Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 302: Chỉ có thể quay về

Từ Tiểu Bân từng nghĩ rồi, ngộ nhỡ gặp chuyện, cậu sẽ lẩn trốn một thời gian rồi tính tiếp.

Nhưng cậu ta không ngờ mình lại bị phát hiện nhanh như thế.

Một khi báo cảnh sát, cậu ta chắc chắn không thể thoát khỏi việc ngồi tù.

Dương Dung cũng đang rất lo sợ.

“Em, em gạt mọi người gì chứ? Ai bảo thế!”, Từ Tiểu Bân cắn răng cãi lại.

Chỉ cần gắng gượng qua hôm nay, cậu ta sẽ trốn được.

“Còn cứng miệng quá nhỉ. Được, vậy mày lấy điện thoại ra, bán khoản đầu tư nguyên thạch của mày cho tao xem đi, tao sẽ tin mày ngay!!”, Hàn Thế Văn nghiến răng nói.

Chắc chắn là không bán được.

“Có quy định sau một tháng mua đầu tư nguyên thạch mới được bán ra. Em mới mua mấy ngày thôi, chưa bán được”, Từ Tiểu Bân vẫn tiếp tục chống chế.

“Chết đến nơi mà vẫn không nhận, vậy thì tao không nhiều lời nữa, báo cảnh sát!!”

Hàn Thế Văn cũng không muốn dông dài, lập tức nhấn số gọi điện cho cảnh sát.

“Đừng mà!!”

Cuối cùng Từ Tiểu Bân cũng biến sắc. Cậu ta giật lấy điện thoại trong tay Hàn Thế Văn, “Đừng báo, đừng báo cảnh sát. Em sai rồi, em không nên gạt mọi người, đừng báo cảnh sát…”

Chính Tôn Hàn từng nói, nếu xác định được Từ Tiểu Bân lừa đảo, cậu ta sẽ phải ngồi tù.

Đầu tư nguyên thạch chỉ mua được chứ không bán được, đây chắc chắn là lừa đảo rồi!

“Từ Tiểu Bân, tao phải giết mày!!”

Diệp Tô đã điên thật rồi, giật lấy cây đũa trên bàn rồi giơ lên, xông thẳng về phía Từ Tiểu Bân.

Khoan nói đến tiền nhàn rỗi của bố Diệp Tô, còn cả số tiền mà cô ta đã biển thủ của công ty nữa.

Kết quả là rơi vào một vụ lừa đảo, cô ta sẽ phải ngồi tù đấy.

Bây giờ Diệp Tô chỉ muốn Từ Tiểu Bân chết chung với mình.

“Cứu mạng, cứu mạng!!”

Từ Tiểu Bân hoảng hốt lùi về phía sau. Đột nhiên nhìn thấy Tôn Hàn, cậu ta bèn trốn ngay ra sau lưng anh, khẩn khoản van nài, “Anh ơi, anh cứu em với, chỉ có anh mới cứu được em thôi!!”

Trong tình huống này, chỉ khi Tôn Hàn trả cho họ mười lăm triệu, cậu ta mới thoát được.

Diệp Tô cũng bị các vị khách khác giữ lại, nên không tiếp tục tấn công Từ Tiểu Bân được nữa.

Thẩm Tri Thu sợ ngây người, nhưng vì không rõ tình hình nên không thể lên tiếng.

“Được rồi, gặp chuyện thì giải quyết, mời khách của hai nhà về trước đã rồi chúng ta bàn bạc”, Tôn Hàn nhíu mày nói.

Anh vốn định chờ hôn lễ kết thúc mới xử lý chuyện này, không ngờ lại không đợi được.

“Giải quyết, giải quyết thế nào đây, đưa mười lăm triệu ra thì giải quyết được thôi!”, Hàn Thế Văn hung hãn đáp.

“Tôn Hàn, Từ Tiểu Bân lừa bọn tao, nói không chừng là do thằng cưỡng bức như mày xúi giục đấy, mày cũng không thoát được đâu!!”, Dương Khai Phú cũng mặc kệ tất thảy, giận dữ quát lớn.

Cưỡng bức?

Tất cả đều xôn xao, hoá ra còn có kẻ cưỡng bức ở đây!

Thẩm Tri Thu nhìn Tôn Hàn với ánh mắt khó tin.

Anh có lịch sự khủng khiếp như vậy ư!

Người như Tôn Hàn, sao lại thế được chứ?

Thẩm Tri Thu không tin, nhưng Tôn Hàn lại chẳng hề phản bác một lời.

Thế thì là thật rồi.

“Bây giờ báo cảnh sát bắt Tiểu Bân đi sẽ giải quyết được vấn đề sao? Tiểu Bân cũng là người bị hại, không phải chủ mưu. Dù tống Tiểu Bân vào tù, mọi người cũng không thể lấy lại tiền”.

“Nếu đã thế, sao không thể tin tôi một lần? Cho tôi hai ngày, tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời thoả đáng!”

Hàn Thế Văn không chấp nhận, “Ha ha, hai ngày à, tao dựa vào đâu mà cho bọn mày hai ngày? Hai ngày là đủ để bọn mày chạy trốn rồi!”

Không chỉ Hàn Thế Văn mà cả nhà Dương Khai Phú cũng không đồng ý.

“Không tin tôi, nhưng có thể tin anh ta chứ nhỉ. Cung Ngạo, đừng trốn nữa, ra đây”.

Tôn Hàn không đáp lại mà nhìn về phía đám người.

Bị gọi tên, Cung Ngạo đành khổ sở ló mặt ra, buồn bực nói, “Anh Tôn à, tôi thực sự không biết đó là anh. Nếu tôi biết, tôi sẽ không nói lung tung chuyện, chuyện đầu tư nguyên thạch có vấn đề”.

Cung Ngạo rất khổ tâm, nghe Hàn Thế Văn bảo đầu tư nguyên thạch để kiếm tiền gì đó nên gã cũng mới vô thức nói đầu tư nguyên thạch là trò lừa đảo.

Gã làm sao biết kẻ lừa Hàn Thế Văn là em trai Tôn Hàn chứ!

Nếu biết, có cho mười lá gan, gã cũng không dám nói lấy nửa lời.

Trốn trong đám người, Cung Ngạo chỉ mong chuyện này không dính dáng đến mình, rồi sẽ âm thầm lẩn đi.

Ai mà ngờ, Tôn Hàn đã trông thấy gã từ lâu.

“Anh Tôn?”

Hàn Thế Văn không rõ tình hình nên không dám gào thét nữa.

Ngay cả Cung Ngạo còn khách sáo với Tôn Hàn như thế, lẽ nào tên Tôn Hàn này có địa vị gì ghê gớm ư?

“Không trách anh. Tôi chỉ nhờ anh đứng ra đảm bảo thôi. Cho tôi hai ngày, tôi sẽ giải quyết chuyện này”.

Tôn Hàn nhẹ nhàng nói, sau đó nhìn về phía Dương Khai Phú và Hàn Thế Văn, “Mọi người không tin tôi, nhưng có thể tin cậu chủ của công ty văn hoá Thắng Thiên chứ nhỉ? Nếu tôi chạy trốn, mọi người có thể đòi mười lăm triệu từ chỗ anh ta”.

“Còn nếu vẫn không yên tâm, mọi người có thể cùng tôi đến Mục Thành một chuyến”.

“Không thành vấn đề. Anh Tôn làm sao mà chạy trốn được! Tôi đứng ra đảm bảo!”, Cung Ngạo đồng ý ngay tắp lự.

Chuyện đã như vậy, Hàn Thế Văn và Dương Khai Phú không nói gì được nữa.

Diệp Tô cũng không tiếp tục làm loạn.

Cung Ngạo đã đảm bảo rồi, bọn họ không muốn cũng phải nể mặt.

Đến lúc này, hôn lễ đã biến thành trò cười.

Nhưng nhà trai hay nhà gái cũng chẳng buồn để tâm nữa, điều họ quan tâm bây giờ là có lấy lại số tiền đã đổ vào đầu tư nguyên thạch hay không.

Về đến khách sạn.

Từ Tiểu Bân rụt vai lại, biết mình đã phạm sai lầm.

“Tôn Hàn à, bây giờ phải làm sao đây? Con nể mặt bố, nghĩ cách giúp Tiểu Bân đền số tiền này được không? Nó không thể ngồi tù đâu!!”, Dương Dung cầu xin.

Tôn Hàn không trả lời. Đoạn anh nhìn Dương Dung, giọng nói rất lạnh lùng, “Mẹ à, Tiểu Bân không hiểu chuyện, mà mẹ cũng thế. Biết rõ Tiểu Bân lừa người ta, tại sao mẹ vẫn không ngăn cản?”

“Mẹ, mẹ cũng đâu còn cách nào khác! Tiểu Bân bị lừa mà, không tìm người thế vào thì biết làm sao?”

Tôn Hàn rất cáu. Anh nhìn em trai mình với ánh mắt tức giận, chỉ muốn tẩn cho đối phương một trận.

Ma sai quỷ khiến tin vào chuyện làm giàu trong một đêm bằng đầu tư nguyên thạch đã đành, biết mình bị lừa mà vẫn không hối cải, còn muốn lôi kéo người khác vào.

Nếu Từ Tiểu Bân không phải em trai Tôn Hàn, anh thực sự không muốn can thiệp.

“Chuẩn bị đi, tối nay sẽ về Mục Thành ngay trong đêm”.

“Về Mục Thành làm gì cơ?”, Từ Tiểu Bân kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong lòng đã đoán ra, khuôn mặt liền lộ vẻ hoảng sợ, “Anh à, nhà cái của bên đầu tư nguyên thạch có thế lực rất lớn ở Mục Thành, còn làm rất nhiều chuyện ác. Chúng ta mà về đó tìm họ, có khi chết còn không biết tại sao lại chết!!”

“Vậy em cứ chờ bị cảnh sát bắt đi”, Tôn Hàn lạnh lùng đáp rồi bước ra ngoài.

Không phải anh không có mười lăm triệu để đưa cho Từ Tiểu Bân, nhưng anh không định làm vậy.

Thậm chí, Tôn Hàn sẽ không bỏ ra một xu nào.

Nếu để Từ Tiểu Bân hình thành thói quen cứ gặp chuyện là tìm anh, e là cả đời Từ Tiểu Bân cũng không biết hối cải.

Muốn gỡ dây thì phải tìm người buộc dây, cách tốt nhất là giải quyết từ phía nhà cái của đầu tư nguyên thạch. Mục Thành cũng khá gần Giang Châu, anh sẽ nhân dịp này về thăm Liễu Y Y và Đồng Đồng.
Chương 303: Tạ Lão Hổ

Sau khi hay tin Tôn Hàn sắp tới Mục Thành, Từ Khang Niên nhanh chóng tới chỗ anh.

"Cậu chủ, bên phía Mục Thành sắp xếp mấy người đi là được, giờ chỉ cách trận đấu có mấy hôm nữa, cậu chủ hoàn toàn không cần thiết phải tự mình tới đó!"

Theo Từ Khang Niên, việc Tôn Hàn cần chú trọng nhất lúc này là nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đến trận đấu quyết định vận mệnh của Thiên Cửu Môn.

Tôn Hàn nhổm dậy khỏi ghế sô pha, đi tới bên cạnh chiếc cửa sổ sát sàn, đáp: "Tôi vẫn nên đích thân đi một chuyến thì tốt hơn, tôi hơi nhớ Đồng Đồng rồi".

Nghe vậy, Từ Khang Niên cúi đầu không nói thêm gì nữa.

"Ông ở lại đây theo dõi tình hình, có chuyện gì lập tức liên hệ với tôi. Lần này tôi đi cũng không tới hai ngày, rất nhanh thôi sẽ quay trở lại. Mặc dù tôi không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng Kim Thất Lạc có vẻ đang âm thầm nghiêng về phía chúng ta, đây là một dấu hiệu tốt".

"Vâng!"

Sau khi dặn dò vài câu, điện thoại của Tôn Hàn rung lên. Anh cầm điện thoại lên, liếc nhìn một cái rồi lại cất đi ngay.

Dương Dung và Từ Tiểu Bân đang đợi ở khách sạn, tối nay sẽ khởi hành quay về Mục Thành còn Tôn Hàn thì ra ngoài một mình.

Khi Tôn Hàn đến quán cà phê thì đã là ba giờ chiều.

Thẩm Tri Thu đang ngồi trước bàn, sắc mặt có gì đó không giống mọi khi lắm.

"Buổi trưa mới gặp nhau xong mà nhanh vậy đã gọi điện cho tôi là do có chuyện gấp sao?", Tôn Hàn ngồi xuống rồi tùy ý gọi một tách cà phê, cười hỏi.

Ánh mắt Thẩm Tri Thu nhìn Tôn Hàn càng thêm chút xa lạ, nhưng sau cùng cô vẫn hỏi với vẻ quan tâm: "Việc của em trai anh sau cùng giải quyết thế nào vậy?"

"Tối nay sẽ về Mục Thành để tìm tên đầu sỏ của đường dây đầu tư nguyên thạch đó", Tôn Hàn đáp ngắn gọn.

Việc đầu tư vào nguyên thạch này vốn được du nhập vào từ nước ngoài, không hề được pháp luật bảo hộ, bản chất là một thủ đoạn lừa đảo. Những việc như thế này đương nhiên sẽ không thể làm một cách lộ liễu mà thông qua một số cầu nối để tìm những người khá có thế lực ở địa phương tiến hành giao dịch ngầm, lừa được người nào thì hay người đó.

Ban đầu là Từ Tiểu Bân bị lừa, sau đó Từ Tiểu Bân lại kéo thêm cả nhà Dương Khai Phú bị lừa theo.

"Người dám làm việc này chỉ sợ là những tay sừng sỏ ở đó. Nếu cậu thực sự đi tìm bọn chúng thì nhỡ đâu bị bọn chúng ép cho tức nước vỡ bờ thì sao? Tôi thấy vẫn nên báo cảnh sát thì hơn".

Chẳng cần đến tận nơi thì Thẩm Tri Thu cũng có thể đoán ra tên đầu sỏ ở Mục Thành chắc chắn không phải dạng tốt lành gì, cho nên cô không khỏi lo lắng cho Tôn Hàn.

"Nếu bọn chúng có bản lĩnh đó thì tôi lại càng thấy thú vị hơn đấy. Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu", Tôn Hàn đáp rất thản nhiên, trong đôi mắt tràn đầy sự tự tin.

Như thể đang muốn nói anh còn chẳng coi mấy tên đó là cái đinh gì.

Thẩm Tri Thu cũng không tiện khuyên bảo tiếp, cô chỉ nói: "Vậy cậu phải cẩn thận nhé".

"Ừm".

Sau đó, bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng.

Thẩm Tri Thu liếc nhìn Tôn Hàn nhiều lần, muốn hỏi gì đó nhưng rồi lại thôi.

Một lúc lâu sau, Tôn Hàn mới điềm nhiên nở nụ cười, nói: "Có việc gì thì cứ nói ra đi, chúng ta là bạn bè, không có chuyện gì là không thể hỏi được".

"Cậu... cậu thực sự đã từng ngồi tù sao?", nghe Tôn Hàn nói vậy, Thẩm Tri Thu khó khăn lắm mới dám nói ra thắc mắc của mình.

Hôm nay lúc ở buổi hôn lễ, người đàn ông trung niên kia mở miệng ra là nói Tôn Hàn là tội phạm hiếp dâm. Thẩm Tri Thu thực ra không tin, nhưng vấn đề nằm ở chỗ Tôn Hàn chẳng hề phủ nhận.

Nếu Tôn Hàn từng ngồi tù thì cô cũng không để ý lắm, nhưng nếu phạm phải tội kia thì đúng là khiến người ta ghét bỏ.

Tôn Hàn hơi cụp mắt xuống, cười khổ rồi mới ngẩng đầu lên thong thả đáp: "Đúng vậy, sáu năm trước tôi phạm tội cưỡng hiếp, sau đó ngồi tù sáu năm, vừa được thả ra cách đây không lâu".

"Có phải cô cảm thấy không thể ngờ tới đúng không?"

Không ngờ... đó lại là sự thật.

Vẻ mặt Thẩm Tri Thu không giấu nổi sự thất vọng.

Sao Tôn Hàn có thể phạm phải tội đó được?

Hình tượng vĩ đại của Tôn Hàn trong lòng cô lúc này chính thức sụp đổi.

"Cậu, tại sao cậu..."

"Việc đó có ẩn tình phía sau, là do tôi bị người ta gài bẫy. Nhưng nếu nói về tội danh thì cũng không thể nói tôi bị oan, bởi tôi quả thực đã làm hại một cô gái", Tôn Hàn thành thật trả lời.

Những việc này bình thường không cần thiết phải nhắc tới, nhưng một khi đã nhắc tới rồi thì cũng không cần thiết phải giấu giếm.

"Vậy cô gái đó giờ ra sao rồi?"

"Cô ấy sống cũng tốt, nếu có duyên thì tôi sẽ cho cô ấy một danh phận".

"Tôi hiểu rồi", Thẩm Tri Thu cố gắng giấu vẻ buồn rầu đáp.

Trong trường hợp đó, tội của Tôn Hàn cũng không phải là không thể tha thứ được, nhưng anh đã mắc nợ một người phụ nữ.

Với tính cách của Tôn Hàn, đương nhiên anh sẽ chịu trách nhiệm.

Mà Thẩm Tri Thu thực sự không nghĩ ra trên đời này lại có cô gái nào đi từ chối một người đàn ông như Tôn Hàn.

Mới quen anh chưa lâu nhưng Thẩm Tri Thu cho rằng Tôn Hàn là người đàn ông có thể gọi là "hoàn mỹ" trên Trái Đất này.

Chỉ tiếc là, có vẻ như cô và anh lại không có mối lương duyên này.

Buổi tối.

Chiếc Maybach đen bóng đỗ ngoài cửa khách sạn, Tôn Hàn cùng Dương Dung và Từ Tiểu Bân đi ra khỏi khách sạn.

Chiếc A8 mà Từ Tiểu Bân lái tới, Tôn Hàn đã tra ra là do một người có biệt danh là anh Hổ ở Mục Thành thuê cho. Cậu ta lái chiếc xe đó tới để ra oai, nhằm lừa gạt nhiều người đầu tư vào nguyên thạch. Chiếc xe đó đã bị Từ Khang Niên cho người lái đi mất rồi.

Sau đó thì có lẽ là giao lại cho cảnh sát.

"Tôn Hàn, bọn bác quyết định sẽ về Mục Thành với cháu một chuyến! Cháu đừng hiểu lầm, không phải bọn bác không tin cháu mà là bị lừa nhiều tiền như vậy, nếu không đi thì trong lòng không yên", Dương Khai Phú lo lắng giải thích.

Có lẽ sau khi rời khỏi hôn lễ không lâu, Dương Khai Phú đã gọi điện cho Dương Dung nói muốn đi Mục Thành nhưng lại sợ Tôn Hàn không vui nên trong lòng vô cùng thấp thỏm.

Nhưng nếu không đi, mười lăm triệu tệ bị lừa đó không biết đi đâu thì làm sao mà ngủ nổi.

Lúc bọn họ tới khách sạn thì phát hiện ra Tôn Hàn có tới hai chiếc Maybach.

Như vậy, cả nhà Dương Khai Phú và Hàn Thế Văn đã nhận ra Từ Tiểu Bân chỉ là tên lừa đảo.

Đứa con trai thực sự đổi đời của Dương Dung là cậu con trai nuôi Tôn Hàn.

Đặc biệt là cậu chủ như Cung Ngạo còn phải khom lưng uốn gối trước Tôn Hàn, điều đó còn chưa đủ để chứng minh sao?

Lúc này, bất luận là Dương Khai Phú hay là Diệp Tô, Hàn Thế Văn đều nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt kính nể khó nói thành lời.

Thậm chí, chỉ cần Tôn Hàn liếc mắt qua cũng khiến bọn họ bất giác cúi đầu.

"Cháu khá bận nên phải giải quyết nhanh nhất có thể. Nếu bác muốn đi cùng thì cứ đi cùng cháu, lên xe rồi xuất phát thôi".

"Được được được!"

Dương Khai Phú lập tức đồng ý, vẫy tay chào những người ở lại rồi lên xe.

Chẳng bao lâu sau, chiếc đèn xe Maybach đã chiếu rọi vào màn đêm, phi như bay về phía đường cao tốc.

Sáu giờ sáng hôm sau, hai chiếc Maybach đã tới khách sạn Đông Lai của Mục Thành.

Xe vừa dừng đã có một người đàn ông trung niên đứng bên ngoài khách sạn đợi sẵn. Thấy chiếc Maybach dừng, ông ta lật đật chạy tới.

"Cậu chủ!"

Người đó là La Thông - người giàu nhất Mục Thành, cũng là người phụ trách của Thiên Cửu Môn ở Mục Thành.

Tôn Hàn bước xuống xe, ánh mắt bình thản nhìn La Thông, hỏi: "Việc tôi bảo ông nghe ngóng thế nào rồi?"

"Hôm qua tôi đã cho điều tra ngay trong đêm, cơ bản đã tìm được kẻ chủ mưu, là Tạ Lão Hổ!"
Chương 304: Vụ làm ăn trăm triệu

"Tạ Lão Hổ?"

"Cái tên vừa nghe đã biết không phải là dạng tử tế gì!"

"Nếu chúng ta gây rắc rối cho hắn ta thì có sao không nhỉ?"

Dương Khai Phú, Diệp Tô mỗi người một câu, ánh mắt không giấu nổi vẻ sợ hãi.

La Thông không thèm đếm xỉa đến những người khác mà tiếp tục nói: "Tạ Lão Hổ là một tên côn đồ ở Mục Thành, lại còn có không ít mối quan hệ ở thành phố. Đặc biệt là cậu của hắn ta - Hà Đông cũng là một nhân vật có máu mặt xưng hùng xưng bá đất này, không ai dám chọc vào!"

"Mặc dù không có chứng cứ nhưng tôi nghi ngờ việc kinh doanh nguyên thạch cũng có phần của Hà Đông. Nếu chỉ dựa vào mình tôi thì e là không dễ đối phó".

Nghe xong, những người khác đều sầm mặt lại.

Đến cả tay xã hội đen sừng sỏ nhất vùng cũng có quan hệ họ hàng với Tạ Lão Hổ thì giờ họ tới gây rắc rối cho hắn, tiền chưa chắc đã đòi được chưa nói, có khi còn rước họa vào thân ấy chứ?

Mấy người Dương Khai Phú đều hối hận vì đã theo Tôn Hàn đến đây.

"Tôi không muốn biết những điều này, Tạ Lão Hổ đang ở đâu?", Tôn Hàn mặt không cảm xúc hỏi lại.

"Tôi, tôi không biết! Cậu chủ, đều tại tôi vô dụng. Bắt đầu từ khoảng ba tháng trước, Tạ Lão Hổ đã hành tung bất định, những buổi tụ họp ở Mục Thành hắn không tham gia nữa, cũng không lộ diện, căn bản là không tìm thấy người đâu".

"Tối qua tôi gọi điện cho hắn hẹn ăn cơm, hắn cũng không tới", La Thông cẩn trọng đáp.

Tôn Hàn liếc nhìn Từ Tiểu Bân như thể muốn nói tự xem đi, Tạ Lão Hổ cũng không dám lộ mặt, lúc nào cũng trong trạng thái chuẩn bị chạy trốn. Giờ đã sáng mắt ra ba cái trò đầu tư nguyên thạch kia là lừa đảo chưa?

Từ Tiểu Bân ánh mắt lấm lét rồi rụt cổ lại.

"Ông quay về trước đi, lát nữa chúng ta nói tiếp", Tôn Hàn đáp.

Trước mắt thông tin chỉ có vậy, cũng không có cách nào đưa ra giải pháp ứng phó ngay được.

"Vâng, có chuyện gì cậu chủ gọi điện cho tôi là được".

Chỉ một lát sau, La Thông đã lái xe rời khỏi đó còn mấy người Tôn Hàn thì đi vào khách sạn để cất đồ đạc.

Tôn Hàn gọi Từ Tiểu Bân vào trong phòng.

"Anh, anh tìm em có chuyện gì sao?"

"Em nói xem?", Tôn Hàn tay cầm điếu thuốc, ánh mắt âm trầm hỏi lại.

Còn có thể là chuyện gì, chỉ có thể là việc về đầu tư nguyên thạch chứ còn gì.

Từ Tiểu Bân vừa bất lực vừa sợ hãi đáp: "Anh, em mua nguyên thạch từ thuộc hạ của anh Hổ - một người có biệt danh là Vạn Tam. Còn mười lăm triệu của bác và chị cũng là do em thông qua tài khoản mà Vạn Tam mở để cho họ tự bỏ tiền vào. Việc Tạ Lão Hổ có tham gia, em thực sự không biết!"

"Hơn nữa anh à, em có thể tìm thấy Vạn Tam, nhưng Vạn Tam là anh em kết nghĩa của Tạ Lão Hổ, nếu gô cổ Vạn Tam lại giao cho cảnh sát thì Tạ Lão Hổ chắc chắn sẽ không để yên. Ở Mục Thành, Tạ Lão Hổ muốn ai chết thì người đó phải chết, đó thực sự không phải chuyện đùa!"

"Hay là, hay là chúng ta tính thế này. Anh trả giúp em số tiền của bác, sau này em chắc chắn sẽ không đi làm mấy chuyện như vậy nữa, hối cải triệt để làm người tử tế!"

Ở Mục Thành, cứ nhắc đến tên Tạ Lão Hổ là mặt ai cũng phải biến sắc. Từ Tiểu Bân cũng không phải ngoại lệ, cậu ta cũng rất sợ.

Cho nên cậu ta không muốn Tôn Hàn tiếp tục điều tra chuyện này.

Cho dù có điều tra rồi đem những người tham gia đường dây đầu tư nguyên thạch đó giao cho cảnh sát thì kiểu gì cũng có một vài chú cá lọt lưới.

Tạ Lão Hổ giờ đã trốn mất, đến lúc chưa bắt được hắn, Tôn Hàn lại phủi mông đi mất rồi Từ Tiểu Bân ở lại đây bị bọn chúng tìm đến báo thù thì phải làm sao?

Tôn Hàn nhìn em trai nuôi của mình bằng ánh mắt chán chường, lạnh lùng hỏi: "Gan em bé như vậy sao?"

"Em... là anh chưa từng nhìn thấy Tạ Lão Hổ lợi hại đến mức nào nên mới không sợ. Nhưng mà em sợ lắm! Nếu muốn điều tra thì anh tự mình điều tra đi, em không làm đâu!", Từ Tiểu Bân cũng phát bực, quay đầu sang một bên ngang ngạnh nói.

"Lợi hại đến đâu? Có thể lên trời xuống biển, hay là dời núi lấp biển?", Tôn Hàn cảm thấy rất nực cười, nói tiếp: "Chỉ một tên lưu manh ất ơ cũng dọa cho em sun cả vòi thế này, vậy mà vẫn có gan đi lừa người sao? Từ Tiểu Bân, em đúng là không có tiền đồ!"

Sau khi châm chọc vài câu, Tôn Hàn cũng lười chẳng muốn giáo huấn tiếp nữa nên nói luôn: "Hiện tại Vạn Tam kia vẫn nghĩ em đang ở tỉnh nên sẽ không đề phòng em".

"Cho em hai lựa chọn, thứ nhất là giờ lập tức gọi điện cho hắn, nói ở tỉnh có một tay công tử bột giàu nứt vách muốn đầu tư hàng trăm triệu vào nguyên thạch, nhưng cậu ta đòi gặp người phụ trách ở Mục Thành, nếu không thì sẽ không tin".

"Thứ hai, anh mặc kệ không quản chuyện này nữa, lát nữa anh sẽ quay về tỉnh luôn. Còn em ngồi tù hay thế nào thì anh cũng mặc kệ".

Dứt lời, Tôn Hàn im lặng chờ câu trả lời của Từ Tiểu Bân.

Từ Tiểu Bân dù ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra Tôn Hàn đang muốn dụ rắn ra khỏi hang, cậu ta lúc này trông vô cùng bối rối.

Cậu ta sợ!

La Thông là người giàu nhất Mục Thành, vậy mà vẫn phải bó tay khi đối phó với Tạ Lão Hổ.

Vậy mà giờ bọn họ đi chọc vào Tạ Lão Hổ thì khác gì đi tìm chỗ chết!

Nhưng nếu Tôn Hàn mặc kệ chuyện này rồi cậu ta bị áp giải tới đồn cảnh sát thì kiểu gì cũng đi tù mọt gông.

Từ Tiểu Bân rúm ró, hỏi lại: "Anh, sao anh phải ép em như vậy?"

"Anh ép em?", Tôn Hàn cảm thấy nực cười nói tiếp: "Chỉ bảo em gọi một cuộc điện thoại, những việc khác anh xử lý mà cũng gọi là ép em? Nếu muốn ép em thì sớm đã bỏ mặc không quản rồi! Có gọi không thì bảo?"

"Em... em gọi là được chứ gì!"

Từ Tiểu Bân sau cùng cũng phải thỏa hiệp, run rẩy móc điện thoại ra, do dự hồi lâu cũng bấm nút gọi rồi nói như Tôn Hàn dặn.

"Tiểu Bân, cậu khá lắm, anh Hổ đã dặn rồi, món tiền cậu nợ bọn anh không cần trả nữa. Những chuyện khác đợi cậu quay lại, anh Hổ còn cho cậu ba trăm nghìn tệ tiền thưởng. Nếu cậu tìm được thêm khách hàng cho anh Hổ thì còn một đống tiền đang đợi cậu đây!"

Vạn Tam trong điện thoại tâm trạng có vẻ rất tốt, nói chuyện oang oang.

Từ Tiểu Bân rón rén nhìn Tôn Hàn đang mặt lạnh như tiền rồi mới hậm hực nói: "Anh Ba, em thực sự đã chào mời được một khách hàng lớn. Có điều người đó, người đó không chịu tin em?"

"Khách hàng lớn? Lớn như nào?", Vạn Tam lập tức tỏ ra hào hứng.

Mục Thành là một thành phố nhỏ, mặc dù an toàn hơn so với những thành phố lớn nhưng những vụ đầu tư nguyên thạch chốt đơn được cũng không nhiều.

Với năng lực của Từ Tiểu Bân, lại thêm việc lãi suất bọn họ đặt ra cao cắt cổ thì có người chịu bỏ vào sáu triệu tệ đã rất hiếm rồi chứ đừng nói là khách sộp.

Đa số những cuộc mua bán của họ chỉ có giá trị khoảng hai ba trăm nghìn tệ.

Cho nên Từ Tiểu Bân đi lên tỉnh, kéo về được cho họ khách hàng mười lăm triệu đã khiến Vạn Tam vô cùng kinh ngạc rồi. Vốn ban đầu gã chỉ muốn cho Từ Tiểu Bân đi thử xem sao, không ngờ lại được việc thật.

Khách hàng mười lăm triệu đã có rồi, vậy khách hàng lớn lần này còn lớn đến đâu?

"Khoảng, khoảng một trăm triệu tệ".

Đoàng!

Như thể một tia sét vừa nổ rền vang bên tai Vạn Tam.

Một trăm triệu tệ là bao nhiêu?

Vạn Tam chưa thể tưởng tượng ra nổi.

"Thật sao? Không phải cậu chọc cho anh Vạn vui đấy chứ?"

Đến cả Tôn Hàn bên ngoài cũng cảm nhận được nhịp hô hấp rất gấp của Vạn Tam.

"Anh Vạn Tam, việc này sao em có thể lừa anh được chứ? Đúng vậy, có điều vị tổ tông đó còn chưa tin em, nói muốn gặp người phụ trách mới được!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK