Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi cuộc họp kết thúc, Tôn Hàn liền đợi Thẩm Vấn trong văn phòng.

Đã mấy tháng trôi qua, thân phận và địa vị của hai người đều đã thay đổi, thậm chí lập trường cũng đã khác.

"Đây là nội dung hợp đồng, anh xem qua xem có vấn đề gì không".

Tôn Hàn không nhiều lời mà trực tiếp đưa hợp đồng thuê đã soạn xong cho Thẩm Vấn. Với mức độ quen thân của hai người thì cũng chẳng có gì phải khách sáo cả.

Nếu Thẩm Vấn đã tự mình đến đây thì cũng không cần phải lo lắng về việc thuê sản nghiệp giải trí nữa.

Thẩm Vấn không vội xem hợp đồng mà tò mò đánh giá Tôn Hàn: "Tôn Hàn à, sao anh không làm chức chủ nhân Thiên Cửu môn mà lại cứ phải chạy tới đây làm Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử làm gì?"

Ngày xưa Thiên Cửu môn vô cùng huy hoàng rực rỡ, giờ đây lại sa sút đi xuống, quả thật thế lực đã không còn bằng Công Tử Minh. Nhưng làm chủ nhân của Thiên Cửu môn thì chắc chắn tốt hơn làm Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử nhiều.

So với việc tự làm ông chủ thì việc đi làm thuê cho người khác tất nhiên là khác nhau.

"Tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ làm Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử, nhưng nếu đã làm rồi thì phải làm cho tốt. Thẩm Vấn, tôi không tiện nói hết cho anh những việc khác, nhưng tôi tới Thượng Kinh là có việc riêng. Còn việc trở thành Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử chỉ là nhân tiện mà thôi", Tôn Hàn giải thích đại khái.

Có một số việc có thể nói thì nói, không nhất thiết phải giữ hết trong lòng, đỡ bị hiểu lầm.

Thẩm Vấn khẽ gật đầu, sau đó đọc hợp đồng, coi như là đã chấp nhận lí do thoái thác của Tôn Hàn.

Nếu như Tôn Hàn từ bỏ thân phận công tử Thiên Cửu môn để gia nhập Công Tử Minh thì mới không thể bỏ qua.

Anh ta cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, nếu đã có ẩn tình thì không việc gì phải trách tội.

Chẳng mấy chốc Thẩm Vấn đã nhìn qua những điều khoản trong hợp đồng, anh ta không nói gì nhiều mà trực tiếp lấy bút ký.

"Khoản tiền thuê 7,3 tỷ tôi đã chuẩn bị xong trước khi tới Thượng Kinh rồi, ngày mai là có thể chuyển vào trong tài khoản của tập đoàn Thiên Tử. Hợp tác vui vẻ!"

Quá trình diễn ra rất thuận lợi.

Tôn Hàn hiểu rõ rằng Thẩm Vấn đang nể mặt anh. Nếu không thì cho dù Thẩm Vấn đồng ý hợp tác thì cũng sẽ ép giá hết mức có thể.

"Cảm ơn", Tôn Hàn nói rất chân thành.

"So với việc cảm ơn suông thì chẳng thà anh đãi tôi ăn một bữa", Thẩm Vấn cười nói.

"Không vấn đề gì, đợi thêm một tiếng nữa rồi đi. Chúng ta lâu lắm không gặp, cũng phải ôn lại chuyện cũ".

Tôn Hàn chắp tay lại, đột nhiên nói: "Bây giờ bên phía Thiên Cửu môn thế nào?"

Thẩm Vấn nhếch miệng: "Anh đã đặt nền móng rồi, mọi người đồng tâm hiệp lực, xu thế phát triển rất ổn định. Nhưng có một số chuyện rất nan giải, Lệ Lận hình như định rời Thiên Cửu môn, nếu anh ta mà đi thì Thiên Cửu môn sẽ mất đi một vị tướng tài!"

"Ngoài ra thì khoảng thời gian gần đây, Bộ Thương mại hình như định chèn ép Thiên Cửu môn".

Nghe thế Tôn Hàn nhíu mày, nói: "Thực ra tôi đã biết chuyện của Lệ Lận từ lâu rồi. Mỗi người có chí hướng khác nhau, nếu anh ta muốn đi thì anh không giữ lại được đâu. Còn về vấn đề thứ hai..."

"Thực ra đó cũng là chuyện bình thường, đây là lãnh thổ của Hoa Quốc, dù là Thiên Cửu môn, thương hội ba tỉnh hay là Công Tử Minh ở Thượng Kinh cũng đều là những thế lực siêu mạnh nằm ngoài Bộ Thương mại. Tất nhiên là Bộ Thương mại có mối quan hệ đối lập với những thế lực này..."

"Hơn nữa những cơ quan Nhà nước mới có quyền quyết định tuyệt đối, cho dù Bộ Thương mại muốn làm gì thì tốt nhất anh đừng có phản kháng, nên thuận theo thì hơn".

"Thực ra tôi và ông Phó đã từng thảo luận về vấn đề Bộ Thương mại chèn ép từ hồi còn ở trong tù. Tôi và ông ấy có một quan điểm chung, trong vòng 30 năm thì trong nước sẽ không còn bất cứ thế lực nào nằm ngoài các cơ quan!"

"Nếu Thiên Cửu môn muốn tiếp tục phát triển yên ổn thì cách tốt nhất chính là dần dần làm mờ nhạt thế lực của Thiên Cửu môn, về sau ở Tây Nam sẽ chỉ còn tồn tại tập đoàn Cửu Thành mà sẽ không còn Thiên Cửu môn nữa!"

Nghe vậy, Thẩm Vấn gật đầu như có điều suy nghĩ. Anh ta hiểu ý Tôn Hàn, thực ra ý anh chính là triệt tiêu những thế lực ngầm của Thiên Cửu môn, sửa đổi tất cả thành việc kinh doanh hợp pháp.

Phải thuận theo cơ quan Nhà nước để làm việc.

"Nhìn xem, Bộ Thương mại đã quyết tâm muốn đối phó với chúng ta, chúng ta không chống lại được đâu. Bây giờ chỉ đang rục rịch mà thôi, không cần phải sốt ruột, đợi khi nào đến thật rồi tính tiếp".

Thiên Cửu môn đã được truyền thừa qua nhiều đời, không đến lúc cùng đường thì Thẩm Vấn không thể nào giải tán Thiên Cửu môn, chỉ giữ lại tập đoàn Cửu Thành.

Những thành viên trong Thiên Cửu môn cũng sẽ không đồng ý!

Nhưng nếu như thực sự đến lúc phải từ bỏ thì các thành viên có lẽ sẽ vì tự bảo vệ mình mà xin anh ta giải tán Thiên Cửu môn.

Nhưng đó là sau này, bây giờ vẫn chưa đến mức đó.

"Phải rồi, tôi vẫn luôn để ý phía Liễu Y Y, bây giờ cô ấy khá ổn, nở mày nở mặt, nhưng càng ngày càng nhiều người theo đuổi", Thẩm Vấn đột nhiên nhắc đến Liễu Y Y.

Tôn Hàn ngẩn ra, anh không biết nên tiếp lời thế nào.

Liễu Y Y rất xinh đẹp, bây giờ lại có địa vị cao quý, chắc chắn không thiếu người theo đuổi.

Nhưng trong lòng Tôn Hàn vẫn hy vọng rằng cô sẽ không động lòng trước ai.

Thực ra có nhiều lúc anh rất ngang ngược, trừ khi là tình thế bắt buộc, còn không thì anh vẫn luôn cố chấp vô cùng.

Thế nên Tôn Hàn không muốn can thiệp vào quyết định của Liễu Y Y.

Nhưng anh không hy vọng rằng người đàn ông khác trở thành bố của Đồng Đồng.

"Yên tâm đi, Tổng giám đốc Liễu có tiếng là lạnh lùng, những kẻ theo đuổi đều phải thất bại ra về. Hơn nữa có người của tôi âm thầm bảo vệ, anh cũng không cần phải lo lắng sẽ có người giở trò với cô ấy. Nếu như cô ấy chịu thiệt ở đất Tây Nam thì mất mặt Thiên Cửu môn quá".

Dường như đoán được suy nghĩ của Tôn Hàn nên Thẩm Vấn cười nói.

Dù thế nào thì Liễu Y Y vẫn là người phụ nữ của chủ nhân đời trước Thiên Cửu môn, nếu như cô có chuyện gì thì Thiên Cửu môn chẳng còn mặt mũi gì nữa.

"Cảm ơn".

Tôn Hàn nói câu cảm ơn từ tận đáy lòng.

"Nói thế thì xa lạ quá đấy".

Nói chuyện thêm một lúc thì Tôn Hàn dẫn Thẩm Vấn đi ăn.

Họ không chọn nhà hàng đắt đỏ mà chỉ ăn ở một quán ăn nhỏ khá ngon.

Vài ba món ăn thêm một bình rượu, trông chẳng giống như đang chiêu đãi khách quý gì cả.

Nhưng Tôn Hàn hiểu rõ Thẩm Vấn có lẽ sẽ thích kiểu này hơn.

Người đứng trên cao quá lâu thì sẽ chẳng còn hứng thú với nhiều thứ nữa, đặc biệt là những sự hưởng thụ xa xỉ, nhiều lúc họ còn không thích bằng những món ăn vỉa hè.

Có thể là ăn đồ đắt tiền nhiều rồi nên muốn tìm kiếm thứ gì đó khác biệt, hoặc cũng có thể do tính tình quái đản.

Ba giờ chiều, Tôn Hàn đưa Thẩm Vấn đến sân bay bay về Tây Nam.

Rời khỏi sân bay thì anh mới gọi điện cho Thẩm Tri Thu.

"Có chuyện gì?"

Chẳng mấy chốc đầu bên kia đã nghe máy.

"Tôi thấy nhớ cô!"

"Ôi! Giờ tôi đang ở công ty, khoảng bảy giờ mới có thể về".

Dù Thẩm Tri Thu nói vậy nhưng giọng điệu rất ngọt ngào, giống như những cô gái đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt.

"Được, đến lúc đó tôi tới đón cô!"

Cúp máy xong Tôn Hàn bật cười tự giễu, anh không biết mình có được coi là một người đàn ông tồi tệ không nữa, anh cũng không biết tương lai giữa anh và Thẩm Tri Thu thế nào.

Nhưng bây giờ anh không muốn nghĩ nhiều như vậy.

Chuyện sau này thì sau này hẵng tính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK