Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Hồi ngẩng đầu lên rồi nhìn vào mắt Tôn Hàn.

Cô ta hỏi một cách rất nghiêm túc: “Anh muốn tôi trả ơn anh thế nào?”

Mọi rắc rối trong thời gian vừa qua khiến Giang Hồi thấy như không thể vượt qua được.

Nhưng Tôn Hàn lại có thể giải quyết hết vấn đề của cô ta một cách gọn ghẽ.

Thậm chí anh còn tìm gặp Cẩm Tân Châu của nhà họ Cẩm.

Còn có cả Tôn Vượng Thịnh của nhà họ Tôn nữa.

Cuối cùng, trụ cột thứ hai của đất nước phải ra mặt thì sự việc mới hoàn toàn êm xuôi.

Chẳng dễ gì cô ta mới có thể lấy lại sự trong sạch.

Vì thế, cô ta biết Tôn Hàn đã giúp mình nhiều đến mức nào.

Đã thế, anh còn không hề đưa ra một yêu cầu nào cả.

Cho nên Giang Hồi mới cảm động, không biết phải báo đáp anh ra làm sao.

Song, Tôn Hàn cười mỉm cười rồi nói: “Ai cần cô trả ơn chứ! Mà trải qua biết bao nhiêu chuyện như vậy, chắc giờ cô thấy mệt mỏi lắm đúng không? Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, về nghỉ ngơi mấy hôm rồi chờ tin đính chính đi”.

Không chờ Giang Hồi lên tiếng, Tôn Hàn đã bắt một chiếc taxi đi ngang qua.

“Lên xe đi!”

Giang Hồi nhìn anh chằm chằm, sau đó mới ngồi lên xe.

Hai người vẫy tay chào nhau xong thì chiếc xe cũng lăn bánh.

Nhìn bóng chiếc taxi rời đi, Tôn Hàn nhoẻn miệng cười rồi châm một điếu thuốc hút.

Tôn Hàn tin chắc một điều, sau khi mình giúp Giang Hồi nhiều việc như vậy, cô ta sẽ đáp ứng mọi yêu cầu mà anh đưa ra.

Dù có là chuyện quá phận đến mấy.

Nhưng làm vậy thì có ý nghĩa gì chứ?

Một ngôi sao như Giang Hồi luôn có sức hút rất lớn với đàn ông.

Dù Tôn Hàn không có tình cảm với cô ta thì vẫn có thể đề nghị lên giường được.

Nhưng nếu làm vậy thì đã đi ngược lại với mục đích ban đầu anh muốn giúp Giang Hồi.

Với Tôn Hàn mà nói thì không phải lúc nào làm gì cũng phải có mục đích.

Cứ như thế này đã là rất tốt rồi.



Ba ngày sau.

Tôn Hàn lại đến quán bar Quỷ Hoả.

Chu Giang phì cười nhìn anh nói: “Cậu giúp cô minh tinh ấy nhiều như thế mà không đòi hỏi chút quyền lợi gì á? Tôi hỏi thật, cậu không thấy buồn cười à?”

Bây giờ, dưới sự tiến cử của Giang Lệ, Giang Hồi đã thuận lợi đầu quân cho truyền thông Ngân Trần. Nếu đã là người mà Giang Lệ giới thiệu thì chắc chắn không phải lo về đãi ngộ, kiểu gì cũng sẽ hơn những người khác.

Thêm tầm ảnh hưởng của nhiều tin tức tích cực nữa thì Giang Hồi càng không phải lo về danh tiếng.

Nổi tiếng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Người khiến Giang Hồi có thể vượt qua kiếp nạn lần này chính là Tôn Hàn.

Song, anh lại giúp người ta không công, chẳng hề đòi hỏi gì.

“Giúp người cũng là một chuyện thú vị mà, tại sao tôi lại không làm chứ?”, Tôn Hàn nhướn mày hỏi lại.

Chu Giang nghẹn họng.

Mẹ kiếp! Thú vị lắm, cậu tìm gặp người nhà họ Cẩm, sau đó nhờ Tôn Vượng Thịnh ra mặt nói giúp rồi còn nhờ Giang Lệ liên hệ với công ty truyền thông Ngân Trần.

Dính dáng đến biết bao nhiêu người như thế mà còn kêu giúp người làm niềm vui à?

Nếu đổi là người khác, dù bạn thân gặp chuyện thì người ta cũng không bận tâm đến mức ấy đâu.

Ví dụ Tôn Hàn mà có ý gì đó với Giang Hồi thì còn dễ hiểu, đằng này anh chẳng có yêu cầu gì cả, hoàn toàn là giúp không công.

Nói ra chắc chẳng ai tin.

Vì Chu Giang thấy chỉ có kẻ ngốc mới làm như vậy.

“Thôi, Tôn Hàn làm việc trượng nghĩa, không thích người khác trả ơn. Người ta đã không bận tâm rồi mà chú cứ xoắn quẩy lên làm gì!”.

Lúc này, Giang Lệ đã lên tiếng, sau đó nhìn Tôn Hàn rồi nghiêm túc nói: “Chuyện của Giang Hồi coi như xong, tiếp theo cậu còn chuyện gì nữa không?”

Tôn Hàn không trả lời ngay, mà bưng tách trà lên uống, anh đã hiểu ý của Giang Lệ.

Có lẽ chuyện này liên quan tới việc ông ta đã giúp anh rất nhiều chuyện trong thời gian qua.

Anh có thể giúp đỡ Giang Hồi vô điều kiện, nhưng chưa chắc Giang Lệ đã vậy, chắc chắn ông ta có mục đích nào đó.

Đối với những người trọng lợi ích thì họ sẽ không bao giờ làm gì không công cả.

“Anh Giang, anh nói rõ ra một chút được không? Dạo này thì tôi cũng khá rảnh rồi”, Tôn Hàn đáp.

Nếu việc mà Giang Lệ nhờ anh đơn giản thì anh sẽ không từ chối.

“Cậu có muốn gia nhập Công Tử Minh không? Hay làm việc ở tập đoàn Thiên Tử cũng được!”, Giang Lệ nói.

Chu Giang có vẻ rất điềm nhiên, không hề kinh ngạc chút nào, chứng tỏ Giang Lệ hỏi vậy là đã có tính toán từ trước.

Tôn Hàn bắt đầu rơi vào trầm tư.

Một lát sau, anh mới đáp: “Anh Giang, anh kéo tôi vào Công Tử Minh làm gì? Anh không nhớ cách đây không lâu, tôi mới rút khỏi vị trí công tử của Thiên Cửu Môn à? Bây giờ, tài sản của tập đoàn Thiên Tử ở Tây Nam còn chưa thu hồi về hết, nên gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới tình hình kinh tế của tập đoàn Thiên Tử, tất đều do tôi mà ra đấy”.

Chuyến đánh chiếm xuống phía Nam của Giang Lệ đã bị Tôn Hàn phá huỷ.

Thậm chí, nếu cuối cùng Tôn Hàn không nhận nhượng cho Giang Lệ một năm để rút hết sản nghiệp về, thì Thiên Cửu Môn đã thôn tính hết cả tập đoàn Thiên Tử rồi. Khi ấy, tập đoàn Thiên Tử sẽ không phải đối mặt với tình trạng ngắn vốn, mà kinh tế còn lao đao ngay.

Có thể nói Tôn Hàn chính là kẻ thù lớn nhất của tâp đoàn Thiên Tử.

“Trước cậu là công tử của Thiên Cửu Môn, nhưng giờ thì hết rồi. Còn việc tôi muốn cậu gia nhập tập đoàn là vì muốn nhờ cậu đưa tập đoàn vượt qua giai đoạn khó khăn này”.

“Cậu cũng biết tình hình của tập đoàn rồi, địa vị của tôi ở Công Tử Minh đang lung lay dữ lắm, lời nói không còn trọng lượng như trước nữa. Thật ra, tôi cũng không quan tâm mấy chuyện đó quá đâu, nhưng tôi không muôn tập đoàn Thiên Tử sụp đổ hoàn toàn”.

“Tôi tin khả năng chèo chống doanh nghiệp của cậu”.

Tôn Hàn gật gù khi nghe thấy vậy.

Tôn Hàn cũng khá hiểu tính cách của Giang Lệ nên anh biết dù ông ta định rút lui thật thì cũng phải chờ tập đoàn ổn định thì mới rút được.

Còn khả năng thương nghiệp của Tôn Hàn thì không cần bàn cãi nữa rồi.

Chính anh cũng thấy khá được!

Nhưng chắc chắn đây không phải nguyên nhân chính mà Giang Lệ muốn lôi kéo anh vào.

“Anh Giang, chúng ta nói thẳng với nhau luôn đi, có phải Tôn Khải Thành cài người vào tập đoàn Thiên Tử rồi không?”

Giang Lệ và Chu Giang lập tức đối mắt nhìn nhau rồi bật cười.

Đúng là không thể giấu Tôn Hàn được.

Giang Lệ cũng không giấu giếm nữa mà gật đầu nói: “Ừ, Tôn Khải Thành đã kiếm được một người rất hay ho rồi cho gia nhập tập đoàn, vốn đinh cướp vị trí tổng giám đốc của Chu Giang, nhưng tôi không đồng ý nên giờ đang làm phó”.

“Vấn đề lớn nhất là một phó tổng khác cũng là người của Tôn Khải Thành”.

“Thêm chuyện điều động cả trăm tỷ lúc trước để đánh xuống phía Nam nữa, dù là tôi sắp xếp, nhưng Chu Giang là người thi hành nên chú ấy sắp phải nhận lỗi rồi xin từ chức rồi”.

“Vị trí tổng giám đốc sắp để trống, tôi không thích người của Tôn Khải Thành tiếp quản”.

“Song, phía tôi thật sự không tìm được ai sáng giá cho vị trí ấy cả”.

Nói đến đây, gần như Giang Lệ đã bộc bạch hết rồi.

Tranh chấp trong tập toàn Thiên Tử đã biểu hiện rõ rồi.

Mà quyền điều hành tập đoàn trăm tỷ này cũng sẽ quyết định quyền điều hành Công Tử Môn.

Tôn Khải Thành muốn tranh, còn Giang Lệ không muốn mất.

Thế là Tôn Hàn bị kéo vào vòng xoáy thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK