Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Hàn không phản bác lại, chỉ bình thản nhìn Trương Dương Phi mà không nói gì thêm.

Sau cùng, Trương Dương Phi cũng bình tĩnh lại, nói: 'Xin lỗi, tôi lại quá khích rồi".

Trương Dương Phi không muốn thừa nhận nhưng vẫn bắt buộc phải thừa nhận những lời Tôn Hàn nói là đúng.

Có lẽ thực sự đã đến lúc nên buông tay.

"Tôi và Liễu Phương Phương từ nhỏ đã quen biết nhau, cũng không biết từ lúc nào mà trong mắt tôi chỉ có mình cô ấy, không thể có thêm ai khác. Nếu ai dám làm khó Phương Phương thì tôi nhất định sẽ không để yên! Có lẽ anh không tin nhưng Trương Dương Phi kiếp này chưa từng đụng tới bất cứ người phụ nữ nào!"

Trương Dương Phi tự chế giễu bản thân, trong lời nói là một niềm bi thương khôn tả.

Anh ta tiếp tục nói: "Vốn dĩ, gia đình tôi và nhà Liễu Phương Phương có quan hệ không tồi, môn đăng hộ đối. Người nhà tôi và ông nội cô ấy đều biết tình cảm tôi dành cho cô ấy, cũng đã có ý gả cô ấy cho tôi".

"Chỉ là không ngờ rằng khi chúng tôi tới tuổi kết hôn thì cậu Năm chết tiệt nhà họ Tôn kia đột ngột quay về. Chỉ vì hắn ta là cháu trai của Tôn Vượng Thịnh mà có thể dễ dàng cướp mất Phương Phương từ tay tôi!"

"Tôi không phục, nhưng cũng không dám làm gì hắn ta..."

Tôn Hàn yên lặng lắng nghe, nét mặt anh cũng có chút khác lạ.

Trương Dương Phi nói đến đây thì đột ngột dừng lại, tuy không nói thẳng ra nhưng trong lời nói lại nhiều ý tứ sâu xa.

Nếu so với nhà tài phiệt như nhà họ Tôn, nhà họ Trương quá tầm thường.

Đến Trương Dương Phi cũng tự nhận mình không dám ra tay với Tôn Tiểu Bân.

Vấn đề là, Trương Dương Phi thực tế đã ra tay với Tôn Tiểu Bân không chỉ một lần.

Lần nặng nhất còn khiến cậu ta vào bệnh viện.

Đây mà gọi là không dám ư?

Xem ra, việc Trương Dương Phi dạy dỗ Tôn Tiểu Bân trước đây là do sau lưng có người tác động, ít nhất cũng là người ra chỉ thị cho anh ta.

Nếu không, Trương Dương Phi sao dám động tới Tôn Tiểu Bân?

Là ai?

Tôn Hàn thực ra đã lờ mờ đoán ra.

Tôn Khải Thành!

Có lẽ cũng chỉ có vị thiếu gia hàng đầu đất Thượng Kinh này lên tiếng thì Trương Dương Phi mới dám không chút kiêng kỵ dạy dỗ Tôn Tiểu Bân như vậy.

Chỉ có điều, Trương Dương Phi cũng đã làm hết mức mình có thể làm rồi.

Còn ra tay mạnh hơn nữa thì không dám!

Nếu không khi Tôn Vượng Thịnh nổi cơn thịnh nộ thì cả nhà họ Trương cũng không gánh vác nổi.

Trương Dương Phi mặt vừa ấm ức vừa phẫn nộ, trông chẳng giống một thiếu gia nhà giàu phong độ mà giống một người đàn ông đang rơi xuống vực sâu tuyệt vọng.

Trương Dương Phi uống ực từng ly rượu, như thể những ly rượu này là liều thuốc duy nhất chữa lành được nỗi thống khổ của anh ta.

"Cậu chủ Trương, có câu này nghe hơi sáo rỗng nhưng không phải là không có lý: Trên đời có mười việc thì tám chín việc không được như ý, nếu được thì hãy cố gắng nghĩ thoáng ra".

"Có lẽ khi anh đổi một góc nhìn khác thì anh sẽ phát hiện ra trên đời này không chỉ có mình Liễu Phương Phương".

"Cũng sắp đến giờ rồi, tôi xin phép về trước!"

Tôn Hàn chỉ nói thêm vài câu rồi đứng dậy ra về.

Có điều những lời này đều là lời thật lòng của anh.

Nam nữ lúc yêu đương không thiếu lời thề non hẹn biển. Chỉ là có nhiều khi, thực ra không ai thiếu ai là không thể sống tiếp được.

Trương Dương Phi và Liễu Phương Phương cũng vậy.

Anh và Liễu Y Y... có lẽ cũng như vậy.

Ban đầu khi Tôn Hàn kết hôn, anh cũng từng tưởng rằng Lâm Mỹ Quyên chính là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời anh.

Nhưng kết quả thì sao?

Thế sự khó lường!

Bất cứ việc gì nếu không đi tới bước cuối cùng đó thì người ta sẽ không thể nhìn thấu nội tình bên trong.

...

Chín giờ hai mươi phút tối.

Tôn Hàn đến nhà họ Liễu.

Vẫn như trước, Tôn Vượng Thịnh đã ở trong căn phòng trên tầng hai chờ anh.

Qua một thời gian châm cứu và dùng thuốc, sắc mặt Tôn Vượng Thịnh hồng hào hơn hẳn, so với trước đây thì cứ như hai người khác nhau.

Nếu một người không quen biết ông ấy nhìn thấy thì chắc chắn sẽ không nghĩ ông cụ da dẻ hồng hào này chính là người bệnh trong cơn nguy kịch trước đó.

"Đến rồi sao? Cậu vừa uống rượu à?"

Tôn Vượng Thịnh mũi rất thính nên cho dù Tôn Hàn uống rất ít thì ông ấy vẫn ngửi thấy.

Tôn Hàn cũng không phủ nhận, anh đáp: "Có một người bạn khá thú vị gọi ra uống hai cốc bia. Ông yên tâm, chút bia này không ảnh hưởng đến việc điều trị bệnh đâu. Hơn nữa hôm nay là lần châm cứu cuối cùng, sau này ông chỉ cần uống thuốc đúng giờ, vậy thì chắc chắn sẽ đảm bảo bệnh không tái phát, ít nhất trong vòng từ ba đến năm năm!"

"Lần châm cứu cuối cùng? Chỉ cần như vậy là được sao?", Tôn Vượng Thịnh hơi ngạc nhiên, trên mặt dường như còn có chút do dự.

Tôn Hàn cảm thấy rất buồn cười, anh hỏi lại: "Lẽ nào ông muốn tôi chữa bệnh cho ông mấy tháng trời? Nếu như vậy thì ông có nghĩ tôi là lang băm không?"

"Có phải lang băm hay không tôi lại không biết hay sao? Được rồi, đến châm cứu cho tôi đi. Kết thúc sớm cũng được, biết đâu lại có người đang ngóng cậu", Tôn Vượng Thịnh nói nửa thật nửa đùa.

Tôn Hàn cũng chẳng buồn phỏng đoán xem Tôn Thịnh Vượng rốt cuộc có ý gì mà lấy đồ nghề ra chuẩn bị châm cứu.

Mỗi cây kim cắm xuống đều phải đợi một tiếng sau mới rút ra được.

Tôn Vượng Thịnh đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, cậu nói có một người bạn rất thú vị gọi cậu đi uống rượu, là ai vậy? Tôi có quen không?"

"Trương Dương Phi, có lẽ ông cũng đã từng nghe danh", Tôn Hàn đáp.

Tôn Vượng Thịnh gật đầu đáp: "Cháu trai của Trương Khải Đạo, đương nhiên là từng nghe danh. Kể ra thì cậu ta hiện giờ có lẽ đang vô cùng oán hận nhà họ Tôn".

Đâu phải oán hận bình thường, mà là hận đến tận xương tủy.

Tôn Hàn không nói gì thêm, Tôn Vượng Thịnh cũng chẳng buồn hỏi tiếp. Ông ấy có vẻ còn quan tâm đến một vấn đề khác hơn.

"Đúng rồi, tôi nhận được tin cậu đã trở thành tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử. Là thật hay giả vậy?"

Đây cũng chẳng phải bí mật gì.

Tôn Hàn trả lời đúng sự thật: "Là thật, chủ tịch tập đoàn Thiên Tử - Giang Lệ đích thân mời, tôi suy nghĩ một chút rồi cũng nhận lời".

"Vị trí này không tồi, nhưng tổng giám đốc nói cho cùng cũng chỉ là người làm công, không phải chuyện tốt gì", Tôn Vượng Thịnh đáp.

Tôn Hàn nghe xong thì cũng chẳng biết phải trả lời ra sao.

Có lẽ cũng chỉ có người như Tôn Vượng Thịnh mới có tư cách nói ra lời này.

Tổng giám đốc của một tập đoàn có giá trị hàng trăm tỷ, vị trí này đối với chín mươi chín phẩy chín chín phần trăm mọi người là thứ cầu còn không được.

Nhưng Tôn Vượng Thịnh lại nói ra một câu xanh rờn: người làm công!

Quả là ngang tàng!

Nhưng Tôn Hàn hiểu rõ, Tôn Vượng Thịnh có tư cách để nói lời này.

Thậm chí tập đoàn Thiên Tử đối với ông ấy cũng chẳng phải thứ gì to tát.

Cho dù là những nhà tài phiệt giàu có tiếng trong nước cũng run bần bật, không dám thở mạnh chỉ vì một câu nói của ông ấy.

Một trong hai người đàn ông quyền lực nhất cả nước không chỉ là cái danh hão.

"Đối với ông vị trí đó không là gì nhưng với tôi mà nói, đây đã là cả một niềm ước ao rồi", Tôn Hàn đáp.

Mặc dù chỉ là một câu đùa, nhưng cách biệt về thân phận giữa hai người là sự thật.

"Đã từng nghĩ đến việc trở thành chủ nhân thực sự của tập đoàn Thiên Tử chưa?"

Thế nhưng, Tôn Vượng Thịnh này hình như không thở ra những câu khiến người khác chết đứng thì không chịu được.

Nghe xong, Tôn Hàn cũng đứng hình.

Tập đoàn Thiên Tử hiện giờ bất luận là Tôn Khải Thành hay Giang Lệ đều không thể thực sự kiểm soát được.

Anh về cơ bản là không thể nào!

Nhưng Tôn Hàn có thể nhận ra Tôn Vượng Thịnh không hề có ý đùa giỡn.

Lẽ nào Tôn Vượng Thịnh đã phát hiện ra thân phận thực sự của anh?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK