Nụ cười trên mặt Lâm Ảnh tắt ngấm.
Dù có phổi bò đến mức nào thì cô cũng nhận ra Tôn Hàn không hề vui.
Theo bản năng, Lâm Ảnh muốn giải thích đây chỉ là một câu nói đùa.
Nhưng lời ra đến miệng rồi, đột nhiên Lâm Ảnh lại đổi ý đáp: “Đúng vậy, tôi khá thiếu tiền đấy”.
“Cậu không thiếu thốn thì sao có thể hiểu được hoàn cảnh của những người nghèo như chúng tôi chứ?”
“Thế nào? Chúng ta bàn bạc giá cả sòng phẳng đi, tôi có thể làm được nhiều việc lắm, chắc chắn cậu sẽ hài lòng!”
“Không cần đâu”.
Tôn Hàn nhìn kỹ Lâm Ảnh, hờ hững đáp.
“Vậy thôi bỏ đi, xem ra lại phải đi mê hoặc một cái ‘nồi cơm’ mới rồi!”
“Đến nhà tôi rồi, tạm biệt!”
Lâm Ảnh nhún vai, vẫy tay chào tạm biệt.
Đi bộ quãng đường dài như vậy cuối cùng cũng về đến nhà.
Nhưng Lâm Ảnh lại cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như cũng chẳng có gì khác biệt.
Lần này gặp lại Tôn Hàn, anh đã trở thành công tử nhà giàu, tiền tiêu không hết.
Nhưng Lâm Ảnh thì sao?
Chỉ là một cô gái làm trong quán rượu.
Tự nói bản thân mình trong sạch cũng chẳng ai tin.
Về thân phận thì hai người họ cũng khác nhau một trời một vực.
Im lặng một lát, đột nhiên Tôn Hàn cất tiếng hỏi: “Số tài khoản ngân hàng của cậu là bao nhiêu?”
Lâm Ảnh sững lại. Không phải Tôn Hàn thực sự muốn bao nuôi cô đấy chứ? Ban nãy cô chỉ đùa thôi mà.
“Bao nhiêu?”
Tôn Hàn thẳng thừng cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Ảnh.
“Việc này….”
Lâm Ảnh sau cùng cũng đọc số tài khoản ngân hàng của mình cho Tôn Hàn.
Cô không tin Tôn Hàn có thể cho mình nhiều tiền!
Người có tiền Lâm Ảnh đã gặp nhiều, vài chục nghìn hoặc một trăm nghìn tệ thì còn dám tiêu chứ nhiều hơn thì còn lâu.
Thực ra Lâm Ảnh cũng tò mò, nếu Tôn Hàn thực sự muốn bao nuôi cô thì anh sẽ dám chi bao nhiêu tiền.
Mặc dù làm việc trong quán rượu, nhưng muốn Lâm Ảnh từ bỏ tất cả tự tôn thì không phải chuyện một chút tiền mọn có thể làm được.
Sau khi ghi lại số tài khoản ngân hàng của Lâm Ảnh, Tôn Hàn rời khỏi đó.
Sau khi về đến nhà, Lâm Ảnh đi tắm giặt rồi leo lên giường nằm ba mươi phút. Cô cứ canh chừng điện thoại nhưng phía Tôn Hàn chẳng có động tĩnh gì.
Đúng lúc Lâm Ảnh cho rằng ban nãy Tôn Hàn chỉ đùa cợt với cô thôi thì…
Ting!
Đột nhiên.
Điện thoại cô nhận được tin nhắn.
“Tài khoảng *******5438 được cộng thêm 10,000,000 tệ, số dư 10,021,401!”
“Ối!”
Lâm Ảnh há hốc miệng, lắp bắp: “Mười, mười triệu tệ!”
Tôn Hàn chuyển cho cô những mười triệu?
Thực sự muốn bao nuôi cô sao?
Thực ra Lâm Ảnh đã nghĩ trước rồi, nếu Tôn Hàn chuyển cho cô một hai triệu thì cô sẽ lâp tức gọi điện thoại cho anh, quát cho anh một trận rằng bà đây không phải kiểu người như vậy. Cầm mấy đồng tiền thối của cậu mà cút xa một chút!
Lâm Ảnh thực lòng chưa từng nghĩ đến việc để người khác bao nuôi!
Nếu là một hai triệu thì cô vẫn đủ dũng khí từ chối!
Nhưng đây là mười triệu!
Cô không còn dũng khí đó nữa rồi.
Nhưng dù đang vô cùng sốc, Lâm Ảnh vẫn quyết định gọi điện cho Tôn Hàn hỏi cho rõ tình hình.
Có điều, đang định gọi cho Tôn Hàn thì lại bị cắt ngang!
Điện thoại hiện thông báo tin nhắn.
“Mười triệu này cho cậu, tối nay rất vui, mơ đẹp nhé”.
“Mẹ nó, cái quái gì thế này. Cậu nói chuyện rõ ràng chút không được à?”
“Đêm nay bà đây ngủ được mới lạ đấy!”
Lâm Ảnh tự nói một mình.
Tự nhiên từ đâu rớt xuống đầu mười triệu tệ, ai mà ngủ ngon cho được?
Hơn nữa, rốt cuộc Tôn Hàn có ý gì đây?
Tối nay rất vui, câu đó không có vấn đề.
Nhưng vấn đề là nhận mười triệu tệ này rồi thì cô phải làm gì?
Ôi!
Thôi mặc kệ muốn làm gì thì làm!
……
Ngày hôm sau.
Còn ba ngày nữa là đến hạn chót chính quyền giao cho bất động sản Diệp Thị. Từ sáng sớm Tôn Hàn đã gọi Liễu Phương Phương dậy, nói chuyên viên điều tra của Thượng Kinh đã tới, anh sẽ đi cùng mấy người đó để nói rõ tình hình.
Có tổng cộng ba chuyên viên là người được Liễu Thị Long cử tới. Mục đích chủ yếu của cuộc điều tra này là tìm ra rõ chân tướng cho bất động sản Diệp Thị.
Để tiện phối hợp, những chuyên viên này ở cùng khách sạn với vợ chồng Tôn Hàn.
Có hẹn gặp cũng dễ.
Trưởng tổ công tác tên là Lâm Đông, Buổi sáng hôm đó, Tôn Hàn đã thuật lại rõ ràng những gì mình biết về vụ án chôn xác cho Lâm Đông nghe.
Kẻ tình nghi lớn nhất là Đỗ Tiên và thị trưởng Ma Đô Ninh Quảng Sênh.
Điều tra về Ninh Quảng Sênh không dễ.
Tốt nhất là nên bắt đầu từ người phụ nữ tên Đỗ Tiên này.
Đương nhiên, Tôn Hàn còn nghĩ ra một giải pháp tốt hơn. Có điều, cách này không nên để cho người trong chính quyền, Lâm Đông và cả mấy chuyên viên kia biết.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tôn Hàn nhận được một cuộc điện thoại.
Người gọi là Đường Minh Phong.
Anh ta nói chủ nhân nhà họ Đường – Đường Triêu Bính muốn gặp Tôn Hàn.
Tôn Hàn đột nhiên cảm thấy việc lần này thú vị rồi đây.
Đường Triêu Bính lại hẹn gặp kẻ thù cũ của mình ư?
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì Tôn Hàn đã đoán ra được một chút.
Địa điểm gặp mặt chính là nhà họ Đường.
Tôn Hàn đến nhà họ Đường như đã hẹn.
Rất nhanh sau đó, người giúp việc đã đẩy một ông già ngồi trên xe lăn vào, đó chính là Đường Triêu Bính.
So với lúc còn ở Giang Châu, Đường Triêu Bính đã già đi rất nhiều.
“Cậu chủ Tôn!”
“Ông chủ Đường!”
Trong ánh mắt Đường Triêu Bính nhìn Tôn Hàn vẫn có nỗi uất hận không thể nói thành lời.
Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn phải nở nụ cười.
“Nghe Minh Phong nói cậu chủ Tôn gần đây khá quan tâm đến vụ án chôn xác ở đảo Lâm An phải không?”
Không lòng vòng, Đường Triêu Bính nói luôn chuyện chính.
“Có người nhờ tôi giúp nhà họ Diệp vượt qua kiếp nạn này”.
Tôn Hàn cũng đáp lại qua loa, mặc dù hơi khác so với sự thật nhưng lập trường của anh trong chuyện này thì đúng là như vậy.
Câu nói đó đủ thể hiện rõ rằng Tôn Hàn muốn biết chân tướng vụ án này!
Có lẽ Đường Triêu Bính biết được không ít bí mật bên trong.
Đường Triêu Bính tìm anh có lẽ là muốn nói chuyện này.
“Về vụ án này tôi không biết được nhiều nhưng cũng có một chút thông tin”.
“Có điều, cậu chủ Tôn, quan hệ giữa tôi và cậu thì không cần nói cũng biết. Không phải là kẻ thù không đội trời chung, nhưng chắc chắn không phải bạn bè”.
“Tại sao tôi phải nói với cậu những gì tôi biết chứ?”
Tôn Hàn cười đáp: “Ra điều kiện đi”.
“Rất thẳng thắn! Được lắm, vậy tôi nói luôn. Tôi hy vọng Quân Ngạo có thể trở về!”
Đến nước này, Đường Triêu Bính đã để lộ mục đích thực sự.
Lúc ở Giang Châu, Đường Quân Ngạo muốn đối phó với Tôn Hàn nhưng cuối cùng chính ông ta lại là người bị tống vào nhà giam phía Nam.
Mà nhà giam phía Nam lại thuộc địa bàn của Tôn Hàn, nhà họ Đường không thể can thiệp vào.
Đường Quân Ngạo vì bắt cóc Liễu Y Y nên bị phán mười năm tù.
Nếu Tôn Hàn không tha thì Đường Quân Ngạo sẽ bị giam ở đó tám năm, mười năm. Hoặc thậm chí một ngày nào đó có thể bị lôi ra hành hình cũng nên.
Lần này Đường Triêu Bính quyết định sẽ thương lượng với Tôn Hàn, mong anh giơ cao đánh khẽ.
“Toà đã phán quyết rồi, ông chủ Đường đang làm khó tôi đấy!”
Tôn Hàn cười rồi đáp vỏn vẹn một câu.
Đường Triêu Bính thầm hừ lạnh. Chỉ cần Tôn Hàn chịu mở lời thì Đường Quân Ngạo đâu có bị phán quyết kia chứ.
Hơn nữa, nếu không phải do người của Thiên Cửu Môn can thiệp thì Đường Quân Ngạo sớm đã được nhà họ Đường cứu ra rồi.
Vậy mà Tôn Hàn còn giả vờ giả vịt.
Đương nhiên, Đường Triêu Bính hiểu rằng không phải Tôn Hàn không đồng ý thương lượng, mà là ông ta phải nhả ra cho anh chút thông tin gì đó trước.
“Đỗ Tiên là người phụ nữ của Ninh Quảng Sênh!”
Đột nhiên, Đường Triêu Bính đưa ra một manh mối, nhưng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
Tôn Hàn im lặng một lát rồi nói: “Tiếp tục đi”.
“Cậu chủ Tôn, cậu như vậy không công bằng đâu. Nếu tôi nói hết ra rồi mà cậu không đồng ý thả Quân Ngạo, mà tôi cũng lỡ đắc tội với người khác rồi thì nhà họ Đường đâu có nhận được lợi ích gì!”
Chương 502: Hẹn gặp Trương Tam
Tôn Hàn vuốt vuốt cằm, mỉm cười đáp: “Được rồi, chỉ cần ông khiến tôi hài lòng thì Đường Quân Ngạo có thể từ nhà giam phía Nam trở về Ma Đô”.
“Đến lúc đó, ông chỉ cần tìm đại một lý do như tại ngoại chữa bệnh là không phải ông Ba có thể ra ngoài rồi sao”.
Chỉ cần Đường Quân Ngạo trở về Ma Đô thì nhà họ Đường chắc chắn sẽ có cách để hợp lý hoá việc Đường Quân Ngạo ra tù.
Đường Triêu Bính gật đầu, chấp nhận điều kiện này.
“Tôi còn nhớ, lần đầu tôi gặp Đỗ Tiên có lẽ là hơn mười năm về trước”.
Lúc đó Ninh Quảng Sênh còn chưa phải thị trưởng Ma Đô, còn Đỗ Tiên chẳng qua chỉ là nhân viên quèn ở một công ty bất động sản”.
“Có điều lúc đó Ninh Quảng Sênh đã có tiếng tăm ở Ma Đô rồi, tiền đồ vô cùng rộng mở”.
“Lúc gặp Đỗ Tiên, cô ta nói với tôi cô ta và Ninh Quảng Sinh là bạn học cũ…”
Đường Triêu Bính giải thích một hồi, nói rõ tình hình.
Ninh Quảng Sênh là người nhà họ Ninh. Nhà họ Ninh mấy đời đều là quan chức ở Ma Đô, bố Ninh Quảng Sênh cũng chính là thị trưởng Ma Đô nhiệm kỳ trước.
Cho nên có thể nói Ninh Quảng Sênh xuất thân từ gia đình có truyền thống làm quan.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Ninh Quảng Sênh đã vào làm trong bộ máy chính quyền Ma Đô, từng bước thuận lợi leo lên vị trí như hiện tại, nối nghiệp bố mình.
Sự thăng quan tiến chức thuận lợi này ngoài lý do được nhà họ Ninh bồi dưỡng và bản lĩnh tự thân ra thì còn một lý do nữa. Đó là Ninh Quảng Sênh lấy được một cô vợ rất lợi hại.
Vợ Ninh Quảng Sênh cũng xuất thân từ một gia đình có máu mặt khác ở Ma Đô.
Còn Đỗ Tiên là bạn học cũ của Ninh Quảng Sênh, cũng là tình đầu của anh ta.
Có thể nói nếu không phải vì sự không môn đăng hộ đối giữa hai nhà thì có lẽ Đỗ Tiên đã trở thành vợ của Ninh Quảng Sênh.
Sau khi Ninh Quảng Sênh kết hôn, Đỗ Tiên rời Ma Đô mười năm, có lẽ là do quá đau lòng.
Sau này khi trở về, Đỗ Tiên tự mở công ty kinh doanh bất động sản, hơn nữa càng làm càng phất.
Rất nhiều người không biết, nhưng Đường Triêu Bính đã gặp Đỗ Tiên từ ngày trước nên mới biết mối quan hệ giữa chị ta và Ninh Quảng Sênh.
Cũng bởi Đường Triêu Bính biết rõ gốc gác của Đỗ Tiên mà bao nhiêu năm nay Đỗ Tiên vẫn âm thầm hợp tác với nhà họ Đường.
Những dự án mà công ty chị ta không làm được thì hầu hết sẽ chuyển giao cho nhà họ Đường.
Đỗ Tiên nhận công trình, nhà họ Đường làm công trình, hai bên cùng hưởng lợi ích.
Nhờ đó mà vài năm gần đây nhà họ Đường kiếm được không ít tiền.
Mà lần này, dự án đảo Lâm An đã lọt vào mắt xanh của Đỗ Tiên.
Trước vụ án chôn xác này, Đỗ Tiên đã nhắc Đường Triêu Bính rằng cô ta sắp nhận dự án đảo Lâm An, còn dặn Đường Triêu Bính chuẩn bị cho đủ vốn.
Mà lúc đó thực ra quyền khai thác dự án này đã được chính quyền giao cho Diệp Hà Sơn.
但,很快霖安岛就出现了埋尸案,项目被迫叫停。
Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau là đảo Lâm An xảy ra vụ án chôn xác khiến dự án bị tạm dừng.
Đến giờ, chính quyền đã ra thời hạn, nếu trong thời hạn đó mà không làm rõ được chân tướng thì nhà họ Diệp sẽ buộc phải từ bỏ dự án này.
Vậy thì số tiền hàng chục tỷ đã đổ vào đó sẽ vỡ tan như bong bóng xà phòng.
Sau khi nghe xong, dựa theo phán đoán cá nhân, Tôn Hàn cho rằng vụ án chôn xác này tám mươi chín mươi phần trăm là có liên quan đến Đỗ Tiên. Thậm chí có thể nói vụ án này do Đỗ Tiên sắp đặt.
Nhưng chưa điều tra rõ chân tướng thì không thể khẳng định như vậy.
Chính quyền cũng yêu cầu làm sáng tỏ vụ việc.
Quan trọng nhất là việc này lại còn dính tới Ninh Quảng Sênh. Do vậy, dù cảm nhận chủ quan là Đỗ Tiên đứng sau vụ án này nhưng không thể tuỳ tiện định tội.
“Ông chủ Đường, ông nói nhiều như vậy nhưng hình như vẫn chưa có bằng chứng xác thực để giải quyết rắc rối này của tôi”.
“Chỉ dựa vào những điều này mà muốn tôi thả ông Ba thì có phải không hợp lý lắm không?”
Tôn Hàn nghe xong thì hờ hững đáp.
“Vụ án chôn xác ở đảo Lâm An, toàn bộ cảnh sát Ma Đô đều không điều tra ra, ông già này cũng đành bó tay thôi”.
“Cho dù chuyện này có một trăm phần trăm là do Đỗ Tiên chỉ thị thì cô ta cũng đâu có ngốc đến mức đi nói với tôi?”
“Cho nên, cậu chủ Tôn muốn biết chân tướng thì vẫn phải tự đi điều tra mới được!”
“Còn Trương Tam thì sao?”
“Vụ án này có khả năng là do Trương Tam thực hiện không?”
Yên lặng một lát, Tôn Hàn lại tiếp tục hỏi.
Đường Triêu Bính đáp: “Trương Tam là một tên côn đồ ở Ma Đô, hắn làm việc cũng ổn. Hắn là loại người ai cho tiền thì sẽ làm việc cho kẻ đó!”
“Ngoài mặt, hắn chủ yếu giúp nhà họ Đậu làm việc, nhưng bên trong lại có quan hệ hết sức thân thiết với Đỗ Tiên”.
Dường như tất cả rắc rối mà Đỗ Tiên gặp phải đều do Trương Tam âm thầm giúp giải quyết.
“Giống như lần trước, có người bôi nhọ Đỗ Tiên ở thương hội, sau đó Trương Tam đã đánh gãy chân người này, ném xuống biển rồi suýt dìm chết người đó”.
“Vụ án chôn xác, rất có thể Trương Tam có nhúng tay vào!”
Tôn Hàn khẽ gật đầu, nếu là như vậy thì đã có thể đưa ra giả thuyết rồi.
Vụ án chôn xác ở đảo Lâm An gây chấn động cả nước thực ra là mưu kế của Đỗ Tiên, còn Trương Tam là người trực tiếp thực hiện.
Mà mục đích là giành bằng được dự án đảo Lâm An từ tay nhà họ Diệp.
Sau này khi điều tra sẽ phải bắt đầu từ Trương Tam và Đỗ Tiên.
Có điều muốn điều tra cũng sẽ không dễ dàng chút nào.
Vì ở giữa còn có thêm một Ninh Quảng Sênh!
Thị trưởng Ma Đô!
Không phải một nhân vật dễ qua mặt.
“Cậu chủ Tôn, những việc có thể nói tôi đã nói hết rồi. Còn Quân Ngạo thì?”
Sau khi đã thuật lại tương đối đầy đủ những điều mình biết, Đường Triêu Bính hỏi dò.
Ông ta nói hết gốc gác của Đỗ Tiên ra cũng là vì hy vọng Tôn Hàn sẽ tha cho Đường Quân Ngạo.
Nhà họ Đường cần một người thừa kế có năng lực.
Trước đó Đường Triêu Bính cảm thấy mình cũng không còn khoẻ nữa, khi ông ta lui về dưỡng già thì Đường Quân Ngạo tuổi tác cũng đã lớn.
Cho nên Đường Triêu Bính ban đầu định chọn cháu mình lên làm người kế nghiệp.
Nhưng mấy đứa cháu đó quả thực không có bản lĩnh gì!
Đường Minh Phong thì đúng là đồ vô dụng trong số những đồ vô dụng.
Sau khi trở về Ma Đô, Đường Minh Phong đã biết điều, cư xử đúng mực hơn.
Vấn đề ở chỗ,anh ta chưa từng làm được việc gì nên hồn.
Thậm chí Đường Triêu Bính có lúc còn nghĩ nếu như Đường Minh Phong có một nửa bản lĩnh như Tôn Hàn thôi thì giờ ông ta thoái lui dưỡng già luôn cũng an lòng.
Tiếc rằng, một phần mười cũng không có chứ đừng nói là một nửa!
“Ông chủ Đường là người hào sảng, Tôn Hàn tôi cũng không phải hạng nói rồi lại nuốt lời”.
“Ông chủ Đường, ân oán trước kia tôi có thể bỏ qua, ông cứ yên tâm”.
“Lần này chỉ cần tôi khẳng định được ông không lừa tôi thì tôi sẽ liên hệ với phía Nam, đưa ông Ba về Ma Đô.
Tôn Hàn đứng dậy nói.
Con người Tôn Hàn là vậy. Người kính ta một thước, ta kính người một trượng.
Nếu Đường Triêu Bính đã giúp anh thì anh cũng không cần phải nuốt lời.
Ân oán giữa anh và nhà họ Đường cũng không đến mức không thể hoá giải được!
“Tôi chờ tin tốt của cậu!”
Sau khi nói chuyện xong, Tôn Hàn rời khỏi nhà họ Đường.
Thu hoạch hôm nay cũng không phải ít, mặc dù chưa có bằng chứng rõ ràng chuyện này do Đỗ Tiên đứng sau thao túng nhưng Tôn Hàn đã xác định được phương hướng điều tra.
Anh và Đỗ Tiên không quen biết, rất khó điều tra.
Nhưng Trương Tam thì Tôn Hàn có thể tiếp cận được.
Sau khi suy nghĩ kỹ, năm giờ chiều, Tôn Hàn gọi điện cho Trương Tam.
“Cậu chủ Tôn!”
Thấy người gọi là Tôn Hàn, Trương Tam vô cùng hồ hởi.
“Giám đốc Trương, anh có đang bận gì không?”
“Tôi có bận gì đâu, cũng chỉ làm này làm kia, lo mấy việc vặt vãnh thôi mà”.
“Cậu chủ Tôn thì sao? Sao anh lại có thời gian gọi điện cho tôi thế này? Có tin tốt gì muốn báo với tôi sao?”
Trương Tam cười đáp.
“Việc tốt thì không có, chỉ là muốn mời giám đốc Trương ăn cơm, uống rượu”.
Trương Tam hơi nghi ngờ đáp: “Việc này…”
“Sao vậy, không được sao?”
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó Trương Tam cười đáp: “Không vấn đề gì, có điều cậu chủ Tôn là khách, sao có thể để cậu chủ mời được cơ chứ?”
“Để tôi sắp xếp rồi lát nữa tôi gọi điện lại cho anh nhé!”