Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôn Hàn, con nói thật không?”, Dương Dung hỏi lại với vẻ khó tin.

Bà ta đã như người mất hồn.

Nếu những lời Tôn Hàn nói là thật thì chẳng phải Từ Tiểu Bân gặp nguy hiểm rồi sao?

“Mẹ, mẹ có thể đoán ra được là con nói thật hay không mà, thật ra mẹ nên biết trước điều này rồi mới phải”.

“Tốt nhất mẹ nên nghĩ đến chuyện tiền bạc đi, dù mẹ không nghĩ cho mình thì cũng còn Tiểu Bân nữa chứ. Nhỡ một ngày nào đó, Từ Tiểu Bân trắng tay quay về Mục Thành, có khoản tiền này rồi thì mẹ với nó cũng sống đỡ vất vả hơn”, Tôn Hàn điềm nhiên nói.

Anh không muốn phí lời hơn nữa, vì khéo mẹ nuôi anh cũng chẳng buồn nghe.

Dương Dung thất thần một lúc lâu rồi mới nói: “Mười… Hai mươi triệu được không?”

Bà ta không biết mình lấy đâu ra dũng khí để mở miệng đòi Tôn Hàn hai mươi triệu nữa.

Nhưng đúng như Tôn Hàn đã nói, ví dụ Từ Tiểu Bân không thể sống ở Thượng Kinh nữa thì bà ta cần chuẩn bị một khoản tiền cho cậu ta.

Bà ta chỉ là một người phụ nữ bình thường lương tháng ba cọc ba đồng thì biết lấy gì cho Từ Tiểu Bân đây?

Đành lấy tiền của Tôn Hàn thôi.

“Được, mẹ viết giấy đi!”, Tôn Hàn nói.

Dương Dung nhăn mặt nói: “Có cần thiết không?”

Tôn Hàn không còn tin tưởng người mẹ này nữa sao?

“Tốt nhất cứ viết một bản cho yên tâm, để tránh phiền phức sau này”.

Tôn Hàn không nhiều lời, nhanh chóng quay lại bàn làm việc rồi viết lách gì đó.

Đại khái là Tôn Hàn chỉ đưa cho Dương Dung duy nhất một lần là hai mươi triệu, coi như đền đáp ơn dưỡng dục của bà ta, sau này anh sẽ không cần phải làm gì cho người mẹ nuôi này nữa, kể cả khi bà ta có mắc bệnh nặng thì đến thăm hay không cũng là quyền của anh.

Hiểu theo cách đơn giản hơn là nếu Dương Dung ký tên vào bản thoả thuận này thì coi như cắt đứt quan hệ với Tôn Hàn.

“Mẹ, mẹ đọc đi! Nếu không có vấn đề gì thì ký tên, sau đó con sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho mẹ luôn”.

Sau khi viết xong bản thoả thuận, Tôn Hàn đưa giấy bút cho Dương Dung mà mặt không đổi sắc.

Dương Dung run rẩy cầm lấy cây bút, trong một phút giây nào đó, bà ta thấy không thể đặt bút xuống được.

Bà ta ngẩng lên nhìn Tôn Hàn rồi nghĩ có phải mình đang bán con trai không?

Nhưng sau vài giây do dự, cuối cùng thì Dương Dung cũng đã ký tên.

Cả đời bà ta chưa từng giàu có bao giờ, mà bà ta cũng không muốn trở thành người giàu có gì hết.

Bà ta chỉ muốn chuẩn bị cho Từ Tiểu Bân một con đường lùi thôi.

“Mẹ, con còn bận việc công ty nên không tiễn mẹ được”.

Tôn Hàn thở ra một hơi rồi gọi với ra ngoài cửa: “Vương Lê Văn, tiễn khách giúp tôi”.

“Vâng, tổng giám đốc Tôn”.

Vương Lê Văn không rõ chuyện gì, nhưng vẫn nhanh chóng đi vào văn phòng rồi lịch sự nói với Dương Dung: “Cô ơi, để cháu tiễn cô ạ”.

Mãi đến khi rời khỏi toà nhà của Thiên Tử rồi, Dương Dung mới hoảng hốt nhìn vào bản thoả thuận trong tay.

Bà ta biết lúc này, mình thật sự đã mất đi người con trai tên là Tôn Hàn rồi.

Nực cười ở chỗ hình như bà ta chưa từng một lần coi anh là con ruột nên cũng không thể nói là mất mát.

“Cô ơi, cô sao thế ạ? Cô thấy khó chịu ở đâu à?”

Vương Lê Văn thấy Dương Dung cứ nghệt mặt ra thì vội quan tâm hỏi.

“Tôi không sao, cô lên đi, tôi có xe rồi, không cần tiễn tôi nữa đâu”, Dương Dung cười khổ nói.

“ Vâng… cháu chào cô”, Vương Lê Văn cũng không dùng dằng nữa.

Dương Dung đi tới con phố đối diện rồi rẽ vào một khúc quẹo, sau đó thận trọng bước lên một chiếc xe thương vụ.

Tôn Đạo Hương ngồi trong xe dán mắt vào điện thoại, hình như đang chơi điện tử.

“Ông Lâm!”

Dương Dung dè dặt lên tiếng.

Tôn Đạo Hương nói với Dương Dung mình họ Lâm.

“Sao rồi, Tôn Hàn có đồng ý rời khỏi Thượng Kinh không?”

Tôn Đạo Hương bỏ điện thoại xuống rồi lạnh giọng hỏi.

Dương Dung có vẻ lo lắng rồi vội đáp: “Ông Lâm, ông nói cho tôi biết đi, có phải nhà họ Tôn đã biết chuyện Tiểu Bân giả mạo con cháu nhà họ từ lâu rồi không?”

Tôn Đạo Hương nhíu mày: “Ai nói thế với bà?”

“Tôn Hàn!”

“À”.

Tôn Đạo Hương hiểu ra rồi mỉm cười, sau đó nhìn Dương Dung nói: “Chuyện này thì bà không phải lo, chỉ cần tôi nói Từ Tiểu Bân là ngũ công tử thật thì cậu ta sẽ là thật. Chắc bà lo chuyện xét nghiệm DNA chứ gì, yên tâm đi, nhà họ Tôn vẫn chưa đưa Từ Tiểu Bân đi xét nghiệm đâu. Mà dù có chuyện đó thì tôi cũng có thể xử lý ổn thoả”.

“Điều quan trọng là Tôn Hàn có đồng ý rời khỏi Thượng Kinh không?”

Dương Dung bán tín bán nghi nói: “Ông Lâm, ông không lừa tôi chứ!”

“Ha ha, tôi lừa bà làm gì? Có lợi gì cho tôi chứ?”, Tôn Đạo Hương cười phá lên.

“Thế tại sao ông lai giúp Tiểu Bân nhà tôi?”

Dương Dung không ngốc, bà ta biết không ai giúp ai không công bao giờ.

“Đây là chuyện riêng của tôi, bà không cần phải biết. Bà chỉ cần hiểu là nếu tôi không giúp con trai bà thì chắc chắn cậu ta sẽ bị nhà họ Tôn phát hiện. Đến lúc đó, đánh gãy tay chân còn là nhẹ, nếu nhà họ Tôn điên lên thì con bà chết luôn cũng là”.

“Ngoài việc phối hợp với tôi để đuổi Tôn Hàn ra khỏi Thượng Kinh, bà không còn sự lựa chọn nào khác đâu”.

Sau khi nói một tràng, Tôn Đạo Hương nghi hoặc hỏi: “Sao? Tôn Hàn không đồng ý rời đi chứ gì?”

Dương Dung gật đầu một cách khó khăn.

Tôn Đạo Hương liếc nhìn bản thoả thuận trong tay Dương Dung, sau đó vươn tay ra lấy đọc rồi cười nói: “Tôn Hàn này rộng rãi phết nhỉ, đã thế rồi mà vẫn đồng ý cho bà hai mươi triệu”.

“Nhưng cậu ta không chịu rời khỏi đây thì là sự lựa chọn sai lầm rồi. Bà cất tờ thoả thuận đi, tôi sẽ sắp xếp cho bà ở khách sạn trước, nếu không được tôi cho phép thì bà không được đi đâu hết”.

Dương Dung chột dạ, chợt đoán ra điều gì đó.

“Ông Lâm, có phải ông định gây bất lợi cho Tôn Hàn không?”

Dương Dung không biết ông Lâm này có lai lịch thế nào, nhưng bà ta biết chắc chắn ông ta là một nhân vật không đơn giản.

Hơn nữa, trong lời nói của ông ta có ý không hài lòng khi Tôn Hàn ở Thượng Kinh.

“Tôi hỏi bà, nếu giữa Tôn Hàn và Từ Tiểu Bân buộc phải có một người chết, mà quyền sinh sát lại nằm trong tay bà thì bà sẽ cho ai chết?”, Tôn Đạo Hương không trả lời câu hỏi của Dương Dung, mà hỏi ngược lại với vẻ hào hứng.

Nhưng với Dương Dung thì đó là vẻ mặt của ác quỷ.

Dương Dung run sợ nói: “Tôi có thể không chọn được không?”

Tôn Đạo Hương chậm rãi lắc đầu.

“Tôi, tôi chọn Tiểu Bân sống!”

Trong tình huống này, đương nhiên Dương Dung sẽ chọn Từ Tiểu Bân được an toàn rồi.

“Thế thì đúng rồi, nếu bà muốn Từ Tiểu Bân được an toàn thì phải nghe lời tôi”.

Thấy thế, Tôn Đạo Hương không hề ngạc nhiên chút nào, bởi con người ai cũng vậy mà.



Chiều đến, Tôn Hàn chuẩn bị rời công ty về nhà.

Đột nhiên anh nhận được điện thoại của Tôn Vượng Thịnh, ông ấy hẹn anh đến một quán lẩu.

Dù có vẻ nghi hoặc, nhưng Tôn Hàn vẫn đồng ý.

Sau khi đến một quán lẩu có tên là Ma Lạt Hương, Tôn Hàn vừa đi vào một phòng bao thì đã trông thấy Tôn Vượng Thịnh ngồi chờ rồi.

Trong phòng không còn ai khác, chỉ có một mình Tôn Vượng Thịnh mặc trang phục đời Đường với sắc mặt hồng hào.

Trên mặt bàn trước mặt ông ấy bày khá nhiều rau, thịt,…

“Đến rồi đấy à, mau ngồi đi. Quán lẩu này là chuẩn vị nhất ở Thượng Kinh đấy, mà cũng cay nhất nữa. Nói ra thì lâu lắm rồi tôi không đến đây ăn rồi”, Tôn Vượng Thịnh cười nói, có vẻ tâm trạng rất tốt.

“Ông Tôn không nên ăn đồ cay, sẽ không tốt cho sức khoẻ”, Tôn Hàn nhắc nhở.

Chắc ông ấy ít đến đây cũng vì lý do đó.

“Vừa khoẻ cái là tôi thèm hết món nọ đến món kia. Mà có cậu rồi mà, lo gì chứ! Nào, chúng ta làm chén rồi ăn lẩu thôi”.

“Tiện thể trò chuyện một chút!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK