“Ừ, OK”.
Triệu Thiên Giang là người khiến người ta nhớ ngay đến bộ phim “Người trong giang hồ” từng làm mưa làm gió trong những năm tám mươi, chín mươi.
Ngày xưa, cậu nhóc này chính là người bị phim tiêm nhiễm nhiều nhất.
Trên thế giới này vốn không thiếu thế lực đen tối. Nhưng những kẻ xỏ tai nhuộm tóc ở đầu đường, chỉ vì mấy câu “huynh đệ đồng tâm chính là sức mạnh” đã có thể chảy máu rơi đầu vì đại ca, vì anh em mà đâm chém, có thể nói là loại người ngầu nhất.
Dùng ánh mắt của người bây giờ nhìn lại sẽ thấy buồn cười lắm.
Mà đừng nói là bây giờ, dù là ngày xưa, thì thời đại này cũng đặt lợi ích lên hàng đầu.
Nói mấy cái tình nghĩa anh em giang hồ ấy làm gì?
Rất vô nghĩa.
Còn Triệu Thiên Giang thời đi học cũng là một cậu trai “máu lửa” có tiếng, kết quả cuối cùng cũng rất máu lửa. Anh ta vì bạn gái mà làm một học sinh có quyền thế bị thương nặng, vào tù trước khi Tôn Hàn thôi học vài ngày.
Hồi ấy, Triệu Thiên Giang ngủ ở giường trên của Tôn Hàn, có lẽ vì trông Tôn Hàn gầy gò quá nên đã chăm sóc Tôn Hàn như chăm một đứa em trai vậy.
Vào ngày đầu tiên nhập học, Triệu Thiên Giang đã thề thốt rằng “sau này cậu chính là em trai tôi, ai dám bắt nạt cậu thì cứ nói tên tôi ra”.
Tiếc là Tôn Hàn còn chưa kịp nói tên của Triệu Thiên Giang, thì anh ta đã bất cẩn đánh gãy chân kẻ dám quấy rối cô bạn gái xinh đẹp của anh ta rồi.
Anh ta bị kết án năm năm tù.
Nói thật lòng, Tôn Hàn cũng không biết kết quả này của Triệu Thiên Giang là tốt hay xấu.
Nếu như là không tốt, Triệu Thiên Giang sẽ giữ khư khư chủ nghĩa cá nhân của mình, học theo nhân vật anh Hạo Nam mà đánh từ sân bóng ra giang hồ, tạo dựng tên tuổi.
Thế thì sớm muộn gì Triệu Thiên Giang cũng gặp chuyện.
Nếu như là tốt, vậy thì Triệu Thiên Giang mới mười sáu tuổi mà đã ngồi tù, trải qua khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong nhà giam.
Vốn dĩ con người sống rất vội vã, ai cũng có cuộc đời riêng của mình. Tôn Hàn đã sắp quên mất chuyện này và người này rồi.
Đúng lúc thay, bây giờ anh lại nhìn thấy cái tên Triệu Thiên Giang.
Anh nghĩ bụng, vậy thì gặp nhau một chút cũng được.
Con người luôn hoài cựu, Tôn Hàn cũng không ngoại lệ.
Trong thời gian học lớp Mười ngắn ngủi, chính nhờ có Triệu Thiên Giang, nên Tôn Minh đúng là rất hiếm khi bị bắt nạt trong quãng đời học sinh hỗn loạn ấy.
“Được rồi, mình sẽ gửi số liên lạc cho cậu! Thật ra mình cũng chưa từng nói chuyện gì với Triệu Thiên Giang, nghe nói cậu ta sống không tốt, cũng chưa từng tham gia họp lớp, kín tiếng lắm”.
“Thế mà hôm nay lại lên tiếng trong nhóm chat”.
Trần Thanh Sương vừa gửi số liên lạc của Triệu Thiên Giang trong điện thoại cho Tôn Hàn, vừa nói.
Tôn Hàn cũng nhìn thấy rồi, chính vì anh bị Lý Tính nói rằng anh sẽ lo liệu mấy triệu tiền sửa chữa trường học, bạn bè trong nhóm chat cười cợt chế giễu.
Nên Triệu Thiên Giang đã nhắn mấy chữ, “Người ta làm gì liên quan gì đến tụi mày!’
Cũng chỉ mấy chữ ấy thôi đã khiến Tôn Hàn nhìn thấy Triệu Thiên Giang.
“Ừ, để mình đưa cậu về nhà trước. Nếu rỗi rãi thì mình sẽ hẹn gặp cậu”, Tôn Hàn gửi lời mời kết bạn cho Triệu Thiên Giang.
“Được!”
Sau khi đưa Trần Thanh Sương về, Tôn Hàn trở lại khách sạn.
Tắm xong, Tôn Hàn mở điện thoại ra, thấy Triệu Thiên Giang đã chấp nhận lời mời kết bạn, còn gửi mặt cười cho anh.
Tôn Hàn cũng mỉm cười, gửi lại mặt cười, còn nhắn thêm một câu, “Hy vọng cậu vẫn khoẻ!”
Thường thì lời nhắn mở đầu sẽ là ‘lâu rồi không gặp’, nhưng với người có khí khái giang hồ như Triệu Thiên Giang thì câu ‘hy vọng cậu vẫn khoẻ’ sẽ thích hợp hơn.
“Sau khi ra tù, tôi cũng sống vất vưởng mấy năm, vốn định nhờ cậy cậu nhưng cậu cũng gặp chuyện. Hai anh em ta đúng là chung cảnh ngộ!”, Triệu Thiên Giang hồi âm.
Khi ấy lớp họ không có nhiều học sinh, mọi người đều biết Triệu Thiên Giang và Tôn Hàn từng ngồi tù, còn có ai ngồi mà mọi người không biết hay không thì không rõ.
“Bây giờ nhờ cậy tôi cũng được mà”.
“Đừng ba hoa nữa! Cậu cũng đừng nói cậu sẽ phụ trách chuyện tu sửa trường, có biết chi phí bao nhiêu không hả!”
“Không nói chuyện này nữa, cậu ở Mục Thành nhỉ? Hôm nào gặp nhau đi!”
“Tối mai phải tăng ca ở công trường cho kịp công trình. Hay ngày kia nhé?”
“Ngày kia không được, hay là ngày diễn ra buổi tiệc của Nhất Trung đi”, Tôn Hàn gửi tin.
Ngày kia, Từ Hạ sẽ kết hôn.
“Được!”
“Cứ vậy trước nhé”.
“Ừ”.
Nhắn tin xong, Tôn Hàn vứt điện thoại sang một bên rồi ngủ mất.
…
“Thưa cậu, Hoàng Tài đang ở câu lạc bộ Long Nhất!”
Chiều hôm sau, La Thông gọi điện cho anh.
Tôn Hàn nhíu mày, “Sắp xếp đi, tôi đến đó một chuyến!”
La Thông nói, “Vậy tôi đến câu lạc bộ trước chờ cậu nhé?”
“Không sao, tôi tự đi”, Tôn Hàn ngăn lại.
Tôn Hàn thay một bộ quần áo khác rồi lái xe đến câu lạc bộ Long Nhất.
Đã là câu lạc bộ thì thường có rất nhiều món chơi. Tất nhiên cũng tốn phí kha khá.
Nói trắng ra, đây là nơi để dân lắm tiền tiêu khiển.
“Chào mừng quý khách!”
“Chào mừng quý khách!!”
Bước vào quầy lễ tân của sảnh câu lạc bộ được trang hoàng rực rỡ, Tôn Hàn nói thẳng ý định của mình, “Tôi tìm Hoàng Tài”.
“Xin hỏi anh có hẹn trước với ông chủ Hoàng không ạ? Hay là anh gọi điện cho ông chủ Hoàng xem sao ạ?”
Thấy Tôn Hàn ăn mặc sang trọng, cô nhân viên lễ tân không dám khinh suất, nhưng cũng không dám để Tôn Hàn cứ đi vào như vậy.
“Tôi không có số điện thoại của ông ta, hẹn giúp tôi. Cứ nói là tôi muốn bàn một vụ làm ăn với ông ta”.
“Chuyện này…”
“Mười nghìn tệ!”, Tôn Hàn lấy điện thoại ra.
“Tôi làm ngay ạ!!”
Cô nhân viên lễ tân do dự một chút, sau khi liếc nhìn xung quanh mới cẩn thận lấy điện thoại di động ra quét mã nhận mười nghìn tệ, rồi lập tức gọi điện giúp Tôn Hàn.
Chỉ cần gọi một cú điện thoại thôi đã nhận được mười nghìn tệ, tìm đâu ra một món hời to như thế chứ?
Sau khi nói vài câu, cô nhân viên lễ tân mới trả lời Tôn Hàn, “Ông chủ Hoàng đang ở phòng V1 trên lầu sáu. Anh có thể đi thẳng lên phòng ạ”.
“Cảm ơn”.
Tôn Hàn không nhiều lời, đi lên lầu bằng thang máy.
Cạch!
Tôn Hàn đẩy cửa bước vào. Lúc này có rất nhiều người ở trong phòng, gái xinh cũng không ít.
Thấy có người vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Tôn Hàn.
“Cậu chính là người muốn bàn chuyện làm ăn với anh Hoàng? Lông còn chưa mọc hết mà đã bắt chước người ta học bán buôn. Cậu thuộc gia tộc nào?”, một tên đeo dây chuyền vàng ở cổ ngông nghênh đứng dậy hỏi chuyện.
“Ha ha ha…”
Cả phòng lập tức cười ầm lên.
Hoàng Tài ngồi giữa, trái ôm phải ấp, tay cầm điếu xì gà, thấy Tôn Hàn lạ mặt quá nên cũng không còn hứng thú nữa.
Còn nghĩ người mà nhân viên lễ tân của câu lạc bộ Long Nhất đã trịnh trọng gọi điện thông báo hẳn phải là nhân vật ghê gớm lắm.
Gặp một chút cũng chẳng sao. Nhỡ đâu có một vụ làm ăn lớn thật thì sao?
Không ngờ chỉ là một thanh niên.
Hoàng Tài thấy rất vô vị, phỏng đoán đây là một thanh niên tràn đầy nhiệt huyết khởi nghiệp và muốn kêu gọi đầu tư, nên mới tìm đến ông ta.
Hoàng Tài không quen Tôn Hàn, nhưng Tôn Hàn biết Hoàng Tài.
Là người trong màn hình giám sát của tiệm bà Kim.
Tôn Hàn từng bước tiến lại gần Hoàng Tài, nhẹ nhàng nói, “Thật ra tôi không đến đây để bàn chuyện làm ăn”.
“… Cậu chơi tôi đấy à?”, Hoàng Tài nheo mắt lại.
Vẻ mặt của mấy người bạn bên cạnh cũng trở nên dữ tợn.
Xoảng!!
Tiếng chai rượu vỡ bỗng dưng vang vọng khắp căn phòng.