Thuộc hạ của Tôn Hàn đã đến biệt thự, đang giục Dương Khai Phú và Diệp Tô lên xe về tỉnh lỵ.
Dương Khai Phú sốt ruột hỏi thuộc hạ kia, “Tôn Hàn đâu? Chúng tôi sẽ hẹn gặp nhau trên đường à?”
Về tỉnh lỵ không có vấn đề gì, vấn đề là phải về cùng nhau!
Diệp Tô đã kể lại mọi chuyện tối qua rồi Dương Khai Phú nghe xong thì tức lắm. Cứ tưởng với nhan sắc của Diệp Tô, chỉ cần tạo chút cơ hội thì kiểu gì cũng quyến rũ được Tôn Hàn.
Kết quả là, trộm gà không thành, lại còn mất một nắm gạo!
Nghĩ đến đây, Dương Khai Phú cũng thấy hơi hối hận, chỉ vì nóng lòng muốn Diệp Tô tiếp cận được Tôn Hàn mà lại làm ra chuyện ngu xuẩn đến vậy
Ông ta rất hối hận vì đã chọc giận Tôn Hàn.
“Cậu Tôn đã lệnh cho tôi đích thân đưa hai người về tỉnh lỵ. Tôi không biết cậu Tôn đang ở đâu”, thuộc hạ lãnh đạm trả lời.
Đúng lúc này, Từ Hạ cũng rời khỏi biệt thự, chuẩn bị lái xe đi làm.
Dương Khai Phú mau mắn chạy đến chỗ cô ấy, cười nịnh nọt, “Từ Hạ à, anh cháu đâu rồi? Có phải đang chờ bác trên đường không?”
“Anh ấy đi rồi!”, Từ Hạ liếc nhìn Dương Khai Phú với vẻ ghét bỏ, rồi mặc kệ ông ta, lái xe chạy thẳng đến trường.
Bây giờ anh của cô ấy bận rộn lắm, thời gian ở cùng chị Y Y và Đồng Đồng vào tối qua rất đáng quý, thế mà lại bị hai bố con mặt dày này phá hoại.
Nếu không vì Dương Khai Phú là bác cả, Từ Hạ đã mắng chửi họ rồi.
“Đi rồi ư?!”
Dương Khai Phú đứng ngây ra đó, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
Người ta không buồn quan tâm đến bố con họ nữa rồi!
“Bố à, bây giờ phải làm sao đây? Chúng ta làm Tôn Hàn bực mình rồi, cậu ấy không ứng trước sáu triệu thì biết làm sao? Hay là bố gọi cho cô ba đi, nhờ cô ba nói giúp!”, gương mặt hằn năm dấu tay đã chuyển từ đỏ sang tím, Diệp Tô lo lắng nói.
Tối qua cô ta muốn mình và Tôn Hàn xảy ra chuyện gì đó với nhau, nhưng đầu óc nông cạn chỉ nghĩ ra cách chọc cho người phụ nữ đi cùng Tôn Hàn phải tức giận bỏ đi, để sau đó thừa cơ chen chân vào. Kết quả lại khiến Tôn Hàn nổi trận lôi đình.
Cô ta không ngờ một người luôn lịch sự nhã nhặn như Tôn Hàn có thể giận đến mức ấy.
Bây giờ cô ta thực sự thấy sợ rồi.
Diệp Tô còn muốn cầu xin Tôn Hàn giúp cô ta vượt qua khó khăn lần này mà!
Dương Khai Phú cũng đau đầu, “Ở lễ cưới, cả nhà chúng ta trách móc Từ Tiểu Bân như vậy, cô ba của con chắc chắn rất tức giận. Bà ta xưa nay là người thù dai. Muốn bà ta nói giúp chúng ta ấy à, con đừng mơ!”
Chuyện này đúng là do Từ Tiểu Bân làm sai, lừa gạt chính người thân của mình. Đừng nói là xúm lại mắng chửi, dù họ có đánh Từ Tiểu Bân một trận cũng không quá đáng.
Nhưng người bây giờ đều giúp tiền không giúp lý, ai mà quan tâm đúng sai chứ?
“Chẳng lẽ không còn cách nào nữa ư? Để con gọi cho Tôn Hàn thử xem!”
Nhưng cô ta vừa gọi đã bị cúp máy, sau đó bị chặn số luôn!
Diệp Tô phát điên mất thôi. Thái độ này của Tôn Hàn rõ ràng là không muốn gặp cô ta nữa. Nếu vậy, Diệp Tô làm sao dám mong Tôn Hàn ứng tiền cho cô ta bù vào sáu triệu đã lấy của công ty đây?
“Lên xe đi, về tỉnh lỵ rồi tính tiếp!”, Dương Khai Phú bất lực nói.
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Tô bỗng rung lên.
Diệp Tô cả mừng, cứ nghĩ Tôn Hàn Tôn Hàn đã chịu để ý mình nên gọi điện đến.
Nhưng lúc nhìn số mới biết là không phải, là trưởng phòng tài vụ của công ty.
Cô ta vội vàng nhấc máy, nặn ra giọng nói tươi cười, “Trưởng phòng à, tôi sắp xong việc rồi, hôm nay sẽ về tỉnh lỵ, ngày mai có thể đi làm bình thường ạ!”
“Không phải chuyện đi làm, mà là khoản tài chính do cô phụ trách đã xảy ra vấn đề, thiếu mất sáu triệu một cách khó hiểu. Tốt nhất là cô quay về và kiểm tra ngay cho tôi!”
Bộp!!
Diệp Tô ngây người, điện thoại rơi xuống đất.
Trong lòng cô ta chỉ vang lên một câu nói, “Tiêu rồi!”
…
Tôn Hàn đã khởi hành lúc sáu giờ sáng hôm nay, khi trời vẫn còn chưa sáng hẳn, đến năm giờ chiều thì đến tỉnh lỵ.
Anh đi trước vì thực sự không muốn nhìn thấy hai bố con Dương Khai Phú và Diệp Tô vô liêm sỉ kia nữa!
Về đến tỉnh lỵ, Tôn Hàn bèn gọi điện cho Từ Khang Niên.
“Cậu đã về rồi ạ?”, vừa bắt máy, Từ Khang Niên đã cất tiếng hỏi.
“Ừm”, Tôn Hàn gật đầu, đoạn căn dặn, “Tối mai sẽ bắt đầu trận chiến trên võ đài. Cũng không còn thời gian nữa, giúp tôi hẹn Kim Thất Lạc, Thẩm Vấn và Hàn Hướng Đông ra dùng cơm tối nay. Có một số chuyện cần nói rõ ràng!”
Bây giờ đã là năm giờ chiều, muốn hẹn người ta thì đúng là hơi muộn rồi.
Nhưng nếu người mời là Tôn Hàn thì lại khác.
Anh muốn hẹn người ta, dù có là ba giờ sáng cũng không muộn.
Từ Khang Niên hiểu được chút chuyện, lập tức trả lời, “Tôi rõ rồi ạ!”
Khoảng nửa giờ sau, Từ Khang Niên gửi địa chỉ Tụ Hào Các cho Tôn Hàn, nhắn rằng ba người họ sẽ đến trước tám giờ.
Tôn Hàn nhẩm tính thời gian rồi đi đến Tụ Hào Các.
Phòng riêng đã sẵn sàng. Tôn Hàn đến được một lúc thì Kim Thất Lạc có mặt, khách sáo gọi anh hai tiếng “cậu Tôn” rồi ngồi xuống.
Sau đó Hàn Hướng Đông xuất hiện, khẽ gật đầu rồi vào chỗ ngồi.
Nhưng người thứ ba lại không phải Thẩm Vấn mà là Tả Quân - người đã vội vàng từ Tế Bắc đến đây để tham gia trận chiến võ đài.
Thứ tư là người què Tề Thiên Tại.
Khi kim đồng hồ trên tường vừa điểm tám giờ, Thẩm Vấn mới bước vào, đưa mắt nhìn xung quanh rồi cười bảo, “Hôm nay đông vui thật đấy, Tả vương của Tế Bắc, và Tề Thiên Tại không màng chuyện đời cũng góp mặt”.
“Cậu Tôn à, chẳng lẽ có chuyện trọng đại gì cần tuyên bố sao?”
Cộng thêm Thẩm Vấn, các nhân vật quyền lực hàng đầu Thiên Cửu Môn đã có mặt đông đủ.
Đương nhiên là đã loại trừ những kẻ phản bội như Lý Hắc Tử.
Tôn Hàn hoàn toàn xứng đáng ngồi vào ghế đầu tiên. Anh khẽ bật cười, “Ngồi xuống rồi hẵng nói”.
Sau đó, Tôn Hàn mới nói câu thứ hai, “Lên món đi!”
Những người phục vụ liên tiếp dọn món lên, trong vòng chưa đầy hai phút, chiếc bàn tròn lớn trống trải đã bày đầy món ngon rượu thơm.
Nhưng không ai có hứng thú ăn uống cả.
Đã lâu lắm rồi, các nhân vật cộm cán của Thiên Cửu môn mới tề tựu thế này.
Tuy quá trình hơi qua loa, nhưng ý nghĩa rất lớn lao.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Tôn Hàn, chờ anh lên tiếng.
Nhưng về cơ bản thì ai cũng biết có liên quan đến trận đấu tối mai.
“Thưa cậu, theo ý cậu, tối mai cậu sẽ chọn hai người ra trận, còn phía Lý Hắc Tử có thể chọn tám người. Cậu đích thân ra trận là một người, vậy người còn lại đã chọn ra chưa? Tôi có thể ra đấu!”, Tề Thiên Tại là người phá vỡ sự im lặng trước.
Trong Thiên Cửu môn năm xưa, ngoại trừ Lý Hắc Tử, thì Tề Thiên Tại là người nổi tiếng và có năng lực mạnh nhất, quả là một sự lựa chọn rất phù hợp.
Nhưng Hàn Hướng Đông không đồng ý, “Tôi thấy Phá Quân thích hợp hơn. Tả vương và Phá Quân từng giao đấu, biết rõ năng lực của Phá Quân, dù đấu với Lý Hắc Tử cũng có ít nhất ba phần thắng. Có thể chưa chắc sẽ giúp cậu Tôn giành thắng lợi, nhưng dọn sạch rác thì không thành vấn đề!”
Thẩm Vấn đan tay vào nhau, tựa như đang suy nghĩ gì đó, tỏ thái độ chuyện này không liên quan gì đến mình.
Kim Thất Lạc lại càng không cần phải nói, bàn chuyện làm ăn còn được, chứ ông ta hoàn toàn không giỏi chuyện chém giết đánh nhau.
“Chuyện này không cần mọi người ra tay, tôi đã có sự lựa chọn rồi”, Tôn Hàn nói.
“Chọn rồi à, là ai vậy?”, Tả vương lập tức tò mò hỏi.
Hôm nay nội bộ Thiên Cửu môn đã có Tề Thiên Tại ở đây, ngoài ra còn có Phá Quân - người thích hợp lên võ đài nhất. Nhưng ý của Tôn Hàn là, hai người họ đều không được chọn.
Thế thì là ai?
Không chỉ Tả Quân mà những người còn lại đều rất hiếu kỳ.
Chẳng lẽ ở Thiên Cửu môn còn có cao thủ nào lợi hại hơn cả Tề Thiên Tại và Phá Quân ư?