Hoàng Tài bất ngờ bị đập trúng đầu.
“A!”
Tiếng hét thất thanh của mấy cô gái làng chơi mới khiến đám người đang đờ đẫn tỉnh táo lại.
“Khốn kiếp! Dám đánh anh Hoàng, thằng này ăn gan hùm mật gấu rồi đúng không! Anh em đâu, đập chết nó đi”.
Mấy người đàn ông trung niên cùng ra tay, chuẩn bị xử lý Tôn Hàn.
Nhưng đám chỉ biết ăn chơi trác táng đó nào có thể làm gì Tôn Hàn được.
Chẳng mấy chốc, đến gấu áo của Tôn Hàn họ còn chưa chạm vào được thì đều đã bị đánh ngã nhào, ai nấy đều đau đớn gào thét.
“Tôi tìm Hoàng Tài, biến hết đi, không thì đừng có trách”, Tôn Hàn lạnh lùng nói.
“Thằng này chán sống rồi hả? Mày có biết đây là đâu không? Câu lạc bộ Long Nhất đấy, mày biết ông chủ là ai không hả?”, tên đầu chọc tức tối mắng.
“Tôi không biết ông chủ là ai, nhưng bảo vệ của câu lạc bộ đến giờ vẫn chưa xuất hiện, chắc người của tôi đã làm việc với họ rồi, không thì các người đi tìm bảo vệ thử xem?”
Song, câu nói này của Tôn Hàn lại khiến đám người kia biến sắc mặt.
Không thể nào!
Tầng nào của Câu lạc bộ Long Nhất cũng có bảo vệ canh gác, đáng lý ra hơi có động tĩnh kỳ lại một cái là họ phải xuất hiện ngay mới phải.
Nhưng đến giờ, vẫn chẳng có ma nào đến.
Không ổn rồi!
“Anh Hoàng, để em ra ngoài tìm bảo vệ!”, tên đầu trọc thấy hơi sợ hãi nên kiếm một cái cớ rồi chuồn luôn.
Đến tên đầu trọc đeo dây chuyền vàng cứng đầu nhất còn sợ rồi thì mấy tên râu ria khác không cần phải nhắc tới nữa.
Thoáng cái, trong phòng bao chỉ còn lại Tôn Hàn và Hoàng Tài.
Hoàng Tài giơ tay che cái trán vẫn đang chảy máu rồi lườm Tôn Hàn: “Cậu là ai? Tôi đã làm gì đắc tội với cậu?”
Dù Hoàng Tài có ngớ ngẩn đến mấy thì cũng biết người này không hề đơn giản.
Một người khiến câu lạc bộ Long Nhất phải im phăng phắc có thể đơn giản được không?
Ông ta chỉ không hiểu mình đã chọc giận đến nhân vật lớn này từ khi nào thôi.
“Tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ tò mò là ngày mai ông lấy vợ rồi, mà tối nay vẫn ra ngoài tìm vui, như vậy có đúng không?”, Tôn Hàn từ tốn châm một điếu thuốc.
Hoàng Tài lạnh giọng đáp: “Liên quan gì đến cậu? Này anh bạn trẻ, tôi nói cho cậu biết đây là Mục Thành, chứ không phải nơi khác đâu! Đừng tưởng có thể khiến chủ của câu lạc bộ Long Nhất phải mắt nhắm mắt mở là có thể đối phó được tôi”.
“Nước của Mục Thành sâu hơn cậu tưởng đấy”.
Tôn Hàn tiện tay nhặt một bình rượu lên rồi thờ ơ hỏi: “Cho nên?”
Tiếp sao?
Hoàng Tài giật nảy mình, vội rụt cổ lại: “Cậu muốn thế nào?”
“Chẳng thế nào cả, chỉ muốn hỏi ông có thấy hổ thẹn với người vợ sắp cưới vào ngày mai hay không thôi? Hay ông coi cô ấy là gì? Một món đồ mua về để chà đạp, hay là…”
“Liên…”
Hoàng Tài định nói ‘liên quan gì đến cậu’, nhưng liếc thấy chai rượu trong tay Tôn Hàn nên ông ta không dám nói nữa.
Hôm nay, ông ta đến đây chơi nên không dẫn người theo, một điều nhịn là chín điều lành, Hoàng Tài không dám ho he gì nữa.
Giờ mà bị cái chai này đập trúng tiếp thì khéo ông ta nghẻo luôn mất.
“Cậu với Từ Hạ có quan hệ gì? Đừng nói là bạn trai đấy nhớ?”
Tôn Hàn chẳng buồn đáp lời: “Ông trả lời câu hỏi của tôi trước đi đã”.
“Hừ, tôi tốn một triệu để cưới Từ Hạ về đấy thì sao nào? Nếu biết cô ta đã dây dưa với đàn ông ở bên ngoài, tôi có điên mới bỏ cả đống tiền ra để rước một cái giày rách về”.
Hoàng Tài gần như chắc chắn người thanh niên trước mặt mình có quan hệ mập mờ với Từ Hạ, nên giờ mới ra mặt cho cô ấy.
Ông ta lập tức phát điên.
Mẹ kiếp! Từ Hạ sắp gả cho ông ta rồi mà vẫn lằng nhằng với người đàn ông khác.
Chẳng gì thì ông ta cũng là một nhân vật lớn ở Mục Thành, sao có thể nuốt trôi cục tức này đây, vì thế lập tức mắng chửi.
“Mồm bẩn quá!”
Bụp!
Tôn Hàn lại đập một chai rượu xuống.
“A!”
Sau tiếng kêu như bị chọc tiết đó, Hoàng Tài không nhịn được nữa mà gào lên: “Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay mày không giết tao thì kiểu gì cũng có ngày tao xử lý mày”.
“Có giỏi thì nói tên ra, tao liều mạng với mày luôn”.
Ông ta chẳng sợ ai ở cái đất Mục Thành này cả.
Đương nhiên, với tình huống hiện giờ thì Hoàng Tài chẳng thể làm gì Tôn Hàn được, ông ta chỉ biết mắng chửi thôi, chứ không dám ra tay.
Tôn Hàn dập mẩu thuốc vào trong gạt tàn rồi thờ ơ nói: “Ngày mai, tôi sẽ đến tham dự hôn lễ của ông rồi tính toán nợ nần với ông sau. Mà ông cũng đừng tốn công tìm tôi làm gì, cứ chờ đi”.
“Hai chai rượu hôm nay chỉ là quà gặp mặt thôi”.
“Mày…”
Thấy Tôn Hàn quay người bỏ đi, Hoàng Tài không dám ngăn cản, chỉ uống ực một hớp rượu cho đỡ đau rồi gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, anh Hoàng”, đầu dây bên kia nghe máy.
Hoàng Tài hừ lạnh nói: “Nam Quân, tôi xảy ra chuyện ở câu lạc bộ của cậu rồi, cậu có biết không hả?”
“Xin lỗi anh Hoàng, em cũng không biết ai đã chơi anh nên chỉ chào hỏi vài câu, chứ không can dự vào ân oán cá nhân của anh được. Dù giờ anh có gì bất mãn thì tìm em cũng vô dụng thôi”.
Nam Quân nói dăm ba câu thoái thách trách nhiệm.
Được, phí cả cuộc điện thoại rồi.
Hoàng Tài ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất, sau đó hất hết đồ trên bàn xuống để phát tiết giận dữ.
Chưa bao giờ ông ta bị ức hiếp như vậy ở Mục Thành.
“Mẹ nó chứ! Ông không cần biết mày là ai, nếu mai mà dám vác mặt đến, ông cho mày hết đất sống ở Mục Thành luôn”.
Trong cơn giận, Hoàng Tài không thèm nghĩ đến việc tới viện để băng bó vết thương, mà chỉ gọi điện sắp xếp đàn em.
Ông ta không tin lại bị một kẻ lạ mặt bắt nạt ở địa bàn Mục Thành của mình.
…
Sau khi xử lý Hoàng Tài, Tôn Hàn coi như đã sả được cơn tức về chuyện của Từ Hạ ở tiệm vàng của Kim phu nhân rồi.
Còn chính kịch sẽ diễn ra vào ngày mai.
Tôn Hàn rảo bước trên con phố của Mục Thành, sau đó lấy điện thoại gọi cho Từ Hạ.
“Anh ạ?”
“Em đang ở đâu đấy?”
“Em ở nhà để chờ ngày mai làm cô dâu”, Từ Hạ đáp.
Tôn Hàn khẽ gật đầu, nói: “Anh đã biết chuyện em bị bắt nạt ở tiệm vàng của Kim phu nhân rồi, mà anh cũng xử lý Hoàng Tài rồi, coi như giúp em trả thù”.
“…”
Từ Hạ ngẩn ra một lúc, sau đó lo lắng nói: “Anh, sao anh lại gặp ông ta, anh có biết Hoàng Tài là loại người nào không?”
Ông ta có xuất phát điểm là một tên lưu manh, toàn làm những việc dơ bẩn.
Tôn Hàn đã biết những điều này từ khi biết tên của Hoàng Tài.
Nhưng theo anh thấy, những việc Hoàng Tài làm chỉ như trò trẻ thôi, chứ không đáng nhắc tới.
“Ông ta có biết anh là ai không?”, Từ Hạ cố giữ bình tĩnh rồi hỏi.
“Anh không nói tên”.
“May quá! Thế thì tốt rồi! Giờ anh hãy rời khỏi Mục Thành đi, Hoàng Tài không phải người tốt đâu, nếu để ông ta biết là anh thì nhất định ông ta sẽ không tha cho anh đâu”, Từ Hạ vội nói.
Dù Từ Hạ không biết tại sao anh mình lại biết chuyện ở tiệm của Kim phu nhân, nhưng có lẽ Tôn Hàn đã tìm cơ hội để xử lén Hoàng Tài rồi, may mà anh không ngốc đến mức nói tên của mình ra.
Như vậy thì vẫn có thể xoay chuyển tình thế được.
Chỉ cần Tôn Hàn rời khỏi Mục Thành, Hoàng Tài không tìm được anh thì chuyện coi như xong.
Nhưng sao Tôn Hàn đồng ý được?
Anh nói: “Anh không đi đâu, anh đã chuẩn bị một món quà khiến mọi cô gái ở Mục Thành phải ngưỡng mộ em rồi”.
Chương 189: Nhân vật lớn sắp đến
Ngày hôm sau.
Ngay từ sáng sớm, khách sạn lớn Kim Tôn đã treo một tấm bảng đỏ với dòng chữ chúc cô dâu Từ Hạ và chú rể Hoàng Tài trăm năm hạnh phúc.
Hoàng Tài được coi là một người khá nổi tiếng ở Mục Thành.
Dù ông ta đã có mấy đời vợ, nhưng giới thượng lưu ở Mục Thành vẫn đến chúc mừng như thường.
Nơi diễn ra hôn lễ ngập tràn ánh sáng, các nhân vật lớn tụ tập thành từng nhóm rồi cười nói vui vẻ.
Song, hai nhân vật chính là chủ rể và cô dâu thì mãi chưa thấy xuất hiện.
Thậm chí đến một người rất vô lý là Tiết Lan Anh cùng họ hàng của đằng gái cũng chẳng thấy mặt mũi đâu.
Trong phòng trang điểm trên tầng hai.
Tiết Lan Anh sa sầm mặt, nhìn chằm chằm vào Dương Dung và Từ Tiểu Bân với vẻ bực tức.
Còn Từ Hạ mặc váy cưới màu trắng đang ngồi trước bàn trang điểm không nói gì.
“Hai người hỏi kỹ cho tôi rốt cộc con gái bà đã cấu kết với tên côn đồ nào rồi hại con trai tôi ra nông nỗi này! Từ lúc ăn nên làm ra đến nay, A Tài có bao giờ phải chịu nhục thế này đâu!”
“Bà nhìn A Tài đi, giờ sao mà ra gặp khách được?”
Hôm nay, Hoàng Tài mặc lên mình một bộ vest sang trọng nên trông cũng khá có thần thái.
Nhưng mảnh vải trắng băng bó trên đầu đã đánh bay hết phong thái đó rồi.
Nhưng đó không phải vấn đề về khí chất.
Mà là thể diện.
Như Tiết Lan Anh đã nói, từ lúc gây dựng sự nghiệp ở Mục Thành đến nay, Hoàng Tài đã bị ai ức hiếp thế này đâu?
“Từ Hạ, cô có chịu nói đấy là ai không?”, Hoàng Tài sầm mặt đến mức đáng sợ.
Thù này, ông ta quyết phải trả.
“Tôi nói cho các người biết, nếu không tìm được người đã đánh con trai tôi thì các người đừng hòng được một xu tiền sính lễ nào”.
Câu nói này của Tiết Lan Anh có lực sát thương rất lớn.
Dương Dung và Từ Tiểu Bân lập tức cuống lên ngay.
Không có một triệu tiền sính lễ thì còn cưới hỏi gì nữa?
“Từ Hạ, rốt cuộc con lằng nhằng với thằng nào thế hả? Nói đi chứ, coi như mẹ xin con đấy!”, Dương Dung hạ mình hỏi Từ Hạ.
Từ Hạ ngước lên nhìn mẹ mình với vẻ không dám tin.
Lằng nhằng với thằng nào ư?
Đây là điều mà một người mẹ nên hỏi con gái mình sao?
“Con, con không biết đấy là ai, nhỡ là kẻ thù của Hoàng Tài thì sao?”
Dù Tôn Hàn đã nói sẽ đến dự đám cưới và tặng cho Từ Hạ một món quà.
Nhưng cô ấy vẫn không dám nói chính anh đã ra mặt chỉnh đốn Hoàng Tài để sả giận giúp mình.
Hoàng Tài có thế lực rất lớn ở Mục Thành, thậm chí giết người ông ta cũng dám làm.
Nói gì đến một người vừa mới ra tù như anh trai cô ấy.
Nếu để Hoàng Tài biết người đó là anh trai cô ấy thì hậu quả sẽ khó lường.
“Thù hằn cái gì? Tên đó nói rõ ràng là đến vì cô, Từ Hạ, uổng công tôi tưởng cô còn ngây thơ trong trắng, ra là đã lăn lộn chán với đàn ông rồi. Ha ha, thù này không trả, sao tôi dám ló mặt ra ngoài nữa chứ!”
“Từ Hạ, tôi hỏi cô, có phải cô tưởng tôi sẽ không phát hiện ra chuyện này hay không?”
Hoàng Tài đã hoàn toàn nổi giận.
“Tôi không biết”.
Vì quá hoảng sợ nên hỏi gì, Từ Hạ cũng chỉ đáp là tôi không biết.
“Cô, cô…”
Tiết Lan Anh giận run người, nhưng bạn bè thân thiết của Hoàng Tài đều đã đến rồi, không thì bà ta sẽ nói dừng hôn lễ này lại ngay lập tức.
“Được lắm, để tôi xem cô có giấu được mãi không. Thằng đó nói hôm nay sẽ đến, chỉ cần nó dám mò tới, cô cứ mở to mắt ra mà xem tôi chừng trị nó thế nào nhé”.
Thấy gặng hỏi mãi mà không được, Hoàng Tài đành bỏ cuộc.
Nếu người đã ra tay với ông ta nói hôm nay sẽ đến, thì ông ta sẽ chờ.
Hôm nay, ông ta đã bố trí rất nhiều đàn em, đa số đều là lưu manh, trộm cướp thuộc tầng đáy của xã hội.
Chỉ cần tên ấy ló mặt đến là ông ta sẽ xử lý ngay.
“Từ Hạ, em nói đi, dù trước kia em từng có bạn trai, nhưng nếu đã cắt đứt quan hệ rồi thì anh Hoàng sẽ tha thứ cho em thôi”.
Thấy Hoàng Tài nổi giận, Từ Tiểu Bân vội khuyên nhủ Từ Hạ, vì sợ bị vạ lây.
“Là Tôn Hàn phải không?”
Từ Hạ vẫn không nói gì, nhưng Dương Dung chợt lên tiếng.
Uỳnh…
Từ Hạ tỏ vẻ căng thẳng.
Vẻ mặt này đã bị Hoàng Tài bắt được, ông ta gằn giọng nói: “Ra là cái thằng phạm tội cưỡng bức ấy”.
“Không, không phải anh ấy đâu”, Từ Hạ vội vàng phủ nhận.
Nhưng lời phủ nhận này không còn ý nghĩa gì nữa.
“Còn chối, từ nhỏ con đã chẳng qua lại với ai, người được con bảo vệ thế này thì chỉ có Tôn Hàn thôi. Nó đúng là không để cho nhà mình được sống yên ổn mà”.
Sau khi đã xác nhận được đối tượng, Dương Dung đã trở nên hung dữ.
Từ khi Tôn Hàn quay về đến nay, bà ta không thấy thoải mái chút nào.
Nhưng nếu đã biết là anh thì chuyện đơn giản rồi.
“Hoàng Tài, người đánh con là Tôn Hàn, con cứ đi tìm nó tính sổ, để mẹ gọi điện cho nó”.
Sợ vụt mất tiền sính lễ, Dương Dung không nghĩ gì nhiều, lập tức gọi cho Tôn Hàn đến xin lỗi Hoàng Tài.
Ai bảo Tôn Hàn chọc giận Hoàng Tài làm gì?
Dù anh có bị đánh thừa sống thiếu chết thì cũng chẳng trách được ai.
Nhưng điện thoại lại truyền đến âm báo tắt máy.
Tôn Hàn tắt máy rồi.
“Hay lắm, một tên tù tội cưỡng bức mà dám ra tay với ông đây. Chắc quen được vài tên trong tù xong tưởng mình giỏi lắm đây mà”.
“Nếu biết là ai rồi thì dễ xử thôi, hôm nay xong việc, dù có phải đào ba tấc đất, ông đây cũng phải moi nó lên”.
Hoàng Tài chẳng nể nang chút nào, dẫu biết đó là anh vợ của mình.
“Hoàng Tài, thế tiền sính lễ…”, Dương Dung không quan tâm Hoàng Tài định làm gì với Tôn Hàn, bà ta chỉ lo tới một triệu tiền cưới thôi.
Từ Tiểu Bân cũng hơi lo lắng, sợ sính lễ bị ảnh hưởng.
“Đủ một triệu, không thiếu một xu”, Hoàng Tài lạnh giọng đáp.
Nghe vậy, Dương Dung và Từ Tiểu Bân mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn trong mắt Từ Hạ chỉ còn sự tuyệt vọng.
Tuyệt vọng vì sự bạc bẽo của mẹ và anh trai mình, đồng thời cô ấy cũng lo không biết Hoàng Tài sẽ làm gì với Tôn Hàn.
“Anh không được làm gì anh cả, nếu không tôi không cưới nữa”.
Cuống quá nên Từ Hạ không nghĩ gì nhiều, lập tức nói.
Chát!
Hoàng Tài đã giáng một bạt tai lên mặt Từ Hạ sau đó trầm giọng nói: “Hừ, cô bảo không cưới là không cưới nữa chắc! Cô coi Hoàng Tài tôi là gì hả?”
“Tôi nói cho cô biết, nếu không phải cần cô ra mặt cùng tôi trong hôn lễ thì tôi đã tát chết cô rồi”.
“Làm vợ của tôi rồi thì hiểu chuyện lên đi”.
Dương Dung và Từ Tiểu Bân nghẹn họng, không ngờ tính cách của Hoàng Tài lại nóng nảy như vậy.
Nhưng hai mẹ con họ lại chọn cách im lặng, ngầm chấp nhận thái độ của Hoàng Tài với Từ Hạ.
Con gái đi lấy chồng như bát nước đổ đi, kệ thôi.
Hơn nữa, họ thì làm gì được Hoàng Tài chứ?
Ting ting!
Đột nhiên điện thoại của Hoàng Tài đổ chuông.
Sau khi cầm máy lên, vẻ tức giận trên mặt ông ta đã biến mất, thay vào đó là nụ cười vui vẻ.
“Alo, anh La”.
La Thông ở đầu dây bên kia lạnh lùng nói: “Chuẩn bị đi, hôm nay sẽ có một nhân vật lớn tới dự hôn lễ của hai vợ chồng đấy”.
“Nhân vật lớn? Ai thế ạ?”
Hoàng Tài nghi hoặc rồi cười hỏi: “Anh La cứ đùa, anh chính là nhân vật lớn nhất ở Mục Thành rồi, còn ai lớn hơn anh nữa?”
“Ha ha, người này có quyền thế hơn tôi cả trăm lần ấy”.
Hoàng Tài: “…”
Chương 190: Quà của cậu chủ, Ngôi Sao Mộng Ảo
Điện thoại đã cúp.
Tiết Lan Anh ở bên cạnh nghe câu được câu chăng vội vã hỏi: "Con trai, là nhân vật tai to mặt lớn nào sao?"
Hoàng Tài giờ cũng không biết chắc chắn.
Nhưng chính La Thông đã nói rằng người kia còn có quyền lực hơn ông ta gấp trăm lần.
Vậy thì khác gì ông trời.
"Không biết nữa, dù thế nào thì người đó cũng có quyền lực hô mưa gọi gió. Bỏ đi, con phải đi chuẩn bị đón tiếp người đó mới được. Còn nữa, Từ Hạ, tốt nhất chỉnh đốn lại ngay cái thái độ của cô. Nếu cô dám thái độ, tỏ ra không vui trước mặt người đó thì tôi không tha cho cô đâu!"
Hoàng Tài phản ứng rất nhanh, thật không ngờ La Thông lại tốt với mình như vậy, còn giúp mời một nhân vật lừng lẫy như vậy đến tham gia hôn lễ của ông ta.
Nếu tạo được quan hệ với nhân vật như vậy thì Hoàng Tài có thể tưởng tượng được sau này sẽ có lợi đến thế nào.
Tiết Lan Anh bên cạnh cũng vội vã phụ họa: "Đúng đúng đúng, không thể chậm trễ việc tiếp đón nhân vật lớn này! Con trai, mau đi chuẩn bị đi!"
"Vâng!"
...
Lúc này
Bên ngoài bất động sản Kinh Khoa.
Mười chiếc Maybach màu đen đỗ thành hàng thẳng tắp ở bên đường khiến vô số người qua đường phải quay lại nhìn.
Tôn Hàn đang ngồi trên ghế sau của chiếc xe đầu tiên.
Từ Khang Niên thì đang ngồi ở chỗ ghế lái phụ.
Còn người đang lái xe là La Thông.
"Cậu chủ, tôi đã dùng nghi thức ít khoa trương nhất khi chủ nhân của Thiên Cửu Môn khi xuất hành rồi đấy", Từ Khang Niên giải thích.
Mười chiếc Maybach đưa đón, đối với chủ nhân của Thiên Cửu Môn lừng lẫy Tây Nam trước đây cũng chưa phải là hoành tráng.
Cậu chủ giờ đã chính thức lộ diện tham dự hôn lễ của em gái thì bét ra cũng phải làm như vậy.
"Tôi thế nào cũng được".
Tôn Hàn điềm tĩnh nói tiếp: "Việc tôi quan tâm hơn là La Thông, việc tôi bảo ông làm thế nào rồi?"
"Cậu chủ yên tâm, chắc chắn sẽ khiến Hoàng Tài sống không bằng chết", La Thông trịnh trọng bảo đảm.
Tên Hoàng Tài này không có mắt dàm ép cưới em gái của cậu chủ, tạo nghiệp như vậy thì không đáng được sống.
Mối giao tình nho nhỏ giữa La Thông và Hoàng Tài cũng không khiến La Thông mềm lòng dù chỉ một chút.
"Được, xuất phát thôi".
Mười phút sau.
Hoàng Tài đã đưa Từ Hạ, Tiết Lan Anh và mẹ con Dương Dung đứng chờ ngoài cửa khách sạn.
Nhân vật lớn!
Lại còn là nhân vật lớn qua lời của La Thông - người giàu bậc nhất đất Mục Thành này.
Đương nhiên không thể tiếp đón chậm trễ!
Bởi lẽ đó, Hoàng Tài đã nhấp nhổm nhìn về phía xa xa, trông đợi mòn con mắt.
Đến nỗi cả những người bạn cũ thân thiết Hoàng Tài cũng chẳng thèm đếm xỉa tới.
"Con trai, con nói xem hôm nay có nhân vật khủng nào đến dự hôn lễ của Hoàng Tài vậy? Lợi hại đến vậy sao?"
"Sao con biết được, nhưng chắc chắn là rất kiêu ngạo".
Mẹ con Dương Dung thì thầm to nhỏ.
Trong đầu Từ Tiểu Bân đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, giả dụ cậu ta chính là nhân vật lớn khiến Hoàng Tài phải chắp tay cung kính chờ trước cửa khách sạn như vậy thì tốt biết bao!
Tin tức có một nhân vật vô cùng lừng lẫy đến tham dự hôn lễ của Hoàng Tài nhanh chóng lan truyền trong giới thượng lưu ở Mục Thành.
Trong chớp mắt, hơn trăm quan khách ào ra khỏi khách sạn cùng ra bên ngoài chờ đợi. Ai cũng muốn xem nhân vật thần thánh kia rốt cuộc miệng ngang mũi dọc ra sao.
Cả sân khách sạn Kim Tôn chẳng mấy chốc đã chật ních người.
"Đến rồi!"
Vài phút sau, không biết ai hô lên một tiếng.
Chỉ thấy một dàn những chiếc Maybach đi tới, bật xi nhan sang đường, đi vào trong đường nội bộ của khách sạn Kim Tôn.
Những chiếc xe theo sát nhau đi vào.
Toàn bộ đám đông xôn xao.
Mười chiếc Maybach hộ tống!
Trời đất ơi!
Không ai có thể tưởng tượng nổi phải là nhân vật tầm cỡ thế nào thì khi xuất hiện mới được mười chiếc Maybach hộ tống như vậy?
Đừng nói là cái đất Mục Thành nhỏ bé này, cho dù là cả sáu tỉnh Tây Nam thì có mấy người có thể được như vậy?
Hoàng Tài cũng đứng sững ra trơ mắt nhìn.
Nhưng trong lòng thì vô cùng vui sướng.
Chỉ cần hôm nay ông ta khiến cho nhân vật lớn này hài lòng, tốt nhất là trở thành người một nhà với người đó thì địa vị của ông ta sẽ một bước lên mây, trở thành nhân vật số một số hai đất Mục Thành này.
Kít!
Một chiếc Maybach dừng trước cửa khách sạn.
Không biết có bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn về phía đó.
Lúc này, cửa xe ở ghế lái và ghế lái phụ của chiếc xe đầu tiên cùng lúc mở ra.
La Thông và Từ Khang Niên bước xuống xe.
Ngay sau đó, cửa của những chiếc Maybach đằng sau cũng mở ra.
Hơn hai mươi vệ sĩ mặc đồ đen nhanh chóng tập hợp, đi trước mở đường.
Nhìn dàn vệ sĩ hoành tráng này là Hoàng Tài biết được chọn lọc kỹ càng. Những tên đầu gấu vớ vẩn không thể nào so sánh được.
Đám thuộc hạ của Hoàng Tài e là đều không phải đối thủ của những vệ sĩ này. Nếu mặt đối mặt thì chắc chắn sẽ bị quật cho ngã chỏng vó.
"Anh La!", Hoàng Tài vội vã chạy tới đón.
La Thông lạnh nhạt liếc nhìn Hoàng Tài một cái rồi nói: "Giới thiệu với cậu, vị này là Từ Khang Niên của bất động sản Thịnh Hạ của Giang Châu, đặc biệt tới chúc mừng cô Từ Hạ".
"Chủ tịch Từ, đó chính là cô Từ Hạ".
Từ Khang Niên của bất động sản Từ Hạ!
Là người đó sao?
Hoàng Tài trong lòng vô cùng kích động.
Giang Châu là thành phố lân cận với thành phố của ông ta nhưng GDP của thành phố này lại gấp nhiều lần GDP của thành phố mà ông ta đang sống.
Mà bất động sản Thịnh Hạ là công ty bất động sản hàng đầu ở Giang Châu.
Giá trị của công ty đó gấp hàng chục lần bất động sản Kinh Khoa của La Thông.
Chẳng trách La Thông lại nói người đó có quyền thế hơn ông ta gấp trăm lần!
Mặc dù có chút khoa trương nhưng cũng hợp lý.
Hoàng Tài lúc này không thể bình tĩnh được nữa.
Dù bất động sản Thịnh Hạ chỉ cần nhả cho ông ta một mối làm ăn thì chưa đến hai năm, tài sản của ông ta chắc chắn phải nhân lên gấp mười lần.
Danh tiếng của bất động sản Thịnh Hạ dù là những người sống dưới đáy xã hội như Dương Dung và Từ Tiểu Bân cũng biết tới.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Không thể ngờ được chủ tịch của bất động sản Thịnh Hạ lại tới tham dự hôn lễ của Hoàng Tài.
Mọi người bàn tán xôn xao, ai nấy đều cho rằng Hoàng Tài chẳng khác nào chuột sa trĩnh gạo.
"Chủ tịch Từ đến tham dự hôn lễ của Tiểu Hoàng, quả là niềm vinh hạnh tột cùng! Đúng là phúc phần của tôi.."
Hoàng Tài tự xưng là "Tiểu Hoàng", hai tay thò ra muốn bắt tay.
Chỉ có điều, Từ Khang Niên lạnh lùng quét mắt qua ông ta, khiến Hoàng Tài sững lại.
"Cô Từ, chỉ là chút thành ý nho nhỏ, không có gì nhiều".
Từ Khang Niên chẳng buồn để ý đến Hoàng Tài. Nói đúng hơn là coi ông ta như người vô hình. Từ Khang Niên đi tới trước mặt Từ Hạ, đưa ra món quà đã chuẩn bị sẵn.
Món quà được đặt trong hộp, bên trong là thứ gì không ai biết.
Nhưng một khi nhân vật đẳng cấp như Từ Khang Niên ra tay thì chắc chắn không hề rẻ.
"Tặng, tặng tôi sao?", Từ Hạ ngơ ra như khúc gỗ, không dám tin nên lắp bắp hỏi lại.
"Đúng vậy, đây là món quà mà kẻ hèn này dành tặng cô, mong cô nhận lấy".
Chỉ trước mặt Từ Hạ, Từ Khang Niên mới mỉm cười hòa nhã.
"Còn không mau cảm ơn chủ tịch Từ!"
Hoàng Tài vẫn chưa hiểu Từ Khang Niên có ý gì nhưng người ta đã nói vậy rồi thì bảo Từ Hạ nhận lấy là được rồi.
"Con gái, mau nhận lấy đi!"
"Được, được rồi", Từ Hạ đồng ý theo bản năng, lúc này vẫn còn sững sờ.
"Còn đây là quà của tôi, mong cô Từ nhận cho!"
Lúc này, La Thông cũng vội vã đi tới, đưa ra món quà mà mình chuẩn bị.
Đã nhận quà của Từ Khang Niên thì đương nhiên cũng phải nhận quà của La Thông.
Từ Tiểu Bân mắt sáng như đèn ô tô. Dù ngốc đến đâu thì cậu ta cũng có thể đoán giá trị của hai món quà này ít nhất cũng phải hơn một triệu tệ.
Nếu như những thứ này rơi vào tay cậu ta thì tốt biết bao.
Hoàng Tài lúc này cũng cung kính đi tới, vẻ mặt đầy nịnh nọt nói: "Chủ tịch Từ, anh La, sắp đến giờ rồi, hay là chúng ta vào trong rồi nói".
La Thông vẻ mặt hơi cổ quái, nhìn sang Từ Khang Niên như thể chờ xem ý ông ấy thế nào.
"Vào trong thì thôi không cần. Thực ra hai món quà vừa nãy chỉ là món khai vị thôi, còn món quà quý giá nhất không phải do chúng tôi tặng".
"La Thông, mang quà của cậu chủ lên đây".