Tôn Hàn gật đầu: “Đúng vậy, dù trao đổi cổ phân với Ngân Trần là tốt nhất, nhưng nếu Lạc Văn Thư nhất quyết không đồng ý thì ít ra, chúng ta vẫn còn một công ty khác để hợp tác”.
Chu Giang không nói gì nữa mà nhìn sang Giang Lệ, ông ta phải đồng ý thì mới chốt được.
Giang Lệ do dự một lát rồi nói: “Được, trước tiên cứ làm vậy đi! Chu Giang, dù bây giờ Tôn Hàn đang là tổng giám đốc, nhưng tầm ảnh hưởng chưa đủ, chú đích thân đi hẹn Chu Vũ Cường đi, bảo ngày kia tập đoàn Thiên Tử chúng ta muốn bàn chuyện hợp tác với họ. Như vậy là còn một ngày cho Lạc Văn Thư suy nghĩ”.
“Được!”
Chu Giang ra dấu ok.
Chuyện chính đã xong, Giang Lệ nhìn Tôn Hàn với ánh mắt phức tạp rồi hỏi: “Này, chỉ còn mấy ngày nữa là tới đám cưới của Tôn Tiểu Bân và Liễu Phương Phương rồi, cậu có định đến đó xem sao không?”
Tôn Hàn hơi cau mày khi nghe thấy chuyện này: “Chưa chắc”.
Đây thật sự là một vấn đề rất phiền toái.
Theo lý mà nói thì Liễu Phương Phương phải là vợ sắp cưới của anh mới đúng, nhưng sự thật là dù Từ Tiểu Bân không cướp thân thế của anh thì anh cũng không thể lấy Liễu Phương Phương, họ sẽ không có quan hệ gì hết.
Chuyện khiến Tôn Hàn thấy đắn đo nhất là Liễu Phương Phương không hề biết Từ Tiểu Bân mạo danh anh nên vẫn bị gia tộc gả cho bên ấy, như vậy là không công bằng với cô ta.
Nhưng với Tôn Hàn thì hiện giờ, anh không có cách nào khác để điều tra chân tướng cái chết của bố ruột mình cả.
Cho nên sự lựa chọn tốt nhất là cứ giữ cho chắc cái ghế tổng giám đốc của Thiên Tử, chờ đến cơ hội thích hợp, anh sẽ tuyên bố sự thật sau.
Nói thẳng ra thì hiện tại, anh sẽ không làm gì hết.
Giang Lệ biết tình hình của Tôn Hàn, nhưng đây là vấn đề cá nhân của anh nên ông ta không muốn can thiệp quá sâu: “Tuỳ cậu, nếu muốn thì cùng đi”.
Rất nhiều nhân vật quyền quý ở Thượng Kinh sẽ tham dự đám cưới của ngũ công tử nhà họ Tôn, nên Giang Lệ và Chu Giang cũng không ngoại lệ.
Sau khi tạm biệt Giang Lệ, Tôn Hàn định về nhà luôn.
Nhưng anh chợt nhận được một cuộc gọi của Trương Dương Phi, anh do dự nghe máy thì ra là anh ta hẹn anh đến quán bar khác uống rượu.
Sau khi cân nhắc một lúc, Tôn Hàn đã đồng ý.
Vì thế, anh lái xe đến quán bar Thịnh Hạ, nếu giờ mà uống rượu thì chắc mai anh phải đến lấy xe hoặc gọi người khác đến lấy giúp mất.
Bây giờ, chính là lúc quán bar đông khách nhất.
Vừa vào quán, Tôn Hàn lập tức đã cảm nhận được bầu không khí huyên náo, các đôi nam nữ qua lại như thoi đưa, có thể dùng từ truỵ lạc để hình dung về khung cảnh nơi này.
Tôn Hàn ghét nhất là bầu không khí này, may là vào phòng bao rồi, mọi thứ đã yên tĩnh trở lại.
Điều khiến Tôn Hàn bất ngờ là chỉ có một mình Trương Dương Phi đang uống rượu trong phòng.
“Đến quán bar thuê phòng riêng rồi ngồi uống rượu một mình ư?”, Tôn Hàn vừa nói vừa bước tới.
Trương Dương Phi phì cười rồi lại nâng cốc lên uống cạn: “Nếu anh muốn gọi vài em thì cứ việc, tôi thanh toán cho”.
Tôn Hàn nhún vai rồi lấy một cái cốc không, sau đó tự rót rượu cho mình: “Thôi, tôi không có hứng. Nhưng anh Trương này, anh có chuyện buồn à?”
“Người tôi thích sắp lấy người khác, tôi uống rượu giải sầu mà cũng không được à?”
“Được chứ…”
…
Ngoài hàng ghế ở quán bar lúc này.
Từ Tiểu Bân láo liếc nhìn xung quanh, lửa nóng ở bụng dưới đang sôi trào.
Quán bar này đúng là nơi đầy hooc môn kích dục.
“Này, cậu bảo giới thiệu cho tôi một người đẹp cơ mà, người đâu?”
Từ Tiểu Bân đang nói chuyện với Lâm Vân Phong - người hẹn cậu ta ra ngoài.
Lâm Vân Phong là con cháu của một gia tộc nhỏ nên chẳng lên mặt được với ai, kể từ khi biết Từ Tiểu Bân, gã ta liên tục nịnh bợ.
Giới thượng lưu ở cái đất Thượng Kinh này rất coi thường vị ngũ công tử của nhà họ Tôn, nên giờ có người nịnh bợ mình, Từ Tiểu Bân thấy rất thích.
Qua lại nhiều lần, Từ Tiểu Bân và Lâm Vân Phong đã trở nên thân thiết.
“Ở trong sàn nhảy đấy còn gì? Để tôi gọi cho cô ấy, nếu cô ấy mà không làm cậu Tôn hài lòng thì cứ trách tội tôi”, Lâm Vân Phong ra vẻ cam đoan rồi gọi điện thoại.
Nghe thấy vậy, Từ Tiểu Bân hoàn toàn hài lòng.
Nói ra thì cậu ta chính là con cháu của nhà hào môn bậc nhất, nhưng đã đến đây lâu vậy rồi mà chưa động vào phụ nữ, đúng là khó chịu chết đi được.
Cậu ta cũng muốn tán tỉnh vài em, nhưng khổ nỗi lại vướng hôn ước với Liễu Phương Phương. Người nhà không chỉ một lần nhắc nhở cậu ta là tuyệt đối không được ra ngoài làm loạn trước hôn lễ.
Nên cậu ta nào dám.
Vấn đề là cậu ta không hiểu rõ Liễu Phương Phương, còn cô ta thì chẳng coi cậu ta ra gì, đừng nói đến chuyện dập lửa cho cậu ta, đến tay mà Liễu Phương Phương cũng không cho cậu ta động vào kia kìa.
Thật ra chỉ còn mấy hôm nữa là cưới rồi, Từ Tiểu Bân cố nhịn cũng được.
Nhưng Lâm Vân Phong lại đòi giới thiệu cho cậu ta một cô nàng nóng bỏng, dục vọng dồn lên não, Từ Tiểu Bân không còn quan tâm đến chuyện gì nữa.
Lâm Vân Phong đã gọi, nhưng bên kia chưa nghe máy.
Tuy nhiên, không lâu sau đã có một cô gái siêu nóng bỏng mặc một chiếc váy đỏ bó sát hua hua chiếc điện thoại trong tay.
Đúng là vòng nào ra vòng đấy.
Lúc bước đi, còn lắc lư cơ thể.
Cô gái này không chỉ có dáng người bốc lửa, mà gương mặt cũng rất quyến rũ, ánh mắt thì như xẹt điện.
Từ Tiểu Bân lập tức bị hớp hồn.
“Vân Phong, cậu có chắc em này chưa có người yêu không?”, Từ Tiểu Bân vẫn chưa mất lý trí nên vẫn thấy hơi lo lắng hỏi.
Chơi thì chơi, nhưng cậu ta sắp kết hôn rồi, nếu giờ mà xảy ra chuyện gì thì gay go.
“Yên tâm đi cậu Tôn, đương nhiên tôi phải tìm hiểu kỹ càng rồi mới dám giới thiệu cho cậu chứ. Em này có bạn trai rồi, nhưng tên đó không thoả mãn được cô ấy nên tối nay mới ra ngoài tìm của lạ. Cậu cứ yên tâm mà chơi, có sao thì tôi sẽ gánh hết”.
Có Lâm Vân Phong bảo đảm như vậy, Từ Tiểu Bân mới yên tâm phần nào.
“Nào nào, Lệ Chi, đây là cậu Tôn, ngũ công tử nhà họ Tôn đấy”.
Cô gái vừa bước đến, Lâm Vân Phong đã ân cần kéo cô ả đến gần Từ Tiểu Bân ngay.
Cô ả tên là Lệ Chi lập tức vòng cánh tay như con rắn nước của mình qua vai Từ Tiểu Bân rồi nói: “Anh là anh Tôn à! Em hâm mộ anh lâu lắm rồi đấy, nào, mình uống một ly nhé!”
“Uống!”
Từ Tiểu Bân nổi hứng, uống cạn ly rượu một cách sảng khoái.
“Tửu lượng của anh Tôn tốt quá!”, Lệ Chi nhiệt tình khen ngợi.
“Ha ha, lại chẳng, tửu lượng của cậu Tôn đây sâu không đáy luôn. Lệ Chi này, đêm nay em mà phục vụ cậu ấy tốt thì cuộc sống sau này khỏi phải nghĩ luôn”.
“Biến đi!”
Từ Tiểu Bân xua tay, chỉ mong Lâm Vân Phong biến mất càng nhanh càng tốt.
Lâm Vân Phong và Lệ Chi trao đổi ánh mắt với nhau với vẻ sâu xa.
Nhưng lúc này, Từ Tiểu Bân đã điên đảo thần hồn nên nào để ý đến điều đó.