Vì thế, trong thời gian trăng mật, họ không hề đến công ty.
Sau ba ngày nhàn rỗi, Tôn Vượng Thịnh đã gọi điện bảo Tôn Hàn về nhà.
Người nhà họ Tôn ai bận việc nấy, khi Tôn Hàn đến, ngoài vệ sĩ ra thì chẳng có ai cả.
Tôn Vượng Thịnh tự đi rót hai chén trà rồi đặt lên bàn trong phòng khách, sau đó cười nói: “Cháu thấy sao?’
Tôn Hàn đan tay nói: “Cái gì sao cơ?”
“Đương nhiên là tuần trăng mật với Phương Phương rồi. Ông đã chứng kiến con bé lớn lên, tính cách nó trông mạnh mẽ vậy thôi, chứ thật ra rất thông minh và khôn khéo. Lấy được nó là phúc của cháu đấy!”, Tôn Vượng Thịnh nói như đúng rồi.
Tôn Hàn chỉ mím môi đáp: “Vâng”.
Tôn Hàn thừa nhận Liễu Phương Phương rất phù hợp để lấy làm vợ, nhưng cô ta không phải người trong lòng của anh.
Tôn Vượng Thịnh cũng đã nắm được tình hình của Tôn Hàn nên nói: “Ông biết bắt cháu chấp nhận chuyện hôn sự này ngay là điều không dễ dàng gì, nhưng cứ thuận theo tự nhiên thôi, ngày rộng tháng dài rồi cháu ắt quen”.
“À, ông biết trước đó cháu ở chung với một cô gái tên là Bạch Cần, khi nào rảnh thì đến đó dọn đồ về đi. Thi thoảng đến đó một, hai lần thì không sao, nhưng nếu dây dưa lâu dài thì Phương Phương sẽ khó chịu, còn nhà họ Liễu sẽ không vui, cái gì nên tránh thì cố mà tránh!”
Ý của Tôn Vượng Thịnh là không phản đối Tôn Hàn qua lại với Bạch Cần, nhưng anh cần giữ chừng mực.
Tôn Hàn nghe thấy vậy thì thấy rất nực cười, hình như trong mắt của tầng lớp cao quý ở Thượng Kinh thì việc bao nuôi phụ nữ ở ngoài là một chuyện hết sức bình thường.
Đương nhiên, dù anh và Bạch Cần ở chung nhà, nhưng họ chẳng lằng nhằng gì với nhau cả.
Tôn Hàn gật đầu nói: “Chuyện này không cần ông nhắc, tôi cũng sẽ giải quyết”.
Mấy ngày qua, Tôn Hàn đã suy nghĩ xong về chuyện dọn ra khỏi trang viên rồi.
Anh thì không sao, nhưng nếu còn ở đó thì sẽ mang tới phiền phức cho Bạch Cần.
Nếu anh còn ở đó thì kiểu gì nhà họ Liễu cũng tỏ thái độ.
“Ừm, cháu có tính toán là được rồi. Thôi nói chuyện khác đi, cháu với Phương Phương cũng kết hôn được mấy ngày rồi, nhưng ông nghe nói hai đứa không đi đâu cả, mà chỉ ru rú trong nhà thôi, thế là không được đâu”.
Tôn Vượng Thịnh tiếp tục nói với vẻ hiển nhiên: “Tân hôn thì phải có bầu không khí của tân hôn chứ. Thế này đi, chắc cháu không biết, công ty của ông ngoại Phương Phương xảy ra chút chuyện ở Ma Đô”.
“Cháu với Phương Phương đến đó xem sao, tiện thể đi hưởng tuần trăng mật luôn”.
“Chờ khi nào cháu về, ông sẽ bảo Khải Thành nhường cổ phần của nó trong tập đoàn Thiên Tử sang cho cháu! Như vậy, cháu sẽ là tổng giám đốc thật sự của tập đoàn ấy rồi”.
Nghe thấy thế, Tôn Hàn hơi ngẩn ra, Tôn Hàn không biết về ông ngoại của Liễu Phương Phương.
Nhưng Ma Đô làm Tôn Hàn nhớ đến Đường Minh Phong và Lâm Mỹ Quyên.
Dù ngày trước, anh đã bắt họ phải trả giá, nhưng thật ra vẫn chưa đuổi cùng giết tận.
Chắc bây giờ, cả hai bọn họ đều ở Ma Đô.
Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên hơn là cổ phần của Tôn Khải Thành ở Thiên Tử.
Mọi người ở Thượng Kinh đều biết cổ phần của tập đoàn Thiên Tử đều thuộc về đám con ông cháu cha của các gia tộc quyền quý, chứ người điều hành thật ra chẳng có bao nhiêu.
Có lẽ người chiếm cổ phần cao nhất là Tôn Khải Thành, Giang Lệ và người nhà họ Tô.
Nhưng con cháu nhà họ Tô quá kém cỏi, đã không có tài năng lại còn suốt ngày ăn chơi đàn đúm, không dồn chút tâm trí nào cho công việc cả.
Vì thế, người có tầm ảnh hưởng tới tập đoàn chỉ còn Tôn Khải Thành và Giang Lệ.
Nếu Tôn Khải Thành nhượng cổ phần của mình cho Tôn Hàn và rời khỏi tập đoàn thì khi ấy, Tôn Hàn sẽ trở thành một trong những người nắm quyền hành tối cao hiếm hoi ở công ty.
Thậm chí còn không kém gì Giang Lệ.
Hơn nữa, bây giờ anh đã là tổng giám đốc của tập đoàn rồi, một khi có thêm cổ phần của Tôn Khải Thành thì quyền hành của anh khéo còn cao hơn Giang Lệ.
Tôn Hàn chợt nghĩ tới câu nói vừa rồi của Tôn Vượng Thịnh, ông ấy sẽ cho anh trở thành chủ nhân thật sự của tập đoàn Thiên Tử.
Xem ra cái gì cũng có mục đích cả.
“Đi Ma Đô cũng được, tiện thể đi chơi cho khuây khoả”.
Sau khi ngẫm nghĩ, Tôn Hàn đã đồng ý.
Thời gian vừa qua ở Thượng Kinh, anh thật sự thấy ngột ngạt.
Hơn nữa, dù bây giờ Tôn Vượng Thịnh có nói cho anh biết kẻ thù của anh là ai thì với tình trạng hiện giờ, khéo vài ba năm nữa anh cũng chưa trả thù được, chứ đừng nói là ngay và luôn.
Trụ cột của đất nước, kiêm nghi trượng của Thiên Tử Đường, còn cách vị trí của người đứng đầu bao xa nữa đâu.
Giờ anh mà tìm Tô Văn để báo thù thì khó như lên trời.
Dục tốc bất đạt.
Đi chơi một chuyến để thay đổi tư duy cũng là một cách hay.
Hơn nữa cũng không hoàn toàn là đi chơi.
Mà là công ty của ông ngoại Liễu Phương Phương đã xảy ra chuyện.
Họ sẽ đến đó xem có thể giúp được gì không.
“Cháu nghĩ được vậy là tốt rồi. Ông đã sống gần hết cả đời người, gặp đủ thứ chuyện trên đời nên có thể đúc kết ra rằng có thế sống thì cứ sống”.
“Thù hận hay quyền lực danh vọng gì đó thì cũng cần phải sống thì mới phấn đấu được”.
Tôn Vượng Thịnh mỉm cười rồi nói tiếp: “Cháu không muốn nhập ngũ, cũng không thích làm quan. Ông ngẫm cũng thấy đúng, cháu có năng khiếu kinh doanh hơn”.
“Chỉ cần cháu muốn, ông có thể làm thần tài cho cháu”.
“Thần tài của nước Đại Hoa!”
Tôn Hàn chớp chớp mắt, anh ngạc nhiên hỏi lại: “Thần tài?”
“Đã làm thì phải làm cho thật tốt, giống gia tộc Rothschild ở nước ngoài ấy, họ tập trung vào kinh doanh, giờ đã mạnh đến mức nguyên thủ quốc gia của các nước đều phải kiêng nể đấy”.
“Bất kể là trả thù hay theo đuổi ước mơ, chỉ cần cháu làm được như lời ông nói thì chưa kể đến báo thù, nhưng chắc chắn Tô Văn không dám động vào cháu”.
Chỉ có tích luỹ tài sản đến một mức độ nhất định mới là cách bảo vệ mình tốt nhất.
Tôn Vượng Thịnh muốn Tôn Hàn thực hiện được mơ ước trở thành người giàu có bậc nhất ở nước Đại Hoa.
Nếu anh làm được như vậy thì bất kỳ ai động vào anh đều phải lãnh hậu quả.
Tôn Hàn cười nói: “Chuyện này tính sau đi ạ!”
Bây giờ, Tôn Vượng Thịnh nói những chuyện này có vẻ hơi xa vời.
Các gia tộc giàu có ở Đại Hoa nhiều không kể hết.
Đúng là tập đoàn Thiên Tử mạnh và giàu có thật, nhưng xét về tiềm lực tài chính thì cũng lắm họ chỉ lọt vào tốp mười thôi.
Muốn vượt qua các gia tộc hàng đầu kia không phải một chuyện dễ dàng.
Nếu Tôn Vượng Thịnh không nhắc đến chuyện này thì Tôn Hàn cũng không nghĩ tới.
“Đúng là chuyện của mai này thật, bây giờ nói thì hơi sớm. Thôi, không nói nữa, trưa nay ở lại ăn cơm với ông nhé”.
Tôn Hàn không từ chối.
Nhưng anh vẫn chưa gọi Tôn Vượng Thịnh là ông nội, tạm thời anh chưa có ý định đổi cách xưng hô.
Có thể là anh lập dị, nhưng có lẽ cũng bởi sự căm hận trong lòng.