Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 390: Chị, em muốn Tôn Hàn biến mất

Gây rắc rối thì đương nhiên, có điều Tôn Hàn đã giải quyết xong xuôi rồi.

Mà chuyện này Liễu Phương Phương cũng không thể chạy tới hỏi Trương Dương Phi. Nếu hỏi anh ta thì khác nào làm lộ ý đồ của cô ta là định lấy Tôn Hàn ra làm bia đỡ đạn.

Nghĩ đến đây, Tôn Hàn quả thực cảm thấy có chút căm ghét Liễu Phương Phương.

Mâu thuẫn giữa Liễu Phương Phương, Trương Dương Phi và cả Từ Tiểu Bân là chuyện của đám cậu ấm cô chiêu nhà giàu, có thể xem như là chuyện thần tiên đánh nhau.

Còn Tôn Hàn chỉ là người đi làm công ăn lương bình thường, tự nhiên bị lôi vào chuyện này, bị liên lụy thì sẽ thảm đến mức nào đây?

Nhưng Liễu Phương Phương đương nhiên không nghĩ đến những chuyện này.

Phải chăng chiếc đồng hồ này chính là quà bồi thường?

Ha ha.

Đương nhiên, Tôn Hàn sẽ không lật mặt. Nói cho cùng, anh tiếp tục đóng cho xong màn kịch này cũng là có ý đồ của anh.

Khi Tôn Hàn đi cùng Liễu Phương Phương vào phòng chăm sóc đặc biệt của khoa ngoại bệnh viện, lập tức có một người phụ nữ chừng ngoài ba mươi tuổi liếc mắt nhìn.

Người phụ nữ đó rất xinh đẹp, có lẽ là do biết chăm sóc bản thân nên khiến người nhìn cảm nhận cô gái này xinh đẹp một cách rất phúc hậu, không hề thua kém bất cứ một cô gái trẻ nào.

"Chị Đào, Tôn Bân thế nào rồi? Không còn gì đáng ngại chứ?", Liễu Phương Phương lập tức tỏ vẻ quan tâm lo lắng hỏi.

Mắt Liễu Phương Phương cũng nhìn về phía Từ Tiểu Bân đang nằm trên giường lúc này mũi thì bên xanh bên đen, chân trái thì đang bó bột.

Quá là thảm!

"Đều là vết thương ngoài da, chỉ có vết thương ở chân trái là hơi nặng do bị vật cứng đập mạnh vào, là do Trương Dương Phi đích thân ra tay!"

Người phụ nữ tên Tôn Đào kia lạnh lùng nói, sau đó bực bội nhìn Liễu Phương Phương, không hề nể mặt mà chất vấn: "Liễu Phương Phương, nếu nhà cô đã có ý định thực hiện hôn ước với Tiểu Bân thì cô phải nói rõ với Trương Dương Phi! Nếu cô cứ thế này thì còn kết hôn gì với Tiểu Bân nữa, không kết hôn chắc chắn sẽ tốt hơn".

"Nếu không, Trương Dương Phi có thể tới phá hôn lễ. Đến lúc đó không chỉ có nhà họ Tôn chúng tôi mất mặt mà nhà họ Liễu các cô cũng muối mặt theo!"

Từ Tiểu Bân ngồi trên giường bệnh, vẻ mặt vô cùng ấm ức xen lẫn buồn bực.

Có lẽ là do sợ hôn sự này không thành.

Liễu Phương Phương muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn gia thế có gia thế, nếu bỏ lỡ thì còn lâu mới tìm được mối nào tốt như vậy.

"Chị Đào, chuyện này tôi hiểu ý của chị, nhưng tôi cũng đã sớm nói rõ với Trương Dương Phi rồi, anh ta không chịu nghe thì tôi làm gì còn cách nào khác?"

"Còn hôn sự này là do người lớn hai gia đình định đoạt, không kết hôn cũng được thôi nhưng chị phải nói chuyện với bố tôi!"

"Ngoài ra, việc Tôn Bân bị đánh, việc này trước tiên phải hỏi nhà họ Tôn các người, tại sao không đánh lại? Cho dù người lớn không nhúng tay vào thì nhà họ Tôn còn có cậu Hai Tôn, ai dám động vào cậu ấy?"

Tôn Đào thái độ rất cứng rắn nhưng Liễu Phương Phương cũng không phải dạng vừa, chất vấn ngược lại Tôn Đào.

Tôn Đào tức đến nỗi run lẩy bẩy.

Tôn Hàn lúc này đang đứng bên cạnh cửa đã hiểu ra đôi phần. Tôn Đào này hẳn là trưởng nữ của nhà họ Tôn, cũng chính là chị cả. Lấy chồng không được hai năm đã ly hôn, đưa con trai về nhà đẻ sống.

Bên dưới Tôn Đào còn có một người em là Tôn Khải Thành, có biệt danh là đệ nhất công tử của Thượng Kinh, người chèn ép được cả Giang Lệ.

Quá bá đạo!

Nếu Tôn Khải Thành chịu ra mặt giúp Từ Tiểu Bân thì Trương Dương Phi dù có ngang ngược thế nào cũng phải cúi đầu.

Cả cái đất Thượng Kinh này, ngoại trừ những bậc tiền bối được xem là quái kiệt ra thì gần như không có ai trị nổi Tôn Khải Thành!

Có điều, nhìn thái độ của Trương Dương Phi có thể đoán ra Tôn Khải Thành chẳng buồn quan tâm đến đứa em trai thứ năm này!

"Võ mồm được đấy? Nếu để tôi chọn thì không bao giờ chọn cô làm em dâu tôi! Liễu Phương Phương, nghe tôi nói đây, nếu chuyện giống như hôm qua còn xảy ra nữa thì đừng nghĩ đến chuyện kết hôn với Tiếu Bân!"

"Được thôi!", Liễu Phương Phương thản nhiên đáp, sau đó lại liếc nhìn Từ Tiểu Bân một cái rồi nói: "Nếu không còn việc gì khác thì tôi về trước đây".

"Cậu ta là ai?"

Lúc này Tôn Đào mới chú ý đến Tôn Hàn.

Không hay rồi!

Tôn Hàn thầm cảm thán, vốn anh định bụng nấp bên cánh cửa ở vị trí Từ Tiểu Bân không thể nhìn thấy, nói không chừng Từ Tiểu Bân sẽ không phát hiện ra.

Kết quả vẫn không trốn nổi.

"Anh ấy tên Tôn Hàn, còn về việc anh ấy là ai thì tôi không có trách nhiệm phải khai báo với chị nhỉ? Dù gì, giữa tôi và Từ Tiểu Bân chỉ là quan hệ liên hôn, cho dù là sau khi kết hôn thì anh ta sống đời anh ta, tôi sống đời tôi không liên quan đến nhau vẫn là tốt nhất!"

Câu này chẳng khác nào thừa nhận quan hệ không chính đáng giữa Liễu Phương Phương và Tôn Hàn.

Tôn Hàn!

Cái tên này đối với Tôn Đào thì chẳng có gì đặc biệt nhưng lại khiến Từ Tiểu Bân giật bắn mình. Cậu ta đang nằm trên giường thì bật dậy nhìn ra phía ngoài.

Hai anh em họ bốn mắt nhìn nhau.

Đột nhiên mặt Từ Tiểu Bân trắng bệch.

"Liễu Phương Phương, cô được lắm! Còn cậu, cũng khá lắm!"

Tôn Đào thấy sắc mặt Từ Tiểu Bân vô cùng tệ hại thì chỉ cho rằng cậu ta đang tức đến phát điên, điều đó khiến người làm chị như cô ta cũng cảm thấy càng phẫn nộ.

"Tạm biệt".

Liễu Phương Phương không nói thêm lời nào, đưa Tôn Hàn rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi ra khỏi đó, Liễu Phương Phương dặn dò: "Đi, sang chỗ ông nội tôi".

Quả là công việc này khá bận!

Tôn Hàn hạn hán lời, có lẽ từ giờ phút này anh sẽ phải thường xuyên xuất hiện trước mặt người nhà họ Tôn.

Giờ chỉ có thể cầu nguyện Từ Tiểu Bân có thể giữ mồm giữ miệng!

Nếu không, việc mà vỡ lở thì xong đời!

Hoặc ít nhất thì nó cũng sẽ đi theo hướng mà Tôn Hàn không mong muốn.

"Chị cả, chị có thể giúp em đuổi Tôn Hàn đó ra khỏi Thượng Kinh được không?"

Trong phòng bệnh, Từ Tiểu Bân cắn răng hồi lâu, trong đôi mắt là sự bàng hoàng và sợ hãi.

Tôn Đào khẽ liếc mắt sang hỏi: "Chỉ là một gã đàn ông cùng lắm có chút ưa nhìn, cậu ta có thể làm gì được chứ? Hơn nữa, Tiểu Bân à, Liễu Phương Phương cứng miệng vậy thôi chứ không có quan hệ gì với Tôn Hàn này".

"Cô ta cố ý đưa Tôn Hàn này tới vốn không phải để chọc giận chị em mình, mà là muốn nói với Trương Dương Phi rằng cô ta đã có người đàn ông khác!"

"Để lại cậu ta sẽ có ích cho em".

Tôn Đào không thích thái độ của Liễu Phương Phương, nhưng cô ta có thể nhìn thấu ý đồ của Liễu Phương Phương đối với Tôn Hàn.

Nếu Liễu Phương Phương thực sự thích Tôn Hàn thì đã không đẩy anh ra chiến tuyến như vậy, lại còn mua cho anh một chiếc đồng hồ mới đắt tiền.

Từ Tiểu Bân không đối phó được với Trương Dương Phi đã đành, nhưng chẳng lẽ đến một người bình thường cũng không được sao?

Còn chiếc đồng hồ mới trên tay Tôn Hàn, với con mắt tinh tường của mình Tôn Đào lập tức phát hiện ra giá cả và chất lượng của nó.

Nhưng Từ Tiểu Bân lại không nghĩ như vậy, vẫn làm khó Tôn Đào: "Chị à, nhưng nhìn thấy anh ta em rất khó chịu!"

Đây là lần thứ hai Từ Tiểu Bân nhìn thấy Tôn Hàn ở Thượng Kinh!

Mà lần gặp này còn khiến cậu ta thấp thỏm hơn cả lần gặp trước.

Tôn Hàn tiếp cận Liễu Phương Phương rốt cuộc có mục đích gì?

Lẽ nào là tiếc thân phận cậu Năm nhà họ Tôn nên đến cướp lại?

Đối với Từ Tiểu Bân, đây đương nhiên là chuyện không thể chấp nhận được.

"Haizzz, sao em lại nhát cáy như vậy! Hiện giờ kẻ địch lớn nhất của em không phải Tôn Hàn mà là Trương Dương Phi! Hiện giờ thắng thua còn chưa phân đinh được!"

"Thế này đi, chị đồng ý với em, nếu đến khi em kết hôn mà Tôn Hàn này chưa biến mất thì chị sẽ giúp em khiến cậu ta biến mất".

"Việc em cần làm bây giờ là tĩnh dưỡng hai ngày rồi ra viện tìm cách lấy lại thể diện cho nhà họ Tôn!'
Chương 391: Liễu Thị Long

Phòng chăm sóc đặc biệt khoa hô hấp.

Phòng chăm sóc đặc biệt của các bệnh viện ở Thượng Kinh này sinh ra chỉ để phục vụ các gia tộc giàu có.

Liễu Phương Phương đi vào trong phòng chăm sóc đặc biệt, dáng vẻ lúc này so với người phụ nữ hùng hùng hổ hổ ban nãy cứ như hai người hoàn toàn khác nhau. Từ xa, cô ta đã nói bằng giọng nũng nịu: "Ông nội, ông đã khỏe hơn chút nào chưa? Bệnh viện này đâu có thoải mái bằng ở nhà!"

Trong phòng bệnh còn có một người phụ nữ trung niên, từ dáng vẻ nghiêm nghị và trang phục, có thể đoán ra đây chính là bảo mẫu.

Còn ông cụ nằm trên giường tóc và râu đã bạc, hơi đậm người.

Ông cụ này mặc dù Tôn Hàn mới gặp lần đầu nhưng đã nghe danh từ lâu.

Nói đúng ra thì cả nước Hoa Hạ đều biết ông ấy.

Vị tướng có bảy ngôi sao trên quân hàm, Liễu Thị Long!

Là vị tướng có quân hàm cao nhất, cũng là tướng lĩnh của quân khu Thượng Kinh phụ trách trật tự trị an quanh khu vực này.

Có thể thấy, người đảm nhiệm được chức vụ quan trọng như vậy thì năm xưa phải có quyền có thế hô mưa gọi gió đến mức nào.

Nếu không phải do có người ông này thì chưa chắc Liễu Phương Phương đã đủ tư cách gả vào nhà họ Tôn!

"Cô chủ, bác sĩ điều trị của ông cụ nói ông ấy nên ở đây để theo dõi thêm một ngày. Nếu sau đó không có vấn đề gì thì có thể về nhà. Chỉ là cảm cúm do thay đổi thời tiết, không có gì đáng ngại", lúc này cô bảo mẫu kia lên tiếng.

"Vậy thì tốt rồi, tốt quá rồi! Ông nội, ông muốn ăn táo hay sơn trà để cháu gọt cho ông?", Liễu Phương Phương ngồi bên cạnh giường bệnh hỏi.

Liễu Thị Long nhìn cô cháu gái của mình bằng ánh mắt hết sức cưng chiều, mỉm cười xua tay đáp: "Ông không muốn ăn gì đâu, nhưng chàng trai này là ai, trông khôi ngô tuấn tú quá rất giống ông hồi trẻ".

"Anh ấy tên là Tôn Hàn, là trợ lý của cháu", Liễu Phương Phương nhỏ nhẹ đáp.

Trợ lý?

Liễu Thị Long quan sát kỹ Tôn Hàn bằng ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó lại nhìn chiếc đồng hồ mới trên tay anh nhưng rồi cũng không nhận ra điều gì bất thường, sau cùng thở dài nói: "Haizzz, đúng là thời gian không chừa một ai, trước đây lúc còn trẻ khỏe ông chưa bao giờ biết cảm lạnh là gì. Giờ thì hay rồi, cứ có chút gió mùa là không chịu nổi!"

"À, Trương Dương Phi kia thế nào rồi? Xem ra cậu ta đã cho cậu Năm mới trở về của nhà họ Tôn một trận ra trò rồi nhỉ?"

Nhắc đến Trương Dương Phi, Liễu Phương Phương đảo mắt chán chường đáp: "Còn không phải chuyện tốt ông làm sao? Nếu ông không lôi tờ hôn thú kia ra thì cháu sẽ gặp nhiều rắc rối như vậy hay sao?"

"Ông cũng không biết bây giờ cả Thượng Kinh đang đồn cháu gái ông thế nào đâu. Nói cái gì mà yêu tinh chuyển thế, chân đạp hai thuyền, lời khó nghe nào cũng có!"

Tôn Hàn nheo mắt lại, đã khai thác được một thông tin quan trọng.

Hôn ước của Liễu Phương Phương và Từ Tiểu Bân là do Liễu Thị Long đưa ra!

Thông tin này khá quan trọng!

"Có một số việc tưởng đơn giản nhưng thực ra cũng khá phức tạp, ông cũng không ngờ tới. Nếu nhà họ Tôn đã tìm lại được con trai Tôn Hành Vương thì hôn ước đương nhiên phải thực hiện, việc này ông cũng bất lực rồi! Haizz, được rồi được rồi, còn có người ngoài ở đây, đừng nhắc chuyện này nữa. Nếu không còn việc gì nữa thì cháu cứ đi lo công việc của mình đi, không cần lo cho ông ở đây đâu!"

Liễu Phương Phương nói thêm vài câu với ông nội rồi cũng rời khỏi đó.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, thấy nét mặt Tôn Hàn không tốt cho lắm nên Liễu Phương Phương tò mò hỏi: "Sao vậy, anh cảm thấy không khỏe sao?"

Tôn Hàn nhướn mày, do dự một lát rồi thành thật nói: "Thực ra tôi đề nghị cô nên bảo bệnh viện cho ông cô ở lại quan sát thêm vài ngày, tốt nhất là kiểm tra tổng quát toàn bộ cơ thể".

Hả?

Trong phút chốc, mặt Liễu Phương Phương lập tức xị ra, hậm hực đáp: "Tôn Hàn, anh có biết gì nên nói gì không nên nói không vậy? Anh cho rằng một nhân viên công ty mỹ phẩm như anh lại biết xem bệnh hơn các y bác sĩ được đào tạo chính quy à?"

Tôn Hàn cười khổ đáp: "Vậy coi như tôi chưa nói gì đi".

Anh biết ngay chuyện sẽ đi theo hướng này mà.

Những người tin tưởng anh sẽ biết y thuật của anh cao thế nào.

Có điều không có dẫn chứng chứng minh mà tự dưng mở lời như thế này thì sẽ khiến người khác nghĩ anh có ý xấu, hoặc là độc mồm độc miệng đi trù ẻo người ta.

Trên thực tế, bệnh của Liễu Thị Long quả thực là cảm lạnh nhưng mấy năm gần đây có một loại virus cảm lạnh dễ khống chế nhưng rất khó bị tiêu diệt tận gốc.

Dựa vào khả năng quan sát của Tôn Hàn, hiện giờ virus cảm trong người Liễu Thị Long mới tạm thời bị khống chế nên bên ngoài trông như đã khỏi bệnh.

Nhưng thực ra đám virus trong cơ thể vẫn không ngừng sinh sôi, nhiều nhất là hai ngày nữa sẽ lại phát bệnh.

Đến lúc đó, tình hình sẽ nghiêm trọng hơn bây giờ.

Nếu là người bình thường thì cũng sẽ không phải chuyện gì đáng ngại, cùng lắm là ốm yếu một khoảng thời gian rồi sẽ khỏe lại.

Nhưng Liễu Thị Long trước đây ở trong quân đội nhiều năm vất vả, đến nay cơ thể đã suy nhược, cho nên chưa chắc đã trụ được dù chỉ là một cơn ốm nhẹ.

Cho nên mới nguy hiểm!

Vấn đề là Liễu Phương Phương không chịu tin anh!

Bỏ đi, đến lúc đó tính sau.

Vừa hay, cơn cảm mạo của Liễu Thị Long khiến trong đầu anh nảy ra một kế hoạch.

"Giờ không còn việc gì nữa rồi chứ?", sau khi lên xe Tôn Hàn hỏi.

Ánh mắt Liễu Phương Phương nhìn Tôn Hàn lộ ra chút áy náy: "Anh biết tại sao tôi lại đối tốt với anh như vậy không?"

Vừa để anh lái xe của cô ta, lại còn tặng đồng hồ đắt tiền.

Người ngoài nhìn vào kiểu gì cũng nghĩ ngay đến hai chữ "bao nuôi".

Đúng là tốt đến mức quá đáng.

"Cũng đoán được một chút", Tôn Hàn lần này không giả ngốc nữa.

"Anh có cảm thấy việc tôi làm rất ấu trĩ không?", thấy Tôn Hàn thành thật như vậy khiến Liễu Phương Phương hơi ngạc nhiên.

Tôn Hàn thản nhiên cười đáp: "Nói thế nào nhỉ? Việc liên hôn vì chính trị của cô những người bình thường như chúng tôi chưa chắc đã hiểu. Cho nên những việc nhàm chán mà bọn cô làm chúng tôi cũng chẳng hiểu sâu xa".

Đương nhiên không phải anh không hiểu, chỉ là không muốn nói toạc móng heo ra với Liễu Phương Phương.

"Ừm, chỉ cần anh phối hợp diễn xuất đến khi tôi kết hôn, tôi sẽ cho anh năm triệu tệ khi rời khỏi Thượng Kinh! Haizzz, thực ra tôi cũng cảm thấy việc này rất vô nghĩa, rõ ràng tôi không thích Tôn Bân nhưng lại phải ép bản thân đi thích anh ta, cùng anh ta đi vào lễ đường!"

Liễu Phương Phương bộc bạch nỗi lòng.

"Còn Trương Dương Phi kia thì sao, anh ta có quan hệ gì với cô sao?", Tôn Hàn đột nhiên hỏi.

"Anh ta sao? Trước khi Tôn Bân xuất hiện thì nhà họ Trương là gia tộc thường xuyên qua lại với gia đình tôi nhất, Trương Dương Phi chính là người có khả năng sẽ kết hôn với tôi nhất! Cho nên trước giờ anh ta luôn muốn độc chiếm tôi, không cho phép người khác đến gần tôi! Còn tôi, những cô gái sinh ra trong gia đình danh gia vọng tộc đều như vậy, hôn nhân đại sự có bao giờ do mình làm chủ đâu? Tôi thấy Trương Dương Phi cũng được, ít nhất cũng không lăng nhăng, ban đầu cũng từng thử ở bên anh ta".

"Nhưng có một số việc không thể nào lường trước".

Điều không thể đoán trước được đương nhiên là sự xuất hiện của Tôn Bân và tờ giấy hôn thú kia!

"Được rồi, lái xe về công ty đi, tôi vẫn còn kỳ phép nửa tháng.Trong nửa tháng này phải sơ bộ nắm được công việc, khi đến lúc sẽ bàn giao lại cho anh và Lưu Mai!"

"Công việc này chính là sự tự do cuối cùng của tôi, tôi không muốn mất nó!"

"Được!", Tôn Hàn khởi động xe.

Hai người chẳng mấy chốc đã về đến công ty, có điều anh không đến phòng kinh doanh mà đi thẳng tới bên cạnh phòng tổng giám đốc, sắp xếp một chiếc bàn làm việc.

Sau này nếu không có việc gì đặc biệt thì anh sẽ phải ở đây làm việc, đóng vai trợ lý của tổng giám đốc!
Chương 392: Rời Thượng Kinh trong ba ngày

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà vô số tin đồn lan truyền khắp công ty.

Một tên quản kho nhỏ nhoi chỉ trong thời gian ngắn đã một bước lên làm phó giám đốc kinh doanh, sau đó lại trở thành tâm phúc của tổng giám đốc. Hơn nữa trên cổ tay lại còn tự nhiên mọc thêm một chiếc đồng hồ đắt ngang một gia tài. Lúc ra ngoài còn được lái chiếc xe mà tổng giám đốc chưa bao giờ cho ai lái thay.

Như vậy thì làm sao mà không có tin đồn được cơ chứ?

Vừa hay, chàng quản kho may mắn này quả thực cũng rất khôi ngô tuấn tú!

Cả công ty sôi sùng sục lên vì tin đồn, không có gì khác ngoài hai chữ "bao nuôi"!

Cũng chỉ trong vài ngày, Tôn Hàn đã nổi danh khắp tòa nhà công ty!

Tôn Hàn cũng chẳng buồn giải thích, mà có giải thích cũng chẳng ai tin.

Trước mắt Liễu Phương Phương cứ giao việc gì thì anh làm việc đó.

Lại đến giờ tan ca, Tôn Hàn lái chiếc BMW chuẩn bị về nhà, vừa đi được không lâu thì phát hiện đang có rất nhiều chiếc xe khác theo đuôi mình.

Lúc anh ra khỏi cao tốc thì lập tức có một chiếc xe hơi màu đen vượt lên chặn phía trước.

Bước xuống xe là một người đàn ông tóc cắt ngắn, người này Tôn Hàn đã từng gặp.

"Cậu Tôn, cậu chủ Trương của chúng tôi muốn gặp cậu!"

Người đàn ông nọ lịch sự nói.

Nhưng nếu Tôn Hàn không hợp tác thì anh ta có còn lịch sự hay không thì không ai biết được.

Tôn Hàn gật đầu đáp: "Dẫn đường đi".

Người đàn ông tóc ngắn này chính là cánh tay phải của Trương Dương Phi.

Khoảng gần bảy giờ, Tôn Hàn bị dẫn tới một quán bar khá yên tĩnh.

Trương Dương Phi đang ngồi ở quầy bar, tay cầm một ly rượu khẽ lắc lư. Thấy Tôn Hàn tới, đôi mắt anh ta rất phức tạp, không thể nhận ra trong đôi mắt đó là cảm xúc gì.

"Lại gặp nhau rồi, Tôn Hàn!"

"Cậu chủ Trương muốn gặp tôi thì gọi một cuộc điện thoại là được rồi, cần gì phải long trọng như vậy?"

Tôn Hàn khẽ mỉm cười bước tới, tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống cạnh Trương Dương Phi.

"Sợ anh không dám tới thôi", Trương Dương Phi không hề phí lời, giọng lạnh như băng.

Tôn Hàn trầm ngâm một lát rồi cũng chẳng lòng vòng, hỏi luôn: "Cậu chủ Trương tìm tôi là vì tin đồn lưu truyền trong công ty chúng tôi mấy ngày nay sao?"

Bình thường thì Trương Dương Phi chẳng thể nào để ý đến người như Tôn Hàn, trừ phi là vì Liễu Phương Phương.

"Nếu chỉ là tin đồn thì bỏ đi, nhưng vấn đề là theo tôi được biết, Phương Phương còn đưa anh đi cùng tới thăm Từ Tiểu Bân và ông nội cô ấy! Ngoài ra thì, cô ấy chưa từng tặng đồng hồ cho tôi!"

Trương Dương Phi nhìn vào cổ tay Tôn Hàn với vẻ đầy đố kỵ.

Đắt tiền hay không không quan trọng, quan trọng ở chỗ người tặng là Liễu Phương Phương.

Đúng là một người đàn ông có máu Hoạn Thư trong người!

Tôn Hàn bất lực, chỉ có thể giải thích: "Cậu chủ Trương, không phải anh thực sự nghĩ giám đốc Liễu thích người bình thường như tôi đấy chứ? Rốt cuộc cô ấy có mục đích gì, lẽ nào anh không hiểu rõ sao?"

Trương Dương Phi lắc đầu đáp: "Suy nghĩ của cô ấy rất khó đoán, cô ấy suy tính gì tôi không đoán được. Nhưng thực ra tôi cũng tin cô ấy không thích anh, nhưng nhỡ đâu?"

Nói đến đây, Trương Dương Phi đột nhiên lấy trong người ra một tờ chi phiếu, đặt lên bàn rồi nói: "Đây là mười triệu tệ, anh rời Thượng Kinh đi".

Đột nhiên, Tôn Hàn nheo mắt lại.

Có thể nói, đem tiền ra giải quyết chứ không hành hung anh như Từ Tiểu Bân thế này là Trương Dương Phi đã rất nể mặt Giang Lệ rồi.

Hơn nữa vung tay cũng rất hào phóng, đối với người bình thường thì mười triệu tệ quả không phải số tiền nhỏ.

Có điều, Tôn Hàn có thể rời khỏi đây được sao?

Mặc kệ Trương Dương Phi nghĩ gì, Tôn Hàn đẩy trả tờ chi phiếu rồi đáp: "Cậu chủ Trương, tôi không cần số tiền này! Tôi cũng sẽ không rời Thượng Kinh, mong anh lượng thứ!"

"Ranh con, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!", người đàn ông tóc ngắn tên A Bân ban nãy lập tức giận dữ quát.

Trương Dương Phi giơ tay lên, ý bảo A Bân đừng nhiều lời, sau đó anh ta cứ im lặng nhìn Tôn Hàn, trên gương mặt có cả sự giận dữ và tàn độc.

"Rất hiếm khi có người dám làm trái ý tôi. Lẽ nào anh cho rằng có Giang Lệ chống lưng thì tôi sẽ không dám động tới anh sao?"

Ý tứ sâu xa của anh ta chính là cho tiền rồi bảo Tôn Hàn cút khỏi đây đã là nể mặt Giang Lệ lắm rồi.

Nhưng anh ta cũng có thể trở mặt bất cứ lúc nào.

Tôn Hàn bật cười đáp: "Cậu chủ Trương, anh có nể mặt anh Giang hay không thì tôi đều sẽ không rời khỏi đây. Nhưng nói thật, tôi và giám đốc Liễu thực sự không có gì, tôi cũng không quan tâm anh có tin hay không".

"Có điều tôi khá tò mò giữa anh và giám đốc Liễu có quan hệ gì mà anh phải làm đến mức này? Nói một câu thật lòng thì với thân phận và địa vị của anh, muốn cô gái như thế nào mà chẳng được, tại sao cứ phải bám riết lấy giám đốc Liễu?"

"Tình cảm tôi dành cho Phương Phương anh không hiểu được, cũng không cần hiểu! Nhưng nhớ cho kỹ, tôi chỉ cho anh ba ngày. Trong ba ngày này có thể cầm mười triệu tệ rời Thượng Kinh bất cứ lúc nào. Sau ba ngày, nếu anh vẫn không đi thì đừng trách tôi không khách sáo!", Trương Dương Phi không có hứng giải thích với Tôn Hàn, nói một câu rồi bỏ đi cùng A Bân.

Thực ra hôm nay Trương Dương Phi có thể xử lý Tôn Hàn ngay nhưng cuối cùng vẫn không ra tay, vẫn là nể mặt Giang Lệ.

Tôn Hàn ngồi trước quầy bar mà cười khổ, đám cậu ấm cô chiêu ở đất Thượng Kinh này đúng là tùy tiện làm càn, không biết lý lẽ chút nào.

Khá đau đầu rồi đây!

...

Trong quán bar Quỷ Hỏa.

Đây là cứ điểm của Giang Lệ và Chu Giang, hai người họ khi rảnh rỗi đa số đều tới đây.

"Nghe nói Trương Dương Phi lại đến tìm Tôn Hàn, chúng ta có cần đi tìm anh ta nói chuyện không? Nơi này không phải Tây Nam, đấu với Trương Dương Phi ở đây thì Tôn Hàn không có cửa".

Chu Giang nhận được tin tức xong liền cười nói.

Nếu không có bọn họ giúp đỡ thì Trương Dương Phi có thể xử lý Tôn Hàn dễ như trở bàn tay.

"Người ta còn chưa cầu cứu thì chúng ta vội vã làm gì?", Giang Lệ cười đáp.

Chu Giang đáp: "Còn không phải là vì sợ Tôn Hàn bị Trương Dương Phi đá ra khỏi Thượng Kinh sao? Thế thì làm gì còn kịch hay mà xem nữa. Hiện giờ chúng ta đã chắc chắn Tôn Hàn chính là cậu Năm nhà họ Tôn, chỉ cần đưa cậu ta về lại nhà họ Tôn thì mới dễ đối phó với Tôn Khải Thành".

"Từ Tiểu Bân kia còn không xứng xách dép cho Tôn Khải Thành!"

Giang Lệ gật đầu đồng tình.

Tôn Khải Thành chính là hậu duệ khiến nhà họ Tôn nở mày nở mặt nhất.

Cả đất Thượng Kinh này, tuổi còn trẻ mà được xếp vào hàng quái kiệt như vậy cũng chỉ có mình Tôn Khải Thành!

Vốn Giang Lệ có thể làm đối thủ của Tôn Khải Thành.

Nhưng cũng hết cách, Giang Lệ thua vố đau ở Tây Nam, cả tập đoàn giờ không còn gì.

Điều đó khiến thành viên phái Công Tử Minh đã phần đều bất mãn, bắt Giang Lệ từ chức để Tôn Khải Thành lên làm thủ lĩnh.

Vốn dĩ ban đầu Tôn Khải Thành cũng đầu tư một chút cổ phần nên cũng không phải người ngoài.

Cho nên, đưa Tôn Khải Thành lên là mong muốn của tất cả mọi người.

Với cái đà này thì Công Tử Minh sớm muộn gì cũng rơi vào tay Tôn Khải Thành, Giang Lệ thì sẽ thua không còn mảnh giáp!

Mãi đến khi Tôn Hàn xuất hiện ở Thượng Kinh, Giang Lệ mới nhận ra một điểm thú vị.

Tôn Hàn, rất có khả năng là con trai Tôn Hành Vương.

Nếu thân phận của anh bại lộ thì những sóng gió ở chốn Thượng Kinh này mới càng kịch tính hơn.

"Yên tâm, chú coi thường Tôn Hàn quá rồi. Nếu cậu ta chưa tự tới tìm chúng ta thì chắc chắn là đã có cách đối phó với Trương Dương Phi rồi! Chú nghĩ cậu ta giống tên họ Tôn hàng giả kia chắc?"
Chương 393: Ngôi nhà ngày xưa!

Về đến nhà, trong đầu Tôn Hàn đã thoáng qua suy nghĩ, có nên nhờ Giang Lệ nói giúp hay không.

Bây giờ Trương Dương Phi có ý định thà giết nhầm còn hơn bỏ qua, hoàn toàn không quan tâm đến việc giữa Tôn Hàn và Liễu Phương Phương rốt cuộc có mờ ám thật hay không.

Chỉ cần xuất hiện một chút nguy cơ thôi là phải diệt sạch!

Trương Dương Phi chỉ cho Tôn Hàn ba ngày, không nhiều hơn!

Nói thật lòng, mong muốn kiểm soát Liễu Phương Phương của Trương Dương Phi quá mức dị thường.

Đừng nói là Trương Dương Phi và Liễu Phương Phương vốn chẳng có quan hệ gì, cho dù cả hai là người yêu của nhau đi nữa, thì việc anh ta gây sự với bạn khác giới của Liễu Phương Phương như vậy cũng rất quá đáng.

Nhưng thế thì sao chứ?

Chẳng lẽ lại đi nói lý với Trương Dương Phi à?

Tôn Hàn nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy thôi vậy.

Nhờ vả người ta nhiều quá không phải chuyện hay ho gì.

Anh tự giải quyết chuyện này sẽ tốt hơn.

Nếu nghĩ được cách thì không nên nợ ân tình của Giang Lệ!

Trên đời này, ân tình là món nợ khó tính toán nhất.

Hơn nữa, anh cũng chưa đến mức không có cách giải quyết.

Ngày mai là thứ Bảy, anh có thể thoải mái nghỉ ngơi hai ngày.

Tạm thời đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.

Sau khi tắm xong, Tôn Hàn đang định đi ngủ thì bỗng nhận được điện thoại của Bạch Cần, nên thấy khó hiểu vô cùng.

“A lô, vẫn chưa ngủ à?”, Tôn Hàn cất tiếng hỏi sau khi bắt máy.

Thật ra giờ này vẫn chưa khuya lắm, mới hơn chín giờ tối thôi. Đối với cuộc sống về đêm thì thời điểm này chỉ mới là bắt đầu.

Anh nói vậy để mở đầu cuộc trò chuyện thôi.

“Vẫn chưa, anh thì sao?”

“Chuẩn bị đi ngủ rồi”.

“Tôi gọi điện để hỏi anh ngày mai có rảnh không?”

“Có việc gì à?”

“Ừ, ngày mai tôi sẽ đi xem đấu giá nên muốn rủ ai đó đi cùng! Nếu anh bận thì thôi, tôi sẽ tìm đồng nghiệp khác”.

Tôn Hàn ngẫm nghĩ một lúc, không biết Bạch Cần muốn đi xem đấu giá gì. Theo lý mà nói, với điều kiện của Bạch Cần thì việc xem đấu giá hình như hơi xả xỉ.

Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ gật đầu, “Vậy mai gặp nhé!”

Sáng hôm sau.

Bạch Cần đến gõ cửa nhà Tôn Hàn. Lúc này, anh đã thay đồ tươm tất.

“Chào buổi sáng!”

Tôn Hàn đưa mắt quan sát Bạch Cần của ngày hôm nay, trang điểm rất sắc sảo, trông xinh đẹp và quyến rũ hơn ngày thường.

“Tôi muốn anh lái chiếc 7 Series kia, có được không?”, Bạch Cần nói.

“Không thành vấn đề”, Tôn Hàn trả lời không chút do dự.

Chiếc xe đã nằm trong tay Tôn Hàn, anh muốn lái thế nào là chuyện của anh. Nếu Liễu Phương Phương vì chuyện này mà lấy xe lại, anh vẫn sẽ vui vẻ thôi.

“Vậy được, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta đi thôi”.

“Ừ!”

Dọc đường đi, sau vài câu chuyện trò, Tôn Hàn mới biết đó là buổi đấu giá gì. Thật ra là công ty của một ông chủ đã phá sản, nên đem các tài sản đứng tên ông ta ra đấu giá.

Thật ra hôm nay cũng chưa phải là ngày đấu giá, mà là mời những người có ý muốn đấu giá đích thân để xem qua, để họ có thể đưa ra mức giá hợp lý trong buổi đấu giá sẽ diễn ra vài hôm nữa.

Thứ mà Bạch Cần muốn đi xem là một trang viên.

Nơi đó, từng là nhà của cô ấy.

Lúc Bạch Cần còn bé, thật ra gia cảnh của cô ấy rất tốt, bố hợp tác làm ăn với bạn bè và kiếm được rất nhiều tiền.

Nhưng sau đó, việc bố Bạch Cần làm chuyện phi pháp bị vạch trần, lúc bị bắt và hỏi tội, ông ấy đã chọn cách nhảy lầu.

Còn nơi từng là nhà của cô ấy, cũng bị bạn của bố lấy đi với danh nghĩa tài sản của công ty.

Tuổi thơ của Bạch Cần đã không còn từ “bố” nữa.

Câu chuyện của cô ấy khá là đau lòng.

Tôn Hàn cũng không ngờ, một Bạch Cần ngày nào cũng cười hi ha lại có tuổi thơ bất hạnh như vậy.

Đến mức anh cũng chẳng biết nên nói gì để an ủi đối phương.

Tuổi thơ của Tôn Hàn và Bạch Cần không giống nhau lắm.

“Trong cuộc đời tôi, mong muốn lớn nhất là có thể lấy lại ngôi nhà của mình. Chỉ là với đồng lương bây giờ, e là mất cả đời, tôi cũng chưa chắc mua lại được! Nếu có ai đó đồng ý mua lại căn nhà ấy cho tôi, tôi sẽ gả cho anh ấy”.

Đột nhiên Bạch Cần lại nói một câu như thế, có lẽ là cảm thán, nhưng cũng là ý nghĩ thật sự trong lòng.

Ngôi nhà ấy là bố Bạch Cần, cũng là dằm trong trái tim cô ấy.

Tôn Hàn không nói gì.

Khoảng mười giờ sáng, Tôn Hàn đã lái xe đến ngoại ô. Một căn nhà rộng không dưới nghìn mét vuông đập vào mắt anh.

So với Thượng Kinh với cái giá cao ngất trời của khu trung tâm thành thị, thật ra giá ở ngoại ô cũng chẳng thấp chút nào.

Chỉ một trang viên vậy thôi, tuy trông hơi đổ nát, nhưng giá trị thực tế ít nhất phải hơn tám mươi triệu.

Có thể thấy, công việc kinh doanh của bố Bạch Cần ngày xưa lớn đến mức nào.

Nếu không gặp biến cố cuộc đời, có lẽ bây giờ Bạch Cần cũng là một vị tiểu thư khuê các, chứ không phải là một nhân viên nhỏ bé phải đi làm kiếm sống ở một công ty.

Lúc này đã có rất nhiều người qua lại trong trang viên. Họ đang áng chừng giá trị của trang viên, để chuẩn bị đấu giá vài ngày sau.

Về phần Bạch Cần, cô ấy bước vào trang viên, ngắm nhìn những thứ quen thuộc xung quanh mà lòng trào dâng niềm xúc động.

Bạch Cần chỉ quay về nhìn trang viên này thôi, bởi cô ấy không mua được nó.

Còn Tôn Hàn lặng lẽ theo sau, không quấy rầy những hồi ức năm xưa của Bạch Cần.

“Bạch Cần, cô đến đây làm gì?”

Ngay khi hai người bước vào đại sảnh, một giọng nói khó chịu bỗng vang lên.

Thanh niên mặc Âu phục, đi giày da nọ rảo bước đến gần, đoạn khinh khỉnh nhìn Bạch Cần, “Sao hả, cô mua được ngôi nhà này à? Có muốn biết ngôi nhà này có giá bao nhiêu không?”

Nhưng khi ánh mắt của thanh niên ấy hướng đến chiếc đồng hồ trên tay Tôn Hàn, anh ta lập tức biết được giá trị của loại đồng hồ ấy, vẻ mặt trở nên hơi kỳ lạ, “Còn tưởng cô có tự tin đến đây xem nhà, ra là quen được bạn trai giàu có! Ồ, đừng nói là cô muốn mua ngôi nhà này đấy nhé, anh ta chịu bỏ tiền mua cho cô à? Tôi nói cho cô biết, giá bán đấu giá của căn nhà này ít nhất phải hơn một trăm hai mươi triệu!!”

Lúc này, ở bên cạnh thanh niên kia còn có mấy người nữa. Họ đều là những ông chủ lớn đến đây xem nhà.

Sau khi chế giễu Bạch Cần một hồi, thấy đối phương chẳng buồn đáp trả, anh ta cũng mất hứng, bèn quay mặt về phía mấy người kia.

“Các vị à, chúng ta cứ thoải mái xem tiếp, không cần để ý đến bọn họ! Cứ yên tâm, căn nhà này của tôi tuy nằm ở ngoại thành, nhưng mọi người cũng thấy vị trí của nó rồi đó, giá thị trường bây giờ sẽ không dưới một trăm triệu đâu. Hơn nữa, giá trị của nó còn có khả năng tăng lên rất cao. Đây chắc chắn là một vụ giao dịch có lời nếu các vị đấu giá mua lại đấy!”

Trong số những người này, Tôn Hàn nhìn thấy một người quen, là Tôn Đào!

Tôn Đào cũng nhận ra anh, song không chào hỏi gì. Tất nhiên Tôn Hàn cũng chẳng mặt dày nịnh nọt đến chào đối phương.

Sau khi thanh niên kia dẫn khách rời đi, Bạch Cần mới lên tiếng giải thích, “Anh ta là Cố Vân Đào, con trai của bạn làm ăn ngày xưa của bố tôi. Trước đây, lúc mọi người còn làm ăn cùng nhau, thì quan hệ của chúng tôi tốt lắm. Nhưng không ngờ, sau khi bố tôi nhảy lầu, cả nhà họ đều lật mặt, nhìn thấy tôi và mẹ là tránh như tránh dịch vậy!

“Lần này gặp lại, không nói được mấy câu khách sáo, cũng đâu đến mức giễu cợt như thế chứ?”

Tôn Hàn im lặng giây lát rồi đột nhiên cất giọng hỏi, “Tôi hỏi thật nhé, rốt cuộc chuyện năm xưa của bố cô là như thế nào vậy? Dù có làm gì phi pháp, thì công ty của bố cô, tính cả cổ phần và trang viên này, cũng không thể biến thành tài sản của gia đình họ chứ nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK