“Đành chờ vậy”.
Thở ra một hơi nặng nề, Tôn Hàn rất muốn đấm một cú lên tường.
Anh cũng là người có cảm xúc bình thường, chẳng phải đấng thần tiên giỏi bày mưu tính kế. Lần này, anh đã bị tính kế triệt để.
Hơn nữa, cũng là do anh quá sơ suất.
Tôn Hàn không nên phạm phải sai lầm thế này, có trách thì trách anh đánh giá Giang Lệ quá cao, cho rằng người như Giang Lệ sẽ không làm mấy trò lén lút!
Vậy nên anh mới không ngờ được việc Giang Lệ sử dụng thủ đoạn này để chặt đứt cánh tay đắc lực của mình!
Sư tử vồ thỏ cũng sẽ dốc hết sức lực!
Anh nên nghĩ đến điều này mới phải.
May mà cục diện vẫn chưa đi đến mức tồi tệ nhất, nếu Lệ Lận thực sự xảy ra chuyện gì thì anh sẽ rất áy náy!
Hiện tại, anh chỉ biết thầm cầu nguyện cho Lệ Lận không gặp bất trắc!
Nhưng ở trước mặt các thành viên của Thiên Cửu môn, anh không thể để lộ quá nhiều cảm xúc nữa.
Anh buộc phải giữ vẻ mặt điềm tĩnh.
Là chủ nhân của Thiên Cửu môn, anh không được phép tuỳ tiện thể hiện cảm xúc của mình.
“Bảo mọi người trở về đi. Nhớ đề phòng người của Giang Lệ, đừng để gặp phải tình trạng tương tự Lệ Lận. Vì lý do an toàn, bắt đầu từ bây giờ, mọi người được phép mang theo súng!”, Tôn Hàn nhíu mày căn dặn.
“Vâng!”
Hàn Hướng Đông bèn ra lệnh giải tán mọi người, bảo họ trở về đợi tin.
Chẳng mấy chốc, hành lang đã không còn ai. Ngoài Tôn Hàn, chỉ có Hàn Hướng Đông và Trần Cửu ở lại.
“Anh cũng về trước đi”, Tôn Hàn nói với Hàn Hướng Đông.
“Ừ”.
Ngay sau đó, hành lang phòng phẫu thuật đã trở nên yên tĩnh.
Trần Cửu chủ động tiến lại gần anh, nhíu mày nghiêm nghị nói, “Đối phương mạnh hơn tưởng tượng!”
Hắn là người kiệm lời, nói chuyện luôn súc tích và đi thẳng vào trọng tâm.
Trần Cửu nói vậy, đủ chứng tỏ đối phương thực sự rất mạnh!
Phía Thiên Cửu môn, Tôn Hàn không thể dừng lại, phía Giang Lệ cũng không thể dừng lại, về điểm này thì cả hai không có gì khác biệt.
Tôn Hàn bèn hỏi, “Không có cách đối phó với Thanh Hổ và Chu Giang thật ư?”
“Nếu theo cách thông thường thì không có cơ hội, chúng ta cũng không nắm rõ rốt cuộc có bao nhiêu người của Thiết Lê Hoa đang ẩn náu ở tỉnh lỵ! Muốn diệt sạch bọn họ, rất khó đấy!”, Trần Cửu thành thật đáp.
Lặng lẽ gật đầu, Tôn Hàn đã nắm được đại khái tình hình, bèn nói, “Nếu đã vậy, chúng ta đành tạm thời nhẫn nhịn. Ngoài ra, bản thân anh cũng phải cẩn thận, nếu anh cũng gặp chuyện thì Thiên Cửu môn chúng ta sẽ trở thành mục tiêu sống của người ta!”
Bây giờ người lợi hại nhất của phe anh là Trần Cửu, xếp sau mới là Lệ Lận.
Lệ Lận xảy ra chuyện, người duy nhất có thể khống chế hai vị tướng của Giang Lệ chỉ còn Trần Cửu.
Nếu hắn cũng gặp chuyện, e rằng các cao thủ khác của Thiên Cửu môn đành mặc đối phương muốn đánh sao thì đánh, ngay cả chống trả cũng không đủ sức.
“Tôi biết rồi”, Trần Cửu chỉ trả lời ba tiếng đơn giản.
Đến bốn giờ sáng, bác sĩ mới ra khỏi phòng phẫu thuật, vừa lau mồ hôi vừa kính cẩn nói rõ tình hình, “Thưa cậu, tình trạng của Lận soái tạm thời đã ổn định, nhưng phải nghỉ ngơi trong vòng ba đến năm tháng, cậu phải có tâm lý chuẩn bị!”
“Tôi có thể vào thăm anh ấy không?”, Tôn Hàn điềm tĩnh hỏi.
“Không thành vấn đề”.
“Ừm, bác sĩ cứ đi làm việc tiếp đi”.
Không dài dòng, Tôn Hàn đã thay quần áo kháng khuẩn rồi bước vào phòng phẫu thuật.
Lệ Lận đang nằm trên bàn mổ, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo.
“Xem ra, quân cờ này đã trở thành kẻ bỏ đi rồi nhỉ”, Lệ Lận khẽ khàng lên tiếng.
Anh ta và Trần Cửu vốn được Tôn Hàn sử dụng để cân bằng với Thanh Hổ và Chu Giang. Có như vậy, Tôn Hàn mới yên tâm giáp mặt Giang Lệ!
Nhưng chẳng ai ngờ, mới ngày đầu tiên mà anh ta đã biến thành kẻ bỏ đi rồi.
Lệ Lận biết rõ tình trạng của mình, nghỉ ngơi trong vòng ba đến năm tháng thì có khác gì một kẻ bỏ đi.
“Là do tôi sơ suất, không tính đến chuyện Giang Lệ dùng kế giương Đông kích Tây”, Tôn Hàn nhận lỗi.
Song Lệ Lận lại lắc đầu, “Chuyện này không thể trách cậu. Chúng ta không hề ngờ được Giang Lệ lại xảo quyệt như thế. Hơn nữa, nếu tôi không quá khinh suất thì làm sao họ có cơ hội ra tay kia chứ. Chỉ là, có lẽ tôi không giúp được cậu nữa rồi!”
Lệ Lận bị thương nặng, năm chữ này đối với Tôn Hàn có lẽ khái quát thành “hoạ vô đơn chí”!
“Thật ra, nếu cậu không bị đánh đến mức sợ…”
Chính vào lúc Lệ Lận đang tự giễu, đôi mắt của Tôn Hàn chợt loé lên một tia sáng lờ mờ. Anh nhỏ giọng nói, “Có lẽ, đòn tấn công mà Giang Lệ vừa giáng vào, đối với chúng ta lại là một bước ngoặt!”
Lệ Lận nhíu mày im lặng.
“Đấu đá ở tỉnh lỵ quá lâu làm tôi suýt nữa đã quên mất bản thân mình còn là bác sĩ. Một bác sĩ rất tài giỏi. Với tình trạng của anh, nếu được chữa trị thông thường, chắc chắn phải cần ba đến năm tháng mới bình phục được. Nhưng nếu tôi đích thân chữa trị, chỉ cần nửa tháng thôi, anh sẽ khoẻ lại như trước!”, Tôn Hàn tự tin nói.
Nếu chưa rõ tình trạng của Lệ Lận, anh sẽ không dám nói ra câu này.
Song bây giờ anh đã nắm rõ tình trạng chấn thương của Lệ Lận rồi. Tuy nhìn có vẻ nghiêm trọng, nhưng ngũ tạng vẫn được bảo vệ rất tốt, không bị thương quá nặng.
Nửa tháng là đủ để chữa khỏi cho Lệ Lận.
Như vậy nghĩa là phe anh sẽ có thêm một cao thủ để tấn công bất ngờ.
Thế thì có thể làm nên chuyện rồi!
“Thật ư?”, đôi mắt của Lệ Lận sáng rực lên.
Không vì lý do gì cả, dù có là vì muốn lấy lại thể diện, Lệ Lận cũng không muốn rời khỏi cuộc chiến sớm như vậy!
Tôn Hàn trả lời, “Thật!”
Hai tiếng sau, Lệ Lận đã được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt để nghỉ ngơi.
Không còn chuyện gì nữa, Tôn Hàn mới rời khỏi bệnh viện.
Bệnh viện tư nhân này thuộc nội bộ Thiên Cửu môn, được bảo vệ nghiêm ngặt, luôn đảm bảo an toàn.
Vả lại, mục đích của Giang Lệ đã đạt được rồi, một kẻ đã bị thương nặng như Lệ Lận không thể gây uy hiếp cho ông ta nữa. Ông ta sẽ không tấn công Lệ Lận lần thứ hai, chuyện đó rất vô nghĩa.
Khi trời đã sáng!
Một tin tức chấn động được lan truyền khắp sáu tỉnh Tây Nam.
Tập đoàn Thiên Tử của Thượng Kinh đã mua lại toà nhà Lăng Đông, còn nắm cổ phần của hơn mười công ty bất động sản và nhà hàng quy mô lớn của sáu tỉnh phía Tây Nam, trở thành thế lực có sức ảnh hưởng ngang ngửa với tập đoàn Cửu Thành tại Tây Nam.
Cục diện hai phe hùng mạnh tranh ngôi bá chủ đã được hình thành!
Tôn Hàn đứng giữa phòng nghỉ trên tầng cao nhất của tập đoàn Cửu Thành, chắp tay nhìn toà nhà Lăng Đông ở phía đối diện, cảm thấy Giang Lệ có lẽ cũng đang nhìn mình.
Lộc cộc!
Vương Bách Vạn rảo bước đến với thân hình mập mạp của mình, cất giọng nói, “Thưa cậu, hôm qua tôi đã tính toán tình hình tài chính của công ty suốt cả đêm, vốn dự trữ còn sáu mươi ba tỷ! Nếu như khai chiến, e là phải xoay xở rất khó khăn!”
Tôn Hàn cười khổ. Đối với người bình thường, hơn sáu mươi tỷ tiền mặt là một con số trên trời, ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ đến!
Nhưng với một tập đoàn lớn mạnh có tổng tài sản bạc tỷ như Cửu Thành, thì con số này thực sự không nhiều!
Nếu muốn đấu với tập đoàn Thiên Tử, họ cần thêm hai trăm tỷ nữa thì mới chống đỡ được!
Chỉ bấy nhiêu thôi, e là chưa đủ!
“Các ngân hàng lớn thì sao?”, Tôn Hàn hỏi.
Vương Bách Vạn lắc đầu, “Thưa cậu, các ngân hàng lớn sẽ không cho chúng ta vay nữa. Ít nhất là họ sẽ không cho vay trước khi cục diện rõ ràng!”
Tôn Hàn trầm tư giây lát, đoạn mệt mỏi xua tay, “Tôi biết rồi, đi làm việc tiếp đi”.
Anh thở dài, quả đúng là Giang Lệ, vừa ra tay đã tung toàn đòn hiểm ác như thế!
Chương 339: Cục diện rối rắm
Vương béo vừa đến thì Thẩm Vấn cũng xuất hiện.
Hai người ngồi đối diện nhau trên sofa, Thẩm Vấn suy nghĩ rồi nói: “Đúng là Giang Lệ có khác, ra đòn khiếp thật, chúng ta khó đối phó rồi đây”.
Nghe vậy, Tôn Hàn chỉ mỉm cười trầm mặc rồi nói: “Giang Lệ rất biết ưu thế của mình”.
Các thế lực ở nước Đại Hoa đều không thể sánh được với những thành viên của Công Tử Minh tại Thượng Kinh.
Dù cho có là Thiên Cửu Môn đã đứng sững và ăn sâu bén rễ nhiều năm ở Tây Nam đi chăng nữa.
Công Tử Minh vừa ra tay là đã chặt đứt mọi mối quan hệ của Thiên Cửu Môn với chính phủ ngay, không còn một ngân hàng nào dám tiếp tục hợp tác với họ nữa, quả là độc chiêu!
Không có sự ủng hộ của ngân hàng, sản nghiệp của Thiên Cửu Môn sẽ như dòng nước chết, không thể chảy đi đâu được.
Nếu Thiên Cửu Môn không thay đổi được cục diện này thì dù sẽ mất một khoảng thời gian dài, nhưng tập đoàn Thiên Tử có thể chèn ép và dần thôn tính tập đoàn Cửu Thành cũng không phải chuyện khó.
Một khi mất tập đoàn Cửu Thành, Thiên Cửu Môn chẳng khác nào lụi bại.
Thật ra nước Đại Hoa không thiếu các tập đoàn tài chính có dòng vốn hùng hậu, có khá nhiều tập đoàn có cách làm giống Thiên Tử.
Nhưng nếu họ dám làm vậy với Thiên Cửu Môn ở Tây Nam thì sẽ bị đánh đuổi đi ngay.
Song, đó chính là vấn đề lớn nhất của bây giờ, vì Thiên Cửu Môn không đánh được.
Thế nên, Tôn Hàn mới nói là Giang Lệ biết rõ thế mạnh của mình!
Ông ta nắm chắc hai điểm là thế lực mạnh và quan hệ rộng, trước mặt Giang Lệ, Thiên Cửu Môn chỉ có cảnh bị chèn ép thôi.
“Giờ nói những chuyện này không còn quá nhiều ý nghĩa nữa, việc quan trọng hơn là tiếp theo đây chúng ta phải làm sao”, Thẩm Vấn nói thẳng vào trọng tâm.
Nếu họ chỉ chăm chăm đề phòng rồi chờ Giang Lệ tiến đánh thì chỉ có nước rơi vào thế bị động, chắc sẽ rất khó chịu.
“Nói không chừng Giang Lệ đang ở toà nhà đối diện chỉ chờ chúng ta có hành động gì đó để phạm sai lầm cũng nên”, Tôn Hàn chợt nói.
Thẩm Vấn cau mày: “Ý của công tử là chúng ta sẽ không làm gì hết ư?”
“Đúng vậy, chúng ta sẽ không làm gì hết!”, Tôn Hàn nói theo kiểu chung chung: “Thiên Cửu Môn chúng ta cũng là một con quái vật lớn, dưới góc nhìn của Giang Lệ cũng khó mà ăn được chúng ta. Chúng ta không để lộ sơ hở thì hai phe chỉ có thể dùng dằng với nhau thôi”.
“Giang Lệ đã chặn đường hợp tác của chúng ta với ngân hàng, nhưng sản nghiệp dưới danh nghĩa của tập đoàn Cửu Thành là một chuỗi sản nghiệp. Cùng lắm thì không phát triển nữa, các mối làm ăn lớn nhường cho họ làm hết. Lợi nhuận sẽ hao hụt thật đấy, nhưng chưa đến mức chết đói được”.
“Nếu Giang Lệ kiên nhẫn đến độ dây dưa với chúng ta dăm ba năm thì tôi cũng nể ông ta”.
Tôn Hàn nói nhiều như vây, nhưng chung quy lại cũng chỉ là một từ “nhẫn” mà tôi.
Thẩm Vấn thở dài một hơi, cuối cùng vẫn đật đầu, coi như đã đồng ý với cách của Tôn Hàn.
“Như vậy cũng được”.
Có lẽ đây là cách duy nhất rồi.
Giang Lệ quá mạnh, vừa ra tay đã đánh cho họ nghiêng ngả. Đầu tiên, ông ta phế Lệ Lận, khiến một cao thủ mà họ chẳng dễ gì tìm về được mất đi tác dụng.
Tiếp đó, ông ta liên hệ với tất cả các ngân hàng rồi buộc họ cắt đứt hợp tác với Thiên Cửu Môn.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng Thẩm Vấn biết họ có đưa ra bất kỳ quyết định quan trọng nào vào lúc này cũng đều có thể là sai hết.
Nói ra kể cũng buồn cười, Thiên Cửu Môn tự xưng là bá chủ của Tây Nam, nhưng Công Tử Minh vừa đến đã phá hỏng mọi mối quan hệ của Thiên Cửu Môn rồi.
Giờ là ngân hàng, mấy nữa là gì đây?
…
Mưa gió ập đến.
Đây là cách hình dung về tình cảnh hiện giờ của Thiên Cửu Môn.
Đến Tôn Hàn cũng không ngờ mới yên ổn được ba ngày thì bộ đã lại có hành động, họ đã kiểm tra tất cả các nơi kinh doanh giải trí của Thiên Cửu Môn, nơi nào hơi có sai phạm một chút là bị dán giấy tạm đóng cửa một tháng ngay.
Mới có ba buổi tối mà một nửa câu lạc bộ ở tỉnh Nam đã phải đóng cửa rồi.
Sau đó còn bị kiểm tra nghiêm khắc.
Có thể nói từ ngày mồng một đến nay, tối nào Thiên Cửu Môn cũng hao mất mấy chục triệu.
Chiêu thứ hai của Giang Lệ cũng đến rất nhanh, tới mức khiến tất cả mọi người trở tay không kịp.
Trong phòng họp trên tầng chót của tập đoàn Cửu Thành.
Tôn Hàn ngồi ở trên đầu, ngoài Lệ Lận đang dưỡng thương ra thì các nhân vật lớn của Thiên Cửu Môn đều có mặt.
Phòng họp vô cùng u ám, ai nấy đều trầm mặc trong im lặng.
Trước đó, Thẩm Vấn còn nghĩ giờ họ có làm gì cũng thành sai, nhưng giờ hoá ra không làm gì cũng vẫn sai!
Anh ta chợt nhớ lại mười năm trước, khi Giang Lệ đánh xuống phía Nam, khi ấy anh ta chưa là nhân vật chủ chốt của Thiên Cửu Môn như hiện tại, song cũng có chút vị trí.
Khi ấy, anh ta đã được tận mắt chứng kiến Giang Lệ đối phó với Thiên Cửu Môn thế nào.
So với mười năm trước thì bây giờ Giang Lệ càng cáo hơn, mánh khoé cũng khó đối phó hơn.
Thẩm Vấn không khỏi thấy đồng tình khi nhìn Tôn Hàn đang ngồi ở vị trí chủ toạ, Giang Lệ mà Tôn Hàn phải đối mặt mạnh hơn Giang Lệ mà Phó Văn Húc từng đối phó.
Trong khi, công tử hiện giờ của Thiên Cửu Môn lại chưa bằng ông Phó của ngày xưa!
Họ có chống trả được không đây?
“Tô Vấn Long, hiện giờ các nơi kinh doanh giải trí của chúng ta đều do ông quản lý, ông cho mọi người biết tình hình đi”, Tôn Hàn bình tĩnh nói.
Tô Vấn Long đứng dậy rồi nghiêm túc đáp: “Rất thảm! Dù chúng ta luôn cấm các hành vi trái pháp luật ở câu lạc bộ, quán karaoke và quán bar, nhưng đây đều là những chỗ vàng thau lẫn lộn, không thể kiểm soát được hết khách hàng, cho nên khi bị kiểm tra kỹ lưỡng là hỏng ăn ngay”.
“Vấn đề là cứ tiếp tục kiểm tra thế này thì đóng cửa hết chỉ là chuyện sớm muộn thôi”.
“Thế là các các quán bar mới khai trương của tập đoàn Thiên Tử tối nào cũng đông nghịt khách, mà chúng ta thì chẳng thể làm gì được”.
Tô Vấn Long nói câu cuối cùng để tóm tắt nội dung chính.
Trước kia, nếu có thế lực nào dám cường thế như vậy trong phạm vi của Thiên Cửu Môn thì sẽ bị đánh gục ngay.
Nhưng vấn đề đó lại là Giang Lệ!
Chắc hiện giờ, ông ta chỉ mong sao Thiên Cửu Môn chó cùng đứt giậu, bị ép đến mức phải sử dụng vũ lực.
Dù Công Tử Minh không có động tĩnh gì, nhưng ai biết được có bao nhiêu cao thủ của họ đã đến đây chứ?
Huống hồ, chính Giang Lệ đã là một cao thủ hàng đầu, gần như là vô địch rồi.
Ông ta còn có hai trở thủ đắc lực là Thanh Hổ và Chu Giang nữa!
Còn phía Thiên Cửu Môn, ngang cơ với Thanh Hổ chỉ có Tôn Hàn và Trần Cửu thôi!
Phần thắng cũng không lớn!
“Công tử, theo tình thế hiện giờ, chắc vài tháng nữa là các anh em đói rồi”, lúc này, Vương Bách Vạn chợt sống sắng nhắc nhở.
Điểm sáng chẳng thấy đâu, chứ tối thì cả đống.
Giờ thì số vào chẳng bằng số ra, đám đàn em thì vẫn phải ăn cơm, đã thế có ăn ít đâu.
Sản nghiệp của Thiên Cửu Môn rất phức tạp, tính thành viên trong môn phái cùng các nhân viên các cấp từ thấp tới cao trong tập đoàn Cửu Thành cũng phải đến cả ba trăm nghìn người chứ ít gì.
Dù mỗi tháng chỉ phải trả cho mỗi người có hai nghìn thì cũng mất cả sáu trăm triệu rồi.
Vấn đề là đâu chỉ có ngần ấy tiền đâu cơ chứ!
Thường thì hàng tháng, Thiên Cửu Môn phải trả cho các thành viên và nhân viên dưới quyền ít nhất cũng phải từ ba đến năm tỷ.
Nhưng hiện giờ, ngày nào họ cũng không kiếm nổi một đồng.
Chương 340: Gặp lại Giang Lệ
Núi vàng núi bạc ăn mãi cũng mòn, nói gì đến việc tiền lãi liên tục thụt giảm, nếu cứ kéo dài tình trạng này, không biết Thiên Cửu Môn có thể nuôi sống các thành viên được bao lâu?
Huống chi, vấn đề khó khăn của Thiên Cửu Môn không chỉ đơn giản là lo cơm ăn áo mặc cho các thành viên.
“Nếu cứ để thế này thì chúng ta có thể cầm cự được bao lâu?”
Tôn Hàn đưa ra câu hỏi khá mấu chốt, vì đây là điều mà mọi người đều quan tâm.
Mà điều này thì ngoài Vương Bách Vạn - người quản lý của tập đoàn Cửu Thành ra thì không còn ai rõ hơn.
“Nếu cứ tiếp tục thế này thì chúng ta chỉ trụ được nửa năm thôi”, Vương Bách Vạn trầm giọng đáp.
Nghe thấy vậy, mọi người đều nhíu chặt mày tỏ vẻ ảo não.
Bọn họ đã đánh giá thấp Giang Lệ rồi, ông ta đã hạn chế mọi đường phát triển kinh tế của Thiên Cửu Môn, cứ thế này thì họ chỉ có thể cầm cự được nửa năm nữa thôi.
Thiên Cửu Môn không thiếu những mảng kinh doanh chân chính, ví dụ như bất động sản, khách sạn… nhưng vấn đề là Giang Lệ cũng đang cạnh tranh với họ ở mảng này.
Thậm chí gần như ông ta còn giảm giá xuống thấp đến mức không cần lãi, chỉ với mục đích duy nhất là cướp nguồn khách của Thiên Cửu Môn.
Nếu tập đoàn Cửu Thành muốn kéo khách lại thì cũng phải hạ giá xuống mức thấp như thế.
Như vậy có nghĩa là tập đoàn Cửu Thành kinh doanh cũng không có lãi, chỉ có thể bỏ tiền túi ra để chơi với Giang Lệ.
Bây giờ, thật ra chỉ có Tôn Hàn mới biết được tình trạng của tập đoàn Thiên Tử, để tạo ra cục diện như bây giờ, Giang Lệ đã vay hơn một trăm năm mươi tỷ để đầu tư vào cuộc chiến thương nghiệp này.
Nhưng điều đó cũng không quá đáng sợ.
Nếu so về tài chính thì chưa chắc tập đoàn Thiên Tử đã mạnh vốn bằng Cửu Thành của bọn họ.
Điều đáng sợ nhất là Giang Lệ có thể vay tiền của ngân hàng để làm hao hụt tài chính của họ.
Như vậy có nghĩa là chắc Giang Lệ đã phải tập chung tài lực của hơn mười ngân hàng trong nước để chuẩn bị cho cuộc chiến thương nghiệp với tập đoàn Cửu Thành.
Dù tập đoàn Cửu Thành có giàu đến mấy thì sao bằng ngân hàng được?
“Tạm thời cứ vậy đã, giải tán!”, Tôn Hàn lên tiếng.
Thật ra hôm nay khi đến đây, các nhân vật chủ chốt của Thiên Cửu Môn đều muốn biết công tử có dự định gì để đối phó với cục diện khó khăn này.
Nhưng công tử không nhắc đến chuyện đó thì họ đành chịu, sau đó thờ dài rời đi.
Thậm chí có người còn chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ thua trận này, cùng lắm thì Thiên Cửu Môn sẽ bị Giang Lệ thôn tính và trở thành thế lực dưới trướng của ông ta, sau đó chỉ cần họ không đối đầu với ông ta thì chắc ít nhất vẫn giữ được vị thế của mình.
Như vậy cũng không quá tệ!
Các thủ đoạn liên tiếp của Giang Lệ không chỉ dồn Thiên Cửu Môn đến bước đường khó khăn, mà còn đánh vào lòng người.
Nhìn bóng lưng mọi người rời đi, Tôn Hàn chỉ thấy bất lực.
Khó khăn lắm, anh mới tập hợp Thiên Cửu Môn được hoàn chỉnh, vậy mà chưa được bao lâu lại có vết rạn rồi.
Đúng là Giang Lệ có khác!
Ông ta rất giữ chữ tín, đúng hẹn mười năm sau mới đánh xuống phía Nam.
Nếu không ngay khi Phó Văn Húc chết, Giang Lệ bội ước tấn công nơi này luôn thì chắc Tôn Hàn sẽ không trở tay kịp, vậy thì Thiên Cửu Môn đổi chủ rồi.
“Thấy sao?”
Cuối cùng, chỉ còn Thẩm Vấn ở lại.
Có lẽ trong số các nhân vật quan trọng của Thiên Cửu Môn, chỉ có Thẩm Vấn hiểu được Tôn Hàn.
Dù cho trước kia, anh ta luôn đứng về phía đối lập với anh.
“Bất lực, như kiểu tôi có nắm đấm mà không biết phải đánh vào đâu”, Tôn Hàn trả lời thành thật.
Thẩm Vấn bước đến nói: “Không thể trách anh được, Giang Lệ của bây giờ khó đối phó hơn mười năm trước nhiều. Nói thật chứ, nếu ngày xưa Giang Lệ giỏi giang như bây giờ thì chắc chẳng có giao hẹn mười năm gì đâu, khéo Thiên Cửu Môn đã rơi vào tay giặc rồi”.
Tôn Hàn ngước lên nhìn rồi lẩm bẩm: “Chắc vậy, nhưng nếu không muốn thua thì phải cố gắng thôi. Anh hẹn giám đốc của mấy ngân hàng lớn ở tỉnh cho tôi gặp nhé, hợp tác với nhau bao nhiêu năm rồi, kiểu gì họ cũng phải nể mặt đi ăn bữa cơm”.
“Được, để tôi sắp xếp”.
…
Buổi tối, tại khách sạn Quân Duyệt.
Chỉ có giám đốc của sáu ngân hàng trong tỉnh đến.
Tôn Hàn lịch sự chào hỏi với họ rồi giơ tay mời họ ngồi.
Mấy vị giám đốc đều tỏ vẻ ngượng ngùng, dẫu sao họ và Thiên Cửu Môn cũng hợp tác thân thiết đã lâu, giờ đùng cái họ lại trở mặt thì đúng là hơi khó ăn khó nói.
“Tôn công tử, thật lòng mà nói thì tôi không định đến ăn bữa cơm này của cậu đâu, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi thì tôi vẫn quyết đi, có nhiều chuyện nói thẳng ra với nhau rồi sẽ tốt hơn”.
Sau khi ngồi vào chỗ, các giám đốc ngân hàng đều không động đũa, người cao tuổi nhất, cũng chính là giám đốc của ngân hàng nổi tiếng nhất là ngân hàng Kiến An - Lý Thụ Nhân lên tiếng đầu tiên.
Tôn Hàn híp mắt lại rồi cười nói: “Có gì thì giám đốc Lý cứ nói đi”.
“Tôn công tử, chúng tôi thật sự không muốn tham gia vào cuộc tranh đấu của Thiên Cửu Môn và Công Tử Minh. Dù phe nào thắng cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến chúng tôi cả, nhưng việc ngưng hợp tác với tập đoàn Cửu Thành cũng không phải là chủ ý của chúng tôi. Chắc cậu có thể đoán ra là ý của người bên trên rồi chứ!”
“Chúng tôi mang tiếng là giám đốc ngân hàng, nhưng cũng chỉ nghe theo chỉ thị thôi, tóm lại vẫn là người làm thuê nên mong cậu hiểu cho”.
Đây có thể coi là lời thật lòng.
Tôn Hàn không hề bất ngờ với kết quả này.
Còn bảo họ nói ra tên người bắt họ phải làm vậy thì không cần, vì anh có thể đoán được rồi.
Có lẽ là Giang Trừng Tân - phó thống đốc của ngân hàng nhà nước Hoa Quốc.
Lão đại trong ngành.
Lý do lớn nhất là người này là chú của Giang Lệ!
Cho nên trận đánh xuống phía Nam này của một người xuất thân từ Công Tử Minh như Giang Lệ hoàn toàn chiếm ưu thế.
Gia tộc của người ta mạnh thế cơ mà.
Nhưng khi nghe thấy vậy thì Tôn Hàn biết tối nay gặp các giám đốc ngân hàng này cũng vô ích rồi, đương nhiên anh cũng chẳng mong có thể thay đổi được gì sau một bữa cơm.
Cho nên anh bèn nâng cốc rồi nói: “Tôi có thể hiểu được nỗi khổ của các vị, giờ chúng ta ngưng hợp tác nhưng không có nghĩa sau này cũng vậy, mời các vị!”
Sau đó, anh đã ngửa cổ uống cạn.
Sau ba tuần rượu, Tôn Hàn rời khỏi khách sạn rồi lên một chiếc Maybach, chuẩn bị về nơi nghỉ.
Nhưng xe còn chưa đi hết một con phố thì đã có một bóng dáng quen thuộc xuất hiện giữa đường.
Giang Lệ!
“Dừng xe!”, Tôn Hàn xua tay.
Giang Lệ mỉm cười rồi leo lên ghế sau, ngồi cạnh Tôn Hàn rồi giơ một ngón tay lên: “Đi tiếp đi, làm vài vòng hóng gió”.
Từ Khang Niên liếc nhìn Tôn Hàn, sau khi thấy anh gật đầu thì mới tiếp tục nhấn ga.
Lúc này, Tôn Hàn cười khổ nhìn sang: “Ông Giang, đừng nói ông đến để chê cười tôi đấy nhé!”
“Chê cười? Đương nhiên không phải, tôi muốn hỏi cậu xem đã muốn đầu hàng chưa. Nói thật nhé, tôi bây giờ ấy mà, đến Phó Văn Húc cũng không làm gì được, cho nên cậu thua tôi cũng là chuyện bình thường”.
“Chỉ cần cậu đồng ý quy hàng tôi, tôi có thể cho cậu tiếp tục cai quản Thiên Cửu Môn. Nếu không có việc gì quan trọng thì tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện kinh doanh của sáu tỉnh ở Tây Nam, cùng lắm thì cho vài người trông coi ở đây thôi, cậu thấy sao?”
Nghe vẻ được đấy chứ!
Hơn nữa, Tôn Hàn tin lời Giang Lệ nói là thật.
Hoàng đế cai quản giang sơn, nhưng không thể trông coi khắp mọi nơi được, vì thế cần một tướng soái làm việc thay mình.
Ý của Giang Lệ chỉ đơn giản là muốn Tôn Hàn làm việc dưới trướng mình.
Nhưng Tôn Hàn có đồng ý không?