Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu Trương, cô Lâm không ở đây”.

Trông thấy Trương Tam, Lý Hổ theo bản năng rụt cổ lại.

Không phải ông ta nhát gan, mà có mấy tên côn đồ nào ở Ma Đô mà không sợ Trương Tam cơ chứ.

Hắn chính là trùm xã hội đen ở đây rồi.

Trương Tam lập tức tức tối quát: “Lý Hổ, mẹ kiếp, ông đang chơi xỏ anh Tôn đấy à? Có phải ông nghĩ đóng cửa vào rồi, ông có mấy tay đàn em ở đây thì ghê gớm lắm không? Có giỏi, ông bảo chúng nó động vào tôi thử xem”.

Trương Tam không hề coi đám đàn em của Lý Hổ ra gì, hơn nữa hắn cũng không lo đám đó dám làm gì mình.

Mà sự thật đúng là vậy, vừa trông thấy Trương Tam, đám tay chân của Lý Hổ đã co rúm lại, thậm chí còn không dám nhìn thẳng.

Bụp!

Đúng lúc này, Lý Hổ đột nhiên đạp chân lên bàn mạt chược rồi hét lớn lên: “Mẹ nó chứ! Mày tưởng mày là cái thá gì hả? Hôm nay, ông sẽ đập chết mày!”

Sau đó, Lý Hổ như đã bùng nổ, nhanh chóng cầm một cái ghế lên ném về phía Trương Tam.

Trương Tam không ngờ Lý Hổ dám ra tay với mình, may mà hắn né nhanh, không thì đã ăn trọn cả cái ghế vào người rồi.

“Chết tiệt! Ông chán sống rồi đúng không!”

Trương Tam gầm lên rồi đánh trả, sau đó còn tiện tay xách một cái ghế lên nện vào vai Lý Hổ. Lý Hổ kêu lên đau đớn rồi định đánh trả.

Nhưng Trương Tam nào cho ông ta cơ hội, hắn nhanh chóng đạp ngay vào bụng của Lý Hổ.

Vì quá đau nên Lý Hổ đã ngã xuống.

Bụp bụp!

Song, Trương Tam vẫn không nương tay, mà lại cầm ghế lên đập lia lịa xuống người Lý Hổ không chút do dự.

Đánh đấm bao năm, Trương Tam lạ thừa phải đối phó với dạng chó cùng dứt giậu như Lý Hổ thế nào, cứ phải đánh cho thừa sống thiếu chết rồi tính tiếp.

Nếu không chỉ có mình thiệt thân thôi.

“Anh Hổ!”

“Anh Hổ!”

Đám đàn em của Lý Hổ thấy ông ta bị đánh tơi bời nên không nhịn được nữa, định lao lên giúp.

Thấy thế, Trương Tam lập tức xách ghế lên chĩa về phía đám đó rồi nói: “Đây là chuyện của tao với Lý Hổ, đứa nào dám vào đây, ngày mai tao sẽ cho làm mồi cho cá hết”.

Câu nói ấy lập tức khiến đám kia phải khựng lại.

Trương Tam đã nói vậy thì không còn ai dám gây hấn nữa, đành phải trơ mắt nhìn Lý Hổ bị đánh thôi.

Bụp, bụp!

Trương Tam lại đạp mạnh cho Lý Hổ thêm mấy phát nữa thì mới hả giận.

“Lý Hổ, tôi hỏi lại ông lần cuối, cô Lâm đâu?”

Lúc này, toàn thân Lý Hổ bê bết máu, trông vô cùng thảm hại.

Lý Hổ cắn răng không chịu nói, sau đó liếc nhìn Tôn Hàn.

“Lâm Ảnh thật sự không ở đây”.

Bỗng nhiên, Tôn Hàn lên tiếng.

Trương Tam ngẩn ra, bấy giờ mới phản ứng lại: “Anh Tôn, anh…”

Nếu Lý Hổ không giữ Lâm Ảnh thì họ mang tiền đến mà chuộc ai chứ?

“Trương Tam à, nhiều người chứng kiến anh đánh Lý Hổ thành ra thế này, nếu giờ tôi báo cảnh sát thì anh sẽ phải ngồi tù bao lâu nhỉ? Nếu tôi còn tác động thêm vào nữa thì ít cũng bảy, tám năm đấy!”

“Nhỡ mà các chuyện xấu trước kia của anh cũng bị lôi ra thì ngồi ăn cơm tù cả chục năm chứ chẳng chơi”.

“Ngồi tù những mười năm thì coi như cuộc đời bị huỷ hoại rồi. Chết dở, làm sao bây giờ?”

Tôn Hàn ngồi xuống rồi bình thản nói.

Gương mặt Trương Tam trở nên hung dữ, hắn hết nhìn Lý Hổ rồi lại nhìn Tôn Hàn: “Anh Tôn, rốt cuộc tôi đã làm gì đắc tội với anh mà anh lại tính kế hại tôi như vậy?”

Nếu đến giờ mà Trương Tam vẫn chưa biết mình bị gài bẫy thì đúng là một tên ngu dốt.

Nhưng hắn không hiểu mình luôn nịnh nọt Tôn Hàn, anh bảo sao thì hắn làm vậy.

Thậm chí hắn còn mạo hiểm cùng Tôn Hàn đến đây cứu người, song tại sao Tôn Hàn lại đối xử với hắn như vậy.

“Đúng là anh không làm gì đắc tội tôi cả, hơn nữa còn rất kính trọng tôi là đằng khác. Nói thật là tôi cũng rất thích anh. Nhưng Trương Tam này, anh đã nghe ngóng hết thông tin về tôi chưa?”

Tôn Hàn hỏi lại với vẻ sâu xa.

Trương Tam ngẩn ra rồi đáp: “Anh là ngũ công tử của nhà họ Tôn ở Thượng Kinh!”

Đỗ Tiên đã nói cho hắn biết chuyện này từ lâu rồi.

“Còn vợ của tôi thì sao?”

“Con gái của nhà họ Liễu!”

“Thế anh có biết ông ngoại vợ của tôi là ai không?”

Tôn Hàn lại hỏi tiếp.

Lần này, Trương Tam cứng họng.

Sao mà hắn biết được chứ!

Hơn nữa, chuyện này có liên quan gì đến hắn đâu.

Nhưng ngay sau đó, hắn không còn nghĩ vậy nữa.

“Ông ngoại vợ của tôi là Diệp Hà Sơn, đúng là ít người biết chuyện này thật. Nhiều người ở Ma Đô chỉ biết nhà họ Diệp có một cô con gái gả đến Thượng Kinh thôi, nhưng không biết là gả vào nhà nào!”

“Để tôi nói cho anh biết, đó là nhà họ Liễu! Hiểu đơn giản hơn là mẹ vợ của tôi chính là con gái của Diệp Hà Sơn, tôi nói vậy, anh đã hiểu chưa?”

Trương Tam: “…”

Đương nhiên là hiểu rồi.

Hoá ra Diệp Hà Sơn của bất động sản Diệp Thị là ông ngoại bên vợ của Tôn Hàn.

Mẹ kiếp…

Bây giờ, Đỗ Tiên còn đang dồn hết tâm trí để giành dự án đảo Lâm An về cho Tôn Hàn và bất động sản Long Phong.

Nhưng đâu biết đang bị người ta chơi xỏ rồi.

Mục đích chỉ vì… vụ án giấu xác.

“Nghĩ thông rồi thì hãy phối hợp với tôi để bảo vệ mình đi. Nếu anh không đồng ý thì tôi đảo bảo sẽ cho anh ngồi tù ít nhất mười lăm năm, anh thừa biết tôi có thể làm được hay không rồi đấy”.

Tôn Hàn mỉm cười.

Nhưng Trương Tam thấy nụ cười này đầy sự hung ác.

“Anh Tôn muốn biết chuyện gì?”

Trương Tam nghiến răng hỏi.

Hắn đã bị Tôn Hàn nắm được thóp rồi.

Tôn Hàn nháy mắt ra hiệu cho Lý Hổ, ông ta biết ý nên chật vật bò dậy rồi dẫn đám đàn em bỏ đi.

Chỉ còn lại Tôn Hàn và Trương Tam ở trong phòng.

“Giờ tôi chỉ muốn biết vụ án giấu xác là thế nào? Yên tâm, chỉ cần anh phối hợp với tôi thì tôi sẽ bảo vệ anh đến cùng! Có phải anh hay đám đàn em của anh thực hiện vụ án ấy không?”

“Anh đoán sai rồi, không phải”.

Trương Tam kiên định lắc đầu.

Tôn Hàn tỏ vẻ giễu cợt, đương nhiên là vì anh không tin: “Không phải? Theo tin tức mà tôi nghe ngóng được từ câu lạc bộ thì trước khi xảy ra chuyện, Tiểu Vũ và Tiểu Hoa thường xuyên qua lại rất thân thiết với anh, trong bất kỳ cuộc vui thâu đếm suốt sáng nào của anh cũng có mặt hai cô ấy”.

“Giờ họ xảy ra chuyện, anh lại bảo không liên quan ư?”

Trương Tam đáp: “Anh Tôn, thật ra tôi cũng không hiểu tại sao hai cô ấy luôn rất an phận, không biết đã đắc tội với ai mà vô duyên vô cớ bị giết rồi chôn xác như thế. Nhưng anh mà nghi tôi thì anh nghi nhầm người rồi, dù tôi đúng là một tên lưu manh, nhưng giết người thì tôi chưa dám làm đâu”.

“Huồng hồ, tin anh biết được chẳng lẽ cảnh sát lại không? Đến họ còn không tra ra được là tôi làm thì tại sao anh lại nghĩ là tôi chứ?”

Trương Tam nói vậy cũng có lý.

Với trình độ của cảnh sát, chỉ cần họ nghi ai là có thể dễ dàng điều tra ra ngay.

Nhưng Trương Tam vẫn bình yên vô sự.

Lẽ nào anh thật sự nghi nhầm Trương Tam rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK