Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Minh Nguyệt đi đến cạnh Tôn Hàn rồi mỉm cười giơ tay ra: “Cậu Tôn, trước đó tôi chưa kịp thông báo cho cậu nên cậu không biết, vị trí chúng tôi chọn cho cậu ở đằng kia”.

Các quan khách khác nhìn theo hướng Phương Minh Nguyệt chỉ, thì thấy là hàng ghế đầu tiên gần sân khấu nhất.

Vị trí đó chỉ có một chiếc bàn và mười ghế ngồi.

Ngoài chỗ của tổng giám đốc và giám đốc điều hành Y Minh Nguyệt ra, thì thực chất chỉ còn lại tám ghế.

Đây rõ ràng là vị trí dành cho khách mời quan trọng nhất!

Mọi người ở đây đều có thể đoán người được ngồi vào những vị trí này không phải thương nhân của sáu tỉnh Tây Nam, mà là khách quý từ nơi khác đến.

Nghe đâu, những vị khách quý này đều được chính công ty quốc tế Phong Hoả mời đến đây dự tiệc.

Có lẽ họ đều là các nhân vật tiêu biểu ở lĩnh vực kinh doanh trong nước.

Nói cách khác thì chính là các ông trùm.

Tôn Hàn này dựa vào đâu mà được ngồi cùng một chỗ với những vị khách quý ấy chứ?

Hơn nữa, khi nói chuyện với anh, Phương Minh Nguyệt luôn rất lễ phép.

Điều này khiến không ít người bàn tán, rốt cuộc người này có thân phận gì mà có thể khiến một người phụ nữ như Phương Minh Nguyệt phải hạ mình đón tiếp như vậy?

Lâm Đề thấy khó chịu như ăn phải một con ruồi, trước đó anh ta châm chọc Tôn Hàn như một trò hề. Nhưng hành động hiện giờ của Phương Minh Nguyệt như muốn nói cho anh ta biết ai mới là trò hề đây?

“Giám đốc Lâm, không biết anh Tôn đây có thân phận gì hơn chúng tôi mà được xếp ngồi ở hàng ghế trang trọng vậy?”, Lâm Đề cay cú hỏi.

Phương Minh Nguyệt mỉm cười thờ ơ đáp: “Tôi không thể tiết lộ thân phận của cậu Tôn được. Nhưng chỗ ngồi của cậu Tôn là do phòng ngoại giao của tổng công ty Phong Hoả và tổng giám đốc Sâm Uy chọn, cho nên rất công bằng”.

Dứt lời, Phương Minh Nguyệt không để ý đến Lâm Đề nữa, mà cười nói với Tôn Hàn: “Cậu Tôn, sắp bắt đầu rồi, hay cậu về chỗ trước đi đã?”

“Được!”

Tôn Hàn liếc xéo Lâm Đề một cái rồi thong dong bước đi.

Sắc mặt của Lâm Đề xám xịt.

Dường như mọi người ở xung quanh đều đang chế nhạo anh ta là ếch ngồi đáy giếng.

Sau khi Tôn Hàn ngồi vào chỗ, Phương Minh Nguyệt không rời đi ngay, mà ngồi xuống cạnh anh.

Tôn Hàn cau mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Đương nhiên anh hỏi về vị trí chỗ ngồi.

“Là Trần Hương bảo với tôi cậu sẽ đến, nên tối qua tôi đã gọi cho chủ tịch của tổng công ty, để ông ấy xếp chỗ cho cậu”, Phương Minh Nguyệt đáp.

Thế thì đúng rồi.

Công ty quốc tế Phong Hoả muốn làm ăn ở Tây Nam thì phải dựa vào công tử của Thiên Cửu Môn là Tôn Hàn, nếu anh đã muốn đến tham gia buổi tiệc hợp tác của Y Minh Nguyệt thì chắc chắn sẽ được ngồi vào hàng ghế khách quý.

“Ừm, thôi cô cứ đi làm việc đi, tôi ngồi đây một mình cũng được”.

“Vâng, đúng là hôm nay tôi rất bận, lát nữa tôi sẽ đến uống với cậu sau”.

Phương Minh Nguyệt không từ chối mà đứng dậy đi ngay.

Nhân vật chính của buổi hợp tác hôm nay là Liễu Y Y, còn trợ lý chính là Phương Minh Nguyệt, cô ta cần phải đón tiếp hơn một trăm khách mời nên vô cùng bận rộn.

Sau khi Tôn Hàn ngồi vào chỗ được vài phút thì có một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da bước tới, sau đó lịch sự chào hỏi với anh: “Công tử!”

Tôn Hàn liếc nhìn sang: “Ông là?”

“Công tử, ông Từ bảo tôi đến đây. Công tử, đây là danh sách tổng giám đốc của các thương nghiệp mà lần này chúng ta có thể thao túng. Chỉ cần công tử cho Y Minh Nguyệt ký hơp đồng thì sẽ được ký, còn không thì các thương nghiệp trong này sẽ liệt Y Minh Nguyệt vào danh sách đen ngay”, Lý Triết nói.

“Ừm, ông cứ làm việc của mình đi”, Tôn Hàn liếc nhìn danh sách rồi hờ hững xua tay.

“Vâng!”

Vèo cái, đã hai mươi phút trôi qua.

Tất cả quan khách đều đã tới.

Các món ăn ngon cũng đã bày hết lên bàn, chỉ là chưa ai động đũa.

Buổi tiệc hôm nay nhằm mục đích hợp tác giữa các thương nghiệp với nhau, nên phải có vài bài phát biểu xong thì mới ăn uống được.

Đến giờ, Liễu Y Y toả sáng bước ra giữa sân khấu trước ánh mắt của tất cả mọi người.

Ánh đèn sáng choang càng tô điểm cho cô thêm rực rỡ xinh đẹp và trưởng thành.

“Xin chào các bạn trong giới thương nghiệp, tôi là Liễu Y Y - tổng giám đốc của Y Minh Nguyệt”.

“Tôi tin mọi người đã biết mục đích được mời tới đây hôm nay là gì rồi, đó là bắc cầu cho Y Minh Nguyệt của chúng tôi đến với các vị! Tôi sẽ không dông dài nữa…”

Tôn Hàn ngồi ở hàng ghế đầu cách Liễu Y Y đang đứng phát biểu trên sân khấu rất gần, anh không nhịn được mỉm cười.

Phải công nhận là Liễu Y Y đã lột xác rồi.

Bây giờ, cô đã khác hẳn cô gái bán cá mà anh gặp ở chợ năm ngoái.

Nữ vương thương nghiệp?

Có lẽ Liễu Y Y cách vị trí này không còn bao xa nữa.

“Sao? Giờ trông Y Y oách chứ!”

Lúc này, Phương Minh Nguyệt đã quay về chỗ, cô ta ngồi xuống cạnh Tôn Hàn rồi cười hỏi.

Rất nhiều người không hiểu, nhưng Phương Minh Nguyệt thì lại rõ hơn ai hết.

Chính người đàn ông đang ngồi cạnh cô ta này đã nâng Liễu Y Y lên vị trí hiện tại.

Nói cách khác thì mọi ánh hào quang của Liễu Y Y ngày hôm nay đều liên quan đến anh.

“Cô ấy vui là được”, Tôn Hàn thờ ơ đáp.

Phương Minh Nguyệt mím môi không nói gì nữa.

Liễu Y Y đã phát biểu được ba mươi phút rồi, hiện giờ cô đang nói đến vị trí và triển vọng của Y Minh Nguyệt.

Đương nhiên điểm quan trọng nhất là các doanh nghiệp khác sẽ có lợi ích gì khi hợp tác với Y Minh Nguyệt.

Liễu Y Y phân tích rất nhiều, tóm lại là chỉ cần các doanh nghiệp ở đây hợp tác với Y Minh Nguyệt thì phải xếp cho họ gian hàng lý tưởng nhất.

Trong vòng một năm tới, Y Minh Nguyệt sẽ chia bao nhiêu phần trăm lợi nhuận cho các doanh nghiệp.

Lợi ích chính là thứ mà mọi người đều nhắm tới.

Nếu không cho các doanh nghiệp một lợi ích tốt thì dựa vào đâu họ xếp cho một nhãn hiệu mới như Y Minh Nguyệt một gian hàng lý tưởng chứ?

Mục tiêu hiện giờ của Y Minh Nguyệt là tung ra thị trường vào mùa đông, họ chuẩn bị dùng cách bán hàng không lợi nhuận để thúc đẩy tiêu thụ của sản phẩm.

Kế hoạch này không có vấn đề gì, miễn chiếm được thị trường là ổn, tạm thời lỗ vốn chút cũng không sao.

Đương nhiên có thể kiếm được lời lãi bao nhiêu là tuỳ thuộc vào quy mô và thực lực của từng doanh nghiệp.

Những doanh nghiệp quy mô nhỏ thậm chí còn không được tham dự buổi tiệc này, chứ đừng nói lấy được ưu đãi có lợi nhất từ phía Y Minh Nguyệt.

“Thưa các vị, tôi chỉ nói vậy thôi. Nếu các vị muốn hợp tác với Y Minh Nguyệt thì mấy hôm nữa có thể đến công ty để bàn sâu hơn”.

“Tôi tin hợp tác với Y Minh Nguyệt sẽ là một sự lựa chọn rất thông minh của các vị”.

Mọi người bên dưới vỗ tay ầm ầm.

Đúng lúc này, chợt có một giọng nói không mấy hoà nhã vang lên.

“Dù Y Minh Nguyệt là thương hiệu kết hợp của Phong Hoả và Sâm Uy, nhưng về bản chất thì vẫn là một thương hiệu mới. Cá nhân tôi thấy tổng giám đốc Liễu vẫn chưa đưa ra mức lợi nhuận thoả đáng”.

“Các doanh nghiệp khác thế nào thì tôi không biết, nhưng chuỗi cửa hàng Tô Lan nhà tôi sẽ không hợp tác. Nếu tổng giám đốc Liễu có thể nâng mực lợi nhuận lên tám mươi phần trăm thì có lẽ tôi còn suy xét”.

Người phát biểu không phải ai khác, mà chính là Lâm Đề!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK