Tôn Hàn đứng dậy, chuẩn bị kiểm tra cho Liễu Thị Long.
“Chỉ cần cậu không cố chấp đòi cưới Phương Phương, tôi vẫn có thể vui vẻ gặp cậu”, Liễu Thị Long nói.
Tôn Hàn cười hỏi, “Ông thấy sao rồi?”
“Cảm thấy thoải mái lắm, sức khoẻ còn tốt hơn cả trước khi bệnh!”, Liễu Thị Long thành thật đáp.
Bây giờ ông cụ cảm thấy gân cốt đều thư giãn hơn rất nhiều.
Nghe vậy, Tôn Hàn không thấy ngạc nhiên chút nào. Phương pháp điều trị mà anh dùng vốn nhằm điều dưỡng cơ thể, giúp sức khoẻ của Liễu Thị Long phục hồi tốt hơn và nâng cao khả năng miễn dịch.
Liễu Thị Long không cảm thấy thoải mái mới là chuyện lạ.
Vừa kiểm tra, anh vừa căn dặn, “Sau khi khoẻ lại, ông có thể tập thể dục một cách vừa phải, tập Thái cực quyền hằng ngày chẳng hạn. Chuyện khác thì tôi không dám bảo đảm, nhưng kéo dài tuổi thơ thì không thành vấn đề”.
“Ừm, cũng ổn rồi. Về cơ bản là không có gì đáng ngại. Nằm viện thêm vài ngày là xuất viện được rồi, không cần tôi đích thân đến khám nữa”.
Sau khi kiểm tra xong và xác định sức khoẻ của Liễu Thị Long không còn gì đáng ngại, Tôn Hàn bèn chuẩn bị rời đi.
“Về cơ bản là không có gì đáng ngại nghĩa là sao? Có là có, mà không là không. Cậu trai trẻ à, cậu nói khó hiểu quá!”, Liễu Thị Long trừng mắt bảo.
Thật ra ông cụ cảm thấy Tôn Hàn là người rất được. Nếu không phải vì chuyện cưới xin của cháu gái không thể làm bừa, ông cụ chưa chắc chọn được cháu rể tốt như vậy.
Ít nhất là ông cụ cảm thấy Tôn Hàn thuận mắt hơn Tôn Bân và Trương Dương Phi.
“Thế thì là không vậy”.
Khi Tôn Hàn dợm bước rời khỏi phòng bệnh, Liễu Thị Long bỗng lên tiếng, giọng nói khá nghiêm túc, “Tôn Hàn à, tôi hỏi cậu chuyện này nhé. Y thuật của cậu có trị được bệnh khó chữa không?”
Vào giây phút Tôn Hàn xoay người, đôi mắt anh đã nheo lại. Nhưng khi anh đã quay hẳn người lại, thì ánh mắt sắc bén kia đã biến mất, còn nở một nụ cười vô hại, “Không dám chắc. Nhưng bệnh gì cũng cần thuốc phù hợp. Chỉ cần đó là bệnh, thì luôn có thể tìm cách chữa trị. Sao, ông cụ Liễu còn có bệnh gì không tiện nói ra à? Chẳng lẽ là bệnh khó ‘lên’?”
Khó cái con khỉ!
“Cút!”
Liễu Thị Long đã từng tuổi này rồi mà vẫn bị chế giễu như vậy, tâm trạng không vui vẻ một chút nào.
“Tôi đi nhé”.
Tôn Hàn cũng không đùa tiếp nữa, nhún vai rồi ra về.
Một lát sau.
Liễu Nam Quân bước vào phòng và ngồi xuống bên cạnh Liễu Thị Long, “Bố!”
Liễu Thị Long nhìn con trai mình rồi từ tốn nói, “Bố cũng không có gì đáng ngại nữa, con bận gì thì cứ đi đi”.
“Bố nói gì lạ thế, trước đây con bận rộn suốt nên không có thời gian chăm sóc bố. Lần này con sẽ ở đây cùng bố đến khi bố xuất viện!”, Liễu Nam Quân nói.
Nghe Liễu Nam Quân nói vậy, Liễu Thị Long cảm thấy rất ấm áp. Tuy con trai của Liễu Thị Long không quá giỏi giang nhưng rất hiếu thảo.
Đám hậu bối ở Thượng Kinh, kẻ nào kẻ nấy cũng đam mê quyền lực, ở nhà thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
Ít ra, con trai của Liễu Thị Long cứ cách vài hôm sẽ đến trò chuyện với ông cụ một lần.
Nhất là vào mấy hôm Liễu Thị Long bệnh nặng, Liễu Nam Quân đã tạm gác mọi chuyện trong nhà để chuyên tâm chăm sóc ông cụ.
“Bố à, Tôn Hàn đã nói gì với bố thế?”, Liễu Nam Quân đột nhiên cất tiếng hỏi.
Tôn Hàn?
Liễu Thị Long ngẫm nghĩ, đoạn nhìn Liễu Nam Quân với ánh mắt đầy ẩn ý, “Con cảm thấy cậu ta là người thế nào?”
Chuyện này…
Liễu Nam Quân cũng đành chịu.
Bây giờ ông ta mới nhận ra, kẻ ngoại lai Tôn Hàn kia lại có thể gây khó khăn cho bố con họ như vậy.
Rốt cuộc Tôn Hàn là người thế nào, hai bố con họ đều không nhìn thấu.
Một người trẻ tuổi mà lại có lắm mưu mô như vậy, đúng là rất đáng kiêu ngạo.
“Điều tra lai lịch của Tôn Hàn, tập trung điều tra ở phương Bắc”.
Miệng Tôn Hàn giữ kín như bưng, chẳng chịu tiết lộ gì cả, thế thì họ đành điều tra thôi.
Trước khi điều tra được lai lịch của Tôn Hàn, mọi suy đoán đều vô ích.
“Bố à, hay là nhờ Tôn Hàn khám bệnh cho chú Tôn…”