Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Cẩm Văn Hạo đưa hai người họ ra khỏi cửa, hắn châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi rồi nói: "Tôn Hàn, tôi nhớ mặt anh rồi!"

Một câu nói vừa nghe đã biết không có ý tốt đẹp gì.

Nhưng Tôn Hàn là người suy nghĩ rất thoáng, nét mặt không có thay đổi gì rõ rệt, bật cười đáp: "Được cậu chủ Cẩm Văn Hạo ghi nhớ trong lòng chính là phúc phần của tôi. Nhưng mong cậu cũng đừng quên việc rửa oan cho Giang Hồi.

"Hừ, muốn quên cũng không quên nổi!", Cẩm Hoằng bất mãn hừ lạnh.

Dù anh ta có bất mãn với Tôn Hàn đến đâu nhưng việc này là do ông nội giao phó nên anh ta không thể không làm.

"Vậy tốt rồi".

Tôn Hàn mỉm cười, sau đó rảo bước về phía trước, vừa đi vừa nói: "Mời cậu chủ Cẩm quay về, không cần tiễn tôi đâu".

Khi đem chuyện này tới tìm ông cụ Cẩm Tân Châu, Tôn Hàn đã không trông mong việc Cẩm Văn Hạo sẽ rộng lượng bỏ qua cho mình.

Thậm chí có thể nói, anh còn đắc tội với cả Cẩm Hoằng.

Nhưng muốn đạt được mục đích mà không đắc tội với ai thì gần như là không thể.

Việc này thì ai cũng phải bó tay thôi. Không phải vấn đề nào cũng có cách giải quyết vẹn cả đôi đường.

Còn Cẩm Văn Hạo sau này có báo thù anh hay không thì tính sau, có điều Tôn Hàn cũng chằng sợ. Nếu là Cẩm Hoằng báo thù thì anh còn có chút lo lắng chứ Cẩm Văn Hạo này vẫn chưa đủ để dọa anh sợ.

Đều là cậu chủ nhà họ Cẩm nhưng giữa hai bọn họ khác nhau một trời một vực.

Hai người Tôn Hàn bắt xe quay về, Giang Hồi nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt đầy cảm kích: "Anh Tôn, việc của tôi thực sự phải cảm ơn anh!"

Sau chuyến đi này, Giang Hồi đã biết Tôn Hàn giúp mình như thế nào.

Nhờ có y thuật hơn người của Tôn Hàn mà Giang Hồi được cứu.

Nhưng cũng chính vì cô ta mà Tôn Hàn đắc tội với Cẩm Văn Hạo.

Quan trọng nhất là, Tôn Hàn lại không hề đòi hỏi phải trả ơn, đây mới chính là điều khiến Giang Hồi cảm động nhất.

Hai người họ căn bản chẳng có quan hệ gì với nhau, vậy mà Tôn Hàn lại dốc sức giúp đỡ như vậy.

Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ không bao giờ làm vậy.

"Tôi giúp được cô là tốt rồi. Có điều cô Giang sau này phải tự mình cẩn trọng hơn một chút, đừng để chuyện như vậy tái diễn", Tôn Hàn không coi đây là việc gì to tát, mỉm cười đáp.

Quả thực Tôn Hàn không có mục đích đặc biệt gì khi giúp đỡ Giang Hồi.

Giang Hồi không biết rằng một phần lớn lý do khiến Tôn Hàn đồng ý giúp đỡ là bởi sự đồng cảm của anh đối với cô.

Đàn ông thực ra lại rất dễ mềm lòng.

"Ừm, qua chuyện lần này tôi chắc chắn sẽ cẩn trọng hơn. Đợi khi mọi việc lắng xuống rồi tôi muốn mời anh Tôn một bữa cơm".

"Được".

Chẳng mấy chốc, chiếc taxi đã dừng trước tòa nhà mà Giang Hồi ở.

Giang Hồi xuống xe, đang định hỏi Tôn Hàn có muốn lên nhà ngồi một lát hay không thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh rất chói tai.

"Ai da, bà cố nội của tôi ơi, em cuối cùng cũng về rồi. Rốt cuộc em làm sao thế, điện thoại cũng tắt máy, làm chị lo muốn chết!"

Người vừa lao tới là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, vừa đi tới vừa bất mãn càm ràm Giang Hồi.

"Chị Mai, ban nãy em phải gặp một người rất quan trọng cho nên phải tắt điện thoại. Không phải em đã nguyên vẹn trở về đây rồi sao?", Giang Hồi giải thích.

Lúc tới gặp Cẩm Tân Châu, cả Giang Hồi và Tôn Hàn đều tắt điện thoại.

Đứng trước mặt người đàn ông có quyền lực thuộc hàng top của cả đất nước Hoa Hạ này thì đến những chi tiết nhỏ nhất cũng cần phải chú ý.

"Cái gì mà gặp nhân vật quan trọng cơ chứ, giờ đến thần tiên cũng không cứu nổi em nữa! Giang Hồi ơi là Giang Hồi, chị không biết phải nói em thế nào mới được nữa! Tô Quyền kẻ này em cũng biết, hắn nổi tiếng trong giới là kẻ hẹp hòi, có thù tất báo! Giờ em ... thì khác gì rước họa vào thân cơ chứ?"

"Giờ thì hay rồi, scandal của em còn chưa lắng xuống, Tô Quyền lại đe dọa thay mặt Tinh Hoàng lên tiếng, yêu cầu em rút khỏi làng giải trí! Công ty cũng đang định kiện em ra tòa!", Vương Mai sầu não nói.

Người từng trải lão luyện như Vương Mai biết rõ nghệ sĩ như thế nào có tiềm năng, là nhân tài có thể bồi dưỡng.

Giang Hồi chính là nhân tài như vậy, chỉ cần nắm được khoảng hai cơ hội là có thể vươn mình lên làm sao hạng A.

Cũng chính vì vậy, Vương Mai đã dành không ít tâm sức để bồi dưỡng cho Giang Hồi.

Nhưng giờ thì sao?

Tất cả đều bị hủy hoại!

"Cái gì? Tinh Hoàng muốn phong sát em sao? Tô Quyền dựa vào đâu mà dám làm như vậy?", Giang Hồi thảng thốt.

Tô Quyền này chính là giám đốc Tô mà đúng ra tối nay Giang Hồi phải đi gặp, thậm chí dâng hiến thân mình.

Tôn Hàn đang định lên xe rời khỏi nhưng rồi lại bước xuống xe, quan tâm hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Là cậu! Cậu chính là cậu trợ lý ở công ty mỹ phẩm Lệ Lan, sao cậu lại ở cùng Giang Hồi?"

Nhìn thấy Tôn Hàn, Vương Mai khó chịu ra mặt.

Lần trước lúc bàn về hợp đồng Vương Mai cũng có mặt cho nên chị ta biết Tôn Hàn là ai.

"Em có thể giải quyết việc kia cũng là nhờ có anh Tôn! Tối nay, em cũng đi cùng anh ấy", Giang Hồi giải thích.

"Cậu ta giúp? Scandal của em được giải quyết rồi, từ lúc nào vậy?"

Vương Mai mặt đầy thắc mắc.

Nếu rắc rối của Giang Hồi đã được giải quyết rồi thì sao chị ta không biết cơ chứ?

Hơn nữa, Tôn Hàn chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi, có thể giúp được gì chứ?

"Vâng, tối nay anh Tôn đưa em tới nhà họ Cẩm để gặp Cẩm Tân Châu. Ông ấy đã đồng ý để Cẩm Văn Hạo nghĩ cách lấy lại trong sạch cho em rồi!'

"Cùng lắm là chỉ hai ba ngày nữa, công chúng sẽ biết được em hoàn toàn trong sạch!"

Nghe xong, Vương Mai không khỏi kinh ngạc, thái độ và nét mặt khi nhìn Tôn Hàn cũng hoàn toàn thay đổi.

Có thể bước vào nhà họ Cẩm không phải việc một viên trợ lý quèn có thể làm được.

Cũng chẳng trách, thảo nào tối nay Giang Hồi dám không nể mặt mà cho Tô Quyền leo cây.

So với việc đi hầu hạ Tô Quyền thì đến thẳng nhà họ Cẩm quả thực là cách tốt hơn.

Nhưng vấn đề là...

"Tô Quyền đã làm như vậy, em nghĩ xem, Tinh Hoàng muốn phong sát em thì sau này ai dám nhận em nữa! Tô Quyền bên đó không giải quyết được thì cũng không phải cách hay! Trừ phi... haizz..."

Vương Mai có vẻ rất bối rối, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Vốn dĩ việc Cẩm Văn Hạo đồng ý giúp đỡ đã là chuyện rất tốt rồi.

Nhưng tình thế này gọi là gì đây?

Sóng gió này chưa yên thì sóng gió khác đã ập tới!

"Cái đó, cậu Tôn, hay là cậu lại tới tìm ông cụ Cẩm xem họ có thể giúp chúng tôi cảnh cáo Tô Quyền, để hắn không thể làm khó Giang Hồi được. Cũng coi như là... giúp người thì giúp cho chót!"

Đột nhiên, Vương Mai quay sang Tôn Hàn cầu khẩn.

Chị ta nghĩ rằng nếu Tôn Hàn đã tới tìm ông cụ Cẩm một lần thì đương nhiên có thể đến lần thứ hai.

Mà Cẩm Tân Châu là người như thế nào chứ, chỉ cần nói một câu là Tô Quyền kia không dám làm bậy.

"Chị Mai, chuyện này không thể phiền anh ấy nữa", Giang Hồi khó xử nhắc nhở.

Hôm nay cô đã đi cùng Tôn Hàn đến nhà họ Cẩm nên hiểu rõ tình hình thực tế, nhà họ Cẩm không thực sự chào đón Tôn Hàn.

Giờ lại muốn anh đi tìm ông cụ Cẩm thì đúng là làm khó cho anh!

"Vậy phải làm sao? Lẽ nào để em đi cầu xin Tô Quyền? Hắn ta có ý đồ gì với em lẽ nào em không biết? Được rồi, chỉ cần em dám làm chuyện đó thì chị Mai cũng chẳng còn gì để nói".

Lời này, Vương Mai cố tình nói ra cho Tôn Hàn nghe.

"Tô Quyền đó có chức vụ gì trong công ty giải trí Tinh Hoàng?", đột nhiên Tôn Hàn cất tiếng hỏi.

Vương Mai nghe thấy thì mừng ra mặt.

Chị ta biết, Tôn Hàn đã quyết định sẽ nhúng tay vào việc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK