Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Hàn khẽ gật đầu, sau đó bắt đầu cởi áo cho Liễu Thị Long đang sốt cao ra, tiếp đó chuẩn bị châm cứu mà không hề kiêng dè bác sĩ Hồ chút nào.

Khi mũi kim thứ nhất của Tôn Hàn đâm chính xác vào huyệt Khúc Trạch của Liễu Thị Long, bác sĩ Hồ đã dần tin Tôn Hàn thật sự có khả năng.

Nếu anh không có tài năng thật sự thì tốc độ châm kim và độ chính xác không thể cao như vậy được.

Ngay sau đó, Tôn Hàn lại châm tiếp các mũi kim khác mà không hề chần chừ.

Sau tổng cộng hai mươi hai mũi kim, Tôn Hàn mới nghỉ tay rồi quan sát tình trạng của Liễu Thị Long.

Bác sĩ Hồ theo dõi sát sao cả quá trình nên cũng thấy rõ sắc mặt của Liễu Thị Long đã hồng hào hơn.

Dù trông ông cụ chỉ có khí sắc hơn một chút, nhưng như vậy đã là quá giỏi rồi.

Phải biết rằng, dưới cơn đau hành hạ, Liễu Thị Long có thể ngủ được là nhờ thành quả châm cứu chính xác của Tôn Hàn.

Nếu không, ông cụ đã mất vì quá đau đớn rồi.

“Cậu em, làm gì tiếp theo đây?”

Thấy châm cứu có hiệu quả, bác sĩ Hồ hỏi bước tiếp theo ngay.

“Các mũi kim này cần châm như vậy trên người ông ấy hai tiếng, nhưng chúng ta cũng không thể ngồi im trong khoảng thời gian đó, anh hãy chuẩn bị một liều hạ sốt loại nhẹ để truyền cho ông ấy, ngoài ra tôi cần giấy bút để kê đơn thuốc sắc cho ông ấy uống cùng”.

“Chỉ cần có thể cầm cự đến sáng mai là ông ấy có thể tỉnh lại được”, Tôn Hàn bình tĩnh nói.

“Được, tôi sẽ đi làm ngay”, bác sĩ Hồ vội nói.

Từ buổi trưa cho đến tám giờ sáng hôm sau, Tôn Hàn không hề rời khỏi phòng bệnh.

Mà người ra vào phòng bệnh cũng chỉ có một mình bác sĩ Hồ.

Mười mấy tiếng đồng hồ qua, bác sĩ Hồ cũng không hề chợp mắt, thấy sắc mặt của Liễu Thị Long đã bình thường trở lại, anh ta mới thở phào một hơi.

“Cậu em Tôn này, cậu giỏi thật đấy!”

Tôn Hàn cũng thức trắng cả đêm, thêm vết thương nặng do đấu với Giang Lệ hồi còn ở tỉnh Nam nữa khiến sức khoẻ của anh đã giảm sút, bây giờ, anh đã tái mặt.

Anh cười khổ nói: “Có gì đâu”.

“Không cần phải khiêm tốn, tôi thấy trình độ đông y của cậu sắp sánh ngang với giáo sư của viện này rồi. Không biết cậu có hứng thú đến đây làm việc không?”

Vì tình trạng của Liễu Thị Long đã ổn định nên bác sĩ Hồ cũng thả lỏng tinh thần hơn.

Tôn Hàn lắc đầu: “Thôi, tôi có qua học hành trường lớp gì đâu, chỉ là tay mơ thôi”.

Tôn Hàn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ làm bác sĩ ở bệnh viện số Một, không phải do anh không thích, mà là mỗi người đều có trí hướng riêng. Nhưng cũng có thể sau này anh lại thay đổi suy nghĩ rồi muốn làm cũng không biết chừng.

Bác sĩ Hồ cũng nhận ra Tôn Hàn không có hứng thú với công việc này, anh ta thấy hơi tiếc nuối, nhưng cũng không nói nhiều nữa. Song, đột nhiên anh ta nhớ ra chuyện gì đó rồi tận tình khuyên nhủ: “Cậu em Tôn này, thật ra cậu có tài như thế thì kiếm một cô vợ xinh đẹp đâu có khó, tội gì cứ khăng khăng đòi lấy tiểu thư nhà họ Liễu? Thành ra đang yên đang lành lại từ ân nhân biến thành kẻ thù của người ta”.

Đương nhiên Tôn Hàn hiểu rõ điều này.

Nếu Tôn Hàn không đưa ra điều kiện oái oăm ấy, chắc chắn sau khi anh cứu được Liễu Thị Long rồi, nhà họ Liễu sẽ cư xử với anh như một ân nhân.

Nhưng một khi anh đưa ra điều kiện ấy, có lẽ sau khi anh cứu được Liễu Thị Long rồi, người nhà họ Liễu còn ghét anh thêm.

Tuy nhiên, anh lại cần thái độ ấy của họ.

Tôn Hàn mỉm cười điềm nhiên rồi đứng dậy: “Được rồi, tình hình ổn rồi đấy. Chúng ta về nghỉ ngơi thôi, chiều lại đến”.

“Cơ bản mà nói thì ông cụ Liễu đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi, cùng lắm dăm ba ngày nữa là khỏi hẳn”.

Bác sĩ Hồ cũng biết rõ điều này.

Thế mới có câu: Bệnh đến như núi nở, bệnh đi như kéo tơ.

Lúc này, giai đoạn nguy hiểm đã qua, sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Bác sĩ Hồ vui vẻ đáp: “Ừm”.

Hai người sóng vai rời khỏi phòng bệnh, nhưng bên ngoài vẫn có không ít người đang lo lắng chờ đợi.

Liễu Nam Quân và Liễu Phương Phương đều đang ở đây, xem ra cũng chờ cả đêm rồi.

“Sao rồi?”, Liễu Phương Phương quan tâm hỏi.

Bác sĩ Hồ vui mừng đáp: “Bệnh nhân đã qua giai đoạn nguy hiểm, bây giờ ông cụ đang ngủ rất ngon, chắc cũng sắp tỉnh thôi. Tất cả đều là công lao của cậu em Tôn đây”.

“Phù!”

Bấy giờ, tất cả người nhà họ Liễu mới thở phào một hơi.

Tôn Hàn đang chuẩn bị dặn dò vài câu rồi rời đi.

Đột nhiên có một người bước từ trong góc ra.

Trương Dương Phi!

Anh ta nhìn Tôn Hàn với vẻ sâu xa và sặc mùi thuốc súng.

“Anh nói muốn lấy Phương Phương à?”

Nghe thấy vậy, bầu không khí tại đây lập tức lắng xuống.

Liễu Nam Quân cũng không nói gì.

Bác sĩ Hồ càng không dám chen lời, anh ta biết hậu quả từ điều kiện của Tôn Hàn đến rồi.

Có trách thì trách Tôn Hàn đưa ra điều kiện quá đáng thôi!

Tôn Hàn ngoảnh lại rồi bình tĩnh đáp: “Đúng, tôi nói vậy đấy. Nhưng ông Liễu chưa đồng ý, tôi đang chờ ông cụ Liễu tỉnh lại rồi hỏi ý kiến ông ấy”.

“Nếu ông cụ đồng ý thì sao?”, Trương Dương Phi lạnh giọng hỏi.

“Thì cưới thôi!”

Trương Dương Phi nghiêm mặt lại rồi hung hăng nói: “Được thôi, Tôn Hàn, trừ khi là anh không sợ chết!”

Tôn Hàn cụp mắt xuống rồi hờ hững liếc nhìn Liễu Nam Quân.

“Khỏi phải nhìn, nếu chú Liễu đã bảo tôi không được động đến anh trong vòng một tháng thì tôi sẽ không làm gì anh cả! Nhưng nếu một tháng sau mà tôi vẫn thấy anh ở Thượng Kinh thì đừng có trách!”

Trương Dương Phi lạnh lùng bổ sung thêm một câu: “Tôi không nể mặt Giang Lệ nữa đâu”.

Trương Dương Phi muốn Liễu Phương Phương là vật sở hữu của mình, anh ta không cho phép bất cứ ai nhòm ngó tới cô ta dù chỉ là trong suy nghĩ.

“Thế chờ một tháng sau rồi tính, giờ tôi mệt rồi, phải về nghỉ ngơi đây, chiều tôi lại đến”, Tôn Hàn hào hứng nói.

“Tôi đưa anh về”.

Liễu Phương Phương do dự một lát rồi chủ động nói.

“Được!”

Tôn Hàn và Liễu Phương Phương đã rời khỏi bệnh viện dưới anh nhìn như muốn ăn thịt người của Trương Dương Phi.

Trên đường về, Liễu Phương Phương lái chiếc Magotan phổ thông của Liễu Nam Quân.

Cả hai im lặng hồi lâu.

Cuối cùng, Liễu Phương Phương không nhịn được, đành lên tiếng trước: “Tôn Hàn, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy? Anh vừa đòi từ chức, vừa đòi lấy tôi, đầu óc anh có vấn đề rồi à?”

Tôn Hàn ngả người ra ghế lái phụ, nhắm mắt nghỉ ngơi rồi nói với vẻ mệt mỏi: “Chính cô lôi tôi vào chuyện này trước mà, giờ lại không cho tôi suy nghĩ linh tinh à? Vả lại, cô biết thừa tôi không thể lấy cô rồi còn sốt sắng thế làm gì? Dù ông cụ Liễu có tỉnh lại thì cũng không đồng ý đâu”.

“Nếu đã biết vậy thì sao anh còn đưa ra điều kiện ấy? Tự nhiên chọc giận Trương Dương Phi, anh thấy vui lắm à? Chỉ cần anh ta mà động tới anh là anh có thể sẽ chết đấy”, Liễu Phương Phương nói với vẻ khó hiểu.

Lúc này, cuối cùng Tôn Hàn cũng mở mắt ra, đôi mắt anh có vẻ thâm sâu nhưng lạnh lẽo: “Tôi làm vậy là có lý do của mình. Nhưng cô cũng phải nghĩ cho tôi, ví dụ tôi mà lấy cô là có thể tiết kiệm ba mươi năm phấn đấu, vậy tại sao tôi lại không mơ tưởng chứ? Còn nữa, chính cô cho tôi cơ hội mơ mộng hão huyền ấy mà”.

“Kia, đến nhà tôi rồi”.

Mãi đến khi Tôn Hàn xuống xe rồi về nhà rồi, Liễu Phương Phương mới định thần lại, nhưng càng thấy kỳ lạ.

Đúng là nếu Tôn Hàn lấy cô ta thì sẽ tiết kiệm được nhiều năm phấn đấu!

Vấn đề là cô ta không tin cách giải thích này của anh.

Rốt cuộc trong đầu tay nhân viên quèn của Lệ Lan này đang nghĩ gì vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK