“Tám mươi lăm tỷ lần thứ hai!”
“Tám mươi lăm tỷ lần thứ ba, chốt!”
Chủ tịch Đậu Minh Hà của bất động sản Thánh Thạch đã không đến tham dự buổi mời thầu thứ hai này, vì vậy bất động sản Long Phong đã thành công giành được dự án với mức giá cao nhất.
Sau khi người chủ trì của buổi đấu giá gõ búa xuống, các thương nhân ở Ma Đô lũ lượt đến đến chúc mừng Tôn Phát Tài.
Ngay khi tấn công vào thị trường bất động sản ở Ma Đô, Long Phong đã giành được một dự án béo bở như đảo Lâm An, quả thực là một bước khởi đầu không thể rạng rỡ hơn.
Hầu hết mọi người đều thấy ngạc nhiên với tài năng của Tôn Phát Tài, vì ông ta đã có thể ép Đậu Minh Hà phải lùi bước.
Đúng là bất động sản Long Phong có khác, tiềm lực tài chính quá hùng hậu.
Lần trước, Đậu Minh Hà vẫn dạt dào ý chí với dự án này, nhưng mới ba ngày trôi qua, ông ta đã bỏ cuộc rồi. Khỏi phải đoán thì họ cũng biết chắc chắn Tôn Phát Tài đã gặp riêng Đậu Minh Hà để bắt ông ta thoả hiệp.
Thủ đoạn hay thật!
“Xin hỏi ông chủ Tôn, lần này Long Phong giành được dự án đảo Lâm An, như vậy có phải từ giờ Long Phong sẽ tiến quân toàn diện vào ngành bất động sản ở Ma Đô, và cắm ngọn cờ đầu của Long Phong ở nơi này không…”
Ngay sau đó, đã có phóng viên của Ma Đô phỏng vấn Tôn Phát Tài.
Ông ta chẳng còn lạ lẫm gì với các phóng viên nữa nên trả lời rất tự nhiên và lưu loát.
Chẳng mấy chốc, tin tức công ty bất động sản số một của nước Đại Hoa là Long Phong mạnh mẽ giành được dự án đảo Lâm An đã nổi trên khắp các kênh truyền thông và báo chí.
Vậy là dự án đảo Lâm An đã có nơi có chốn rồi.
…
Nhà họ Diệp.
Sau khi biết Long Phong đã giành được dự án đảo Lâm An về tay, Diệp Tiên Duyệt tức tốc chạy tới biệt thự tìm Diệp Hà Sơn ngay: “Ông ơi, có kết quả rồi ạ, Tôn Phát Tài đã giành được quyền thi công dự án đảo Lâm An với mức giá 85 tỷ rồi”.
“Ông ta bắt Đậu Minh Hà rút lui đấy, đúng là Tôn thần tài có khác, siêu thật!”
Diệp Hà Sơn nghe thấy vậy thì có vẻ hơi ngạc nhiên: “Đúng là siêu thật! Tôn Phát Tài được gọi là Tôn thần tài thì đương nhiên phải có bản lĩnh cao hơn bốn gia tộc lớn ở Ma Đô chúng ta rồi”.
“Nhưng có lẽ Tôn Phát Tài giành được dự án ấy lại là chuyện tốt với nhà mình đấy”.
Diệp Tiên Duyệt khó hiểu hỏi: “Ông, chuyện này thì có liên quan gì đến nhà mình chứ?”
Dù Đậu Minh Hà hay Tôn Phát Tài giành được dự án này thì họ cũng đều giẫm lên tiền của nhà họ Diệp mà.
Nếu không có nhà họ Diệp đầu tư cả đống tiền vào đấy trước thì sao công ty kế nhiệm có thể đạt được lợi nhuận cao như vậy.
Nhưng tiếc là nhà họ Diệp đã làm bệ đỡ cho người ta, giờ chỉ biết trơ mắt ra mà nhìn thôi.
Song cũng không thể trách ai được.
Nếu Tôn Hàn không nói cho Diệp Hà Sơn biết trước tình hình thì ông ấy cũng sẽ nghĩ giống Diệp Tiên Duyệt.
Nhưng Tôn Hàn đã nói cho ông ấy biết mục đích Tôn Phát Tài đến Ma Đô và tranh giành dự án này, một khi thành công thì đây không chỉ là chuyện tốt với nhà họ Diệp, mà còn là chiếc phao cứu sinh cho nhà họ.
Họ giành được dự án với mức giá cao nhất là 85 tỷ thật sự là một kết quả không còn gì mong đợi hơn rồi.
Điều Diệp Hà Sơn lo lắng bây giờ là Tôn Phát Tài đã giành được dự án về tay rồi, nhưng rốt cuộc ông ta có chịu giúp nhà họ Diệp thật không.
Một khi động đến lợi ích thì không thể nói trước được gì cả!
“Tiên Duyệt!”
Đột nhiên Diệp Hà Sơn nâng cao giọng rồi nói với vẻ nghiêm túc.
“Ông nói đi ạ!”
Diệp Tiên Duyệt vội vàng đáp lời.
Diệp Hà Sơn hít sâu một hơi rồi mới trầm giọng nói: “Giờ bố cháu đang ngồi tù, Vân Nghĩa thì tự sát nên chỉ còn mình cháu gánh vác gia tộc thôi. Tương lai của bất động sản Diệp Thị trông cậy hết vào cháu đấy!”
Ngay sau đó, Diệp Tiên Duyệt đã thất thần nói: “Ông ơi!”
Tin tức này quá mức chấn động.
Ông nội đã để anh ta tiếp quản bất động sản Diệp Thị rồi ư!
Có phải ông ấy đã đánh giá anh ta quá cao rồi không?
Vì thậm chí trước đó, anh ta còn chưa từng làm quản lý trong công ty.
Diệp Hà Sơn nhắc lại một lần nữa để xác thực lại lời nói và để Diệp Tiên Duyệt biết là mình không nghe nhầm.
“Giờ ông không đủ sức để chèo chống công ty nữa rồi, thậm chí sống nay chết mai cũng chưa biết được”.
“Nếu không vì vậy thì ông cũng chưa giao toàn quyền quản lý công ty cho bố cháu đâu”.
“Nhưng giờ bố cháu đang ngồi tù nên cháu phải gánh vác cái trọng trách ấy, đồng thời còn phải bù đắp lại những lỗi lầm mà bố cháu đã gây ra”.
“Từ nay trở đi, cháu sẽ chính thức tiếp quản bất động sản Diệp Thị! Ông sẽ giúp cháu!”
Cách tốt nhất để giải quyết nguy cơ trước mắt của Diệp Thị chính là, Diệp Hà Sơn sẽ đích thân đứng dậy quản lý công ty vài năm, ít nhất cũng chờ khi tình hình thù trong giặc ngoài ổn định một chút thì mới giao cho Diệp Tiên Duyệt.
Nhưng đó cũng không phải là cách.
Chưa bàn đến việc sức khoẻ của Diệp Hà Sơn không cho phép ông ấy tiếp tục quản lý Diệp Thị nữa, kể cả có được thì nếu ông ấy cứu sống Diệp Thị rồi mới giao cho một người chưa có kinh nghiệm quản lý như Diệp Tiên Duyệt thì liệu anh ta có làm tốt được không?
Khéo anh ta cũng chẳng khá hơn bố mình là bao đâu!
Cách duy nhất đó là bồi dưỡng Diệp Tiên Duyệt ngay từ bây giờ, còn anh ta có thể làm được đến đâu thì làm.
Trước kia, Diệp Hà Sơn không nhắc đến chuyện này vì thấy Diệp Thị đang gặp nạn thù trong giặc ngoài, đến chính ông ấy cũng không dám chắc mình có thể vực dậy công ty được hay không, chứ đừng nói là người cháu trai này của ông ấy.
Khéo Diệp Tiên Duyệt còn khiến công ty càng khốn đốn hơn cũng nên.
Nhưng bây giờ, Diệp Hà Sơn đã nhìn thấy tia hi vọng giúp Diệp Thị vượt qua khó khăn rồi.
Diệp Tiên Duyệt không biết những điều đó, nhưng thấy ông mình kiên quyết như vậy thì anh ta cũng đành liều lĩnh gật đầu.
Song, có khiến ông nội thất vọng hay không thì anh ta không biết, anh ta chỉ có thể cố gắng hết sức thôi.
“Ừ, ông tin ở cháu!”
Lúc này, ánh mắt của Diệp Hà Sơn không còn mờ mịt nữa, mà đã có điểm sáng.
Chủ tịch ngày xưa của bất động sản Diệp Thị đã trở lại rồi.
Ông ấy lập tức căn dặn: “Tiên Duyệt, giờ có mấy việc cháu cần phải xử lý ngay”.
“Thứ nhất là hẹn hết các công ty nhận thầu của công ty ta đến rồi bảo họ sắp có công trình thi công rồi, để họ biết mà chuẩn bị trước. Thứ hai là cháu phải kiểm kê lại nguyên vật liệu còn lại của dự án đảo Lâm An rồi tính ra số lượng và giá tiền, tiếp nữa hay liên lạc với các bên cung ứng nguyên vật liệu cho mình, bảo họ là công ty ta sắp nhập hàng nên họ hãy chuẩn bị đi!”
“Thứ ba là các khoản nợ, cháu hãy bảo với họ là chúng ta sẽ trả hết nợ cho họ trong vòng một tuần”.
Hả…
Nghe ông nội mình dặn dò như vậy, Diệp Tiên Duyệt ngẩn người ra.
Ông anh ta không bị lẫn đấy chứ?
Ông ấy nói như thể họ vẫn đang thi công dự án đảo Lâm An vậy.
Diệp Hà Sơn bắt anh ta chuẩn bị những việc đó rõ ràng là họ sắp nhận một công trình lớn.
Nhưng giờ Diệp Thị có dự án nào đâu.
Huống hồ ngoài các ngân hàng ra, Diệp Thị còn nợ ngoài khoảng 150 tỷ, cả đống như vậy mà đòi trả hết trong một tuần, nhỡ không làm được thì biết ăn nói thế nào?
Đúng lúc Diệp Tiên Duyệt đang định khuyên ông mình nghĩ lại thì quản gia nhà họ chạy vào.
“Thưa ông, thưa cậu, cậu Tôn Hàn và chủ tịch của bất động sản Long Phong đến rồi ạ”.
Diệp Tiên Duyệt ngẩn người rồi như đã hiểu ra điều gì đó.