Đúng là người làm bố như anh đã không làm tròn trách nhiệm của mình.
Đó cũng là lý do vì sao, hai người chưa có danh phận gì và cũng chưa xác định tình cảm với nhau, nhưng Tôn Hàn vẫn giao Đồng Đồng cho Liễu Y Y chăm sóc.
Bởi chỉ có Liễu Y Y mới có thể quan tâm sát sao đến Đồng Đồng.
Nhưng Liễu Y Y cũng rất bận, cô vừa phải chăm lo cho cuộc sống và việc học hành của Đồng Đồng, vừa bận việc công ty.
Thật ra, Tôn Hàn rất muốn Liễu Y Y nghỉ việc để ở nhà tập trung chăm sóc cho Đồng Đồng.
Nhưng anh lại không có quyền để đưa ra lời đề nghị này.
Liễu Y Y đang ở độ tuổi phát triển sự nghiệp, vì vậy không thể chỉ có mỗi Đồng Đồng trong cuộc đời cô được.
“Bố ơi, bố kệ mẹ đi, mẹ hay làu bàu lắm, làm con đau hết cả tai rồi”, Đồng Đồng chợt lên tiếng.
Tôn Hàn lại ngẩn ra, đột nhiên anh phát hiện Đồng Đồng đã lớn thật rồi.
Đến từ làu bàu mà cô bé cũng biết.
Thì ra thời gian trôi qua rất nhanh.
Đồng Đồng càng lớn thì anh và Liễu Y Y càng già đi.
Có lẽ sau này, anh chỉ phớt đi một cái thì Đồng Đồng đã lớn phổng phao rồi cũng nên.
Còn họ thì bắt đầu già đi.
Đây là quy luật tự nhiên trong cuộc đời của mỗi người.
“Mẹ làu bàu á? Ha ha, thế con đi với bố đi, mẹ càng nhàn”.
Nghe Đồng Đồng nói vậy, Liễu Y Y vừa tức vừa buồn cười.
Nhưng Đồng Đồng lại thể hiện thái độ kiên quyết: “Không! Con ở với mẹ cơ!”
Liễu Y Y nhếch miệng cười, thế mới đúng chứ lại!
Nếu không thì cô nuôi con gái phí công rồi.
“Đồng Đồng, sao con không muốn ở với bố? Bố đau lòng quá!”, Tôn Hàn cố tình tỏ vẻ buồn bã.
“Thì bố có thể đến ở với Đồng Đồng và mẹ mà”, Đồng Đồng ngây thơ đáp.
Song, câu nói đơn giản của cô bé đã khiến Tôn Hàn á khẩu.
Liễu Y Y cũng có vẻ mong chờ, cô muốn biết đáp án của Tôn Hàn.
Nếu nói đến tiền thì Tôn Hàn đã quá nhiều tiền rồi.
Vậy thì anh cần gì bôn ba bên ngoài nữa?
Anh ở lại Giang Châu rồi họ sẽ sống vui vẻ với nhau chẳng hơn sao?
Thậm chí, chỉ cần Tôn Hàn đồng ý, Liễu Y Y tình nguyện về Mục Thành và sống trong ngôi nhà cũ của anh.
Nhưng Tôn Hàn lại trầm mặc một lúc lâu mới đáp: “Cho bố thêm chút thời gian nữa”.
Khi nói câu này, anh nhìn vào Liễu Y Y.
Liễu Y Y kéo túi xách lên rồi ừ hữ nói: “Đi, chúng ta đi ăn thôi”.
Bây giờ còn chưa đến bốn giờ chiều nên có vẻ hơi sớm để ăn tối, song đây lại là cách giải quyết tốt nhất trong tình huống này.
Ba người đã đến quán ăn đối diện công viên trò chơi dùng bữa, định ăn xong thì về.
Nhưng Liễu Y Y còn chưa động đũa thì điện thoại đã đổ chuông.
Thấy số gọi đến, cô nhíu mày rồi nghe: “Anh Lâm,… ừm, tôi đang ở công viên trò chơi, cái gì? Anh cũng ở đây ư? Tôi đang ở quán ăn tên là Tiểu Tiên Tử đối diện công viên. Sao cơ? Anh định đến đây á?”
Ngắt máy xong, Liễu Y Y giải thích với Tôn Hàn: “Một người bạn làm ăn của em muốn qua đây”.
“Ừ”, Tôn Hàn không nói gì.
“Chú Lâm hả mẹ?”, Đồng Đồng hỏi.
“Ừ, đúng rồi con”.
Nghe thấy thế, Đồng Đồng lập tức sáp vào người Tôn Hàn rồi thì thầm: “Bố ơi, chú Lâm ấy hay mua các thứ cho Đồng Đồng lắm, còn thường xuyên đưa mẹ về nhà cơ, chắc chú ấy thích mẹ đấy”.
Dù Đồng Đồng nói rất nhỏ, nhưng Liễu Y Y vẫn nghe thấy được, mặt cô đỏ lên, sau đó cô lừ mắt với Đồng Đồng: “Con nói linh tinh gì thế hả?”
Đồng Đồng lè lưỡi rồi im bặt.
Liễu Y Y do dự một lát rồi vẫn giải thích: “Anh Lâm ấy là cậu chủ của chuỗi cửa hàng Tô Lan, sản phẩm mới ra mắt mùa đông năm nay của bọn em cần hợp tác với họ. Em mới chỉ gặp anh ta mấy lần để bàn công việc thôi, chứ không có ý gì đâu”.
“Ờ, em không cần giải thích với anh. Anh mua xe cho em rồi cơ mà? Chưa thuê được tài xế à?”, Tôn Hàn gật đầu rồi hỏi.
Nghe thấy thế, Liễu Y Y biết Tôn Hàn cũng để tâm. Nhưng ngạc nhiên là cô không hề thấy phiền, trái lại còn vui, chẳng qua không biểu hiện ra ngoài thôi.
“Sao em lái chiếc xe thể thao gì đó đi làm được?”
Đúng là Tôn Hàn đã mua một chiếc xe cho Liễu Y Y, nhưng chiếc xe đó quá đắt giá nên cô không tiện đi.
“Thế thì mai mình đi mua xe khác! Nhưng anh cần nhắc em một chuyện, anh không can thiệp vào việc của công ty em, nhưng việc tiếp khách thì em đừng phụ trách”, Tôn Hàn nói với vẻ điềm tĩnh, nhưng lại có ý không cho Liễu Y Y từ chối.
“Y Y!”
Đột nhiên có một tiếng gọi vang lên.
Họ nhìn qua đó thì thấy một người thanh niên mặc vest đi giày da đang bước nhanh đến.
“Đồng Đồng lại xinh hơn rồi!”
Trông thấy Đồng Đồng, người thanh niên lập tức mỉm cười.
“Cảm ơn chú Lâm ạ”, Đồng Đồng cũng rất hiểu chuyện, chủ động đứng dậy kéo ghế cho khách ngay rồi nói: “Chú Lâm ơi, đây là bố cháu ạ”.
“…”
Người thanh niên lập tức đờ ra, anh ta nhìn Liễu Y Y thì thấy cô không có phản ứng gì, coi như ngầm mặc định thân phận của người đàn ông này.
Mẹ kiếp!
“Chào… chào anh, tôi là Lâm Đề!”
“Chào anh, tôi là Tôn Hàn, mời ngồi!”
Lâm Đề ngồi xuống xong, Liễu Y Y mới nói: “Anh Lâm, sao anh lại đến đây?”
“Thì sáng nay anh hẹn em, nhưng em bảo bận đưa Đồng Đồng đến công viên trò chơi còn gì. Anh làm xong việc thì tới đây tìm em, không ngờ bố của Đồng Đồng cũng ở đây, hình như anh làm phiền mọi người à?”
Lâm Đề nói rất dễ nghe, nhưng lại giống cố tình tạo ra hiểu lầm cho người nghe.
Nếu nói những lời đường mật trước mặt chồng người ta thì hai vợ chồng họ sẽ về nhà đóng cửa đánh mắng nhau là cái chắc.
“Anh Tôn, tôi với Liễu Y Y thân nhau lắm, anh không để bụng chứ?”, sau đó, Lâm Đề cố ý khiêu khích Tôn Hàn.
Tôn Hàn mặt không đổi sắc đáp: “Không, tôi nghe nói nhà anh kinh doanh chuỗi cửa hàng à? Quy mô lớn lắm không?”
“Khoảng một trăm cửa hàng trải khắp tỉnh Tây, chắc tổng tài sản khoảng hai tỷ”, Lâm Đề tự hào đáp.
Tôn Hàn tặc lưỡi rồi nói: “Cũng thường thôi! Có tiềm lực rồi thì phải cố nhiều hơn nữa vào”.
Lâm Đề méo mặt, mẹ kiếp, thế mà vẫn thường thôi sao?
Anh ta không khách sáo hỏi lại: “Không biết anh Tôn làm trong lĩnh vực nào?”
“Tôi kinh doanh nhỏ lẻ thôi, mỗi lần khoảng một hai tỷ gì đó, không đáng nhắc tới đâu!”
Lâm Đề: “…”
Một hai tỷ mà là nhỏ lẻ à?
Vậy thế nào mới là lớn nữa?
Lâm Đề vô thức coi như Tôn Hàn đang chém gió nên khinh khi nói: “Thế thì anh Tôn làm ăn lớn thật! À, thương hiệu Y Minh Nguyệt mà Y Y đang phụ trách gặp chút trục trặc với các cửa hàng của tôi. Với bản lĩnh của anh Tôn, chắc búng tay một cái là giải quyết xong phiền phức cho cô ấy nhỉ?”
Tôn Hàn đáp: “Trong phạm vi sáu tỉnh Tây Nam thì vô tư!”
Lộng ngôn!
Lâm Đề lập tức nhìn sang Liễu Y Y rồi nói với vẻ sâu xa: “Y Y, xem ra anh Tôn có thể giải quyết phiền toái cho em rồi đấy, chắc không cần đến chuỗi cửa hàn Tô Lan của anh nữa đâu đúng không?”