Lúc ở trong thang máy, cô ta đã nói qua về nguyên nhân hôm nay chủ tịch Đổng chưa thể đến công ty, có hợp đồng quan trọng nên chậm trễ một chút, hoàn toàn có thể hiểu được.
Tôn Vượng Thịnh cũng không phải là người cứng đầu, thế nên miễn cưỡng bỏ qua.
Tất nhiên là sắc mặt ông ấy không được tốt cho lắm.
"Chủ tịch đã lên máy bay bốn mươi phút trước, có lẽ cũng sắp đến rồi, khoảng mười phút sau tôi sẽ gọi điện cho chủ tịch, nói ông cụ đang đợi ông ấy".
"Thưa ông, nếu ông không có việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước".
Sau khi sắp xếp cho ba người xong, Lưu Văn Thiến liền cúi đầu tỏ ý rời đi.
Trong lúc đó, cô ta lặng lẽ liếc Giang Hồi một cái.
Gần đây khắp nơi toàn là scandal của Giang Hồi, ngay cả trước kia cô ta vốn không biết Giang Hồi mà giờ cũng biết.
Xem ra lần này Tô Quyền gây chuyện lớn thật rồi.
Nhưng có liên quan gì tới cô ta chứ?
"Đi đi, gọi điện cho Đổng Hạo thì nhớ bảo cậu ta, tôi đây cũng có giới hạn đấy!", sắc mặt Tôn Vượng Thịnh vẫn rất tệ.
"Tôi biết rồi ạ".
Lưu Văn Thiến lặng lẽ rời đi.
Sau đó vẻ mặt Tôn Vượng Thịnh mới trở nên hiền từ, ông ấy giơ tay ra với Giang Hồi: "Giang Hồi, tới đây....ngồi với ông nào".
"...."
Giang Hồi liếc nhìn Tôn Hàn, sau đó dịch lại gần một chút, nhưng vẫn hơi e sợ.
Kể từ khi bước vào công ty Tinh Hoàng, ông cụ Tôn vẫn luôn sầm mặt, trông khá đáng sợ.
Cô ta đã từng gặp khá nhiều ông cụ, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta thấy một người chỉ nói đại một câu thôi đã khiến người ta cảm thấy áp lực một cách vô hình như ông cụ Tôn.
Cô ta cũng càng thấy khó hiểu, tại sao ông cụ Tôn lại hòa nhã với cô ta như vậy chứ.
"Giang Hồi, ông không hiểu về công việc nghệ sĩ lắm, nghe nói các cháu làm nghề này rất mệt, có phải là không ở cố định, ngày nào cũng phải chạy đông chạy tây không?", Tôn Vượng Thịnh hỏi với giọng tràn đầy hứng thú.
"Ông ơi, những điều mà ông nói thì chỉ có những nghệ sĩ đang nổi tiếng mới thế thôi. Nghệ sĩ như cháu rất ít khi đi nơi khác, một năm cũng chẳng ra khỏi Thượng Kinh được mấy lần", Giang Hồi cười khổ.
Cô ta nói đúng.
Những người nhận quảng cáo và phim liên tục đều là những nghệ sĩ hạng A.
Còn cô ta thì ít khi có phim nào quay ngoài Thượng Kinh chứ đừng nói là quay quảng cáo hay chương trình giải trí bên ngoài.
Những chương trình lớn đều chẳng quan tâm đến cô ta!
Cũng không phải là không có, nhưng mà rất ít.
Còn bây giờ thì có thể tiếp tục làm nghề này hay không còn khó nói nữa là.
"Ồ, không đi xa thì tốt. Con gái ấy mà, thực ra không cần quá chú trọng sự nghiệp đâu. Có thể tìm được một người đàn ông tốt, giữ chặt được người đó mới quan trọng!", Tôn Vượng Thịnh nói với giọng đương nhiên.
Mặt Giang Hồi đỏ lên, không nói nên lời.
"Phải rồi Giang Hồi, cháu có bạn trai chưa...", Tôn Vượng Thịnh lại hỏi với giọng hóng hớt.
.....
Bên ngoài, Lưu Văn Thiến đang định lấy điện thoại ra gọi cho Đổng Hạo.
Ngay lúc này, một người ló đầu dáo dác nhìn vào, hỏi khẽ khàng như tên kẻ trộm: "Trợ lý Lưu, trợ lý Lưu!"
"Tô Quyền, cậu tới đây làm gì?", Lưu Văn Thiến thấy Tô Quyền thì đi qua hỏi.
Tô Quyền dè dặt nhìn về phía văn phòng chủ tịch, sau đó nói với giọng nịnh nọt: "Trợ lý Lưu, chúng ta nói thẳng nhé, tôi tới đây làm gì cô không biết sao? Cô nói cho tôi biết đi, cô đưa ông già đó đến đây làm gì vậy?"
Lưu Văn Thiến đột nhiên bật cười: "Biết sợ rồi à?"
Giang Hồi đã đến rồi, chắc chắn là vì 'chuyện tốt' do Tô Quyền gây ra.
"Hừ, tôi cũng không biết người phụ nữ Giang Hồi kia có lai lịch thế nào! Nếu không thì cho mười cái gan cũng không dám đến công ty gây rối đâu!"
Ban đầu Tô Quyền còn khịt mũi khinh thường khi thấy Giang Hồi và người đàn ông đó trước sảnh tòa nhà công ty.
Muốn tới công ty Tinh Hoàng lý sự sao, không có cửa đâu!
Nhưng Tô Quyền không ngờ được rằng, còn có một ông già có vệ sĩ là quân nhân có huy hiệu 4 sao đi cùng.
Ông già đó chẳng nói chẳng rằng mà đã được đưa đến văn phòng chủ tịch.
Điều này khiến hắn rất hoảng loạn.
Người có thể khiến Lưu Văn Thiến dẫn vào văn phòng chủ tịch thì có thể là nhân vật đơn giản sao?
Không tới thăm dò tình hình thì hắn không yên tâm được!
"Người ta không nói cụ thể thân phận, tôi cũng không biết. Nhưng Tô Quyền à, tôi chỉ có thể nói với cậu rằng, ông cụ đó là khách quý của chủ tịch. Xem ra thì lần này chắc chắn chủ tịch sẽ trực tiếp nhúng tay vào chuyện của Giang Hồi, cậu cứ chuẩn bị tâm lý đi!"
"A..."
Sắc mặt Tô Quyền liền trở nên vô cùng khó coi.
Qua mười phút.
Cửa văn phòng đột nhiên mở ra.
Lúc này Tôn Vượng Thịnh và Giang Hồi đang nói rất hăng say thì lại bị quấy rầy, thế nên Tôn Vượng Thịnh hơi bực mình.
Ông ấy liền trừng mắt nhìn, thấy không phải Đổng Hạo thì lại càng không vui.
"Công ty Tinh Hoàng các người không có quy định à, dám tự tiện xông vào văn phòng chủ tịch sao?"
"Ông Tôn, hắn chính là Tô Quyền!", Tôn Hàn liền nhắc nhở.
Thấy Tôn Hàn, đôi mắt Tô Quyền liền trợn tròn lên.
Chính tên này đã cho người phá hoại danh tiếng của hắn!
Nếu như không phải tình hình không cho phép thì Tô Quyền sẽ cho người xử lý Tôn Hàn ngay.
Nhưng hắn vẫn phải nhịn.
"Xin hỏi quý danh của ông cụ?"
Tô Quyền hỏi với giọng nịnh nọt.
"Tôi là ai không liên quan gì đến cậu, Đổng Hạo đâu rồi, hôm nay Đổng Hạo không quay về thật à?", Tôn Vượng Thịnh tức giận hỏi.
Tô Quyền bối rối: "Thưa ông, chủ tịch bận trăm công nghìn việc, rất ít khi ở công ty. Không chỉ hôm nay mà cả tháng này e là cũng không trở về, ông ở đây chờ cũng vô ích thôi".
"Nếu ông đến đây để giải quyết việc thì chủ tịch có ở đây hay không cũng có thể giải quyết, tôi nói có đúng không?"
Tôn Vượng Thịnh bật cười: "Cậu thấy không thể nào vùi lấp được họa mình gây ra nên đến đây để chữa cháy chứ gì?"
Một mũi tên trúng tim đen!
Sắc mặt Tô Quyền cứng đờ, nhưng đây đúng là mục đích của hắn.
Bây giờ hắn chỉ muốn tới để chữa cháy, che giấu chuyện của Giang Hồi để Đổng Hạo không biết.
Nếu không với tình cách của Đổng Hạo thì dù hắn không chết cũng bị lột một lớp da.
Thực ra hắn cũng không phải là rất lo lắng, hắn vẫn còn chút niềm tin.
Hắn có thể làm loạn ở Tinh Hoàng suốt mấy năm mà vẫn không sao là vì...
"Thưa ông, cô Giang Hồi và Tôn Hàn, có lẽ mọi người không biết thân phận của tôi, tôi chính là em vợ của chủ tịch Đổng, nói cách khác thì tôi và Đổng Hạo là người một nhà!"
"Ông có thể hẹn được anh rể của tôi thì tôi nghĩ rằng ông có tư cách nói chuyện được với anh rể tôi. Nhưng dù quan hệ giữa ông và anh rể tôi có tốt đến đâu cũng đâu thể sánh bằng tôi được chứ?"
"Ông à, thế này nhé, tôi nể mặt ông chuyện Giang Hồi, tôi sẽ xóa bỏ tất cả scandal về cô ta. Còn về việc thanh minh thì cô ta phải tự nghĩ cách. Dù sao thì công ty Tinh Hoàng cũng phải giữ gìn danh tiếng, không thể nào làm ngược lại tất cả những tin tức đã tung ra".
"Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi đấy, tôi tin rằng dù anh rể tôi có về thì cũng chỉ có thể đồng ý đến mức này thôi!"
"Ông à, Tô Quyền này cũng chỉ nhượng bộ được đến mức này thôi! Ông hãy biết điều mà bỏ qua đi!"
Tô Quyền nói một tràng dài với lời lẽ hùng hồn, hắn cảm thấy mình đã nể mặt lắm rồi.
Nhưng Tô Quyền lại nổi giận: "A Hổ, vả cậu ta ngay! Ông đây mà cần cậu ta phải nể mặt à!!"
Tô Quyền: "...."