Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu cứ bảo tôi là người phụ trách là được chứ gì!”, Vạn Tam nói với giọng bực bội trong điện thoại.

Từ Tiểu Bân liếc nhìn Tôn Hàn, sau đó đảo mắt cẩn thận đáp lại: “Thì em đã bảo là mình lỡ miệng rồi mà. Anh Vạn Tam, tay công tử đó đã nói rồi, chỉ cần người phụ trách chịu gặp thì thì giờ anh ta sẽ đi luôn, đến tối là tới Mục Thành rồi”.

“Nếu không được gặp người phụ trách thì anh ta không đầu tư đâu”.

Chuyện này…

Vạn Tam do dự một lát rồi nói: “Cậu cứ cầm điện thoại đấy, để tôi gọi hỏi ý kiến anh Hổ đã!”

Ngắt máy xong, Từ Tiểu Bân nhìn Tôn Hàn nói: “Anh, em đã nói đến vậy rồi nếu không lừa được anh Hổ thì em cũng đành chịu thôi”.

Tôn Hàn không nói gì.

Khoảng mười phút sau, điện thoại của Từ Tiểu Bân lại đổ chuông.

Sau khi cậu ta vội vã nghe máy, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói của Vạn Tam: “Anh Hổ đồng ý gặp tay công tử đó rồi đấy, bao giờ thì hai người đến Mục Thành?”

“Khoảng bảy giờ tối ạ”, Từ Tiểu Bân nhẩm tính thời gian trong đầu.

“Ừm, bao giờ đến thì gọi cho tôi, tôi gửi địa chỉ cho”.

Tôn Hàn đã biết trước sẽ có kết quả này, mấy ai trên đời không động lòng với một trăm triệu chứ!

Dù Tạ Lão Hổ kia có nghi ngờ thì bước đầu vẫn sẽ đồng ý đến gặp họ.

Loáng cái đã đến buổi chiều, Tôn Hàn đang ngồi nghịch điện thoại trong phòng thì có tiếng gõ cửa vang lên.

“Ai đấy?”

“Tôn Hàn, là tôi”.

Diệp Tô.

Tôn Hàn đứng dậy ra mở cửa rồi nhỏ giọng hỏi Diệp Tô: “Chị đến đây làm gì?”

Diệp Tô mỉm cười đáp: “Không mời tôi vào trong nói chuyện được à?”

“Chị vào đi!”

Tôn Hàn cũng không từ chối, bèn tránh sang một bên cho Diệp Tô vào.

Sau khi vào phòng rồi, Diệp Tô lập tức tỏ ra điềm đạm: “Tôn Hàn, cậu nhất định phải cứu tôi, nếu không lấy lại được sáu triệu ấy thì tôi phải ngồi tù mất”.

Lòng tham là nguồn gốc của mọi tội lỗi, Diệp Tô đã tin vào những lời dụ dỗ của Từ Tiểu Bân sau đó lén lấy tiền công quỹ của công ty đi đầu tư thì giờ còn trách ai.

Nhưng tốt xấu gì, họ cũng quen nhau từ thời thơ ấu, Tôn Hàn đã động lòng trắc ẩn nên bình thản nói: “Chị yên tâm, tôi sẽ lôi cổ Tạ Lão Hổ đó ra giao cho công an xử lý”.

Đầu tư nguyên thạch này là kế hoạch lừa đảo của tội phạm nước ngoài lợi dụng sơ hở của mạng internet để thực hiện, Tạ Lão Hổ chỉ là một kẻ được chọn tham gia thôi, chứ còn xa mới có thể là chủ mưu.

Không cần đoán Tôn Hàn cũng biết bất kể là tiền của Từ Tiểu Bân hay Dương Khai Phú chuyển mua nguyên thạch đều đã được chuyển hết vào một tài khoản nước ngoài rồi.

Muốn lấy lại tiền thì tốt nhất là báo công an, dù thế lực của Thiên Cửu Môn có rộng đến mấy cũng không vượt ra ngoài phạm vi quốc tế được.

“Dù phía công an có thể tìm lại được số tiền ấy, nhưng chưa chắc đã thực hiện được ngay. Trong khi đó, việc tôi lấy tiền của công ty đi đầu tư thì có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào”, Diệp Tô sốt sắng nói.

Cô ta mà không nhanh chóng trả tiền về chỗ cũ thì sẽ bị phát hiện ngay thôi.

Sớm biết thế này, còn lâu cô ta mới đâm đầu theo Từ Tiểu Bân.

Nhưng khi đó cô ta đã bị lòng tham che mờ mắt nên nào còn nghĩ ngợi được gì nữa?

Tôn Hàn không nói gì, anh có thể điều tra giúp chuyện này đã là giải quyết hậu quả cho Từ Tiểu Bân rồi.

“Tôn Hàn, cậu còn nhớ không? Ngày xưa, rất nhiều họ hàng đều nói chúng ta rất xứng đôi, thật ra lúc ấy tôi cũng thích cậu, chỉ là không dám, dám bày tỏ thôi…”

Diệp Tô đột nhiên sán tới gần Tôn Hàn rồi nói bằng chất giọng mê hoặc, mùi hương trên người cô ta thoảng qua mũi Tôn Hàn.

“Diệp Tô, chị đã kết hôn rồi nên tự trọng một chút đi”.

Tôn Hàn lùi lại vài bước rồi lạnh giọng nói.

Tôn Hàn lạ thừa ánh mắt giả vờ thích mình của Diệp Tô, mà dù có là thật đi chăng nữa thì cũng là chuyện thuở nhỏ rồi.

Huống chi Diệp Tô đã có chồng, dù cho hôm diễn ra lễ cưới không được vui vẻ cho lắm, thế mà bây giờ cô ta lại đi quyến rũ đàn ông, đúng là không có lòng tự trọng.

“Kết hôn?”, Diệp Tô chợt thấy nghẹn họng: “Còn chồng con gì nữa chứ? Hàn Thế Văn đã nói rồi, hôn lễ thành ra như vậy khiến gia đình anh ta rất mất mặt, cho nên chờ lấy lại được tiền đầu tư nguyên thạch xong, chúng tôi sẽ đường ai nấy đi”.

“Tôn Hàn, cậu nói một câu công bằng đi, sao Từ Tiểu Bân có thể hại người khác quá đáng như vậy? Chưa kể chuyện cậu ta làm tôi bẽ mặt trong đám cưới, mà chồng sắp cưới cũng không cần tôi nữa rồi, đã thế tôi còn có thể bị ngồi tù nữa chứ”.

“Em trai cậu hại đời tôi rồi!”

Cuối cùng, Diệp Tô đã khóc oà lên.

May mà Tôn Hàn có thói quen thuê nguyên một tầng khách sạn, nếu không chắc mọi người sẽ nghĩ anh làm gì với Diệp Tô mất.

“Được rồi, chị đừng khóc nữa”, Tôn Hàn mất kiên nhẫn nói.

“Hu hu hu… tôi cũng chỉ là phụ nữ thôi, bị Từ Tiểu Bân hại cho thê thảm như vậy mà còn không được khóc hay sao?”

Dù nói vậy, nhưng tiếng khóc của Diệp Tô đã nhỏ hơn nhiều rồi.

Tôn Hàn thật sự thấy bực mình, có câu phá chuyện tình cảm của người khác là thất đức nhất trên đời, lần này đúng là Từ Tiểu Bân đã hại đời Diệp Tô rồi.

“Nếu không đòi lại số tiền đó của chị ngay được thì tôi sẽ bù vào trước”.

Cuối cùng thì Tôn Hàn vẫn mềm lòng.

Dẫu sao chuyện này cũng do Từ Tiểu Bân gây ra, anh không thể trơ mắt nhìn Diệp Tô ngồi tù được.

“Thật không? Tôn Hàn, cậu tốt với tôi quá, tôi không biết phải đền đáp cậu thế nào nữa?”, Diệp Tô nín khóc rồi mừng ra mặt, sau đó lại tiếp tục sán tới gần Tôn Hàn.

“Tối nay, tôi phải đi gặp Tạ Lão Hổ, Diệp Tô, chị về trước đi”, Tôn Hàn lạnh lùng nói.

Thấy vậy, Diệp Tô không nhì nhằng nữa, dặn dò Tôn Hàn hãy cẩn thận xong thì cô ta rời đi.

Sau khi rời khỏi phòng của Tôn Hàn, Diệp Tô chưa về phòng mình ngay mà đi tìm bố nuôi là Dương Khai Phú.

“Sao rồi?”, vừa đóng cửa lại là Dương Khai Phú sốt sắng hỏi ngay.

Diệp Tô đáp: “Tôn Hàn hứa nếu không tìm lại được tiền cho con ngay thì sẽ bù tiền của mình ra trước”.

Dương Khai Phú giậm chân bình bịch: “Bố có hỏi chuyện này đâu, ý bố là con có ra tín hiệu mập mờ với Tôn Hàn không cơ mà. Diệp Tô này, con phải nghĩ cho kỹ, giờ con với Hàn Thế Văn là coi như hết hi vọng rồi. Còn Tôn Hàn thì lại ưu tú như vậy, cậu ta là con nuôi của Dương Dung, con cũng là con nuôi của bố, hai đứa có chung huyết thống gì đâu. Nếu con để tuột mất cơ hội này thì đừng có mà hối hận đấy!”

“Không chịu nghe lời bố gì cả, với tài lực hiện giờ của Tôn Hàn, dù con làm tình nhân của nó thì nửa đời sau cứ tha hồ sống trong vinh hoa phú quý”.

Diệp Tô đương nhiên cũng biết điều này, nhưng vấn đề là…

“Con có làm theo lời bố rồi, thậm chí còn thể hiện luôn ra ấy, nhưng vấn đề là Tôn Hàn không thích con”.

Dương Khai Phú nghe vậy thì đi đi lại lại: “Tôn Hàn giàu như vậy thì còn thiếu phụ nữ ư? Khéo so với những người phụ nữ khác của cậu ta, con vẫn chưa thể xếp vào hàng ưu tú được”.

“Nhưng nếu bảo cậu ta không có ý gì với con thì bố không tin, nếu cậu ta không có cảm tình với còn thì sao lại hứa sẽ bù tiền túi ra trả sáu triệu cho con trước?”

“Chuyện này mình sẽ tính sau, miễn sao con bám được lấy Tôn Hàn thì dù chuyện hôn sự với Hàn Thế Văn bất thành cũng là phúc, chứ không phải hoạ, khéo còn là việc tốt ấy chứ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK