Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Soạt!

Hai người ra tay với tốc độ vượt xa người thường, nhanh như gió gào!

Hai cú đấm không có bất cứ chiêu thức hoa lệ nào va vào nhau, có thể loáng thoáng nhìn thấy những bóng mờ.

Có người thử đếm xem hai người giao đấu với nhau bao nhiêu lần, nhưng vẫn còn chưa đếm đến số mười thì đầu đã rối tung lên.

Tốc độ của người bình thường không thể nào theo kịp họ.

Có thể nói trận chiến này hoàn toàn ở một đẳng cấp khác so với những trận chiến trước đó.

Thanh Hổ và Lệ Lận giao đấu với nhau ngày càng kịch liệt, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh. Đến sau đó thì gần như không ai có thể nhìn thấy họ tung chiêu như thế nào nữa.

Bốp!

Đột nhiên, hai chiêu đấm giống hệt nhau của hai người được tung ra, va chạm vào nhau mãnh liệt.

Một tiếng vang trầm đục vang lên, vang khắp toàn trường.

Hai người đều bị dư chấn của nắm đấm đó khiến lui lại vài bước.

Đá cẩm thạch dưới chân đã nứt ra một mảng lớn.

Thực lực tương đương!

Bên phía Thiên Cửu môn xôn xao cả lên.

Họ đều không dám tin Lệ Lận có thể đánh với Thanh Hổ đến mức độ này.

Lệ Lận đúng là mạnh thật, nhưng người ta đều chỉ biết đến thực lực của anh ta ở thời kỳ niên thiếu. Sau này anh ta vào tù, rồi cũng hoàn toàn mai danh ẩn tích hơn mười năm.

Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy rằng, Lệ Lận cùng lắm chỉ có thể làm tiêu hao sức lực của Thanh Hổ chứ hoàn toàn không thể là đối thủ của hắn được.

Nhưng sự thật chứng minh, Lệ Lận đã hoàn toàn đủ khả năng để giao đấu với đệ nhất chiến tướng bên phía Công Tử Minh - Thanh Hổ.

Ai nói Tây Nam không có cao thủ tuyệt đỉnh?

Lận soái của Thiên Cửu môn bọn họ là ai cơ chứ?

Sĩ khí bên Thiên Cửu môn liền tăng vọt!

Soạt soạt soạt!

Sau khi ngừng lại thoáng chốc, hai người tựa như cảm nhận được, lại tiếp tục lao vào tấn công.

Nắm đấm nhanh như chớp giao nhau, không ai nhường ai.

Hình ảnh trên sàn đấu rối tung, nhìn mà hoa cả mắt.

Trần Cửu vẫn luôn không thích nói chuyện mà lúc này lại không khỏi nói với Tôn Hàn: "Anh cảm thấy ai sẽ thắng?"

Hắn không nhìn ra được là ai sẽ thắng trận này.

Lông mày Tôn Hàn vẫn luôn nhíu chặt, anh khẽ nói: "Nếu xét về thực lực thì Lệ Lận không bằng Thanh Hổ. Nhưng anh ta có chấp niệm vô cùng sâu sắc, chắc xác suất cũng 50-50".

Lệ Lận quay về Thiên Cửu môn không phải vì anh mà là vì Phó Văn Húc.

Phó Văn Húc chết rồi mà Lệ Lận lại không biết, không thể tiễn đưa Phó Văn Húc đoạn đường cuối cùng là nỗi tiếc nuối lớn nhất của anh ta.

Chỉ có giúp Phó Văn Húc bảo vệ Thiên Cửu môn thì mới có thể xoa dịu nỗi tiếc nuối của anh ta.

Trận chiến này, Lệ Lận dù chết cũng sẽ đấu đến cùng!

"Chấp niệm? Nếu như không còn đường lui thì sống mái một trận thôi, tôi không sợ kẻ nào hết!", Trần Cửu chợt hiểu ra.

Có lẽ hắn đã biết được Lệ Lận trên đài đang nghĩ gì rồi.

Rắc!

Sức người có hạn, cuối cùng sẽ đến lúc cạn kiệt.

Cho dù từ lúc bắt đầu, Lệ Lận vẫn luôn ngang sức ngang tài với Thanh Hổ, nhưng việc thực lực không bằng thì vẫn không thể thay đổi được. Đến sau đó thì anh ta đã để lộ trạng thái đuối sức và những sơ hở.

Thanh Hổ nắm ngay cơ hội, hắn giáng một cú vào cánh tay trái của Thanh Hổ khiến xương gãy lìa.

Nhưng Lệ Lận cứ như không biết đau, tốc độ của anh ta không hề chậm lại. Vào khoảnh khắc ăn trọn cú đó, anh ta liền lập tức vung nắm đấm phải vung vào ngực Thanh Hổ.

Thanh Hổ nhanh chóng né đi nhưng cũng chỉ né được chỗ hiểm, ngực trái vẫn bị đấm một cú đau điếng.

Hắn bay ngược ra ngoài.

"Thắng rồi?", có người còn không dám tin.

Nhưng nào có dễ dàng như vậy!

Một lúc sau, Thanh Hổ đứng lên nói với giọng trầm thấp: "Đã lắm!"

Đối thủ xứng tầm rất khó tìm, một đối thủ có thể đánh với hắn đến mức này như Lệ Lận gần như là không thể tìm thấy.

Ý chí chiến đấu của hắn đã hoàn toàn được khơi ra.

Điều này cũng có nghĩa là từ bây giờ, Thanh Hổ sẽ dùng toàn lực!

Lúc này hai người cứ như hóa thân thành dã thú, rõ ràng đã bị thương nặng nhưng lại cứ như chẳng hề hấn gì. Họ lại hăng hái lao vào đánh nhau, không ai lùi bước.

Nhưng tất cả mọi người ở khán đài đều cảm nhận được, động tác của hai người đã chậm đi nhiều.

Cũng có nghĩa là, vết thương cũng có ảnh hưởng ít nhiều đối với họ.

Đông tác chậm đi, sơ hở cũng lộ ra.

Gần như chưa giao đấu được mấy chiêu, một trong hai người họ sẽ bị giáng một cú thật mạnh.

Nhưng cho dù nắm đấm của đối phương có cứng rắn đến đâu thì họ cũng không hề ngã xuống.

Chưa đầy một phút, hai người đã chẳng còn chút phong độ nào của cao thủ hàng đầu. Quần áo thì rách tả rơi, mặt có vô số vết thương.

Vô cùng thảm hại!!

Giang Lệ nhìn chằm chằm sàn đấu, ông ta cắn chặt răng.

Nếu như là trận chiến bình thường thì ông ta sẽ lên tiếng dừng nó lại, bảo Thanh Hổ xuống đài.

Nếu cứ đánh tiếp thì có thể sẽ chết.

Dù có may mắn lắm thì e là cũng sẽ đầy vết thương, để lại di chứng.

Nhưng ông ta vì cuộc Nam tiến này mà đã bỏ ra biết bao nhiêu thứ, làm sao có thể lùi bước vào khoảnh khắc quan trọng này được?

Thanh Hổ không thể lùi bước, ông ta cũng không thể lùi bước!

Bốp!

Cuối cùng, Thanh Hổ đấm lên mặt Lệ Lận. Anh ta lùi về sau mấy bước, sau đó run rẩy ngã xuống.

Không thể bò dậy nổi nữa.

"Cuối cùng vẫn thua sao". Lệ Lận ngẩng đầu nhìn ánh đèn trên đỉnh sàn đấu, anh ta khàn giọng lẩm bẩm.

Bốp!

Ngay lúc này, Thanh Hổ cũng chẳng còn chút sức lực nào. Hắn không thể nào đứng trên sàn đấu được nữa, cơ thể hắn đổ xuống.

"...."

Mọi người im phăng phắc.

Trận này bất phân thắng bại!

Trong trận chiến này, Lệ Lận đã hạ gục được đệ nhất chiến tướng của Công Tử Minh!

Cho dù thắng bại thế nào thì cái tên Lệ Lận này từ sau cũng sẽ vang danh!

"Tiếp theo, anh sẽ phải đối mặt với hai cao thủ hàng đầu".

Chu Giang khựng một lúc, hắn đã chấp nhận việc Thanh Hổ và Lệ Lận cùng bị hạ gục, hắn nhìn Giang Lệ bằng ánh mắt phức tạp.

Bốn người của bên họ đều đã dùng hết, chỉ còn sót lại Giang Lệ.

Mà phía bên kia không cần đoán cũng biết, Tôn Hàn và Trần Cửu sẽ lên sàn tiếp theo.

Một người là Quyền vương thế giới ngầm mà cả vùng Đông Bắc công nhận, thực lực hàng đầu.

Một người thì là ông vua không ngai của sáu tỉnh Tây Nam.

Cho dù đấu với ai trong số hai người họ thì Chu Giang vẫn vô cùng tin tường Giang Lệ.

Nhưng nếu là còn cả hai người thì thắng bại khó lường.

"Nếu như chuyện gì cũng có thể đoán được kết quả thì cuộc đời này chẳng còn gì thú vị nữa".

Ánh mắt Giang Lệ sầm xuống, ông ta đứng dậy, cơ thể vạm vỡ đứng hiên ngang. Ông ta bước lên một bước: "Công Tử Minh, Giang Lệ xuất chiến!"

Khi Giang Lệ xuất hiện trên sàn đấu, tất cả mọi người mới hoàn hồn lại từ trận quyết đấu vừa nãy, họ nhận ra trận chiến vẫn chưa kết thúc.

Lúc này Trần Cửu liền đứng dậy định đi lên nghênh chiến.

Không ai muốn đối đầu với Giang Lệ, nhưng lúc này Trần Cửu đi lên là chuyện đương nhiên.

"Nếu như tôi chết trên sàn đấu thì anh đừng có nuốt lời đấy".

Trần Cửu liếc nhìn Tôn Hàn, sau đó dặn dò.

Tôn Hàn khẽ ngẩng đầu: "Tôi đã nói trận này để anh lên trước chưa?"

Trần Cửu: "...."

Những người khác cũng kinh ngạc nhìn Tôn Hàn, không để Trần Cửu lên thì để ai lên?

Chẳng lẽ...

Tôn Hàn nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn trên người, sau đó đứng lên, từ từ thốt ra hai chữ: "Tôi lên".

Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tôn Hàn vòng qua Trần Cửu đi vào đường hầm lên thẳng sàn đấu.

Trận này, Tôn Hàn đấu với Giang Lệ!

Đến lúc này, bầu không khí đã trở nên vô cùng căng thẳng.

Đã đến lúc phân thắng bại rồi.

Giang Lệ mà đánh bại hai người thì Thiên Cửu môn sẽ thuộc về Giang Lệ!

Thiên Cửu môn mà thắng thì kể từ nay về sau, Giang Lệ sẽ không bao giờ được bước chân vào đất Tây Nam.

"Bây giờ cậu đã lên sàn luôn rồi sao?", Giang Lệ hơi bất ngờ.

Nếu Trần Cửu lên, dù không thắng được nhưng với thực lực của Trần Cửu thì ít nhất cũng có thể tiêu hao được một nửa thể lực của Giang Lệ.

Đến lúc đó, Tôn Hàn đứng ra kết thúc thì phần thắng cực lớn.

Trên thế giới này không có thần!

Giang Lệ dù có mạnh đến đâu thì cũng không thể vô địch được!

Tôn Hàn nói: "Tôi muốn đánh một trận với ông khi ông đang ở lúc mạnh nhất!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK