Sắc mặt của Dương Dung và Từ Tiểu Bân có phần gượng gạo.
“Là Từ Hạ kể với con?”, khả năng đầu tiên mà Dương Dung nghĩ đến là Từ Hạ không muốn lấy Hoàng Tài nên đã nói cho Tôn Hàn biết.
Nếu như đúng là vậy thì rắc rối to rồi. Bình thường Tôn Hàn khá hoà nhã, nhưng khi đã cộc tính thì đừng hòng thuyết phục được.
Mấy hôm nữa Từ Hạ sẽ kết hôn, nếu bây giờ Tôn Hàn làm loạn thì chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì.
“Mẹ, mẹ chỉ cần trả lời con có phải hai người ép em ấy kết hôn hay không là được”.
Tôn Hàn lãnh đạm hỏi, giọng điệu như thể đang chất vấn một người không liên quan đến mình, dù đó chính là mẹ nuôi của anh.
Dương Dung bèn hiểu ra, có vẻ là Tôn Hàn nghe được tin này ở đâu đó, chứ không phải do Từ Hạ nói.
Nghĩ cũng phải. Bà ta đã lừa Từ Hạ về chuyện Tôn Hàn được thả, bảo rằng Hoàng Tài biết Từ Hạ thương cho anh trai đang ngồi tù nên đã dốc hết sức giúp Tôn Hàn ra tù sớm.
Nếu không chịu kết hôn, có khi Hoàng Tài sẽ giam Tôn Hàn lại.
Từ Hạ cũng tin chuyện đó là thật.
Trừ phi Từ Hạ không lo cho Tôn Hàn, nếu không thì chắc chắn sẽ không nói với Tôn Hàn những chuyện này.
Nếu không phải do Từ Hạ nói thì chuyện này dễ xử lý rồi.
Đảo mắt vài lần, Dương Dung đột nhiên nổi trận lôi đình, lớn giọng quát tháo, “Tôn Hàn, mới sáng sớm mà con đã muốn náo loạn vì mấy chuyện không đâu này? Cũng không chịu nghĩ thử xem, nó đã lớn như vậy rồi, ai mà ép được nó?”
“Giờ là thời buổi nào rồi, Từ Hạ cũng nghĩ thoáng lắm, nó biết gả cho Hoàng Tài thì cuộc sống của nó mới sung sướng được!”
“Gì mà mẹ và Tiểu Bân ép nó chứ? Con có biết suy nghĩ hay không vậy!”
Từ Tiểu Bân cũng nghĩ là do hàng xóm gần nhà nhiều chuyện, bèn phụ hoạ với mẹ mình, “Anh à, anh đừng có nghe ngoài đường nói nhảm. Bọn họ ghen ghét Tiểu Hạ nên mới nói bậy bạ, bảo em với mẹ ép. Thực sự không có chuyện đấy mà!”
“Tiểu Hạ sắp kết hôn rồi, bây giờ anh không được làm ầm ĩ đâu, người ngoài sẽ chê cười mất”.
Tôn Hàn lạnh lùng nhìn hai mẹ con họ diễn kịch, đột nhiên cảm thấy bọn họ đúng là mẹ con ruột, đều rất giỏi trò mở to mắt mà nói láo.
Anh có thể không tin những lời mà La Thông đã nói, nhưng anh tin vào đôi mắt của chính mình. Hôm đó nhìn thấy dáng vẻ buồn bã khôn tả của Từ Hạ, Tôn Hàn cũng không rõ tình hình cụ thể thế nào, nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã hai năm rõ mười rồi.
Thì ra hai mẹ con họ vì một triệu tiền sính lễ, mà ép Từ Hạ lấy một người đàn ông lớn hơn cô ấy gần gấp đôi.
Tôn Hàn còn nghĩ bản thân anh chỉ là con nuôi, mẹ nuôi hà khắc với anh một chút là điều dễ hiểu.
Nhưng Từ Hạ là con ruột kia mà!
“Mẹ, chẳng phải mẹ đã có hơn một triệu rồi sao, không cần lo về hôn sự của Tiểu Bân nữa! Nếu không đủ thì cứ nói với con, con có thể đưa tiền cho Tiểu Bân kết hôn. Nhưng đừng làm khó em gái con nữa, được không?”
Nếu như đây là người ngoài, Tôn Hàn đã trở mặt từ lâu rồi. Nhưng dù sao, người này cũng là mẹ nuôi đã nuôi anh trưởng thành.
Còn người còn lại là đứa em trai đã khôn lớn cùng anh.
Nếu có thể thuyết phục họ, Tôn Hàn cũng không muốn tất cả đều không vui.
Hơn một triệu?
Sao Tôn Hàn lại biết chuyện đó?
Dương Dung ngỡ ngàng, cảm thấy lần quay về này Tôn Hàn như biến thành một người thần thông quảng đại, tin tức gì cũng nắm trong tay.
Bà ta chỉ mới bán miếng ngọc Tụ gì đó với giá một triệu hai trăm nghìn vào hôm trước, không dám nói chuyện này với người ngoài. Chỉ có bà ta và Từ Tiểu Bân biết chuyện này mà thôi.
Tôn Hàn biết tin này từ đâu kia chứ?
Dương Dung nghĩ mãi không thông, nhưng vẫn không thừa nhận, vẫn giả vờ ngơ ngác, “Một triệu gì, mẹ không biết, con cho mẹ à?”
“Được. Mẹ à, mẹ muốn bao nhiêu tiền, con cho mẹ hết. Mẹ tha cho em gái con đi!”
“Vậy mười triệu, con có không?”, Dương Dung cười giễu, đưa ra một con số trên trời, hoàn toàn không xem lời nói của Tôn Hàn ra gì.
Đừng nói là mười triệu, bà ta nghĩ Tôn Hàn còn chẳng lấy ra nổi mười nghìn.
Thế mà Tôn Hàn lại trả lời rất nghiêm túc, “Được, con sẽ đưa cho mẹ!”
“…”
Từ Tiểu Bân sững ra mất mấy giây khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tôn Hàn, sau đó đột nhiên bật cười, “Anh à, anh mất trí rồi à? Anh có mười triệu sao? Cũng không thử nhìn xem bộ dạng mình như thế nào!”
“Nếu anh có thì sao?”, Tôn Hàn lạnh lùng hỏi lại, “Mười triệu, có thể mua sự tự do của Tiểu Hạ không?”
“Tôn Hàn, mày cút ngay cho tao. Tao không có đứa con như mày. Đã bảo là tao không ép Từ Hạ kết hôn rồi. Tao thật sự không hiểu, chuyện Từ Hạ lấy Hoàng Tài thì động chạm gì đến mày. Việc gì mày phải khăng khăng nói mẹ con tao ép Từ Hạ kết hôn chứ!”
Dương Dung đột nhiên giận dữ rống lên. Bà ta hoàn toàn không tin chuyện Tôn Hàn có mười triệu, chỉ nghĩ Tôn Hàn hoặc là mất trí, hoặc là cố tình bẫy bà ta.
“Anh à, anh cũng biết mẹ bị suyễn mà. Anh phải ép mẹ tức nổ phổi mới vui à?”
Tôn Hàn im lặng. Tất nhiên anh biết mẹ nuôi bị hen suyễn. Bà ta đã mắc bệnh nhiều năm nay, nhưng không nghiêm trọng lắm.
Anh cũng từng nghĩ đến chuyện kê đơn thuốc cho mẹ nuôi điều dưỡng, nhưng với tính cách của Dương Dung, có lẽ bà ta vừa xoay lưng là vứt đi ngay.
Có thể nhìn ra, mẹ nuôi đã kiên quyết không thừa nhận rồi. Dù anh có truy hỏi tiếp thì kết quả vẫn vậy thôi.
Tôn Hàn thầm thở dài rồi đứng dậy, giọng nặng nề, “Mẹ à, rốt cuộc Tiểu Hạ có phải mẹ ép hay không, trong lòng mẹ rõ nhất. Con cũng biết chuyện mẹ bán miếng ngọc vốn thuộc về con với cái giá một triệu hai trăm nghìn rồi”.
“Có đôi lúc con thực sự hoài nghi, tiền bạc thật sự quan trọng đến thế sao?”
Dương Dung trợn trừng mắt, Tôn Hàn làm sao biết cả chuyện bà ta bán miếng ngọc với giá bao nhiêu chứ. Chẳng lẽ Tôn Hàn đã gặp ông chủ Đỗ của cửa hàng trang sức Minh Ngọc?
Nhưng ánh mắt của bà ta vẫn loé lên vẻ phủ nhận, “Ngọc gì chứ, đã bảo là ngọc của mày bị mất rồi, mày không hiểu à?!”
Tôn Hàn vừa lắc đầu vừa bật cười. Anh quá rõ sự ngoan cố của mẹ nuôi, dù anh có đưa miếng ngọc Tụ ấy ra trước mặt bà ta thì chắc chắn đối phương cũng không thừa nhận.
Anh cũng lười so đo.
“Mẹ tự lo liệu đi”.
Tôn Hàn để lại một câu nói rồi xoay người rời đi.
Ở trong phòng, Từ Tiểu Bân không giữ bình tĩnh được nữa, “Mẹ à, mẹ có cảm thấy hình như Tôn Hàn không còn giống ngày xưa hay không? Hơn nữa, tại sao anh ta biết cả chuyện mẹ bán miếng ngọc ấy với giá bao nhiêu chứ?”
Dương Dung làm sao biết được. Bà ta đau đầu quá rồi, không muốn suy nghĩ nữa, “Mặc kệ nó biết bằng cách nào, mẹ cứ không thừa nhận đấy, nó có muốn kiện mẹ cũng không kiện được!”
Lúc người nọ mang Tôn Hàn đến nhà họ nhờ nuôi dưỡng, Tôn Hàn chỉ là một đứa bé, dựa vào cái gì mà nói miếng ngọc đó của Tôn Hàn?
Về điểm này, Dương Dung hoàn toàn không sợ.
“Nhưng ngộ nhỡ Tôn Hàn gây rối ở hôn lễ của Từ Hạ…”, Từ Tiểu Bân vẫn rất lo lắng.
Nếu hôn sự của Từ Hạ và Hoàng Tài đổ bể, vậy họ biết đòi một triệu tiền sính lễ ở đâu đây?
Dù Từ Tiểu Bân đã có một khoản tiền một triệu hai trăm nghìn trong nhà rồi, nhưng lòng tham của con người là không đáy.
Một triệu hai trăm nghìn, chỉ miễn cưỡng đủ cho cậu ta lấy Cố Uyển Nhi thôi.
Nếu như có thêm một triệu nữa, cậu ta sẽ có thể mua được một con xe tốt, còn dư chút ít để làm ăn nữa.
Có vậy thì ngày tháng về sau mới thực sự sung sướng!
Lúc này, Dương Dung mới cười khẩy, vẻ dửng dưng, “Con trai à, con nghĩ Hoàng Tài hiền lành lắm sao? Nếu Tôn Hàn vui vẻ tham dự hôn lễ, Hoàng Tài còn khách sáo gọi nó là anh vợ”.
“Nó mà dám làm loạn, Hoàng Tài sẽ đánh gãy chân nó!”
Chương 171: Anh là một vị tài xế vinh quang
Đi xuống dưới lầu.
Tôn Hàn ngẩng đầu nhìn toà nhà đã từng rất thân thuộc với mình, chỉ cảm thấy ngôi nhà này đã trở nên rất đỗi xa lạ.
Toà nhà cũ kỹ ấy vẫn như xưa, chẳng có gì thay đổi.
Nhưng mẹ nuôi và em trai anh, thực sự khiến anh cảm thấy rất bất lực.
Hôm nay đến đây, tuy rất tức giận, nhưng anh vẫn muốn xử lý chuyện này thật êm đẹp.
Người một nhà cả, làm ầm ĩ quá cho ai xem?
Nhưng anh đã đánh giá thấp lòng tham của mẹ nuôi và em trai quá rồi, ngay cả con gái và em gái mà họ cũng xem có thể xem như món hàng để giao dịch.
Nhắc đến chuyện cưới xin của Từ Hạ, mẹ con họ không hề có chút áy náy nào.
Tách!
Tôn Hàn châm thuốc rồi hít một hơi, để thuốc lá ngấm vào phổi, tâm trạng mới có thể bình tĩnh hơn một chút.
“Anh Tôn Hàn, anh mới về hôm nay à?”, một giọng nói vui vẻ bỗng nhiên vang lên.
Tôn Hàn nghiêng mặt nhìn sang, thấy Chu Đình mặc chiếc áo lông đỏ tươi đang kinh ngạc bước đến, đi cạnh cô ấy là một cô nàng rất xinh.
“Anh Tôn Hàn, em là Vương Ngọc, anh còn nhớ em chứ?”
Tôn Hàn khẽ gật đầu, “Cháu gái của ông Vương nhỉ. Đúng là con gái lên mười tám sẽ thay đổi, rất xinh đẹp”.
Có lẽ vì chuyện Tôn Hàn từng ngồi tù với tội danh cưỡng bức, nên vẻ mặt của Vương Ngọc khi nhìn Tôn Hàn có phần kỳ lạ. Như sực nhớ đến chuyện gì đó, Vương Ngọc chợt hỏi bằng giọng ngạc nhiên, “Có phải anh vừa đến đây vào hai ngày trước không?”
“Ừ! Hôm ấy anh có thấy em và Cố Đình, nhưng không nhận ra”, Tôn Hàn thản nhiên đáp.
Đó là hôm Tôn Hàn vừa mới về.
Vương Ngọc lập tức nhìn về phía bãi đỗ xe ngoài trời, quả nhiên có một chiếc Mercedes-Benz S đen bóng đang đỗ ở đấy.
Cô ta sực ngộ ra, hôm ấy Vương Ngọc cảm thấy Cố Đình đã nhận nhầm người lái Mercedes, không ngờ đó thực sự là Tôn Hàn!
Thái độ lập tức trở nên nhiệt tình hơn hẳn, Vương Ngọc cất giọng nũng nịu, “Anh Tôn Hàn à, anh về mà cũng ghé thăm mấy đứa em đã khôn lớn cùng anh, có phải anh quên bọn em rồi không?”
Cố Đình thoáng nhíu mày, nhưng vẫn không để lộ cảm xúc.
“Vừa về thôi, chưa kịp ghé thăm”, Tôn Hàn ôn tồn đáp.
“Không trông cậy vào anh được mà. Hôm nay khó khăn lắm mới gặp nhau, anh phải đi mua sắm cùng bọn em đấy nhé!”, thái độ của Vương Ngọc như thể rất thân với Tôn Hàn.
Nhưng Tôn Hàn không nghĩ thế, tuy lúc nhỏ mọi người ở cùng một toà nhà, nhưng hình như anh và Vương Ngọc không thân thiết đến vậy.
“Vương Ngọc, không phải cậu hứa sẽ đi phỏng vấn với mình à?”, Cố Đình nhỏ giọng nhắc nhở.
Vương Ngọc tự vỗ đầu một cái, “Ối chết, sao mình lại quên mất nhỉ. Hay là thế này, khó khăn lắm Tôn Hàn mới về đây một lần, mình sẽ đi chơi với anh ấy nhé!”
Cố Đình cắn môi, tối sầm mặt lại.
Vương Ngọc sống kiểu gì vậy?
Biết rõ Cố Đình rất thích Tôn Hàn, vậy mà vừa thấy Tôn Hàn lái Mercedes-Benz S thì cô ta lập tức dính lấy anh.
Nhưng ánh mắt của Vương Ngọc đã dán chặt vào Tôn Hàn, không hề có phản ứng gì với Cố Đình, vờ như không thấy.
Tôn Hàn nhìn một cái là đoán ra ngay ý đồ của Vương Ngọc.
Anh nhớ, Vương Ngọc đã coi trọng tiền bạc ngay từ hồi bé. Tuy thời ấy đứa nào cũng còn nhỏ, không hiểu biết nhiều, nhưng Vương Ngọc luôn có xu hướng chơi với những đứa trẻ có gia cảnh khá giả.
Chẳng hề giống Cố Đình, lúc nào cũng bám lấy người anh lớn Tôn Hàn.
Tôn Hàn chọn cách phớt lờ cô ta, chỉ cười hỏi Cố Đình với vẻ thắc mắc, “Chẳng phải em có việc làm rồi à, sao còn đi tìm việc thế?”
Anh nhớ mẹ nuôi từng nói, tuy Cố Đình ở Mục Thành nhưng có thu nhập rất khá.
“Không ở lại được nữa. Anh Tôn Hàn à, em phải đi phỏng vấn đây. Về rồi mình nói chuyện sau nhé”, Cố Đình nhìn đồng hồ, cũng không quan tâm đến Vương Ngọc nữa, chuẩn bị đi phỏng vấn.
Tôn Hàn mở lời, “Hôm nay có tuyết rơi, trời lạnh lắm, để anh đưa em đi”.
“Có tiện không ạ?”
“Có gì mà không tiện đâu. Anh về Mục Thành cũng rỗi rãi. Xe đỗ ở đằng kia, chúng ta sang đó đi”, Tôn Hàn cười cười.
“Vậy được ạ”.
“Ấy, chờ mình với. Mình đã hứa là hôm nay đi phỏng vấn với cậu rồi, sao có thể nuốt lời chứ!”, bị phớt lờ, Vương Ngọc lập tức đuổi theo.
Sau khi lên xe, Tôn Hàn hỏi địa chỉ từ Cố Đình rồi phóng xe đi.
Vương Ngọc ngồi ở hàng ghế sau với nội thất gần như mới tinh, hỏi bằng giọng vừa tò mò vừa ngưỡng mộ, “Anh Tôn Hàn à, con xe này chắc là đắt lắm nhỉ? Anh làm nghề gì thế ạ, sung túc thật đấy!”
Tôn Hàn lắc đầu cười cười, không muốn bận tâm đến Vương Ngọc lắm, ngẫm nghĩ giây lát mới đáp, “Không biết nữa, anh chỉ là lái xe thôi. Lần này quay về ông chủ không dùng xe, nên cho anh lái đi”.
“Hai em cẩn thận một chút nhé, nội thất mà bẩn thì anh sẽ bị ông chủ phê bình đấy!”
Lái xe?
Là làm tài xế ấy hả?
Vương Ngọc sững người.
Chết tiệt thật, người mà cô ta nịnh nọt tìm cách tiếp cận lại là tài xế ư?
Thảo nào, cô ta thấy Tôn Hàn chỉ mới ra tù chưa lâu, làm sao mua được con xe đắt tiền như thế này chứ?
Thì ra chỉ là một tài xế cỏn con phải nghe lệnh người khác.
Chỉ trong chớp mắt, vẻ nhiệt tình của Vương Ngọc đã biến mất sạch. Cô ta rung chân, chẳng buồn ngó ngàng đến Tôn Hàn nữa.
Cố Đình liếc nhìn lúm đồng tiền trên má phải của Tôn Hàn khi cười, bèn cười trộm trong lòng.
Tài xế?
Anh Tôn Hàn của cô ấy làm sao lại là tài xế được?
Vương Ngọc lắm mưu mô, nhưng lại không có mắt quan sát.
Nếu Tôn Hàn thực sự lái xe cho ông chủ, vậy tại sao hàng ghế sau lại không hằn dấu do ngồi quá lâu kia chứ?
Hàng ghế sau của chiếc xe Mercedes-Benz S này gần như không dính một hạt bụi, còn mới cáu cạnh.
Có thể nhìn ra, có rất ít người ngồi ở hàng ghế sau của chiếc xe này.
Nơi phỏng vấn là một công ty quảng cáo có quy mô khá lớn, tên là Phong Hành.
Sau khi đến nơi, Tôn Hàn nói rằng sẽ đợi cô ấy ngay dưới lầu. Cố Đình chỉ bảo rằng hôm nay đến phỏng vấn cho vị trí quản lý kế hoạch, có rất nhiều người đi phỏng vấn, nếu bọn họ muốn lên cùng thì chỉ cần không làm ồn là được.
Phía trên có điều hoà thổi, xe vừa tắt máy đã lạnh đi hẳn.
Tôn Hàn thấy mình cũng không có việc gì làm, bèn đồng ý với đối phương.
Ba người họ cùng đi lên đại sảnh tầng sáu của công ty quảng cáo Phong Hành, sau đó chờ ở khu vực phỏng vấn.
Hôm nay có tổng cộng khoảng bảy, tám người, cùng cạnh tranh cho một vị trí, có thể thấy cuộc phỏng vấn này khốc liệt đến nhường nào.
Buổi phỏng vấn bắt đầu vào chín giờ, Cố Đình đứng ở giữa hàng. Bốn người trước cô ấy vừa vào trong chưa lâu thì đã trở ra với vẻ mặt xám xịt.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt Cố Đình.
“Cố lên!”, Tôn Hàn vừa nói vừa nắm chặt tay lại.
“Vâng”.
“Cố Đình, với học lực và kinh nghiệm của cậu, chức quản lý kế hoạch này chắc chắn sẽ là của cậu mà!”, Vương Ngọc cũng chúc cô ấy may mắn.
Kinh nghiệm, học lực đều có cả, Cố Đình vô cùng tự tin.
Nhưng sự việc lại không được như ý muốn. Chưa đến năm phút, Cố Đình đã trở ra, còn nhanh hơn cả mấy người phỏng vấn trước, bộ dạng gục đầu ủ rũ.
“Sao thế này?”, Vương Ngọc khó hiểu hỏi.
Cố Đình thốt lên một tiếng đầy cay đắng, thất thểu nói, “Mình bảo mà, một công ty quảng cáo sánh ngang với Long Thần làm sao có thể tuyển quản lý kế hoạch ở bên ngoài chứ, người ta làm vậy để quyết định nội bộ, còn mình chỉ là kẻ làm nền. Đi thôi”.
Đi cửa sau!
Tôn Hàn vừa nghe đã hiểu ra ngay. Mượn danh nghĩa tuyển dụng để giúp ai đó đi cửa sau có thể ngồi vào vị trí ấy một cách hợp lý.
“Nếu đã vậy thì chúng ta đi thôi. Đi phía Đông không được thì sang đằng Tây, rồi sẽ có vị trí thích hợp với em”.
Công ty nào cũng có trò này, chẳng hiếm lạ gì. Tôn Hàn sẽ không vì mối quan hệ với Cố Đình mà thẳng tay can thiệp vào chuyện nội bộ công ty người ta.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bụng phệ bước đến trước mặt Cố Đình, giọng chế nhạo, “Sao thế này, đoá hoa của công ty quảng cáo Long Thần chúng ta mà cũng có lúc không được tuyển vào à, đúng là mất mặt quá!”