Điều này khiến cô ả vừa mừng vừa bất ngờ.
Cô ả làm việc ở đây đã lâu, đương nhiên biết rõ mồm mép đàn ông giỏi lừa gạt cỡ nào. Rất nhiều người đàn ông ba hoa khoác lác trước mặt cô ả, nhưng quay lưng một cái đã không nhớ cô ả là ai nữa rồi.
Khách hàng uy tín như Tôn Hàn thật sự là rất rất hiếm.
Trong phòng riêng.
Tiểu Chu vừa ra sức bóp chân cho Tôn Hàn, vừa nói: “Không ngờ anh Tôn lại đến thật!”
“Thì qua tôi đã bảo sẽ đến mà. Cô cầm lấy chiếc thẻ này đi, lát tôi sẽ ra quầy nạp thêm hai mươi nghìn nữa”, Tôn Hàn nhắm mắt hưởng thụ, tiện thể lấy một chiếc thẻ ra ném cho Tiểu Chu.
Lòng Tiểu Chu vui như nở hoa.
Thế nào là khách sộp?
Đây chứ còn đâu nữa.
Lại kiếm thêm được hai mươi nghìn nữa rồi.
Cô ả đang cầm thẻ trong tay, lát muốn làm gì thì làm.
“Cảm ơn anh Tôn, cảm ơn anh Tôn!”
Tiểu Chu cảm ơn lia lịa.
Tôn Hàn cười rồi từ tốn nói: “Sao rồi, cô đã có thêm manh mối gì về chuyện của Tiểu Hoa và Tiểu Vũ chưa? Nếu không có thì thôi mai tôi không đến nữa đâu”.
Tiểu Chu câm nín.
Cô ả không hiểu sao người có tiền toàn có tính cách lạ lùng thế nhỉ.
Một người đẹp nóng bỏng đang ở ngay trước mắt cũng không thu hút anh hơn sao?
Sao cứ để ý tới hai người đã chết làm gì.
Nhưng cô ả có nghe ngóng được ít tin tức thật.
Để khơi gợi hứng thú của anh Tôn này, cô ả cắn răng kể luôn.
“Anh Tôn, để thoả mãn tính hiếu kỳ của anh, em đã mạo hiểm khả năng bị đuổi việc để đi hóng tin cho anh đấy! Nên em đã nghe được thêm ít chuyện, nhưng anh nhớ phải giữ bí mật, không là chết em luôn!”
Nghe vậy, Tôn Hàn híp mắt lại với vẻ ngẫm nghĩ.
Sau đó, anh bình tĩnh nói: “Nói đi!”
“Em nghe một chị em khác kể là trước khi Tiểu Vũ và Tiểu Hoa xảy ra chuyện, bọn họ thường xuyên qua lại với một tên lưu manh, còn thường xuyên trốn việc đi ăn đêm với tên đó nữa mà”.
Tiểu Chu kể một cách thần bí.
“Kể tiếp đi!”, Tôn Hàn nói.
“Tên lưu manh đầu sỏ đó tên là Trương Tam, tên thật là gì thì em không biết. Hắn cũng khá có bối cảnh ở Ma Đô đấy, quen biết đủ thể loại người luôn. Nói chung cũng có thể coi là một nhân vật có máu mặt”.
“Anh Tôn, em chỉ biết có thế thôi, nhưng tốt nhất anh đừng lo chuyện bao đồng, Trương Tam đó không dễ chọc vào đâu”.
Tiểu Chu chỉ nghe ngóng được có vậy, chứ không dám mạo hiểm thêm.
Nếu gây ra phiền phức gì thì rất rách việc.
“Trương Tam?”
Tôn Hàn ghi nhớ cái tên này.
Nhưng nếu lời Tiểu Chu nói là thật thì cảnh sát ở đây chưa chắc đã điều tra ra Trương Tam trong vụ này được.
Cụ thể hơn nữa thì anh không rõ.
Nhưng ít ra vẫn hơn là không biết gì.
Kẽo kẹt!
Đúng lúc này, cửa bị đẩy mở.
Một bóng người len lén chạy ngay vào.
Tôn Hàn và Tiểu Chu đều liếc mắt nhìn.
“Chị Tiểu Ảnh”, Tiểu Chu nhìn vị khách không mời đó rồi ngạc nhiên hô lên.
“Xuỵt!”
Lâm Tiểu Ảnh giơ tay ra hiệu im lặng.
Sau đó, nhỏ giọng nói: “Tôi làm phiền một chút, đang phải trốn”.
Ngay sau đó, bên ngoài đã vang lên giọng nói giận dữ: “Tiểu Ảnh đâu? Sao mất tăm rồi?”
“Anh Lý, Tiểu Ảnh mấy hôm nay không được khoẻ nên có đến đây đâu”.
Có ai đó giải thích, chắc là quản lý ở đây.
“Khốn kiếp! Đàn em của tao bảo tận mắt thấy Tiểu Ảnh đến đây mà, lẽ nào nó hoa mắt chắc? Mau gọi Tiểu Ảnh ra đây, không thì đừng có trách!”
“Anh Lý, em lừa anh làm gì! Tiểu Ảnh không ở đến thật mà, dù có đến thì chắc cũng có việc gì đó rồi đi luôn rồi! Anh không tin thì cứ tìm đi”.
“Được, tao tìm, để tao lôi Tiểu Ảnh ra cho mày xem”.
Hai giọng nói có vẻ đã đi xa,
Bấy giờ, Lâm Tiểu Ảnh mới thở phào một hỏi rồi xin lỗi Tiểu Chu: “Tiểu Chu, em cũng biết Lý Hổ có ý gì với chị rồi đấy, để trốn anh ta mà mấy ngày nay chị không đi làm rồi”.
“Em giúp chị một chút được không, tối nay để chị làm thay việc cho em, nhưng vẫn chấm công của em. Em về rồi thì đừng cho ai biết chị đang ở đây”.
Chuyện này…
Tiểu Chu có vẻ khó xử.
Một bên là chấm công thay.
Một bên là khách hàng chịu chi.
Lâm Tiểu Ảnh là ngôi sao ở đây, cô ấy mà muốn khách hàng nào thì không ai tranh được.
Giờ mà để cô ta tiếp xúc với anh Tôn rồi câu mất luôn thì Tiểu Chu còn lại gì nữa?
“Chị Tiểu Ảnh, em…”
Tiểu Chu có vẻ không cam tâm tình nguyện.
“Được rồi, Tiểu Chu, cô cứ giúp người ta đi! Vừa hay hôm nay, tôi cũng muốn đổi nhân viên mát xa, hôm khác tôi sẽ gọi cô sau”.
Tiểu Chu đang định từ chối thì Tôn Hàn đã đồng ý mất.
“Vâng, thế cũng được. Chị Tiểu Ảnh, anh Tôn là khách của em đấy ạ”.
Bất đắc dĩ, Tiểu Chu đành lí nhí nhắc nhở một câu.
“Yên tâm, chị chỉ tránh Lý Hổ thôi”.
Lâm Tiểu Ảnh đáp lại với thái độ vui vẻ.
“Anh Tôn, tối mai em chờ anh nhé!”
Tiểu Chu vẫn chưa yên tâm.
“Rảnh tôi sẽ đến”.
Tôn Hàn lấp lửng nói.
Nếu không vì có chuyện, mà anh suốt ngày cứ đến câu lạc bộ thì cũng không hay cho lắm.
Tiểu Chu đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Lâm Tiểu Ảnh ngồi thay vào chỗ của Tiểu Chu, chuẩn bị mát xa cho Tôn Hàn.
“Lâm Ảnh!”
Tôn Hàn chợt cười nói.
Tối qua, hai người bất ngờ chạm mặt nhau, Tôn Hàn còn thấy ngờ ngợ, nhưng hôm nay gặp lại thì anh đã nhớ ra cô ấy là ai rồi.
Đó chính là cô hoa khôi của lớp cấp ba ngày xưa.
Tôn Hàn chưa học hết cấp ba đã nghỉ, nhiều năm đã trôi qua, ký ức về những ngày tháng học lớp mười của anh cũng phai nhạt dần.
Nhưng anh vẫn nhớ Lâm Ảnh.
Vì cô ấy là hoa khôi!
Phụ nữ trưởng thành sẽ thay đổi rất nhiều, Lâm Ảnh ngày càng trở nên xinh đẹp.
Nhưng Tôn Hàn thấy hơi bất ngờ vì bây giờ, cô ấy lại làm việc ở câu lạc bộ.
Anh nhớ thời còn đi học, thành tích của Lâm Ảnh cũng rất tốt.
“Cậu vẫn nhớ tôi à?”
Lâm Ảnh không hề lúng túng, mà thoải mái nói.
Tối qua, cô ấy đã nhận ra Tôn Hàn rồi nên không có gì ngạc nhiên cả.
“Hoa khôi của lớp thì ai quên được, không ngờ cậu lại ở Ma Đô”, Tôn Hàn thành thật nói.
So với mập mờ, có nhiều điều nói thẳng ra sẽ khiến người khác đỡ ngượng ngập hơn.
Lâm Ảnh hơi cúi đầu xuống rồi nói với vẻ xót xa: “Cũng không ngờ tôi lại làm công việc này đúng không?”
“Ừ, nhưng làm gì là quyền tự do của mỗi người, có sao đâu”.
“Cậu nói dễ nghe quá đấy, cậu cũng thay đổi không ít đâu! Tôi nhớ hồi còn đi học, cậu cứ lầm lì, nhưng giờ thì khác hẳn rồi”.
Lâm Ảnh bất giác nhích lại gần Tôn Hàn rồi cười nói: “À, Tôn Hàn, thật ra trước đó tôi cũng từng lo không biết có chạm mặt bạn học cũ nào ở đây không, vì tốt nghiệp đại học xong, cũng có không ít người đến Ma Đô phát triển sự nghiệp mà”.
“Ví dụ như Lý Trường Thiên, Lăng Siêu, tôi cứ nghĩ mình sẽ gặp họ, nhưng ai dè lại là cậu”.
“Duyên phận thường khó nói mà!”