồi bỏ đi không?”
Lâm Ảnh tỏ ra thần bí nhìn Tôn Hàn.
Tôn Hàn lắc đầu, sao anh biết được.
“Tôi bảo với gã là mình làm việc ở trung tâm giải trí tại Ma Đô, lần này về đây để đi khám bệnh… kín, chứ chưa xin thôi việc”.
“…”
Bệnh kín?
Mới đầu, Tôn Hàn ngẩn ra, sau đó thì phì một tiếng: “Cậu thật là…”
Anh không biết phải nói gì về Lâm Ảnh nữa.
Đến chuyện đó mà cô ấy cũng có thể nói ra để bôi đen mình được.
Nhưng ngay sau đó, vẻ cười cợt và thoái mái của Lâm Ảnh đã biến mất, thay vào đó là sự tủi hờn.
Giờ thì Tôn Hàn đã hiểu tại sao, Lâm Ảnh lại lựa chọn làm việc tại trung tâm giải trí ở Ma Đô rồi.
Người nhà cô ấy rất quá đáng!
Nói ra thì mẹ nuôi anh cũng thiên vị Từ Tiểu Bân, nhưng ít ra bà ta chưa đến mức coi Từ Hạ như một món hàng để bán lấy tiền sính lễ cho Từ Tiểu Bân.
Còn sự thiên vị mà bố mẹ Lâm Ảnh dành cho anh trai cô ấy đã thành tâm bệnh rồi.
“Chuyện cậu bảo tôi lo tiền sính lễ cho cậu có thật không đấy?”
Tôn Hàn chợt hỏi.
“Cậu hỏi nghiêm túc chứ?”
Lâm Ảnh lau nước mắt.
“Đương nhiên”.
“Thế tôi nói thật nhé, chỉ cần cậu giúp tôi thoát khỏi sự gò bó của gia đình và lo cho tôi một cuộc sống đủ đầy thì tôi đồng ý đi theo cậu, không cần danh phận gì cũng được”.
Lâm Ảnh thở ra một hơi rồi nói.
“Được, cậu về nhà thông báo với người nhà là bạn trai cậu sắp đến bàn chuyện cưới xin trước đi, sau đó hẹn thời gian gặp mặt, những chuyện còn lại thì giao cho tôi”.
Câu nói cuối cùng của Tôn Hàn khiến Lâm Ảnh cảm thấy ấm áp lạ thường.
Không biết bao lâu trước kia, cô ấy từng mơ sẽ có một người đàn ông như vậy xuất hiện và nói cô ấy không cần phải lo gì hết, cứ giao cả cho anh ta.
…
Ngày mới đã tới, hôm nay là ngày họp phụ huynh của Đồng Đồng.
Tôn Hàn đã gọi cho Liễu Y Y từ sáng để hẹn cùng đến trường.
Nhìn cây cối xanh um trong sân trường, Tôn Hàn chợt nhớ khi còn nhỏ, mình cũng từng có một thời vô lo vô nghĩ.
Giáo viên của trường học rất nhiệt huyết, tổ chức buổi họp hết cả buổi sáng để trình bày cho các bậc phụ huynh biết những việc cần làm cho con trẻ.
Chắc cũng vì lẽ đó nên nhà trường mới yêu cầu cả hai phụ huynh phải tham gia.
Tôn Hàn nghe xong thì biết thêm được nhiều điều hơn, nhưng anh cũng thấy tự trách.
Đến việc ở cạnh Đồng Đồng mà anh cũng không làm được, thì sao có thể hoàn thành được yêu cầu mà giáo viên đưa ra đây?
Điều khiến Tôn Hàn vui mừng hơn cả là khi giáo viên tuyên dương những bạn học sinh ngoan ngoãn học giỏi ở trong lớp cũng có tên của Đồng Đồng.
Nhất là khi cô giáo bảo anh và Liễu Y Y đứng dậy, anh chưa bao giờ cảm thấy đắc ý như thế.
Lúc đó, hai người nhìn nhau mỉm cười, như thể không còn khoảng cách gì nữa.
Đến mười hai giờ trưa, buổi họp mới kết thúc, Tôn Hàn và Liễu Y Y dắt tay Đồng Đồng rời khỏi trường, sau đó giải quyết bữa trưa ở quán ăn gần trường luôn. Tiếp đó, Liễu Y Y đã vui vẻ ra một quyết định.
“Chiều nay, mẹ sẽ không làm việc gì nữa, chúng ta sẽ đi khu vui chơi rồi chơi hết mình luôn!”
“Yê!”
Đồng Đồng lập tức nhảy múa tưng bừng.
Đến nơi, Tôn Hàn và Liễu Y Y đã cùng chơi với Đồng Đồng đủ các trò, theo ý của cô bé thì hôm nay, bọn họ phải chơi hết các trò ở đây.
Chơi hăng say hai tiếng đồng hồ, Liễu Y Y cũng thấm mệt, mồ hôi nhễ nhại, còn Đồng Đồng vẫn tràn đầy sinh lực.
Tôn Hàn thấy thế bèn bảo cô bé chơi đu quay một mình, còn mình và Liễu Y Y thì ngồi nghỉ ngơi.
Liễu Y Y ngồi xuống ghế chờ, mắt vẫn dán vào từng hành động của Đồng Đồng rồi mỉm cười, cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Tôn Hàn đưa cho cô một chai nước suối.
“Cảm ơn”.
Liễu Y Y liếc nhìn anh rồi nói cảm ơn, sau đó ngửa cổ uống nước.
“Lâu lắm rồi Đồng Đồng mới được đi chơi vui thế này, cũng tại em bận quá, không để ý nhiều được đến con bé. Thời gian anh không ở đây, hầu như đều là mẹ em chăm sóc Đồng Đồng”.
Tôn Hàn mím môi, đương nhiên anh biết tình hình của Liễu Y Y, cô là người phụ trách của một nhãn hiệu lớn như Y Minh Nguyệt thì sao có thời gian chăm nom Đồng Đồng được?
Không ai có thể ôm đồm quá nhiều việc được.
Liễu Y Y còn trẻ, Tôn Hàn không thể ích kỷ bắt cô từ bỏ công việc vì Đồng Đồng.
Nhưng…
Tôn Hàn dần xụ mặt xuống.
“Anh sao thế?”
Liễu Y Y chợt hỏi.
“Không, anh không sao. Anh đang nghĩ giờ em đã không có thời gian chăm sóc Đồng Đồng rồi thì mai này kết hôn thì sẽ càng không có thời gian hơn”.
Tôn Hàn cười tự giễu rồi nói.
Chuyện này…
Liễu Y Y nhìn Tôn Hàn với vẻ phức tạp rồi cười nói: “Chẳng mấy khi vui được như hôm nay, anh đừng phá hoại bầu không khí được không?”
“Ừ, anh cũng chỉ nói vậy thôi, thuyền đến đầu cầu ắt thẳng, chuyện đâu sẽ có đó”.
Tôn Hàn gật đầu.
Reng…
Đột nhiên điện thoại của Liễu Y Y đổ chuông, Tôn Hàn liếc nhìn màn hình thì thấy là một cái tên rất quen thuộc - Lâm Thiên Lãng!
“Alo, Thiên Lãng… được, em về ngay!”
Nghe điện mấy phút, Liễu Y Y mới ngắt may, sau đó nhìn Tôn Hàn với vẻ áy náy: “Anh trông Đồng Đồng nhé, công ty có việc, em phải đi rồi”.