Tại quán trà trong khách sạn.
Tôn Hàn ngồi sát cửa sổ, anh cầm một tách trà nóng hổi rồi ngắm nhìn những vệt tuyết đọng thành sương trên cửa kính, không biết đang nghĩ gì.
"Cậu chủ, đây là Mộng Ảo Tinh Thần, do thợ nổi tiếng đương thời là Lý Ngọc Thạch đích thân chế tạo, trị giá 32 triệu tệ!"
Lúc này Từ Khang Niên đã tới Mục Thành, ông ấy mở chiếc hộp tinh xảo ra. Một chiếc vòng cổ màu bạc lấp lánh lẳng lặng nằm đó.
Tôn Hàn hoàn hồn, anh liếc mắt nhìn nó. Anh cũng không cảm thấy nó quý giá bao nhiêu mà chỉ lạnh nhạt nói: "Cất đi đi".
"Vâng!"
Từ Khang Niên không hiểu gì, liền hỏi: "Cô Từ Hạ kết hôn, cậu phải vui mới đúng chứ".
Soạt!
Tôn Hàn quay ra nhìn ông ấy, giọng nói lạnh lùng: "Con bé phải kết hôn với một người nó không thích, làm sao mà tôi vui được?"
Việc này...
Từ Khang Niên không nói được gì.
Thế nên ông ấy chỉ đành im lặng nghe Tôn Hàn nói.
Sau khi châm một điếu thuốc, Tôn Hàn mới tự lẩm bẩm: "Tôi vốn định ngăn chặn trước, không để hôn lễ này diễn ra, nhưng tôi cảm thấy làm thế không tốt".
"Mẹ nuôi của tôi quá tham lam, em trai tôi cũng chẳng ra gì, cho dù lần này tôi ngăn cản thì vẫn sẽ còn có lần sau".
"Thế nên tôi định vào ngày lễ thành hôn của con bé mới xử lý!"
Từ Khang Niên nghe xong cũng hiểu được đại khái, hiểu ý cậu chủ là muốn ngăn cản triệt để hôn lễ này.
Tuy không biết cụ thể nhưng Từ Khang Niên cũng có thể đoán được, hình như cuộc hôn nhân của em gái cậu chủ không hề có sự tình nguyện.
Nhưng mà từ hôn ngay trong hôn lễ cũng không được tốt lắm.
Từ Khang Niên liền chen lời: "Cậu chủ, liệu làm thế có phải không ổn lắm không, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô Từ Hạ!"
Tôn Hàn vô cùng quả quyết: "Không có gì là ảnh hưởng cả, tôi phải để cả Mục Thành này biết rằng không phải ai cũng có thể ngấp nghé em gái tôi!"
"Tôi cũng phải để em gái tôi biết rằng, có anh trai con bé ở đây thì không ai có thể ép con bé làm chuyện nó không muốn làm!"
Giọng anh vang dội, giờ phút này Tôn Hàn tựa như một vị vua, khí thế bức người!
Từ Khang Niên ngỡ ngàng trong thoáng chốc, sau đó không khuyên nữa: "Nếu cậu chủ đã có tính toán thì tôi cũng không nói nhiều nữa".
Tôn Hàn mỉm cười, sau đó đưa điếu thuốc vào miệng hít sâu một hơi, nhả ra một làn khói trắng mờ: "Hôn lễ diễn ra vào ngày kia, sau chuyện này thì tôi cũng phải quay về thành phố Giang Châu".
"Ông cũng không cần phải vội đi, đến lúc đó chúng ta cùng về".
Về thành phố Giang Châu, giải quyết sạch sẽ những ân oán trong suốt mấy năm nay với gia đình Lâm Mỹ Quyên.
"Vâng!"
....
"Hắt xì!"
Trên con đường buôn bán của Mục Thành.
Từ Hạ đột nhiên hắt xì một cái, cô ấy liền nghĩ rằng ai đang nhắc đến mình vậy?
Lúc này có một người đàn ông trung niên béo mập đang đi cùng cô ấy. Ông ta mặc một chiếc sơ mi lòe loẹt bên trong đồ vest, trên tay cầm một điếu xì gà, hàm răng ố vàng.
"Vào cửa tiệm này đi".
Người này chính là Hoàng Tài, ông ta đang nhìn một cửa hàng trang sức có tên Kim Phu Nhân.
"A Tài, cửa tiệm này liệu có đắt quá không?". Một bà già đi đằng sau Hoàng Tài biết giá cả của cửa tiệm này, bà ta liếc nhìn Từ Hạ rồi bắt đầu không tình nguyện mà lải nhải: "A Tài, mua vòng hay mua nhẫn thì mua đại ở cửa hàng nào cũng được, chỉ là một hình thức thôi mà!"
Từ Hạ không nói gì, đối với cô thì mua cái gì cũng chẳng quan trọng.
"Đắt thì đắt, nhà chúng ta đâu có thiếu tiền! Đi nào mẹ! Con thấy mẹ đã đeo cái vòng trên tay suốt bao nhiêu năm rồi, lát nữa con sẽ mua cho mẹ một đôi vòng ngọc!"
Bà già nói chuyện với Hoàng Tài tên là Tiết Lan Anh, bà ra cười không khép được miệng, cũng không chê đắt nữa: "Được được, cứ theo ý của con đi, nhà chúng ta không thiếu tiền!"
"Ông chủ Hoàng!"
Ba người vừa đi vào trong cửa hàng rực rỡ ánh vàng thì nữ quản lý đã lắc eo đi đến, gọi ngọt xớt.
Kim Phu Nhân là một tiệm vàng có tiếng của tỉnh Tây, nó có chi nhánh ở khắp các huyện, giá cả vô cùng đắt đỏ, những người có thể mua hàng ở đây đều là những người có địa vị cao.
Tuy danh tiếng của Hoàng Tài ở Mục Thành không được tốt lắm nhưng cũng là một ông chủ giàu có.
Thế nên tất nhiên nữ quản lý biết ông ta.
"Ha ha, quản lý Mai càng ngày càng xinh đẹp đấy!"
"Vợ chưa cưới của ông chủ Hoàng còn đẹp hơn, nhưng mà... Không có gì, xin mời vào chọn đồ! Có cần tôi giới thiệu cho ông chủ Hoàng không?"
Quản lý Mai liếc nhìn Từ Hạ xinh đẹp giản dị ở bên cạnh, sau đó liền dời mắt đi tiếp tục cười nói với Hoàng Tài.
Cô ta không hề có ý định nịnh nọt vợ của Hoàng Tài, dù sao thì một hai năm sau thế nào ông ta cũng sẽ đổi một cô vợ mới.
Lời cô ta định nói chính là lời tiếc nuối cho Từ Hạ, một cô gái xinh đẹp trẻ trung thế này tại sao lại kết hôn với một kẻ không ra gì cho Hoàng Tài chứ?
Hoàng Tài dù có giàu đến đâu thì cô gái đó cũng không được hưởng!
Nhưng mà tất nhiên quản lý Mai sẽ không nói ra những câu tự hại mình như vậy.
"Được, quản lý Mai giới thiệu cho tôi đi!"
Hoàng Tài rất sĩ diện, biết rằng đồ mà quản lý Mai giới thiệu chắc chắn không phải đồ rẻ, nhưng vẫn đồng ý rất sảng khoái.
Nhưng Tiết Lan Anh lại không hài lòng: "Giới thiệu cái gì mà giới thiệu, bảo cô ta tự đi mà chọn. Con à, không phải con nói sẽ mua vòng ngọc cho mẹ sao! Quản lý Mai, cô đưa tôi đi xem vòng đi, con trai tôi hiếu thuận như vậy thì tôi cũng không tiện từ chối!"
"Được ạ thưa bà Hoàng, mời đi bên này!". Quản lý Mai giơ tay, đưa Tiết Lan Anh đi tới khu bán vòng ngọc.
"Được rồi, cô tự đi chọn đi". Hoàng Tài cũng không thèm quan tâm đến Từ Hạ, dù sao thì miếng thịt béo bở này đã dâng đến tận miệng rồi, bảo tự đi chọn thì nên biết điều mà chọn cái nào rẻ chút.
Thế này cũng tốt, sau này khi ly hôn thì những đồ vật như trang sức đều là của Từ Hạ, có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Tất nhiên nếu Từ Hạ có thể sinh một đứa con trai cho ông ta thì không cần ly hôn.
Nhưng có thể sao?
Ông ta đã đổi sáu bảy cô vợ rồi mà chưa ai có thể sinh con cho ông ta.
Có lẽ Từ Hạ cũng không phải là ngoại lệ.
"Ừ". Từ Hạ lạnh nhạt ừ một tiếng rồi tự mình đi chọn trang sức.
Cô ấy đi đến khu rẻ nhất.
Đám người Hoàng Tài vừa đi vào đã được quản lý Mai đi ra tiếp đón, thế nên tất nhiên là khách hàng của quản lý Mai.
Thế nhưng không có một nhân viên nào chủ động đi ra giới thiệu cho Từ Hạ, cô ấy một mình chọn trang sức mà mình thích trong một góc nhỏ.
Bên phía Tiết Lan Anh thì lại náo nhiệt hơn hẳn.
Bà ta cầm hết vòng này đến vòng khác lên xem, vui sướng vô cùng.
"Con trai à, con thấy đôi vòng này thế nào?"
"Được đấy, rất hợp với mẹ!", Hoàng Tài cười phụ họa.
"Bao nhiêu tiền?"
"Bà cụ tinh mắt thật đấy, đôi vòng này được chế tạo từ ngọc Hòa Điền thượng phẩm, có giá 136 nghìn tệ. Nếu như bà thích thì nể mặt Hoàng Tài, tôi sẽ giảm giá chỉ còn 128 nghìn tệ thôi!", quản lý Mai nói.
"Ừ, gói lại đi", Hoàng Tài đồng ý mua ngay lập tức.
Nhưng Tiết Lan Anh lại nhíu mày.
"Thưa bà, giá cả thế này đã là giá cả ưu đãi nhất của bên chúng tôi rồi! Nếu là người khác thì tôi cùng lắm chỉ có thể giảm ba nghìn tệ thôi! Hơn nữa vòng ngọc này rất hợp với bà!", quản lý Mai vội vàng giải thích.
"Rẻ quá!", Tiết Lan Anh liền thốt lên.
Quản lý Mai: "...."
Hoàng Tài thấy hơi đau đầu, mẹ ông ta lại bắt đầu giở chứng rồi!
"Quản lý Mai, đem vòng ngọc đắt nhất trong tiệm các cô ra cho mẹ tôi xem!"
Chương 182: Đồ xui xẻo!
Tiết Lan Anh là mẹ của Hoàng Tài nên tất nhiên ông ta hiểu rõ tính mẹ mình.
Đã lớn từng này rồi mà còn thích so sánh hơn cả các cô gái trẻ.
Mẹ ông ta rất hay so sánh với những người bạn già, xem con gái nhà ai tặng cái gì, con trai nhà ai tặng cái gì.
Biết tính tình của Tiết Lan Anh nên Hoàng Tài biết rằng nếu hôm nay ông ta không mạnh tay chi tiền thì mẹ ông ta sẽ không hài lòng.
Biết thế thì lúc đưa Từ Hạ đi chọn trang sức đã không đưa Tiết Lan Anh đi cùng rồi.
"Ông chủ Hoàng...", quản lý Mai muốn nói lại thôi.
"Lẩm bẩm cái gì đấy, sợ con trai tôi không trả nổi sao?"
Vừa nghe thấy Hoàng Tài định mua cho mình thứ đắt nhất, sắc mặt Tiết Lan Anh liền trở nên rạng rỡ.
"Vâng, xin chờ một lát!"
Chẳng mấy chốc quản lý Mai đã đi vào bên trong lấy một chiếc hộp đựng vừa nhìn đã biết có chất lượng rất cao ra, sau đó mở hộp đó ra, bắt đầu giới thiệu: "Nếu như xét về chất ngọc thì chiếc vòng ngọc này không hề có gì đặc biệt, thậm chí còn không bằng đôi ngọc Hòa Điền mà bà cụ vừa xem!"
"Nhưng điểm đặc biệt của nó là, nó chính là đồ cổ được lưu truyền lại từ thời Đại Thanh".
"Chủ nhân trước của nó là một phu nhân nhà quan, thân phận vô cùng cao quý, hơn nữa còn trường thọ trăm tuổi. Hơn nữa lưu truyền qua ba đời, những chủ nhân đều không gặp tai nạn hay bệnh tật gì, vô cùng may mắn, đây là vật đại cát!"
"Thế nên là giá cả..."
Quản lý Mai nói vậy khiến Tiết Lan Anh vô cùng hài lòng, thế nên liền cầm ngay chiếc vòng lên, yêu thích không nỡ buông tay: "Chúng tôi lấy cái này!"
Hoàng Tài nuốt một ngụm nước bọt, nếu là đồ cổ thì e là phải từ một triệu tệ trở lên.
Nhưng lúc này có hối hận cũng đã muộn rồi.
Ông ta cứ tưởng rằng đồ trong Kim Phu Nhân có đắt đến đâu thì dù sao Mục Thành cũng chỉ là một nơi bé nhỏ, đồ chỗ này không thể nào quá đắt được.
Thế nên ông ta mới bảo quản lý Mai đem vòng ngọc tốt nhất ra, kết quả là đồ cổ lại được đem ra.
Thật sự là...
Ông ta đang định hỏi giá cả thì đột nhiên Từ Hạ ở một bên nói rằng: "Tôi đã chọn xong rồi".
"Chọn xong rồi à, tôi xem nào!"
Tiết Lan Anh liền cầm chiếc vòng đi tới, Hoàng Tài và quản lý Mai cũng đi theo.
"Tôi lấy những món này!"
Từ Hạ giơ tay chỉ vào nhẫn, khuyên tai và dây chuyền.
"Mang đồ ra cho bà Hoàng đi!", quản lý Mai nói với nhân viên.
"Vâng!"
Khi ba món này được đưa lên tủ kính, Hoàng Tài liền hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Quản lý Mai tính toán giá trị rồi nói: "Nhẫn là 16 nghìn tệ, khuyên tai 8 nghìn tệ. Vòng cổ thì đắt hơn một chút, đó là sản phẩm được thiết kế đặc biệt của Phượng Dịch, làm từ bạch kim, trị giá 155 nghìn tệ!"
"Tôi sẽ giảm giá 20 phần trăm cho ông chủ Hoàng..."
Đối với thân phận của Hoàng Tài thì những thứ này thực sự không hề đắt, thậm chí có thể nói là vô cùng rẻ.
Thế nên quản lý Mai không nghĩ nhiều, nghĩ rằng họ chắc chắn sẽ lấy.
Nhưng Tiết Lan Anh lại vô cùng kích động.
Bà ta tạm chấp nhận được giá cả của hai món trước.
Nhưng vừa nghe vòng cổ trị giá 155 nghìn tệ thì bà ta liền bực mình.
"Vòng cổ gì mà đắt như vậy, đổi cái nào rẻ hơn đi! Nghĩ rằng tiền của A Tài nhà tôi rơi từ trên trời xuống sao?", Tiết Lan Anh đi tới định đổi vòng cổ.
Từ Hạ cắn răng giữ chặt chiếc vòng cổ đó, ánh mắt ánh lên sự bướng bỉnh.
Trong suy nghĩ của cô ấy, con gái cả đời chỉ có một lần kết hôn duy nhất.
Dù cô ấy không muốn kết hôn với Hoàng Tài, nhưng chuyện đã được định sẵn rồi, cô ấy cũng không muốn đấu tranh nữa.
Lúc chọn trang sức, cô ấy đã chọn nhẫn và khuyên tai trong tầm giá thấp nhất.
Từ Hạ không phải là không biết chiếc vòng cổ này rất đắt, nhưng cô ấy vẫn chọn nó.
Bởi vì cô ấy thích!
Cô ấy là một cô gái trẻ trung mà lại phải kết hôn với một người lớn hơn cô ấy mười mấy tuổi như Hoàng Tài, chọn một cái vòng cổ hơi đắt một chút thì đã sao?
Ông ta không thiếu tiền!
"Cô bắt đầu giở chứng có phải không? Từ Hạ, cô bỏ tay ra cho tôi!", thấy thế Tiết Lan Anh liền nổi giận.
Hoàng Tài cũng nói: "Từ Hạ, nếu mẹ bảo cô chọn lại thì cứ chọn lại đi".
Ông ta cũng chẳng thiếu mấy trăm nghìn tệ này, nhưng nếu mẹ không thích thì cũng chỉ có thể làm theo ý mẹ thôi.
Nhân viên và quản lý Mai đứng bên cạnh nhìn, tuy không nói gì nhưng ánh mắt họ đều hiện rõ sự cười nhạo.
Muốn bò lên bám vào cây đại thụ, nhưng đâu có dễ bám vào như thế chứ?
Với tình hình trước mắt thì cuộc sống sau này của cô gái này tại nhà họ Hoàng e là còn không bằng một con chó.
Từ Hạ chỉ có một thân một mình, nước mắt chất đầy hốc mắt cô ấy. Cô ấy không muốn buông tay, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu, run rẩy bỏ tay ra.
Cô ấy bỏ tay ra cũng có nghĩa đã từ bỏ tôn nghiêm của mình.
Đột nhiên Tiết Lan Anh giật lấy cái dây chuyền theo quán tính, trong lúc không để ý đã làm rơi cái vòng ngọc cổ xuống đất khiến nó vỡ thành mấy mảnh.
"A!"
Quản lý Mai ôm chặt miệng, không dám tin vào mắt mình.
"A, sao lại rơi vỡ mất rồi! Đều tại cô đấy Từ Hạ, cô thả tay ra cũng không bảo tôi một tiếng. Đây là chiếc vòng ngọc mà tôi thích, tại cô mà nó vỡ rồi đấy! Cô là cái đồ xui xẻo!"
Tiết Lan Anh hơi ngơ ngác, sau đó liền đổ hết trách nhiệm lên đầu Từ Hạ, không ngừng chửi bới.
Từ Hạ tủi thân muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn nhịn đi.
"Ông chủ Hoàng, việc này...", quản lý Mai thốt lên rất khó khăn: "Như thế này là phải đền!"
"Sao hả, một cái vòng tay cỏn con mà thôi, sao nhà tôi lại không đền được! Nói đi, bao nhiêu tiền!"
Sau khi trách mắng Từ Hạ một hồi, Tiết Lan Anh cũng hả dạ hơn, sau đó liền nghĩ chỉ có thể mua một chiếc. Bà ta chẳng hề quan tâm đến cái vòng ngọc này, một cái vòng thì có thể đắt đến đâu chứ?
"Quản lý Mai, tôi sẽ không để cô phải khó xử đâu. Nói đi, bao nhiêu tiền!". Hoàng Tài bực bội liếc Từ Hạ một cái, sau đó nói.
Trong lòng ông ta chỉ cảm thấy thật là xui xẻo!
"Ông chủ Hoàng, chiếc vòng này, nó trị giá tám triệu tệ! Vốn là..."
Ầm ầm!
"Cái gì? Tám triệu tệ, sao cô không đi ăn cướp đi!". Tiết Lan Anh gào lên, không thể nghe tiếp được nữa.
Hoàng Tài cũng không tin: "Quản lý Mai, dù gì thì Hoàng Tài này cũng là một người có địa vị, cô đừng có dọa tôi! Cái vòng tay này một triệu tệ đã là đắt lắm rồi, sao có thể đến tám triệu tệ được!"
Tám triệu tệ, một cái giá trên trời!
Từ Hạ cũng ngơ ngác.
"Ông chủ Hoàng, sao tôi dám lừa ông. Vốn là cái vòng này sẽ không xuất hiện trong cửa tiệm chúng tôi, là do, do không lâu trước đó Tổng giám đốc La bảo chúng tôi chuẩn bị một món đồ có giá trị, ông ấy có thể sẽ cần."
"Anh La định lấy sao?"
"Vâng", quản lý Mai khó khăn gật đầu.
"Nếu là anh La định lấy thì cô còn lấy cho tôi xem làm gì!", Hoàng Tài tức điên lên.
Quản lý Mai cũng đâu thể nào ngờ nó sẽ bị vỡ!
"Tổng giám đốc La không nói khi nào cần, cũng không nói cụ thể là đồ gì. Tôi thấy bà cụ muốn thứ đồ đắt giá, nghĩ rằng ngộ nhỡ bà cụ thích thì tôi sẽ chuẩn bị một thứ khác cho ông La, không ngờ..."
Nói trắng ra thì quản lý Mai muốn ăn thêm một phần hoa hồng. Thứ đồ giá trị mấy triệu tệ, cô ta một năm cũng chưa chắc bán được một món.
Nhưng bán được một món thôi thì còn hơn cả tiền lương nửa năm!
Hoàng Tài thấy đầu mình choáng váng.
Tám triệu tệ!
Mất một đống tiền của ông ta!
Hoàng Tài bực tức nhìn Tiết Lan Anh như đang nói, mẹ của con ơi, sao mẹ lại không chịu chú ý một chút?
Ông ta mà biết thứ này đắt thế thì ông ta còn lâu mới xem!
Tiết Lan Anh liền trừng lại không hề yếu thế: "Con nhìn mẹ làm gì? Là do vợ con làm rơi, con nhìn nó ấy!"
Hoàng Tài: "...."
Bốp!
Ông ta liền tát một cái vang dội lên mặt Từ Hạ.
Hoàng Tài tức tối nhổ một ngụm nước bọt: "Cái đồ xui xẻo!"
Khoảnh khắc này Từ Hạ không thể nhẫn nhịn nổi nữa, nước mắt cô ấy rơi như mưa...
Chương 183: Tính tiền chiếc vòng vỡ ấy cho tôi
“Khóc! Khóc lóc cái gì? Cô tưởng khóc là cứu vớt được tám triệu à?”
Thấy Từ Hạ tủi thân khóc lóc, Tiết Lan Anh không chút thương cảm, đã thế còn lớn tiếng mắng nhiếc.
Sau đó bà ta nhìn Hoàng Tài rồi thẳng thừng nói: “A Tài, là Từ Hạ làm vỡ chiếc vòng tám triệu này, chứ không liên quan gì đến chúng ta cả! Vợ thì lấy đứa nào chẳng được, để mặc nó đền đi, mẹ sẽ chọn một cô khác tốt hơn cho con”.
“Nhìn cô ta gầy như con cá mắm thế này, chắc không sinh được con trai đâu”.
Nếu mua chiếc vòng này về đeo thì Tiết Lan Anh không tiếc, nhưng bắt bà ta đền tiền thì xót ruột chết mất.
Nghe thấy vậy, nhân viên trong tiệm đều líu lưỡi, họ không thể ngờ mẹ của Hoàng Tài lại là một người vô liêm sỉ như vậy.
Bà ta cầm chiếc vòng rồi làm rơi, nhưng lại hồn nhiên đổ hết tội lên đầu cô con dâu tương lai, đã thế mặt mày vẫn bình thản như thường rồi bảo đổi người vợ khác cho Hoàng Tài, đồng thời không đền số tiền tám triệu ấy.
Đúng là mặt dày hơn cái thớt.
Nếu Từ Hạ phải gánh món nợ này thì chắc cuối đời cũng không trả hết được.
Nhưng họ chỉ là đám nhân viên quèn nên chẳng thể can dự.
Trong lòng ai cũng thấy bất bình thay cho Từ Hạ, nhưng lại chẳng dám lên tiếng.
“Đúng là xui xẻo mà”.
Hoàng Tài bụng phệ đi tới đi lui với vẻ tức giận.
Tám triệu với ông ta không phải một khoản tiền nhỏ.
Nếu không vì thể hiện, chắc ông ta sẽ nghe lời mẹ mình rồi đổi một cô vợ khác.
Dù Từ Hạ vừa trẻ vừa xinh, hơn nữa còn làm giáo viên, nhưng giá trị của cô ấy không đến tám triệu.
Nhưng nếu ông ta làm vậy, tin này đồn ra ngoài thì sao ông ta ngẩng đầu lên được nữa?
Còn chơi xấu không chịu đền tiền thì Hoàng Tài không dám nghĩ đến.
Đúng là ông ta cũng có chút danh tiếng ở Mục Thành, nhưng tiệm của Kim phu nhân là nơi nào chứ? Là tiệm vàng lớn nhất ở khu vực Tây Nam đấy, sao ông ta dám ăn quỵt đây?
Vào lúc Hoàng Tài đang do dự không biết làm thế nào.
Đột nhiên có một chiếc BMW 8 đỗ ở bên ngoài, một người đàn ông trung niên đầu đinh mặc vest màu xám tro bước vào.
“Tổng giám đốc La!”
“Chào tổng giám đốc La”.
Thấy người đó bước vào, nhân viên trong tiệm lập tức tỏ vẻ cung kính.
“Anh La!”
Trông thấy người đó, Hoàng Tài vội vã chạy tới chào hỏi.
Đúng ra Hoàng Tài còn hơn La Thông mấy tuổi, nhưng vẫn phải gọi đối phương một tiếng là anh.
“Tiệm bị sao vậy? Đừng nói bị cướp nhé?”, La Thông nghi hoặc quan sát xung quanh, không hề để mắt đến Hoàng Tài.
Đây không phải chuyện đùa.
Công tử đã bảo La Thông điều tra về Hoàng Tài nên ông ta nào dám tỏ ra thân thiết với đối phương nữa.
“Không có gì đậu ạ, không biết anh La đến đây để…”, Hoàng Tài vội vàng ra nháy mắt ra hiệu cho quản lý Mai, bảo cô ta đừng nói lung tung rồi nịnh nọt nói với La Thông.
“Tôi á? Lần trước, tôi đã gọi cho quản lý Mai nhờ đặt hộ một món quà, cô ấy biết tôi không rành về lĩnh vực này nên tôi để cô ấy tự chọn, hôm nay tiện đường qua đây nên tôi ghé lấy luôn”.
Ầm!
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía chiếc vòng ngọc vỡ nát dưới đất với vẻ mặt cổ quái.
“Sao, có vấn đề gì à?”, La Thông nghi hoặc hỏi.
“À…, tổng giám đốc La, ông có thể chờ thêm vài ngày, không, một ngày nữa được không ạ?”, quản lý Mai chỉ biết xin lỗi, sau đó nhanh chóng đưa ra hướng giải quyết.
Ngay sau đó, La Thông đã cau mày rồi nói: “Quản lý Mai, sao hiệu suất làm việc của cô kém thế!”
“Tôi…”, quản lý Mai không tiện giải thích, nếu không tại cô ta muốn kiếm thêm ít tiền thì đã chẳng xảy ra chuyện rắc rối này.
Nhưng vấn đề là chuyện đã xảy ra rồi.
“Dù tôi sang tỉnh khác mua thì cùng lắm tối nay là có, mà cô bắt tôi chờ đến mai, tôi cần một lời giải thích”, La Thông không cho quản lý Mai cơ hội phân bua.
Dù hôm khác ông ta lấy vòng cũng được, nhưng ông ta rất ghét khi người khác không coi lời nói của mình ra gì.
Ông ta đã dặn quản lý Mai mấy ngày rồi, thậm chí mua gì cũng để cô ta tự quyết, giá cả không thành vấn đề, chỉ nói đơn giản là muốn mua một món quà sang trọng một chút để tặng phụ nữ.
Một việc đơn giản như vậy mà quản lý Mai không làm được, thật sự khiến ông ta bực bội.
“Ấy… tổng giám đốc La, không phải cô ấy chưa lấy hàng cho anh, mà là bị vỡ mất rồi”.
Hoàng Tài bình thường, còn quản lý Mai cũng không đến mức quá sợ hãi.
Nhưng nếu loại người như La Thông không hài lòng với Kim phu nhân thì chỉ e việc kinh doanh của Kim phu nhân khó phát triển ở Mục Thành được nữa, đây không phải trò đùa.
Hết cách, Hoàng Tài đành nói sự thật ra.
“Vỡ rồi ư?”
La Thông hơi ngạc nhiên, đồ mà ông ta cần chắc chắn khá quý giá, vậy là ai bất cẩn làm rơi nó?
Hoàng Tài thấy da đầu mình tê dại.
Đây dường như không còn là chuyện tám triệu nữa, mà vấn đề là có khiến La Thông khó chịu hay không.
Bởi công ty vật liệu xây dựng của ông ta có tồn tại được hay không là nhờ hết vào bất động sản Kim Khoa.
Nếu La Thông thấy bực thì mạch sống kinh tế công ty của Hoàng Tài sẽ bị cắt đứt ngay.
Dù Tiết Lan Anh ngông nghênh đến mấy cũng ý thức được điều này, mặt bà ta tái mét.
“Tổng giám đốc La, việc này không trách A Tài được, phải trách quản lý Mai, chính cô ấy đã lấy chiếc vòng đó ra cho chúng tôi xem. Nếu ngay từ đầu cô ấy nói là đồ mà tổng giám đốc La đặt thì chúng tôi đâu dám động vào”.
“Còn cái con ranh này nữa, nếu không tại nó trượt tay thì chiếc vòng của tổng giám đốc La đã chẳng bị vỡ rồi”, dưới tình thế cấp bách, Tiết Lan Anh không nghĩ nhiều, lập tức thoái thác trách nhiệm rồi kiếm người khác chịu tội thay.
Quản lý Mai biến sắc mặt, nhưng không thể giải thích, tại cô ta muốn kiếm thêm tiền nên mới lấy chiếc vòng ra rồi để xảy ra chuyện này.
Dù bây giờ, cô ta có hận Tiết Lan Anh đến mấy thì cũng không thể phản bác được.
“Tôi không có…”
Từ Hạ tủi thân, nhưng chẳng có ai lên tiếng thay cho mình nên cô ấy không biết phải giải thích thế nào.
“Từ Hạ, cô mau nhận lỗi rồi chân thành mà xin lỗi tổng giám đốc La đi, tôi có bắt cô phải đền tiền đâu”, Hoàng Tài tức tối nói, đồ hết tội lỗi lên đầu Từ Hạ.
Chắc chắn ông ta sẽ trả tiền, vì giờ làm La Thông vui mới là chuyện quan trọng nhất.
“Từ Hạ?”
La Thông đột nhiên cau mày, cảm thấy cái tên này nghe rất quen.
Ông ta khó hiểu nhìn Từ Hạ yếu ớt rồi hỏi: “Cô là người ở đâu?”
“Tôi, tôi…”, đối mặt với một nhân vật lớn có số má ở Mục Thành, Từ Hạ căng thẳng đến mức lắp ba lắp bắp.
“Anh La, cô ấy là người ở khu trung cư cũ Kim Diệp”, Hoàng Tài vội lên tiếng.
Uỳnh!
La Thông như bị sét đánh, lập tức hiểu ra vấn đề.
Bảo sao ông ta cứ thấy cái tên này quen quen, ra đây là em gái của công tử.
Ông ta đột nhiên hiểu ra nhiều chuyện.
Đại khái đã hiểu vì sao công tử muốn điều tra về Hoàng Tài.
“Hoàng Tài, tôi hỏi cậu, cô ấy có phải đối tượng mà ngày kia cậu kết hôn cùng không?”, La Thông hít sâu một hơi rồi hỏi.
“Vâng, anh La, em chẳng gửi thiệp cho anh rồi còn gì?”, Hoàng Tài ngẩn người.
Vậy là đúng rồi.
Sau khi xác nhận lại xong, La Thông nhìn Hoàng Tài với vẻ quái dị rồi từ tốn nói: “Tính tiền chiếc vòng cô Từ làm vỡ cho tôi”.