Tôn Hàn bảo Giang Hồi tạm thời đừng nghĩ ngợi hay làm gì hết, cứ ở nhà chờ tin thôi.
Chuyện có thành hay không thì phải chờ vài ngày nữa mới biết được.
Chỉ cần phương thuốc của anh có tác dụng là họ có cơ hội khiến nhà họ Cẩm đồng ý rửa oan cho Giang Hồi rồi.
Ngày hôm sau, Tôn Hàn dậy sớm rồi sang gõ cửa nhà Bạch Cần.
Hai người thay đồ, sau đó đi ăn sáng rồi bắt xe đến nơi đấu giá.
Dù lần đấu giá trang viên này do một mình Cố Vân Đào thực hiện, nhưng nếu anh ta thuê hẳn một nơi chuyên đấu giá để tổ chức thì mọi khâu sẽ chu toàn hơn.
Khi Tôn Hàn và Bạch Cần đến nơi thì đã có bảy tám hàng người ở sảnh đấu giá, trông phải đến hơn ba mươi người.
Lần đấu giá này chỉ là nhà đất mà thôi.
Nên những người đến đây hầu hết là vì căn trang viên này.
Căn trang viên của nhà Bạch Cần cũng khá lâu đời, vì đã trải qua gần ba mươi năm lịch sử. Cũng chính vì vậy nên có ưu thế rất tốt về vị trí, dù mua để đấy hay bán lại với giá cao thì cũng đều rất hời.
Chỉ cần giá bán ra hợp lý thì chắc chắn sẽ thu hút khá nhiều người.
“Tôn Hàn, cậu cũng đến đây à?”
Tôn Hàn và Bạch Cần vừa tìm một chỗ ngồi xuống thì Tôn Đào đã ăn mặc trang nhã bước tới.
“Ừm, cô Tôn kiểu gì cũng đấu giá thành công trang viên này nhỉ? Tôi thấy ở đây chắc không ai dám tranh với cô đâu, vì đây là thứ cô đã ưng mà”, Tôn Hàn tuỳ ý đáp lại.
Tôn Đào mỉm cười nói: “Dù tôi là người nhà họ Tôn, nhưng chưa ngang ngạnh tới mức coi mình là cái rốn của vũ trụ. Dù tôi thấy trang viên này cũng được, nhưng chưa chắc nó đã thuộc về tôi, ai trả cao thì người ấy được thôi!”
Tôn Đào rất tự tin, như thể sẽ không có ai trả giá cao hơn cô ta.
Song, Tôn Đào lại liếc nhìn Bạch Cần rồi hỏi: “Bạn gái cậu à?”
“Cô Tôn, đây có phải lần đầu tiên cô thấy người bạn này của tôi đâu? Hỏi thế có ý nghĩa gì chứ?”
“Ha ha…”
Tôn Đào phì cười rồi nói: “Chỉ là tôi muốn xác nhận lại thôi mà. Nếu cô ấy đúng là bạn gái của cậu thì tôi sẽ tặng cho cô ấy một món quà!”
Tôn Hàn mỉm cười, anh thừa hiểu hiểu ý của Tôn Đào, suy cho cùng cũng là vì Từ Tiểu Bân thôi.
Nếu Bạch Cần là bạn gái của anh thì quá tốt.
Anh tuyệt đối không được dính dáng gì đến Liễu Phương Phương cả.
Nếu vậy thì Tôn Đào sẽ không còn gì phải lo lắng nữa.
Vì không quen biết, hơn nữa Bạch Cần cũng có thể cảm nhận khí chất cao quý của Tôn Đào nên cố ý giữ im lặng, như thể có nói hay không cũng thành thừa.
Song, hình như Tôn Đào rất rảnh để tán gẫu.
Cô ta tự nhiên ngồi xuống cạnh Tôn Hàn rồi hỏi: “Không ngại tôi ngồi đây chứ?”
“Chỗ này là của phòng đấu giá, chứ không phải của tôi. Cô Tôn muốn ngồi đâu thì ngồi thôi”, Tôn Hàn bình tĩnh đáp.
“Đừng gọi tôi là cô Tôn nữa, cậu cũng họ Tôn mà, hay cứ gọi tôi là chị đi”, Tôn Đào có ý làm thân.
Chị?
Đúng ra mà nói thì Tôn Đào chính là chị họ của Tôn Hàn, hơn nữa họ còn rất gần.
Nhưng…
Cô ta là con gái của Tôn Đạo Hương.
Rốt cuộc cái chết năm xưa của Tôn Hành Vương có liên quan đến Tôn Đạo Hương hay không, thì khi mọi chuyện chưa rõ ràng, không ai biết được.
Vì thế, dù câu nói này của Tôn Đào khiến Tôn Hàn rất xúc động, vì có cảm giác huyết thống gắn kết.
Nhưng anh vẫn không thể gọi ra miệng chữ “chị” này được.
“Sao thế? Tôi nói gì sai à?”, Tôn Đào để ý thấy Tôn Hàn có thái đồ là lạ.
“Không có gì, cô Tôn là trưởng nữ của nhà họ Tôn, còn tôi chẳng là gì cả nên không dám leo cao”, Tôn Hàn tự giễu nói.
Tôn Đào lắc đầu rồi không nhiều lời nữa, vì cô ta thấy Tôn Hàn nói đúng.
Nhà họ Tôn ở Thượng Kinh đúng là một gia tộc lớn.
“Cô Tôn, sao cô lại ngồi đây! Chúng tôi đã xếp chỗ cho cô ở hàng ghế phía trên rồi”.
Cố Vân Đào vừa đi vào đã nhanh chóng chạy tới chỗ Tôn Đào ngay rồi xu nịnh nói.
Lúc nhìn thấy Bạch Cần và Tôn Hàn, anh ta lại tỏ vẻ coi thường ngay: “Oa, đến thật này! Có cô Tôn ở đây rồi, Tôn Hàn, chắc anh không thể lấy lại nhà cho Bạch Cần được đâu!”
“Cố Vân Đào, tôi ngồi đây ổn rồi, cậu cứ đi làm việc của mình đi. Tôi đến đấu giá nhà đất nên chỗ ngồi không quan trọng lắm đâu”.
Cảm thấy thái độ của Cố Vân Đào dành cho Tôn Hàn và Bạch Cần không được hoà nhã, Tôn Đào lập tức lên tiếng, coi như hoá giải sự lúng túng.
“Được, vậy cô Tôn cứ ngồi đây, có gì thì cứ ới tôi một tiếng là được”.
Cố Vân Đào lại liếc Tôn Hàn và Bạch Cần một cái rồi mời rời đi.
“Cậu quen Cố Vân Đào à? Mà hình như hai người có mâu thuẫn gì với nhau đúng không?”, Tôn Đào tò mò hỏi.
Tôn Hàn suy nghĩ rồi đáp: “Căn nhà mà Cố Vân Đào định bán đấu giá là nhà của Bạch Cần”.
“Ra là vậy…”
Tôn Đào trầm mặc một lát rồi đoán ra ngay: “Tôi biết rồi, ra cô là con gái của Bạch Hạc Sinh!”
Bạch Cần khẽ gật đầu.
“Dù Bạch Hạc Sinh không phải một nhân vật tai to mặt lớn, nhưng cũng coi như có chút thành tựu trong ngành. Nhưng tiếc là một nơi như Thượng Kinh không thiếu các nhân vật như ông ấy, năm nào cũng có rất nhiều người như vậy nổi lên ở đây”.
“Tiếc quá, ngôi nhà vốn thuộc về cô giờ lại sắp thành của người khác rồi”, Tôn Đào hờ hững nói.
Còn mấy câu kiểu như tôi sẽ mua lại rồi tặng cho cô thì đương nhiên Tôn Đào sẽ không nói rồi.
Cô ta không hào phóng đến mức đó!
Tôn Đào nghĩ đến chuyện gì đó, có lẽ ngay từ đầu cô ta đã định hỏi rồi, chẳng qua chưa có cơ hội thôi.
“Tôn Hàn, cậu đã nghe nói về bệnh tình của Liễu Thị Long chưa?”
Tôn Đào khẽ gật gù như đã đoán ra điều gì đó rồi tuỳ ý đáp: “Rồi, suýt nữa ông cụ đã không qua khỏi ở bệnh viện số Một, nhưng đã cấp cứu được rồi”.
“Ừm, tôi nghe nói là nhờ được một người thanh niên chữa trị đấy. Nói ra kể cũng lạ, người đó không phải bác sĩ đâu, tôi rất tò mò muốn biết đấy là ai. Tôn Hàn, cậu thân cận với Liễu Phương Phương như vậy, có biết gì không?”
Sau hàng loạt câu nói quanh co, cuối cùng Tôn Đào đã hỏi vào chuyện chính.
Cô ta đang muốn nghe ngóng xem người thanh niên đã chữa khỏi bệnh cho Liễu Thị Long là ai!
Đến Tôn Đào còn muốn hỏi dò, đủ thấy nhà họ Liễu giữ kín như bưng chuyện này đến mức nào!
“Không”, Tôn Hàn lắc đầu.
Nhà họ Liễu có tính toán của mình thì anh cũng vậy, bây giờ không thể để Tôn Đào biết chuyện được.
Vì chuyện này liên quan đến việc anh tiếp cận Tôn Vượng Thịnh.
Tôn Đào quan sát Tôn Hàn hồi lâu nhưng anh không để ý nên bèn nghĩ chứng tỏ anh không biết thật rồi.
Cô ta không hỏi tiếp nữa, vì đã mất hứng.
Sau đó, Tôn Đào cứ thế ngồi ấn điện thoại, nghiên cứu về cổ phiếu của mình.
Việc này thiết thực hơn!
Nếu Tôn Hàn đã khiến Tôn Đào mất hứng thì cô ta sẽ không để ý đến anh nữa.
Chín rưỡi!
Nhà đấu giá và Cố Vân Đào lần lượt xuất hiện, họ đứng trên bục đấu giá nói dăm ba câu, sau đó cây búa nện xuống, đấu giá bắt đầu.
“Tôi tin mọi người đã tìm hiểu về ngôi nhà của buổi đấu giá hôm nay rồi, cho nên tôi cũng không làm mất thì giờ nữa. Giá khởi điểm là một trăm triệu, mỗi lần trả giá thấp nhấp là năm triệu!”
“Bắt đầu!”
Chương 416: Một trăm năm mươi triệu, chốt!
Ban đầu, Cố Vân Đào định ra giá khởi điểm cho trang viên này chưa tới tám mươi triệu. Nhưng mấy ngày trước, anh ta thấy có khá nhiều người hứng thú với căn này nên mới tăng giá lên hẳn một trăm triệu.
Dù giá này không hề thấp, nhưng Cố Vân Đào biết rõ giá trị của trang viên này nên cũng không quá lo lắng.
“Một trăm mười triệu!”
Lúc này, đã có người giơ bảng lên ngay.
Nhưng sau đó chỉ là sự im lặng.
Dù giá trị thực của căn trang viên này cũng khá ổn, những người đến đây cũng khá có hứng thú với nó, nhưng nếu giá tới tay vượt mức dự đoán của họ thì chẳng ai vui cả.
Vì thế, họ không thể trả giá bừa bãi như mua rau ngoài chợ được.
“Chưa gì đã tăng thêm mười triệu rồi, tôi đoán là chiêu trò!”
Tôn Đào liếc nhìn tên béo bừa giơ bảng rồi cười nói.
Thật ra Tôn Hàn cũng thấy trán tên béo đó đã rịn mồ hôi, trông không có vẻ giống người có tiền.
Nếu người này không có nhiều tiền thì sao có thể trả giá nhanh nhảu như vậy, đây là một căn trang viên cả trăm triệu đấy, tra giá như vậy là dễ ăn được như chơi.
Khả năng cao là chiêu trò của bên đấu giá rồi.
Vả lại, hình như Cố Vân Đào còn hơi căng thẳng, điều này càng khiến Tôn Hàn tin tưởng với suy đoán của mình hơn.
Nếu trang viên này mà được bán cho tên béo thì chắc Cố Vân Đào khóc không ra nước mắt mất.
Lòng vòng một hồi, trang viên này vẫn là của anh ta, chứ không kiếm được một đồng nào cả, đã thế còn phải bù lỗ thuê phục vụ cho buổi đấu giá.
“Một trăm mười triệu lần thứ nhất!”
“Một trăm mười triệu lần thứ hai!”
“…”
“Một trăm mười lăm triệu”.
Cuối cũng cũng có người trả giá thêm.
Điều này khiến tên béo thở phào một hơi, song không còn dám lên tiếng nữa.
Cả hắn và Cố Vân Đào đều đã nhìn ra rằng căn trang viên này không hút người mua cho lắm.
Trước đó, Cố Vân Đào còn nghĩ sẽ bán được với giá hời, nhưng bây giờ xem ra không được rồi.
Một khi người ta đã có tiền thì nhà nào chẳng mua được.
Đâu nhất thiết cứ phải là căn này.
Chính vì vậy nên Cố Vân Đào không dám cho tên béo nâng giá nữa, vì lo không bán cho ai khác được.
Như vậy thì căn trang viên này sẽ hết giá trị.
“Một trăm hai mươi triệu!”
Một lát sau, lại có người tăng giá, mức tăng đúng theo quy định là năm triệu.
“Một trăm ba mươi triệu!”
Ngay sau đó, Tôn Đào đã tham gia, cô ta đã tăng thêm mười triệu!
Cả sàn đấu giá đều im lặng.
Không còn ai ra giá nữa!
“Cô Tôn, kiểu này là cô thắng chắc rồi”, Tôn Hàn cười nói.
Tôn Đào đắc ý nhướn mày: “Sao cậu biết?”
“Cả thời cơ và giá mà cô đưa ra đều rất hợp lý, khiến người khác thấy nếu tăng giá tiếp thì sẽ hết lợi nhuận nên sẽ không tranh giành với cô nữa! Thế cô chẳng thắng chắc à?”
Tôn Hàn cười nói: “Mà ví dụ có người trả giá tiếp thì cô Tôn có theo nữa không?”
“Giá trị thực của ngôi nhà này chỉ dao động trên dưới một trăm triệu thôi, nhưng vì có vị trí đẹp nên không lo bị lỗ. Hơn nữa, dù căn này chỉ ở ngoại ô, nhưng phát triển chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Nếu nơi này được mở rộng thì căn này sẽ rất có giá trị, nhưng tôi đoán cũng không thể vượt mức một trăm bảy mươi triệu được!”
“Con người tôi không thích kiểu làm ăn thua lỗ, cho nên cùng lắm là tôi trả một trăm năm mươi triệu thôi”.
Tôn Đào không giấu giếm, mà còn đắc ý nói ra suy tính của mình. Theo cô ta thấy thì đây không phải bí mật thương nghiệp gì mà cần phải giấu.
Còn việc cùng lắm cô ta chỉ theo đến một trăm năm mươi triệu là vì cô ta chỉ cho phép mức độ nguy hiểm trong vòng hai mươi triệu thôi.
“Một trăm ba mươi triệu lần thứ nhất!”
“Một trăm ba mươi triệu lần thứ hai!
“À, mục đích tôi mua ngôi nhà này là để kinh doanh chứ không phải ở. Cậu vừa nói đây là nhà của cô bạn này đúng không? Tôi mua được rồi mà chưa sang tay ngay được thì tôi sẽ cho cậu hoặc cô ấy vào ở miễn phí một thời gian”.
Thấy sắp đấu giá thành công, Tôn Đào chợt nói.
Thật ra cũng chỉ là ra vẻ thôi!
Bạch Cần rất xúc động, nếu có thể sống ở đó một thời gian thì coi như cô ấy cũng được bù đắp những tiếc nuối, nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng ra xin.
Cô ấy biết rõ nếu làm vậy thì Tôn Hàn sẽ nợ ân tình của người ta.
Nhưng đúng lúc này, Tôn Hàn lại cười đáp: “Cô tôi, tôi nghĩ không cần thiết đâu”.
Khi Tôn Đào còn chưa hiểu ý của Tôn Hàn thì anh đã giơ bảng.
“Một trăm năm mươi triệu!”
Cả phòng đấu giá: “…”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt qua để xem là ai đã tăng thêm hai mươi triệu so với giá của cô lớn nhà họ Tôn.
Giá này đã vượt qua giá trị thật của căn nhà này rồi!
Cố Vân Đào vốn đã hết hi vọng, chỉ mong sao bán được căn này với giá một trăm ba mươi triệu là được.
Nhưng khi nghe thấy giá này, anh ta vui như mở cờ trong bụng ngay.
Song điều khiến anh ta thấy không ổn là người ra giá lại là người mà anh ta không ưa.
Tôn Đào tỏ rõ vẻ không vui: “Tôn Hàn, cậu biết đùa quá đấy!”
Cô ta không ngờ Tôn Hàn sẽ ra giá, hoặc là cô ta không nghĩ anh có nhiều tiền như vậy để tham gia vào buổi đấu giá này.
Nhưng hiện giờ, sự việc đã vượt qua tầm dự đoán của cô ta!
Sao mà không giận cho được!
Việc khiến Tôn Đào bực mình là cô ta đã nói ra giá dự định của mình, như vậy có khác nào tự lấy đá đập xuống chân đâu.
“Tôn Hàn!”, Bạch Cần gọi.
Cô cũng không ngờ Tôn Hàn lại ra giá.
Anh nâng thêm hẳn những năm mươi triệu so với gái gốc.
Đây không phải một con số nhỏ!
Tôn Hàn nở một nụ cười trấn an Bạch Cần rồi nói: “Cô Tôn, với cô mà nói thì căn nhà này chỉ là một món đồ mang lại cho cô chút lợi nhuận thôi. Nhưng nó lại là cả ký ức tuổi thơ của bạn tôi, nên có ý nghĩa khác nhau”.
“Nếu tôi đã đưa ra mức giá khiến cô không còn thấy lãi nữa, hay thôi cô nể tình một chút rồi nhường cho tôi!”
“Nếu cô Tôn vẫn thấy bực thì tôi sẽ bỏ tiền túi ra đền cho cô mười triệu, coi như bồi thường!”
Tôn Hàn nói vậy là quá khách sáo rồi.
Đương nhiên anh nói vậy là vì sợ Tôn Đào nổi điên, sau đó chơi đến cùng mà không màng đến giá cả gì nữa.
Vậy thì thà anh nhượng bộ bỏ thêm chút tiền nữa cho xong.
Dù trong tài khoản của anh có không ít tiền, nhưng cũng không thể tiêu sài phung phí được.
Vài trăm triệu còn được, chứ tiền tỷ là tới công chuyện ngay!
“Ha ha, thôi thì tôi nể mặt cậu vậy!”
Tôn Đào cười lạnh rồi đứng dậy, hậm hực bỏ về.
Còn số tiền mười triệu mà Tôn Hàn định bù đắp thì có hâm cô ta mới lấy.
“Một trăm năm mươi triệu lần thứ nhất!”
“Một trăm năm mươi triệu lần thứ hai!”
“Một trăm năm mươi triệu lần thứ ba, chốt!”
Khi chiếc búa gõ xuống, Tôn Hàn đã đấu giá thành công căn trang viên như ý muốn.
Với giá mà anh đưa ra, đến Tôn Đào có hứng thú với căn nhà này nhất còn từ bỏ thì những người khác càng không tiếp tục nâng giá nữa.
Có điên mới tăng thêm hơn một trăm năm mươi triệu!
“Đi thôi, chúng ta đi làm thủ tục”, Tôn Hàn đứng dậy nhìn Bạch Cần đang ngơ ra như phỗng rồi mỉm cười.
Chương 417: Tôn Vượng Thịnh
“Hoá ra là anh thích Bạch Cần, dám bỏ nhiều tiền ra cho người ta thế cơ mà!”
Sau khi Tôn Hàn thanh toán xong, Cố Vân Đào nói với vẻ ghen tỵ.
Đúng là anh ta đang nghen tỵ thật
Cả hai cùng ở độ tuổi thanh niên, tuổi tác cũng xêm xêm, nhưng dựa vào đâu mà Tôn Hàn có thể thoái mái bỏ ra cả đống tiền, trong khi anh ta lại là tên vô dụng trong nhà, thậm chí bây giờ còn phải bán tài sản của mình đi để đổi lấy tiền tiêu sài.
Dù một mình anh ta lo liệu cho vụ bán đấu giá này, nhưng số tiền thật sự đến tay nhiều nhất cũng không quá mười triệu, số còn lại hầu như sẽ bị bố anh ta là Cố Hải lấy hết.
Thế nên, dạo này cuộc sống của Cố Vân Đào khá chật vật.
Còn Tôn Hàn thì vừa có tiền, vừa có cả người đẹp.
“Tôi có thích Bạch Cần hay không thì liên quan gì đến anh? Còn anh có biết vợ sắp cưới của mình đang gian díu với người khác ở bên ngoài không?”, Tôn Hàn châm chọc nói.
“Bớt bịa chuyện đi, có tin ông đây không bán nhà cho mày nữa không?”, Cố Vân Đào lập tức nổi sung.
“Tuỳ anh, có giỏi thì anh đừng bán nữa, sau đó đền bù cho tôi hai mươi phần trăm theo hợp đồng là được”, Tôn Hàn nhún vai nói với vẻ thản nhiên.
“…”
Cố Vân Đào nghẹn họng, đành nói: “Nghĩ hay quá nhỉ, tiền đã tiêu đi rồi thì đừng hòng lấy lại. Tôi nhắc anh một câu, ngôi nhà này chẳng tốt lành gì đâu, nhà Bạch Cần chuyển vào đây ở một cái là tan cửa nát nhà ngay, cũng vì phong thuỷ của nó mà nhà họ Cố tôi mới phá sản, anh tự lo lấy thân đi!”
Cố Vân Đào chỉ biết nói mấy câu đó để vướt vát chút thể diện.
“Ha ha, được rồi, tiền thì tôi cũng đã trả, hẹn thời gian làm thủ tục nữa là xong. Nhưng tôi không đùa với anh đâu, tôi đã thấy Ngô Hiểu Phương đi với người đàn ông khác, tôi không lừa anh đâu”.
“Anh…”
“Bạch Cần, chúng ta đi thôi!”
Tôn Hàn không thèm nhì nhằng với Cố Vân Đào nữa, mà dẫn Bạch Cần rời đi.
Thật ra, Tôn Hàn có thể đưa ra bằng chứng Ngô Hiểu Phương và Cẩm Hoằng đã ra vào quán bar Quỷ Hoả, nhưng anh không muốn làm những chuyện nhạt nhẽo.
Anh chỉ cần nhắc Cố Vân Đào vậy thôi, nếu anh ta tin thì tự đi mà điều tra.
Nếu Cố Vân Đào điều tra ra được chuyện gì thì Cẩm Hoằng cũng sẽ không biết là do anh nói rồi tính sổ với anh.
Khi hai người ra ngoài thì trời đã nắng to.
Tôn Hàn vươn vai một cái, không vội đi ngay hay nói gì cả.
Nhưng đến giờ, Bạch Cần vẫn chưa thể tin đây là sự thật.
Anh thật sự đã mua căn trang viên đó.
“Anh, anh có định bắt tôi lấy thân báo đáp không đấy?”
Một lúc lâu sau, Bạch Cần mới nghiến răng rồi đỏ mặt hỏi.
Tôn Hàn liếc nhìn cô ấy, định bụng trêu lại là ‘nếu tôi muốn vậy thì sao?’
Nhưng sau khi cân nhắc, anh thấy đùa như vậy là không được.
“Cô đừng có mơ nhá! Tôi chỉ coi cô là bạn thôi, chứ không có suy nghĩ gì hơn đâu. Đúng là mục đích tôi mua căn nhà đó là vì cô, nhưng cũng coi như tôi sắm đồ cho mình. Dẫu sao, không ai nói trước được điều gì, nhỡ mai này tôi sa cơ lỡ bước, khéo tôi cũng bán nó đi ấy chứ”.
“Nhưng trước đó, tôi sẽ mời cô đến đấy làm quản gia, nhưng không có lương đâu đấy!”
Ý của anh là trước khi anh bán căn nhà đó thì Bạch Cần có quyền chuyển vào ở miễn phí.
Chứ tặng không là điều không thể!
Đương nhiên với tính cách không coi trọng vật chất của Tôn Hàn, anh hoàn toàn có thể làm vậy, thậm chí tăng ngay bây giờ cho Bạch Cần cũng được!
Nhưng làm vậy không được hay cho lắm!
Như anh vừa nói, anh không có ý định phát triển tình cảm với Bạch Cần thì sao lại tặng không căn nhà hơn trăm triệu cho cô ấy chứ?
Mà cũng chưa chắc Bạch Cần đã lấy.
Bạch Cần đã hiểu đại khái ý của Tôn Hàn, cô ấy do dự hồi lâu rồi gật mạnh đầu nói: “Cảm ơn!”
“Không cần, bạn bè mà”.
Câu này của Tôn Hàn khiến Bạch Cần thấy ấm áp, nhưng cũng có cả sự lạnh lùng.
Cuối cùng thì cô ấy đã phát hiện Tôn Hàn là một người rất tốt.
Tiếc là người ta không thích cô ấy!
…
Tối đến.
Tôn Hàn đi một mình đến nhà hàng Tây, anh nhìn thấy Liễu Phương Phương ngồi ở bàn cạnh cửa sổ thì đi tới đó ngồi.
“Cô Liễu, cô tìm tôi à?”
Liễu Phương Phương cau mày: “Sao? Anh định nghỉ việc thật đấy à mà xưng hô xa lạ thế?”
“Lúc nào cô Liễu cũng chỉ nghĩ cách lấy tôi ra làm cái bao cát cho Trương Dương Phi xả giận nên tôi không thể thân thiện với cô được nữa”, Tôn Hàn bông đùa một câu rồi nói tiếp: “Thôi nói thẳng vào chuyện chính đi, cô Liễu tìm tôi có việc gì?”
Liễu Phương Phương liếc nhìn Tôn Hàn, càng nhìn càng thấy mình không hiểu về anh.
Tài năng về mọi mặt của anh vượt xa khỏi tưởng tượng của cô ta.
“Chuyện của Giang Hồi là tại lúc ấy tôi sơ suất nên đã lỡ miệng, giờ anh không can thiệp vào được, hay không muốn dính đến?”
“À, tôi đã can thiệp rồi mà”, Tôn Hàn đáp.
“Anh nghĩ mình có thể giúp cô ấy được sao?”. Liễu Phương Phương hoài nghi hỏi.
Lúc ấy, khi Giang Hồi đến tìm Liễu Phương Phương, cô ta đã bảo để mình hỏi Tôn Hàn xem có cách gì không.
Thật ra, cô ta nghĩ sau khi biết chuyện, kiểu gì Tôn Hàn cũng từ chối.
Vì dẫu sao chuyện này cũng có liên quan đến Cẩm Văn Hạo của nhà họ Cẩm, chín mươi phần trăm người ở Thượng Kinh sẽ chọn cách tránh nặng tìm nhẹ, huống chi là một nhân vật nhỏ bé như Tôn Hàn!
Nhưng Liễu Phương Phương không ngờ là có vẻ như Tôn Hàn đã đồng ý.
“Tôi chưa biết được, nhưng cứ phải thử đã. Cô Liễu, đừng nói là cô tìm tôi chỉ vì chuyện này thôi nhé?”, Tôn Hàn cười hỏi.
Nếu chỉ vì Giang Hồi, chắc Liễu Phương Phương không lãng phí thời gian vàng ngọc của mình thế này để đến gặp anh đâu.
Liễu Phương Phương có cái nhìn khác về Tôn Hàn hơn, cô ta gật đầu: “Đúng là tôi có việc quan trọng hơn. Ông tôi muốn nhờ anh khám bệnh hộ cho một người, không cần biết có thể chữa khỏi hay không, anh đều sẽ có một khoản thù lao không nhỏ, chắc chắn sẽ nhiều hơn con số này!”
Nói rồi, Liễu Phương Phương giơ hai ngón tay lên.
Trên hai mươi triệu.
Tôn Hàn híp mắt rồi hỏi: “Ai vậy, bị bệnh gì?”
Cơ bản thì anh đã đoán được là ai rồi.
Đúng hơn thì ngay từ lúc anh chữa khỏi bệnh cho Liễu Thị Long thì đã biết trước sẽ có ngày hôm nay rồi.
“Tôn Vượng Thịnh, anh đã nghe đến cái tên này bao giờ chưa?”, Liễu Phương Phương hỏi thẳng.
Tôn Hàn gật đầu ngay: “Trụ cột cũ của đất nước, cô thử nói xem tôi có biết không?”
Cả nước Đại Hoa chỉ có vài trụ cột được tôn trọng nhất ấy thôi.
Năm kia, Tôn Vượng Thịnh mới nghỉ hưu, trong suốt mười năm đảm đương trọng trách, ông ấy luôn đứng thứ hai!
Xét về tầm ảnh hưởng, có chưa tới hai người vượt qua ông ấy.
“Đúng là ông ấy, nếu ông cụ không mắc bệnh tim thì chưa về hưu sớm vậy đâu. Nếu anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông ấy, thì tiền đồ của anh sau này sẽ rất sáng lạng”, Liễu Phương Phương dụ dỗ nói.
Nhưng đây cũng là sự thật.
Ơn cứu mạng Tôn Vượng Thịnh có sức nặng rất lớn.
Chỉ cần có thân phận ấy, dù mai này anh đi đến đâu cũng không một ai dám đắc tội.
Nếu không họ sẽ đắc tội với Tôn Vượng Thịnh.
Không như các đại ca ở nhiều nơi, tầm ành hưởng của Tôn Vượng Thịnh là toàn quốc.