"Anh nên xem tin tức mới nhất đi". Giang Hồi không biết nên nói thế nào, đành bảo.
Tôn Hàn gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra xem.
Anh tìm kiếm 'Giang Hồi', sau đó một đống tin tức hiện ra.
Đều là những mục tin đang rất hot, có cảnh Giang Hồi và mấy cô gái yểu điệu xinh đẹp ra vào khách sạn cùng tên nhà giàu, chỉ riêng những cảnh này thôi đã đủ khiến người ta suy nghĩ miên man.
Chỉ cần thêm vài dòng chữ giật gân là đã có thể biến Giang Hồi thành gái gọi cao cấp.
Dưới khu vực bình luận toàn là lời chửi bới, có rất nhiều kẻ đòi Giang Hồi cút khỏi giới giải trí.
Xem hơn mười phút, Tôn Hàn mới dời mắt khỏi điện thoại và nhìn về phía Giang Hồi, sắc mặt anh hơi kỳ lạ: "Cô Giang, cô..."
Danh tiếng của cô ta đã hoàn toàn bị hủy hoại!
"Anh Tôn, anh là người thấu suốt, có lẽ anh biết rằng với giá trị bây giờ của tôi thì tôi không thể nào làm chuyện này!", Giang Hồi cười khổ giải thích.
Việc này...
Tôn Hàn chần chừ một lúc, việc này cũng có lý.
Bây giờ những tin tức tiêu cực về Giang Hồi toàn là những hình ảnh về cô ta và một số cô gái khác cùng ra vào khách sạn với tên nhà giàu.
Sau đó trên báo nói, thời gian từ lúc cô ta đi vào đến lúc đi ra phải khoảng ba tiếng, thời gian dài như vậy thì ở bên trong có thể làm gì? Mọi người có thể đoán được rất dễ dàng.
Ban đầu Tôn Hàn cũng nghĩ như vậy.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, với địa vị bây giờ của Giang Hồi thì kiếm tiền không phải chuyện gì khó, việc gì phải ngủ với người ta?
Không nói đến việc mấy tên nhà giàu ra giá cho minh tinh thì cùng lắm cũng chỉ mấy triệu tệ một đêm, nguy cơ mất hết danh tiếng càng đáng sợ hơn, cho dù có ra giá hai mươi triệu tệ thì Giang Hồi cũng không dám làm chuyện này.
Hay là có một loại giao dịch khác?
Nhưng Giang Hồi không phải kẻ ngu, cho dù vì một mục đích gì đó mà phải làm giao dịch thể xác ngầm thì cũng không thể nào lộ liễu như thế được.
"Ý cô là có người hãm hại cô?", Tôn Hàn hỏi.
Giang Hồi gật đầu: "Tôi đã bị người ta gài bẫy".
"Tuy trước kia vì được nổi tiếng mà tôi đã cọ nhiệt với không ít ngôi sao đang nổi, thế nên danh tiếng của tôi cũng chẳng ra làm sao. Nhưng trong giới giải trí, có tin hot thì chính là có giá trị, có rất nhiều người làm giống tôi, chỉ là tôi khá may mắn, tôi đã trở nên nổi tiếng. Hơn nữa tôi cũng không làm ảnh hưởng đến tình cảm của ai, hơn nữa cũng chẳng phát sinh quan hệ gì với ai cả, đây cũng không phải chuyện gì không được vẻ vang cả".
"Nhưng lần này tôi đã bị người ta gài bẫy!"
"Chuyện này phải bắt đầu nói từ công ty giải trí Tinh Hoàng..."
Công ty giải trí Tinh Hoàng là một trong ba công ty giải trí hàng đầu, quản lý vô số nghệ sĩ nổi tiếng, nó có đẳng cấp hàng đầu trong giới giải trí.
Các nghệ sĩ đều muốn ký hợp đồng với công ty này, Giang Hồi cũng muốn, nhưng cô ta không đủ tư cách.
Gần đây, công ty giải trí Tinh Hoàng có một kịch bản đang thiếu nhân vật nữ phụ, bên sản xuất đã thông báo cho Giang Hồi đi thử vai.
Đây là một cơ hội đối với Giang Hồi, cô ta đã ăn diện trang điểm kỹ càng để đi thử vai.
Nhưng địa điểm thử vai chính là khách sạn Thế Hào!
Kết quả là Giang Hồi vừa mới đến khách sạn và xuống xe thì một tên nhà giàu họ Lý đã đón cô ta. Tên đó còn nói rằng mình là một trong những nhà đầu tư lần này, mời Giang Hồi cùng đi vào thử vai. Hơn nữa còn có một vài cô gái ăn mặc nóng bỏng thời thượng cũng đi thử vai, tuy rằng khác vai diễn nhưng đều là đi thử vai.
Lúc đó Giang Hồi đã thấy kỳ lạ, nhưng cô ta cũng không nghĩ nhiều, càng không nghĩ đến những cô gái này chẳng phải là diễn viên không tên tuổi đang đi thử vai gì, mà chính là gái gọi trong giới giải trí!
Kết quả là cảnh Giang Hồi đi cùng với những người đó xuất hiện trong tay đám truyền thông, sau đó lộ ra thân phận của những cô gái đó là gái gọi.
Chẳng mấy chốc Giang Hồi đã lên báo, tin tức về cô ta bùng nổ.
Lúc đó Giang Hồi liền bảo công ty liên hệ với khách sạn ngay, yêu cầu lấy video giám sát quay lại cảnh thử vai. Chỉ cần lấy được video đó thì có thể chứng minh sự trong sạch của cô ta.
Mà ngày hôm đó, hệ thống camera giám sát của khách sạn lại bị trục trặc.
Thế là Giang Hồi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa oan được.
"Sự việc đại khái là như vậy, bên công ty đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, họ sẽ hủy hợp đồng với tôi! Hơn nữa chuyện này là do vấn đề của tôi, theo hợp đồng thì công ty sẽ không bồi thường cho tôi mà tôi sẽ phải đền tiền cho công ty!", Giang Hồi cực kỳ đau đầu.
Chuyện này mà không giải quyết được thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, Giang Hồi chắc chắn sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Tôn Hàn không hỏi tiếp nữa mà trầm ngâm một lúc: "Người bên công ty giải trí Tinh Hoàng không thanh minh cho cô sao?"
"Không, mấy nhân viên tham gia thử vai của bên Tinh Hoàng không phải là nhân vật quan trọng gì trong công ty, sau khi chuyện này xảy ra thì họ lập tức bị sa thải. Tinh Hoàng chỉ công bố rằng chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến công ty họ! Mà mấy nhân viên đó thì không hó hé nửa lời, mặc nhận chuyện hư cấu này", Giang Hồi nói.
Ý cô ta chính là, lãnh đạo cấp cao của công ty Tinh Hoàng cần phải đảm bảo rằng danh tiếng của họ không bị tổn hại, còn Giang Hồi cũng chẳng phải nghệ sĩ của công ty họ, thế nên họ chẳng cần phải quan tâm đến cô ta.
"Xem ra cô đã gây thù với một nhân vật khá tầm cỡ đấy!", Tôn Hàn đoán.
Thực ra cũng không cần đoán, chuyện này hầu như đã có thể chắc chắn.
Những người bình thường không thể nào chỉ vì hủy hoại Giang Hồi mà bày ra một thế trận cỡ này.
Hơn nữa, người đó có thể khiến các lãnh đạo cấp cao của Tinh Hoàng phải mặc kệ chuyện này, và có thể thao túng một khách sạn bốn sao như khách sạn Thế Hào!
Những việc này, một người không có thế lực không thể làm được!
"Tôi biết là ai rồi, chính là Cẩm Vân Hạo! Hai ngày trước Cẩm Vân Hạo mời tôi đi ăn, dù sao cũng là cậu chủ nhà họ Cẩm nên tôi không thể từ chối, đành phải đi. Nhưng sau khi đi thì Cẩm Vân Hạo đã lộ bộ mặt thật, anh ta bắt tôi phải ngủ với anh ta một đêm. Lúc đó trong lúc nguy cấp, tôi đã tát anh ta. Không đến hai ngày sau tôi đã gặp chuyện này!"
"Trừ anh ta ra thì tôi không thể nào nghĩ ra ai khác!"
Giang Hồi rất chắc chắn, cô ta nói ra cái tên Cẩm Vân Hạo không hề do dự.
"Cậu chủ nhà họ Cẩm?"
Tôn Hàn chợt cười khổ: "Cô Giang, nếu như chuyện này liên quan đến nhà họ Cẩm thì khá rắc rối đấy!"
Thượng Kinh có rất nhiều gia tộc, nhưng chỉ có một nhà họ Cẩm.
Đó chính là gia tộc của Cẩm Hoằng!
Tuy không biết rằng Cẩm Vân Hạo đứng thứ mấy trong số các cậu chủ của nhà họ Cẩm, có thân phận và địa vị như thế nào, nhưng chỉ riêng việc anh ta là người nhà họ Cẩm thôi đã đủ để khiến rất nhiều người không dám nhúng tay vào chuyện này.
Lần này Giang Hồi gặp rắc rối lớn rồi!
Tôn Hàn nhìn Giang Hồi bằng ánh mắt ngạc nhiên, đã biết cậu ấm như Cẩm Vân Hạo có ý đồ với mình mà cô ta còn làm như vậy.
Cô ta không có ai chống lưng, lại muốn sống trong sạch trong giới giải trí hỗn loạn này, đó là điều không thể nào!
Dường như Giang Hồi hiểu được ánh mắt của Tôn Hàn, cô ta cũng không tức giận mà chỉ cúi đầu, nói: "Cậu chủ nào của nhà họ Cẩm cũng ăn chơi thác loạn, chỉ cần dính vào thì không chỉ đơn giản là lần một lần hai. Nếu như hôm đó tôi xuôi theo ý Cẩm Vân Hạo thì sau này anh ta sẽ không ngừng quấy rầy tôi, sớm muộn gì danh tiếng của tôi cũng bị hủy hoại".
"Anh Tôn, tôi đã tìm đến tất cả mối liên hệ tôi có ở Thượng Kinh rồi, nhưng không ai muốn giúp tôi. Tôi đến tìm giám đốc Liễu thì cô ấy bảo tôi đến tìm anh, tôi biết anh là người có bản lĩnh!"
"Chỉ cần anh có thể giúp tôi giải quyết rắc rối này, anh muốn cái gì tôi cũng có thể cho anh! Thậm chí, tôi có thể ngủ với anh..."
Chương 412: Muốn giúp cô ta
Giang Hồi nói rất thẳng thắn, đủ để thấy được việc này đã khiến Giang Hồi quá mệt mỏi, không còn cách nào nữa.
Việc tìm Tôn Hàn chứng tỏ cô ta đã hoàn toàn cùng đường, không thể xoay sở được nữa.
Thậm chí cô ta có thể hy sinh chính mình.
Tất nhiên nếu mọi chuyện có thể giải quyết, Giang Hồi vẫn là nghệ sĩ hạng B, một năm cô ta vẫn có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Còn nếu thanh danh bị hủy hoại thì cô ta chẳng là cái gì cả.
Nếu cô ta muốn bảo vệ danh tiếng của mình thì cái giá phải trả cũng phải tương đương.
"Cô Giang, nếu cô đã tình nguyện đánh đổi mọi thứ thì tại sao cô không tìm đến Cẩm Vân Hạo?", Tôn Hàn rất khó hiểu.
Giang Hồi uống một hớp cà phê, sau đó nói: "Anh nghĩ rằng tôi không tìm đến anh ta sao? Anh ta yêu cầu tôi...phải sủa tiếng chó trước mặt anh ta! Anh Tôn, kể từ khi tôi bước vào giới giải trí, tôi chưa bao giờ mong rằng sẽ giữ mình trong sạch, nhưng con người...dù gì cũng phải có lòng tự tôn".
Những lời tự giễu này chính là những lời sâu kín trong lòng cô ta.
Cũng không phải không có những cô gái trong sạch trong giới giải trí như Thẩm Tri Thu, nhưng thực sự vô cùng hiếm.
Thậm chí nếu Thẩm Tri Thu không gặp được Tôn Hàn thì có khi cũng đã xảy ra chuyện.
Mà Giang Hồi cũng đã nhận ra điều này nên cũng không hy vọng rằng có thể giữ mình trong sạch.
Nhưng mà cô ta muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.
Cẩm Vân Hạo thực sự vô cùng quá quắt.
Vừa nãy khi thấy Giang Hồi trên bản tin, Tôn Hàn cũng đã đọc về sơ yếu lý lịch của cô ta từ khi ra mắt đến nay, tài nguyên quả thực không được tốt lắm, có thể thấy là không ai nâng đỡ!
Cô ta đi đến được như ngày hôm nay cũng là do cô ta có rất nhiều scandal.
Có lẽ là trước đó cô ta chưa bị dùng quy tắc ngầm.
Mà chuyện bây giờ cho dù có đồng ý xuôi theo tên kia thì cũng khó mà xoay chuyển.
Trừ khi cô ta bỏ đi tôn nghiêm mà đi cầu xin Cẩm Vân Hạo, nhưng sau khi Cẩm Vân Hạo được như ý nguyện rồi thì sẽ thanh minh cho cô ta sao? Thực sự sẽ cứu vãn danh tiếng cho cô ta sao?
Những điều này rất khó đảm bảo.
Nghĩ vậy, Tôn Hàn đột nhiên thấy hơi đồng tình với cô ta.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở trong một nơi phức tạp như giới giải trí, có rất nhiều chuyện bản thân mình phải hiểu được. Những chuyện như thế này không phải là quá hiếm lạ.
Dù sao thì trên thế giới này có rất nhiều cô cái tình nguyện đánh đổi tất cả nhưng vẫn trắng tay.
"Chuyện này rất rắc rối, cô Giang nên biết rằng đây đã không còn đơn giản là những thủ đoạn bình thường trong giới, mà nó liên quan đến cả những thế lực tầm cỡ nữa". Tôn Hàn phân tích hồi lâu, sau đó nói với vẻ khó xử.
"Tôi biết, thế nên tôi tìm anh Tôn cũng không thực sự hy vọng rằng anh Tôn có thể giúp tôi, tôi chỉ muốn thử thôi!"
"Nhưng cũng không phải là không có cách!". Mãi lâu sau, Tôn Hàn đột nhiên nói.
Vào khoảnh khắc Giang Hồi nói 'con người dù sao cũng phải có lòng tự tôn', Tôn Hàn đột nhiên muốn giúp cô ta.
Có lẽ do anh ngốc, có lẽ anh đã cảm động trước cô ta, hoặc có lẽ anh quá bốc đồng.
Anh muốn giúp Giang Hồi!
"Thật sao?"
Mắt Giang Hồi chợt sáng bừng.
Tôn Hàn gật đầu, anh nói thật: "Có cách, nhưng cô Giang cũng đừng quá mong chờ làm gì. Cô cũng biết rằng người hại cô là ai, đó không phải là người dễ đối phó đâu! Nếu như tôi không có chút mối quan hệ thì tôi cũng không dám thử đâu".
"Anh Tôn yên tâm đi, tôi đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất rồi, dù có tệ hơn nữa thì có thể tệ đến mức nào cơ chứ? Anh Tôn có điều kiện gì cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được tôi sẽ làm!"
Chỉ cần có một tia hy vọng thôi là Giang Hồi sẽ không bỏ qua!
Chỉ cần Tôn Hàn có thể giúp cô ta thì cô ta có thể đồng ý bất cứ điều kiện nào của anh.
Tôn Hàn mỉm cười: "Tôi không có điều kiện gì. Nếu như thực sự có, tôi chỉ mong rằng sau này Cô Giang có thể giữ vững tấm lòng lương thiện, làm chính mình, không uổng cho tôi từng giúp cô. Tất nhiên, tôi cũng không chắc có thể giúp được cô không. Nếu không giúp được thì cô cũng đừng trách tôi".
"Không có...điều kiện gì sao?", Giang Hồi vô cùng bất ngờ.
Anh đồng ý giúp cô ta vô điều kiện!
Giang Hồi thấy điều này không hề chân thực chút nào!
Tôn Hàn mỉm cười gật đầu: "Không phải bất cứ ai làm chuyện gì cũng có mục đích, nhưng cô Giang tìm đến tôi cũng coi như là tìm đúng người rồi, có lẽ tôi có thể giúp được cô"
"Cảm...cảm ơn anh!"
Tôn Hàn dặn dò vài câu, bảo Giang Hồi đợi điện thoại của anh, sau đó rời khỏi quán cà phê.
Sau khi đi ra ngoài cửa, Tôn Hàn chợt bật cười. Sao anh không thể kiềm chế được mà lại nhúng tay vào chuyện này chứ?
Nhưng anh không hối hận!
Anh cũng không phải là không thể ra điều kiện, bảo Giang Hồi ngủ với anh một đêm cũng chẳng sao.
Giang Hồi rất xinh đẹp, anh cũng khá có hứng thú.
Nhưng anh không muốn vấy bẩn cô gái này.
Về đến nhà, Tôn Hàn trầm ngâm suy nghĩ một lúc mới gọi điện cho Giang Lệ.
"Có chuyện gì?"
Giang Lệ nói rất thắng thắn.
"Có chút việc, anh giúp tôi điều tra một người tên là Cẩm Vân Hạo!", Tôn Hàn cũng nói thẳng.
"Cẩm Vân Hạo à, cậu ta gây thù với cậu à?"
"Không, nhưng có một người bạn nhờ tôi giúp đỡ, tôi đã đồng ý", Tôn Hàn cười khổ.
"Là nữ sao?"
"Đúng".
"Ha ha, không ngờ cậu cũng là một kẻ đa tình. Người bạn của cậu chính là cô minh tinh hạng B tên Giang Hồi đúng không?", Giang Lệ cũng đã hiểu đại khái.
Tôn Hàn chỉ có thể tiếp tục cười khổ: "Đúng vậy".
Việc của Bạch Cần còn chưa giải quyết xong mà bây giờ đã nhảy ra một Giang Hồi, thảo nào giọng điệu của Giang Lệ lại kỳ quái như vậy.
"Cẩm Vân Hạo cũng chẳng phải nhân vật tàm cỡ gì, chỉ là một tên ăn hại của nhà họ Cẩm thôi, chẳng được coi trọng. Nhưng dù sao cũng là người nhà họ Cẩm, chỉ riêng việc này thôi đã đủ để không ai muốn đắc tội với cậu ta chỉ vì một nữ nghệ sĩ cỏn con! Cậu có hiểu ý tôi không?", Giang Lệ phân tích.
Tôn Hàn nói: "Tất nhiên hiểu, nếu có ai muốn ra mặt thay Giang Hồi mà đụng vào Cẩm Vân Hạo thì cũng có nghĩa là gây thù với nhà họ Cẩm".
"Thế nên, tôi nghĩ là hay là bỏ qua chuyện này đi. Không thì bảo Giang Hồi tự đi xin lỗi Cẩm Vân Hạo, hoặc là tôi sẽ ra mặt để Giang Hồi có thể rời khỏi giới giải trí một cách trong sạch. Ít nhất nếu tôi ra mặt thì Cẩm Vân Hạo cũng sẽ kiêng dè, không dám bám riết quá".
Giang Lệ dù sao vẫn nể mặt, nhưng sẽ không đến mức đi gây rắc rối với Cẩm Vân Hạo.
"Hay là anh hẹn Cẩm Hoằng đi, để tôi gặp mặt cậu ấm đó, thế nào?", Tôn Hàn đột nhiên nói.
Ý là anh muốn giúp Giang Hồi đến cùng.
Nếu nhờ người ngoài đối phó thì là không nể mặt nhà Cẩm, vậy thì nhờ cậu cả nhà họ Cẩm là Cẩm Hoằng thì lại khác.
Giang Lệ trầm ngâm một lúc: "Quan hệ giữa tôi và Cẩm Hoằng cũng không phải thân lắm, cậu ta cũng chẳng nể nang gì tôi đâu".
"Có thể mời được là được, những chuyện khác tôi sẽ tự lo", Tôn Hàn cười nói.
"Được, đợi điện thoại của tôi!"
Giang Lệ cũng là người dứt khoát, không nhiều lời nữa.
Một tiếng sau, Giang Lệ gọi cho Tôn Hàn, bảy giờ tối mai hẹn Cẩm Hoằng ở khách sạn Thế Hào.
Tôn Hàn có thể thuyết phục đến mức nào, hoặc là trực tiếp trở mặt với Cẩm Hoằng thì không còn liên quan gì với ông ta nữa.
Chương 413: Hẹn gặp Cẩm Hoằng
Sau đó, Tôn Hàn gọi điện cho Giang Hồi.
"Alo, anh Tôn à!"
Giọng điệu của Giang Hồi khá mệt mỏi, nhưng cô ta cũng khá bất ngờ vì Tôn Hàn lại gọi điện cho cô ta nhanh như vậy.
Chẳng lẽ, anh định nói cho cô ta rằng đã hết cách rồi sao?
Điều này cũng rất bình thường, ngay cả khi cô ta nghe Liễu Phương Phương đề nghị rằng đi tìm Tôn Hàn thì cô ta đã thấy đây là một việc không hề sáng suốt.
Nhưng bây giờ mọi việc đã trở nên vô cùng tồi tệ, chỉ cần có một tia hy vọng thì cô ta đều không bỏ qua, giờ cô ta chẳng khác gì một người bệnh hiểm nghèo muốn tìm một bác sĩ chữa được bệnh của mình.
"Tôi đã nhờ bạn hẹn gặp Cẩm Hoằng, bảy giờ tối nay cô hãy đi một chuyến". Tôn Hàn không suy nghĩ phức tạp gì, anh nói thẳng.
Giang Hồi liền im bặt, sau đó cô ta thốt lên với giọng điệu không thể tin được: "Cậu cả nhà họ Cẩm?"
Một trong bốn cậu ấm nổi tiếng nhất của Thượng Kinh, dù Giang Hồi chưa từng gặp nhưng không thể nào không biết.
Cô ta nghĩ mình đã nghe nhầm, Tôn Hàn có thể liên hệ được với người như Cẩm Hoằng sao?
Cô ta liền thấy yên tâm hơn.
Cẩm Văn Hạo có ngang ngược thế nào cũng không dám làm loạn trước mặt Cẩm Hoằng.
Nếu như Cẩm Hoằng đồng ý giúp cô ta thì những thứ cô ta gặp phải đều có thể được giải quyết.
"Là anh ta! Nhưng tôi cũng không quen Cẩm Hoằng, chỉ có thể thử xem. Kết quả phải đến lúc đó mới biết được, cô cũng đừng mong chờ quá". Tôn Hàn vẫn phải nhắc nhở cô ta, để tránh việc hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều.
"Được, tôi sẽ chuẩn bị ngay, ở đâu vậy?", Giang Hồi vội nói.
Với tình hình bây giờ thì cô ta đã không thể nào thất vọng hơn được nữa. Ít nhất có thể gặp được Cẩm Hoằng cũng đã chứng minh việc này ít ra còn có thể xoay chuyển.
"Khách sạn Thế Hào!"
Giang Hồi: "....."
Sau khi cúp máy, Tôn Hàn liền thay quần áo.
Lúc này chỉ còn chưa đầy hai tiếng nữa là đến bảy giờ, anh phải qua đó ngay.
Cốc cốc!
Lúc này có tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
Tôn Hàn đi mở cửa thì thấy Bạch Cần đứng ngoài.
"Anh định ra ngoài à?", Bạch Cần nhìn quần áo trên người anh.
Tôn Hàn gật đầu: "Tối nay tôi hẹn bạn ăn cơm".
Không cần phải giải thích gì thêm, vài ba câu thì không thể nói rõ được.
"Ồ, tôi còn đang định rủ anh ra ngoài ăn đấy! Anh có hẹn với bạn thì thôi vậy", Bạch Cần thấy hơi mất mát.
"Ừ, sáng mai tôi tới gọi cô, chúng ta cùng đi đến buổi đấu giá".
Tôn Hàn khẽ gật đầu, buổi tối hôm nay rất quan trọng, anh phải giúp Giang Hồi giải quyết rắc rối, không thể đưa Bạch Cần theo được.
"Ngày mai sao?"
Bạch Cần hơi khó xử, liền nói: "Hay là, hay là ngày mai chúng ta không đi nữa?"
"Cô không rảnh hay là không muốn đi?", Tôn Hàn nghi hoặc.
Sắc mặt Bạch Cần rất bối rối, cô ấy cắn răng nói: "Tôi, tôi thấy rất khó chịu!"
Phải tận mắt nhìn thấy nhà của mình bị đấu giá, sau đó bị bán cho người khác, mà mình chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, cô ấy thấy vô cùng khó chịu!
Tôn Hàn chợt im lặng, sau đó bật cười: "Vẫn nên đi đi, ngộ nhỡ lại có niềm vui bất ngờ thì sao?"
Nhưng mà Bạch Cần chỉ nghĩ rằng anh đang an ủi mình.
Niềm vui bất ngờ?
Làm gì có chứ, chẳng lẽ tự dưng trang viên lại có thể thuộc về cô ấy sao?
Nhưng khi nhìn ánh mắt của Tôn Hàn, cuối cùng cô ấy vẫn gật đầu.
Nếu như không đi xem thì cô ấy sợ sau này sẽ hối hận.
"Ừ, còn chuyện gì nữa không?", Tôn Hàn hỏi.
"Không, hết rồi. Không quấy rầy anh nữa, tối nay hãy đi chơi thật vui nhé". Bạch Cần nói xong thì quay người đi về nhà mình.
.....
Sáu rưỡi tối.
Tôn Hàn và Giang Hồi gặp nhau bên ngoài khách sạn Thế Hào. Có lẽ là vẫn còn ám ảnh từ lần trước nên Giang Hồi ăn mặc kín mít, không nhìn kỹ thì Tôn Hàn cũng suýt nữa không nhận ra, anh cười không ngừng được.
"Đi thôi, chúng ta vào đi", Tôn Hàn nói.
"Ừ", Giang Hồi khẽ nói rồi theo Tôn Hàn đi vào.
Đi vào đại sảnh, nhân viên phục vụ liền dẫn họ đến phòng bao đã đặt sẵn.
Lúc này trong phòng bao đã có hai người đàn ông, nhưng Giang Hồi không biết ai cả.
"Nghệ sĩ nổi tiếng Giang Hồi đấy à, rất vinh hạnh khi được gặp cô!", Chu Giang bắt chuyện trước.
"Xin, xin chào!"
Giang Hồi hơi lúng túng, cô ta nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt dò hỏi hai người này là ai, hình như không phải Cẩm Hoằng!
Tuy Giang Hồi không biết Cẩm Hoằng nhưng vì phong cách làm việc của anh ta nên thi thoảng cô ta có thể nhìn thấy tin về anh ta trên báo.
Giang Hồi gặp thì vẫn có thể nhận ra.
"Đây là Giang Lệ và Chu Giang, cô gọi là anh Giang và anh Chu là được".
Tôn Hàn tiện tay kéo ra một cái ghế để Giang Hồi ngồi xuống, sau đó giới thiệu.
Giang Hồi sắp ngồi xuống rồi, nhưng khi nghe thấy hai cái tên này liền đứng bật dậy. Cô ta run lẩy bẩy, thốt ra như một phản xạ có điều kiện: "Ông Giang, anh Chu!"
Không thể tin được!
Đây đều là hai nhân vật tầm cỡ của Thượng Kinh!
Một người là người phụ trách của Công Tử Minh, một người là người đứng đầu Công Tử Minh!
Dù là ai cũng là nhân vật quyền quý vô cùng.
Giang Lệ phất tay, nói rất hòa nhã: "Nghe theo lời Tôn Hàn, gọi tôi anh Giang là được. Nói ra thì cô với tôi cũng cùng họ đấy, không phải khách sáo".
Giang Hồi nuốt một ngụm nước bọt, sau đó dè dặt liếc nhìn Tôn Hàn.
Cô ta không thể nào ngờ được một nhân viên bình thường của công ty Lệ Lan lại có thể quen biết với nhân vật tầm cỡ như Giang Lệ.
Hơn nữa nghe giọng điệu của Giang Lệ thì quan hệ giữa ông ta và Tôn Hàn khá tốt.
Thảo nào Tôn Hàn dám nói rằng, không chừng có thể giúp cô ta.
"Anh, anh Giang!"
Dù thế nào thì Giang Hồi cũng đã có chút ít niềm tin.
Ít nhất thì cô ta đã hiểu tại sao Tôn Hàn lại có thể hẹn được cậu cả nhà họ Cẩm là Cẩm Hoằng. Nếu như có Giang Lệ và Chu Giang giúp thì không chừng Cẩm Hoằng cũng phải nể mặt.
"Vì chuyện của cậu mà tôi đã lấy ra hai chai rượu Tây tốt nhất trong quán rượu của tôi đấy. Đây không phải vấn đề tiền nong, nhưng cậu đừng có quên tôi đã tốt với cậu như thế nào đấy!", Chu Giang trêu chọc.
Tôn Hàn nhìn hai chai rượu trên bàn, anh khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn: "Tôi biết rằng anh Chu rất tốt với tôi, tôi sẽ không quên đâu".
Dù Tôn Hàn cũng không biết hai chai rượu này có gì đặc biệt, nhưng nếu Chu Giang đã cố ý nhắc đến như vậy thì chắc chắn phải hơn một triệu tệ.
"Ha ha, đùa cậu thôi. Sao tên nhóc Cẩm Hoằng kia vẫn chưa đến nhỉ, đã lâu không gặp rồi, cũng lớn lối đấy".
"Ai lớn lối chứ? Anh Giang muốn gặp tôi mà lại không thông báo trước một tiếng, bảo tôi đến gấp thế này, tôi đến được đã là tốt lắm rồi đấy".
Ngay lúc này, một giọng nói vang lên bên ngoài.
Cẩm Hoằng tới rồi.
Hôm nay anh ta mặc một bộ vest màu xanh lam. Khi bước vào, anh ta nhìn Giang Lệ, sau đó nói: "Chào anh Giang!"
Giọng điệu cũng không hẳn là cung kính, nhưng cũng không hề xấc xược, khá tùy ý.
"Nếu đã đến rồi thì lên món đi! Cẩm Hoằng, mau ngồi đi. Nói ra thì cũng khá lâu hai anh em chúng ta không ngồi uống rượu với nhau đấy. Hôm nay vừa hay có một người bạn ở đây, chúng ta uống cho thật đã thì thôi!", giọng điệu Giang Lệ y hệt thường ngày.
Chương 414: Dùng một đơn thuốc quen thêm một người bạn
Sau khi ngồi vào chỗ, Cẩm Hoằng chưa nói gì mà đưa mắt đánh giá xung quanh.
Có thêm hai người.
Một người lạ hoắc, một người thì Cẩm Hoằng có ấn tượng, hơn nữa còn là ấn tượng khá sâu sắc, đó là một ngôi sao nhỏ ở Thượng Kinh.
Hơn nữa trong khi gọi điện, Giang Lệ nói rằng muốn gặp anh ta có chuyện cần nói.
"Anh Giang, anh không thể tìm tôi chỉ để uống một chầu rượu thôi sao, cứ phải lôi mấy chuyện vớ vẩn thế này ra à, chẳng hay ho gì cả", Cẩm Hoằng hơi bất mãn.
Bầu không khí trong phòng bao liền trở nên kỳ lạ.
Ánh mắt Chu Giang tràn đầy sự hứng thú, nhưng hắn không nói gì.
Mà Giang Lệ lại trầm ngâm một lúc.
Vừa bắt đầu Cẩm Hoằng đã tỏ thái độ, điều này đã chứng minh rằng họ sẽ khó mà bàn chuyện.
"Cẩm Hoằng à, mọi người đều là bạn mà, có chút chuyện muốn nhờ cậu giúp cũng đâu có quá đáng. Hơn nữa chuyện của Giang Hồi vốn là do Cẩm Văn Hạo quá đáng trước mà! Con gái nhà người ta không thích thì sao lại có thể bắt ép được chứ, ai không biết còn tưởng đám thanh niên của Thượng Kinh chúng ta toàn những kẻ xấu xa như Cẩm Văn Hạo đấy!", Giang Lệ thấp giọng nói.
Cẩm Hoằng liếc Giang Hồi, sau đó bật cười: "Văn Hạo có làm sai hay không thì tôi sẽ về bảo nó sau. Nhưng giờ chuyện đã xảy ra rồi, đâu thể bắt nó xin lỗi được".
"Tất nhiên là với bản lĩnh của anh Giang thì muốn bắt Văn Hạo cúi đầu cũng không phải chuyện gì khó, thực ra cũng không cần phải tìm tôi đâu!".
"Anh Giang, nếu anh tìm tôi vì chuyện này thì xem ra tôi phải bỏ lỡ hai chai rượu ngon rồi".
Cẩm Hoằng nhìn vào hai chai rượu trên bàn, sau đó đứng lên định đi.
Nói cách khác, nếu là chuyện của một nghệ sĩ nhỏ như Giang Hồi thì chẳng có gì để bàn cả.
Giang Hồi vừa mới dấy lên tia hy vọng thì lại rơi vào vực sâu tuyệt vọng.
Cô ta cứ nghĩ rằng nếu Giang Lệ đứng ra nói chuyện cho cô ta thì ít nhiều Cẩm Hoằng sẽ nể mặt.
Ai ngờ Cẩm Hoằng lại nhất quyết muốn bảo vệ Cẩm Văn Hạo.
Mà Giang Lệ có thế nào cũng không thể vì cô ta mà gây thù với nhà họ Cẩm, đối phó với Cẩm Văn Hạo được.
Ngay lúc này, Tôn Hàn chợt nói: "Cậu cả Cẩm hãy dừng bước!"
Cẩm Hoằng liền dừng lại, anh ta nhìn Tôn Hàn, ánh mắt nghiền ngẫm: "Xem ra chính anh đã bảo anh Giang hẹn tôi, tôi nên xưng hô với anh thế nào đây?"
"Tôn Hàn".
"Nghe rất lạ, anh không phải người Thượng Kinh đúng không?"
"Đúng, tôi vừa đến đây không lâu", Tôn Hàn nói.
Cẩm Hoằng gật đầu, sau đó nói: "Có thể khiến anh Giang ra mặt để tìm tôi, có thể nhận ra quan hệ giữa anh và anh Giang khá tốt. Nếu là chuyện khác thì tôi nhất định sẽ nể mặt anh Giang, kết bạn với anh. Nhưng mà dù sao Văn Hạo cũng là em trai tôi, tôi không thể giúp người ngoài mà hủy hoại danh tiếng của nó được".
Nghe những lời vô cùng giả tạo này, Tôn Hàn chỉ cảm thấy buồn cười vô cùng.
Đám anh em nhà họ Cẩm các người còn có danh tiếng nữa sao?
Nếu so sánh thì cậu cả nhà họ Cẩm này vẫn còn tốt chán. Tuy rằng anh ta cũng làm loạn bên ngoài nhưng ít ra cũng không có tin đồn anh ta hoành hành ngang ngược.
Còn những con cháu khác của nhà họ Cẩm thì danh tiếng vô cùng kém.
Suy cho cùng cũng là cùng một nhà mà ra.
Thường thì đời cha ông đã tài giỏi thì đời con cái nhất định không tầm thường.
Tôn Hàn cũng rất khó hiểu, Cẩm Quốc Trụ là nhân tài kiệt xuất, tại sao đám con cháu toàn là những kẻ không ra hồn chứ.
Tất nhiên anh không để lộ những cảm xúc này ra.
"Cậu cả không muốn kết bạn với tôi, nhưng tôi lại muốn kết bạn với cậu cả. Không nói đến chuyện có giúp hay không, nhưng tôi nghe nói ông Cẩm Quốc Trụ có bệnh đau đầu, vừa hay tôi lại có một đơn thuốc có thể thuyên giảm chứng đau đầu. Hay là tôi đưa đơn thuốc để cậu cả đem về, xem ông Cẩm dùng xong có thấy đỡ hơn không?"
Ba người: "...."
Làm, làm thế này cũng được sao?
Đúng là Cẩm Quốc Trụ có bệnh đau đầu thâm niên, nghe nói vì quá nhiều chuyện phiền não, nhiều năm tích lũy nên đã thành bệnh.
Nhưng Cẩm Quốc Trụ là người có địa vị, các bác sĩ nổi tiếng trên cả nước đều phải tới chữa bệnh cho ông ta, đâu cần đến một đơn thuốc không rõ lai lịch của Tôn Hàn chứ?
"Tôn Hàn, tôi rất cảm ơn ý tốt của anh, nhưng không cần đâu!". Giọng Cẩm Hoằng lạnh đi, anh ta nghĩ rằng Tôn Hàn đang chơi mình.
Tôn Hàn cũng không để ý, anh nói với giọng tiếc nuối: "Thế thì thôi vậy. Nhưng có lẽ cậu cả không biết, ông Liễu Thị Long đã được tôi cứu khi đang nguy kịch ở bệnh viện số Một!"
Cẩm Hoằng: "...."
Lần này thì sắc mặt Cẩm Hoằng đã nghiêm túc hơn hẳn.
Anh ta cũng đã từng nghe nói chuyện Liễu Thị Long được một bác sĩ trẻ tuổi cứu sống. Nhưng nhà họ Liễu luôn giữ kín chuyện này, thế nên không ai biết là ai đã cứu.
Hóa ra người đó chính là Tôn Hàn trước mặt anh ta!
Nếu như đúng là anh ta thì bệnh đau đầu của ông nội...
"Đừng nói là anh muốn dùng đơn thuốc này để ra điều kiện đấy nhé?", Cẩm Hoằng nói.
"Không có bất cứ điều kiện gì, đây chỉ là tấm lòng của tôi đối với ông Cẩm Quốc Trụ thôi", Tôn Hàn nói.
"Vậy được, uống rượu thôi!"
Cẩm Hoằng suy nghĩ một lúc rồi lại ngồi xuống.
Qua ba lượt rượu, Tôn Hàn và Cẩm Hoằng chỉ trao đổi số điện thoại, không nói gì thêm.
Mãi đến khi Cẩm Hoằng đi rồi, Tôn Hàn cũng ra hiệu cho Giang Hồi ra về.
Trong phòng bao chỉ còn lại ba người.
Lúc này Giang Lệ mới bật cười: "Vì giúp cô Giang Hồi mà cậu đúng là bỏ ra nhiều công sức thật đấy!"
Chu Giang cũng phụ họa: "Hơn nữa còn rất nguy hiểm!"
Tôn Hàn thì chỉ cười khổ: "Nếu đã đồng ý giúp thì cũng phải tận tâm chứ. Chuyện hôm nay cảm ơn anh Giang và anh Chu!"
Đơn thuốc mà anh đưa cho Cẩm Hoằng chắc chắn có hiệu quả, nếu không thì anh sẽ không đưa ra.
Cẩm Quốc Trụ đâu thể nào uống thuốc linh tinh được?
Nếu có hiệu quả thì cho dù Cẩm Quốc Trụ không ôm hy vọng gì nhiều thì người nhà họ Cẩm chắc chắn cũng sẽ muốn chữa khỏi bệnh hoàn toàn cho Cẩm Quốc Trụ.
Vậy thì lại phải đến tìm Tôn Hàn.
Giang Lệ và Chu Giang không ngốc, họ nhận ra Tôn Hàn không đưa ra điều kiện vì bây giờ vẫn chưa đến lúc.
Lúc người nhà họ Cẩm tìm đến Tôn Hàn thì đó cũng là lúc nói điều kiện.
Vấn đề nằm ở chỗ, một nhà họ Cẩm danh giá đứng đầu Thượng Kinh thì cho dù con cháu có làm sai đi chăng nữa thì việc đó vẫn là đúng.
Nếu như người nhà họ Cẩm không đồng ý đòi lại công bằng cho Giang Hồi, lúc đó Tôn Hàn đang có ơn với nhà họ Cẩm mà lại cứ nhất quyết muốn rửa oan cho Giang Hồi sẽ biến thành kẻ thù của họ!
Đây chính là điều nguy hiểm nhất!
"Được rồi, tôi không nói cậu nữa! Dù sao thì thủ đoạn làm việc của cậu không hề thua kém tôi, tôi cũng không phải lo lắng. Tôi chỉ nhắc nhở cậu, Thượng Kinh không phải Tây Nam, cậu làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ kỹ".
"Đất Thượng Kinh này có rất nhiều hiểm họa khôn lường, đặc biệt là đối với người không có chống lưng gì như cậu!"
Giang Lệ bật cười, nói.
Tôn Hàn gật đầu, sau đó đứng lên: "Tôi biết rồi. Anh Giang, anh Chu, tạm biệt".
"Tạm biệt!"
Chu Giang phất tay chào.
Sau đó, trong phòng bao chỉ còn lại Giang Lệ và Chu Giang.
"Sao hả, anh thấy có đáng để lôi kéo không?", Chu Giang cười hỏi.
Giang Lệ mỉm cười: "Chú thấy sao?"