Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 385: Liễu Phương Phương kỳ lạ

Quyết định xong, Liễu Phương Phương chỉ cần sai nhân viên làm một bản hợp đồng mới rồi đưa cho Giang Hồi ký tên, là có hiệu lực ngay.

Sau khi lên xe, Liễu Phương Phương bắt đầu nghiêm túc nhìn Tôn Hàn mấy lượt, “Không ngờ năng lực của anh lại tốt như vậy. Trước đây anh từng làm nghề gì thế?”

Nói thật lòng, nếu không nhờ Tôn Hàn, cô ta thực sự không nghĩ đến việc có thể có một bản hợp đồng ổn thoả như vậy.

Đối với Lệ Lan, lợi nhuận không phải là thứ quan trọng nhất. Thứ quan trọng nhất là sự bảo đảm và danh tiếng.

Với bản hợp đồng như vậy, tiền đền bù hợp đồng chỉ là thứ yếu, trọng điểm chính là dù Giang Hồi có xảy ra chuyện gì đó vì lý do cá nhân thì Lệ Lan vẫn có thể rũ sạch mọi quan hệ với Giang Hồi.

“Từng lập công ty”, Tôn Hàn đưa ra một câu trả lời khá đơn giản và chung chung.

“Không tốt lắm à?”

Tôn Hàn lại không trả lời câu hỏi này.

Liễu Phương Phương lặng đi một lúc, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ yên lặng lái xe.

Nhưng chỉ giây lát sau, Tôn Hàn đã lên tiếng thắc mắc, “Sếp à, đây không phải là đường về công ty mà?”

“Không về công ty, tôi đưa anh đến một nơi”, Liễu Phương Phương điềm tĩnh đáp.

Đến một nơi?

Nơi nào cơ?

Tôn Hàn ôm mối nghi ngại trong lòng, chờ đến khi đến nơi, lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

Sao Liễu Phương Phương lại đưa anh đến câu lạc bộ?!

Giữa ban ngày ban mặt cơ mà!

“Đi thôi, ngẩn ra đấy làm gì thế?”

Sau khi xuống xe, Liễu Phương Phương vừa cầm túi vừa giục anh.

Tuy Tôn Hàn cảm thấy rất khó hiểu, nhưng đàn ông như anh chẳng lẽ lại sợ người phụ nữ Liễu Phương Phương này, thế là bèn nhấc bước theo sau.

Sau khi vào trong, Liễu Phương Phương gọi một nhân viên mát xa, rồi ném Tôn Hàn vào một căn phòng khác, bảo anh cứ thoải mái tận hưởng, không cần khách sáo.

Cô ta không dặn dò gì khác nữa.

Điều này càng khiến Tôn Hàn không hiểu được Liễu Phương Phương đang nghĩ gì. Vốn dĩ anh nghĩ đến họ câu lạc bộ để gặp khách hàng cơ.

Ai mà ngờ, Liễu Phương Phương lại đến đây để tiêu khiển chứ.

Thật không ngờ một người đoan chính như Liễu Phương Phương cũng có mấy thú vui này.

Chạy đến câu lạc bộ mát xa để thư giãn ngay giữa ban ngày!

Tôn Hàn cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, dứt khoát đánh một giấc ngon lành trong gian phòng riêng. Còn về phần Liễu Phương Phương đang làm gì, chỉ mát xa thôi hay còn ý sâu xa gì khác, thì anh không muốn đoán nữa.

Dù sao thì bây giờ Liễu Phương Phương cũng là vợ chưa cưới của Từ Tiểu Bân chứ nào phải của anh.

Cuộc sống riêng tư của cô ta không liên quan gì đến anh cả.

Tôn Hàn ngủ đến ba giờ đồng hồ, Liễu Phương Phương mới nhờ người sang gọi anh dậy, bảo là có thể đi rồi.

Đi đến trước xe, Liễu Phương Phương lại không ngồi vào ghế lái mà lại ngồi ghế phó lái, đoạn hỏi Tôn Hàn, “Anh biết lái ô tô không?”

“Tôi biết chứ”.

“Thế thì anh xe đưa tôi về nhà nhé. Ban nãy làm mệt quá!”, Liễu Phương Phương vừa day day cổ vừa nói.

Tôn Hàn: “…”

Chữ ‘làm’ này đúng là đầy ẩn ý sâu xa!

Thế là Tôn Hàn ngồi vào ghế lái của chiếc ô tô 7 Series, thành thạo lái xe đưa Liễu Phương Phương về nhà theo địa chỉ mà cô ta đã nói.

Nửa giờ sau, Tôn Hàn đã đưa Tôn Hàn đến trước cổng.

Trước khi Tôn Hàn kịp hỏi ga ra ở đâu, Liễu Phương Phương đã lên tiếng trước, “Sau này anh cứ lái chiếc xe này nhé, khi nào cần thì tôi sẽ nhắn anh đến đón tôi. Còn nữa, tạm thời anh không cần nhúng tay vào công việc của phòng tiêu thụ, chủ yếu là phối hợp làm việc với tôi thôi! Anh cũng biết tôi sắp kết hôn rồi, cần người có năng lực giúp tôi lo liệu công việc của tôi, một mình Lưu Mai làm không xuể, cần thêm anh mới ổn hơn”.

“Hôm nay anh cũng mệt rồi, về sớm nghỉ ngơi đi, không cần đến công ty”.

Không chờ Tôn Hàn kịp phản ứng, Liễu Phương Phương đã quay đi. Bóng lưng thướt tha trước mắt anh, Liễu Phương Phương đưa tay tạm biệt, rồi bước vào toà nhà căn hộ của mình.

Để lại một Tôn Hàn đang ngơ ngác.

Ý của Liễu Phương Phương là anh sẽ trở thành trợ lý kiêm tài xế riêng cho cô ta ư?

Vấn đề là, tuy phải nghe theo lệnh Liễu Phương Phương, nhưng anh vẫn làm phó giám đốc phòng tiêu thụ.

Cô ta cần trợ lý thì tuyển dụng đi.

Sao lại đưa anh lên vị trí này chứ?

Lòng dạ phụ nữ đúng là như mò kim đáy bể, không sao hiểu được.

Tôn Hàn nghĩ mãi không hiểu nên cũng không muốn nghĩ nữa, bèn lái xe rời đi.

Đúng lúc này, Liễu Phương Phương đang đứng trong toà nhà và đưa mắt nhìn anh rời đi, ánh mắt còn mang vẻ áy náy.



Giờ tan tầm buổi chiều.

Thấy căn hộ của Tôn Hàn không đóng cửa, Bạch Cần cũng không gọi cửa mà đi vào thẳng.

Lúc này Tôn Hàn đang nấu cơm. Thấy Bạch Cần xuất hiện, anh cũng không lấy làm lạ, tiếp tục chuyện bếp núc.

Còn Bạch Cần thì đưa mắt nhìn khắp nhà, một lúc sau mới khó hiểu nói, “Tôi còn tưởng tổng giám đốc Liễu đang ở nhà anh!”

“Vì chiếc xe đỗ dưới lầu?”, Tôn Hàn hỏi.

“Ừ, hôm nay anh và sếp đi đâu mà cả ngày không về công ty thế? Làm chúng tôi phải tạm hoãn buổi tiệc chào mừng anh! Còn nữa, sao xe của sếp lại ở chỗ anh vậy?”

Đối mặt với một loạt câu hỏi của Bạch Cần, Tôn Hàn nhất thời không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Chuyện bàn hợp đồng với Giang Hồi chỉ mất cả thảy một giờ đồng hồ.

Thế mà anh lại dành tận ba giờ để ngủ ở câu lạc bộ.

Về phần Liễu Phương Phương giao xe cho mình, Tôn Hàn lại càng không lý giải được.

Anh chỉ đành giải thích một cách đơn giản. Còn về chuyện đi câu lạc bộ thì Tôn Hàn không nói, dù sao cũng liên quan đến danh dự của Liễu Phương Phương.

Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ làm Bạch Cần kinh ngạc, “Anh bảo là, sau này anh sẽ lái chiếc ô tô này của tổng giám đốc Liễu ư?”

Chiếc xe có giá hàng triệu bạc, vậy mà lại dễ dàng để Tôn Hàn lái như thế.

Quan hệ giữa họ là gì đây chứ?

“Nếu cô ấy không rút lại lời đã nói thì có lẽ sau này tôi sẽ lái chiếc xe này”, Tôn Hàn nhún vai đáp.

“Anh nghĩ xem, có khi nào sếp để ý anh không?”, Bạch Cần nói với vẻ bán tin bán nghi.

Để Tôn Hàn đảm nhận chức vị phó giám đốc phòng tiêu thụ để hưởng lương cao, còn không cần làm việc của phòng tiêu thụ, xe cũng giao cho Tôn Hàn.

Cô ta đối xử với anh hơi bị tốt quá.

Nếu không phải là thích thì còn có thể là gì chứ?

“Đừng nói bậy, sếp là người sắp kết hôn rồi đấy!

Tôn Hàn nhắc nhở, đoạn lấy canh trong nồi ra, “Ăn cơm thôi”.

Cùng lúc ấy.

Ở một khách sạn.

Một thanh niên có vẻ ngoài bình thường nhưng ánh mắt vô cùng đang sắc bén đứng giữa đại sảnh, cau mày khi nghe thuộc hạ báo cáo.

“Liễu Phương Phương đã đưa một người đàn ông đến câu lạc bộ Huân Lai trong ba giờ, và để người đàn ông ấy lái xe của cô ấy đi?”, Trương Dương Phi tức giận hỏi.

Thuộc hạ gật đầu đáp, “Là do tôi tận mắt nhìn thấy ạ, thưa cậu chủ Trương!”.

Ngay lập tức, Trương Dương Phi nổi trận lôi đình, “Chết tiệt thật, sao tôi lại không biết Liễu Phương Phương là người phụ nữ lẳng lơ như thế nhỉ! Đính hôn với Tôn Bân đã đành, còn dan díu với đàn ông khác bên ngoài! Ngay cả chiếc xe thích nhất mà cũng đưa cho anh ta lái!”

“Ở trước mặt ông đây thì ra cái vẻ thanh cao khốn kiếp!”

Đúng lúc Trương Dương Phi đang mắng chửi không ngớt thì điện thoại bỗng rung lên.

Vừa cầm điện thoại lên xem, nét mặt của anh ta đã trở nên rất đặc sắc.

Không ngờ lại là Liễu Phương Phương gọi cho anh ta!
Chương 386: Trương Dương Phi thông minh hơn rồi

“A lô, Phương Phương à, sao lại gọi cho anh thế?”

Tuy đang lén mắng chửi Liễu Phương Phương không ra gì, nhưng khi nói chuyện với cô ta, giọng điệu của Trương Dương Phi lại rất dịu dàng và lấy lòng.

Có thể dùng mấy chữ “mặt dày nịnh hót” để hình dung.

Chỉ là giọng nói của Liễu Phương Phương trong điện thoại không hề dễ chịu chút nào, hơn nữa còn là lời chất vấn đầy giận dữ, “Trương Dương Phi, anh sai người theo dõi tôi?!”

Trương Dương Phi thoáng giật mình, lập tức liếc nhìn thuộc hạ như đang hỏi tại sao cậu ta lại để Liễu Phương Phương phát hiện.

Nhưng tên thuộc hạ chỉ trưng ra vẻ mặt vô tội.

“Phương Phương à, sao anh lại sai người theo dõi em được chứ, em đừng đùa nữa”, Trương Dương Phi đành ra sức phủ nhận.

Nhưng Liễu Phương Phương hoàn toàn không tin, chỉ cười khẩy, “Trương Dương Phi, tôi cảnh cáo anh! Nếu anh dám gây bất lợi với Tôn Hàn, tôi sẽ không tha cho anh!!”

Nghe xong câu này, sắc mặt của Trương Dương Phi lập tức tối sầm lại.

Anh ta còn tưởng mặt trời mọc ở đằng Tây, Liễu Phương Phương mới gọi điện cho mình.

Không ngờ cô ta lại vì tên nhân tình kia nên gọi đến để cảnh cáo Trương Dương Phi!

Lửa giận của Trương Dương Phi lập tức bốc lên, “Liễu Phương Phương, cô sắp kết hôn với Tôn Bân rồi, vậy mà lúc này còn dám tìm đàn ông khác! Tôi thấy cô cũng đâu phải loại người thanh cao gì! Nhưng ông đây thật sự không hiểu, nếu đã không thích Tôn Bân, sao cô còn đồng ý lấy anh ta!”

“Còn nữa, tên nhân tình ấy của cô có gì hay, cô thà nuôi một thằng ăn bám cũng không buồn nhìn đến tôi, Trương Dương Phi này biết để mặt mũi vào đâu?!”

Lúc này, Trương Dương Phi đã hừng hực lửa giận.

Trước đó có một tên Tôn Bân đã đành, giờ lại nhảy ra một tên nhân tình nữa.

Trương Dương Phi hết lòng hết dạ với Liễu Phương Phương đến vậy mà cô ta lại đối xử với anh ta như thế sao?

“Tôi không thích anh, chẳng lẽ anh muốn ép buộc tôi phải thích anh sao? Trương Dương Phi, tôi cảnh cáo anh, không được động vào Tôn Hàn!”

“Tút tút tút…”

Rồi Liễu Phương Phương cúp máy.

Ầm!

Chiếc điện thoại di động trị giá hàng chục nghìn tệ đã bị Trương Dương Phi đập mạnh xuống sàn.

“Mẹ kiếp, đê tiện!!”

Tên thuộc hạ sợ sệt lí nhí hỏi, “Cậu chủ Trương?”

Trương Dương Phi đỏ mặt kéo cà vạt, lạnh lùng nói, “Ngày mai đưa tôi đi gặp tên Tôn Hàn ấy. Tôi muốn xem thử đó là người đàn ông ra sao mà lại khiến Liễu Phương Phương si mê đến vậy! Lần đầu tiên cô ta tức giận quát mắng tôi như thế đấy!”

“Vâng, thưa cậu chủ!”



Hôm sau.

Bạch Cần đến công ty trước. Vốn dĩ bây giờ Tôn Hàn có xe rồi, hoàn toàn có thể thuận đường đưa cô ấy đi làm. Nhưng Bạch Cần lại không muốn nhờ vả, dù sao chiếc xe ấy cũng là của Liễu Phương Phương, dùng nó để đưa đón cô ấy thì không hay lắm.

Lúc này, Tôn Hàn đang chuẩn bị lên xe để đến công ty.

Đột nhiên có vài người xông ra và vây kín chiếc 7 Series.

Là một đám người bất thiện!

Tôn Hàn đanh mặt, “Các người là ai?”

Đám người nọ lui ra nhường đường cho một thanh niên ăn mặc sang trọng. Anh ta lãnh đạm liếc nhìn chiếc 7 Series mà không nén được cơn giận. Quả nhiên là xe của Liễu Phương Phương! Sao lại đưa cho người đàn ông này chứ?

Anh ta lên tiếng, “Tôi biết anh là Tôn Hàn. Xin tự giới thiệu, tôi là Trương Dương Phi!”

Cậu ấm của nhà họ Trương - gia đình tài phiệt hàng đầu cả nước!

Tôn Hàn nheo mắt. Ở nơi quyền quý như Thượng Kinh, không ngờ một cậu ấm có thân phận cao quý nhường này lại đến tìm anh!

“Ra là anh Trương. Không biết anh tìm đến một kẻ nhỏ bé như tôi để chỉ bảo điều gì?”, Tôn Hàn điềm tĩnh đáp lại.

“Đừng giả vờ không biết gì trước mặt tôi! Tôi cho anh một cơ hội, cầm lấy một triệu rồi cút khỏi Thượng Kinh, không bao giờ được trở lại. Hoặc là ngày hôm nay, đôi chân của anh sẽ không còn nữa!”

Trương Dương Phi có vẻ không thích vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.

Tôn Hàn càng thấy khó hiểu hơn, đoạn bật cười, “Anh Trương à, rốt cuộc tôi đã mạo phạm anh điều gì mà lại đến mức phải cút khỏi Thượng Kinh? Anh muốn tôi chết thì cũng nên để tôi chết khi đã hiểu rõ mọi chuyện!”

“Liễu Phương Phương!”

Tôn Hàn: “…”



Toà nhà Lệ Lan.

Liễu Phương Phương đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn đồng hồ trên tay. Đã mười giờ sáng rồi.

Vậy mà Tôn Hàn vẫn chưa đến.

Gọi cho Tôn Hàn thì tắt máy.

Gọi cho Trương Dương Phi thì anh ta không bắt.

Cô ta cúi đầu thở dài, “Có phải mình đã hại anh ta rồi không?”

Lưu Mai đoán được là chuyện gì, bèn lí nhí nói, “Anh Trương là người hành sự độc đoán nhưng vẫn có nguyên tắc, chỉ cần Tôn Hàn thức thời thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ạ!”

“Nhưng tổng giám đốc Liễu à, chị thích cậu năm nhà họ Tôn ấy thật ạ? Chỉ vì bảo vệ anh ấy mà lại kéo người khác vào để chuyển hướng chú ý của anh Trương?”

Lưu Mai đã đi theo Liễu Phương Phương rất lâu rồi.

Cô ấy biết người theo đuổi Liễu Phương Phương nhiệt tình nhất chính là Trương Dương Phi.

Chẳng qua tổng giám đốc Liễu không thích Trương Dương Phi mà thôi.

Song, vị cậu ấm nhà họ Trương này lại cực kỳ si mê Liễu Phương Phương, chỉ cần phát hiện người đàn ông nào có quan hệ mập mờ với Liễu Phương Phương, anh ta sẽ đích thân xử lý và cảnh cáo.

Cậu năm nhà họ Tôn vừa trở về Thượng Kinh thì đã lập tức có tin đính hôn với Liễu Phương Phương.

Cũng chính vì thế, Trương Dương Phi đã xem Tôn Bân là tình địch số một, liên tục gây sự với người chồng chưa cưới này của tổng giám đốc Liễu.

Nếu không nhờ thân phận cậu năm nhà họ Tôn của Tôn Bân nên Trương Dương Phi không dám làm gì quá đáng, thì Tôn Bân đã thê thảm từ lâu rồi.

Nhưng dẫu vậy, Trương Dương Phi vẫn cảnh cáo rằng, chỉ cần Tôn Bân dám kết hôn với Liễu Phương Phương, anh ta sẽ lập tức đánh gãy chân cậu ta.

Ưu điểm khác của Trương Dương Phi có thể không thể hiện rõ ràng, nhưng về phương diện dám nói dám làm thì không đùa chút nào.

Ở Thượng Kinh này vẫn có những cậu ấm còn ngang ngược hơn cả Trương Dương Phi, nhưng số lượng không nhiều!

Lưu Mai biết tổng giám đốc Liễu tìm đến Tôn Hàn thực chất vì muốn chuyển hướng chú ý của Trương Dương Phi mà thôi.

Nói trắng ra là tìm bao cát chịu đánh thay cho Tôn Bân!

Bằng không thì Trương Dương Phi có hôm nào không vui lại chạy đến tẩn Tôn Bân một trận.

Rồi đến hôm kết hôn, tay hoặc chân của Tôn Bân mà bị băng bó thì không hay lắm.

Nhưng Tôn Hàn chỉ là một người bình thường, làm sao chịu được lửa giận của Trương Dương Phi kia chứ.

Hành động này của tổng giám đốc Liễu có khác gì đặt người ta lên giàn lửa thiêu!

“Nếu anh ta xảy ra chuyện gì thì đưa cho anh ta một số tiền”, Liễu Phương Phương thở dài.

Dù gì Tôn Bân cũng là chồng chưa cưới của Liễu Phương Phương, bất luận ra sao, cô ta cũng phải giữ gìn mặt mũi cho người kia.

Để Trương Dương Phi tin rằng cô ta thích một người bình thường khác, sẽ có thể chuyển hướng đối tượng thù thù hận của anh ta.

Như vậy, Tôn Bân cũng được an toàn.

Tôn Hàn có thể bị đánh đến mức nào thì chỉ cần bù đắp là được.

Dù sao thì giới thượng lưu ở Thượng Kinh hành xử rất có chừng mực, sẽ không giết người.

Ngay khi Liễu Phương Phương và Lưu Mai đều cho rằng Tôn Hàn đã bị Trương Dương Phi xử lý, thì chiếc BMW 7 Series trắng tinh đột nhiên đỗ lại ngay trước toà nhà.

Họ nhìn thấy một Tôn Hàn hoàn toàn lành lặn bước ra từ trong xe. Anh còn như có tâm linh tương thông mà ngẩng đầu lên.

Như thể biết rằng Liễu Phương Phương đang ở trên lầu nhìn xuống vậy.

Lưu Mai che miệng, cảm thấy hơi kinh ngạc, “Anh ta không hề bị gì!”

Liễu Phương Phương đang thở phào nhẹ nhõm thì bỗng thấy rất khó hiểu. Chẳng lẽ Trương Dương Phi thông minh hơn rồi, đoán được cô ta cố tình ra vẻ mập mờ với Tôn Hàn ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK