Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đến Quỷ Hoả.

Nhìn quán bar Quỷ Hoả khá vắng vẻ vì bây giờ vẫn còn khá sớm, Liễu Phương Phương thắc mắc, “Bạn nào của anh mà lại hẹn đến quán bar này để uống rượu vào giờ này vậy? Mà thân phận của chủ quán bar cũng khá là phức tạp đấy”.

Là Chu Giang!

Tuy chưa từng tiếp xúc với Chu Giang, nhưng Liễu Phương Phương biết người này.

Cậu ấm ở Thượng Kinh, đẳng cấp còn cao hơn Trương Dương Phi một bậc.

Là anh em chí cốt của cậu ấm thực sự của Thượng Kinh - Giang Lệ!

Điều quan trọng là hắn còn thuộc thế giới ngầm.

“Thế giới ngầm” chính là những kẻ có đôi tay không hề sạch sẽ, một khi đã chơi thì sẽ chơi đến cùng.

Trương Dương Phi khốn nạn đến mấy đi nữa thì vẫn có giới hạn nhất định, dù phạm sai lầm lớn đến mức nào thì vẫn có thể bảo toàn bản thân.

Nhưng người như Chu Giang thì không.

Vậy nên Liễu Phương Phương mới lo lắng cho Tôn Hàn.

“Với mối quan hệ của tôi và sếp Liễu, hình như đâu cần báo cáo những chuyện này nhỉ. Sếp Liễu có việc bận thì cứ đi trước đi!”, Tôn Hàn không muốn giải thích.

“Tuỳ anh. Anh đi chậm thôi, Thượng Kinh nước sâu, cẩn thận trượt ngã!”

Nghe Tôn Hàn nói vậy, Liễu Phương Phương cũng không muốn quan tâm nữa, chỉ để lại một câu như thế rồi lái xe đi thẳng.

Sau đó, Tôn Hàn bước chân vào quán bar Quỷ Hoả.

Bây giờ chưa đến giờ hoạt động nên quán bar chưa nhộn nhịp mấy.

Cả quán bar chỉ có vài nhân viên phục vụ đang quét dọn bên ngoài để chuẩn bị mở cửa.

Còn ở phòng làm việc bên trong cũng chỉ có Giang Lệ và Chu Giang, mỗi người ngồi một góc, kẻ thì lướt điện thoại, kẻ thì nghịch đồ chơi trong tay, nom rất nhàn nhã.

Sau khi bước vào, Tôn Hàn bèn cười bảo, “Anh Giang và anh Chu sống sung sướng thật đấy, từ sáng đến tối chẳng phải làm gì, cũng không cần lo chuyện cơm ăn áo mặc”.

“Dùng câu ‘không cần lo chuyện cơm ăn áo mặc’ là sai rồi, từ lúc tôi và Chu Giang chào đời đến nay, hình như chưa từng lo đến mấy chuyện đấy”.

Giang Lệ cất điện thoại vào, đoạn lấy gói thuốc trên bàn cà phê, châm cho mình một điếu rồi ném một điếu cho Tôn Hàn, buột miệng hỏi, “Cậu trị khỏi bệnh cho Liễu Thị Long chưa?”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không quá rắc rối”, Tôn Hàn tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống.

Giang Lệ chỉ khẽ gật đầu.

Lần đánh xuống phía Nam trước đó, nguyên nhân lớn nhất khiến Giang Lệ thua dưới tay Tôn Hàn chính là ông ta tính toán được mọi chuyện, nhưng lại không lường được y thuật của Tôn Hàn.

Lệ Lận bị thương nặng thế mà chỉ cần chưa đầy một tháng đã hồi phục.

Chỉ tính thiếu một Lệ Lận thôi, đã dẫn đến thất bại toàn cuộc!

“Vậy cậu có dò la được gì từ Liễu Thị Long không?”, Giang Lệ hỏi tiếp.

Mấy ngày gần đây Tôn Hàn đã làm những gì, Giang Lệ đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cũng không giấu giếm.

Tôn Hàn biết Giang Lệ đang hỏi đến chuyện gì. Sau khi im lặng giây lát, anh vẫn thành thật trả lời, “Hôn ước của Tôn Bân và Liễu Phương Phương do Liễu Thị Long và Tôn Vượng Thịnh lập ra. Còn về việc tại sao hai mươi bảy năm trước họ lại lập hôn ước này và mục đích là gì, thì tôi không chắc lắm”.

Chắc chắn phải có lý do nào đó!

Hai mươi bảy năm trước chính là thời điểm Tôn Hành Vương qua đời.

Vào năm Tôn Hành Vương qua đời, bố của ông ấy - Tôn Vượng Thịnh, lại lập hôn ước cho đứa cháu trai thất lạc, nghĩ kiểu gì cũng thấy chuyện này rất buồn cười.

Nhưng Liễu Thị Long không nói ra, chuyện này rất khó suy đoán.

“Xem ra cậu thừa nhận cậu là cậu năm nhà họ Tôn rồi nhỉ”, Giang Lệ cười gian xảo.

Tôn Hàn phì cười, “Anh Giang đã đoán ra rồi, tôi phủ nhận làm gì nữa?”

Ở Thượng Kinh, Giang Lệ là người hiểu rõ chuyện của anh nhất, cũng gần như đoán được thân phận của anh rồi.

Mặc kệ Giang Lệ có ý đồ gì với anh hay không, thì việc phủ nhận thân phận với Giang Lệ hoàn toàn vô nghĩa.

“Nếu cậu đã thừa nhận thì đơn giản thôi. Bây giờ tôi sẽ giúp cậu phân tích chuyện năm xưa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK