Suốt quãng đường, anh chỉ suy nghĩ về một chuyện, rốt cuộc Giang Lệ có thái độ gì với anh, hình như có vẻ hơi thân thiết quá thì phải.
Thành thật mà nói thì Giang Lệ là một người rất rộng lượng, riêng điểm này thì hiếm ai được như ông ta.
Vấn đề là khi ở Tây Nam, bọn họ là kẻ thù không đội trời chung. Dù bây giờ, cả hai đã không còn mâu thuẫn nữa, có thể trở thành bạn, nhưng với giao tình của họ mà nói thì chưa đến mức dốc hết ruột gan ra được.
Vậy Giang Lệ dựa vào đâu mà thân thiện với anh như vậy, thậm chí còn kể nhiều bí mật cho anh nghe.
Nếu anh đoán không nhầm thì thứ mà Giang Lệ coi trọng chính là…
Thân phận ngũ công tử thật sự của anh.
“Nước ở Thượng Kinh đúng là sâu thật!”
Một lúc lâu sau, Tôn Hàn mới cảm thán một câu.
Tôn Hàn có cảm giác các cậu ấm cô chiêu ở Thượng Kinh đều không hề đơn giản.
Trương Phi Dương khá dễ xử, hơn nữa anh ta còn si mê Liễu Phương Phương một cách khó hiểu.
Nhưng vấn đề ở chỗ người ta có tư cách để tung hoành ở Thượng Kinh.
Không phải Tôn Hàn không muốn làm quen với cái đám này, mà là có được hay không thôi.
Trừ khi anh từ bỏ việc tìm lại thân thế, nguyên nhân gây ra cái chết cho bố ruột mình năm xưa và những chuyện xảy ra trong quá khứ. Nếu không, đừng nói là những gia tộc quyền quý này, đến các nhân vật tai to mặt lớn ở Thượng Kinh, anh cũng phải tiếp cận cho bằng được.
Một cảm giác bất lực ùa tới.
Lần đầu tiên Tôn Hàn cảm thấy, thì ra cũng có chuyện mình không làm được.
Đừng nói đến chuyện anh đã mất thân phận công tử của Thiên Cửu Môn, dù vẫn còn đi chăng nữa thì khi đến Thượng Kinh, anh vẫn là lính mới và bị chèn ép như thường thôi.
…
Ngày hôm sau, Tôn Hàn vừa đến công ty, Trương Tiến đã đến tìm anh rồi ném cho anh cả đống tài liệu bảo anh xem hộ.
Dẫu sao công việc của anh cũng nhàn rỗi, vì thế anh lập tức xem chỗ tài liệu vừa được mang tới rồi cho anh ta ý kiến luôn, như vậy cũng có thể giết thời gian.
Cả buổi sáng, Liễu Phương Phương không đến công ty, Tôn Hàn càng tự do tự tại.
Anh nghĩ việc này có liên quan đến tin tức mà Giang Lệ nhận được hôm qua, chắc là chuyện Từ Tiểu Bân bị Trương Dương Phi tẩn cho môt trận.
Nhưng cụ thể ra sao thì anh không rõ.
Thật ra, Tôn Hàn cũng rất tò mò, nếu nhà họ Tôn đã đón ngũ công tử về Thượng Kinh thì sao lại bỏ mặc không ngó ngàng như thế.
Dù Trương Dương Phi có tính cách ngang ngược, nhưng so về thế lực thì hình như nhà họ Trương vẫn thua nhà họ Tôn đứng đầu Thượng Kinh thì phải.
Trương Dương Phi ngang nhiên đánh Từ Tiểu Bân như vậy, lẽ nào không sợ khiến nhà họ Tôn nổi giận sao?
Mà hình như nhà họ Tôn cũng không quan tâm đến Từ Tiểu Bân thì phải.
Do chưa tiếp xúc với hai nhà này nên Tôn Hàn cũng không rõ nội tình ra sao.
Nhưng với Tôn Hàn thì hiện giờ anh chẳng biết gì về chuyện của các nhà hào môn ở Thượng Kinh cả nên muốn quan tâm cũng không được, thế thì chẳng nghĩ nữa vậy.
Tôn Hàn cứ tưởng hôm nay Liễu Phương Phương không đến công ty, chắc vì ngại với anh, thế thì anh có thể thảnh thơi một ngày rồi.
Nhưng ai dè, quá trưa, cô ta lại mò tới.
Đã thế còn bắt anh chuẩn bị xe để đi đâu đó.
Các nhân viên trong công ty đều ngưỡng mộ Tôn Hàn may mắn, được trở thành tâm phúc của sếp.
Khi đi ra ngoài, Liễu Phương Phương không gọi tài xế riêng của công ty, mà lại chỉ đích danh Tôn Hàn.
Trương Tiến cũng có thái độ này nên mỗi khi nhìn Tôn Hàn, mắt anh ta sáng rực.
Duy chỉ có Tôn Hàn là khổ mà không biết kêu ai, Liễu Phương Phương tiếp cận anh là có mục đích cả đấy.
“Đến bệnh viện!”
Sau khi Tôn Hàn lái xe ra khỏi công ty, Liễu Phương Phương căn dặn.
Tôn Hàn nhíu mày rồi thầm đoán, đừng nói là Trương Dương Phi đánh cho Từ Tiểu Bân phải nhập viện nên Liễu Phương Phương đi thăm đấy nhé?
Nếu đúng là vậy thì Trương Dương Phi ra tay tàn nhẫn quá!
Đến ngũ công tử của nhà họ Tôn mà anh ta cũng dám đánh cho nhập viện luôn.
“Tổng giám đốc Liễu định đi thăm ai thế?”, Tôn Hàn vừa lái xe vừa hỏi.
“Chồng sắp cưới và ông của tôi!”
Tôn Hàn: “…”
Đi thăm hai người cùng lúc luôn ư?
Anh không nghĩ nữa mà tiếp tục lái xe.
Chờ đến viện rồi tính tiếp vậy.
Thượng Kinh là thủ đô của nước Đại Hoa nên có diện tích lớn là điều hiển nhiên.
Từ toà nhà Lệ Lan đến bệnh viện, dù không tắc đường thì cũng mất bốn, năm mươi phút lái xe.
Đến nơi rồi, Liễu Phương Phương không vội xuống xe ngay, mà lấy một hộp quà chưa mở trong túi xách ra rồi đưa cho Tôn Hàn đang ngồi ở ghế lái: “Tặng anh này!”
“Đồng hồ Rolex?”
Tôn Hàn nhìn hộp quà rồi ngạc nhiên nói: “Tổng giám đốc Liễu, món quà này của cô đắt giá quá”.
Đồng hồ của hãng này bét nhất cũng phải có giá ba trăm nghìn.
Thoạt nhìn thì chiếc đồng hồ này chắc chưa đến một triệu, nhưng cũng không chênh lệch là bao.
Tự nhiên được tặng quà thì kiểu gì cũng có biến!
Liễu Phương Phương cũng chưa giàu đến mức ném tiền qua cửa sổ, anh không tin cô ta tốt bụng tặng không cho mình như vậy, đương nhiên cũng không nghĩ là cô ta thích mình.
Chắc có ý đồ gì rồi.
“Có câu, người đẹp vì lụa mà. Ở đâu thì tôi không biết, nhưng riêng với Thượng Kinh thì một người đàn ông mặc gì, đi giày hãng gì không quan trọng, nhưng anh ta phải có một chiếc đồng hồ đắt giá, đó chính là đẳng cấp đấy”.
“Tôi thấy chiếc đồng hồ này rất hợp với phong cách của anh, nhận đi”.
Liễu Phương Phương ngẫm nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: “Quà tôi đã tặng thì sẽ không nhận lại nữa”.
Ý của cô ta đã rất rõ ràng, Tôn Hàn không được từ chối.
Được thôi, Tôn Hàn không nhiều lời, nhận thì nhận.
“Cảm ơn tổng giám đốc Liễu!”
“Đeo luôn đi”.
Vì nể mặt Liễu Phương Phương nên Tôn Hàn đành đeo chiếc đồng hồ màu bạc ấy lên cổ tay.
Liễu Phương Phương ngắm nghía rồi gật đầu, cảm thấy đúng là rất hợp.
“Xuống xe với tôi”.
Lại một câu nói lời ít ý nhiều nữa.
Tôn Hàn cạn lời, khéo léo nói: “Tổng giám đốc Liễu, tôi chờ cô trên xe thôi được không”.
Anh mà lên thì sẽ chạm mặt Từ Tiểu Bân mất, thế thì sẽ rất khó xử.
Với lại, nhỡ Từ Tiểu Bân lỡ miệng là mọi chuyện bại lộ hết.
Vì thế, Tôn Hàn rất không muốn đi cùng Liễu Phương Phương.
“Tôi bảo anh đi thì anh đi đi, đừng nhiều lời. À, anh có quen ai tên là Trương Dương Phi không?”, đột nhiên Liễu Phương Phương nhìn chăm chú vào Tôn Hàn.
“Không… quen, nhưng nghe nói đó là một tay công tử danh giá, sao vậy tổng giám đốc Liễu?”, Tôn Hàn mù mờ hỏi.
Liễu Phương Phương lại quan sát Tôn Hàn thêm một lúc, sau khi xác định anh không giả vờ thì mới tin: “Không có gì, đi thôi”.
Nếu Liễu Phương Phương muốn là có thể nhìn thấu tâm tư của Tôn Hàn thì anh khỏi mơ tìm được đáp án mình muốn trong chuyến hành trình ở Thượng Kinh này.
So với các nhân vật có máu mặt ở đây thì Liễu Phương Phương còn non và xanh lắm.
Thậm chí anh còn biết vì sao Liễu Phương Phương lại hỏi mình như vậy.
Cô ta muốn xem Trương Dương Phi đã đến tìm anh gây chuyện hay chưa.