Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy nên anh Tôn cảm thấy Y Y không còn là Y Y lúc trước nữa?”

Trần Hương sẽ không nói mấy câu ly gián để làm mâu thuẫn của hai người tăng lên.

Tôn Hàn nhíu mày đáp, “Có lẽ vậy. Nhưng phần lớn vì tôi không thích thói quen hành sự thiếu quyết đoán của Y Y. Sao thế, Y Y nhờ cô tìm tôi à?”

“Hôm nay Y Y có gọi điện kể với tôi, là tôi tự hẹn gặp anh. Anh cũng biết tính của Y Y rồi đấy. Sao cô ấy có thể chủ động cầu xin anh tha lỗi chứ?”, Trần Hương nói bằng giọng nửa đùa nửa thật.

Tôn Hàn nghĩ cũng phải. Với tính cách ngoan cố của Liễu Y Y, chịu cúi đầu mới là lạ.

“Đồ ăn đến rồi đây! Hai vị muốn uống gì không?”, đúng lúc này, ông chủ quầy đồ nướng đã vui vẻ dọn món ra.

“Bia nhé. Anh Tôn thấy được không?”

“Ừ”.

Ông chủ mang một thùng bia đến, cả hai bắt đầu khui ra uống.

Uống được hai chai, Trần Hương ngập ngừng một chút mới lên tiếng, “Anh Tôn này, thật ra anh cũng nên thông cảm cho Y Y. Bây giờ cô ấy là phụ trách của thương hiệu Y Minh Nguyệt, cũng đồng nghĩa với việc điều hành một công ty con quy mô lớn, vấn đề cần suy nghĩ chắc chắn không giống như trước nữa”.

“Như Lâm Đề đấy, anh ta là con trai ông chủ chuỗi cửa hàng Tô Lan, mà chuỗi cửa hàng Tô Lan lại có ba mươi chuỗi trung tâm thương mại lớn ở Tây Nam. Đối với thương hiệu Y Minh Nguyệt sắp ra mắt, đắc tội Lâm Đề đồng nghĩa với chuyện sẽ bị nhiều chuỗi trung tâm thương mại quay lưng”.

“Y Y không thể phớt lờ Lâm Đề, đây không phải là hành vi của một tổng giám đốc đạt tiêu chuẩn”.

Đương nhiên là Tôn Hàn hiểu được đạo lý này.

Nhưng có một số chuyện không thể nhìn theo cách đó.

Thế nên, những lời nói của người hoà giải Trần Hương chẳng có ý nghĩa gì mấy.

Tôn Hàn uống cạn ly bia rồi đổi chủ đề, “Y Minh Nguyện chuẩn bị tổ chức một buổi gặp mặt vào ngày mốt, có nhiều ông chủ của các trung tâm thương mại lớn sẽ tham gia. Theo tôi được biết, Y Minh Nguyệt các cô dự định sẽ ra mắt vào mùa đông, từ đây đến lúc đó còn hơn nửa năm. Bây giờ đã bắt đầu cạnh tranh vị trí kệ hàng, có phải hơi sớm không?”

Trần Hương trả lời, “Đúng là hơi sớm, nhưng cũng vì muốn chuẩn bị chu toàn thôi. Ý định của công ty là giành đủ vị trí kệ hàng trước, sau đó sẽ để thời trang Sâm Uy và quốc tế Phong Hoả thuê lại dùng. Chờ đến khi Y Minh Nguyệt ra mắt thì chỉ cần lấy về sử dụng là được”.

Nói vậy thì Tôn Hàn hiểu rồi, cách làm này cũng không có gì không thoả đáng, phòng trước vẫn tốt hơn.

“Được rồi, ngày mốt tôi sẽ đến tham gia, dùng cách của tôi để nói cho Y Y biết rằng, làm ăn có rất nhiều cách, mà cách thấp kém nhất chính là hạ mình nịnh nọt!”, Tôn Hàn thản nhiên nói.

Trần Hương nghe vậy cũng hiểu anh chuẩn bị ra tay rồi.

Nếu đã vậy thì cô ta không cần nhiều lời làm gì nữa. Dù sao thì năng lực của anh chưa từng làm người ta thất vọng.

Tuy bây giờ Trần Hương đã giữ được tâm thế bình lặng, nhưng vẫn cảm thấy hâm mộ Liễu Y Y lắm.

Cô ta đã tận mắt chứng kiến quá trình Liễu Y Y từ một người học việc, được Tôn Hàn bảo vệ và đưa lên vị trí tổng giám đốc Y Minh Nguyệt như thế nào.

Nếu có một người đàn ông nào đó đối xử với Trần Hương như thế, thì cuộc đời này đã khác.

Tiếc rằng cô ta không phải Liễu Y Y.

“À phải, cô gửi cho tôi số tài khoản nhé, tôi sẽ gửi tặng cô một chiếc xe”, Tôn Hàn bỗng nhiên nói một câu đầy khó hiểu.

Trần Hương sững người.

Vô duyên vô cớ, sao anh lại mua xe cho cô ta?

Chẳng lẽ…

“Tôn Hàn, tôi…”, Trần Hương nghĩ đến một khả năng, gương mặt liền ửng hồng, bối rối chẳng biết nên mở lời ra sao.

“Ý của tôi là thế này, bây giờ cô cũng thấy tình hình giữa tôi và Y Y rồi đấy, có lẽ cô ấy sẽ còn giận tôi rất lâu. Mà tôi cũng chẳng có gì để làm hoà với cô ấy. Tôi mua một chiếc xe cho cô, sau đó thì phiền cô vất vả một chút, khi nào Y Y có việc thì lái xe đưa cô ấy đi nhé”.

“Yên tâm, chiếc xe này là tôi mua cho cô, đương nhiên là tặng cô rồi”.

Trần Hương lại sững sờ, trái tim lập tức trở nên trống rỗng.

Cô ta cứ ngỡ rằng Tôn Hàn đột nhiên có hứng thú với cô ta, muốn cô ta làm người phụ nữ trong bóng tối của anh.

Ban nãy Trần Hương còn băn khoăn, không biết có nên đồng ý hay không.

Trở thành người phụ nữ không danh phận của Tôn Hàn, là điều mà biết bao phụ nữ mong ước.

Trần Hương cũng là người phàm mắt thịt, làm sao có thể kháng cự chứ.

Nhưng hoá ra, cũng chỉ vì Liễu Y Y.

Cô ta thực sự rất muốn hỏi Tôn Hàn, rốt cuộc Liễu Y Y có tài đức gì mà lại khiến anh đối xử tốt đến thế.

“Được!”, Trần Hương nặn ra một nụ cười.

Cô ta được tặng một chiếc xe hơi cơ mà, tất nhiên sẽ tự nguyện làm theo lời anh rồi.

“Ừ, phiền cô nhé”, Tôn Hàn tỏ ý cảm ơn.

Dứt lời, Tôn Hàn cũng bật cười tự giễu. Nói cho cùng, anh vẫn cảm thấy ghen tuông, không muốn nhìn thấy Liễu Y Y ngồi trên xe của người đàn ông khác.

Trong chuyện phụ nữ, hoá ra người đàn ông nào cũng có lòng chiếm hữu.

Tôn Hàn cũng không ngoại lệ.

Điều phiền não nhất là bây giờ anh còn cảm thấy hoang mang về chính tương lai của mình, làm sao có thể hứa hẹn với Liễu Y Y đây?

Cuối cùng, Tôn Hàn uống khoảng bốn chai bia, Trần Hương uống được ba chai thì dừng lại.

Tôn Hàn đích thân đưa Trần Hương lên taxi, rồi đi bộ về khách sạn.

Tắm rửa xong, Tôn Hàn ngồi trước cửa sổ sát đất, lấy điện thoại ra gọi cho Từ Khang Niên.

“Chào cậu!”

Tôn Hàn nhẹ giọng hỏi, “Tình hình ở tỉnh lỵ thế nào rồi?”

Từ Khang Niên đáp, “Sóng yên biển lặng. Xem ra lần này Giang Lệ chuẩn bị đường đường chính chính đấu một trận trên võ đài với cậu để phân định thắng thua rồi”.

Tôn Hàn khẽ gật đầu, cảm thấy cũng bình thường. Giang Lệ là một kẻ tự phụ, không thể lúc nào cũng dùng mấy thủ đoạn bỉ ổi.

Nếu đã đưa ra giao hẹn, Giang Lệ hẳn đã nắm chắc phần thắng, nhất định sẽ không gây sự để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ngừng lại một chút, Tôn Hàn mới nói ra mục đích thực sự của mình, “Ông kiểm tra giúp tôi về việc ngày mốt Y Minh Nguyệt bàn chuyện hợp tác với ông chủ của các trung tâm thương mại nào, lấy hết cho tôi”.

“Đây sẽ là lần cuối cùng tôi dùng quyền lợi của cậu chủ Thiên Cửu môn để làm chuyện riêng”.

Từ Khang Niên trầm ngâm trong giây lát, không phải vì yêu cầu của Tôn Hàn quá khó, mà là vì câu nói này của Tôn Hàn có ý nghĩa rất sâu xa.

“Cậu…”

Từ Khang Niên muốn nói gì đó nhưng lại bị Tôn Hàn ngắt lời, “Đừng hỏi nhiều, cứ làm theo lời tôi đi!”

“Vâng”.

Một ngày trôi qua rất nhanh.

Cách một ngày sau.

Toà nhà độc lập Y Minh Nguyệt.

Những người nổi tiếng đến từ các lĩnh vực khác nhau đã đến nơi, những chiếc xe sang trọng muôn hình muôn kiểu đỗ san sát nhau, khí thế vô cùng.

Người ta không tưởng tượng, đấy chỉ là một công ty mới thành lập chưa đầy nửa năm, còn chưa bước vào thời kỳ có lợi nhuận.

Mặc một bộ Âu phục nữ đầy sang trọng, Liễu Y Y đứng đón khách trước cổng với nụ cười trên môi, còn Phương Minh Nguyệt và Trần Hương đứng ngay sau cô.

“Tổng giám đốc Chư, mời vào trong!”

“Ông chủ La, đúng là khách quý, mời vào ạ!”

“…”

Khi đến nơi, Tôn Hàn không vào thẳng hội trường mà đứng ở một nơi rất xa, ngắm nhìn Liễu Y Y xinh đẹp lộng lẫy kia khiến anh vừa vui mừng, lại vừa thấy xa lạ.

Một Liễu Y Y từng bước trưởng thành, bắt đầu trở thành người phụ nữ mạnh mẽ và toả sáng trên thương trường.

Là do anh đích thân đào tạo nên.

Chẳng qua, Liễu Y Y của bây giờ khiến anh cảm thấy cô đã mất đi vẻ trong sáng ngày xưa.

Tôn Hàn thậm chí còn tự hỏi lòng, rốt cuộc những chuyện mà mình đã làm là đúng hay sai.

Hút xong điếu thuốc, Tôn Hàn sải bước đi về phía toà nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK