Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa, cô cũng cam tâm tình nguyện.

"Em biết rồi, em sẽ suy nghĩ".

Thực ra Giang Hồi không muốn dùng cách này để ở bên cạnh Tôn Hàn, có điều chị Mai nói không sai, người đàn ông tốt vẫn phải do mình tự giành lấy!

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

Lúc này, một giọng nữ trong trẻo vang lên

Nghe tiếng, Giang Hồi lập tức quay lại mỉm cười chào hỏi: "Chị Tri Thu!"

Người vừa tới chẳng phải ai xa lạ mà chính là Thẩm Tri Thu!

Sau khi vào công ty, Giang Hồi chủ động làm quen với Thẩm Tri Thu. Hai người nói chuyện khá hợp nên quan hệ không tồi.

"Chị đoán hai người đang nói đến việc tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử đến thăm công ty chúng ta phải không?", Thẩm Tri Thu cười hỏi.

"Đúng vậy! Cũng không biết lời mọi người đồn có đúng không, tập đoàn Thiên Tử muốn hợp tác với chúng ta để quay một bộ phim hoành tráng!", Vương Mai vừa cười hùa vừa nháy mắt với Giang Hồi ra hiệu cho cô đừng nói sự thật.

Giờ Tôn Hàn có mua cổ phần của công ty không còn chưa chắc chắn, lúc này vẫn chưa phù hợp để cho những người khác biết.

Giang Hồi cũng hiểu điều này nên không tiếp lời nữa.

Nhưng cô đột nhiên chú ý sắc mặt hồng hào tươi tắn của Thẩm Tri Thu, cảm thấy kỳ lạ nên hỏi: "Chị Tri Thu, chị có chuyện gì vui sao, hôm nay tâm trạng tốt quá vậy? Chuyện kia đã giải quyết được rồi sao?"

Chuyện kia đương nhiên là đang ám chỉ chuyện Lư Khôn đánh Thẩm Tri Thu. Công ty không những không ra mặt giúp mà còn bắt Thẩm Tri Thu xin lỗi.

Thẩm Tri Thu bất giác đưa tay lên sờ má, có chút ngượng ngùng hỏi: "Trông chị có vẻ rất vui vẻ sao?"

"Ai cũng có thể nhận ra được mà!"

Thẩm Tri Thu đột nhiên nghĩ tới Tôn Hàn, sự vui vẻ hiện trên khuôn mặt cô ngoài do Tôn Hàn ra thì làm gì còn lý do nào khác?

"Việc chưa được giải quyết, nhưng chị cũng sẽ không xin lỗi Lư Khôn! Chị cũng đã nghĩ thông, dù gì ở trong giới này bao nhiêu năm cũng khiến chị quá mệt mỏi rồi", Thẩm Tri Thu đáp.

Tối hôm qua Tôn Hàn hỏi cô có cam tâm hay không?

Đương nhiên là không!

Nhưng vậy thì đã sao? Một kiếp người thực sự có quá nhiều việc không cam tâm, có tính toán cũng chẳng ích gì.

Cùng lắm là rút khỏi giới giải trí.

Chỉ cần có anh ở đó là sẽ không sao cả.

Thấy vậy, Giang Hồi và Vương Mai nhìn nhau, cũng không biết nên nói gì.

Bắt Thẩm Tri Thu đi xin lỗi Lư Khôn thì chắc chắn không chỉ đơn giản là uống cùng một ly rượu rồi nói một câu xin lỗi là xong.

Lư Khôn có ý đồ gì với Thẩm Tri Thu, cả công ty truyền thông Ngân Trần này đều biết rõ.

Nhưng nếu không xin lỗi thì lãnh đạo công ty cũng đã nói rõ ràng, sẽ đóng băng mọi hoạt động của Thẩm Tri Thu.

Dù lựa chọn thế nào thì cũng không tránh khỏi tổn thất nên người xung quanh cũng chẳng biết khuyên thế nào.

"Đúng rồi, nghe nói tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử họ Tôn, xuất thân của người đó thế nào vậy?", Thẩm Tri Thu thuận miệng hỏi.

Cô hỏi vậy chỉ vì tò mò chứ không có ý gì khác.

"Cậu ấy tên là Tôn Hàn, là người quen của bọn tôi", Vương Mai lập tức trả lời, lo sợ Giang Hồi lỡ miệng nói ra quan hệ giữa hai người họ.

Thế nhưng, Thẩm Tri Thu nghe xong lại vô cùng kinh ngạc!

Tôn Hàn?

Là Tôn Hàn sao?

Thẩm Tri Thu không nghĩ tới khả năng đó là một người cùng họ cùng tên vì căn bản là không có khả năng này!

Trên thế giới này quả thực có không ít người tên như vậy, nhưng người tên như vậy mà có thân phận địa vị cao thế kia thì chắc chắn chính là anh!

Anh là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử?

Vậy anh tới công ty truyền thông Ngân Trần để làm gì?

Là vì cô sao?

Thấy Thẩm Tri Thu sững sờ, Giang Hồi cảm thấy khá khó hiểu nên hỏi lại: "Chị Tri Thu, chị sao vậy?"

"Tôi, không có gì! Chỉ là hình như chị cũng quen...anh ấy!"

"Anh ấy? Ai vậy?", Vương Mai hỏi lại.

"Tôn Hàn!"

Vương Mai: "....."

Giang Hồi: "...."

.......

Lúc này.

Tôn Hàn lúc này đã ngồi xuống ghế sô pha trong văn phòng của Hồ Hạo Nguyên, ung dung vắt chéo chân.

Còn Vương Lê Văn đứng bên cạnh.

Nói thẳng ra, Vương Lê Văn không cảm thấy giám đốc Tôn đang thành tâm đi bàn chuyện hợp tác mà giống như đến đây diễu võ giương oai thì đúng hơn.

Làm gì có ai đi bàn chuyện hợp tác mà lại trông như bố thiên hạ thế kia?

Cũng kỳ lạ, bình thường tổng giám đốc Tôn đâu có như vậy mà khi đến đây lại như biến thành một người khác vậy?

Hồ Hạo Nguyên rất bất mãn với thái độ của Tôn Hàn, cho dù là tổng giám đốc công ty lớn thì cũng không nên khinh người như vậy chứ?

Nhưng người tới là khách, hơn nữa ông ta cũng quả thực không thể động vào Tôn Hàn nên chỉ đành cười thảo mai nói: “Tổng giám đốc Tôn, không biết giám đốc đến công ty chúng tôi có việc gì? Phải chăng là muốn quay một tác phẩm để đời? Đây đúng là chuyên môn của chúng tôi!”

Tôn Hàn ngước mắt lên, cười đáp: “Tập đoàn Thiên Tử trước nay đều chỉ tham gia những phi vụ làm ăn thực tế, đối với lĩnh vực quay phim này chúng tôi chỉ là tay mơ nên không có ý định tham gia!”

“Vậy giám đốc Tôn đến vì việc khác sao?”

Tôn Hàn không nói thẳng ra ngay mà chỉ đáp: “Đúng rồi, nghe nói giám đốc Hồ và ông chủ Lư của bất động sản Bách Đại có quan hệ rất tốt. Tôi có chút chuyện cần tìm ông chủ Lư, ông giúp tôi gọi ông ta tới đây có được không?”

Hồ Hạo Nguyên nét mặt hơi đông cứng lại, nếu cậu muốn tìm giám đốc của bất động sản Bách Đại thì chạy đến đây làm quái gì?

Nhưng cũng chỉ là một cuộc điện thoại, không có gì khó khăn nên Hồ Hạo Nguyên lập tức đi gọi.

“Giám đốc Tôn, hai mươi phút nữa ông ấy sẽ đến!”

Tôn Hàn gật đầu hài lòng, chậm rãi nhấp một ngụm trà nhưng cũng không nói năng gì thêm.

Cũng chẳng thèm đếm xỉa đến Hồ Hạo Nguyên.

Ý tứ rất rõ ràng, trước khi Lư Khôn đến, Tôn Hàn không có ý định mở miệng nói chuyện.

Nói là hai mươi phút nhưng thực tế chỉ mười phút sau là Lư Khôn đã tới trước cổng công ty truyền thông Ngân Trần.

Sau khi nhận được điện thoại của Hồ Hạo Nguyên, ông ta không dám chậm trễ, lập tức phi tới.

Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử tìm thì sao ông ta dám chậm trễ.

Còn những người trong công ty thấy Lư Khôn tới thì đa số đều cho rằng ông ta lại tới quấy rối Thẩm Tri Thu.

Cộc cộc!

“Mời vào!”

Lập tức, một người đàn ông dáng vẻ hơi gian xảo bước vào trong văn phòng.

“Nào nào nào, để tôi giới thiệu một chút, đây là tổng giám đốc Tôn!”

“Xin chào tổng giám đốc Tôn! Tôi là ông chủ của bất động sản Bách Đại!”

Lư Khôn bước lại gần, kính cẩn đưa tay ra bắt.

Tôn Hàn thờ ơ liếc nhìn, không hề có ý định đưa tay ra bắt lại: “Đây chính là ông chủ Lư sao? Hân hạnh được gặp!”

Lư Khôn mặt có vẻ hơi ngượng ngùng, bối rối rụt tay lại, sau đó cũng vào luôn vấn đề: “Giám đốc Tôn, không biết giám đốc tìm tôi có việc gì?”

Cả Lư Khôn và Hồ Hạo Nguyên đều bất mãn với thái độ trịch thượng của Tôn Hàn.

Nhưng thân phận của người ta đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử, cho nên hai người kia cũng không dám tỏ thái độ.

Tôn Hàn đứng dậy, ung dung đi lại trong văn phòng, sau đó mân mê chiếc gạt tàn trong tay, bật cười nói: “Giám đốc Hồ cũng biết tận hưởng lắm, tôi thấy chiếc gạt tàn này cũng không rẻ đâu”.

Quả thực là không hề rẻ. Chiếc gạt tàn này chế tác từ ngọc thạch, ngốn mất của Hồ Hạo Nguyên tới mấy trăm nghìn tệ!

“Nếu giám đốc Tôn thích thì tôi sẽ cho người làm tặng giám đốc Tôn một chiếc mới!”, Hồ Hạo Nguyên khách sáo đáp.

“Không phải thích, mà là tiện tay”.

Tôn Hàn thuận miệng đáp một câu. Nhưng cả Hồ Hạo Nguyên, Lư Khôn Hay Vương Lê Văn đều không hiểu anh có ý gì.

Bốp!!

Đột nhiên, Tôn Hàn giơ chiếc gạt tàn lên cao rồi đập thẳng vào đầu Lư Khôn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK