Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhớ lại chuyện năm xưa, gương mặt Bạch Cần ngập tràn vẻ đau đớn.

Cô ấy nói, “Sau khi bố tôi bị điều tra chuyện phạm pháp thì đã mất liên lạc một thời gian. Trong khoảng thời gian ấy, bố của Cố Vân Đào đã tìm mẹ tôi, bảo là chỉ cần mẹ tôi đồng ý nhượng cổ phần và trang viên này, ông ta sẽ giúp bố tôi thoát tội”.

“Kết quả là mẹ tôi ký thoả thuận chuyển nhượng, bố tôi thì nhảy lầu!”

Nói cách khác, gia đình Bạch Cần đã bị lừa!

Chẳng trách.

Tôn Hàn cũng không hỏi tiếp nữa, sợ làm Bạch Cần kích động thêm.

Có lẽ Bạch Cần cũng đoán được chuyện của bố mình có điểm kỳ lạ, chỉ là không có bằng chứng mà thôi.

Khi đó Bạch Cần vẫn còn là một cô bé con, mẹ cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, dù đoán được chuyện của bố có vấn đề thì cũng đâu thể làm gì?

Hoặc thật ra họ đã cố gắng điều ra sự thật, nhưng lại lực bất tòng tâm.

Tên Cố Vân Đào này đem đến cho anh cảm giác anh ta là một kẻ rất thờ ơ, công ty đã phá sản mà vẫn vô tư đi bán đấu giá tài sản, cứ như đó chỉ là chuyện cỏn con vậy.

Đương nhiên, ai có gia sản thì đều biết để lại đường lui cho mình. Nếu không lâm vào cảnh chết chóc, thì dù công ty gia đình Cố Vân Đào phá sản, cả đời họ cũng chẳng cần lo đến chuyện cơm ăn áo mặc cả đời này.

Nghĩ vậy, Tôn Hàn cũng không thấy lạ nữa.

Một lúc sau, đột nhiên Tôn Đào một mình đi xuống lầu, còn mấy người đang đi cùng Cố Vân Đào ở trên lầu chắc vẫn đang nghiên cứu.

“Tôn Hàn, cậu lại đây”.

Quả nhiên, Tôn Đào xuống đây tìm anh.

Bạch Cần hơi ngạc nhiên, không ngờ hôm nay Tôn Hàn còn gặp người quen ở đây.

Tôn Hàn nói vài câu với Bạch Cần, rồi cùng Tôn Đào đi đến phía cửa sổ vắng người.

“Cậu và cô gái kia có quan hệ gì vậy?”, Tôn Đào vừa đưa mắt nhìn Bạch Cần ở đằng xa, vừa hỏi.

Tôn Hàn cười cười, “Cô Tôn à, tôi có quan hệ gì với những người nào, hình như không liên quan đến cô mà”.

“Để Liễu Phương Phương biết thì sao?”

Tôn Đào khá ngạc nhiên vì Tôn Hàn nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu như thế. Theo lẽ thường, ai cũng có thái độ rất kính cẩn khi đối diện với Tôn Đào kia mà.

“Thế thì cô cứ nói với tổng giám đốc Liễu đi, tôi chẳng sao cả”, Tôn Hàn nói.

Lúc này Tôn Đào mới nghiêm túc nhìn Tôn Hàn và đưa ra suy đoán, “Cậu và Liễu Phương Phương thật sự không có bất cứ quan hệ gì?”

Tôn Đào cảm thấy, nếu Tôn Hàn có quan hệ yêu đương với Liễu Phương Phương, thì khi bị bắt gặp đi với người phụ nữ khác, lẽ ra anh phải rất hoang mang và sợ sệt.

Nhưng gương mặt của Tôn Hàn lại chẳng hề có vẻ lo lắng gì.

“Thế cô Tôn nghĩ sao?”, Tôn Hàn hỏi lại.

Đã nói rõ đến mức này, dù Tôn Đào có không tin thì cũng phải bắt đầu tin lời của Tôn Hàn đều là thật.

Xem ra cô ta đã đoán đúng, Tôn Hàn chỉ là người bị Liễu Phương Phương dùng để lừa Trương Dương Phi.

Cũng vì muốn tốt cho em trai cô ta mà thôi.

“Cậu đến đây làm gì?”, Tôn Đào vẫn giữ nguyên giọng điệu bề trên.

Tôn Hàn lại đốp chát, “Còn cô Tôn thì sao?”

Tôn Đào khá buồn cười, cảm thấy tính tình Tôn Hàn đúng là không chịu kém miếng chút nào!

Mục đích đến đây chẳng có gì phải giấu cả, Tôn Đào bèn thành thật đáp, “Vị trí của trang viên này rất được, cũng có khả năng tăng giá, tôi định mua nó rồi để lại cho con trai”.

“Ồ”.

Khẽ gật đầu, Tôn Hàn cũng thật thà trả lời, “Tôi thì đến đây xem nhà cùng bạn. Trang viên này là nhà cũ của cô ấy. Lần này về đây để hoài niệm quá khứ thôi”.

“Cô ta ấy hả?”, Tôn Đào nhìn về phía Bạch Cần.

Tôn Hàn gật đầu.

“Có lẽ tôi biết cô ta là con gái ai rồi. Năm xưa cũng là một doanh nhân giỏi ở Thượng Kinh, tiếc là không đủ khôn ngoan, bị bạn làm ăn gài bẫy”.

“Hầy, con người sống ở đời, cái gì cũng có thể không có, ngoại trừ tiền. Nếu không thì người... bạn kia của cậu đã chẳng đến đây chứng kiến ngôi nhà của mình bị bán tới bán lui như thế. Cậu có đồng ý với câu nói này không, Tôn Hàn?”

Tôn Hàn buồn cười hỏi lại, “Việc tôi đồng ý hay không, quan trọng lắm à?”

Tôn Đào gật đầu, “Đúng là có đôi chút quan trọng”.

Lặng im giây lát, cô ta lại bổ sung, “Tôi cũng không ngờ hôm nay lại gặp cậu, nhưng nếu đã gặp rồi, thì thật ra tôi cũng có chuyện tìm cậu. Em năm của tôi không thích cậu ở cạnh Liễu Phương Phương, nên hy vọng tôi đuổi cậu ra khỏi Thượng Kinh”.

“Tôn Hàn, tôi biết rõ tiền lương hằng tháng của cậu khi làm ở công ty Lệ Lan, tiền lương năm cũng chỉ hơn mười nghìn tệ. Như vậy đi, tôi cho cậu năm triệu để cậu rời khỏi Thượng Kinh, thấy sao?”

Gương mặt của Tôn Hàn vừa có vẻ đương nhiên, lại vừa ra cái vẻ bố thí.

Như thể cho anh năm triệu đã là xem trọng anh lắm rồi.

Nhưng Tôn Hàn chỉ cười, “Cô không phải là người đầu tiên cho tôi tiền”.

“Còn ai nữa?”, Tôn Đào thuận đà hỏi tiếp.

Tôn Hàn nói, “Trương Dương Phi đấy! Anh ta còn hào phóng hơn cô Tôn nhiều, phón tay cho tôi hẳn mười triệu!”

Tôn Đào hơi bất ngờ, lập tức tiếp lời, “Cũng được mà. Nếu đã vậy, cậu lại càng không có lý do không rời khỏi Thượng Kinh. Nói thật nhé, con người sống trên đời phải biết thức thời. Trương Dương Phi có thể đưa tiền cho cậu, thật ra cũng là một chuyện khiến người ta ngạc nhiên đấy. Hơn nữa, mười triệu quả thật không ít đâu, đủ cho cậu sống sung túc ở bất kỳ thành phố nào khác ngoài Thượng Kinh rồi! Cậu chớ nên không biết điều. Tuy tôi không thích Trương Dương Phi nhưng biết rõ đó là người như thế nào. Nếu cậu không thuận theo Trương Dương Phi thì sẽ chết rất thê thảm!”

“Về phần tôi thì xem ra tiết kiệm được năm triệu này rồi”.

Ý của Tôn Đào là, anh đã có khoản tiền của Trương Dương Phi rồi thì cô ta sẽ không chi tiền nữa, tiết kiệm được thì tiết kiệm.

“Mười triệu ấy, tôi không để vào mắt! Còn về chuyện Trương Dương Phi sẽ làm gì tôi, tôi lại khá là tò mò đấy. Cô Tôn à, xin thất lễ!”

Tôn Hàn trả lời rất ngắn gọn, ý tứ cũng đơn giản, rằng “tôi không thiếu tiền, cũng sẽ không rời khỏi Thượng Kinh”.

Cô ta uy hiếp cũng vô dụng, Trương Dương Phi uy hiếp cũng vô dụng thôi.

Nhìn theo bóng lưng Tôn Hàn, sắc mặt của Tôn Đào cực kỳ tệ!

Thấy anh trở về, Bạch Cần lập tức quan tâm hỏi, “Cô gái kia tìm anh làm gì vậy, thấy hai người nói chuyện không được vui lắm”.

“Không có gì đâu, chúng ta đi tiếp thôi”, Tôn Hàn cũng không muốn nhắc.

“Ừ”.

Nửa giờ trôi qua, những người đến tham quan hôm nay cũng đã xem gần xong rồi.

Tiếp theo là xác định những người muốn tham gia đấu giá.

Cố Vân Đào bận rộn luôn tay nên cũng không để ý đến Bạch Cần. Anh ta bắt đầu thu tiền đặt cọc, xác định những người tham gia đấu giá trang viên mấy hôm nữa.

Trong số những người đến đây hôm nay, đã có hơn mười người đến trả một triệu tiền cọc, chuẩn bị cho việc đấu giá trang viên này.

Chỉ cần giá cả hợp lý thì lợi nhuận chắc chắn sẽ có.

Cũng khó trách, nhiều người có hứng thú thế cơ mà.

Một trong số những người đó là Tôn Đào.

“Chúng ta đi thôi”, Bạch Cần buồn bã nói.

Cô ấy chỉ có thể đứng nhìn, nào dám mơ mộng hão huyền mua được trang viên này.

Đứng bên hàng rào, Tôn Hàn im lặng vài giây, chợt lên tiếng, “Chờ tôi một lát”.

Trong ánh mắt sững sờ của Bạch Cần, anh đi thẳng về phía đám người kia.

Bạch Cần: “…”

Rồi cô ấy thấy Tôn Hàn lách người đi đến chỗ xếp hàng, rõ là đang chuẩn bị nộp tiền cọc để tham gia đấu giá!

Tôn Hàn, muốn mua trang viên này cho cô ấy sao?

Vấn đề là hiện giờ trang viên nhà Bạch Cần trị giá hơn tám mươi triệu tệ, còn có khả năng tăng giá rất lớn, giá bán đấu giá tăng lên hơn một trăm triệu không phải là chuyện khó.

Tôn Hàn giàu đến thế ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK