Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 474: Sự thật về Tôn Hành Vương

Được một nhân vật đức cao vọng trọng ở Hoa Quốc như Tôn Vượng Thịnh mời ăn lẩu như thế này quả thật là một chuyện vô cùng vinh dự.

Đừng nói là một thanh niên như Tôn Hàn, cho dù là những ông lớn trong giới chính khách cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

Thủ tướng đời thứ hai của Thiên Tử Đường nhiệm kỳ trước, thân phận vô cùng hiển hách.

Nhưng Tôn Hàn lại chẳng vinh hạnh nổi.

Anh có thể đoán được, Tôn Vượng Thịnh sẽ không vô cớ tìm anh!

Thêm cả việc khoảng thời gian này anh cứ cảm thấy là lạ, thế nên anh có thể đoán được rất có thể Tôn Vượng Thịnh đã biết thân phận của anh rồi.

Hoặc là Tôn Vượng Thịnh đã biết từ lâu, chỉ là không nói ra mà thôi.

"Ông Tôn, ông tìm tôi có chuyện gì?"

Khi Tôn Vượng Thịnh đã ăn được lưng bụng, cầm giấy lau miệng thì Tôn Hàn mới hỏi.

Tôn Vượng Thịnh nở nụ cười hiền từ, sau đó đặt khăn giấy xuống, hỏi: "Tôn Hàn, cậu đã nghĩ sau này sẽ làm gì chưa?"

"Tôi ư? Cứ thế này thôi", Tôn Hàn tự giễu.

"Cậu có định làm trong Nhà nước không?", Tôn Vượng Thịnh từ từ dụ dỗ.

Làm trong Nhà nước?

Là làm chính trị!

Điều này không phải một lựa chọn tuyệt vời đối với người không có bất cứ chống lưng nào.

Nhưng đối với các con cháu của gia tộc chính trị thì thế hệ nào cũng phải có người lựa chọn con đường này, sau đó gia tộc sẽ dốc sức bồi dưỡng. Họ sẽ cố gắng làm sao để trước khi thế hệ trước nghỉ hưu sẽ thay thế những người đi trước, duy trì địa vị của gia tộc trong giới chính trị.

Nhân vật tiêu biểu trong lứa trung niên của nhà họ Tôn chính là Tôn Đạo Hương.

Giờ đây ông ta đã là người đứng đầu Cục Tình báo của Hoa Quốc, tiếp tục nữa thì có thể vươn tới Thiên Tử Đường, trung khu chính trị của Hoa Quốc.

Hơn nữa bây giờ Tôn Đạo Hương mới hơn 50 tuổi.

Ông ta có khả năng cao sẽ trở thành Thủ tướng trong vòng mười năm, thành tựu không hề thua kém Tôn Vượng Thịnh.

Còn người đại diện của thế hệ trẻ chính là Tôn Khải Thành.

Người đứng đầu trong bốn cậu ấm nổi danh nhất Thượng Kinh, ngôi sao mới của giới chính trị!

Bây giờ hắn ta đang là bí thư Tỉnh ủy, tiếp theo sẽ nắm quyền lớn trong tỉnh, trong vòng mười năm sẽ quay về Thượng Kinh nhậm chức, tiền đồ vô cùng sáng sủa.

Nhà họ Tôn có rất nhiều nhân tài.

Cho dù Tôn Vượng Thịnh có bệnh nặng qua đời thì nhà họ Tôn cũng sẽ không sa sút.

Nhưng Tôn Hàn lại rất bất ngờ, anh không ngờ Tôn Vượng Thịnh lại nói thế với mình.

Điều này càng chứng thực suy nghĩ của Tôn Hàn, rằng Tôn Vượng Thịnh đã biết thân phận của anh!

Đôi mắt Tôn Hàn đỏ lên, anh không nói gì.

Lúc này Tôn Hàn không thể không thẳng thắn đối mặt vấn đề này.

Ông cụ trước mặt này chính là ông nội của anh!

"Bên ngoài cháu đã phải chịu khổ nhiều, nhưng thấy cháu lớn khôn, ông cũng rất mừng".

Giọng Tôn Vượng Thịnh rất dịu dàng, cũng nói rõ rằng ông ấy biết rõ tất cả mọi thứ.

Sau đó Tôn Vượng Thịnh lau đi nước mắt trên khuôn mặt, cười nói: "Sao hả, cháu có muốn đi theo con đường chính trị không? Nếu cháu muốn thì trong quãng thời gian còn lại của cuộc đời, ông sẽ giúp cháu trải đường. Bảo đảm trong vòng mười năm, thành tựu của cháu sẽ không hề thua kém Tôn Khải Thành.".

Tôn Hàn hít sâu một hơi, chầm chậm lắc đầu: "Tôi không muốn!"

"Theo nghiệp quân nhân thì sao? Nếu tới quân khu Tây Bắc thì chẳng cần ông cháu cũng có thể thuận lợi đi lên!". Tôn Vượng Thịnh cũng không ép mà đổi một con đường khác.

Quân khu Tây Bắc là nơi Tôn Hành Vương đã đạt đến đỉnh cao quyền lực, cho dù Tôn Hành Vương đã chết 26 năm thì bây giờ những nhân vật quyền lực của nơi đó cơ bản đều là những cấp dưới ngày xưa của Tôn Hành Vương.

Nếu Tôn Hàn tới đó với thân phận con trai của Tôn Hành Vương thì chẳng cần phải lo về vấn đề tiền đồ.

Nhưng Tôn Hàn vẫn lắc đầu.

Tôn Vượng Thịnh trầm ngâm một lúc: "Không muốn theo nghiệp chính trị cũng không muốn theo nghiệp quân nhân! Xem ra cháu định cứ sống thế này. Cũng không phải là không thể, nhưng cháu đã suy nghĩ kỹ càng chưa, đời người thực ra rất ngắn ngủi, nếu cháu không làm gì thì cả đời này sẽ trôi đi trong mơ hồ".

Tôn Hàn cười khổ: "Chính vì đời người ngắn ngủi thế nên tôi mới không muốn tranh đoạt, tôi chỉ muốn sống một cuộc đời đơn giản".

Tôn Vượng Thịnh đã hiểu ý Tôn Hàn, ông ấy cảm thấy rất đáng tiếc.

Sau khi im lặng chốc lát, Tôn Vượng Thịnh nói: "Nếu như thế thì cháu không thể có được tất cả mọi thứ của bố cháu!"

"Có thể cháu không biết, lúc ông cố của cháu, cũng chính là bố của ông qua đời đã nói rằng, chỉ cần con trai của Tôn Hành Vương quay về là sẽ trở thành gia chủ tương lai của nhà họ Tôn, ông cũng phải giao 70% số tài sản của nhà họ Tôn cho cháu!"

"Nhưng nếu cháu không muốn gánh bất cứ trách nhiệm gì thì ông không thể đưa cho cháu những thứ đó!"

Tương lai của nhà họ Tôn không thể giao cho một kẻ tầm thường.

Thực ra nói đến đây, thân phận của Tôn Hàn đã hoàn toàn bị bóc trần.

Nhưng cảnh tượng ông cháu nhận nhau lại chẳng hề có chút cảm động.

Vẻ mặt hai người đều rất bình tĩnh, họ chẳng hề kích động chút nào.

Cũng phải, một người là nhân vật quyền thế trong giới chính trị, còn một người là chàng thanh niên đã trải đời, nếm trải mọi đắng cay ngọt bùi.

Họ đều không phải những con người sống theo cảm xúc.

Tôn Hàn rất bất ngờ, rằng anh lại có những thứ đó.

Điều đó nghĩa rằng nếu anh bằng lòng, bây giờ anh có thể thay thế vị trí của Tôn Khải Thành ở nhà họ Tôn. Sau này, Tôn Vượng Thịnh sẽ bắt đầu trải đường cho anh.

Chưa đến 20 năm, Tôn Hàn sẽ trở thành nhân vật quyền thế trong nước.

Thiên Cửu môn, Công Tử Minh hay thương hội gì đó, những thế lực đó đều sẽ chỉ nhỏ bé tựa như những con kiến đối với anh.

Nhưng đây là điều anh muốn sao?

"Tôi không cần tất cả mọi thứ của nhà họ Tôn. Ông Tôn, tôi chỉ muốn sự thật! Sự thật về việc năm đó bố tôi chết thảm!", Tôn Hàn nghiến răng nghiến lợi.

Đến lúc này Tôn Hàn mới đột nhiên nhận ra mình đã quá ngây thơ.

Anh nghĩ rằng mình có thể lặng lẽ điều tra ở Thượng Kinh thì rồi sẽ có ngày điều tra ra.

Bây giờ anh mới phát hiện nhà họ Tôn là thế lực đáng sợ cỡ nào, có lẽ anh mới tới Thượng Kinh không lâu thì Tôn Vượng Thịnh đã biết anh là ai rồi.

Còn Từ Tiểu Bân ngay từ đầu đã là một trò cười.

Không ai tin Từ Tiểu Bân là cậu Năm của nhà họ Tôn.

Có lẽ chính cậu ta cũng tự lừa mình dối người rằng cậu ta có thể che giấu tất cả, thay thế thân phận cậu Năm của Tôn Hàn để sống.

Nhưng nếu đã nói toẹt ra thì Tôn Hàn cũng hỏi thẳng.

Tôn Vượng Thịnh không thể nào không biết chuyện năm đó.

"Ông sẽ kể một câu chuyện cho cháu nghe!"

Tôn Vượng Thịnh chậm rãi nói, còn Tôn Hàn chăm chú lắng nghe.

"Năm nay ông 82 tuổi. Hồi ông 27 tuổi, con trai thứ hai của ông ra đời. Năm đó lão thiên sư của núi Long Hổ xuống núi, nói với bố ông rằng đứa con trai của ông có số mệnh Cửu Long Triều Thánh, là bậc cửu ngũ chí tôn, nếu ở cổ đại thì đó chính là mệnh hoàng đế!"

"Thế nên liền đặt tên cho nó là Hành Vương, Tôn Hành Vương!"

"Bố ông nghe thấy nó có số mệnh như thế thì vui mừng vô cùng, thậm chí còn nghĩ rằng sự tồn vong của nhà họ Tôn gắn chặt với Hành Vương".

"Cả nhà họ Tôn rất vui mừng, nhưng ông lại chẳng vui nổi, số mệnh đế vương cũng có nghĩa là đầy trắc trở!"

"Sau đó thiên sư đã đưa Hành Vương đến núi Long Hổ ở suốt 16 năm...."
Chương 475: Tô Văn, người đứng đầu thế hệ trước!

Tôn Vượng Thịnh nói rất nhiều, hầu như là về 30 năm cuộc đời Tôn Hành Vương.

Trong 16 năm Tôn Hành Vương đến núi Long Hổ, tất cả mọi thứ nhà họ Tôn sắp xếp đều để chờ Tôn Hành Vương trở về.

Nhưng hai người trẻ tuổi hồi đó ở Thượng Kinh lại vô cùng nổi bật.

Một người trong đó là Tôn Đạo Hương lớn hơn Tôn Hành Vương 3 tuổi!

Một người khác tên là Tô Văn.

Đó là một cái tên vô cùng nho nhã, người sở hữu cái tên đó chính là người đứng đầu trong bốn cậu ấm nổi danh bậc nhất ở Thượng Kinh.

Trước khi Tôn Hành Vương trở về Thượng Kinh, Tô Văn và Tôn Đạo Hương là những thanh niên nổi bật nhất ở Thượng Kinh.

Tô Văn chính là người thừa kế hoàn toàn xứng đáng của nhà họ Tô, được nhà họ Tô dồn tất cả tài nguyên vào bồi dưỡng.

Nhưng Tôn Đạo Hương thì thảm hại hơn nhiều.

Bởi Tôn Đạo Hương có một người em trai Tôn Hành Vương được xưng là có mệnh đế vương!

Thế nên cho dù Tôn Đạo Hương có thể hiện xuất sắc cỡ nào thì cũng không được mọi người chú ý. Bởi vì dù thế nào thì Tôn Hành Vương mới là người thừa kế nhà họ Tôn mà không phải Tôn Đạo Hương.

Không ngoài dự đoán, 16 tuổi Tôn Hành Vương trở về, trực tiếp lấn áp tất cả các cậu ấm ở Thượng Kinh.

Một lần nổi tiếng nhất là Tô Văn đã nói vài câu khó nghe nên Tôn Hành Vương đã kéo Tô Văn tới tát cho mấy bạt tai trước mặt rất nhiều cậu ấm ở Thượng Kinh.

Mấy bạt tai đó đã đánh bay thể diện của cậu ấm đứng đầu Thượng Kinh.

May mà chẳng bao lâu sau Tôn Hành Vương đã nhập ngũ.

Nếu không thì chẳng còn cậu ấm nào ở Thượng Kinh dám ngang ngược nữa.

Tôn Hành Vương đi liền 14 năm!

Qua ngưỡng cửa 30 tuổi, thế hệ đó đều bắt đầu đi vào quỹ đạo.

Nhưng những cậu ấm đó vừa mới cất bước thì lúc đó Tôn Hành Vương đã trở thành tướng quân đứng đầu của đất nước, đủ để sánh vai với Thủ tướng của Thiên Tử Đường.

Tôn Hành Vương đã đi trước cả một thời đại.

Cũng chính năm này, gia chủ của nhà họ Tôn lâm bệnh nặng.

Tôn Hành Vương đã cùng vợ đi máy bay chiến đấu ngay trong đêm để trở về, trên đường thì máy bay bị rơi.

Tướng quân hàng đầu trẻ tuổi nhất trong lịch sử Hoa Quốc đã qua đời như thế.

Nhưng sự thật lại khác hẳn so với những gì mọi người bên ngoài biết.

"Máy bay chiến đấu bị rơi, mẹ cháu mất ngay tại chỗ. Nhưng bố cháu tuy bị thương nặng nhưng không mất ngay".

"Cháu cũng may mắn, vì lúc đó cháu vừa mới đầy tháng nên bố cháu vội vàng trở về, không mang theo cháu".

"Nhưng việc máy bay rơi hoàn toàn không phải tình cờ. Cho dù cảnh giới võ đạo của bố cháu rất cao siêu thì cũng chỉ có thể giữ cho mình chút hơi tàn. Lúc đó nó đã biết mình chắc chắn phải chết, mà kẻ đối phó nó khả năng cao sẽ diệt cỏ tận gốc, thế nên nó sai một người thân tín đưa cháu đi. Còn việc đi đâu thì nửa năm trước ông mới biết được cháu đã sống ở Mục Thành biết bao nhiêu năm".

Tôn Hàn trầm mặc chốc lát: "Vì miếng ngọc đó sao?"

"Phải, là manh mối về miếng ngọc đó".

Tôn Vượng Thịnh gật đầu, nếu như bà mẹ nuôi không đem miếng ngọc đi bán, chỉ cần Tôn Hàn không muốn thì cả đời này nhà họ Tôn sẽ chẳng thể nào biết được tung tích của Tôn Hàn.

Lão thiên sư của núi Long Hổ đã tặng miếng ngọc đó cho Tôn Hành Vương.

Tôn Vượng Thịnh khựng lại một lúc rồi không cầm được nước mắt, nói: "Hành Vương lết cơ thể bị thương nặng lặng lẽ trở về nhà. Tối hôm đó nó chẳng gặp ai, kể cả người bố đẻ là ông. Nó ở trước giường bệnh của ông nội nó đến tận nửa đêm".

"Sau đó bố của ông mới gọi mọi người vào, lúc đó Hành Vương đã mất rồi".

"Điều đầu tiên bố làm là hỏi mọi người, ai đã tiết lộ hành tung của Hành Vương?"

"Cháu đoán là ai?"

Tôn Hàn lắc đầu.

Lúc đó anh vẫn chỉ là một đứa trẻ mới đầy tháng, cũng không ở Thượng Kinh nên không biết được.

"Cả nhà họ Tôn, người biết Hành Vương trở về lúc nào, đi chiếc máy bay chiến đấu đó chỉ có ba người, là bố của ông, ông và Tôn Đạo Hương!"

"Không thể nào là bố ông, ông thì không thể nào tiết lộ hành tung của con trai được, vậy thì chỉ có thể là Tôn Đạo Hương!"

"Tôn, Đạo, Hương!!!", Tôn Hàn gằn từng chữ.

Tôn Vượng Thịnh dừng lại một lát rồi mói: "Lúc đó ánh mắt ông cố nhìn Tôn Đạo Hương cũng hệt như thế, nhưng nó lại bảo không phải nó làm mà là một người khác".

"Nó cũng chỉ lỡ mồm nói ra hành trình Hành Vương về Thượng Kinh, thế nên vô cùng hối hận".

Nói đến đây, Tôn Vượng Thịnh thở một hơi thật dài: "Hành Vương mất rồi, Tôn Đạo Hương trở thành đứa con trai duy nhất của ông, không thể giết nó, thậm chí không thể phạt nặng!"

"Thực ra ban đầu ông cố cháu vẫn có thể sống thêm nửa tháng, cũng chính vì bị đả kích bởi chuyện của Hành Vương nên tối hôm đó đã tắt thở".

"Trước lúc lâm chung, ông cố cháu đã dặn dò nếu cháu quay về nhà họ Tôn thì phải để cháu trở thành gia chủ".

"Tôn Hàn, nếu cháu muốn thì cả nhà họ Tôn đều là của cháu!"

Tôn Hàn bật cười trào phúng, anh hoàn toàn không muốn quan tâm đến nhà họ Tôn!

Anh chất vấn từng chữ một: "Lỡ mồm? Ông cảm thấy Tôn Đạo Hương sẽ sơ ý như vậy sao, đến cả hành trình của bố tôi cũng có thể lỡ mồm nói ra để người ta biết được?"

"Hơn nữa rốt cuộc là ai đã giết bố tôi, nhà họ Tôn các người không dám báo thù sao? Cả quân khu Tây Bắc cũng không báo thù được sao?!!"

"Có lẽ đó là Tô Văn nhà họ Tô!". Tôn Vượng Thịnh không hề giấu giếm: "Thứ nhất là không có chứng cứ! Người ngoài chỉ nghĩ rằng đây là tranh đấu nội bộ trong nhà họ Tôn, có người sẽ nghi ngờ Tôn Đạo Hương, có người sẽ nghi ngờ là ông làm".

"Dù sao thì có được vị trí gia chủ nhà họ Tôn đồng nghĩa với việc có được tất cả các mối quan hệ và tài nguyên của nhà họ Tôn. Nếu như ông không phải là gia chủ nhà họ Tôn thì chưa chắc đã có thể trở thành Thủ tướng thứ hai của Thiên Tử Đường!"

"Mà người ngoài không thể nào biết được hành tung của Hành Vương thì sao có thể đặt bom trên máy bay chiến đấu trước đó để nó nổ trên không trung được?"

"Thứ hai, tuy nhà họ Tô không bằng chúng ta về thế lực nhưng lúc đó ông vẫn chưa vào Thiên Tử Đường, mà ông nội của Tô Văn đã là Thủ tướng, không có chứng cứ thì không báo thù được!"

"Cho dù là bây giờ thì có định cá chết lưới rách chúng ta cũng không đấu lại nhà họ Tô!"

Nhà họ Tôn đúng là gia tộc trâm anh thế phiệt đứng đầu Thượng Kinh.

Nhưng mà bây giờ nhà họ Tô đã là gia tộc có hai Thủ tướng, kể cả Tô Văn cũng là một trong 24 thành viên cốt cán của Thiên Tử Đường.

Trong cùng thế hệ đó, Tôn Đạo Hương còn cần một thời gian nữa mới có thể vào Thiên Tử Đường, mà Tô Văn đã là một thành viên trong đó rồi.

Nếu xét trong cùng thế hệ, không có Tôn Hành Vương thì Tô Văn mới là người đứng đầu.

Có thể nói, nhà họ Tô thế hệ này tuy nền tảng không bằng nhà họ Tôn nhưng xét về thực lực đã mơ hồ vượt xa nhà họ Tôn.

Tôn Vượng Thịnh nói: "Còn phía quân khu Tây Bắc thì ông không dám để họ biết Hành Vương có thể do nhà họ Tô giết, cháu cũng có thể đoán được nguyên nhân mà!"

Ông ấy sợ sẽ xảy ra nội loạn!

Nếu như quân khu Tây Bắc báo thù cho Tôn Hành Vương thì rất có thể sẽ xảy ra một cuộc chiến tranh nội bộ!

Nội chiến mà bùng nổ thì hậu quả vô cùng đáng sợ!

"Tôn Hàn, tuy nhà họ Tôn mạnh nhưng lại không có một người thừa kế tài năng. Bây giờ trong thế hệ của cháu gần như không có ai kiệt xuất. Chỉ cần cháu nghe lời ông nội đi làm chính trị thì rồi sẽ đến lúc Tô Văn nghỉ hưu. Đến lúc đó tiêu diệt nhà họ Tô sẽ dễ như trở bàn tay", Tôn Vượng Thị mong chờ nhìn Tôn Hàn.

Nghe thế Tôn Hàn chỉ cảm thấy vô cùng nực cười.

Anh nhìn tôn Vượng Thịnh, nói: "Nếu như người hại chết bố tôi đúng là Tô Văn, tôi chờ ông ta nghỉ hưu, thậm chí là già đi mới báo thù? Ông cảm thấy việc báo thù này còn ý nghĩa gì không?"
Chương 476: Ngày thành hôn, ông cụ có lời mời

"Chẳng có ý nghĩa gì cả! Nhưng đây chính là lựa chọn sáng suốt nhất! Tôn Hàn, khoan nói đến chuyện ông đã nghỉ hưu, dù ông chưa nghỉ hưu thì vẫn chẳng làm gì được nhà họ Tô, cũng không làm gì được Tô Văn!"

"Ông còn không thể báo thù được cho Hành Vương thì cháu lấy cái gì để báo thù? Báo thù trực diện thì cháu không có cơ hội. Ám sát thì nhà họ Tô có rất nhiều cao thủ, ông cũng biết cháu có một Quyền vương thế giới ngầm là Trần Cửu, thực lực cũng không tồi. Nhưng với thực lực đó thì còn chưa tới gần người nhà họ Tô đã bị đánh thành bã rồi!"

Tôn Vượng Thịnh hắt một xô nước lạnh để Tôn Hàn nhìn rõ hiện thực.

Nếu như có thể háo thù thì việc gì phải đợi đến tận bây giờ.

Chưa thể báo thù được!

Nhà họ Tôn là gia tộc hàng đầu Thượng Kinh, nhưng mấy chục năm nay nhà họ Tô phát triển quá nhanh.

Một gia tộc mà có đến hai thủ tướng, mà Tô Văn sẽ còn duy trì truyền thống này, lần đầu tiên có tình trạng này ở Thiên Tử Đường.

Vì có Tôn Vượng Thịnh ở đây nên nhà họ Tô không làm gì được nhà họ Tôn, nhưng vấn đề là Tôn Vượng Thịnh còn có thể sống được mấy năm?

Cho dù có chữa được bệnh thì ông ấy cũng đã 80 tuổi rồi, cùng lắm sống thêm được mấy năm thì cũng chết già.

Nếu như ông ấy chết đi thì nhà họ Tôn chỉ còn một mình Tôn Đạo Hương chống đỡ, không thể nào là đối thủ của nhà họ Tô được.

Hơn nữa Tôn Vượng Thịnh đã biết, mấy năm nay con trai cả của ông ấy có quan hệ mật thiết với Tô Văn.

Ông ấy biết rõ nguyên nhân, đó là vì muốn sắp xếp cục diện sau khi ông ấy chết.

Ông ấy mà chết thì nhà họ Tô chắc chắn sẽ thay thế nhà họ Tôn trở thành gia tộc đứng đầu Thượng Kinh.

Dù thế thì con trai cả của ông ấy cũng chẳng biết điều chút nào.

"Không có cách nào khác sao?", Tôn Hàn nhíu mày hỏi.

Những nhân vật tầm cỡ ở Thượng Kinh đều có những quân nhân với trang bị tối tân bảo vệ, võ sư bình thường muốn ám sát khó như lên trời vậy.

Nhưng nếu đã xác định được là ai thì không thể không báo thù!

"Thu thập bằng chứng phạm tội của Tô Văn, chỉ cần cháu có thể làm được!", Tôn Vượng Thịnh tự giễu.

Nếu như dễ dàng làm được thì Tôn Vượng Thịnh đã không chờ đến tận bây giờ.

Tôn Hàn mất bố mẹ, nhưng ông ấy cũng mất con trai và con dâu!

"Được, tôi biết rồi, cảm ơn!"

Tôn Hàn suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy định đi.

Tôn Vượng Thịnh nhìn bóng lưng của anh, đột nhiên nói: "Cháu có thể gọi ông một tiếng ông nội không? Ông chưa từng làm điều gì có lỗi với bố cháu cả!"

Cả đời này ông ấy có hai người con trai, nếu như có điều gì áy náy thì cũng là với con trai cả.

Kể từ khi Tôn Hành Vương ra đời, tất cả mọi thứ của nhà họ Tôn đều thuộc về Tôn Hành Vương.

Sau khi Tôn Hành Vương mất, mọi tài nguyên của nhà họ Tôn mới đổ dồn vào Tôn Đạo Hương và Tôn Khải Thành.

Nhưng Tôn Hàn khựng lại, sau đó đi ra khỏi phòng mà chẳng nói gì.

Tôn Hàn đi bộ về nhà, người anh run lẩy bẩy.

Anh vất vả đi tìm sự thật, vào lúc biết được mọi thứ anh cảm thấy vô cùng khổ sở.

Nhiều năm trước Tôn Hàn đã biết Tô Văn là ai rồi.

Người quản lý trẻ tuổi nhất của Thiên Tử Đường!

Là nhân vật tầm cỡ thường xuyên xuất hiện trên ti vi.

Chính vì biết thế nên anh mới đau đầu vô cùng.

Báo thù dường như vô cùng xa vời giống như Tôn Vượng Thịnh nói vậy.

Nhưng chẳng lẽ cứ bỏ qua như thế?

Lúc này Tôn Hàn đột nhiên hiểu ra, hóa ra anh bé nhỏ như thế, không đáng một xu.

Từng có lúc anh nghĩ rằng mình là chủ nhân của Thiên Cửu môn, thân phận hiển hách vô cùng!

"Sao thế? Đi ra ngoài một chuyến mà tâm trạng có vẻ sa sút vậy?"

Khi về đến phòng khách, Bạch Cần vẫn chưa ngủ. Thấy tâm trạng của Tôn Hàn quá tệ, Bạch Cần liền đi tới hỏi thăm.

Tôn Hàn cố gắng xoa mắt, khổ sở lắc đầu: "Không sao, ngủ sớm đi!"

"Rốt cuộc anh làm sao vậy?"

Nếu không sao thật thì Tôn Hàn sẽ không có biểu cảm như vậy.

"Đã nói không sao rồi, cô phiền thế!"

Nhưng sự quan tâm của Bạch Cần lại khiến Tôn Hàn thấy phiền và bực bội.

Bạch Cần sững sờ, không tức giận mà càng chắc chắn Tôn Hàn có tâm sự gì đó không thể giải tỏa.

Bởi Bạch Cần chưa từng nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Tôn Hàn.

Tiếc là Tôn Hàn có thể giúp cô ấy rất nhiều, nhưng cô ấy chẳng giúp được gì cho Tôn Hàn.

Lúc Tôn Hàn định về phòng thì Bạch Cần đột nhiên ôm lấy anh.

Cô ấy khẽ nói: "Tôn Hàn, tôi không biết anh đã gặp chuyện gì, nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!"

Cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp phía sau, Tôn Hàn sững sờ.

Vào một khoảnh khắc, anh thực sự muốn quay lại ôm Bạch Cần vào lòng.

Khoảnh khắc đó, anh thực sự mơ hồ, cần một sự ấm áp.

Nhưng anh vẫn dừng ngay ý định đó, anh không thể tham lam được.

"Nghỉ sớm đi, tôi không sao, nghỉ ngơi một buổi tối là ổn".

Tôn Hàn khẽ giãy ra khỏi vòng ôm của Bạch Cần, khẽ nói.

Ầm!

Tôn Hàn đóng sập cửa phòng, chỉ để lại Bạch Cần trong phòng khách.

Anh thực sự căm ghét bản thân mình!

Thực ra lúc lấy dũng khí ôm Tôn Hàn, Bạch Cần đã thử nghĩ xem sẽ xảy ra chuyện gì sau đó.

Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

....

Tôn Hàn mãi đến năm sáu giờ sáng mới mơ hồ thiếp đi.

Anh còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu thì đã có tiếng gõ cửa.

"Có chuyện gì?"

Tôn Hàn dậy rồi tiện tay lấy điếu thuốc cuối cùng trong bao thuốc đưa lên miệng.

Dưới đất đầy tàn thuốc.

"Tôn Hàn, bên ngoài trang viên có rất nhiều xe, đều là những xe biển trắng của nhà nước! Có phải họ đến tìm anh không?"

Bên ngoài vang lên giọng nói bất an của Bạch Cần.

Trang viên họ ở là trang viên biệt lập, mà những chiếc xe đó đỗ ngay trước cửa nhà họ.

Khả năng cao là tới tìm Tôn Hàn.

Nhưng không biết là nhân vật tầm cỡ thế nào đến tìm anh.

Tôn Hàn nhíu mày, lập tức đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dưới đường có tám chiếc xe đen biển trắng, trước và sau xe đều có rất nhiều vệ sĩ đứng, trong đầu anh liền nghĩ ngay đến Tôn Vượng Thịnh.

Hôm nay là ngày Từ Tiểu Bân và Liễu Phương Phương kết hôn, nhiều xe thế này đến đón anh là sao?

Tôn Hàn cũng không nghĩ nhiều, anh nhanh chóng mặc quần áo rồi đi ra ngoài.

"Sao phòng anh lại bừa bộn thế?"

Bạch Cần thấy căn phòng bừa bãi của Tôn Hàn, càng lo hơn.

Tôn Hàn không trả lời mà thong thả xuống tầng.

Bạch Cần cũng nhanh chóng đi theo.

Khi Tôn Hàn ra bên ngoài, anh nói với một vệ sĩ mặc vest đen: "Các người tìm ai?"

"Ông chủ muốn gặp cậu thưa cậu chủ!"

Vệ sĩ dẫn đầu khoảng hơn 30 tuổi, vẻ mặt lạnh lùng, có phong cách quân nhân.

Bạch Cần phía sau Tôn Hàn che miệng.

Ông chủ?

Cậu chủ?

Tôn Hàn là cậu chủ nhà tài phiệt nào đó sao?

"Tôi không muốn gặp ông ấy!"

Nhưng Tôn Hàn lại lạnh lùng trả lời.

"Dù thế nào thì cậu cũng phải đi gặp ông chủ, đó là nhiệm vụ của chúng tôi!"

Giọng vệ sĩ dẫn đầu vẫn lạnh lùng không tình cảm.
Chương 477: Bại lộ thân phận

Dinh thự nhà họ Tôn.

Dàn xe rước dâu đã đợi sẵn ở bên ngoài.

Tôn Tiểu Bân không ngừng ngắm nghía bản thân mình trong bộ quần áo đắt tiền, khuôn mặt không giấu nổi niềm vui sướng.

Cuộc đời cậu ta chưa bao giờ được tận hưởng cảm giác nở mày nở mặt như thế này.

Tôn Đạo Hương ngồi cùng Tôn Vượng Thịnh trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách. Còn hai chị em Tôn Đào và Tôn Khải Thành đứng bên cạnh.

Tôn Đạo Hương chắp hai tay, nhìn Tôn Vượng Thịnh nét mặt không được tốt lắm, hỏi: "Bố, hôm nay là ngày vui của Tiểu Bân, sao bố lại buồn rầu vậy?"

"Nếu như Hành Vương còn sống, không biết nó sẽ vui đến mức nào!"

Tôn Vượng Thịnh cau mày, đột nhiên quay sang nhìn người con trai cả Tôn Đạo Hương của mình, đầy ẩn ý sâu xa hỏi lại: "Anh thực sự nghĩ vậy sao?"

Mặt Tôn Đạo Hương thoáng vẻ ngượng ngùng, đáp: "Bố, bố nói gì vậy? Con trai Hành Vương thì cũng là con trai con. Hôm nay Tiểu Bân kết hôn, bác cả như con thực sự rất vui!"

Đáng tiếc, đáp lại câu nói đó chỉ là nụ cười lạnh của Tôn Vượng Thịnh.

Tôn Đạo Hương càng thêm khó xử.

Ông ta biết bố mình vẫn chưa quên chuyện năm xưa!

Mặc dù ông ta chỉ "không cẩn thận" tiết lộ tung tích của Tôn Hành Vương trên đường trở về còn việc chiến đấu cơ gặp tai nạn không liên quan đến ông ta.

Nhưng việc này vẫn là bức tường ngăn cách giữa hai bố con ông ta suốt chừng ấy năm.

Bố ông ta từ đầu đến cuối chỉ thương yêu và thiên vị Tôn Hành Vương!

Tôn Khải Thành và Tôn Đào đều đã nhận ra không khí khác thường. Năm đó hai người họ còn nhỏ, Tôn Đào thì biết được một chút nội tình còn Tôn Khải Thành trước giờ luôn cảm thấy nghi hoặc. Tại sao từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ thấy ông nội cười với bố mình.

Hôm nay cũng vậy.

Hắn không hiểu nổi, giữa bố và con trai có thể có mối thâm thù đại hận nào khiến hơn hai mươi năm người bố không thể nói với con mình một câu tử tế.

Càng đừng mơ đến chuyện cả nhà bên nhau ăn một bữa cơm đoàn viên.

Đó là chuyện chưa từng xảy ra!

Nhưng Tôn Khải Thành có thể đoán ra chuyện này có lẽ có liên quan tới người chú Tôn Hành Vương mà hắn chưa từng gặp mặt.

"Đúng rồi bố à, hôm nay mới sáng sớm bố đã phái mấy chiếc xe ra ngoài, bố có người bạn cũ nào tới tham dự hôn lễ của Tiểu Bân sao?", Tôn Đạo Hương mặt đăm chiêu hỏi.

"Muốn biết sao? Cứ đợi rồi sẽ biết thôi".

Tôn Vượng Thịnh không trả lời thẳng câu hỏi.

Bầu không khí trong phòng khách thật gượng gạo.

Cứ như vậy thêm mười phút nữa.

Đoàn xe công vụ gồm tám chiếc mà Tôn Vượng Thịnh phái đi lần lượt quay về.

Thấy vậy, Tôn Tiểu Bân vội vã từ trong phòng đi ra, mặt mày tươi như hoa, miệng dẻo quẹo hỏi: "Ông nội, có phải có khách quý tới không?"

Nhưng chỉ một giây sau, nụ cười trên mặt Tôn Tiểu Bân hoàn toàn tắt ngấm.

Bởi vì người vừa được đưa tới là Tôn Hàn!

Tôn Tiểu Bân không thể ngờ rằng Tôn Hàn lại có mặt trong ngày đại hỷ của mình!

Phẫn nộ, bất an, sợ hãi,.....

Vô số cảm xúc phức tạp thể hiện ra trên gương mặt Tôn Tiểu Bân!

Tôn Đạo Hương và Tôn Khải Thành mặt cũng biến sắc.

Tôn Đào và những người nhà họ Tôn khác cũng cảm thấy nghi hoặc.

Mặc dù cũng họ Tôn nhưng Tôn Hàn này đủ tư cách để bước chân vào nơi này hay sao?

Trước những ánh mắt soi mói, Tôn Hàn đi tới trước mặt Tôn Vượng Thịnh, vô cùng bình thản hỏi: "Ông cụ Tôn, ông tìm tôi sao?"

"Đến rồi sao, ngồi đi!"

Điều khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc là Tôn Vượng Thịnh lúc này đang nở nụ cười rất tươi.

Tôn Tiểu Bân ra sức nháy mắt ra hiệu cho Tôn Hàn, trên trán đã toát mồ hôi hột.

"Không cần đâu, ông có việc gì thì cứ nói, tôi đang nghe đây!", Tôn Hàn không hề nể mặt.

"Hỗn xược, ông nội bảo ngồi thì phải ngồi!", Tôn Đào giận dữ quát lớn.

Nhưng Tôn Vượng Thịnh lại xua tay bảo bỏ đi.

Yên lặng một lúc, Tôn Vượng Thịnh đột nhiên nhìn về phía Tôn Tiểu Bân, nói bằng giọng đùa cợt: "Hôm nay nóng đến vậy sao? Xem cháu toát hết mồ hôi ra rồi kìa".

Tôn Tiểu Bân khó nhọc nuốt nước bọt, đáp: "Thưa ông, quả thực là có hơi, có hơi nóng!"

"Ha ha, vậy cứ nóng tiếp đi nhé".

Tôn Thịnh Vượng cười lạnh, sau đó hỏi một câu đầy ẩn ý: "Cậu ấy tên là Tôn Hàn, cũng là người Mục Thành, cháu có quen không?"

"Quen... không quen! Ông nội, Mục Thành không lớn, nhưng cũng chẳng quá nhỏ. Cháu không quen anh ta cũng là chuyện bình thường!", Tôn Tiểu Bân hậm hực đáp, trên trán ngày càng túa ra nhiều mồ hôi.

Lúc này, Tôn Đạo Hương và Tôn Khải Thành như đã nhận ra điều gì đó.

Hai bố con họ đưa mắt nhìn nhau.

"Thực sự không quen biết sao?", Tôn Vượng Thịnh nghiêm giọng hỏi lại lần nữa.

"Không, không quen!", Tôn Tiểu Bân lắp bắp run rẩy nhưng vẫn một mực phủ nhận.

"Vậy còn cậu? Tôn Hàn, cậu có quen nó không?", Tôn Vượng Thịnh nhìn sang Tôn Hàn hỏi.

Tôn Hàn liếc nhìn Tôn Tiểu Bân, hơi do dự rồi đáp: "Không quen".

Nghe vậy, Tôn Tiểu Bân mới thở phào nhẹ nhõm.

Điều cậu ta sợ nhất là Tôn Hàn vạch trần quan hệ giữa hai bọn họ.

Nhưng chỉ một giây sau, mặt Tôn Tiểu Bân đã trắng bệch.

"Ha ha, không quen biết sao? Đúng là thú vị thật, hai anh em từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau mà lại không quen biết. Thú vị, thực sự rất thú vị! Tôn Hàn, cậu nói xem, Từ Tiểu Bân nói dối thì cũng thôi đi, cậu cũng học theo. Muốn làm gì vậy hả?"

Tôn Đào và những người nhà họ Tôn khác nét mặt đầy vẻ cổ quái.

Hai anh em từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau?

Tôn Hàn và Tôn Tiểu Bân là hai anh em?

Đặc biệt là Tôn Đào, vẻ mặt cô ta lúc này vô cùng kỳ lạ.

Theo như Tôn Đào nhớ thì Tôn Tiểu Bẩn ghét cay ghét đắng Tôn Hàn kia mà?

Nhưng chỉ một phút sau, Tôn Đào như thể đã nhận ra điều gì đó...

"Ông nội, anh, tôi...."

Tôn Tiểu Bân sắp sụp đổ đến nơi rồi, không biết nên nói gì mới được.

Tôn Vượng Thịnh đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tôn Tiểu Bẩn, cười lớn nói: "Từ Tiểu Bân, tưởng tôi không biết cậu là ai sao? Cậu xứng gọi tôi hai tiếng 'ông nội' sao?"

Sau đó, Tôn Vượng Thịnh liếc nhìn Tôn Đạo Hương và Tôn Khải Thành, nói bằng giọng mỉa mai: "Ôi chao, các người thực sự nghĩ lão già này hồ đồ rồi, đến cháu trai mình là ai cũng không nhận ra nữa hay sao?"

"Tôn Đạo Hương, nói thử xem?"

Tôn Đạo Hương ngẩng đầu, nhìn thẳng Tôn Vượng Thịnh rồi đáp: "Bố, trong lòng bố đã biết rõ, cần gì phải hỏi con?"

Ý tứ đằng sau câu nói này chính là người do Tôn Vượng Thịnh đón về nhà, là thật hay giả không liên quan đến ông ta.

"Hai mươi phút, tôi muốn gặp người đàn bà tên Dương Dung!"

Tôn Vượng Thịnh ra lệnh.

Nghe vậy, Tôn Hàn và Từ Tiểu Bân cùng ngẩng đầu lên.

Mẹ nuôi của Tôn Hàn, mẹ ruột của Từ Tiểu Bân đang ở trong tay Tôn Đạo Hương.

"Được, để con gọi điện!"

Tôn Đạo Hương ngẩn người ra, nhưng chợt hiểu ra khi ông ta phái người đi Mục Thành đón người thì Tôn Vượng Thịnh đã biết rồi, chỉ là chưa lật tẩy mà thôi.

Tôn Vượng Thịnh già thì có già nhưng chưa hề hồ đồ.

Ngược lại, còn khôn ngoan hơn bất cứ ai.

Lại thêm hai mươi phút dài đằng đẵng trôi qua.

Sau cùng, Dương Dung đang nơm nớp lo sợ cũng bị đưa tới. Bà ta liếc nhìn Từ Tiểu Bân rồi lập tức vội vã chạy tới chỗ Tôn Hàn, khóc lóc ầm ĩ: "Con trai, sao con lại tới nhà Tiểu Bân?"

Hai tiếng "con trai" nghe mới thân thiết làm sao.

Tôn Hàn lắc đầu đáp: "Mẹ, không cần diễn kịch đâu, người ta biết cả rồi".

Trong nháy mắt, mặt Dương Dung đông cứng lại.

Đều biết cả rồi?
Chương 478: Sự lựa chọn thứ hai

“Cái gì? Đều biết cả rồi ư?”

Vẻ mặt Dương Dung vô cùng khó coi, bất giác nhìn sang Tôn Đạo Hương như thể đang hỏi: không phải ông đã nói sẽ không xảy ra vấn đề gì hay sao?

Có điều, Tôn Đạo Hương đã lập tức quay mặt đi.

“Bà Dương, rất cảm ơn bà đã nuôi lớn cậu Năm nhà họ Tôn. Nhưng giờ tôi vẫn cần bà giúp phân biệt xem đâu mới là cậu Năm nhà họ Tôn thực sự?”, Tôn Vượng Thịnh vẫn kiên nhẫn hỏi.

Hai người mà Tôn Vượng Thịnh ám chỉ đương nhiên là Tôn Hàn và Từ Tiểu Bân.

Nghe xong, tất cả mọi người trong phòng khách đều được phen kinh ngạc.

Lẽ nào cậu Năm đã ở nhà họ Tôn hàng nửa năm trời này có khả năng là đồ giả?

Chuyện cười kiểu gì vậy?

Dương Dung trong lòng vô cùng mâu thuẫn, hết nhìn Tôn Hàn rồi lại nhìn Từ Tiểu Bân. Sau đó, bà ta chỉ về phía Từ Tiểu Bân, cắn răng nói: “Nó là con trai nuôi của tôi! Còn, còn Tôn Hàn là con trai ruột của tôi!”

Nét mặt của Từ Tiểu Bân cũng không khá khẩm hơn là bao.

Tôn Hàn cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Đã đến nước này rồi mà mẹ nuôi vẫn muốn chơi trò trộm long tráo phụng?

Thực ra, đã có một khoảnh khắc Tôn Hàn mong những điều mẹ nuôi nói là sự thật.

Nếu anh là con ruột của nhà họ Từ còn Từ Tiểu Bân là cậu Năm nhà họ Tôn.

Thì anh đã không bị những mối huyết hải thâm thù kia đè nặng lên vai.

Nhưng chuyện này sao có thể xảy ra được cơ chứ?

“Ông cụ Tôn, những lời tôi nói đều là thật! Tôn Hàn là con ruột của tôi, Tiểu Bân chính là đứa con nuôi mà tôi được nhờ nuôi dưỡng! Tôn Hàn, hôm nay nhà người ta có việc, chúng ta không nên can dự vào”.

Dương Dung vừa nói vừa chột dạ, tay kéo Tôn Hàn, chỉ muốn lôi anh rời khỏi đó càng nhanh càng tốt.

Đúng là tự lừa mình dối người!

Năm đó Dương Dung còn chẳng biết người đưa hai trăm nghìn tệ nhờ bà ta nuôi dưỡng Tôn Hàn là ai, nên cứ coi Tôn Hàn như người nhà họ Từ đi!

Nhưng Dương Dung không kéo nổi Tôn Hàn, cũng không thể chuồn khỏi đó.

Vừa đi được hai bước, vệ sĩ của nhà họ Tôn đã bước tới chắn trước mặt.

Trên mặt Tôn Vượng Thịnh vẫn là nụ cười, nhưng đầy vẻ chế nhạo.

“Vậy bà Dương, hay là bà giải thích cho tôi xem nếu Từ Tiểu Bân là con nuôi còn Tôn Hàn là con ruột thì tại sao Tôn Hàn lấy họ Tôn còn Từ Tiểu Bân trước đó lại theo họ Từ? Quả là không hợp lý!”

“Việc này… việc này…”

Dương Dung đảo mắt, ngoan cố giảo biện: “Là vì, vì lúc đó tôi nổi lòng tham. Tôi nghĩ ngộ nhỡ có một ngày người nhà họ Tôn đến tìm thì tôi sẽ cho Tôn Hàn đi thay để được hưởng cuộc sống tốt đẹp! Cho nên mới đổi họ của hai đứa trẻ cho nhau!”

“Ông Tôn, lúc ông phái người tới tôi mới ân hận. Những thứ của Tiểu Bân thì phải trả cho Tiểu Bân, Tôn Hàn không thể ngang nhiên chiếm đoạt được!”

“Ông cụ Tôn, nếu ông còn không tin thì có thế xét nghiệm ADN để kiểm tra!”

Lúc này Dương Dung đã bất chấp tất cả, chỉ có duy nhất một ý nghĩ là làm sao giúp Từ Tiểu Bân che đậy lời nói dối này.

Bà ta đã nghe “ông Lâm” kia nói hôm nay là ngày thành hôn của Từ Tiểu Bân, đối tượng kết hôn còn là tiểu thư nhà giàu ở Thượng Kinh. Có gia thế, có địa vị, có cả nhan sắc.

Nếu Từ Tiểu Bân không còn thân phận cậu Năm nhà họ Tôn thì đến gót chân của tiểu thư cành vàng lá ngọc như vậy cũng không thể nào với tới.

Cho nên không được phép xảy ra vấn đề gì!

Còn về việc kiểm tra ADN, “ông Lâm” cũng có thể giúp đỡ bà ta.

“Ông Lâm” đã nói rồi, chỉ cần bà ta phối hợp thì cho dù có là kiểm tra ADN cũng sẽ có cách giải quyết.

Trước mắt thì đây là cách duy nhất.

Nhưng liệu Tôn Vượng Thịnh có tin không?

Đương nhiên là không.

Tôn Vượng Thịnh suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nhìn sang Từ Tiểu Bân hỏi: “Những điều bà ấy nói là thật sao?”

Từ Tiểu Bân do dự trong tích tắc, rồi run sợ đáp: “Là, là thật ạ!”

“Ồ”.

Tôn Vượng Thịnh ồ lên một tiếng, nở một nụ cười đầy ẩn ý nói tiếp: “Tiểu Bân à, cậu đến nhà họ Tôn thời gian dài như vậy rồi, có lẽ đã biết được nhà họ Tôn mạnh đến mức nào! Ví dụ như việc cho một kẻ lừa đảo ngồi tù mười mấy năm đối với chúng ta là chuyện dễ như trở bàn tay!”

“Hay là thế này đi, nếu cậu vẫn khẳng định mình là cậu Năm nhà họ Tôn. Vậy được, giờ lập tức theo người nhà ta đi đón dâu. Có điều sau đó nếu tôi điều tra ra những điều mẹ cậu nói có nửa câu là dối trá thì mẹ cậu sẽ dành phần đời còn lại trong tù nhé?”

“Ngược lại nếu những điều mẹ cậu nói là thật thì tôi sẽ dâng trà đền tội với bà ấy có được không?”

Nghe xong, Dương Dung bất giác rùng mình.

Phần đời còn lại sẽ trôi qua trong tù ư?

Mặt Từ Tiểu Bân cũng trắng bệch ra.

Cậu ta không thể từ bỏ cuộc sống an nhàn ở nhà họ Tôn.

Không thể từ bỏ vinh hoa phú quý!

Nhưng cũng không thể để mẹ mình ngồi tù!

“Sắp đến giờ lành rồi, bất luận thế nào thì hôm nay cậu Năm nhà họ Tôn cũng phải đi rước dâu. Không còn nhiều thời gian, mau trả lời đi”, Tôn Vượng Thịnh nhìn đồng hồ, lạnh lùng thúc giục.

“Cháu, cháu, cháu,….”

Từ Tiểu Bân trong lòng vô cùng mâu thuẫn, sau cùng cậu ta đã sụp đổ hoàn toàn, thừa nhận: “Tôi thừa nhận, tôi là hàng giả mạo! Tôn Hàn, Tôn Hàn mới thực sự là cậu Năm nhà họ Tôn!”

Nói ra câu này xong, Từ Tiểu Bân cảm giác như toàn bộ sức lực của mình bị rút kiệt.

Cậu ta biết kể từ giờ phút này trở đi thì cuộc sống giàu sang của cậu ấm nhà giàu sẽ vỡ tan tành như bong bóng nước, mãi mãi xa tầm với.

Sau hôm nay, cậu ta sẽ phải trở lại với thực tại tàn khốc.

Một cuộc sống nghèo hèn.

Dương Dung cảm thấy không cam tâm, nhưng cũng lại cảm thấy như trút được gánh nặng.

“Ồ, người đâu, lôi hai mẹ con họ xuống!”

Tôn Vượng Thịnh ra lệnh.

Trong nháy mắt, vô số vệ sĩ lao vào trong phòng khách áp giải hai mẹ con Từ Tiểu Bân.

“Ông nội… không, Tôn, ông Tôn, tôi đã thừa nhận rồi! Xin đừng bắt chúng tôi!”

Từ Tiểu Bân vội vã kêu lên, thấy Tôn Vượng Thịnh không hề phản ứng lại thì cậu ta quay sang cầu xin Tôn Hàn: “Anh à, anh à, cứu mẹ con em, cứu với…!”

Tiếng kêu la của Từ Tiểu Bân càng lúc càng xa dần.

“Được rồi, tất cả ra ngoài cả đi, tôi cần nói chuyện riêng với Tôn Hàn”.

Sau đó, Tôn Vượng Thịnh dặn dò.

Tôn Đạo Hương là người đầu tiên đứng lên rời khỏi đó.

Hai chị em Tôn Đào, Tôn Khải Thành và những người nhà họ Tôn khác đưa mắt nhìn nhau rồi cũng ra khỏi phòng khách.

“Cháu có ngờ rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm như vậy không?”, Tôn Vượng Thịnh cười hỏi.

Tôn Hàn lặng lẽ lắc đầu đáp: “Tôi cứ nghĩ sau khi mình từ chối sự sắp đặt của ông thì ông sẽ bỏ qua cho tôi!”

Tôn Vượng Thịnh mỉm cười lắc đầu, sau đó đặt tay lên vai Tôn Hàn nói: “Không phải ông không bỏ qua cho cháu mà là cháu không chịu bỏ qua cho chính mình! Nếu cháu không đến Thượng Kinh thì Từ Tiểu Bân sẽ tiếp tục đóng giả làm cháu. Đương nhiên, cậu ta cũng có thể sẽ chết vì vai diễn này”.

“Tôn Hàn, hôm qua ông chưa nói nhưng thực ra chắc cháu cũng đã biết. Ông biết được thân phận của cháu thì Đạo Hương, Tô Văn cũng đã biết thân phận của cháu”.

“Trừ phi cháu đồng ý rời khỏi Thượng Kinh. Còn nếu không, thà quay về làm cậu Năm nhà họ Tôn có lẽ còn an toàn hơn một chút”.

“Ít nhất, nếu như có được thân phận này thì Tô Văn năm xưa hại bố cháu cũng sẽ phải kiêng dè một chút, không dám tuỳ tiện làm bậy!”

Giờ ông cho cháu thêm một lựa chọn nữa. Ông sẽ coi như hôm nay chưa hề xảy ra chuyện gì, bắt tất cả giữ bí mật. Từ Tiểu Bân sẽ tiếp tục đóng vai cháu đi đón Liễu Phương Phương”.

“Còn cháu, vĩnh viễn rời xa Thượng Kinh!”
Chương 479: Lẽ nào chú rể lại là...

Để Tôn Hàn quên hết thân thế và thù hận của mình, rời khỏi Thượng Kinh làm một người bình thường là lựa chọn thứ hai mà Tôn Vượng Thịnh đưa ra cho anh.

Nếu không, anh bắt buộc phải trở về làm cậu Năm nhà họ Tôn!

Nhưng có một số chuyện một khi đã biết thì không thể giả vờ là không biết được nữa.

Tôn Hàn không nói, nhưng trong lòng đã ra quyết định.

Anh không thể thanh thản mà rời khỏi Thượng Kinh.

Tôn Vượng Thịnh mỉm cười, nói: “Ông biết cháu sẽ không đi mà. Nếu đã như vậy thì cứ an tâm mà trở về làm cậu Năm nhà họ Tôn. Cháu không muốn vào quân đội, không muốn làm trong bộ máy nhà nước, không gọi ông là ông nội cũng không sao. Ông sẽ sắp xếp con đường khác cho cháu”.

“Quần áo chú rể đã chuẩn bị cho cháu rồi. Sửa soạn một chút rồi tới hôn lễ đi”.

Đột nhiên, đôi mắt Tôn Hàn trở nên đăm chiêu.

Bảo anh kết hôn với Liễu Phương Phương ư?

“Ông cụ Tôn, cùng lắm tôi có thể chấp nhận thân phận cậu Năm nhà họ Tôn. Nhưng tôi không giống Từ Tiểu Bân, không thể chấp nhận kết hôn với một người mà tôi không hề có tình cảm!”

“Hơn nữa, nếu ông đã nghe ngóng kỹ về tôi như vậy thì chắc chắn đã biết ở Giang Châu tôi có một đứa con gái!”

Anh không phải Từ Tiểu Bân, anh sẽ không cưới Liễu Phương Phương chỉ vì gia thế giàu có hay nhan sắc xinh đẹp của cô!

Trước phản ứng của Tôn Hàn, Tôn Vượng Thịnh không hề tỏ ra ngạc nhiên, cười đáp: “Tình cảm sau khi kết hôn có thể vun đắp từ từ. Năm đó ông kết hôn với bà nội cháu khi chưa từng gặp mặt trước đó, vậy mà chẳng phải đã sống với nhau bao nhiêu năm rồi hay sao?”

“Hôn ước giữa cậu Năm nhà họ Tôn và cháu gái của Liễu Thị Long cả Thượng Kinh đều biết, cháu không thể từ chối!”

“Hơn nữa, cháu nghĩ ông vô duyên vô cớ sắp đặt mối hôn sự này mà không nghĩ xem Liễu Thị Long có thân phận thế nào hay sao. Ông ấy là tướng thống lĩnh quân đội Thượng Kinh về hưu. Vài năm trước tất cả trật tự trị an cuả Thượng Kinh đều do ông ấy phụ trách. Hiện giờ, sức ảnh hưởng của ông ấy vẫn vượt xa tưởng tượng của cháu rất nhiều!”

“Cháu lấy cháu gái ông ấy, cũng có thêm rất nhiều mối quan hệ và hậu thuẫn vững chắc. Nếu cháu phải quyết chiến với nhà họ Tô thì Liễu Phương Phương chính là mối hôn sự tốt nhất dành cho cháu!”

Trong một cuộc liên hôn thì thứ quan trọng nhất là lợi và hại.

Những lợi ích và hạn chế trong cuộc hôn nhân của cháu trai mình, Tôn Vượng Thịnh nắm rõ trong lòng bàn tay.

Chức vụ của Liễu Thị Long thời còn đang đương chức đương quyền đối với Tôn Vượng Thịnh mà nói cũng chẳng phải cao.

Thế nhưng Liễu Thị Long lại có quyền lực khổng lồ mà ai cũng mong muốn có được!

Đặt quyền lực của Liễu Thị Long sang một bên, hiện giờ thế lực của nhà họ Liễu trong Tổng cục Cảnh sát Thượng Kinh không một ai có thể coi thường.

Nếu không thì nhà họ Liễu có gì mà đòi liên hôn với nhà họ Tôn?

Trước đó nếu để Từ Tiểu Bân kết hôn với Liễu Phương Phương thì coi như cho cậu ta một lá bùa hộ mệnh.

Nhưng nếu để Tôn Hàn kết hôn thì chính là cho anh sức mạnh đấu lại nhà họ Tô!

Nhưng cho dù đã hiểu rõ điều này, Tôn Hàn vẫn không thay đổi lập trường.

“Tôi kiên định với lập trường của mình, tôi sẽ không kết hôn!”

Con người có lúc rất cố chấp. Dù biết nếu đứng từ góc nhìn lợi ích mà nói thì sự sắp đặt của Tôn Vượng Thịnh không hề có chút sai sót, nhưng Tôn Hàn vẫn kiên quyết không nghe theo!

Có lẽ đây cũng là chút kiên định cuối cùng của anh.

“Vậy cháu muốn ông xử lý Từ Tiểu Bân và Dương Dung ra sao? Cho họ ngồi tù hơn hai mươi năm thì sao? Mẹ con nhà này rắp tâm cướp đoạt những thứ thuộc về cháu, cả thân phận và địa vị. Ông làm như vậy hẳn sẽ khiến cháu dễ chịu hơn phải không?”

Đột nhiên, Tôn Vượng Thịnh lại đổi chủ đề, nói chuyện này một cách vô cùng nghiêm túc, không hề có ý đùa cợt.

Với quyền lực của Tôn Vượng Thịnh, đừng nói là cho hai mẹ con Dương Dung ngồi tù mười, hai mươi năm. Cho dù muốn cho họ bốc hơi khỏi cuộc đời này cũng chẳng thành vấn đề.

Chỉ có chiêu này mới giúp Tôn Vượng Thịnh bắt thóp được Tôn Hàn!

“Ông nhất thiết phải làm như vậy sao!”

Tôn Hàn giận dữ nhìn Tôn Vượng Thịnh.

Dù mẹ nuôi có đối xử tệ với anh đến đâu thì cũng có một phần ơn dưỡng dục.

Bảo anh đứng nhìn mẹ nuôi ngồi tù mà được sao?

Trái tim con người đều là máu thịt mà.

Tôn Vượng Thịnh lờ đi ánh mắt phẫn nộ của Tôn Hàn, thản nhiên nói: “Tôn Hàn, cháu có lẽ đã quên ông không chỉ là một lão già thành tinh mà còn là một chính khách từng ngụp lặn mấy chục năm trong đấu trường chính trị”.

“Nếu không tàn nhẫn thì không biết ông đã phải chết bao nhiêu lần từ rất nhiều năm về trước rồi”.

“Được rồi, nghĩ cho kỹ đi. Cháu muốn kết hôn với thân phận cậu Năm nhà họ Tôn hay là huỷ bỏ hôn ước này? Cháu tự suy xét, ông không ép!”

Nói là không ép, nhưng thực chất thì…

Nếu Tôn Hàn không đồng ý thì Tôn Vượng Thịnh chắc chắn sẽ tống hai mẹ con Dương Dung vào tù!

……

Khách sạn Long Đằng đang tấp nập khách khứa.

Hôn lễ của cậu Năm nhà họ Tôn và cháu gái Liễu Thị Long là sự kiện lớn nhất Thượng Kinh thời gian này.

Những nhân vật có máu mặt đều đến tham dự.

Lúc này đã hơn mười một rưỡi, cách giờ cử hành hôn lễ chưa tới nửa tiếng đồng hồ.

Các bàn tiệc trên tầng 9 đã ngồi kín người.

Các quan chức nhà nước, các cậu ấm cô chiêu ai nấy đã ngồi ngay ngắn.

Được Lạc Văn Thư chiếu cố nên Thẩm Tri Thu và Giang Hồi cũng có cơ hội đến đây mở mang tầm mắt, nhưng chỉ được ngồi ở một góc khuất mà thôi.

Lạc Văn Thư quả thực đã bị Tôn Hàn gài, nhưng dù gì, so với năm tỷ tệ tiền vi phạm hợp đồng thì Lạc Văn Thư đành nuốt nước mắt chấp nhận thoả thuận trao đổi cổ phần.

Nếu đã vậy thì giữ mối thù hận với Tôn Hàn cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Trên thương trường làm gì có kẻ thù vĩnh viễn?

Chỉ cần Tôn Hàn còn ngồi trên ghế tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử, sau này hai công ty thường xuyên phải hợp tác nên Lạc Văn Thư bắt buộc phải giữ hoà khí.

Đưa hai nghệ sĩ có quan hệ tốt với Tôn Hàn tới cũng là cách thể hiện thiện chí.

Có điều Thẩm Tri Thu và Giang Hồi chỉ được ngồi ở góc khuất còn Lạc Văn Thư thì ngồi cùng bàn với Giang Lệ và Chu Giang.

Ngoài ba người họ còn có hai anh em Cẩm Hồng và Cẩm Văn Hạo ngồi cùng bàn.

“Sao vậy? Tôn Hàn không đến sao?”, Lạc Văn Thư tò mò hỏi Giang Lệ.

Dù nhà họ Tôn có cao quý đến đâu thì Tôn Hàn cũng là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử, đúng ra phải có thiệp mời chứ.

Lạc Văn Thư còn định nhân buổi đại tiệc này mà bắt tay giải trừ ân oán với Tôn Hàn, thể hiện sự bao dung của mình!

Bị gài thì chuyện cũng đã rồi, chẳng thà cho Giang Lệ và Tôn Hàn thêm chút thể diện.

Nếu như vậy thì Giang Lệ và Tôn Hàn cũng sẽ cảm thấy áy náy.

“Không nghe điện thoại, có lẽ là không muốn tới. Cứ kệ cậu ta”.

Giang Lệ mỉm cười, biết ý định của Lạc Văn Thư nên vỗ vỗ vai anh ta nói: “Được rồi, tôi biết chuyện hợp đồng kia là do Tôn Hàn gài anh. Việc này cứ tính lên tôi, là tôi sai. Sau này sẽ đền bù cho anh”.

“Đã là anh em với nhau thì nói những lời này làm gì? Sau này đừng làm vậy nữa là được rồi. Nếu không tôi cũng không biết ăn nói sao với người nhà!”, Lạc Văn Thư cười hùa đáp.

Lạc Văn Thư cũng chỉ còn cách đem chuyện bị gài trao đổi hợp đồng kia nuốt xuống rồi vờ như không có chuyện gì.

Cũng đúng lúc này, người chủ trì buổi lễ cầm micro lên tuyên bố: “Xin mời chú rể của buổi lễ hôm nay, Tôn… Tôn Hàn bước vào lễ đường!”

Người chủ trì buổi lễ cũng chững lại một giây rồi mới nói được ra tên chú rể.

Không phải là Tôn Tiểu Bân mới đúng sao?

Đám mấy người Giang Lệ biểu cảm ai nấy vô cùng phong phú!

Sao có thể là…. Tôn Hàn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK