Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 283: Cậu Anh đi ra rồi

"Kẻ đánh gãy chân anh họ tôi sẽ có kết cục như thế nào, chắc anh không muốn biết đâu nhỉ?"

Lý Ngọc Hoan kinh ngạc một thoáng rồi cười lạnh.

Thực ra hắn cũng không rõ tình trạng của Lý Anh, nhưng kẻ nào dám động vào anh họ của hắn thì tuyệt đối sẽ không được yên ổn.

Cháu trai của Diêm Vương sống là người dễ bắt nạt như vậy sao?

Trương Tinh Tinh và Thẩm Tri Thu không nghĩ rằng Lý Ngọc Hoan đang nói khoác. Bất kỳ ai dám động vào cháu của Lý Hắc Tử chắc chắn đều phải trả giá đắt.

Tôn Hàn thì cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng mặt anh vẫn tỉnh bơ như không. Anh nhìn Lý Ngọc Hoan bằng ánh mắt nghiền ngẫm: "Nói ra thì tôi cũng có quen biết với Lý Anh. Anh ta đã hồi phục là chuyện lớn như vậy, không biết thì thôi. Nhưng nếu đã biết rồi thì dù thế nào cũng phải tới 'chúc mừng' chứ nhỉ".

Tôn Hàn nhấn mạnh hai chữ 'chúc mừng', nhưng Lý Ngọc Hoan chẳng hề nhận ra.

Hắn thấy hơi hoài nghi: "Anh quen anh họ của tôi sao?"

Nếu như Tôn Hàn quen biết Lý Anh thật thì khá phiền phức. Dù sao thì trong số các anh em nhà họ, Lý Anh là người được bác cả coi trọng nhất.

Bạn bè của Lý Anh thì không dễ xử lý.

"Có quen hay không thì gặp là biết ngay. Không phải vừa hay anh cũng hẹn Tri Thu đi đến bữa tiệc mừng Lý Anh hồi phục sao, tôi cũng đi cùng cô ấy", Tôn Hàn cười nhạt.

Việc này...

Sắc mặt Lý Ngọc Hoan rất khó coi, ý hắn là muốn để Thẩm Tri Thu đi theo hắn với thân phận là bạn đi cùng, hắn không muốn đưa thêm một tên đàn ông theo.

Nhưng hắn không ăn nói hống hách nữa.

Hắn cũng không dám chắc chắn tên Tôn Hàn này có quen anh họ hắn thật không.

Hắn có thể không nể mặt cái tên không biết chui ra từ đâu này, nhưng hắn không thể không nể mặt anh họ.

Lý Ngọc Hoan không nghĩ ra được gì, Trương Tinh Tinh càng không biết phải làm thế nào.

"Tri Thu, chúng ta cùng đi đi".

Lúc này Tôn Hàn quay đầu lại, anh mỉm cười nhìn Thẩm Tri Thu.

"Hay, hay là thôi đi", Thẩm Tri Thu chỉ đành nói.

Cô ấy biết Tôn Hàn rất bản lĩnh, còn biết rằng ngay cả Lý Hắc Tử cũng không dám đối phó Tôn Hàn. Nhưng cô ấy không muốn để Tôn Hàn vì cô ấy mà gặp phải phiền mức, khiến cho cô ấy trở thành người chuyên gây phiền phức cho Tôn Hàn.

"Được thôi, nếu đã là bạn của anh trai tôi thì phải đi chứ. Bữa tiệc tổ chức ở khách sạn Đồ An, cùng đi đi!"

Lý Ngọc Hoan còn đang do dự không quyết, nhưng khi thấy vẻ mặt lo lắng của Thẩm Tri Thu thì đột nhiên quyết định để Tôn Hàn đi.

Theo như suy đoán của hắn, dù Tôn Hàn biết anh họ của hắn thì cũng không thân. Tôn Hàn nói ra thân phận là bạn của anh hắn khả năng cao chỉ là để hắn nhượng bộ, không bám lấy Thẩm Tri Thu nữa.

Vậy thì hắn phải xem xem Tôn Hàn có bản lĩnh làm thế không.

"Xe của tôi ở bãi đỗ bên kia, dẫn đường đi".

Lý Ngọc Hoan cứ nghĩ rằng hắn đồng ý thì Tôn Hàn phải vô cùng hoảng loạn mới đúng. Nếu như quan hệ không tốt, dù có bám lấy nịnh nọt thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Ai ngờ Tôn Hàn lại đáp ứng dứt khoát như vậy.

"Được, cũng không còn sớm nữa, đừng để chậm trễ thời gian, bây giờ qua đó đi!", Lý Ngọc Hoan gằn giọng.

Nếu như đã nói đến mức này thì đi xem thử thôi.

Hắn không tin một người em họ như hắn còn không có thể diện trước mặt Lý Anh bằng một người ngoài.

Chẳng mấy chốc Lý Ngọc Hoan đã lái một chiếc xe mui trần đến trước mặt họ, Tôn Hàn thì lái chiếc xe Mercedes S-Class của anh.

Khi nhìn thấy Tôn Hàn lái chiếc xe này qua kính chiếu hậu, Lý Ngọc Hoan liền chẳng buồn lo lắng nữa.

Đối với người bình thường thì Mercedes S-Class là siêu xe.

Nhưng đối với giới cậu ấm ăn chơi thì chiếc xe này vô cùng bình thường, thậm chí có thể nói là một chiếc xe rớt giá.

Tên Tôn Hàn này chắc thân phận cũng chẳng ghê gớm gì.

Bên trong chiếc Mercedes S-Class, Thẩm Tri Thu ngồi ở ghế phó lái vô cùng thấp thỏm bất an. Cô ấy nói: "Tôn Hàn, Lý Ngọc Hoan không có ý tốt, chúng ta không cần đến đó đâu".

Tôn Hàn vừa lái xe vừa lạnh nhạt nói: "Cô sợ tôi gặp phiền phức sao?"

Thẩm Tri Thu gật đầu: "Tôi biết cậu không sợ, nhưng không cần thiết phải làm như vậy..."

Nói được một nửa thì Tôn Hàn đã lạnh nhạt ngắt lời: "Cô Thẩm Tri Thu, tôi nghĩ cô đã hiểu sai một điều. Ý nghĩa của hai từ 'rắc rối' là những vấn đề khó giải quyết. Nhưng một Lý Ngọc Hoan và một Lý Anh, với bản lĩnh của họ thì còn lâu mới đạt đến mức độ khó giải quyết!"

Sặc!

Thẩm Tri Thu không nói nên lời.

Bên ngoài cổng khách sạn Đồ An.

Lý Ngọc Hoan đưa xe cho nhân viên khách sạn rồi đưa Trương Tinh Tinh đợi ngoài cổng khách sạn. Khi Tôn Hàn và Thẩm Tri Thu vừa đến là hắn đã sáp tới gần, sau đó nói thăm dò: "Anh Tôn, đến rồi à. Anh họ của tôi ở tầng ba, đi thôi!"

"Được thôi, dẫn đường đi". Tôn Hàn xuống xe, lạnh nhạt nói.

Cũng có cốt khí đấy chứ?

Lý Ngọc Hoan càng lúc càng nghi hoặc không thôi.

"Mời!"

Bốn người vào thang máy đi lên tầng ba.

Trong đại sảnh tràn ngập những cậu ấm cô chiêu, họ khoảng từ hơn hai mươi đến hơn ba mươi, hầu như không có những bậc trưởng bối.

Có thể thấy, bữa tiệc này là do các cậu ấm ăn chơi trong tỉnh tổ chức cho Lý Anh.

"Cậu Hoan, sao bây giờ cậu mới tới!"

"Cậu Hoan, đã lâu không gặp!"

"Cậu Hoan, họ là..."

Lý Ngọc Hoan vừa tới thì có nhiều người quen đã tới chào hỏi. Bây giờ Thẩm Tri Thu lui về sau đã ba năm, giờ vừa mới tái xuất nên không ai nhận ra cô ấy.

"Thẩm Tri Thu! Người này là Tôn Hàn, tự nhận là bạn của anh họ tôi!"

Lý Ngọc Hoan giới thiệu hai người với ánh mắt quái dị. Còn Trương Tinh Tinh là một người thừa trong suy nghĩ của hắn nên hắn không giới thiệu.

"Wow, cô ấy chính là Thẩm Tri Thu à! Xinh đẹp thật đấy! Cậu Hoan cao tay thật, mời được cả Thẩm Tri Thu!"

"Nghe nói cô Thẩm đã hơn ba mươi rồi mà chẳng khác gì mới đôi mươi, giữ gìn nhan sắc tốt thật đấy!"

"Cô Thẩm, tôi là fan của cô..."

Thẩm Tri Thu rất nổi tiếng, vừa được nhận ra là đã được vây lấy.

Sắc mặt Lý Ngọc Hoan liền trở nên kiêu ngạo. Hắn bảo sẽ đưa Thẩm Tri Thu tới là Thẩm Tri Thu liền tới, thế nên hắn cảm thấy nở mày nở mặt.

Lúc này, Tôn Hàn bị đám người vô thức ngó lơ liền nhìn ngó xung quanh, sau đó hỏi với sắc mặt vô cùng thản nhiên: "Lý Anh đâu, sao không thấy đâu cả?"

Nhắc đến Lý Anh là tất cả mọi người đều nhìn về phía Tôn Hàn.

"Tôn Hàn, anh không phải bạn của anh họ tôi sao, vậy anh gọi điện hỏi không phải là biết rồi sao". Lý Ngọc Hoan đột nhiên nghĩ ra một điều, liền hỏi ngay.

Trước đó sao hắn không nghĩ ra nhỉ, Tôn Hàn có quen Lý Anh thật không thì gọi điện là biết.

"Tôi không có số điện thoại. Nhưng anh ta mà nhìn thấy tôi thì chắc chắn sẽ rất vui mừng", Tôn Hàn nói mà mặt không biến sắc.

"Phụt!"

Không biết là ai bật cười, họ cảm thấy Tôn Hàn nói vô cùng buồn cười.

Tôn Hàn cũng đâu phải mỹ nữ gì, sao Lý Anh nhìn thấy Tôn Hàn lại vui mừng được chứ?

"Tôi nghĩ rằng cậu Anh hoàn toàn không biết người này, anh ta chỉ là kẻ mặt dày đến nịnh nọt mà thôi, tôi đã gặp quá nhiều trường hợp thế này rồi!"

"Đúng đấy. Cậu Hoan à, sao cậu lại đưa loại người này đến, nếu cậu Anh mất hứng thì phải làm sao?"

Lý Ngọc Hoan cũng cười rất vui vẻ, trước đó hắn suýt nữa bị Tôn Hàn dọa, nghĩ rằng Tôn Hàn là bạn của anh họ hắn thật.

Bây giờ thì hắn biết chắc chắn là Tôn Hàn nói khoác. Cái gọi là bạn bè chỉ do Tôn Hàn tự bịa ra mà thôi.

Anh họ của hắn hoàn toàn không biết Tôn Hàn.

Lúc hắn đang định nói vài câu ra oai thì thấy một thanh niên được đẩy trên xe lăn ra.

"Cậu Anh đi ra rồi!'
Chương 284: Cậu muốn chết thì đừng kéo theo tôi

"Cậu Anh đi ra rồi!"

Có người tinh mắt liền hô to.

Lý Ngọc Hoan chẳng thèm quan tâm đến Tôn Hàn nữa, hắn liền chạy tới chỗ Lý Anh.

Lúc này Lý Anh ăn mặc rất bình thường, sắc mặt hơi trắng bệch, hai chân được một tấm thảm lông che phủ.

"Anh họ, anh đã đỡ hơn chưa?", Lý Ngọc Hoan đi tới, ngồi xuống hỏi với giọng nịnh nọt.

Lý Anh lạnh nhạt nói: "Nếu dùng nạng thì miễn cưỡng có thể đi được. Cậu thì sao, không phải bảo sẽ đưa Thẩm Tri Thu đến sao, đâu rồi?"

"Ở bên đó!", Lý Ngọc Hoan liền giơ tay chỉ về phía đằng sau.

Lý Anh nhìn qua chỗ đó, mắt gã liền trợn tròn lên. Ánh mắt gã lóe lên, sắc mặt trở nên khó coi, không biết đang sợ hãi điều gì.

Nhưng lúc này Lý Ngọc Hoan không hề nhìn Lý Anh nên không nhận ra điều gì, hắn bật cười ha hả: "Anh họ, hôm nay có một tên thậm chí còn không có số điện thoại của anh mà lại tự xưng là bạn anh đấy, anh ta lừa em đưa anh ta đến đây!"

"Em nghĩ rằng anh ta chỉ muốn bợ đỡ anh thôi!"

"Anh họ, anh, anh làm sao thế?"

Lý Ngọc Hoan cuối cùng cũng phát hiện sắc mặt Lý Anh trắng bệch, trông vô cùng khó coi, còn trắng bệch hơn cả lúc trước. Hắn liền vô cùng lo lắng: "Anh họ, có phải anh không thoải mái không? Em gọi bác sĩ cho anh nhé!"

Sắc mặt của những người khác trong hội trường cũng khác lạ, họ không biết Lý Anh bị làm sao. Vừa nãy vẫn còn rất ổn, lúc này sắc mặt lại vô cùng tệ, cứ như nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

Đặc biệt là hai tay Lý Anh còn nắm chặt xe lăn, bất giác run rẩy.

Tôn Hàn đi từng bước tới. Anh dừng ở chỗ cách Lý Anh không xa, khẽ híp mắt.

"Anh họ, người em nói chính là anh ta! Anh ta là Tôn Hàn, chẳng là cái thá gì mà cũng dám xưng là bạn anh, đúng là không tự biết mình là ai, anh ta mà cũng xứng sao?"

Lý Ngọc Hoan muốn hạ nhục Tôn Hàn, tốt nhất là khiến Tôn Hàn không còn chốn dung thân trước mặt Thẩm Tri Thu, thế nên cố tình nói rất khó nghe.

"Im mồm!", Lý Anh lạnh lùng thốt ra hai chữ, gã nhìn chằm chằm Tôn Hàn.

"Anh họ, anh..."

"Tôi bảo cậu im mồm!"

Thấy Lý Ngọc Hoan có mắt như mù, Lý Anh cuối cùng cũng bùng nổ. Gã gào lên khiến cả hội trường đều nghe thấy.

Bầu không khí liền trở nên tĩnh lặng không tiếng động.

Lúc này ai cũng có thể nhận ra, Lý Anh vì một người ngoài mà quát em họ mình.

"Anh họ, anh quát em làm gì! Cho dù anh ta là bạn anh thì em mới là em họ của anh mà!", Lý Ngọc Hoan vô cùng uất ức.

Trước mặt mọi người mà bị quát như vậy, hắn làm sao mà không uất ức cho được?

"Tôi bảo cậu im mồm là vì muốn tốt cho cậu đấy!"

Nào ngờ Lý Anh lại gằn giọng nói.

Mọi người còn chưa kịp hiểu ý câu nói đó thì Lý Anh đã nói: "Cậu Tôn, Ngọc Hoan còn nhỏ không hiểu chuyện. Cậu, cậu đừng so đo với nó!"

Ầm!

Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Đường đường là cậu chủ Lý Anh mà lại xưng hô là 'cậu' với một Tôn Hàn không rõ lai lịch.

Đây là một kính ngữ thể hiện hàm ý tôn trọng!

Trương Tinh Tinh cũng sững sờ, sau đó vô cùng khiếp sợ.

Chị ta cứ nghĩ rằng Tôn Hàn ở cạnh Thẩm Tri Thu cũng chỉ hơi đẹp trai một chút thôi, giống như mấy tên đẹp mặt đi ăn bám phụ nữ. Thế nên lúc ở bên sông, chị ta mới dám nói những câu xấc xược như vậy.

Bây giờ chị ta vô cùng sợ hãi!

"Anh họ, anh điên rồi sao? Anh ta là cái thá gì mà anh lại phải hạ mình đến vậy?"

Lý Ngọc Hoan nghi ngờ não anh họ mình bị teo lại rồi.

Khuôn mặt Lý Anh không ngừng co giật, nếu như không phải do không tiện cử động thì gã thực sự muốn tát cho Lý Ngọc Hoan mấy cái.

"Lý Anh, xem ra anh hồi phục cũng nhanh đấy".

Tôn Hàn đột nhiên thốt ra một câu.

Nhưng khi Lý Anh nghe thấy thì liền run lẩy bẩy: "Cậu, cậu Tôn, tôi..."

Dù đã hơn một tháng nhưng cảnh tượng gã bị đánh gãy chân vẫn như mồn một trước mắt.

Gã rất sợ nó sẽ tái diễn.

"Không cần phải sợ, lần này tôi tới chỉ là đi cùng với Tri Thu thôi. Dù sao thì cậu Hoan cũng nhiệt tình mời như vậy, từ chối cũng không ổn. Tôi là người ân oán rõ ràng, nếu như đã đánh gãy chân anh thì ân oán giữa chúng ta cũng đã được giải quyết xong. Tất nhiên, nếu như anh muốn báo thù thì lúc nào tôi cũng sẵn lòng!"

Ầm ầm!

Cả hội trường chết lặng.

Khi đi thành phố Giang Châu, đôi chân Lý Anh đã bị đánh gãy.

Còn về việc đó là ai mà to gan như vậy, dám đối xử với cậu Anh như vậy thì đó là một câu đố.

Nhưng bây giờ tất cả đã rõ ràng.

Đó chính là Tôn Hàn không rõ lai lịch.

Nếu như điều này không đủ chấn động, vậy thì chấn động hơn cả là Tôn Hàn đánh gãy chân Lý Anh xong mà lại chẳng làm sao cả.

Diêm Vương sống nhà họ Lý không biết hay là không định báo thù cho Lý Anh?

Chắc chắn là vế sau!

Hơn ba mươi người trong hội trường lúc này đều nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt kính sợ.

Cho dù là Thẩm Tri Thu cũng vậy.

"Không, không dám. Cậu Tôn, tôi đâu dám báo thù, chuyện đó là do tôi tự chuốc lấy, chỉ cần cậu Tôn tha thứ cho tôi là được".

Giọng điệu Lý Anh vô cùng hèn mọn, thực sự đã bị khuất phục.

Lý Ngọc Hoan dù không phục nhưng cũng không dám nói nửa câu.

Dù hắn có kiêu ngạo đến đâu cũng không thể sánh bằng Lý Anh được.

"Nói thật thì tôi không thích mấy cậu ấm nhà họ Lý các người lắm. Ai nấy đều tự cao tự đại, hoành hành ngang ngược. Các người nghĩ rằng Lý Hắc Tử là kẻ mạnh mẽ vô địch sao?"

"Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, thế nên không tính toán với Lý Ngọc Hoan. Nếu như còn có lần sau thì tôi không khách sáo đâu. Anh hãy lo mà nhắc nhở, dù sao thì anh cũng hiểu rõ rằng thanh danh của Lý Hắc Tử chẳng là gì đối với tôi cả".

"Được rồi, xem ra anh cũng không chào đón tôi, tôi cũng không có hứng thú ở lại nữa".

Nói xong Tôn Hàn liền quay người gật đầu với Thẩm Tri Thu.

Thẩm Tri Thu hiểu ý, liền rời đi chùng Tôn Hàn.

Trương Tinh Tinh nuốt ực một ngụm nước bọt, sau đó nhanh chóng đi theo.

"Anh họ, tên Tôn Hàn này quá ngông cuồng, không coi anh ra gì thì cũng thôi, thậm chí anh ta còn không coi bác cả ra gì nữa!"

Mãi đến khi Tôn Hàn khuất dạng thì Lý Ngọc Hoa mới dám cằn nhằn.

Lý Anh bình ổn lại tâm trạng, gã thở hắt ra một hơi dài sau đó mới lạnh lùng nhìn Lý Ngọc Hoan, gằn giọng: "Hôm nay cậu may mắn nên anh ta mới bỏ qua cho cậu. Nếu cậu không may mắn thì e là đã gióng tôi rồi".

"Lý Ngọc Hoan, đừng trách tôi không cảnh cáo cậu. Lần bác cả tới thành phố Giang Châu cũng phải lép vế trước mặt Tôn Hàn!"

"Chọc giận anh ta thì cậu chán sống rồi, nhưng thế thì cũng đừng kéo theo tôi!"

Lý Anh thực sự rất tức giận. Thằng em họ có mắt như mù của gã suýt nữa đã khiến gã gặp phiền phức lớn rồi.

Ở bên khác, Tôn Hàn và Thẩm Tri Thu đã đi đến dưới tầng.

Tôn Hàn quay đầu nhìn Trương Tinh Tinh ở tít phía sau, nhíu mày không nói.

"Cậu, cậu Tôn, tôi là người độc miệng, nhưng tôi làm mọi việc cũng chỉ vì tốt cho Thẩm Tri Thu. Cậu, cậu đừng trách tôi!", Trương Tinh Tinh lắp bắp nói.

Chị ta đã hiểu rồi, chị ta đã đắc tội với người không nên đắc tội!

"Tự đi tìm Cung Hướng Độ để đổi một người quản lý khác thực sự đối tốt với Thẩm Tri Thu, cứ nói đó là ý của tôi", Tôn Hàn lạnh nhạt nói.

Sắc mặt Trương Tinh Tinh liền trắng bệch.
Chương 285: Đầu tư nguyên thạch

Thẩm Tri Thu mời Tôn Hàn đến một nhà hàng tên Vị Hiên các để dùng bữa.

Có thể là do biết tin tức về việc Lý Anh bị Tôn Hàn đánh gãy chân nên Thẩm Tri Thu cảm thấy rụt rè và lạ lẫm hơn khi đối mặt với anh.

Tôn Hàn cũng chú ý tới điều đó, cười nói: "Sao, cô sợ tôi à?"

Thẩm Tri Thu vô thức phủ nhận, "Không, không phải".

“Đừng phủ nhận, thật ra cô sợ tôi là chuyện bình thường. Dù sao người phụ nữ như cô hiếm khi hiểu được mặt tối của thế giới", Tôn Hàn không kinh ngạc mấy.

Mặc dù nhiều người phủ nhận nó, nhưng thế giới này được chia thành hai giới đen và trắng.

Mà anh thì có vẻ không khác gì người thường, nhưng anh lại là vua của thế giới ngầm.

Đánh người ta gãy một tay, hay một đôi chân là chuyện bình thường.

Nếu Thẩm Tri Thu biết khía cạnh chân thật nhất của anh, vậy e rằng không chỉ đơn giản là sợ hãi một chút như vậy.

"Chẳng qua, nếu Trương Tinh Tinh thực sự đến tìm anh Cung thì có lẽ sẽ bị đuổi việc."

Thẩm Tri Thu không muốn vướng vào chủ đề này, dù sao Tôn Hàn cũng không có ác ý với cô ấy, ngược lại Tôn Hàn đã giúp cô ấy rất nhiều, không nên bài xích anh mới phải, vì vậy cô ấy chuyển chủ đề.

Tôn Hàn yêu cầu Trương Tinh Tinh tìm Cung Hướng Độ để thay người quản lý cho cô ấy, Cung Hướng Độ không những không dám phản đối mà còn sợ Trương Tinh Tinh xúc phạm Tôn Hàn nên đã trực tiếp sa thải Trương Tinh Tinh.

Một nhân viên bị sa thải chắc chắn trong hồ sơ sẽ có vết nhơ, và rất khó tìm được việc làm ở các công ty giải trí khác.

"Cô thông cảm cho chị ta sao? Nếu vậy thì cô hãy tiếp tục để Trương Tinh Tinh làm quản lý của mình đi", Tôn Hàn nói với giọng thản nhiên.

“Không, chỉ là hơi khó chịu, nhưng không sao cả", Thẩm Tri Thu đáp.

Cô ấy hơi đồng tình với Trương Tinh Tinh, nhưng chỉ là vậy thôi. So với những gì Trương Tinh Tinh đã làm với cô ấy, Thẩm Tri Thu sẽ không bỏ qua nếu cô ấy có cơ hội để thoát khỏi Trương Tinh Tinh.

Rõ ràng biết Lý Ngọc Hoan là ai mà chị ta lại liên tục đẩy cô ấy về phía Lý Ngọc Hoan.

Việc này là để tốt cho cô ấy sao?

Những người như Trương Tinh Tinh chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân. Bất kỳ hình phạt nào đều là do chị ta tự chuốc lấy.

Thẩm Tri Thu nhắc đến chị ta chỉ là do một chút xúc động trong lòng.

Không thể giữ lại Trương Tinh Tinh được.

“Được rồi, ăn cơm đi", Tôn Hàn cười.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Tôn Hàn nhận được cuộc gọi từ mẹ anh, họ đã đến tỉnh lỵ và hỏi anh đang ở đâu.

Tôn Hàn gửi địa chỉ khách sạn vào điện thoại di động của Từ Tiểu Bân, sau đó tính thời gian rồi đợi ở dưới lầu.

Khoảng 9 giờ 30 phút sáng, Tôn Hàn nhìn thấy một chiếc A8 màu xanh da trời chạy vào khách sạn.

Vốn dĩ Tôn Hàn không quan tâm, nhưng chiếc A8 này đã dừng lại trước mặt anh. Cửa sổ hạ xuống, lộ ra đầu của Từ Tiểu Bân, cậu ta gọi: "Anh trai!!"

Tôn Hàn hơi sững sờ, "Tiểu Bân, mẹ?"

Trong xe không chỉ có Từ Tiểu Bân ăn mặc bảnh bao mà còn có Dương Dung, mẹ nuôi của anh.

“Em vừa mới mua chiếc xe này, thế nào, đẹp phải không?”, Từ Tiểu Bân đắc ý vỗ vào tay lái.

Tôn Hàn khẽ gật đầu, sau đó chỉ tay về một hướng, "Tới ga ra dưới hầm đỗ xe, anh ở đây chờ em."

"Được rồi, anh trai, anh đợi đấy nhé!"

Sau mười phút, Tôn Hàn đặt hai phòng trong khách sạn bằng chứng minh thư của họ, nhưng trong vô thức anh đặt hai phòng đó cách nơi anh sống hai tầng.

Sau khi đưa mẹ nuôi và em trai vào phòng và đặt đồ xuống, họ đến quán trà trong khách sạn.

Thực ra Tôn Hàn rất ngạc nhiên, một chiếc A8 không hề rẻ, nếu đời mới thì giá khoảng 2 triệu tệ.

Anh đưa cho Từ Tiểu Bân năm triệu, nhưng đó cũng chỉ là năm triệu.

Tiêu hết thì cũng chẳng còn nữa.

"Anh, công ty của anh đang xảy ra chuyện gì vậy? Em nghe mẹ kể rằng không tốt lắm. Nghe nói việc kinh doanh của công ty bất động sản Thịnh Hạ không tốt!"

Vừa ngồi xuống, Từ Tiểu Bân liền sốt ruột hỏi.

Tôn Minh khẽ cau mày, đại khái đoán được rằng là do anh gọi điện thoại cho mẹ nuôi nói không có tiền, mẹ nuôi liền nghĩ rằng công ty có vấn đề.

Anh không giải thích, thản nhiên nói: "Không phải là công ty bất động sản Thịnh Hạ có vấn đề, mà là phía tỉnh lỵ gặp một số vấn đề về tài chính nên không có tiền."

"Vậy thì sẽ không...phá sản chứ?"

"Cái này...không đâu, em cứ yên tâm."

Thấy Tôn Hàn không hào hứng lắm, mẹ con Dương Dung nhìn nhau, họ đều cho rằng công ty của Tôn Hàn e là xảy ra chuyện lớn thật, nói không chừng sẽ phá sản.

Nhưng không thể cứ hỏi mãi, nếu không Tôn Hàn sẽ thấy phiền.

Từ Tiểu Bân cười ha ha một tiếng, "Anh à, mọi chuyện sẽ ổn thôi, đừng nói chuyện này nữa. Chị Diệp Tô sẽ kết hôn vào ba ngày sau. Anh có đi không?"

Tôn Minh cân nhắc một hồi, liền đáp ứng, anh nói: "Có thể".

Dù không có giao tình gì với Diệp Tô nhưng quan hệ vẫn còn đó, nếu có thời gian thì đi thôi.

"Vậy được rồi, chúng ta cùng nhau đi!"

Nói chuyện một hồi cũng đã trưa, sau đó họ cùng nhau ăn cơm trưa.

Tôn Hàn định về phòng nghỉ ngơi, nhưng lúc này Từ Tiểu Bân nhận được điện thoại của Diệp Tô, nghe nói Từ Tiểu Bân đang ở tỉnh lỵ nên cô ta hẹn Từ Tiểu Bân ra gặp.

Về phần Từ Tiểu Bân, cậu ta muốn kéo Tôn Minh đi cùng.

Cả hai liền ngồi chiếc A8 của Từ Tiểu Bân để gặp nhau tại địa điểm đã hẹn.

“Chiếc xe này không rẻ đúng không?”, Tôn Hàn thản nhiên hỏi khi ngồi trong xe.

“Không nhiều cũng không ít, 2 triệu tệ đấy. Thế nào hả anh, khá tuyệt đúng không!”, Từ Tiểu Bân đắc ý nói.

Tôn Minh nhếch mép một cái, "Cũng được".

“Anh à, chiếc xe này là do em dùng tiền của em mua!", đột nhiên Từ Tiểu Bân nói ra câu này.

Tôn Hàn có chút sững sờ, anh không tin, liền nói: "Tiền em kiếm được?"

Anh mới rời Giang Châu chưa được bao lâu mà Từ Tiểu Bân đã kiếm được hai triệu?

"Anh à, em thật sự kiếm được số tiền này! Đương nhiên, nó cũng có liên quan đến năm triệu anh đưa cho em. Cách đây không lâu, dưới sự giới thiệu của một người bạn, em đã đầu tư mỏ nguyên thạch của nước ngoài. Anh à, mức tăng trưởng đúng là khủng khiếp, trong nửa tháng năm triệu đã tăng 40%, và em đã lấy ra hai triệu mua một chiếc xe hơi!"

"Bây giờ quỹ đã tăng hơn một nửa, và giá trị tiền trong tài khoản của em đã vượt quá 9 triệu!"

Khi Từ Tiểu Bân nói, cậu ta cẩn thận quan sát nét mặt của Tôn Hàn.

Trong sự thất vọng của cậu ta, lông mày của Tôn Hàn nhíu lại, nhưng anh không nói năng gì.

Tiền đã gần như tăng gấp đôi trong một tháng, nhưng Tôn Hàn lại chẳng có thái độ gì sao?

“Tiểu Bân, em có nghiêm túc không?”. Đột nhiên, Tôn Hàn nói.

"Đương nhiên là em nghiêm túc rồi! Anh à, chẳng lẽ em nói dối anh, hay là cho anh xem số liệu tài khoản của em?", Từ Tiểu Bân cố nén sự cắn rứt trong lương tâm của mình.

Tôn Hàn thật sự nghi ngờ Từ Tiểu Bân đang nói dối mình, nhưng thấy Từ Tiểu Bân thề thốt liên tục, cho nên anh đã chọn tin cậu ta.

Sau đó anh nói với giọng sâu xa: "Tiểu Bân, thế giới này sẽ không tự dưng rơi miếng bánh hời thế đâu, nếu em nghe lời anh, lập tức bỏ hết tiền trong tay đi. Nếu em muốn kinh doanh nghiêm túc thì có thể nói với anh, anh sẽ giúp em!"

"Nếu thật sự là kinh doanh có triển vọng tốt thì đừng nói là ra ý tưởng, anh sẽ đầu tư cho em luôn!"
Chương 286: Diệp Tô động lòng

Tôn Hàn nói rất chân thành, không một chút giả tạo.

Cho nên Từ Tiểu Bân câm như hến luôn.

Từ Tiểu Bân đương nhiên cũng lung lay, nhưng dẫu vậy cũng vô dụng. Cậu ta đã đổ hết tiền để đầu tư nguyên thạch rồi, không chỉ có số tiền mà Tôn Hàn cho, mà còn cả tiền mẹ cậu ta bán miếng ngọc bội của Tôn Hàn nữa, tổng cộng là hơn sáu triệu, đã thế cậu ta còn vay nặng lãi bên ngoài thêm hơn một triệu nữa.

Nếu để Tôn Hàn biết chuyện này, chắc chắn anh sẽ rất tức giận và đừng mong moi được một đồng nào của anh.

Từ Tiểu Bân không dám đánh cuộc, đành cố gượng cười nói: “Anh, anh đùa kiểu gì thế? Đầu tư mảng này đang ngon ăn như vậy, sao em có thể bán đi được? Với cả bạn em đã nói, sở dĩ mảng này kiếm được tiền là vì có quan hệ với tình hình quốc tế, mà nó cũng tăng cao nửa năm nay rồi, qua giai đoạn này là không ăn lớn được nữa đâu”.

“Em nói thật đấy, hay anh cũng đầu tư vào đấy một ít đi, cũng là kiếm tiền cả mà”.

“Không thích”, Tôn Hàn lạnh giọng đáp rồi không nói gì nữa, dẫu sao Từ Tiểu Bân cũng không tin anh, có nói thêm nữa cũng vô dụng.

“Dạ…”

Từ Tiểu Bân xị mặt ra, cậu ta đã nói đến nước này rồi mà Tôn Hàn vẫn không chịu đầu tư một đồng nào.

Trước khi đến đây, cậu ta đã giao kèo với chủ cho vay nặng lãi của mình là chỉ cần cậu ta lôi kéo ai đầu tư vào mười triệu thì sẽ được xí xoá hết khoản vay.

Nếu Tôn Hàn không chịu đầu tư thì cậu ta biết đi đâu kiếm mười triệu đây?

“Anh…”

Từ Tiểu Bân còn định nói gì đó, nhưng đã bị Tôn Hàn ngắt lời: “Chú ý lái xe đi!”

Tôn Hàn không biết về nguyên thạch mà Từ Tiểu Bân kể, nhưng anh chẳng lạ gì với chuyện làm ăn nữa, lợi nhuận cao gì đó rõ ràng là chiêu trò của bên này thôi.

Đến chơi sổ số còn không minh bạch một trăm phần trăm nữa là cái trò đầu tư không rõ lai lịch này.

Chẳng mấy chốc, chiếc A8 đã đi đến điểm hẹn.

Từ Tiểu Bân lấy điện thoại gọi cho Diệp Tô, rất nhanh sau đó, cậu ta đã nhìn thấy một cô gái vẫy tay với mình từ phía xa.

“Chị Diệp Tô, ở đây, bọn em ở đây!”

Từ Tiểu Bân cũng vui vẻ vẫy tay lại, sau đó đỗ xe rồi cùng Tôn Hàn đi qua bên đó.

Diệp Tô rất xinh đẹp với làn da trắng, đôi chân dài, ngoài gương mặt trái xoan hơi gầy ra thì tổng thể vẫn rất đẹp.

“Tiểu Bân, Tôn… Hàn!”

Lúc nhìn sang Tôn Hàn, Diệp Tô thoáng có vẻ kinh ngạc.

“Chị Diệp Tô, chị ngày càng xinh đấy!”, Từ Tiểu Bân nịnh nọt.

“Em cũng ngày càng đẹp trai! Không biết con gái nhà ai sẽ có phúc gả cho em tôi đây! Mà chiếc A8 ấy của em à? Phất lên từ bao giờ thế?”

“Xời, tí tiền ấy mà, sao so với chị Diệp Tô được”, Từ Tiểu Bân giả bộ khiêm tốn xua tay.

A8 thật không nhỉ?

Diệp Tô còn tưởng mình nhìn nhầm.

Cô ta nghiêm túc quan sát Từ Tiểu Bân, không ngờ một người luôn không có chí tiến thủ như cậu ta lại mua được cả xe chỉ sau vài năm.

Sau đó, cô ta lại nhìn đồ Từ Tiểu Bân mặc trên người, ghê đấy, cả bộ đồ trên người ít nhất cũng phải mấy trăm nghìn.

Điều này khiến Diệp Tô càng thêm chắc chắn là Từ Tiểu Bân phát tài rồi.

Ngó qua Tôn Hàn thì cô ta thấy rõ ràng trông anh kém hơn, trên người toàn đồ rẻ tiền không rõ nhãn hiệu.

“Đi đi, chúng ta kiếm chỗ nào ngồi đã. Anh rể em bận nên phải một lúc nữa mới tới được”, Diệp Tô thân thiết khoác tay Từ Tiểu Bân rồi đi về phía quán trà.

Sau khi ngồi vào quán rồi, Diệp Tô lập tức hỏi dò Từ Tiểu Bân về công việc mấy năm qua, còn Tôn Hàn thì bị bơ như người vô hình.

Tôn Hàn cũng không quan tâm, nhiều năm trước họ đã thế này rồi.

Nên anh tự thưởng thức trà thôi.

Từ Tiểu Bân cười lớn nói: “Chị Diệp Tô, chị đã nghe đến đầu tư nguyên thạch chưa?”

Đầu tư nguyên thạch?

Lẽ nào Từ Tiểu Bân phát tài từ đây?

Diệp Tô hỏi: “Đó là gì?”

Thật ra, mấy năm qua, Diệp Tô sống ở tỉnh cũng rất ổn, cô ta làm việc ở một xí nghiệp cao cấp, còn gia đình chồng sắp cưới thì có công ty riêng với giá trị lên đến hơn mười triệu.

Hình như họ hàng chẳng có ai khá hơn cô ta cả.

Song không ngờ cậu em họ Từ Tiểu Bân này lại lái một chiếc xe hai triệu.

Phải biết rằng xe của chồng sắp cưới cô ta đã là một chiếc A6 rồi.

Điều này khiến Diệp Tô thấy hiếu kỳ và thầm nghĩ, nếu Từ Tiểu Bân có thể dẫn dắt họ trong lĩnh vực ấy thì khéo họ còn giàu hơn cũng nên.

Chứ một công ty có giá trị mười triệu cũng chẳng là gì ở tỉnh này cả.

“Đây là một loại nguyên thạch mà Anh mới khai thác được, nghe nói nếu khai quật lên thì sẽ lấy được các nguyên tố có giá trên trời. Giờ mọi người đều kháo nhau là nếu đổi sang đô la Mỹ thì mỗi gam có giá mấy triệu đô luôn đấy…”

“Cho nên giá của loại nguyên thạch này ở bên Anh đang tăng đột biến, đúng là thần kỳ!”

“Nhưng bên trên đã bác bỏ thông tin này, để dân nước mình không đổ xô đi mua nữa! Thế nên không có quan hệ thì đừng mơ mua được, em cũng ăn may có đứa bạn rủ mua thử, không ngờ mới một tháng đã kiếm được hơn năm triệu”.

Vốn Từ Tiểu Bân cũng không định kể chuyện này ra, nhưng thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Diệp Tô, cậu ta chợt nảy ra một ý, cho nên đã phóng đại sự việc lên.

Chẳng qua trước đó cậu ta đã giới thiệu với Tôn Hàn rồi, nếu không thì Từ Tiểu Bân còn định nói mình đã kiếm được hẳn mười triệu.

Diệp Tô nghe đến ngây người: “Kiếm tiền dễ thế thật á?”

“Chị Diệp Tô, em đã lừa chị bao giờ chưa? Nếu chị không tin thì lên mạng mà tra!”, Từ Tiểu Bân khẳng định nói.

Đúng là có thể tra thông tin về thứ này trên mạng, hơn nữa lợi ích đều được thổi phồng lên, không thì Từ Tiểu Bân đã chẳng bị lừa rồi.

Nhưng một khi đầu tư tiền vào đó rồi thì muốn bán đi sẽ rất khó.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Từ Tiểu Bân bị hố.

“Thật á? Để chị tra thử”.

Diệp Tô nửa tin nửa ngờ lấy điện thoại ra bắt đầu tìm hiểu về nguyên thạch.

Kết quả thật sự khiến người ta kinh ngạc không thôi.

Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, giá của nguyên thạch vàng này đã tăng gấp ba lần.

“Diệp Tô, nếu trong nước đã cấm thứ này thì phải có lý do, Từ Tiểu Bân ăn may nên kiếm được ít tiền, nhưng có lẽ hầu hết mọi người đều bị lừa nên chị đừng tin”, Tôn Hàn lên tiếng nhắc nhở.

Nhỡ Từ Tiểu Bân dụ Diệp Tô đầu tư vào đó rồi xảy ra chuyện gì thì họ hàng không nhìn mặt nhau nữa được mất.

“Kìa anh, anh nhát gan không dám chơi với em thì thôi, nhưng đừng cản chị Diệp Tô đổi vận chứ!”

“Chị Diệp Tô, chị nhìn tài khoản ngân hàng của em này!”

Từ Tiểu Bân lấy điện thoại ra cho Diệp Tô xem.

Diệp Tô nhìn thì thấy giá trị của số nguyên thạch mà Từ Tiểu Bân đang giữ đã lên đến gần mười triệu rồi.

“Em, em đầu tư bao nhiêu vào đó thế?”

“Năm triệu, mà mới một tháng trước thôi!”

Trời…

Đôi mắt Diệp Tô phát sáng, một tháng mà đã kiếm được gần gấp đôi rồi!

Trên đời còn mối làm ăn nào hời hơn thế này nữa không?

“Từ Tiểu Bân, em chơi thì anh không cản, nhưng đừng lôi người khác xuống hố cùng”, Tôn Hàn có vẻ bực mình.

Nguyên thạch đó là thứ gì thì Tôn Hàn không biết, nhưng chắc chắn không thể kiếm tiền một cách dễ dàng như vậy được.
Chương 287: Lời cảnh tỉnh của Tôn Hàn

Từ Tiểu Bân cũng bắt đầu thấy bực, Tôn Hàn không đầu tư thì thôi, sao cứ cản người khác, rốt cuộc có còn coi cậu ta là em trai không vậy?

Nhưng Diệp Tô thì như đã sa đà vào rồi, Từ Tiểu Bân đảo mắt rồi cười gượng cất điện thoại đi, sau đó nói: “Chị Diệp Tô, anh em nói đúng đấy, kiểu đầu tư này khá nguy hiểm, nếu không cần thiết thì chị đừng nghĩ về nó nữa làm gì. Chị mình có thiếu mấy đồng bạc lẻ này đâu cơ chứ!”

Mấy đồng bạc lẻ ư?

Cả đống tiền thì có ấy!

Lòng tham của Diệp Tô đã nổi lên rồi thì thu lại sao được nữa?

Nhất là khi Từ Tiểu Bân còn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, điều này khiến Diệp Tô càng tin tưởng hơn, nhưng nghĩ lại thì thấy mình không có nhiều tiền nên chắc cũng không đầu tư được bao nhiêu.

Vì thế, cô ta cười tươi nói: “Đợi anh rể em đến rồi mình bàn chuyện này tiếp nhé! Mấy chị em mình nói chuyện khác đi, Tiểu Bân nhà ta vừa đẹp trai vừa nhiều tiền thế này, chắc có bạn gái rồi chứ hả?”

“Em làm gì đã có người yêu, chị Diệp Tô xem có ai giới thiệu cho em đi!”

“Ha ha, đừng đùa nữa!”

“Em nói thật mà!

“Được rồi, để chị đây chọn một cô thật tốt cho nhá!”

Diệp Tô và Từ Tiểu Bân cười nói vui vẻ, còn Tôn Hàn thì như một người thừa thãi. Nhưng anh đã đến đây rồi, giờ bỏ đi thì không hay cho lắm nên đành ngồi nghịch điện thoại, chứ không chen ngang câu chuyện.

“Ngại quá, anh bận việc nên đến muộn”.

Khoảng năm giờ chiều thì một người thanh niên trông khá sáng sủa khoảng trên dưới ba mươi tuổi đã đến.

“Nào, để chị giới thiệu nhé. Đây là Hàn Thế Văn - chồng sắp cưới của chị. Còn đây là Tôn Hàn và Từ Tiểu Bân, em họ của em!”

Trông thấy người đó, Diệp Tô nhiệt tình đứng dậy giới thiệu.

“Là em họ của Diệp Tô thì cũng là em của anh, chào hai cậu nhé!”

Hàn Thế Văn trông khá nho nhã.

Tôn Hàn mỉm cười chào lại.

Từ Tiểu Bân thì cười lớn giơ tay ra, rồi nói với giọng nịnh nọt: “Anh rể đúng là nhân tài!”

“Ha ha, đâu mà! Em vợ cũng khá lắm. Mà cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn đi, anh đã đặt chỗ rồi. Đi thôi, đi xe anh luôn!”

Lúc này, Diệp Tô chợt lên tiếng: “Thôi đi xe của Từ Tiểu Bân đi, chị muốn ngồi lên chiếc A8 xem cảm giác như thế nào!”

Hàn Thế Văn ngẩn ra: “Em vợ đi… A8 à?”

Thế là hơn anh ta hẳn hai bậc rồi!

“Hay chị lái nhé?”, Từ Tiểu Bân mỉm cười rồi lấy chìa khoá ra.

“Được, đi thôi!”

“Em vợ đúng là… tuổi trẻ tài cao!”, ban đầu Hàn Thế Văn còn nói mấy lời khách sáo, nhưng giờ thì thấy hơi chán nản rồi.

Anh ta thật sự không ngờ em họ của Diệp Tô lại lái một chiếc xe sang đến vậy!

Rõ ràng anh ta nghe nói họ hàng của Diệp Tô không có ai giàu có cơ mà?

Sau khi đến khách sạn thì bốn người cùng đi vào một phòng bao.

Mới uống được mấy chén thì Hàn Thế Văn đã bắt đầu hỏi về công việc của Từ Tiểu Bân, cậu ta do dự một lát rồi lại kể về đầu tư nguyên thạch.

Diệp Tô ngồi một bên cũng phụ hoạ thêm: “Thế Văn, hay anh bảo bố đấu tư một ít xem sao, vừa hay Tiểu Bân lại biết chỗ mua, mình thử xem có phát tài hay không đi?”

Hàn Thế Văn cũng bắt đầu động lòng, song lại thấy có gì đó không đáng tin nên nói: “Ừ, để anh thử”.

“Nhưng anh chị phải nhanh lên đấy, bởi đầu tư nguyên thạch cũng có định lượng, tháng này chỉ có hơn ba mươi triệu thôi, hết rồi thì phải chờ sang tháng sau”.

Để hai người kia nhanh chóng đưa ra quyết định, Từ Tiểu Bân tiếp tục bịa chuyện.

“Anh biết rồi! Mà Tôn Hàn này, anh ít khi được nghe về cậu, Tiểu Bân có mối thế cậu đầu tư bao nhiêu rồi?”

So với Diệp Tô thì Hàn Thế Văn cẩn thận hơn, nếu đầu tư vào nguyên thạch có thể kiếm tiền dễ như vậy, chẳng cớ gì Từ Tiểu Bân không hướng dẫn cho anh mình đầu tư.

Nếu Tôn Hàn cũng đầu tư kha khá vào đó thì anh ta sẽ tin tưởng hơn.

“Em á? Em không làm mấy vụ làm ăn bong bóng kiểu này”, Tôn Hàn thờ ơ đáp.

Tôn Hàn có thể nhìn ra Hàn Thế Văn đang hỏi dò mình, những gì cần nói thì anh đã nói hết với Diệp Tô rồi nên giờ cũng không cần phí lời thêm nữa.

“Thế công việc hiện tại của cậu là gì?”, Hàn Thế Văn lại hỏi tiếp nhưng với vẻ mặt không mấy thiện cảm.

Anh ta từng nghe kể về Tôn Hàn, chỉ là một tên tù phạm tôi hiếp dâm thôi mà giờ ra vẻ như ông chủ lớn.

“Dạo này, công ty của anh em hơi kẹt nên không có tiền đầu tư, mà em cũng chỉ có ít tiền thế thôi nên cũng không giúp anh ấy đầu tư được. Anh rể, chúng ta uống đi!”, sợ Tôn Hàn tiết lộ điều gì đó nên Từ Tiểu Bân vội vã nâng chén chuyển chủ đề câu chuyện.

“Thế à? Ừ, uống thôi!”

Hàn Thế Văn không nghĩ gì nhiều, chỉ tưởng Từ Tiểu Bân đang giữ thể diện cho Tôn Hàn.

Ăn cơm xong, Từ Tiểu Bân mời Diệp Tô và Hàn Thế Văn đi hát karaoke, sau đó mới ai về nhà nấy.

Cậu ta đặt phòng trong một quán nổi tiếng nên đã tốn bảy, tám mươi nghìn, dù sót hết cả ruột, nhưng vẫn cố gượng cười, sau đó còn xua tay làm ra vẻ chút tiền này có đáng gì đâu.

Đành chịu thôi, phải thả con săn sắt để chờ bắt con cá rô chứ!

Không phô bày sự giàu sang của mình ra cho Hàn Thế Văn thấy thì sao người ta tin đầu tư vào nguyên thạch có thể kiếm được tiền đây?

Bộ đồ hàng hiệu mà Từ Tiểu Bân mặc trên người là đi vay nặng lãi để mua, còn chiếc A8 mới tinh này thì cậu ta đi thuê.

Phen này lên tỉnh, Từ Tiểu Bân quyết được ăn cả ngã về không.

Nếu không lấy được mười triệu đã đầu tư về thì Từ Tiểu Bân cứ xác định là chết mất xác, không có đường lùi.

Sau khi về khách sạn rồi đi lên thang máy.

Tôn Hàn không thể nhịn được nữa, đành nói ra điều nghi vấn trong đầu: “Tiểu Bân, đừng nói là em đang làm việc cho chủ của cái trò đầu tư nguyên thạch đấy nhé?”

Từ Tiểu Bân uống không ít rượu nên đã ngà say, song vẫn chưa mất hết lý trí đến mức hỏi gì khai nấy.

Cậu ta cười khà khà rồi đáp: “Anh, anh nói linh tinh gì thế? Sao em lại làm việc cho họ được?”

“Không làm thì tốt, anh chỉ sợ em giúp họ lừa gạt người khác. Chuyện này mà bị quy là lừa đảo thì sẽ phải ngồi tù đấy”.

Tinh!

Cửa thang máy đã mở.

Tôn Hàn đi ra trước rồi nói: “Đi nghỉ sớm đi”.

Rất nhanh, thang máy đã đóng lại.

Còn hai tầng nữa mới đến phòng của Từ Tiểu Bân.

Lúc này, Từ Tiểu Bân đã bị doạ sợ đến mức tỉnh cả rượu, toàn thân lạnh toát.

Cậu ta bị câu nói của Tôn Hàn doạ cho sợ mất mật rồi.

“Chuyện này mà bị quy là lừa đảo thì sẽ phải ngồi tù đấy!”

Từ Tiểu Bân lảo đảo đi về phòng mình, một phút sau bên ngoài đã vang lên tiếng gọi của Dương Dung: “Tiểu Bân, sao giờ mới về? Mở cửa cho mẹ”.

Từ Tiểu Bân ra mở cửa với tâm trạng thấp thỏm.

“Sao thế? Vừa ra ngoài về đã trông như người mất hồn thế này? Chắc Tôn Hàn không đồng ý đầu tư vào nguyên thạch hả?”, Dương Dung quan tâm hỏi.

Trước khi đi, Từ Tiểu Bân đã nói với bà ta là định rủ Tôn Hàn đầu tư nguyên thạch, chỉ cần Tôn Hàn đầu tư vào mười triệu thì cậu ta sẽ trả hết nợ vay nặng lãi.

Dù công ty của Tôn Hàn đang kẹt vốn nên chắc anh khó mà có tiền đầu tư được.

Nhưng nếu biết sẽ kiếm được một khoản tiền lớn thì kiểu gì anh cũng phải nghĩ cách.

Hai mẹ con họ đã nghĩ như vậy.

Dương Dung cũng không phản đối, nếu Tiểu Bân không trả được khoản nợ hơn một triệu kia thì khéo còn mất mạng ý chứ.

Còn Tôn Hàn đầu tư mười triệu vào thứ kia sẽ có kết cục ra sao thì bà ta không quan tâm.

“Tôn Hàn không đầu tư, nhưng con tìm được người khác rồi! Mẹ, không, không sao đâu”, mắt Từ Tiểu Bân loé lên tia cương quyết.

Lừa Diệp Tô và chồng sắp cưới của cô ta đầu tư có thể sẽ bị ngồi tù, nhưng nếu cậu ta không làm vậy thì bên cho vay nặng lãi sẽ ép cậu ta tới đường cùng mất.

Đành phải đánh cược môt phen thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK