“Không sao, chuyện đã qua rồi, còn gì để đau lòng nữa đâu”, Tôn Hàn cười khổ một tiếng rồi nói với vẻ u sầu.
Nhưng anh có thật sự dễ dàng cho qua như vậy không?
“À, dù bố mẹ cậu đã gặp nạn qua đời, nhưng người thân thì vẫn còn chứ? Ví dụ như cô dì chú bác chẳng hạn, cậu có liên lạc với họ không?”, đột nhiên Tôn Vượng Thịnh hỏi đến vấn đề họ hàng thân thích.
Tôn Hàn ngập ngừng một lát rồi đáp: “Còn thì còn, nhưng giờ họ đều có thân phận cao quý hết rồi”.
Nhưng Tôn Hàn không tiếp tục hàn huyên với Tôn Vượng Thịnh nữa mà đứng dậy rồi nói: “Thời gian được rồi, để tôn rút kim ra cho ông”.
“Phiền cậu!”
Mười phút sau.
Tôn Hàn đi xuống dưới, Liễu Thị Long đang ngồi trên sofa vội đứng dây rồi hỏi: “Tôn Hàn, tình hình của Tôn Vượng Thịnh sao rồi?”
“Không chữa khỏi được, nhưng có thể khống chế bệnh. Cụ thể hơn thì ông đi hỏi ông Tôn đi ạ, tôi thấy hơi mệt nên muốn về nghỉ ngơi”, Tôn Hàn đáp qua loa.
“Thế là tốt rồi, có cần tôi cho người đưa cậu về không?”
Liễu Thị Long không nghĩ nhiều, Tôn Hàn khám bệnh lâu như vậy thì mệt là chuyện đương nhiên.
Nhưng ông cụ không biết rằng anh mệt vì lý do khác.
“Không cần đâu, tôi tự bắt xe về được, như vậy đỡ bị người khác chú ý”, Tôn Hàn từ chối rồi ra về.
Sau khi về đến nhà, anh lết đi tắm ngay.
Nước lạnh xối từ trên đầu xuống, khiến tâm trạng của anh ổn định trở lại.
Tôn Hàn biết từ khi gặp Tôn Vượng Thịnh, anh đã cách sự thật mà mình muốn biết gần hơn rồi.
Nhưng anh không biết sự thật ấy tàn khốc đến mức nào, không rõ sau khi biết rồi, anh có thấy hối hận vì đã đến đây điều tra hay không.
Thật ra ngay khi đến Thượng Kinh, trong đầu anh đã có đáp án về cái chết của bố mình rồi.
Nhưng không làm rõ thì không được!
Dù sự thật có tàn nhẫn đến đâu, hay anh phải gặp nhiều nguy hiểm cỡ nào thì anh cũng quyết phải làm rõ.
…
Vèo cái ba ngày đã trôi qua, Tôn Hàn đã châm cứu thêm cho Tôn Vượng Thịnh một lần nữa.
Nhưng lần này, anh không nói hay hỏi gì cả.
Tôn Vượng Thịnh là một người sành sỏi, nếu Tôn Hàn hỏi quá nhiều thì ông ấy sẽ sinh nghi ngay.
Trước khi xác định Tôn Vượng Thịnh có ác ý với người cháu trai thất lạc bên ngoài này hay không, Tôn Hàn sẽ không để lộ thân phận thật của mình.
Nếu không chắc anh sẽ không thể rời khỏi Thượng Kinh được nữa!
Nhưng trong thời gian này, đã có một người liên lạc với anh.
Cẩm Hoằng!
Cẩm Hoằng hẹn anh ở một quán trà rất bình thường, chỉ có một mình anh ta đến.
“Chào anh Cẩm!”
Tôn Hàn bước tới rồi lịch sự chào hỏi.
“Ngồi đi!”
Cẩm Hoằng bắt chéo chân rồi giơ tay ra hiệu cho Tôn Hàn ngồi xuống.
Tôn Hàn không khách sáo mà kéo ghế ra ngồi ngay, sau đó anh cười hỏi: “Không biết anh Cẩm đích thân gọi điện hẹn tôi ra đây gặp là vì chuyện gì?”
Cẩm Hoằng xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út rồi nhoẻn miệng cười: “Tôn Hàn, chúng ta đừng giả vờ giả vịt nữa. Phương thuốc anh cho tôi rất hữu hiệu, ông tôi uống một đợt xong thì đã đỡ đau đầu hơn rồi, hiệu quả hơn toa thuốc mà các bác sĩ trước kê nhiều”.
“Thế nên tôi muốn kết bạn với anh”.
Tôn Hàn đáp: “Có thể trở thành bạn với anh Cẩm là vinh hạnh của tôi!”
“Ha ha, thôi đừng nói mấy câu như vậy nữa…”, Cẩm Hoằng điềm nhiên nói: “Bệnh của ông tôi khá phức tạp, anh có cách nào điều trị tận gốc không?”
Đúng như Tôn Hàn dự đoán lúc trước. Ông cụ nhà họ Cẩm bị cơn đau đầu hành hạ đã lâu, khi ấy ông ta chỉ mong triệu chứng có thể giảm bớt là tốt lắm rồi.
Nhưng khi đã có cách làm dịu cơn đau thì ông ta lại muốn trị tận gốc!
Con người luôn là vậy, chẳng bao giờ hài lòng với những gì mình đang có.
“Anh yên tân, nhà chúng tôi rất có địa vị ở Thượng Kinh, chỉ cần có có cách chữa khỏi bệnh cho ông tôi thì anh cần gì, nhà họ Cẩm chúng tôi cũng đáp ứng hết!”
Để nhấn mạnh vấn đề và cho Tôn Hàn biết những lợi ích có được khi chữa khỏi bệnh cho ông nội mình, Cẩm Hoằng bổ sung thêm.
Sau đó, anh ta chớp mắt nhìn Tôn Hàn, chờ đợi đáp án.
“Dù tôi không rõ tình trạng của ông anh thế nào, nhưng nếu phương thuốc của tôi có hiệu quả làm giảm triệu chứng đau đầu của ông ấy thì chứng tỏ tôi đã đoán khá đúng bệnh tình rồi. Anh Cẩm, gì thì tôi không dám chắc, chứ tôi có thể đảm bảo ông anh sẽ không phát bệnh trong vòng vài năm”, Tôn Hàn cười nói.
Nghe vậy, Cẩm Hoằng mừng rỡ.
Bệnh của ông anh ta rắc rối đến mức các bác sĩ giỏi ở Thượng Kinh đều bó tay rồi, đừng nói là vài năm không phát bệnh, chỉ cần tìm được cách ức chế bệnh thôi thì họ cũng mừng lắm rồi.
Vậy thì anh ta còn từ chối gì nữa?
Cẩm Hoằng kích động nói: “Nếu vậy thì chúng ta hẹn thời gian để anh đến khám cho ông tôi đi”.
“Không vội”.
Song, Tôn Hàn lại thong thả bưng tách trà mà phục vụ mới mang tới lên rồi nhấp một ngụm.
Cẩm Hoằng sầm mặt nói: “Tôn Hàn, anh yên tâm, chỉ cần anh chữa khỏi bệnh cho ông tôi thì anh…”
“Anh Cẩm, hiện giờ tôi không cần gì hết. Tôi chỉ muốn anh trả lại sự trong sạch cho Giang Hồi thôi”.
Chuyện này…
Cẩm Hoằng méo mặt rồi bình tĩnh nói: “Tôn Hàn, chỉ là một người phụ nữ thôi mà, việc gì anh cứ phải bận tâm mãi thế! Anh thích người nổi tiếng đúng không! Được ngay, tôi có thể đưa một ngôi sao nổi tiếng hơn cả Giang Hồi lên giường cho anh. Nếu anh vẫn chưa hài lòng thì tôi sẽ bảo Cẩm Văn Hạo từ nay không được có ý đồ gì với Giang Hồi nữa”.
“Nhưng riêng chuyện trả lại sự trong sạch cho cô ta thì tôi không đồng ý được”.
Anh ta có thể đồng ý bắt Cẩm Văn Hạo nhượng bộ.
Nhưng sao đàn ông nhà họ Cẩm phải đi xin lỗi một diễn viên cỏn con được.
“Thế thì chúng ta không còn gì để nói nữa. Anh Cẩm, anh cứ cho ông mình uống theo toa thuốc đó đi, nó vẫn sẽ giúp ông cụ giảm triệu chứng đau đầu. Còn việc chữa trị thì thứ cho tôi bất tài, không dám khám cho ông cụ đâu. Nhỡ tôi khám ra vấn đề gì thì tôi sợ mình không chịu trách nhiệm được”.
Song, Tôn Hàn không hề nải nỉ, anh tỏ thái độ rõ ràng, nếu Cẩm Hoằng không đồng ý thì anh cũng không khám chữa gì nữa hết.
Cẩm Hoằng nổi giận, không còn vẻ lịch sự như lúc đầu nữa mà thâm độc nói: “Tôn Hàn, anh không sợ tôi làm gì anh à? Đừng tưởng anh có quan hệ tốt với Giang Lệ thì tôi không dám động vào anh, bạn bè của Giang Lệ đông lắm, ông ta không lo chuyện bao đồng hết được đâu!”
“Nhà họ Cẩm là gia tộc có máu mặt ở Thượng Kinh, đừng nói là động đến tôi, kể cả anh có giết tôi thì cũng chẳng làm sao cả. Nhưng anh Cẩm này, tôi không sợ anh đâu”, Tôn Hàn vẫn mỉm cười, như thể những lời doạ nạt của Cẩm Hoằng chỉ là gió thoảng bên tai.
Đúng là khó chơi!
Cẩm Hoằng như muốn phát điên, nhưng lại chẳng thể làm gì Tôn Hàn được.
Cuối cùng, anh ta thở ra một hơi rồi nói: “Để tôi gọi điện về nhà thương lượng đã!”