Hung thủ của vụ án giấu xác ra tự thú đã trở thành tin tức phủ kín mọi kênh truyền thông.
Chân tướng dần lộ diện, cộng đồng mạng không tiếc lời chửi mắng hung thủ.
Theo lời khai của Lý Mỗ, đêm đến rảnh rỗi nên đã hẹn hai cô gái của trung tâm giải trí Tiêu Dương đến, đó chính là hai nạn nhân Tiểu Vũ và Tiểu Hoa.
Sau khi ăn uống với nhau xong, Lý Mỗ định trả tiền cho hai cô gái để phát sinh quan hệ nhưng đã bị từ chối, vì thế máu dồn lên não, trong lúc tranh cãi quá kịch liệt, thêm có sẵn men say nên ra tay không lượng sức đã giết chết Tiểu Vũ.
Lúc đó, Lý Mỗ cũng tỉnh rượu bớt rồi, nhưng sợ để lại nhân chứng nên đã giết luôn cả Tiểu Hoa, sau đó cắt xác hai cô gái rồi vùi xuống dưới lớp bê tông.
Nếu không có ai phát hiện ra thi thể thì mọi việc đã bị ỉm đi rồi.
Sự tình vụ án được nêu ra như vậy, hầu hết mọi người đều tin.
Ở thời buổi hiện tại thì các vụ án này còn hiếm thấy, chứ vào khoảng hai, ba mươi năm trước thì chẳng thiếu gì.
Hơn nữa còn với đủ mọi động cơ.
Dẫu sao thì đây cũng là một cách giải thích cho vụ án này.
Hung thủ đã ra đầu thú, áp lực dư luận của nhà họ Diệp đã giảm bớt hẳn.
Sau đó, các đội thi công và công nhân của dự án đảo Lâm An cũng lũ lượt kéo nhau đến đồn công an để yêu cầu mở lại dự án.
Nếu dự án mà không được tiếp tục thì bao mồ hôi nước mắt của họ thành công cốc hết sao?
Phía công an cũng nhanh chóng trả lời, hạn ngừng thi công của nhà họ Diệp với dự án này còn ba ngày nữa, sau đó sẽ khởi công lại bình thường.
Lần này, nhà họ Diệp cũng không dám sơ suất, họ ngỏ ý sẽ chuẩn bị một buổi lễ cúng bái hoàng tráng rồi khởi công lại dự án.
Cục diện dần phát triển theo chiều hướng tốt hơn.
Tít!
Trong khách sạn.
Liễu Phương Phương tắt ti vi đi rồi day ấn đường.
Cô ta cảm thấy rất rối ren với chuyện này.
Nếu có thể, cô ta rất muốn tin mọi tin tức này đều là thật.
Sự thật chính là vậy.
Nhưng cô ta biết rõ, chân tướng mà bản tin đang thông báo chỉ là thứ mà nhà họ Diệp cung cấp mà thôi.
Hai cô gái vẫn chưa đòi lại được công bằng.
Hơn nữa, còn có một người công nhân vô tội bị nhà ông ngoại cô ta tống vào tù, tình hình vụ án thế này thì khéo người công nhân đó sẽ bị tử hình mất.
Dù nhà họ Diệp đã tìm hiểu rõ, người công nhân đó nợ nần cờ bạc chồng chất, dù không nhận tội thay cho nhà họ thì sớm muộn cũng bị bên đòi nợ ép cho đến chết.
Nhưng dẫu sao đó vẫn là người vô tội.
“Thấy khó chịu à?”
Tôn Hàn thờ ơ hỏi.
“Ừm, đến khi nào thì cuộc đời mới đỡ u ám nhỉ?”
Liễu Phương Phương có vẻ ưu phiền nói.
Tôn Hàn chỉ cười trừ.
“Nhiều lúc mặt trời chiếu xuống, nhưng lại có người muốn tránh đi, cho nên trên đời luôn tồn tại hai thái cực trắng và đen”.
Tranh giảnh quyền lực hay tích luỹ tiền bạc cũng đều phải dùng máu để đánh đổi.
“Anh có cái nhìn phiến diện với xã hội thế à?”
Liễu Phương Phương khó hiểu nhìn Tôn Hàn, cô ta không hiểu lời anh vừa nói cho lắm.
Như thể, cuộc đời của anh cũng như vậy.
“Không phải tôi phiến diện, mà là cuộc đời vốn là thế mà. Quyền lực và tiền bạc làm con người mờ mắt, cho nên mới có lắm chuyện thị phi đến thế. Cũng có thể một ngày nào đó, không còn tranh giành quyền lực trên đời nữa, gió sẽ yên biển sẽ lặng, nhưng vấn đề là khi nào mới có ngày đó?”
Tôn Hàn tuỳ ý nói.
Đó không phải là đại công thiên hạ mà anh từng đọc trong sách khi còn nhỏ sao.
Nhưng hàng nghìn năm đã trôi qua mà thế giới ấy vẫn chưa xuất hiện.
Đây chính là cuộc đời.
Rất nhiều người chỉ sống đơn giản, không tiếp xúc với những người chỉ sống vì lợi ích nên mới không thấy cuộc đời này đen tối.
Nhưng điều đó không có nghĩa là xã hội này tươi đẹp.
Sau khi thăng tiên lên một vị trí nhất định thì con người ta mới biết nhiều lúc sự công bằng trên đời chỉ như một trò cười.
Bất động sản Diệp Thị là một gia tộc hàng đầu ở Ma Đô, xét ở một mức độ nhất định thì họ cũng có thể đại diện cho công lý.
Ví dụ như phong ba từ vụ án giấu xác lần này, dù có khó đến mấy thì cuối cùng họ vẫn có cách giải quyết.
So ra thì cách làm lần này của họ có thể coi là cách bảo vệ mình nhẹ nhàng nhất rồi.
Nhưng so với tâm trạng buồn phiền của Liễu Phương Phương thì điều khiến Tôn Hàn lo lắng hơn là chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
Khi chân tướng thực sự chưa xuất hiện thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Rốt cuộc có ai thúc đẩy phía sau không?
Đỗ Tiên có để nhà họ Diệp tiếp tục dự án?
Tất cả những điều này đều chưa biết được.
Tôn Hàn không nói ra, vì sợ làm Liễu Phương Phương thêm lo.
Reng reng!
Điện thoại của Liễu Phương Phương đổ chuông, cô ta cầm lên xem rồi nói: “Là anh họ gọi”.
Sau khi nói đôi ba câu thì Liễu Phương Phương ngắt máy.
“Anh họ bảo ba hôm nữa, bất động sản Diệp Thị sẽ làm lễ động thổ lại, bảo chúng ta đến tham gia. Ngoài ra, tối nay anh họ thứ hai sẽ đi công tác về nên anh ấy hỏi anh có muốn đi chơi không, coi như làm quen”.
Anh họ thứ hai?
Tôn Hàn nghi hoặc nhìn Liễu Phương Phương.
Liễu Phương Phương giải thích: “Anh ấy là Diệp Vân Nghĩa, cậu chủ thứ hai của nhà họ Diệp”.
“Nhưng anh ấy không học hành đàng hoàng như Tiên Diệp, mà suốt ngày ăn chơi đàn đúm”.
“Cậu tôi thấy cứ để anh ây trượt dài như vậy thì không được, nên đã cho anh ấy đi quản lý một công ty nhỏ ở ngoài, sau đó còn tuyên bố nếu công ty thua lỗ thì đừng có vác mặt về nữa”.
“Hầu như cứ đôi ba tháng, anh ấy mới về Ma Đô một lần”.
“Nếu anh không thích thì tôi sẽ gọi lại từ chối”.
Thật lòng thì Liễu Phương Phương muốn Tôn Hàn đi một lúc, dẫu sao đó cũng là anh họ của cô ta, dù anh cô ta không ra gì thì vẫn nên làm quen một chút.
Nhưng Liễu Phương Phương cũng biết Tôn Hàn không thích qua lại với các cậu ấm kém cỏi.
Thôi đành theo ý của anh vậy.
“Hai ba tháng mới về một lần ư?”
Tôn Hàn cau mày.
“Sao thế?”
Liễu Phương Phương khó hiểu nhìn Tôn Hàn, cô ta thấy vẻ mặt của anh hơi lạ.
Dù anh họ thứ hai của cô ta không phải người tốt đẹp gì, nhưng Tôn Hàn đã gặp người ta đâu mà tỏ thái độ ghét bỏ như thế?
“Không có gì, vừa hay tối nay tôi rảnh, đi một lát cũng được. Để tôi tự gọi cho Diệp Tiên Duyệt”.
Tôn Hàn không cho Liễu Phương Phương thời gian để suy đoán nên đã vui vẻ đồng ý ngay.
Buổi tối.
Trong quán bar Mộ Sắc.
Tôn Hàn vừa đến thì Diệp Tiên Duyệt đã ra đón ngay: “Haizz, cuối cùng cũng đến rồi đấy! Anh chờ cậu lâu phết rồi, đi, mau vào đây”.
Tôn Hàn có vẻ buồn bực: “Anh họ, sao anh lại ra tận cửa đón em thế này, người một nhà cần gì khách sáo thế?”
“Có gì đâu, mau vào thôi, bên trong còn có mấy người bạn của anh ở Ma Đô, cùng làm quen luôn thể”.