Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 496: Ngộ nhỡ vợ tôi phát hiện thì sao?

Chẳng lẽ là trùng hợp sao?

Lúc đó Đường Triêu Bính đã nghĩ như thế.

Sao Đỗ Tiên vừa mới nói muốn hợp tác với nhà họ Đường để nuốt trọn dự án đảo Lâm An thì đảo Lâm An lại xảy ra chuyện.

Đỗ Tiên chỉ là một người phụ nữ cỏn con, chị ta không có cái gan và cũng không có sức mạnh để làm việc đó.

Mọi việc đã xảy ra rồi, Đường Triêu Bính cảm giác có lẽ chẳng mấy thôi mà Đỗ Tiên sẽ đến tìm ông ta, cũng không ngồi yên được nữa.

Ông ta liền cho người đi nghe ngóng.

Mà vừa nghe ngóng ông ta đã giật nảy mình.

Kẻ chống lưng cho Đỗ Tiên có thể sống thuận lợi ở Ma Đô này không phải ai khác mà chính là thị trưởng Ninh Quảng Sênh!

Thậm chí ông ta còn lờ mờ đoán ra, Đỗ Tiên có thể là người phụ nữ của Ninh Quảng Sênh.

Như thế thì cũng không khó giải thích việc một người phụ nữ không có gia thế như Đỗ Tiên lại có thể làm ăn thuận lợi như thế ở Ma Đô.

Có mối quan hệ này, cho dù là Đường Triêu Bính cũng không dám xem nhẹ chị ta.

Mấy ngày sau Đỗ Tiên liền tới, vẫn nói về dự án đảo Lâm An.

Chỉ với một mình Đỗ Tiên thì không nuốt trọn được dự án đó, chị ta cần một đối tác!

Ma Đô trừ nhà họ Ninh, trong số ba gia tộc còn lại thì nhà họ Diệp và nhà họ Đậu là gia tộc chuyên kinh doanh bất động sản, không tiện hợp tác.

Mà nhà họ Đường gần đây do bị ảnh hưởng bởi chuyện sức khỏe của Đường Triêu Bính mà có xu thế tuột dốc, đó chính là đối tượng tuyệt vời mà Đỗ Tiên nhắm tới.

Lần đó vẫn không có kết quả gì.

Đường Triêu Bính có bản năng tránh cái hại, việc của đảo Lâm An đã bị làm ầm lên quá nhiều mà nhà họ Đường còn nhận nữa thì chẳng khác gì tự rước rắc rối vào người!

Thế nên Đường Triêu Bính không đồng ý mà cũng không từ chối.

Ngay hôm nay, kết quả mà hội nghị bộ Thương mại đưa ra là trong vòng năm ngày phải điều tra rõ chân tướng về vụ án chôn xác, nếu không sẽ thu hồi dự án khai thác đảo Lâm An của công ty bất động sản Diệp Thị. Đợi khi nào mọi chuyện ổn định thì sẽ chọn công ty khác tiếp tục khai thác.

Đường Triêu Bính biết rằng đã đến lúc ông ta phải đưa ra quyết định.

Tuy dự án đó đem lại lợi ích lớn, hơn nữa nhà họ Diệp đã đổ biết bao nhiêu tiền vào, nếu nhảy vào thì đúng là chiếm được món hời lớn.

Nhưng lợi ích dù có lớn đến đâu thì Đường Triêu Bính vẫn luôn cảm thấy hợp tác với Đỗ Tiên là đang chơi với lửa.

Hai chân ông ta đã tàn tật, nhà họ Đường cũng chẳng có nhân tài kiệt xuất nào. Hơn nữa người đứng sau Đỗ Tiên là Ninh Quảng Sênh, bao nhiêu lý do như thế khiến Đường Triêu Bính không muốn tham gia.

Nhưng Đỗ Tiên sẽ bỏ qua cho ông ta sao?

Vốn Đường Triêu Bính còn đang do dự, không ngờ Đường Minh Phong lại gây ra chuyện này!

Đang làm cái gì vậy chứ, sóng trước còn chưa ngơi mà sóng sau đã ập đến!

"Đừng nói là cháu nói luôn chống lưng của Đỗ Tiên cho Tôn Hàn biết rồi đấy nhé?"

Đường Triêu Bính hỏi để còn biết Tôn Hàn đã nắm được bao nhiêu.

Đường Minh Phong rụt cổ, tủi thân nói: "Cái này cũng không trách cháu được, chính Tôn Hàn tự phân tích ra Ninh Quảng Sênh, không phải là cháu nói ra!"

"Hừ! Nếu không phải cháu tiết lộ manh mối thì Tôn Hàn có thể phân tích ra được à? Đường Minh Phong ơi Đường Minh Phong, ông phải làm gì với cháu đây!"

Đường Triêu Bính hừ lạnh.

Tôn Hàn cũng không phải thần tiên, nếu Đường Minh Phong không tiết lộ tin tức thì sao Tôn Hàn có thể đoán ra được.

Chẳng cần phải nghĩ Đường Triêu Bính cũng biết, Đường Minh Phong đã nói hết những thứ mình biết cho Tôn Hàn.

"Ông nội, giờ phải làm thế nào bây giờ? Nếu Đỗ Tiên biết chúng ta làm lộ chuyện của chị ta thì liệu chị ta có đối phó với nhà họ Đường không?", Đường Minh Phong bắt đầu hối hận.

Biết thế lúc Tôn Hàn hỏi anh ta có biết Trương Tam không anh ta đã chối bay rồi.

Nhưng lúc đó anh ta không nghĩ nhiều, chỉ một tên Trương Tam cỏn con mà thôi thì chẳng đáng gì.

Nhưng anh ta đã bất cẩn nói mình biết, Trương Tam không phải là tay sai nhà họ Đậu mà là đàn em của một người phụ nữ tên Đỗ Tiên.

Mà sau đó...

Khốn kiếp thật, Tôn Hàn quá nhạy bén, hỏi mãi rồi hỏi ra được Ninh Quảng Sênh.

Đường Triêu Bính hít sâu một hơi, nói: "Cũng chỉ biết chuyện Đỗ Tiên đã từng tới nhà chúng ta thôi, cũng không phải chuyện lớn gì, cho dù có biết Đỗ Tiên có ý định hợp tác với nhà họ Đường để khai thác dự án đảo Lâm An thì cũng chẳng phải chuyện gì đen tối".

"Bây giờ chuyện quan trọng nhất là tại sao Tôn Hàn lại quan tâm đến việc đảo Lâm An như vậy! Cậu ta tới Ma Đô rốt cuộc vì mục đích gì?"

Nếu không làm rõ mục đích của Tôn Hàn thì Đường Triêu Bính không thể biết tiếp theo nên làm thế nào.

Nhưng nếu Tôn Hàn cố ý muốn soi mói thì lần này Đường Minh Phong đã gây ra họa lớn rồi!

Có lẽ Đỗ Tiên không đáng sợ, nhưng Ninh Quảng Sênh thì lại là một nhân vật vô cùng đáng sợ ở Ma Đô.

"Vậy ông nội ơi, chúng ta phải làm thế nào đây?", Đường Minh Phong lau mồ hôi trên trán.

"Cháu có lưu lại cách liên hệ với Tôn Hàn không?", Đường Triêu Bính hỏi.

Đường Minh Phong vội nói: "Có lưu số điện thoại, là Tôn Hàn chủ động lưu!"

Đường Triêu Bính kêu lên một tiếng, tên này quả nhiên muốn gài người ta đến cùng.

Tôn Hàn cố ý để lại số điện thoại là để Đường Triêu Bính hẹn anh!

"Đưa số điện thoại cho ông, ông sẽ hẹn cậu ta. Haizz, nếu không phải do cháu thì ông thực sự không muốn gặp Tôn Hàn đâu!"

Đường Triêu Bính bực mình nói.

Hai chân ông ta bị Tôn Hàn sai người đánh gãy, ông ta muốn gặp Tôn Hàn mới là lạ!

Nhưng mà...

Đôi mắt đục ngầu của Đường Triêu Bính chớp chớp, sau đó đột nhiên nghĩ có khi đây là một cơ hội.

Ông ta nhìn Đường Minh Phong mềm yếu vô dụng, thầm lắc đầu trong lòng.

Ông ta đã cho đứa cháu này cơ hội rồi, nhưng sự thật chứng minh Đường Minh Phong không phải người thích hợp để thừa kế nhà họ Đường!

Người thích hợp nhất chính là Quân Ngạo!

Có lẽ có thể bàn bạc.

....

Ngày hôm sau.

Liễu Phương Phương đã liên lạc với Liễu Thị Long, ông ấy nói rằng sẽ đưa chuyên viên đến Ma Đô sớm nhất.

Việc khai thác đảo Lâm An có nhiều thị phi là do vụ án chôn xác gây ra.

Công ty bất động sản Diệp Thị không thể chứng minh mình không liên quan đến vụ án này, vậy dù thế nào cũng không thể tiếp tục khai thác đảo Lâm An.

Mấy chục tỷ đầu tư trước đó trực tiếp đổ sông đổ bể.

Ngay cả bên thông gia là Liễu Thị Long cũng không thể giúp được.

Họ chỉ có thể bắt tay vào điều tra chân tướng!

Mà Tôn Hàn nhờ có cơ duyên đã tiếp cận được chân tướng.

Buổi trưa, Liễu Phương Phương tới đảo Lâm An. Cô ta muốn hóa thân thành Sherlock Holmes, giúp ông ngoại điều tra vụ án, nhưng cô ta không nghĩ lại xem năng lực của mình đến đâu.

Tất nhiên Tôn Hàn không hề khuyên ngăn.

Dù sao Liễu Phương Phương không tự mình đi điều tra thì sẽ không yên tâm.

Giống như người khác đang bận rộn mà mình lại chẳng biết làm gì, nhưng rảnh ra thì lòng lại không yên.

Thế nên anh cũng mặc kệ.

Ngộ nhỡ Liễu Phương Phương lại điều tra ra cái gì thì sao?

Mà anh đã nhận được cuộc gọi của Lâm Ảnh.

Hai người hẹn nhau ở quán cà phê.

Hôm nay Lâm An không trang điểm quyến rũ như hôm nọ mà mặc một bộ vest trắng trông khá trang trọng, giống dân công sở.

"Tối qua sao cậu không tới khu giải trí? Cậu có biết Tiểu Chu chỗ chúng tôi mong cậu lâu lắm không!"

Vừa gặp là Lâm Ảnh đã trêu.

Tôn Hàn nhếch môi, cố ý nói: "Tôi cũng không thể nào chạy tới khu giải trí suốt ngày được. Ngộ nhỡ vợ tôi phát hiện thì phải làm sao?"

Sắc mặt Lâm Ảnh liền đen sì.

Thấy Tôn Hàn nhắc đến vợ, Lâm Ảnh liền thấy không thoải mái.
Chương 497: Bị coi như máy rút tiền

Cái đồ ăn bám vợ!

Lâm Ảnh thầm mắng trong lòng, nếu cậu đã sợ vợ như thế thì còn chạy tới khu giải trí làm cái quái gì.

Lúc này hảo cảm của Lâm Ảnh với Tôn Hàn gần như đã bằng 0.

Tất nhiên cô ấy cũng quyết định phải bòn rút thật nhiều tiền của Tôn Hàn.

Ban đầu cô ấy cũng muốn phát triển sâu hơn, nhưng Tôn Hàn là một tên ăn bám vợ, còn là một tên đàn ông khốn nạn ăn vụng bên ngoài, loại đàn ông thế này thì phát triển cái gì chứ.

Cô ấy vẫn sẽ phát huy bản lĩnh của mình, kiếm chác khoản tiền lớn.

"Tôn Hàn, cậu đừng có nói với tôi vợ cậu là ác quỷ, sẽ ăn thịt cậu đấy nhé?"

Lâm Ảnh nở nụ cười giả tạo.

"Không đâu", Tôn Hàn mỉm cười.

"Vậy thì được, ngộ nhỡ chúng ta chỉ gặp gỡ giữa bạn học thôi mà vợ cậu lại không vui thì không được hay lắm".

"Hôm nay cậu không bận gì chứ?", Lâm Ảnh nói

Tôn Hàn tò mò hỏi: "Sao hôm nay lại tự nhiên hỏi tôi có bận không?"

"Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi định cứ để nó trôi đi thế này thôi, dù sao tôi cô độc một mình cũng quen rồi".

"Ai ngờ sinh nhật năm nay lại gặp được bạn học cũ là cậu, cậu có thể đón sinh nhật cùng tôi được không?"

"Tất nhiên nếu cậu bận thì thôi".

Lâm Ảnh giơ tay vuốt tóc, tỏa ra khí chất quyến rũ biếng nhác.

Đàn ông mà nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ vô cùng thương xót.

Nhưng Tôn Hàn thì lại thầm cười nhạo, càng lúc càng cảm thấy Lâm An đã chẳng còn đơn thuần như ngày xưa nữa.

Chỉ một cử chỉ bất kỳ thôi đã có thể trêu ghẹo một cách rất vừa phải.

Cô gái thế này cũng không phải phường lương thiện gì.

Lâm Ảnh coi anh là một con mồi sao?

Tôn Hàn vốn định từ chối, nhưng lại chợt nghĩ dù sao mình cũng chẳng có việc gì, thế nên liền đồng ý. Anh tỏ vẻ nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không bận gì, cậu muốn tôi đón sinh nhật với cậu thế nào?"

"Ngoài ra cậu có muốn quà gì không, tôi tặng cho cậu!"

Tặng quà?

Lâm Ảnh thầm cười trong lòng, không bất ngờ chút nào.

Chỉ cần cô ấy nói đến sinh nhật là tên đàn ông nào cũng sẽ nghĩ đến chuyện tặng quà.

Còn việc quà có quý giá hay không thì phải xem người đàn ông đó có muốn có được cô ấy không.

"Cũng không cần phải có quà đâu".

Lâm Ảnh dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.

Đối với Lâm Ảnh, việc ứng phó với tình huống này đã vô cùng quen thuộc.

"Đều là bạn học mà, khách sáo gì chứ!"

Tôn Hàn mỉm cười.

"Vậy...tôi không khách sáo nữa nhé! Nhưng tặng quà gì thì tùy cậu, đâu có ai lại đòi quà người khác chứ?"

Lâm Ảnh nói thế bày tỏ mình sẽ nhận quà.

Còn tặng quà gì, có quý giá hay không thì phải xem Tôn Hàn thế nào.

Nếu như tặng đồ rẻ thì chứng tỏ Tôn Hàn keo kiệt.

Còn nếu tặng quà đắt tiền thì coi như đáng đời Tôn Hàn.

Lâm Ảnh trả lời như vậy đúng là không hề có sơ hở nào.

"Được, uống cà phê một chút rồi chúng ra đi chọn quà".

Tôn Hàn không để tâm, dù anh đã biết lòng dạ Lâm Ảnh thế nào, cũng không cảm thấy thủ đoạn của cô ấy cao siêu đến đâu, dù sao anh cũng không thiếu tiền.

Tiếp đó Tôn Hàn đưa Lâm Ảnh đi chọn quà.

Do Lâm Ảnh ám thị, cuối cùng Tôn Hàn đã tiêu năm mươi nghìn tệ mua cho Lâm Ảnh một bộ đồ make up nổi tiếng.

Để cảm ơn, Lâm Ảnh nhẹ nhàng lướt môi qua gò má Tôn Hàn.

Thái độ mập mờ thế này rất dễ khiến người ta hiểu lầm.

Ví dụ như hiểu lầm rằng Lâm Ảnh có ý với mình.

Tất nhiên Tôn Hàn là người vô cùng tinh ranh, sao anh có thể không hiểu tâm tư của Lâm Ảnh được?

Đồ make up mấy chục nghìn tệ đổi lấy một cái hôn, người ngoài nhìn thế nào cũng thấy là chỉ có lời mà không có lỗ!

"Tôn Hàn này, ừm, tôi có mấy người bạn nói muốn đón sinh nhật với tôi, địa chỉ cũng gửi rồi, tôi phải làm thế nào đây?"

Đã đến bốn giờ chiều, Lâm Ảnh đột nhiên khó xử nói.

Tôn Hàn sững ra, lại diễn trò nữa à?

Anh thuận theo lời của Lâm Ảnh: "Vậy cậu đi ăn sinh nhật với bạn của cậu đi".

"Sao thế được, đã nói là hôm nay sẽ ăn sinh nhật với cậu rồi mà! Ý tôi là...hay là mời bọn họ tới, chúng ta cùng ăn sinh nhật! Dù sao cũng chỉ là một bữa cơm, sau đó mọi người đi quán bar chơi, không tốn nhiều tiền đâu!"

Lâm Ảnh nói xong thì để lộ biểu cảm đáng thương, mở to mắt nhìn Tôn Hàn.

Ý của câu không tốn nhiều tiền chính là muốn Tôn Hàn trả tiền!

Tôn Hàn thấy buồn cười, cô bạn học cũ này đã coi anh là cái máy rút tiền rồi.

"Không sao!"

Tôn Hàn vẫn đồng ý rất thoải mái.

Dù sao thì hôm nay cũng không có việc gì, đi chơi với cô bạn học cũ này không sao.

Coi như là đi trải nghiệm cuộc sống.

Thấy Tôn Hàn gật đầu, Lâm Ảnh liền trở nên bận rộn. Cô ấy không rời chiếc điện thoại trong tay, chẳng mấy chốc mà đã hẹn bảy tám người tới.

Nơi ăn cơm tối là một nhà hàng nổi tiếng ở Ma Đô, bảy tám người đều là những cô gái quyến rũ, ai nấy đều xinh đẹp.

Tôn Hàn nhận ra hai người trong đó là thợ mát xa của khu giải trí.

Tiểu Chu cũng ở đây khiến anh rất bất ngờ.

Đặc biệt là đôi mắt uất ức kia cứ nhìn anh cứ như anh là một tên bội tình bạc nghĩa vậy.

Các cô gái đều thi nhau tâng bốc Tôn Hàn, họ đều khen bạn của Lâm Ảnh đẹp trai quá, hào phóng quá.

Dù sao cũng không mất tiền nên họ thi nhau khen.

Tôn Hàn bật cười ha hả, vẻ mặt rất hưởng thụ nhưng trong lòng thì bình thản vô cùng.

Bữa tối đó không hề rẻ, nhưng đối với nhà hàng cao cấp thế này thì cũng không đắt, tốn hơn năm mươi nghìn tệ.

Tôn Hàn rất tự giác đi quẹt thẻ.

Đôi khi làm một kẻ coi tiền như rác cảm giác cũng khá tốt.

Nhưng màn kịch vẫn chưa kết thúc.

Những người bạn của Lâm Ảnh làm ầm lên đòi đi quán bar.

Khoản chi của nhà hàng đã thế rồi thì khoản chi của quán bar càng không cần nghĩ, chắc chắn sẽ nhiều hơn.

Xem ra ít nhất phải hơn một trăm nghìn tệ.

Lâm Ảnh không chắc chắn Tôn Hàn có tiếc tiền không, thế nên vẫn hỏi một câu thăm dò: "Hay là chúng ta không đi nữa?"

Cô ấy quyết tâm phải vét một món tiền của Tôn Hàn, nhưng phải khiến anh cam tâm tình nguyện bỏ ra mới được.

Nếu như không tình nguyện thì cuối cùng người khó coi sẽ là Lâm Anh!

Lâm Ảnh hiểu rõ điều này.

"Mấy người bạn của cậu vẫn chưa tận hứng, đi chơi tiếp thôi".

Tôn Hàn cười nói, trông như một tên ngốc vô cùng tình nguyện.

Nếu đàn ông bình thường mà nói câu này thì tức là tối nay muốn phát triển thêm.

Lâm Ảnh vô thức nghĩ như vậy, nếu Tôn Hàn đã có tâm tư bất chính với mình thì cũng đừng có trách mình.

Sau khi đi ra từ quán bar thì cô ấy sẽ có cách thoát được, thế nên không hề lo lắng chút nào, cùng lắm là cô ấy sẽ khiến Tôn Hàn say ngất trong quán bar.

Chẳng mấy chốc mà một cô bạn của Lâm Ảnh đã đề xuất một quán bar, mọi người liền đi tới đó.

Sau khi đi vào quán bar, cô bạn đó liền gọi ngay một phòng bao VVIP và mấy bình rượu nổi tiếng.

Ai mà không biết chắc sẽ tưởng cô ta là cô tiểu thư nhà nào cơ!

Còn Lâm Ảnh thì đôi lúc lại mỉm cười với Tôn Hàn và quan sát sắc mặt anh.

Sau khi vào phòng bao, mấy cô bạn của Lâm Ảnh liên tục uống rượu!

Với tửu lượng bây giờ của Tôn Hàn ứng phó vài người còn được, chứ nhiều thế này anh không chấp hết được.

Anh gần như chạy như bay ra khỏi phòng bao, cứ ở trong đó mãi thì sẽ say khướt mất!

"Anh Tôn, anh không sao chứ?"

Tôn Hàn đi ra khỏi nhà vệ sinh thì mới chú ý đến Tiểu Chu đã đi theo mình.
Chương 498: Lý Hổ tìm đến gây phiền phức

"Không sao, nhưng uống nữa thì tôi sẽ say mất".

Thấy nụ cười rạng rỡ của Tôn Hàn, Tiểu Chu không kìm được lòng mình, liền cắn răng nói: "Anh Tôn..."

"Sao thế?"

Thấy Tiểu Chu muốn nói lại thôi, Tôn Hàn cố ý hỏi.

"Thực ra hôm nay không phải sinh nhật của Lâm Ảnh, họ dẫn anh đến quán bar thực ra là vì đã hợp tác với chủ quán bar, họ muốn ăn hoa hồng! Anh đừng có nhìn mấy bình rượu đều ghi giá gần mười nghìn tệ một bình, thực ra đó đều là rượu giả chẳng đáng bao nhiêu!"

"Cô ta, cô ta đang gài bẫy anh!"

Tiểu Chu suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn cắn răng nói ra.

Việc này...

Tôn Hàn không biết tường tận nhưng cũng có thể đoán được.

Anh không tỏ vẻ tức giận mà hỏi với giọng đầy hứng thú: "Vì sao cô lại nói cho tôi biết?"

"Tôi có thể nhận ra Lâm Ảnh có địa vị cao ở khu giải trí, nếu đắc tội với Lâm Ảnh thì e là cô sẽ khó sống ở đó".

"Em, em.... Em không muốn anh Tôn bị lừa!"

Tiểu Chu nói nghe rất có lý.

Nhưng Tôn Hàn tin chắc rằng Tiểu Chu không phục việc khách hàng lớn như anh bị Lâm Ảnh cướp đi.

Những người phụ nữ chốn trăng hoa sao có thể dốc hết lòng vì ai đó.

Nhưng cũng không sao, anh cũng đã hiểu rõ trong lòng rồi.

"Không sao, cô cứ coi như chưa nói gì, tôi cũng coi như chưa nghe thấy gì".

Tôn Hàn tỏ vẻ không quan tâm, cứ như cam tâm tình nguyện làm cái máy rút tiền vậy.

Tiểu Chu cạn lời. Tôn Hàn đã biết mình bị lừa rồi mà vẫn có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đúng là rộng lượng thật đấy!

Hay là anh đã bị Lâm Ảnh mê hoặc ngất ngây, đầu óc không rõ ràng nữa rồi?

Cô ả vẫn không cam lòng.

Tôn Hàn càng tỏ ra không để tâm thì cô ả càng cảm thấy lỗ, ban đầu đây là khách hàng của cô ả mà.

"Anh Tôn, Lâm Ảnh chính là một con điếm, chỉ cần tiêu tiền cho cô ta thì cô ta đối với tên đàn ông nào cũng thế cả!"

"Được rồi, tôi sẽ coi như chưa nghe thấy cô nói gì".

Tôn Hàn chẳng còn kiên nhẫn để nghe nữa, anh quay người đi về phòng bao.

Tiểu Chu đứng đó giậm chân, vô cùng bực bội.

Bốp!

Tôn Hàn còn chưa đi vào phòng bao thì đã thấy cánh cửa bật mở, bên trong không hề có tiếng nhạc.

Tiếng bạt tai giòn tan vang lên, vô cùng rõ ràng.

Bầu không khí vô cùng bí bách.

"Có chuyện gì vậy?"

Tôn Hàn đi vào thì thấy một người đàn ông vạm vỡ đứng giữa phòng bao, mà Lâm Ảnh thì nằm vật ra ghế sô pha, khóe miệng rướm máu, trông vô cùng chật vật.

Thấy Tôn Hàn thì đám bạn Lâm Ảnh liền câm như hến, họ không nghĩ Tôn Hàn có thể giúp được gì.

"Không liên quan đến cậu!"

Người đàn ông không buồn liếc nhìn Tôn Hàn, ông ta tức tối nhìn Lâm Ảnh: "Tiểu Ảnh, cô nghĩ rằng có khu giải trí Tiêu Dương che chở là cô sẽ không sao à?"

"Khốn kiếp, ông đây tiêu một trăm nghìn tệ cho cô để cô tiếp một vị khách quý cho ông đây, thế mà lúc quan trọng cô lại biến mất!"

"Chuyện này mà không nói rõ ràng thì hôm nay cô đừng hòng bước ra khỏi đây!"

"Anh Hổ, tôi không bắt anh tiêu số tiền đó, tôi cũng không đồng ý tiếp khách cho anh!"

Lâm Ảnh lau vết máu trên khóe miệng, nói.

"Khốn kiếp!"

Lý Hổ giơ tay lên định tát nhưng Tôn Hàn đã ngăn lại.

"Ông bạn này, có gì từ từ nói, việc gì phải động tay động chân?"

Tôn Hàn nói rất từ tốn.

Anh đã hiểu đại khái, người đàn ông này chính là Lý Hổ, kẻ Lâm Ảnh muốn trốn ở khu giải trí tối hôm đó.

Xem ra Lý Hổ đã tiêu khá nhiều tiền cho Lâm Ảnh, nhưng lại không xơ múi được gì.

"Liên quan gì đến cậu? Cậu đưa tiền cho cô ta chắc?!"

Lý Hổ nhìn Tôn Hàn, nói không hề nể nang: "Tên kia, tốt nhất đừng có lo chuyện bao đồng!"

"Tiền nong thôi mà, bao nhiêu tiền để tôi đưa cho".

Tôn Hàn nhìn Lâm Ảnh vô cùng chật vật, liền tiện đà nói.

Đôi mắt Lý Hổ liền chuyển động liên tục, ông ta nở nụ cười gian xảo: "Cậu trả tiền à?"

"Được lắm! Tại con điếm Lâm Ảnh chạy ngay lúc quan trọng nên ông đây đã mất vụ làm ăn mấy triệu tệ đấy!"

"Tôi không đòi cậu mấy triệu tệ, cậu đưa tôi một triệu là tôi sẽ bỏ qua cho cô ta!"

"Đưa tiền thì tôi đi, không có tiền thì cút xa cho ông đây!"

Lâm Ảnh không bình tĩnh nổi nữa, tức giận nói: "Anh Hổ, anh quá đáng vừa thôi!"

"Im mồm!"

Lý Hổ quát lớn, sau đó nhìn Tôn Hàn: "Sao hả, có đưa không?"

"Anh Tôn, Lâm Ảnh là một kẻ lừa đảo, bây giờ anh tin rồi chứ?"

"Loại như như cô ta không xứng để anh đưa tiền!"

Đột nhiên Tiểu Chu đi vào sau hét lớn.

Tất cả mọi người trong phòng bao đều nhìn cô ả.

Không ai ngờ vào lúc quan trọng thế này mà Tiểu Chu sẽ chui ra đâm chọc.

Nếu lúc này Tôn Hàn mà không giúp Lâm Ảnh thì không biết Lâm Ảnh sẽ bị xử lý như thế nào.

Tôn Hàn coi như không nghe thấy lời Tiểu Chu, anh đồng ý rất nhanh: "Chỉ là một triệu tệ thôi mà, tôi trả giúp cô ấy".

"....."

Lý Hổ trợn tròn mắt, đưa thật này!

Sau đó ông ta mừng như điên, nếu có người đưa tiền thì cái gì cũng dễ bàn!

Một triệu tệ đâu có ít.

Lâm Ảnh đột nhiên vô cùng cảm động.

Cô ấy không thể ngờ Tôn Hàn bị cô ấy coi như máy rút tiền lại sẵn sàng trả một triệu tệ cho cô ấy!

"Lý Hổ, ông làm cái gì đấy, định đập nát quán của tôi đấy à?"

Ngay lúc này, giọng nói cười đùa của một người đàn ông vang lên.

Nghe thế Lý Hổ vô thức quay người, sau đó nở nụ cười nhìn người mới tới: "Anh Ba nói gì vậy, dù có thế nào tôi cũng đâu dám đập quán của anh Ba! Tôi chỉ gặp phải một con đàn bà đê tiện nên phải dạy dỗ một trận, không là bực mình lắm!"

"Anh Ba yên tâm, tôi sẽ trả hết tổn thất trong phòng bao này!"

Có thể nhận ra Lý Hổ vô cùng cung kính với người được gọi là anh Ba.

"Anh Ba!"

"Anh Ba!"

Mấy người Lâm Ảnh đều gọi người đó như vậy.

Tôn Hàn cũng nhận ra người đó, là Trương Tam!

"Dạy dỗ cái gì, tôi kinh doanh quán bar coi trọng nhất là hòa khí. Lý Hổ, ở bên ngoài ông thế nào tôi không biết, nhưng ở trong quán bar của tôi thì đừng có gây chuyện!"

"Cút đi!"

"...."

Lý Hổ vô cùng kinh ngạc: "Anh Ba, tôi..."

Ông ta còn chưa lấy được một triệu tệ!

"Cút!"

Nhưng Trương Tam chỉ lạnh lùng thốt ra một chữ.

Lý Hổ giật bắn mình, không dám đòi một triệu tệ nữa mà không cam lòng cuốn xéo.

Tất cả đều bất ngờ, họ không nghĩ Trương Tam sẽ đứng ra bảo vệ họ.

Lúc này Trương Tam đi đến trước mặt Tôn Hàn, mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là Trương Tam, ông chủ của quán bar này! Tối nay tôi bao hết chi phí của phòng bao này, coi như quen thêm một người bạn!"

Nghe thế cả phòng bao đều không thể tin được, kể cả Lâm Ảnh.

Trương Tam làm thế là vì Tôn Hàn!

"Anh biết tôi sao?"

Tôn Hàn tò mò hỏi.

Trương Tam sao lại giúp anh vô duyên vô cớ như thế.

"Tôi đã từng gặp anh Tôn ở bữa tiệc sinh nhật của cô Ngô, tôi nhớ anh đi cùng cậu Diệp!"

Trương Tam cười nói

Shhh!!!

Mọi người đều hít sâu một hơi.

Ngô Du Du là cô tiểu thư nhà danh gia vọng tộc ở Ma Đô!

Người có thể tham dự bữa tiệc sinh nhật của Ngô Du Du thì chắc chắn thân phận không tầm tường, bất cứ ai trong số đó cũng có thể xử lý Lý Hổ như xử lý một con chó.

Mà Lâm Ảnh lại định vét tiền của một nhân vật thể này!
Chương 499: Tối nay đi đâu?

Lâm Ảnh cũng vô cùng kinh ngạc.

Cô ấy làm việc ở khu giải trí, đã từng lừa rất nhiều tên ngốc.

Nhưng cô ấy rất biết nhìn người, không phải ai cũng lừa.

Nếu như ngu xuẩn đi lừa Lý Hổ thì không phải tự rước phiền phức vào người sao?

Lần trước Lý Hổ gọi Lâm Ảnh đi tiếp rượu, nhưng lúc đó chỉ nói là đi tiếp rượu chứ không nói gì khác.

Mà Lý Hổ cũng tình nguyện bỏ tiền ra.

Sau đó Lâm Ảnh mới biết Lý Hổ bảo cô ấy đi ngủ với khách!

Cô ấy đâu phải người phụ nữ của Lý Hổ, sao lại phải đồng ý cơ chứ?

Thế nên Lâm Ảnh lúc đó liền giả vờ đi vệ sinh rồi chuồn mất.

Gần đây vì trốn Lý Hổ mà thậm chí Lâm Ảnh không dám đi làm thường xuyên.

Đã mấy ngày trôi qua, Lý Hổ không đến tìm cô ấy nên Lâm Ảnh nghĩ rằng đã không sao rồi.

Tối nay bị Lý Hổ tóm được, thấy ông ta hùng hổ như thế Lâm Ảnh liền biết e là không hay rồi.

Nhưng không ngờ Tôn Hàn lại giúp cô ấy giải quyết.

Điều bất ngờ nhất chính là người bạn học cũ của cô ấy lại có tư cách tham gia bữa tiệc sinh nhật của Ngô Du Du!

"Xin hỏi anh đây tên gì?"

Trương Tam vẫn rất muốn làm quen.

"Tôn Hàn".

"Anh Tôn à, đây là danh thiếp của tôi, chỉ cần anh Tôn còn ở Ma Đô thì có việc gì cứ gọi cho tôi. Nếu tôi có thể giúp được thì chắc chắn sẽ không chối từ".

"Tôi sẽ bao tất cả chi phí tối nay!"

Trương Tam khách sáo lấy danh thiếp ra.

Tôn Hàn cũng không từ chối, anh mỉm cười nhận lấy: "Chắc chắn rồi!"

"Ừm, tôi sẽ đánh tiếng bên Lý Hổ để ông ta không gây rắc rối cho cô gái này nữa".

"Phải rồi anh Tôn, anh có hứng thú uống riêng với tôi vài ly không?", Trương Tam đưa ra lời mời.

Hắn chỉ nói một câu thôi đã giải quyết được rắc rối của Lâm Ảnh.

Kẻ đến chỗ Trương Tam không thể hoành hành ngang ngược được.

Nếu hắn đã nói sẽ khiến Lý Hổ không gây phiền phức cho Lâm Ảnh thì chắc chắn chuyện đó sẽ không xảy ra.

Nghe thế Lâm Ảnh và mấy cô gái đều thở phào nhẹ nhõm.

Đúng là gặp được quý nhân!

Nhưng quý nhân này chắc chắn là Tôn Hàn.

Nếu không có Tôn Hàn thì Trương Tam sẽ không nói như vậy!

Mấy người bạn của Lâm Ảnh đều nhìn Lâm Ảnh bằng ánh mắt kỳ lạ.

Họ cứ như đang nói cô coi người ta là tên ngốc để đào mỏ, thế mà người ta còn giúp cô giải quyết rắc rối lớn kìa!

"Được, vậy anh Trương sắp xếp địa điểm đi".

Tôn Hàn thấy rất bình thường, Trương Tam muốn nói chuyện riêng với anh, mà vừa hay anh cũng muốn nói chuyện riêng với Trương Tam.

"Mời đến văn phòng của tôi!"

"Mời!"

Anh theo Trương Tam đến văn phòng.

Trương Tam lấy một bình rượu trên giá rượu xuống, nhìn thôi đã biết không hề rẻ.

"Sếp Trương, anh chủ yếu kinh doanh quán bar sao?"

Tôn Hàn vừa liếc nhìn xung quanh vừa cười hỏi.

"Cũng không hẳn, nghề chủ yếu của tôi là giúp người ta giải quyết rắc rối!"

Trương Tam rót một ly rượu đưa cho Tôn Hàn, sau đó nói với giọng sâu xa.

Giải quyết rắc rối, chính là nhận tiền rồi giúp người ta xử lý vấn đề!

Thực ra nghĩ cũng phải, quán bar của Trương Tam nhìn có vẻ kinh doanh khá tốt, nhưng lại nằm ở khu vực cạnh tranh cao, áp lực cũng lớn, chưa chắc đã kiếm được nhiều tiền.

Thế nên chắc chắn sẽ có làm ăn thêm công việc khác.

Tất nhiên Tôn Hàn cũng rõ ràng, công việc của Trương Tam là làm việc cho hai công ty bất động sản, phụ trách di dời mặt bằng.

Tôn Hàn chẳng hề xa lạ gì với cái tên Trương Tam.

"Anh Tôn à, tôi mạo muội hỏi một câu, anh có quan hệ gì với cậu Diệp thế?"

Trương Tam tò mò hỏi.

Cậu Diệp ở đây chính là Diệp Tiên Duyệt.

"Nói thế nào nhỉ, anh đã từng nghe đến công ty bất động sản Long Phong chưa?"

Đôi mắt Tôn Hàn chuyển động, anh đột nhiên nói.

Việc này...

Trương Tam sững ra, sau đó ánh mắt nhìn Tôn Hàn càng thêm nghiêm túc.

"Làm gì có ai dám nói chưa từng nghe đến công ty bất động sản Long Phong, không biết anh Tôn là ai trong nhà họ Tôn..."

Công ty bất động sản Long Phong là một ông lớn trong ngành bất động sản ở Hoa Quốc!

Mà ông chủ của công ty bất động sản Long Phong vừa hay cũng họ Tôn!

Trương Tam đã tự nghĩ ra rất nhiều thứ, khả năng cao Tôn Hàn này chính là người nhà họ Tôn thuộc công ty bất động sản Long Phong!

"Tôi không phải con cháu trong nhà họ Tôn, nhưng tôi cũng có chút quan hệ họ hàng với Tôn Phát Tài, thế nên làm một giám đốc trong công ty bất động sản Long Phong, thực ra cũng gọi là có một chức vụ".

Tôn Hàn phất tay nói.

Anh nói cũng không sai.

Tôn Phát Tài, ông chủ của công ty bất động sản Long Phong được gọi là thần tài!

Đó là ông lớn ngành thương nghiệp trong nước!

Mà Tôn Phát Tài cũng là đứa cháu có chút quan hệ họ hàng với Tôn Vượng Thịnh.

Mỗi năm ông ta đều sẽ đến Thượng Kinh thăm Tôn Vượng Thịnh, đây cũng là điều hợp tình hợp lý.

Công ty bất động sản Long Phong muốn kiếm tiền trong nước thuận lợi thì làm sao mà không có chống lưng được?

Mà nếu không bám chặt cây đại thụ là Tôn Vượng Thịnh thì Tôn Phát Tài còn có thể trông cậy vào ai?

"Chẳng lẽ anh Tôn là...người của nhà họ Tôn ở Thượng Kinh?"

Nhưng Trương Tam hình như biết khá nhiều về công ty bất động sản Long Phong, hắn thử hỏi, nhưng cũng đã chạm đến sự thật.

Tôn Hàn híp mắt, cười nói: "Sếp Trương đúng là người thông minh! Không biết là tại sao anh lại đoán ra được?"

Cái này mà còn cần đoán à?

Lúc nhắc đến Tôn Phát Tài thì Tôn Hàn chẳng hề có chút tôn kính nào, đủ để thấy Tôn Hàn không coi Tôn Phát Tài ra gì.

Người có thể coi nhẹ Tôn Phát Tài đâu thể nào là nhân vật đơn giản được?

Mà việc Tôn Phát Tài là họ hàng của Thủ tướng tiền nhiệm Tôn Vượng Thịnh cũng chẳng phải bí mật gì.

Thế nên cũng chẳng khó đoán.

Trương Tam vô cùng bất ngờ, hắn cứ tưởng Tôn Hàn chỉ là một người bạn của Diệp Tiên Duyệt nên đã gặp thì nể mặt một chút, hóa ra lại gặp được nhân vật lớn!

Bất cứ một người con cháu nào của nhà họ Tôn ở Thượng Kinh tới Ma Đô cũng đều là nhân vật lớn cả!

"Đoán bừa thôi, đoán bừa thôi mà".

"Thực sự không ngờ anh Tôn lại là người của gia tộc lớn của Thượng Kinh, thất lễ rồi!"

Sau khi xác nhận thân phận của Tôn Hàn, Trương Tam càng trở nên khách khí.

"Chỉ có gia thế tốt hơn người khác một chút mà thôi, cũng chẳng phải bản lĩnh gì. Tôi nào có như sếp Trương tay trắng lập nghiệp, đó mới gọi là bản lĩnh!"

Tôn Hàn khiêm tốn nói.

"Gia thế cũng là một loại thực lực. Anh Tôn à, tôi xin cạn ly rượu này! Khi nào có thời gian tôi sẽ mở một bàn tiệc đãi anh Tôn, để anh Tôn cảm nhận được sự nhiệt tình của người Ma Đô chúng tôi!"

"Ha ha, sếp Trương khách sáo quá!"

Sau khi nói một hồi vô thưởng vô phạt, Tôn Hàn liền tạm biệt đi khỏi.

Tối nay chỉ làm quen sơ sơ, không cần phải nói quá nhiều hay hỏi quá nhiều.

Khi Tôn Hàn quay về phòng bao, những người khác đều đã đi hết, chỉ còn lại mình Lâm Ảnh.

"Sao thế, họ đi hết rồi à?"

Tôn Hàn lạnh nhạt hỏi.

"Đi, đi hết rồi!"

Lâm Ảnh nhìn Tôn Hàn, cảm thấy rất chột dạ.

Sau khi đám chị em của cô ấy biết Tôn Hàn là người không thể chọc vào thì đã chuồn về từ lâu rồi.

Tối nay tới quán bar này chính là Lâm Ảnh gọi bọn họ tới để bòn rút tiền của Tôn Hàn.

Nếu Tôn Hàn muốn tính toán với họ thì phải làm sao?

"Ừm, vậy chúng ta đi thôi".

Tôn Hàn không nghĩ nhiều, anh bình thản nói.

Sau khi ra khỏi quán bar, hai người đi bộ trên đường.

Lúc này Ma Đô đã không còn náo nhiệt như lúc khung giờ cao điểm nữa, nhưng cũng không hiu quạnh lắm.

Ánh đèn nê-ông đủ màu sắc, bầu không khí rất tuyệt vời.

"Tối nay chúng ta đi đâu?"

Đi một lát, Lâm Ảnh liền thấy thấp thỏm bất an.
Chương 500: Lâm Ảnh, cậu thiếu tiền vậy sao?

Khi từ quán rượu đi ra, Tôn Hàn đi phía trước, ung dung như đang tản bộ.

Lâm Ảnh theo sát đằng sau, không dám nhiều lời.

Nhưng thực ra cô đang vô cùng căng thẳng.

Vốn Lâm Ảnh đã định tối nay sẽ "đào mỏ" Tôn Hàn một trận ra trò, nhưng cô tin rằng Tôn Hàn không nhận ra ý đồ này.

Vấn đề là Tiểu Chu đã vạch trần ý đồ đó.

Nếu Tôn Hàn không có bản lĩnh gì thì còn tốt. Cùng lắm là ngượng ngùng một phen, rồi sau này không liên lạc nữa.

Dù gì cũng chẳng có quan hệ gì sâu sắc, không liên lạc cũng chẳng sao.

Nhưng Trương Tam kia lại muốn vuốt mặt Tôn Hàn, nếu hắn muốn xử lý Lâm Ảnh thì chỉ cần một câu nói. Điều đó khiến cô cảm thấy vô cùng bất an.

Lâm Ảnh vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý đương đầu với giông bão.

Nhưng sau khi ra ngoài, Tôn Hàn chẳng nói chẳng rằng mà cứ đi thẳng.

Cuối cùng, Lâm Ảnh cũng không chịu được nữa mà lo lắng hỏi:

“Cậu thấy tối nay chúng ta nên đi đâu?”

Tôn Hàn đột nhiên cười đầy ẩn ý.

Lâm Ảnh cắn môi, chần chừ hồi lâu rồi mới dám mạnh dạn nói: “Lần này tôi lừa cậu tiêu tiền là tôi không đúng. Chỉ cần cậu vừa ý thì tối nay cậu muốn xử lý tôi thế nào cũng được! Muốn đi khách sạn cũng ok, tôi không ý kiến gì!”

Nếu Tôn Hàn chịu mở hầu bao thì chắc chắn là vì ham muốn Lâm Ảnh.

Lâm Ảnh cũng đã nghĩ thông rồi, cứ coi như bị chó cắn một lần, đâu có gì to tát.

Dù gì cũng không thể chọc giận Tôn Hàn được!

Nghe xong, Tôn Hàn bật cười hỏi lại: “Đây là điều cậu đang nghĩ sao?”

“Lẽ nào không phải?”

“Tôn Hàn, thực ra ngay từ đầu tôi không định lừa cậu! Nhưng cậu cũng chẳng ra gì, thừa nhận đi”.

"Cậu lấy được cô vợ giàu có, gia đình quyền lực là bản lĩnh của cậu".

"Nhưng cậu cũng chẳng phải đàn ông tốt gì cho cam. Ở ngoài chim chuột, chạy tới club mà không sợ vợ cậu biết hay sao!"

Lúc này Lâm Ảnh không còn kiêng dè việc liệu mình có chọc giận Tôn Hàn không mà thẳng thừng nói.

Theo cô nghĩ, Trương Tam cung kính với Tôn Hàn như vậy cũng là do gia thế khủng của vợ Tôn Hàn.

Nhưng thực sự Lâm Ảnh cũng không nghĩ đến việc lừa Tôn Hàn ngay từ đầu.

Chỉ là sau khi biết Tôn Hàn đã có vợ, Lâm Ảnh cảm thấy anh chẳng khác gì những người khách mà cô đã gặp.

Dù gì Tôn Hàn cũng sẽ bị người khác chặt chém, thế thì cô góp chút phần cũng có sao?

Dù gì cũng không phải hạng tốt đẹp gì.

Nghe xong, Tôn Hàn cảm thấy rất buồn cười.

“Ha ha ha, vậy cậu nghĩ trăm phương ngàn kế lừa tiền của tôi mà cuối cùng người có lỗi lại là tôi sao?”

"Tôi không có ý đó, dù gì cũng là tôi làm sai, tôi nhận! Không phải cậu muốn ngủ với tôi hay sao, vậy tôi thỏa mãn cậu là được chứ gì! Chúng ta cũng đừng lòng vòng mất thời gian, tìm một khách sạn rồi thuê phòng đi, giải quyết càng nhanh càng tốt!"

"Từ mai trở đi, chúng ta là hai người xa lạ!"

Mặt Lâm Ảnh không cảm xúc, nói thẳng luôn vấn đề.

Lúc này, đột nhiên Tôn Hàn không cười nữa mà hơi nghiêm mặt lại, nói: "Thực ra không cần Tiểu Chu nhắc nhở thì tôi cũng biết cậu muốn lừa tôi, chẳng qua là tôi không muốn tính toán mà thôi".

"Nói trắng ra, tối nay cậu và mấy người bạn của cậu có uống đến bất tỉnh nhân sự thì cũng chẳng tiêu tốn nổi bao nhiêu tiền của tôi".

"Lâm Ảnh, nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về, rồi chúng ta ai đi đường nấy".

Dứt lời, Tôn Hàn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm nói: "Tối nay rất vui!"

Lâm Ảnh: "..."

Bị người ta lừa tiền mà vẫn vui được sao?

Não úng nước hay sao?

"Thực sự cậu không cần tôi phải ngủ với cậu sao?"

Lâm Ảnh nghi ngờ hỏi lại.

"Cậu cho rằng cậu rất xinh đẹp, tất cả mọi đàn ông trên đời đều muốn ngủ với cậu sao?"

Tôn Hàn tỏ vẻ khinh thường.

"Cậu không ân hận là được rồi".

"Nhà tôi ở gần khu Đông Tam, đi bộ tới đó phải bốn mươi phút..."

"Dẫn đường".

Sau đó, hai người họ đi về phía nhà của Lâm Ảnh.

Tảng đá trong lòng đã được bỏ xuống, Lâm Ảnh cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cô cũng bắt đầu đánh giá Tôn Hàn kỹ hơn.

Lâm Ảnh bắt đầu tò mò về người bạn cũ rất kiệm lời năm xưa, tò mò Tôn Hàn là người như thế nào.

Rõ ràng biết Lâm Ảnh định lừa mình mà Tôn Hàn lại giả vờ như không biết gì cả.

Lại còn không ham muốn có được cô, thật vô lý!

Hơn nữa, Lâm Ảnh không dám nói mình đẹp ngang minh tinh, nhưng cũng có thể nói rất tự tin vào ngoại hình của mình.

Vậy mà Tôn Hàn không động lòng chút nào sao?

"Này, bạn học cũ! Cậu, vợ cậu là ai vậy?"

Lâm Ảnh không biết phải nói chuyện gì, nên bất giác nhắc đến vợ Tôn Hàn.

Lâm Ảnh cho rằng mình là người biết rõ gốc gác của Tôn Hàn. Cho dù những năm nay Tôn Hàn làm ăn phát đạt thì cũng chỉ tới một giới hạn nhất định thôi.

Nhưng để có thể tham gia tiệc sinh nhật của Ngô Du Du - nhân vật nổi đình nổi đám ở Ma Đô này thì làm ăn khấm khá thôi vẫn chưa đủ điều kiện.

Thế thì khả năng lớn nhất chính là Tôn Hàn cưới được một cô vợ rất lợi hại.

"Cô ấy à, là tiểu thư khuê các!"

Tôn Hàn thuận miệng đáp.

"Có đẹp không?"

"Đẹp!"

"Đẹp bằng tôi không?"

"Đẹp hơn cậu".

Lời Tôn Hàn nói là sự thật, từ thời đi học Lâm Ảnh đã là hoa khôi, sắc vóc không phải bàn.

Nhưng nếu so với Liễu Phương Phương thì vẫn còn khoảng cách lớn.

Chỉ riêng khí chất tiểu thư cành vàng lá ngọc toát ra từ Liễu Phương Phương đã ăn đứt Lâm Ảnh rồi!

"Nếu vợ cậu đã đẹp như vậy thì còn chạy ra ngoài chim chuột làm gì hả?"

Lâm Ảnh không hiểu nổi, thắc mắc: "Lẽ nào vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng ra ngoài vụng trộm?"

Tôn Hàn bật cười đáp: "Đầu tiên cậu phải biết tôi đến club của các cậu hai lần nhưng không làm gì sai trái cả. Mấy trò ong bướm, ăn chơi đàng điếm tôi đều không dính vào!"

"Ngoài ra, cuộc hôn nhân của tôi và vợ là một cuộc liên hôn vì lợi ích chứ thực sự tôi và cô ấy không có nhiều tình cảm với nhau".

"Tôi biết cậu đang tò mò điều gì nên cũng giải đáp cho cậu luôn. Thân thế của tôi giống mấy bộ phim truyền hình đó. Thực ra tôi là thiếu gia của một gia tộc tài phiệt!"

Thực ra Tôn Hàn không có nghĩa vụ phải giải thích, nhưng anh cảm thấy nói chuyện với Lâm Ảnh khá thoải mái nên mới vô tư giải đáp thắc mắc của cô.

Cũng là do cao hứng đó mà.

Hơn nữa dáng vẻ ngơ ngơ như bò đeo nơ của Lâm Ảnh thực ra trông cũng khá đáng yêu!

"Phụt!"

Lâm Ảnh há hốc miệng hỏi lại: "Cậu là thiếu gia nhà giàu ấy hả?"

"Đúng vậy, không thì cậu nghĩ sao?"

Lý do này cũng có thể chấp nhận được.

Nhưng nếu thực sự là như vậy thì việc Lâm Ảnh định lừa gạt Tôn Hàn lại càng không đúng rồi.

Vốn Lâm Ảnh nghĩ dù gì Tôn Hàn cũng chẳng phải loại đàn ông tốt đẹp gì, sao lại không được lừa anh cơ chứ?

Nhưng thực tế, đó hoàn toàn là suy đoán chủ quan của cô.

"Thực sự xin lỗi cậu, bạn học cũ!"

Lâm Ảnh thành khẩn xin lỗi.

"Không cần đâu, chỉ là chút tiền mọn mà thôi".

"Hơn nữa, tiền chầu rượu tối nay là Trương Tam mời!", Tôn Hàn chẳng coi đây là chuyện gì lớn.

Lâm Ảnh cạn lời, nói chuyện với Tôn Hàn nhiều khi rất bực mình.

Chỉ là chút tiền mọn mà thôi!

Nếu không phải vì tiền thì Lâm Ảnh có phải chạy đến nơi như club để làm việc không?

Nếu đồn ra ngoài, ai cũng sẽ nghĩ cô là người phụ nữ không trong sạch.

"Nếu như có một người đàn ông một năm chịu cho tôi mấy triệu tệ thì tôi cũng vui lòng để người ta bao nuôi! Tôn Hàn, cậu nhiều tiền như vậy, hay là cậu nuôi tôi đi".

Khi sắp về đến nhà, Lâm Ảnh đột nhiên nói đùa.

Tôn Hàn sững lại, cau mày hỏi: "Cậu thiếu tiền đến vậy sao?"

Anh thích nói chuyện với Lâm Ảnh. Lâm Ảnh khiến anh cảm thấy dù cô ấy làm việc trong một nơi đen tối như vậy nhưng thực ra lại là một cô gái khá trong sáng và đơn thuần.

Nhưng hình như là do anh nghĩ nhiều quá rồi.

Một người con gái tự nguyện đến những nơi như vậy làm việc mà có thể là một cô gái ngây thơ trong trắng được hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK