Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 263: Người đàn ông khiến người ta cảm thấy yên lòng

Thẩm Tri Thu nhíu mày, “Anh Thân à, hôm nay tôi hơi mệt, không uống rượu đâu”.

“Vậy, em thấy khó chịu à? Khó chịu ở đâu? Hay là em chờ anh một lát, anh vào chào họ rồi đưa em đi bệnh viện nhé”.

Nghe Thẩm Tri Thu nói không khoẻ, Thân An Hoa lập tức lộ vẻ lo lắng.

“Không cần đâu, anh cứ làm việc của anh đi. Có Tôn Hàn đi cùng tôi là được rồi”, Thẩm Tri Thu chối từ.

“Như thế làm sao được?”

Thân An Hoa liếc nhìn Tôn Hàn một cái rồi thẳng thừng nói, “Anh làm sao yên tâm để người ngoài đi cùng em chứ? Em cứ chờ anh ở đây một lát, anh vào rồi trở ra ngay!”

Đoạn, Thân An Hoa lại nhìn về phía Tôn Hàn, “Anh Tôn có việc thì cứ đi trước nhé. Tri Thu có tôi rồi, không cần anh lo lắng nữa”.

Câu nói ấy chứng tỏ Thân An Hoa không xem Tôn Hàn ra gì, cũng có ý muốn chặt đứt mọi khả năng tiếp xúc giữa Tôn Hàn và Thẩm Tri Thu.

Tôn Hàn bật cười, chỉ sờ mũi chứ không lên tiếng, lẳng lặng nhìn Thẩm Tri Thu.

Chỉ cần Thẩm Tri Thu không có ý kiến thì anh sẽ không có ý kiến.

“Đủ rồi!”

Thẩm Tri Thu đột nhiên gằn giọng, giận dữ nhìn Thân An Hoa, “Anh Thân à, tôi và anh có quan hệ gì chứ, cần anh đi với tôi sao? Hay là tôi phải theo anh?!”

“Tri Thu, em…”

Chẳng mấy chốc, sắc mặt Thân An Hoa đã trở nên khó coi hơn hẳn.

“Anh Thân à, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, bạn rất bình thường. Phiền anh nhận thức mối quan hệ của chúng ta!”, sự kiên nhẫn đã cạn, Thẩm Tri Thu vạch rõ quan hệ.

Câu nói này khiến Thân An Hoa cảm thấy thể diện của mình bị ném xuống đất mà giẫm đạp. Gã cười khẩy, “Thẩm Tri Thu, bớt tỏ ra thanh cao đi. Bây giờ thì nói chúng ta chỉ là bạn bè bình thường. Vậy lúc tôi giới thiệu cô với các ông lớn trong ngành, sao cô không nói như thế đi?”

Nghe đến đây, khí thế của Thẩm Tri Thu đã yếu đi hẳn.

Giữ mối quan hệ tốt với Thân An Hoa là ý của công ty.

“Đại Đô Chi Thành” sắp đóng máy, đã đến lúc phải đẩy mạnh quảng bá. Mà truyền thông Thân thị rất mạnh về mặt quảng bá, cũng quen biết với nhiều ông chủ trong ngành truyền thông.

Công ty biết điều này nên mới bảo Thẩm Tri Thu kết thân với Thân An Hoa, hy vọng phía truyền thông của gã có thể giúp họ quảng bá “Đại Đô Chi Thành”.

Thân An Hoa quả thực đã giới thiệu Thẩm Tri Thu với nhiều nhân vật có tiếng trong ngành, mang lại lợi ích rất lớn cho việc tuyên truyền “Đại Đô Chi Thành”.

Nhưng chẳng lẽ cô ấy phải chủ động sà vào vòng tay gã ư?

“Anh Thân à, tôi là nghệ sĩ của văn hoá Thắng Thiên, không phải là nghệ sĩ của truyền thông Thân thị. Mong anh hiểu rõ điều này. Về việc anh giúp đỡ tôi, anh có thể yêu cầu lấy thù lao từ văn hoá Thắng Thiên, không liên quan gì đến tôi cả!”

“Tôn Hàn, chúng ta đi thôi!”

Thẩm Tri Thu nói xong thì ấn nút, cùng Tôn Hàn đi thang máy xuống lầu.

Thân An Hoa muốn trở mặt lắm, nhưng đang dự tiệc nên gã phải dằn lửa giận xuống.

Nếu gây chuyện trong buổi tiệc của nhà họ Kim thì gã không gánh vác nổi đâu.

“Điều tra một người tên Tôn Hàn cho tôi. Còn nữa, tạm dừng mọi kênh quảng bá ‘Đại Đô Chi Thành’. Nếu công ty văn hoá Thắng Thiên có bất mãn gì thì bảo họ đến tìm tôi!”

“Tôi muốn Thẩm Tri Thu phải quỳ xuống cầu xin tôi!”

Một lúc lâu sau đó, Thân An Hoa mới gọi một cuộc điện thoại.

Hôm nay vừa mưa một trận vào ban ngày, nên nhiệt độ buổi tối xuống rất thấp.

Trời còn có gió lạnh, ngoài đường chẳng có mấy ai.

Thẩm Tri Thu khẽ co người lại, cảm thấy hơi lạnh, nhưng trong lòng còn thấy lạnh hơn.

“Hồi bé, tôi cũng từng chứng kiến những chuyện dơ bẩn trong giới giải trí. Khi tôi mười tám tuổi, đã bắt đầu có người nảy sinh ý đồ với tôi. Đúng lúc ấy, hợp đồng của tôi và công ty hết hạn, tôi đã quyết định nghe lời bố, rút khỏi giới và trở về làm một người bình thường”.

“Nhưng không ngờ, tôi vẫn không rời khỏi cái giới này được. Tôn Hàn à, đã để cậu chê cười rồi”.

Sự thất vọng ngập tràn trong lời nói của Thẩm Tri Thu.

Dù là Cung Ngạo hay Thân An Hoa thì mục đích của họ cũng giống như nhau, đều chỉ muốn lên giường với Thẩm Tri Thu.

Sau khi trải qua sự việc ở tháp Lôi Phong, Cung Ngạo không đến làm phiền cô ấy nữa. Thẩm Tri Thu nghĩ rằng Cung Ngạo sợ chuyện bỏ thuốc bị cô ấy vạch trần, nên mới kiêng dè.

Nhưng vì nguyên nhân gì cũng được, không bị Cung Ngạo để mắt đến nữa là một chuyện tốt.

Ai mà biết vừa về đến tỉnh lỵ thì lại gặp phải Thân An Hoa, còn phiền toái hơn.

Tôn Hàn cùng Thẩm Tri Thu dạo phố, chỉ nhẹ nhàng nói, “Làm ngành nghề nào cũng có cái khổ riêng, không có gì bất ngờ mà. Nhưng tình huống của cô thì phức tạp đấy. Tôi nghĩ anh Thân kia sẽ không để yên đâu, cô phải cẩn thận một chút”.

Thẩm Tri Thu làm sao lại không biết chứ. Tính cách của Thân An Hoa đều bộc lộ qua ngôn hành cử chỉ, gã chắc chắn là một kẻ rất hẹp hòi, có thù tất báo.

Hôm nay cô ấy lại không nể mặt như vậy, đồng nghĩa với việc xúc phạm nặng nề đến gã.

Với tính tình của Thân An Hoa, chắc chắn gã sẽ trả thù.

“Cũng không sao mà. Dù gì thì bắt tôi cúi đầu là chuyện không thể. Tôi gia nhập giới giải trí để kiếm tiền, nhưng bảo tôi kiếm mấy đồng tiền bẩn thỉu thì không bao giờ!”

“Cùng lắm thì công ty đóng băng tôi thôi, có gì to tát đâu!”, Thẩm Tri Thu tự giễu.

Có lẽ, đây là kết quả xấu nhất.

“Có cần tôi giúp đỡ không?”, Tôn Hàn đưa mắt hỏi.

Thẩm Tri Thu hơi dao động, song vẫn lắc đầu ngay lập tức, “Không phải chuyện gì lớn cả, không làm phiền cậu đâu”.

Tối nay gặp được Tôn Hàn ở buổi tiệc của nhà họ Kim quả thực khiến cô rất bất ngờ. Nhưng nghĩ đến việc Tôn Hàn rời đi ngay khi buổi tiệc còn chưa kết thúc, hẳn anh cũng không có địa vị gì.

Truyền thông Thân thị quen biết sâu rộng ở tỉnh lỵ, không dễ động vào.

Cô ấy không nên gây phiền phức cho người khác.

“Tuỳ cô vậy. Bây giờ cô có số điện thoại của tôi mà. Tôi sẽ ở lại tỉnh lỵ khá lâu, cô cần gì thì cứ gọi cho tôi nhé”, Tôn Hàn cũng không ép buộc.

Nói cho cùng, anh và Thẩm Tri Thu cũng không quá thân. Anh không nhất thiết phải vì Thẩm Tri Thu mà gây chuyện với nhà họ Thân.

Huống chi, thời gian của anh cũng chẳng dư dả đến thế.

Tối đó, Thẩm Tri Thu mời Tôn Hàn ăn ở một quán ven đường, rồi ai về nhà nấy.

Thẩm Tri Thu đã rút khỏi giới giải trí mười ba năm, vừa mới trở lại nên ít ai biết đến. Vậy nên cô ấy có thể ăn uống ngoài đường như người bình thường, mà không bị ai nhận ra.

Nếu sau này nổi tiếng thì làm chuyện gì cũng rất phiền hà.

Trở về căn hộ trống trải, Thẩm Tri Thu tắm xong thì ném mình xuống giường.

Cô ấy ôm chăn đệm, tận hưởng sự lạnh lẽo này.

Nước mắt bất giác tuôn rơi lã chã.

Thẩm Tri Thu chưa từng mong mỏi có một chốn nương nhiều như tối hôm nay.

Tâm trí cô vô thức hiện ra dáng hình của Tôn Hàn.

Tuy chỉ gặp nhau hai lần, nhưng cô ấy tin, đây là một người đàn ông có thể khiến người ta cảm thấy rất yên lòng.

Nhưng không chỉ công ty của bố đã phá sản, gánh trên vai khoản nợ vài chục triệu, mà cô ấy còn ký hợp đồng năm năm với công ty, mọi chuyện không còn do cô ấy làm chủ nữa.

Cô ấy dựa vào cái gì mà làm hại người ta kia chứ?
Chương 264: Đi xin lỗi người ta!

Trưa hôm sau.

Thẩm Tri Thu bị gọi đến công ty văn hoá Thắng Thiên.

Trong phòng tổng giám đốc, ông chủ Cung Hướng Độ nhìn Thẩm Tri Thu bằng ánh mắt phức tạp, lửa giận hừng hực bốc lên, “Cô có biết tối qua cô đã làm gì hay không?”

“Tôi… không biết”.

Bộp!

Cung Hướng Độ đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn, “Cô không biết à, cô không biết vậy thì nói cho tôi nghe, tại sao cô lại đắc tội Thân An Hoa? Bây giờ không chỉ công ty truyền thông Thân thị, mà cả những bên truyền thông thân thiết với truyền thông Thân thị cũng từ chối quảng bá cho ‘Đại Đô Chi Thành’ rồi”.

“Trước khi bảo cô đến đây, tôi đã gọi đến bảy, tám cuộc điện thoại để nhờ vả, nhưng tất cả đều từ chối quảng bá cho ‘Đại Đô Chi Thành’!”

“Thẩm Tri Thu, cô muốn sự trở lại của cô bị huỷ hoại sao?”

Thẩm Tri Thu đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy, vẻ mặt khó tin, “Sao Thân An Hoa có thể bỉ ổi như vậy chứ!”

“Bỉ ổi à!”

Cung Hướng Độ buồn cười, “Thương trường không nói đến chuyện bỉ ổi. Người ta có năng lực làm chuyện này thì cô có thể làm gì chứ? Thẩm Tri Thu, tôi vừa liên lạc với Thân An Hoa. Tối nay tôi sẽ đích thân đưa cô đi xin lỗi cậu ta, nếu không được cậu ta tha thứ, vậy thì ‘Đại Đô Chi Thành’ chờ ngày chết đi!”

Nghe câu “đi xin lỗi”, Thẩm Tri Thu từ chối ngay, “Tôi không đi!”

“Cô không đi, cô muốn làm gì đây? Nếu không đi, ai sẽ quảng bá cho ‘Đại Đô Chi Thành’? Không có ai quảng bá, ‘Đại Đô Chi Thành’ làm sao có người xem?”, Cung Hướng Độ càng nói càng giận dữ.

Nhưng Thẩm Tri Thu vẫn không muốn thoả hiệp. Cô ấy vừa nhìn thẳng vào ông chủ của mình vừa nói, “Tổng giám đốc Cung, đúng vậy, tôi là nghệ sĩ đã ký hợp đồng với công ty. Dù công ty có sắp xếp tôi đi diễn thương mại, tôi cũng sẽ tham gia theo ý của công ty”.

“Nhưng vấn đề quan hệ công chúng chẳng liên quan gì đến tôi, tôi không đồng ý đi xin lỗi Thân An Hoa!”

Thẩm Tri Thu biết rõ Thân An Hoa có ý gì với mình. Nếu tối nay đi gặp gã, e rằng cô ấy không chỉ xin lỗi, mà còn có khả năng phải lên giường với đối phương.

Chuyện này đã vượt quá giới hạn của Thẩm Tri Thu. Cô ấy không thể đồng ý.

Cung Hướng Độ giận run người, “Thẩm Tri Thu, cô thực sự không biết điều như vậy?”

“Tổng giám đốc Cung cảm thấy tôi như thế thì có thể đóng băng tôi. Tôi không nhiều lời!”, Thẩm Tri Thu rất kiên quyết, mềm rắn thế nào cũng không thuyết phục được.

“Đóng băng?”, Cung Hướng Độ lập tức chế giễu, “Cô cho rằng chỉ cần đóng băng là xong ư? Cô có biết có bao nhiêu tiền đầu tư vào ‘Đại Đô Chi Thành’ không? Mấy trăm triệu đấy. Ngay cả vai phụ cũng phải chọn diễn viên tuyến hai đang nổi tiếng. Một khi ‘Đại Đô Chi Thành’ phát sóng thất bại, đến công ty còn phải phá sản!”

“Công ty mà phá sản thì cô lấy gì trả nợ cho bố cô đây?”

Một tràng chất vấn này khiến Thẩm Tri Thu nghiến chặt răng lại, mười ngón tay nhỏ bé yếu ớt siết chặt vào nhau. Cô vô cùng ấm ức, chẳng hề lên tiếng .

“Tri Thu, tôi biết Thân An Hoa có ý đồ không tốt với cô. Nhưng con người phải học cách cúi đầu trước thực tế. Từ mười mấy năm trước, tôi đã hiểu đạo lý này rồi”.

“Nếu cô có một chỗ dựa đủ vững chắc, cô muốn Thân An Hoa quỳ gối xin lỗi cô cũng được. Nhưng nếu không có, thì cô chỉ còn cách vâng lời, có hiểu không?”

Thấy thái độ của Thẩm Tri Thu không còn quá kiên quyết nữa, Cung Hướng Độ cũng dịu giọng an ủi.

Lúc nói chuyện, Cung Hướng Độ vẫn luôn quan sát sắc mặt của Thẩm Tri Thu, tựa như muốn nhìn thấy điều gì đó.

Ngoại trừ sự tuyệt vọng, chẳng còn gì khác nữa.

Cung Hướng Độ lắc đầu, xem ra do mình nghĩ nhiều rồi. Bước đến bên cạnh Thẩm Tri Thu, ông ta vỗ vai đối phương, “Trở về suy nghĩ thêm đi, tối nay nhớ đúng giờ đi qua đó với tôi”.

Chờ Thẩm Tri Thu rời đi, Cung Ngạo mới bước vào phòng làm việc.

“Bố này, Thẩm Tri Thu nói sao ạ?”

Cung Hướng Độ bực bội trừng mắt nhìn con trai, “Nói thế nào nữa? Tối nay ngoại trừ việc xin lỗi Thân An Hoa, còn có cách giải quyết nào khác sao?”

Thẩm Tri Thu còn biết tối nay không chỉ đơn giản là đi xin lỗi, kẻ lão luyện trong chuyện làm ăn như Cung Hướng Độ sao lại không hiểu cơ chứ. Muốn Thân An Hoa nguôi giận, e là Thẩm Tri Thu đành phải chịu thiệt thòi thôi.

“Sao lại thế được! Chẳng lẽ Thẩm Tri Thu không có tiến triển gì với cậu Tôn ư?”

Cung Ngạo thầm mắng Thân An Hoa là đồ khốn kiếp, vừa cảm thấy rất khó hiểu.

Trải qua chuyện ở sàn quyền anh, Cung Ngạo không dám có ý đồ gì vời Thẩm Tri Thu nữa. Đùa nhau à, đó là người phụ nữ mà chủ nhân Thiên Cửu môn đã bảo không được động đến đấy. Làm sao gã dám mơ tưởng nữa?

Sau khi trở về, gã rất giữ lễ với Thẩm Tri Thu, không dám có hành động quá đáng nào với cô ấy.

Chỉ là gần đây Cung Ngạo vẫn luôn quan tâm đến nhất cử nhất động của Thẩm Tri Thu, nhận ra cô ấy không hề có dấu hiệu qua lại với Tôn Hàn.

Chuyện này làm gã cảm thấy rất kỳ lạ.

Chẳng lẽ lần trước cậu Tôn chỉ tiện tay giúp đỡ Thẩm Tri Thu, hoàn toàn không có ý định tiến xa hơn?

Do gã đã nghĩ quá nhiều?

“Có lẽ không đâu. Chủ nhân Thiên Cửu môn mà, muốn có người phụ nữ nào mà chẳng được, sao lại để ý đến một diễn viên bé nhỏ như Thẩm Tri Thu chứ? Vì chuyện này, bố còn gọi điện nhờ người của ông Lý hỏi tình hình gần đây của cậu Tôn, nhưng không nhận được hồi đáp gì cả”.

“Chuyện lần trước ở tháp Lôi Phong, chỉ có thể nói là con không may nên động phải nòng súng thôi”.

Nếu đó là người phụ nữ của cậu Tôn thuộc Thiên Cửu môn, thì có cho mười lá gan, Cung Hướng Độ cũng không dám bắt cô ấy đi xin lỗi Thân An Hoa.

Thẩm Tri Thu chỉ cần nói với cậu Tôn một câu thôi thì Thân An Hoa đã phải ngoan ngoãn chạy đến dập đầu tạ tội rồi.

Vậy nên ban nãy ông ta mới thăm dò cô ấy. Nhưng hình như Thẩm Tri Thu không có quan hệ yêu đương với cậu Tôn, nếu không thì sao lại để bản thân thiệt thòi như vậy?

Thế cũng hết cách.

Không làm Thân An Hoa hài lòng thì việc tuyên truyền “Đại Đô Chi Thành” sẽ gặp trục trặc, công ty văn hoá Thắng Thiên rất có khả năng sẽ phá sản.



Lúc này, Tôn Hàn đang ngồi xe đi đến câu lạc bộ Bác Nạp.

Từ Khang Niên vừa lái xe vừa báo cáo, “Thưa cậu, tôi đã liên lạc với Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử. Tô Vấn Long đúng là thú vị, bảo là đang đi nghỉ, sẽ không trở về trong vài tháng, rõ ràng có ý muốn đứng ngoài cuộc”.

“Lý Hắc Tử thì có vẻ đồng ý dễ dàng quá?”

Tôn Hàn bảo Từ Khang Niên liên lạc với hai ông lớn Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử, mặc kệ hai người họ có thái độ gì, cứ phải hỏi trước xem sao.

Thuộc hạ của Tô Vấn Long bảo là ông ta đang đi nghỉ, không hẹn gặp được.

Ý của ông ta là không cần bàn bạc nhiều, muốn đứng ngoài xem Tôn Hàn xử lý cục diện của Thiên Cửu môn ra sao.

Còn Lý Hắc Tử thì dễ dàng đồng ý để Tôn Hàn đến câu lạc bộ Bác Nạp gặp ông ta.

Dễ dàng đến mức khiến Từ Khang Niên cảm thấy không thật.

Từ khi nào mà Lý Hắc Tử lại dễ bàn chuyện đến vậy?

“Thế ông cảm thấy Lý Hắc Tử nghĩ gì?”, ngồi ở ghế sau, Tôn Hàn thích thú hỏi.

Trầm ngâm giây lát, Từ Khang Niên mới nói với giọng lo lắng, “Câu lạc bộ Bác Nạp là địa bàn của Lý Hắc Tử. Tôi lo rằng ông ta bảo cậu đến gặp, vì muốn báo thù chuyện cậu đã bắt ông ta quỳ xuống ở Giang Châu!”

“Cậu Tôn à, hay là chúng ta đừng đi nữa nhé”.

Tôn Hàn nghiêm túc gật đầu, “Cũng không phải không có khả năng này. Nhưng nếu ngay cả dũng khí gặp Lý Hắc Tử cũng không có, sẽ khiến người ta xem thường cậu Tôn này”.

Chẳng bao lâu sau, xe đã dừng dưới câu lạc bộ Bác Nạp.

Ở hai bên cánh cổng câu lạc bộ, bảy, tám vệ sĩ đã đứng đó và sẵn sàng tiếp đón.
Chương 265: Thích làm gì thì làm à?

“Công tử, hay hôm nay chúng ta đừng đi nữa!”

Khi sắp tới nơi, Từ Khang Niên chợt thấy thấp thỏm khi thấy cục diện ở cửa lớn.

Có vẻ… không ổn rồi.

Tôn Hàn bình tĩnh cười đáp: “Đến cửa rồi không vào sao được”.

Nói xong câu này thì anh cũng bước đến trước cửa rồi.

Đứng đầu là một nhân viên bảo vệ gầy gò để đầu đinh, hắn tiến lên nói: “Xin lỗi anh, hôm nay nơi này không làm việc”.

“Hả? Sếp Lý của các anh mời tôi đến mà, nếu không được vào thì thôi, tôi đi về vậy”, Tôn Hàn trêu chọc nói.

Người bảo vệ đó lập tức biết Tôn Hàn là ai nên nhanh chóng làm động tác giơ tay mời vào, sau đó còn gập người chín mươi độ nói: “Hoá ra là Tôn công tử, mời vào ạ”.

“Ừm!”

Tôn Hàn gật đầu, sau đó đang định cất bước thì chợt ngoảnh lại nhìn Từ Khang Niên rồi nói: “Ông ở ngoài này thôi!”

“Công tử, tôi…”

Sao ông ta có thể để một mình Tôn Hàn đi vào chỗ nguy hiểm được.

Tôn Hàn nhã nhặn cười nói: “Ông cứ ở đây, nhỡ may tôi gặp chuyện gì thì còn đi tìm người tới giúp”.

“Anh xem tôi nói có đúng không?”

Nói rồi, Tôn Hàn nhìn người bảo vệ đứng đầu đang cúi gập người với vẻ sâu xa.

Người bảo vệ đó hậm hực đáp: “Tôn công tử cứ đùa!”

“Tôi có đùa hay không thì Lý Hắc Tử là người biết rõ nhất, thôi, Từ Khang Niên, ông cứ chờ ngoài này đi”.

Tôn Hàn không nhiều lời nữa, đi vào bên trong luôn.

Người bảo vệ đầu đinh dẫn anh đi thang máy lên tầng sáu, sau đó đi đến cuối một hành lang.

Hắn giơ hai tay đẩy cửa mở ra, Tôn Hàn nhìn thấy Lý Hắc Tử chắp tay sau lưng đang chờ mình, phía sau ông ta còn có mấy cô gái xinh đẹp.

Lần thứ nhất Tôn Hàn gặp Lý Hắc Tử là hôm bất động sản Phong Quyên chính thức đi vào hoạt động.

Lần thứ hai là trong lễ tang của Phó Văn Húc.

Còn bây giờ là lần thứ ba.

Tôn Hàn thong thả bước vào phòng, sau đó vừa mỉm cười quan sát cách bày trí sang trọng bên trong, vừa xuýt xoa nói: “Ông Lý thật biết cách hưởng thụ, sau này nhàn hạ rồi thì tôi cũng xây một nơi thế này. Kinh doanh hay không, không quan trọng, miễn mình vui là được”.

“Ha ha, chỉ là một nơi giải trí thôi mà! Nếu Tôn công tử thích thì tôi tặng luôn cho”, Lý Hắc Tử cười lớn bước đến gần rồi vẫy tay ra hiệu cho mấy cô gái đi ra ngoài.

“Người xinh xắn, người đẫy đà, ông Lý thật biết hưởng thụ”.

Sau khi hai cô gái xinh đẹp kia đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, Tôn Hàn mới rời ánh mắt.

“Nếu cậu thích thì tôi cũng tặng cho cậu luôn”.

Lý Hắc Tử đưa một điếu xì gà qua, Tôn Hàn không khách sáo mà nhận luôn.

Hai người tự nhiên ngồi xuống sofa, Tôn Hàn đưa điếu xì gà lên mũi ngửi, còn tay phải khoác lên lưng ghế, sau đó nhìn Lý Hắc Tử rồi trêu chọc: “Chưa tiếp xúc nhiều nên tôi không biết ông Lý lại hào phóng đến vậy, tôi ưng cái thì là thoải mái tặng tôi ngay. Ông Lý, nếu tôi thích gia sản của ông thì sao?”

Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Lý Hắc Tử đã tắt.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Tôn Hàn đang có vẻ như người ăn trên ngồi trước thật lâu, sau đó châm điếu xì gà bằng bật lửa chuyên dụng rồi hít sâu một hơi.

“Tôn Hàn, thái độ của tôi ra sao thì cậu thấy rõ rồi đấy. Chuyện lần trước tôi có thể bỏ qua, nhưng cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu”.

Chuyện lần trước đương nhiên là vụ ông ta bị ép phải quỳ xuống.

“Ông Lý, ý của ông là thật sự không muốn quay lại Thiên Cửu Môn à?”, giọng nói của Tôn Hàn có vẻ nham hiểm.

Lý Hắc Tử cười đáp: “Về thì cũng được thôi, nếu cậu có thể nhường vị trí của mình cho tôi thì tôi sẽ suy xét”.

Ý của Lý Hắc Tử rất đơn giản, muốn ông ta về thì phải cho ông ta làm chủ.

Tôn Hàn lập tức lộ ra nụ cười cổ quá rất sâu xa.

Anh thở dài nói: “Ông Lý ơi là ông Lý, thật lòng mà nói thì tôi thật sự không hiểu tại sao ông lại thích củ khoang lang phỏng là chủ của Thiên Cửu Môn đến vậy. Chưa đến hai tháng nữa là Giang Lệ xuống phía Nam rồi, mà người đứng đầu Thiên Cửu Môn sẽ chịu nạn đầu nước. Tôi đang muốn thoái vị lắm đây, còn ông thì lại thích ngồi vào vị trí đó”.

“Lẽ nào vị trí đó tốt đến thế sao?”

Lý Hắc Tử cũng cười nói: “Cậu đúng là đứng nói chuyện không thấy đau thắt lưng, có tốt hay không thì tôi đã ngồi đâu mà biết được? Giống như phụ nữ ấy, nhìn đẹp thôi chưa đủ, phải thử thì mới biết có hợp hay không”.

“Tôi muốn thử”.

Bầu không khí trong phòng có vẻ hoà thuận, nhưng thực chất thì sặc mùi thuốc súng.

Thái độ của Lý Hắc Tử rất cứng rắn, nếu không quay lại Thiên Cửu Môn thì ông ta sẽ cắt đứt toàn bộ quan hệ, sau đó làm bá vương ở đế chế của mình.

Ngược lại thì phải cho ông ta làm chủ thì ông ta mới vẻ vang quay về.

Thật ra đây không phải vấn đề.

Nếu Lý Hắc Tử có tài thì Tôn Hàn sẽ vui vẻ nhường chỗ ngay.

Song, ông ta có xứng với vị trí này không?

Tôn Hàn chợt ngả người ra sau, sau đó đan mười ngón tay vào nhau rồi nghiêm túc nói: “Ông Lý, ông nghĩ mình có thể ngồi vào vị trí ấy được không?”

“Cậu ngồi được thì sao tôi lại không?”, Lý Hắc Tử dang tay nhàn nhã khoác lên sofa rồi châm chọc hỏi lại.

“Tôi thì được, nhưng ông thì chưa chắc đâu”.

Tôn Hàn nhìn thẳng vào Lý Hắc Tử rồi nói: “Chưa nói tới chuyện Giang Lệ sắp xuống phía Nam, riêng nội bộ của Thiên Cửu Môn thôi ông cũng không xử lý được rồi, tin không?”

Thiên Cửu Môn giờ chia năm xẻ bảy, mà người tài giỏi vẫn không bớt đi.

Chưa tính đến các nhân vật đã tách riêng ra, riêng các ông trùm trong nội bộ là Thẩm Vấn, Kim Thất Lạc và Hàn Hướng Đông thôi cũng toàn những nhân vật khó đối phó rồi.

Giờ Lý Hắc Tử độc chiếm một phương, so về thế lực thì chẳng sợ gì mấy người kia.

Nhưng nếu ông ta thật sự muốn quay về Thiên Cửu Môn để độc chiếm hết quyền lực bằng thực lực của mình thì chưa đủ!

“Vậy ý của cậu là cậu thì không sao ư?”

“Nếu ông Lý có thể đứng về phe tôi thì tôi chắc chắn ít nhất sáu mươi phần trăm sẽ tập hợp hết thế lực của Thiên Cửu Môn lại trong một tháng”, Tôn Hàn vô cùng tự tin nói.

Nghe thấy vậy, Lý Hắc Tử bật cười ha hả rồi nói: “Tôn Hàn, nếu cậu đứng về phe tôi thì tôi cũng đảm bảo sẽ gom hết thực lực của Thiên Cửu Môn lại trong vòng một tháng!”

Dù nói vậy, nhưng Lý Hắc Tử vẫn rất khâm phục Tôn Hàn.

Nếu nói Hàn Đông Quân nguyện bán mạng vì nể mặt Phó Văn Húc thì Tôn Hàn đã thu phục được Tả Quân chỉ bằng bản lĩnh của mình.

Mà bản lĩnh này không phải ai cũng có.

Song dù đánh giá cao là vậy, nhưng bắt ông ta phải khuất phục vì lý do này thì hơi bị khinh thường nhau quá.

Tôn Hàn lắc đầu cười nói: “Xem ra đàm phán thất bại rồi, vậy thì cũng chẳng còn gì để nói nữa”.

“Chúng ta đổi cách khác đi”.

Đổi cách khác đương nhiên mang ý sẽ không mềm mỏng như thế này nữa.

Tôn Hàn ngỏ ý muốn rời đi.

Nhưng Lý Hắc Tử không đồng ý, ông ta cười gằn nghịch ngón tay nói: “Tôn Hàn, cậu tưởng chỗ này của tôi thích đến thì đến, thích đi thì đi à?”

Uỳnh!

Hành lang bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Chương 266: Sướng quen rồi khổ không chịu được

Dù không có ai đi vào, nhưng Tôn Hàn có thể đoán chắc chắn trên hành lang ở lối đi bên ngoài đã có đầy thuộc hạ của Lý Hắc Tử.

Nếu Lý Hắc Tử chưa ra lệnh thì không ai dám vào.

“Ông Lý, sao lại muốn động tay động chân thế? Ông nói tôi nghe xem ông định giữ tôi lại thế nào?”

Tôn Hàn đứng thẳng dậy nhíu mày, sau đó lấy một điếu thuốc trong túi áo ra tự châm.

Lý Hắc Tử nhìn chằm chằm vào Tôn Hàn, nhưng không hề thấy một chút sự sợ hãi nào trên mặt anh cả.

Ông ta bật cười nói: “Đừng trách tôi không theo luật. Vốn chuyện cậu sỉ nhục tôi ở thành phố Giang Châu, tôi đã bỏ qua vì nể mặt cậu rồi. Nhưng vấn đề là Tôn Hàn cậu cứ bám riết lấy tôi không tha, quá mức vênh váo”.

“Tôi bảo cậu đừng đến tìm tôi, tôi không liên quan gì đến chuyện của Thiên Cửu Môn nữa cả thì cậu không chịu. Tôi bảo cậu cho tôi làm chủ thì cậu cũng không nghe”.

“Tôn Hàn này, tuổi trẻ nông nổi thì tôi có thể hiểu. Nhưng nếu tôi không cho cậu một bài học, e rằng cậu sẽ không biết lòng người hiểm ác tới mức nào mất”.

“Tôi cũng không làm khó cậu đâu, cứ làm giống lần trước cậu đã đối xử với tôi đi. Quỳ xuống dập đầu thì tôi sẽ thả cậu đi”.

“Đơn giản thế thôi à? Không có điều kiện gì nữa sao?”, Tôn Hàn chế giễu.

Lý Hắc Tử sầm mặt nói: “Đúng, chỉ đơn giản thế thôi, không có điều kiện gì hết”.

Lý Hắc Tử không phải tên ngốc, ông ta có thể cảm thấy Tôn Hàn sẽ không dễ dàng chịu cúi đầu.

Họ đều là những người có quyền có thế không thiếu một thứ gì, cho nên thể diện là quan trọng nhất.

Vì vậy bắt Tôn Hàn quỳ xuống còn khiến anh đau hơn mất cả đống tiền.

Lúc trước, khi ở Giang Châu, nếu không vì bất đắc dĩ thì còn lâu ông ta mới chịu quỳ.

“Haizz, chỉ cần quỳ xuống một cái là được rời đi nguyên vẹn luôn, thế là ông Lý khai ân rồi. Ban đầu, tôi cứ tưởng ông phải chặt một tay, hay một cái chân của tôi mới hả giận được cơ”.

Nói đến đây, ánh mắt Tôn Hàn bắt đầu lạnh dần, anh cười lạnh nói: “Nhưng ông Lý này, dù hai cái đầu gối của tôi không đáng tiền, nhưng dẫu sao tôi cũng là công tử của Thiên Cửu Môn, quỳ thì tôi đồng ý, nhưng chắc không ai ở Thiên Cửu Môn cho phép chuyện ấy xảy ra đâu”.

“Thứ lỗi cho tôi không nghe theo lời ông được”.

“Thế thì cậu cũng đừng trách tôi quá đáng!”, Lý Hắc Tử hừ mạnh một tiếng.

Cửa phòng bao lập tức bị đẩy mở.

Ít nhất có đến năm mươi tên côn đồ hùng hổ bước vào.

“Tôi đã được chứng kiến thực lực của cậu rồi, đúng là mạnh thật. Chắc không ai trong Thiên Cửu Môn là đối thủ của cậu mất, nhưng ở một nơi chật hẹp thế này mà định tựa dựa vào sức mình để bỏ chạy thì e là ý nghĩ hão huyền đấy”.

“Tôn Hàn, tôi đã nói đến nước này rồi mà cậu vẫn không chịu thoả hiệp, vậy thì đừng trách tôi ra tay độc ác”.

Không cần nghĩ cũng biết, chỉ cần Lý Hắc Tử nói một câu thì đám côn đồ đang vào sẵn tư thế kia sẽ lao hết lên ngay.

Bầu không khí đang rất căng thẳng.

“Thế phải xem ông Lý có bản lĩnh ấy không đã”, Tôn Hàn vứt mẩu thuốc xuống chân giậm, sau đó quay người nhìn đám tay chân bặm trợn của Lý Hắc Tử rồi lại nói với Lý Hắc Tử: “Trước khi đến đây, tôi đã gọi cho Hàn Hướng Đông, nếu tối muộn mà tôi không về thì chiến bộ phải san bằng toàn bộ sản nghiệp của ông ở Tây Nam”.

“Còn nếu đến mai mà tôi vẫn chưa xuất hiện thì chiến bộ sẽ đánh cho ông thành tàn phế luôn”.

Tôn Hàn ngập ngừng một lát rồi bước một bước ra phía ngoài: “Muốn đánh thì đánh đi!”

Cộp, cộp!

Mỗi bước Tôn Hàn tiến lên, lại có vài tên thuộc hạ của Lý Hắc Tử lùi bước.

Không có lệnh của ông ta thì họ không dám manh động.

Tất cả đám thuộc hạ đều nhìn Lý Hắc Tử, chỉ chờ ông ta hạ lệnh.

Nhưng vẻ mặt của Lý Hắc Tử ngày càng trở nên nhăn nhó, mấy lần ông ta định hạ lệnh rồi mà lại thôi.

Hàn Hướng Đông là một tên điên khùng, Lý Hắc Tử biết rõ điều này.

Nhưng ông ta không ngờ Tôn Hàn cũng điên cuồng như vậy.

Anh dám cá cược lớn đến vậy.

Dù chiến bộ có mạnh đến mấy, nhưng khi họ ra tay chưa chắc đã khiến Lý Hắc Tử phải sợ.

Nhưng nếu tính toán hậu quả sau khai chiến thì chắc chắn thế lực của Lý Hắc Tử sẽ bị đánh cho tan tành.

Lý Hắc Tử tự thấy mình thua chiến bộ binh hùng tướng mạnh về mặt vũ lực, nhưng ít nhất ông ta cũng có thể hạ được trên sáu mươi phần trăm thực lực của họ.

Nhưng người ta lại chẳng sợ chút nào.

Một phút sau.

Tôn Hàn đi đến khúc quẹo ở hành lang rồi dừng bước, sau đó nhìn Lý Hắc Tử từ xa rồi đầy vẻ châm chọc nói: “Ông Lý, ông mà nói gì là tôi đi thật đấy!”

Lý Hắc Tử biến sắc mặt rồi gầm lên: “Người được Phó Văn Húc chọn làm người kế nhiệm đúng là có bản lĩnh lớn, tôi phục rồi! Tôn Hàn, tôi không đấu với cậu nữa, nhưng nếu cậu muốn giẫm đạp lên Lý Hắc Tử tôi thì đừng trách tôi chưa nói trước. Đời tôi đã tham gia bao trận chiến nên chưa chắc tôi đã sợ cậu đâu”.

Cuối cùng Lý Hắc Tử vẫn phải chùn bước, không dám làm gì Tôn Hàn.

Tôn Hàn cười nói: “Tạm biệt!”

“À, đột nhiên tôi lại nhớ ra chuyện này, mong có thể giữ thể diện cho ông. Cậu chủ Thân An Hoa của công ty truyền thông Thân Thị hình như rất thích cô diễn viên Thẩm Tri Thu, tối nay còn đặt bàn ở khách sạn Kim An, chắc định ngỏ lời gì đó đấy”.

Tôn Hàn nhíu mày rồi nói: “Thế nhé!”

Sau đó, anh chẳng nói chẳng rằng bỏ đi luôn.

Thấy Tôn Hàn lành lặn đi ra ngoài, Từ Khang Niên mới hết lo lắng rồi tiến lại gần nói: “Công tử, mãi không thấy cậu đâu, tôi còn chuẩn bị gọi cho ông Hàn rồi”.

Tôn Hàn không nhịn được cười đi về phía xe rồi nói: “Sống an nhàn lâu quá nên mới đâm lo này lo nọ, không đáng sợ đến mức ấy đâu”.

Nếu là Lý Hắc Tử của ngày xưa, thì chắc chắn ông ta sẽ không sợ mấy lời uy hiếp của Tôn Hàn

Nhưng bây giờ, bọn họ đều đã có tuổi và sự nghiệp, nên không còn liều mạng vì tất cả mọi thứ như trước nữa.

Nói cho cùng thì cuộc sống an nhàn đã mài mòn nhiệt huyết năm xưa của họ rồi.

Lý Hắc Tử là thế, mà Tả Quân cũng vậy.

Không có trí anh hùng thì còn gọi gì là anh hùng nữa?

Từ Khang Niên không quan tâm đến những chuyện đó, miễn sao công tử bình an trở ra là được rồi.

Sau khi mở cửa xe cho Tôn Hàn xong, ông ta cũng ngồi lên ghế lái sau đó nhìn đồng hồ: “Giờ chúng ta đi ăn chứ ạ?”

“Mấy giờ rồi?”, Tôn Hàn hỏi.

“Bảy giờ kém mười tối rồi, sao thế công tử?”

Tôn Hàn bắt chéo chân rồi căn dặn: “Đến khách sạn Kim An”.

“Vâng!”



Gần đến bảy giờ tối, đèn điện trên phố đã sáng trưng.

Không gian mập mờ này chính là mở màn cho đêm tối.

Trong phòng bao sang trọng của khách sạn Kim An.

Thân An Hoa tỏ vẻ thanh cao nhìn Cung Hướng Độ và Thẩm Tri Thu với vẻ coi thường.

“Cậu Thân, hôm nay tôi đã dẫn Tri Thu đến đây để tạ lỗi với cậu. Tuổi tác của cô ấy lớn vậy thôi, chứ thật ra từ nhỏ đã được hưởng một cuộc sống sung sướng nên mới có tính cách tiểu thư, thi thoảng không biết cách đối nhân xử thế. Tôi mong cậu Thân rộng lượng bỏ qua cho cô ấy lần này”.

“Tri Thu, mau mời rượu cậu Thân đi!”

Cung Hướng Độ đã hạ thấp mình hết sức có thể, hết cách, công ty truyền thông Thân Thị mạnh hơn văn hoá Thắng Thiên của ông ta, hơn nữa còn nắm giữ đường lối tuyên truyền ở Tây Nam, mà quan hệ ở thủ đô cũng rất rộng.

Khi cầu xin ai đó thì không thể tỏ ra phách lối.

Thẩm Tri Thu uất ức đứng dậy, sau đó rót đầy rượu vào chén của mình rồi nói: “Cậu Thân, tôi…”

“Mỗi một chén rượu mà đòi tôi tha thứ cho à? Có phải cô thấy Thân An Hoa tôi là người rất dễ dãi không?”

Cuối cùng Thân An Hoa cũng chịu lên tiếng, sau đó lạnh lùng nhìn Thẩm Tri Thu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK