Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh, em thấy chị Liễu Y Y rất tốt, đã thế còn là mẹ của đồng đồng, tại sao anh không thử ở bên cạnh chị ấy? Em thấy rõ ràng anh cũng thích chị ấy cơ mà!”

Từ Hạ ngồi xuống sofa rồi thì thầm nói với Tôn Hàn.

Tôn Hàn liếc nhìn cô ấy rồi đáp: “Cô nhóc như em thì biết gì chứ, lo việc của mình trước đi. Bao giờ mới định lấy chồng hả? Không còn nhỏ nữa đâu”.

“Chuyện này không gấp được”.

Từ Hạ chẳng thấy sốt sắng với chuyện của mình một chút nào.

Tôn Hàn lắc đầu, thật ra anh cũng không có ý giục Từ Hạ, vì chuyện tình cảm là do duyên.

Từ Hạ chợt cười rồi nhìn sang Đồng Đồng hỏi: “ Đồng Đồng à, dì Y Y làm mẹ của con được không?”

“Bố con thích dì Y Y ạ?”, Đồng Đồng quay lại rồi hỏi.

Tôn Hàn cười hỏi: “Đồng Đồng có biết thích là gì không?”

“Có ạ, thích là muốn ở bên cạnh nhau. Nếu bố với dì Y Y ở bên nhau thì dì ấy là mẹ của Đồng Đồng rồi”, Đồng Đồng ngây thơ đáp.

“Cái gì mà rối lung lên thế? Ai dạy con vậy hả?”, Tôn Hàn vui vẻ hỏi.

“Bà Tiết ạ!”, Đồng Đồng trả lời ngay.

Tôn Hàn: “…”

“Anh thấy chưa, bác gái không cấm cản nữa rồi, anh còn chần chừ gì nữa!”, Từ Hạ nín cười nói.

Lấy Liễu Y Y ư?

Tôn Hàn luôn đắn đo về chuyện này.

Nhưng cưới sao đấy?

Trước kia, chưa gặp Giang Lệ, Tôn Hàn còn chưa biết thế nào.

Nữa là bây giờ đang vướng chuyện với Giang Lệ rồi, ông ta còn khó đối phó anh tưởng nhiều, thế nên anh càng mông lung về chuyện với Liễu Y Y hơn.

Quẳng Thiên Cửu Môn cho Lý Hắc Tử, sau đó sống cuộc sống của riêng mình cũng là một cách.

Tuy nhiên, dù Lý Hắc Tử rất giỏi, nhưng chắc chắn không thể gồng gánh thêm Thiên Cửu Môn được.

Nếu anh làm vậy chính là đẩy Thiên Cửu Môn vào đường diệt vong.

Cuối cùng thì anh vẫn phải đối mặt thôi.

“Chuyện này để sau tính đi”, Tôn Hàn hờ hững đáp một câu, sau đó chăm chú ngắm nhìn gương mặt non nớt giống hệt Liễu Y Y của Đồng Đồng rồi nói: “Đồng Đồng, sau này con hãy gọi dì Y Y là mẹ nhé!”

Đồng Đồng hỏi: “Thế bố sắp sống cùng với dì Y Y rồi ạ?”

Tôn Hàn gật đầu đáp: “Sau này sẽ như vậy, còn cả Đồng Đồng nữa”.

“Thật không ạ? Thế có phải bố cũng… sống cùng với con và dì Y Y không?”, ánh mắt Đồng Đồng chứa đầy vẻ chờ mong.

Tôn Hàn do dự một lát rồi gật đầu: “Ừ”.

“Yê! Bố là tốt nhất!”, Đồng Đồng lập tức khoa chân múa tay.

Sau thời gian dài chung sống, Đồng Đồng rất thích ngôi nhà ấm áp này, vì từ nhỏ cô bé đã không được nhận tình thương.

Nên đương nhiên cô bé đồng ý sống tại một ngôi nhà không được coi là đẹp này.

Bỗng dưng Đồng Đồng xụ mặt xuống, nước mắt trực trào nói: “Bố ơi, còn mẹ thì sao ạ?”

Cô bé lại nhớ mẹ rồi.

Đồng Đồng chỉ biết mẹ ruột của mình là Lâm Mỹ Quyên.

“Sau này, dì Y Y mới là mẹ của con, còn Lâm Mỹ Quyên không phải”, Tôn Hàn nghiêm túc nói.

“Tại sao ạ? Bố lừa con, là mẹ, là mẹ mà!”, Đồng Đồng nổi nóng với Tôn Hàn.

Nhưng Tôn Hàn không nuông chiều cô bé mà trầm giọng nói rõ từng chữ: “Không phải”.

Càng để lâu, nỗi đau sẽ càng kéo dài.

Từ khi hiểu chuyện đến nay, Đồng Đồng chỉ biết Lâm Mỹ Quyên là mẹ ruột của mình, dù cô ta có đối xử với cô bé tệ mấy đi nữa thì vẫn là vậy.

Điều này đã ăn sâu vào trong tiềm thức của Đồng Đồng, không thể dễ dàng thay đổi.

Nhưng không phải thì vẫn là không phải!’

“Hu hu hu! Bố nói dối, bố nói dối…”

Đồng Đồng khóc toáng lên, đã thế còn không ngừng nói “bố nói dối”.

Tôn Hàn vẫn mặc kệ.

“Có chuyện gì vậy? Đồng Đồng sao thế?”, Liễu Y Y nghe thấy tiếng Đồng Đồng khóc thì lập tức chạy từ trong bếp ra bế cô bé rồi dỗ dành.

“Bố nói mẹ không phải mẹ ruột của Đồng Đồng!”, Đồng Đồng nghẹn ngào nói.

Nếu không phải người thân quen của Đồng Đồng thì chắc không ai hiểu cô bé đang nói gì.

Nhưng Liễu Y Y biết nên cô nhìn sang Tôn Hàn với vẻ phức tạp.

Còn Tôn Hàn thì lạnh mặt, không nói một câu.

Liễu Y Y cũng đành chịu, mãi cô mới dỗ Đồng Đồng nín được, sau đó lập tức kéo Tôn Hàn sang một phòng khác.

Liễu Y Y nói: “Làm gì mà anh sốt sắng thế? Đồng Đồng mới sáu tuổi thôi, khả năng tiếp nhận còn kém, thong thả đã chứ!”

Tôn Hàn châm một điếu thuốc rồi đi đến cạnh cửa sổ hít một hơi: “Đến lúc cho con bé biết sự thật rồi, nói bây giờ hay sau này có gì khác nhau đâu?”

“Để Đồng Đồng càng thích em thì sau này khi biết sự thật rồi, con bé sẽ càng khó chấp nhận”.

“Em muốn khi nào nói sự thật cho con bé biết thì nói, nhưng anh nói ráo trước cũng đâu có sao”.

Tôn Hàn không nghĩ mình đã làm sai.

Liễu Y Y cũng hiểu điều này nên thở dài nói: “Em biết rồi”.

Có lẽ Tôn Hàn sắp phải đi rồi, đến lúc đó, Đồng Đồng sẽ phải sống cùng cô.

Vừa nhớ bố vừa nhớ mẹ, chắc sắp tới cô bé khó mà vui vẻ được.

Vì thế để Đồng Đồng biết Liễu Y Y mới là mẹ ruột của mình là một việc rất quan trọng.

“Nếu anh không phải đi thì tốt biết bao”, Liễu Y Y không nhịn được nói.

Tuổi thơ của Đồng Đồng không nên thiếu sót nữa.

“Anh sẽ cố hết sức xử lý công việc, sau đó về Giang Châu định cư”, Tôn Hàn không quá tự tin trả lời.

Thật ra, bây giờ Tôn Hàn đã thấy hơi hối hận vì đã nhận lời gánh vác Thiên Cửu Môn thay cho Phó Văn Húc rồi.

Nếu anh không đồng ý, với những gì từng học được trong tù, chắc chắn anh cũng không khiến Đồng Đồng và Liễu Y Y phải sống vất vả.

Gần đến trưa, có thêm hai vị khách nữa tới.

Tôn Hàn chẳng lạ lẫm gì với họ, vì đó là cậu và mợ của Liễu Y Y.

“Cậu Tôn, chúc mừng năm mới”

Lần này gặp lại, Tiết Kiến Quốc đã khách sáo hơn, Lý Diễm Phương thì tươi cười rạng rỡ, khác hẳn với lần đầu gặp gỡ.

Tất cả là vì thân phận của Tôn Hàn.

Dù Tiết Kiến Quốc và Lý Diễm Phương không biết công việc cụ thể của Tôn Hàn là gì, nhưng anh có thể cho Liễu Y Y mười phần trăm cổ phần trong công ty quốc tế Phong Hoả thì chứng tỏ cũng có máu mặt trong nước.

Từ đó có thể thấy mức độ giàu có của Tôn Hàn vượt xa sức tưởng tượng của người bình thường.

Điều đáng tiếc nhất là Liễu Y Y đã từ chối hết chỗ cổ phần trị giá cả chục tỷ đó.

Dù Tôn Hàn không thích vợ chồng Tiết Kiến Quốc, nhưng ngoài mặt vẫn lịch sự hỏi thăm: “À, vấn đề ở quán rượu của ông giải quyết xong rồi chứ?”

Cách đây không lâu, Tiết Kiến Quốc đã tìm một cậu ấm để giới thiệu cho Liễu Y Y, mục địch là mong cậu ta có thể giải quyết được vấn đề trong quán rượu của mình.

Nếu Tiết Lan vẫn mời vợ chồng họ đến nhà, chứng tỏ bà ấy vẫn nhận người em trai này.

Tôn Hàn tiện tay giúp đỡ một chút cũng không sao.

“Xong, xong rồi”, Tiết Kiến Quốc cười rồi đảo mắt nói: “Cậu Tôn, mồng bảy này là thượng thọ tám mươi tuổi của mẹ tôi, nếu rảnh thì mời cậu đến dự nhé!”

Hả? Còn chuyện này nữa ư?

Mẹ của Tiết Kiến Quốc không phải bà ngoại của Liễu Y Y ư?

Thượng thọ tám mưới chắc sẽ tổ chức lớn đây.

Nhưng mồng bảy thì Tôn Hàn chuẩn bị đi rồi.

Vì thế, anh ập ờ nói: “Ở đâu? Nếu rảnh thì tôi sẽ đến, còn không thì chắc chắn sẽ gửi quà”.

“Thành phố Tề Bắc”.

Tôn Hàn đột nhiên nhíu mày rồi nói: “Nếu ở Tề Bắc thì nhất định tôi sẽ đến, vừa hay tôi cũng có việc cần đến đó một chuyến”.

Sào huyệt của Tả Quân ở thánh phố Tề Bắc.

Chắc chắn anh sẽ đi!

Tôn Hàn đã gặp hai trong ba ông vua của Tây Nam.

Vì thế rất tò mò, không biết Tả vương Tả Quân là người như thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK