Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau bữa tối ở nhà Tần Chính, mọi người ra về.

Khi xuống lầu, Ngô Tuyết Phong không cùng đường, nên chào mọi người rồi đi trước.

Lý Tình lái chiếc BMW-3 Series, hạ cửa sổ xuống rồi cười nói với Tôn Hàn đang đứng bên đường, “Cần tôi đưa cậu một đoạn không?”

Thật ra Tôn Hàn cũng không bận tâm chuyện này, vấn đề là còn anh và Trần Thanh Sương ở đây. Lý Tình nói muốn đưa anh về nhưng lại không nhắc đến Trần Thanh Sương, anh bèn xua tay từ chối, “Thôi, tôi ở gần đây, đi bộ vài bước là đến rồi”.

“Ha ha, chúng tôi sống ở phía Nam, Kim Diệp Viên của cậu ở phía Bắc mà cậu bảo gần à? Được rồi, thích đi bộ thì đi đi, tạm biệt!”

Lý Tình có vẻ không có ý đưa anh về thật, đưa tay tạm biệt với vẻ chế giễu rồi lái chiếc BMW của mình đi mất.

“Lái một chiếc xe cỏn con thôi thì hay lắm sao!” Trần Thanh Sương le lưỡi nhìn theo đèn đuôi xe, đoạn nhìn sang Tôn Hàn rồi nói, “Hay là chúng ta bắt taxi đi, cậu sống ở cách đây khá xa mà”.

Lúc này đã hơn chín giờ tối, từ đây đến toà nhà Kim Diệp Viên phải mất ít nhất một giờ đồng hồ.

“Mình sống ở khách sạn Bảy Ngày, ở ngay phía trước thôi, đi mười phút là đến rồi. Cậu chắc cũng ở gần đây nhỉ”, Tôn Hàn trả lời.

Trong ký ức của anh, hình như Trần Thanh Sương sống ở khá gần đây.

“Ra là vậy!”, Trần Thanh Sương chép miệng, rồi bỗng phì cười, “Tí nữa thì quên mất cậu là người có tiền. Người giàu ở khách sạn là chuyện quá bình thường! Thế thì tốt rồi, thật ra mình cũng muốn đi bộ một lát!”

Khách sạn Bảy Ngày, tên thì không đẹp lắm nhưng đây là một khách sạn cao cấp chính hiệu ở Mục Thành, phòng hạng thấp nhất cũng ba, bốn trăm một đêm. Nếu ở phòng tổng thống cao cấp nhất thì e là hơn cả nghìn.

Có lẽ Tôn Hàn ở phòng loại đó.

Một nghìn cho một đêm ngủ trọ, Trần Thanh Sương quả thật khó mà tưởng tượng.

Lý Tình còn nghĩ Tôn Hàn vẫn ở khu nhà xa xôi Kim Diệp Viên ấy, nào có ngờ bản thân cô ta còn không chi trả nổi những thứ mà Tôn Hàn có thể chi trả!

“À phải, Phương Minh Nguyệt đã liên lạc với cậu rồi đúng không?”

Hai người đi trên vỉa hè lấp lánh ánh đèn, Tôn Hàn thuận miệng hỏi.

Trần Thanh Sương gật đầu, “Ừ, gọi rồi. Nhưng mình không vội, năm sau đến Giang Châu báo cáo là được!”

“Thế sau này đến Giang Châu, có phải mình có thể rủ cậu đi chơi bất kỳ lúc nào không?”

Tôn Hàn lắc đầu cười, “E là không được”.

“Sao vậy, do cậu bận, hay thấy có một cô bạn như mình làm cậu mất mặt?”, Trần Thanh Sương thắc mắc.

Tôn Hàn giải thích, “Đều không phải. Vì năm sau mình không ở Giang Châu nữa”.

“À, ra vậy! Thế cậu đi đâu?”, vẻ nuối tiếc hiện rõ trên mặt Trần Thanh Sương. Cô ấy còn nghĩ đến Giang Châu rồi có thể thi thoảng tìm Tôn Hàn, không đến mức không có người bạn nào.

Nào ngờ…

“Tỉnh lỵ của tỉnh Tây”, Tôn Hàn thành thật đáp, nhưng không nói rõ mình đến tỉnh lỵ làm gì.

Có lẽ, anh phải đi quyết chiến với Giang Lệ!

Nói sao nhỉ, tuy Giang Lệ chưa từng lộ mặt, nhưng anh có thể biết được từ các kênh thông tin rằng đó là một nhân vật huyền thoại, nói được làm được.

Hai mươi năm trước, Giang Lệ mới hai mươi lăm tuổi đã có thể hợp nhất các thế lực ngầm lớn nhỏ của vùng trung tâm trong nước, trở thành truyền kỳ nổi lên nhanh nhất trong gần ba mươi năm trở lại đây.

Dù có gia thế lớn mạnh đi chăng nữa, thì với năng lực này, ông ta xứng đáng với cái danh vị vua thế giới ngầm.

Hiện giờ, những nơi không nằm trong tầm kiểm soát của Giang Lệ là Thiên Cửu môn của sáu tỉnh Tây Nam, thương hội ba tỉnh Đông Bắc Bộ, và điện Bắc Vương của vùng Hoa Bắc!

Mười năm trước, vì có sự hiện diện của Phó Văn Húc, nên Giang Lệ đứng đầu, tiếp theo là Thiên Cửu môn, rồi đến Bắc Vương của Hoa Bắc, cuối cùng là hội trưởng của thương hội.

Nhưng Giang Lệ quá kiêu ngạo, không hề giấu giếm mong muốn thống trị cả giới trong nước, nên đã chọn Phó Văn Húc - đối thủ mạnh nhất.

Phó Văn Húc dựa vào lợi thế sân nhà nên chặn được Giang Lệ - người có ý đồ thâu tóm sáu tỉnh Tây Nam. Nhưng cả hai cũng có thoả hiệp, Phó Văn Húc vào nhà giam phía Nam, suốt đời cũng không được ra tù. Còn Giang Lệ không được phép vào Giang Nam trong vòng mười năm.

Không còn Phó Văn Húc, Thiên Cửu môn chia năm xẻ bảy, tổn thất nặng nề.

Nói thật lòng, sức ảnh hưởng hiện giờ của Thiên Cửu môn còn chẳng bằng thương hội ba tỉnh Đông Bắc.

Tôn Hàn trở thành chủ nhân mới của Thiên Cửu môn, nhiệm vụ này thật ra rất khó chọn.

Giang Lệ quá ngạo mạn!

Ngạo mạn đến mức sau khi thất bại ở Tây Nam, trong vòng mười năm, ông ta không hề ra tay với điện Bắc Vương hay thương hội.

Như thể ông ta buộc phải chiếm lại Tây Nam thì mới chịu tiếp tục con đường xưng bá của mình vậy!

Nhưng Giang Lệ đúng là nói được làm được. Dù cách thời hạn mười năm kia chỉ còn chưa đầy một tháng, Giang Lệ vẫn không hề có bất cứ hành động nào nhắm vào Tây Nam.

Tựa như phải kiên trì chờ thời hạn mười năm kia qua đi mới ra tay vậy!

Đối với Tây Nam, đối với Thiên Cửu môn, năm sau sẽ không phải là một năm yên ổn!

Nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Hàn bèn giải thích bừa, “Vì chuyện làm ăn, nên năm sau, mình sẽ dành hầu hết thời gian ở tỉnh lỵ của tỉnh Tây”.

Cụ thể hơn thì Tôn Hàn không giải thích nữa.

Một cô gái bình thường như Trần Thanh Sương, không biết những vấn đề tranh giành quyền lực trong thế giới ngầm ở trong nước sẽ tốt hơn.

“Ồ”, Trần Thanh Sương không hề nghi ngờ gì, bỗng tò mò hỏi, “À, thế rốt cuộc cậu làm nghề gì vậy? Hình như cậu làm ăn gì đó lớn lắm”

Tôn Hàn cười cười, “Đến hôm tiệc quyên góp thì cậu sẽ biết thôi. Mình đã nói mình sẽ đến mà”.

Quãng đường còn lại, cả hai không nói chuyện nhiều, chỉ tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh.

Trần Thanh Sương buồn chán lướt điện thoại, đột nhiên nhìn màn hình chằm chằm màn hình rồi quát ầm lên, “Lý Tình bị gì vậy, điên à!”

“Chuyện gì thế?”

“Lý Tình nhắn vào nhóm chat của bạn học, bảo là cậu sẽ đến tiệc quyên góp và giải quyết mấy triệu tiền sửa chữa trường! Chuyện này liên quan gì đến Lý Tình chứ? Nói đến làm gì?”

Trần Thanh Sương cảm thấy bất bình thay Tôn Hàn.

Vốn dĩ mọi thứ vẫn bình thường, chỉ cần hết lòng quyên góp cho nhà trường là được. Nhưng Lý Tình tuyên bố như vậy, nếu Tôn Hàn không làm được thì sẽ trở thành trò cười.

Sau này anh làm sao ngẩng cao đầu trước mặt bạn học cũ nữa?

Tôn Hàn cũng thấy khó hiểu, “Đưa điện thoại mình xem”.

Tôn Hàn không tham gia vào nhóm chat của bạn cấp ba, cảm thấy rất vô nghĩa.

“Thôi cậu đừng đọc, họ nói khó nghe lắm”.

“Không biết tâm lý của mấy người này như thế nào nữa. Thấy người ta sống tốt thì ghen ghét mỉa mai, thấy người ta sa sút thì chế giễu cười cợt. Biến thái à?”

“Người ta nói gì thây kệ đi, cậu nghĩ nhiều làm gì”, Tôn Hàn mỉm cười bằng vẻ dửng dưng, trả lại điện thoại cho Trần Thanh Sương.

Một loạt tin nhắn trên màn hình đều đang châm chọc Tôn Hàn khoác lác, không biết lượng sức mình. Có nhiều người còn bảo sẽ đến buổi tiệc để xem trò hề của Tôn Hàn.

Cũng có vài người bất bình cho Tôn Hàn, nhưng tin nhắn chẳng mấy chốc đã bị những tin nhắn chế giễu kia đẩy trôi mất.

Không ai tin Tôn Hàn có thể giải quyết chuyện tu sửa trường!

Nhưng Tôn Hàn phát hiện có một người bạn cực kỳ thú vị trong nhóm chat.

Là “đại ca” trong lớp ngày xưa!

Là người luôn miệng chở che cho anh.

Triệu Thiên Giang!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK