Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 505: Được ăn cả, ngã về không

Sau khi rời đi, Tôn Hàn lập tức gọi cho Tôn Vượng Thịnh rồi kể lại tình hình, để Trương Phát Tài cho người đến Ma Đô liên hệ với anh.

Chuyện này liên quan đến nhà thông gia của Liễu Thị Long, cũng là ông ngoại của Liễu Phương Phương nên ít nhiều Tôn Vượng Thịnh cũng để tâm, chỉ cần giúp được gì thì ông ấy sẽ không thoái thác.

Đã đóng kịch thì phải diễn đến nơi đến chốn, chẳng dễ gì anh mới móc nối được với Đỗ Tiên, cho nên Tôn Phát Tài của bất động sản Long Phong phải người cho nhập cuộc mới được.

Nếu không gặp được quản lý cấp cao của Long Phong thì sao Đỗ Tiên tin Tôn Hàn được chứ.

Càng không bàn đến việc cho anh tiếp cận với các vấn đề cơ mật.

Tôn Vượng Thịnh vui vẻ đồng ý ngay, ông ấy đảm bảo muộn nhất là ngày kia, Tôn Hàn sẽ gặp được quản lý cấp cao của bất động sản Long Phong.

Suy cho cùng, Long Phong có thể phát triển vững mạnh là nhờ có Tôn Vượng Thịnh chống lưng.

Vì vậy, dù Tôn Vượng Thịnh có đưa ra yêu cầu gì thì Trương Phát Tài cũng sẽ không từ chối.

Nhưng Tôn Hàn còn có một kế hoạch khác trong sự bài trí ấy.

Nếu chỉ muốn moi tin vụ chôn thi thể từ Đỗ Tiên thì vẫn chưa thiết thực lắm…



Tốc độ của Tôn Phát Tài rất nhanh, trưa ngày hôm sau, đã có người chủ động liên lạc với Tôn Hàn tỏ ý đã đến Ma Đô.

Từ đó có thế thấy lời nói của Tôn Vượng Thịnh có trọng lượng với Long Phong thế nào, chỉ cần ông ấy nói một câu là họ không dám chậm chễ.

Bây giờ, cục diện ở Ma Đô ngày càng rối rắm.

Chuyên viên điều tra ở Thượng Kinh còn bí mật đến đây rồi.

Trong khi đó, người của bất động sản Long Phong cũng đã tới.

Tôn Hàn hẹn gặp người đó ở một quán trà không mấy bắt mắt ở ven biển.

Vừa đến nơi, anh đã gọi cho người đó ngay.

Chẳng mấy chốc, đã có một người to béo ăn mặc loè loẹt cầm điện thoại lên, sau đó nhoẻn miệng cười với Tôn Hàn.

“Xin chào, tôi là Tôn Hàn!”

Tôn Hàn ngồi xuống phía đối diện rồi tự giới thiệu.

“Chào ngũ công tử, tôi là Tôn Phát Tài”.

Tôn Hàn: “…”

Chủ tịch của bất động sản Long Phong đích thân xuất chinh luôn à?

Hơn nữa, Tôn Hàn không ngờ trông Tôn Phát Tài lại dẫn giã đến mức này.

“Chào chú Tôn!”

Mất một lúc sau, Tôn Hàn mới khách sáo chào lại.

Tôn Phát Tài cũng có thể coi là thế hệ sau của Tôn Vượng Thịnh, nên Tôn Hàn gọi ông ta như vậy cũng không có gì là quá.

“Tôn công tử khách sáo rồi, chúng ta bàn chuyện luôn nhé!”

“Ông Tôn đã nói với tôi chuyện này rồi, cậu Tôn muốn tôi phối hợp ra sao thì tôi sẽ làm vậy, đùa mà thành thật thì càng tốt”.

Tôn Phát Tài rất thích cách Tôn Hàn gọi mình là chú nên nhiệt tình nói ngay.

Hiểu theo cách khác thì chỉ cần Tôn Hàn muốn, anh muốn bất động sản Long Phong bỏ mấy chục ty ra để đầu tư vào dự án ở Ma Đô cũng được.

Những người làm ăn bình thường chắc chắn không thể làm được việc này, nhưng Tôn Phát Tài thấy dù có đầu tư bao nhiêu cho Tôn Hàn cũng đều xứng đáng hết.

Đương nhiên dù nhìn ở khía cạnh nào thì đảo Lâm An này cũng là một dự án hái ra tiền, nếu để Tôn Phát Tài làm thì ông ta cũng không từ chối.

“Dự án Lâm An là của nhà họ Diệp, quan hệ nhà họ khá lằng nhằng, chú Tôn lưu ý một chút”.

Tôn Hàn cười nói.

“Được được, người ngoài không biết, chứ tôi thì lạ gì nữa”.

“Đảo Lâm An là dự án làm ăn của ông ngoại cô Liễu, tôi biết mình phải làm gì mà, cậu Tôn đừng lo!”

Tôn Phát Tài cười đáp.

Thật ra, ông ta cũng rất muốn chen một chân vào dự án này.

Nhưng Liễu Phương Phương lại là vợ của Tôn Hàn, mà Diệp Hà Sơn thì là ông ngoại của cô ta.

Tính vậy thì ông ta chỉ là người ngoài thôi.

Sau một hồi bàn bạc, Tôn Phát Tài đã biết mình phải làm gì rồi.

Ông ta chỉ cần ra mặt để khiến Đỗ Tiên thêm tin tưởng, sau đó nhờ các mối quan hệ giành lấy dự án đảo Lâm An. Từ đó, tốt nhất họ có thể tìm được chứng cứ cấu kết của Đỗ Tiên và Ninh Quảng Sênh”.

Dù họ đã chắc chắn vụ chôn xác là do Đỗ Tiên làm, nhưng chắc chắn chị ta sẽ không thừa nhận với bất kỳ ai.

Lần này, kế hoạch của Tôn Hàn là đánh từ phía khác, anh sẽ tìm điểm yếu của Đỗ Tiên từ một phương diện khác.

Chỉ cần nắm được chứng cứ khiến chị ta không thể chối cãi, vụ án kia sẽ dễ dàng được làm sáng tỏ thôi.

Đây là một cách hay để đối phó với một người như Ninh Quảng Sênh.

Bởi nếu dính tới giới quan chức thì sẽ hơi phiền phức một chút.

“Nếu thật sự phải lật đổ Ninh Quảng Sênh thì bất động sản Long Phong đừng mơ nhúng tay vào chuyện làm ăn ở Ma Đô nữa!”

Tôn Phát Tài nói.

Một khi động đến giới quan chức, đã thế còn ở thế đối lập thì sau này bất động sản Long Phong đừng nghĩ đến chuyện mở rộng kinh doanh đến Ma Đô nữa.

Nghe thấy thế, Tôn Hàn cũng chỉ mỉm cười.

“Vốn dĩ Chú Tôn cũng có kinh doanh gì ở Ma Đô đâu nên lo vấn đề này làm gì! Thôi, tạm thời cứ vậy đã, tôi sẽ liên lạc với phía Đỗ Tiên rồi thu xếp gặp mặt”.

“Được, cậu Tôn bận gì thì đi đi”.

Thấy Tôn Hàn có ý định rời đi, Tôn Phát Tài đứng dậy tiễn.

Trong lúc Tôn Hàn đi gặp Tôn Phát Tài, Liễu Phương Phương đã gọi cho anh một cuộc điện thoại, nhưng anh không nghe máy.

Sau khi tạm biệt Tôn Phát Tài, Tôn Hàn mới gọi lại cho Liễu Phương Phương.

“Có chuyện gì thế?”

Liễu Phương Phương trả lời với vẻ nghiêm nghị: “À, ông ngoại quyết định rồi, anh… đến đây một chuyến đi!”

“Được!”

Sau đó, Tôn Hàn đã bắt xe đến biệt thự của nhà họ Diệp.

Sau khi đến nơi, anh thấy chỉ có vài người trong nhà.

Họ đều là những thành viên khá quan trọng của gia tộc.

Đến cháu trai trưởng là Diệp Tiên Duyệt cũng không có tư cách tham gia.

Đương nhiên lý do vì anh ta quá vô dụng, dù có tham gia vào các cuộc họp quan trọng như thế này thì cũng không giúp ích được gì.

Mọi người ngồi ở đây đều có vẻ mặt nghiêm nghị.

Thấy Tôn Hàn đến, Diệp Hà Sơn khẽ gật đầu.

Tôn Hàn chào một tiếng “ông ngoại” rồi đứng cạnh Liễu Phương Phương, sau đó hỏi nhỏ: “Có chuyện gì thế?”

“Ông đồng ý dùng cách trước đó của anh rồi, chúng ta sẽ tìm người chịu tội cho vụ án giấu xác”.

Liễu Phương Phương khẽ đáp.

Lúc mới đến Ma Đô, Tôn Hàn đã đưa ra một cách giải quyết khá phiến diện, đó là tìm một người đứng ra nhận tội trong vụ giấu xác.

Nếu không có gì bất trắc thì nhà họ Diệp có thể thoát khỏi liên can.

Vậy thì dự án đảo Lâm An vẫn có thể tiếp tục thi công.

Tôn Hàn cũng chỉ tiện miệng nói ra cách này thôi, đương nhiên không kiến nghị cho Diệp Hà Sơn, bởi dẫu sao làm vậy cũng khá nguy hiểm.

Nhưng ông ấy là ai cơ chứ, đương nhiên cũng có thể nghĩ ra cách này thôi.

Chỉ là chưa đến lúc bí quá thì sẽ không dùng đến.

Hiện giờ, chỉ còn hai ngày nữa là hết thời hạn mà bên trên cho.

Vì thế, Diệp Hà Sơn không thể ngồi yên được nữa.

Nếu sau hai ngày nữa mà sự thật vẫn chưa sáng tỏ, nhà họ Diệp sẽ phải từ bỏ dự án này để dẹp yên dư luận.

Họ đã đổ cả mấy chục tỷ vào đó rồi thì sao nỡ buông tay được?

Cuối cùng đành quyết liều một phen thôi.

“Nếu mọi người không có kiến nghị gì hay hơn thì quyết vậy đi. Tôi đã chọn được người rồi, là một công nhận làm việc ở công trường, nếu anh ta đi tự thú thì cũng hợp lý”

“Tôi đã nói chuyện với anh ta rồi, chỉ cần anh ta nhận tội thì sẽ nhận được năm triệu! Ý của mọi người sao?”

Diệp Hà Sơn uể oải hỏi.

Nếu không phải là tình thế ép buộc, ông ấy chắc chắn không dùng tới hạ sách này.

Mọi người trong phòng khách đều không nói gì, vì nhỡ có làm sao thì sẽ rất rách việc.

Nhưng bây giờ không còn cách nào khác nữa rồi.

“Cháu thấy không ổn”.

Ngay khi sắp chốt cách này thì Tôn Hàn chợt lên tiếng.
Chương 506: Không ngờ đích thân Tôn Phát Tài đến

Tôn Hàn vừa lên tiếng, mọi người đã đổ dồn sự chú ý về phía anh với vẻ khó chịu.

Diệp Hà Sơn cũng cau mày.

Ông ấy cũng thấy cách này không ổn, vì quá nguy hiểm.

Nhưng vấn đề là làm gì còn cách nào khác nữa đâu.

“Tôn Hàn, chuyện đã vậy rồi, cách ông cháu nói là tốt nhất, ngoài ra chúng ta không thể làm gì để giữ lại dự án đảo Lâm An nữa”.

Người lên tiếng đầu tiên là Diệp Vân Đồ, con trai của Diệp Hà Sơn, cũng chỉ là bác cả của Liễu Phương Phương.

Ngay sau đó, những người khác cũng hùa theo.

“Đúng đấy, nếu còn cách nào khác thì chúng ta đâu phải dùng tới hạ sách này”.

“Ngoài cách đó ra thì chúng ta không làm gì khác được nữa đâu”.

“Người ta là công tử ở Thượng Kinh nên không hiểu được sự khó khăn của nhà mình đâu”.

“…”

Liễu Phương Phương nhíu chặt hàng lông mày lại, thật ra cô ta cũng đồng ý với Tôn Hàn, nhưng trước mắt trừ khi họ từ bỏ dự án Lâm An, còn không thì không còn sự lựa chọn nào khác cả.

Họ đã đổ cả mấy chục tỷ vào đó rồi thì sao từ bỏ được?

“Trật tự!”

Diệp Hà Sơn chợt quát lên rồi nhìn Tôn Hàn nói với vẻ mệt mỏi: “Ông biết là không ổn, nhưng bây giờ chỉ còn cách đó thôi”.

“Tôn Hàn, cháu cứ yên tâm đi chơi với Phương Phương ở đây đi, đừng bận tâm về chuyện này nữa”.

Tôn Hàn là người có thân phận đặc biệt nên Diệp Hà Sơn không tiện nói nặng lời.

Nhưng ông ấy không muốn Tôn Hàn nhúng tay vào chuyện này.

“Ông ơi, thật ra Tôn Hàn…”

Liễu Phương Phương không nhịn được nữa, đang định lên tiếng bảo Tôn Hàn đã làm rất nhiều việc cho nhà họ Diệp, dù người điều tra ở Thượng Kinh là do nhà họ Liễu của cô ấy ở tìm đến, nhưng đây cũng là ý kiến của Tôn Hàn.

Mà nhà họ Diệp không hề biết gì cả.

Tôn Hàn đã bỏ ra không ít công sức.

Chứ không phải chỉ đến góp vui như nhiều người nghĩ.

Nhưng Liễu Phương Phương vừa lên tiếng thì Tôn Hàn đã ra hiệu cho cô ta dừng lại.

Tôn Hàn nhìn Diệp Hà Sơn rồi nói: “Thưa ông, cháu chỉ muốn hỏi bên trên định đền bù như thế nào cho nhà họ Diệp khi định tịch thu dự án đảo Lâm An lại?”

Vụ chôn xác vẫn chưa chứng minh là người nhà họ Diệp có liên can.

Nhưng bên trên lại đòi thu hồi dự án, nếu không có đền bù gì thì không thể chấp nhận được.

Không nhắc đến chuyện này thì thôi, Tôn Hàn vừa hỏi một cái thì người nhà họ Diệp đều nổi sung luôn.

“Bồi thường ư? Họ chỉ trả lại hai tỷ tiền đặt cọc của nhà ta thôi, thế có gọi là bồi thường không?”

“Nhưng họ đã quyết vậy thì ai dám nói gì nữa?”

“Đúng vậy, bên ngoài tạo áp lực cho phía công an thì họ lại đổ hết lên đầu chúng ta, chứ không nói lý lẽ gì hết”.

“Nếu còn cách nào khác thì ông cháu đã chẳng phải tìm người chịu tội để dẹp yên chuyện này rồi”.

Diệp Hà Sơn ảo não nhìn Tôn Hàn rồi nói: “Giờ cháu đã hiểu chưa?”

Trong lúc rối ren, mọi người đã nói hết ra rồi.

Ảnh hưởng của vụ án này quá lớn, phía công an cũng không định bồi thường gì cho nhà họ Diệp cả.

Nói theo cách khác thì nếu nhà họ không giữ được dự án này thì chắc chắn sẽ lỗ cả mấy chục tỷ.

Một khi thất thoát khoản tiền lớn ấy, nhà họ Diệp sẽ bị đá ra khỏi bốn gia tộc lớn và khó mà gượng dậy nổi.

Tìm người gánh tội trong vụ án giấu xác để dẹp yên chuyện này là cách cuối cùng rồi.

Tôn Hàn có thể hiểu được nỗi khổ của nhà họ Diệp, nói trắng ra thì họ đã bị dồn vào đường cùng.

Nhưng…

“Ông ơi, cháu vẫn nghĩ không nên làm thế! Nếu may mắn êm xuôi thì không sao, một khi sự việc bại lộ thì nhà họ Diệp sẽ còn bị đẩy vào tình trạng khốn đốn hơn”.

“Ý của cháu là tạm thời, chúng ta đừng làm gì hết. Kể cả phía công an thu hồi dự án về cũng được, nhưng chỉ cần sau đó sự thật sáng tỏ thì nhà mình vẫn có thể đòi lại dự án về thôi”.

“Chứ cháu thấy cách của ông mạo hiểm quá!”

Vụ tìm người chịu tội mà bị bại lộ thì không khác gì lạy ông tôi ở bụi này.

Đến lúc đó, cả xã hội sẽ nghi nhà họ Diệp chính là thủ phạm, danh tiếng của họ sẽ bị sụp đổ.

Nếu để sự việc tiến triển đến mức ấy thì nhà họ Diệp sẽ không bao giờ ngóc dậy được nữa.

Họ sẽ không chỉ tổn thất kinh tế, mà còn mất chỗ đứng trong giới kinh doanh.

Như vậy chẳng khác nào đập vỡ bảng hiệu.

Diệp Hà Sơn do dự một lát, ông ấy biết rõ hậu quả mà Tôn Hàn nói đến.

Nhưng ông ấy vẫn chọn cách đánh cuộc.

“Được rồi Tôn Hàn, chuyện này dừng ở đây, cháu đừng nói gì nữa”

“Vân Đồ, cụ thể làm ra sao thì con đi sắp xếp đi, không được để xảy ra sai sót đâu đấy”.

“Những người khác hãy giữ bí mật nội dung cuộc trò chuyện hôm nay, nếu ai bép xép, sau này sẽ không còn là người nhà họ Diệp nữa”.

“Vâng thưa bố”.

“Vâng thưa bác cả”.

“…”

Mọi người đều đồng ý rồi ai bận việc người ấy.

Tôn Hàn và Liễu Phương Phương cũng rời khỏi biệt thự.

Vừa ra ngoài, họ đã gặp Diệp Tiên Duyệt, anh ta nhanh chóng chạy lại hỏi: “Phương Phương, Tôn Hàn, ông gọi bố anh với các chú đến làm gì thế?”

Anh ta rất hiếu kỳ, không biết là chuyện lớn gì mà anh ta lại không được tham dự.

Nhưng anh ta có thể đoán chắc chắn có liên quan đến dự án đảo Lâm An.

“Không có gì đâu, anh đừng nghĩ nhiều”.

“Bọn em đang bận nên về trước đây!”

Liễu Phương Phương không tiết lộ gì hết.

Chuyện này quá nghiêm trọng, nếu ông ngoại không muốn cho anh họ biết thì cô ta không thể nói gì cả.

Diệp Tiên Duyệt sốt sắng nhìn sang Tôn Hàn.

Tôn Hàn chỉ biết nhún vai rồi rời đi với Liễu Phương Phương.

Trên đường.

Liễu Phương Phương ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ rồi buồn bã nói: “Cuối cùng thì tôi vẫn không giúp gì cho ông được”.

Tôn Hàn vừa lái xe vừa nói: “Thời gian gấp quá nên cũng đành chịu thôi. Giờ chúng ta chỉ có thể mong sao mọi chuyện được êm xuôi”.

Tôn Hàn không thấy áy náy gì với cách tìm người gánh tội cả, thứ nhất là vì không phải anh thực hiện, thứ hai là kiểu gì nhà họ Diệp cũng có đền đáp xứng đáng cho người đó.

Mà Liễu Phương Phương cũng đã nói người chịu tội đó là một con nghiện cờ bạc nợ nần chồng chất, chứ không phải hạng tốt lành gì.

Nếu không phải vì quá túng tiền thì ai chịu bán mạng mình với giá năm triệu chứ.

Nhưng Tôn Hàn vẫn thấy cách làm này của Diệp Hà Sơn rất nguy hiểm.

Ví dụ, những thông tin Tôn Hàn đang nắm được là thật thì Đỗ Tiên chính là người đứng sau tất cả chuyện này.

Chị ta muốn giành lấy dự án đảo Lâm An thì chắc không dễ để nhà họ Diệp thực hiện được cách ấy đâu.

Chỉ e nhà họ Diệp làm vậy là tự đào hố chôn mình thôi.

Vấn đề là anh khuyên mà họ không chịu nghe.

“Đành vậy thôi chứ biết làm sao. Chúng ta vẫn điều tra tiếp nhé, biết đâu lại tìm được ra chân tướng thì sao”.

Liễu Phương Phương cũng chán nản nói.

“Ừm!”

Tôn Hàn gật đầu, trong lòng anh thầm quyết định sẽ nhanh chóng thu xếp cho Đỗ Tiên gặp Tôn Phát Tài, sau đó giục Đỗ Tiên hành động nhanh lên một chút, như vậy may ra tìm được sơ hở của chị ta một cách nhanh chóng.

Kế hoạch khác của anh cũng phải đẩy nhanh lên mới được!

Vốn Tôn Hàn định hẹn Đỗ Tiên luôn tối nay, nhưng dục tốc bất đạt, nếu phía Long Phong biểu hiện quá vội vã thì sẽ khiến Đỗ Tiên sinh nghi.

Tôn Hàn quyết định tổ chức buổi gặp gỡ vào tối mai, đồng thời nhắc Tôn Phát Tài phải nói là mình mới đến.

Thoáng cái, ngày hôm sau đã tới.

Trong nhà hàng Thắng Thiên của Ma Đô.

Tôn Hàn và Tôn Phát Tài ngồi trong phòng bao chờ khoảng hai mươi phút thì Đỗ Tiên mới đến.

Trông thấy Tôn Phát Tài, chị ta lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Chào ông chủ Tôn!”

Không ngờ đích thân Tôn Phát Tài đã đến.
Chương 507: Mười triệu thì có mấy người phụ nữ không động lòng?

“Không ngờ ông chủ Tôn lại đích thân đến đây, đúng là vinh hạnh quá!”

Đỗ Tiên cũng coi như người từng trải, nhưng khi thấy Tôn Phát Tài đến đây, chị ta vẫn thấy rất ngạc nhiên.

Dù Tôn Phát Tài không phải tầm cỡ đại gia của Đại Hoa, nhưng thật ra cũng không kém là mấy.

Vậy mà một nhân vật tầm cỡ như vậy lại đích thân đến đây để bàn chuyện hợp tác với chị ta.

“Vừa hay tôi cũng đang rảnh, mà lại khá hứng thú với dự án đảo Lâm An nên mới đến xem sao”.

“Mà tổng giám đốc Đỗ đừng đứng thế, ngồi đi chứ!”

Tôn Phát Tài cười nói.

Dù cử chỉ của ông ta rất tự nhiên, nhưng vẫn toát ra được phong cách của nhân vật lớn.

Thật ra, Trương Tam cũng theo đến đây, nhưng hiện giờ không có tư cách lên tiếng nên chỉ biết cười trừ.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, Tôn Phát Tài đã nhắc đến dự án đảo Lâm An ngay.

Ông ta nói: “Tôn Hàn đã nói cho tôi nghe về yêu cầu của tổng giám đốc Đỗ rồi, tôi thấy bình thường. Chỉ cần kiếm được tiền thì tôi thừa sức chia cho cô bốn mươi phần trăm, mọi người cùng nhau kiếm tiền mà! Chỉ có điều…”

Tôn Phát Tài chợt nhíu mày, bấy giờ trông ông ta không giống một người đàn ông trung niên mập mạp nữa, mà là Tôn thần tài nổi tiếng kiêm chủ tịch của bất động sản Long Phong.

Tôn Phát Tài híp mắt nói tiếp: “Chỉ có điều cô Đỗ này, cô có chắc mình xứng đáng nhận được bốn mươi phần trăm lợi nhuận ấy không?”

Lời ít ý nhiều.

Chỉ cần chị ta thể hiện xứng đáng với con số đó thì Tôn Phát Tài sẽ chi ngay.

Còn nếu không thì đúng là trò cười.

Tôn Hàn thầm thấy khâm phục, Tôn Phát Tài đúng là Tôn Phát Tài, nói câu nào là chết câu đấy.

Nếu ông ta mà đi đóng phim thì kiểu gì cũng giành được giải ảnh đế.

Vì ông ta vốn là cao thủ diễn xuất ngoài đời rồi.

“Ông chủ Tôn yên tâm, nêu Đỗ Tiên tôi đã dám nói vậy thì đương nhiên phải xứng đáng với con số ấy! Đảo Lâm An sẽ là dự án hợp tác đầu tiên của chúng ta, nhưng chắc chắn không phải cuối cùng”.

Đỗ Tiên đầy tự tin nói.

Nếu chị ta đã muốn hợp tác thì sẽ không tỏ ra yếu thế.

“Được, Tôn Hàn cũng đã nói với tôi rồi. Cô Đỗ đảm bảo sẽ giành được dự án này, nếu cô làm được thì tôi sẽ chia cho cô bốn mươi phần trăm lợi nhuận”.

“Nhưng có một vấn đề thế này, người làm ăn nhiều khi còn quan trọng thời gian hơn cả quân đội, cô Đỗ có thể cho tôi một mốc thời gian cụ thể không? Khoảng bao lâu, cô sẽ lấy được dự án này?”

“Nếu phải chờ đến khi phía công an mở cuộc đấu giá thì không cần đến cô Đỗ, tôi cũng có thể giành lấy dự án được”.

“Cho nên đâu cần phải chia lợi nhuận cho cô nữa?”

Đỗ Tiên ngẫm nghĩ một lát thì thấy Tôn Phát Tài nói vậy cũng có lý.

Nếu chờ đến phiên đấu giá, bất động sản Long Phong mà tham gia thì đến nhà họ Đường cũng không tranh được!

Huống chi là chị ta!

Nếu chị ta muốn có được những lợi ích trên thì phải có biểu hiện xứng đáng và hiệu quả.

“Bảy ngày! Nhiều nhất là bảy ngày, tôi sẽ đưa hợp đồng của dự án Lâm An cho ông chủ Tôn”.

Đỗ Tiên cam đoan.

Mốc thời gian này là giới hạn rồi.

Nếu Tôn Phát Tài không vội thì Đỗ Tiên còn định thực hiện vụ này trong vòng từ một đến hai tháng.

Nhưng giờ chị ta phải chứng minh thực lực của mình cho ông ta thấy, nên không thể chần chừ lâu như vậy được.

Tôn Phát Tài không nói gì mà liếc nhìn Tôn Hàn.

Tôn Hàn gật đầu nói: “Được, chị Đỗ chất quá, tổng giám đốc Tôn của chúng tôi cũng không phải người câu nệ. Trong bảy ngày mà lấy được dự án về thì bất động sản Long Phong và bất động sản Ngọc Lan sẽ hợp tác vui vẻ!”

“Uống!”

Qua ba tuần rượu.

Tôn Phát Tài và Tôn Hàn đã ra về.

Hai người đi đến bờ biển hóng gió.

“Tôi bảo này cậu Tôn, ngày mai tôi phải đi rồi, việc còn lại trông cậy hết vào cậu nhé!”

“Tóm lại, tôi sẽ giao mọi quyền thương thảo của bất động sản Long Phong cho cậu”.

Tôn Phát Tài cười lớn nói.

Ông ta chỉ đến đây phối hợp diễn xuất để Đỗ Tiên tin tưởng hơn thôi.

Nên dù ông ta muốn ở lại thì cũng không ở lâu được.

Bất động sản Long Phong đang có bao nhiêu dự án, dù cho có lấy được thêm dự án đảo Lâm An này thì ông ta cũng không phải đích thân trông coi.

Nếu Tôn Phát Tài tiếp tục ở lại Ma Đô, sẽ khiến người khác sinh nghi.

Tôn Hàn bày tỏ sự biết ơn rồi nói: “Cảm ơn chú Tôn, sau này có cơ hội thì tôi sẽ mời chú đi uống sau”.

“Được, tôi chờ!”

“Nhưng cậu Tôn này… cậu có hứng đến bất động sản Long Phong đảm đương một chức vụ nào đó không? Chắc chắn không phải kiểu giám đốc dự án gì đó đâu, mà phải cỡ cố vấn cấp cao ấy”.

Tôn Phát Tài mỉm cười rồi mời chào.

Nhưng ông ta không hề có ý đùa.

Tôn Hàn liếc nhìn Tôn Phát Tài với vẻ sâu xa rồi đáp: “Lương cố vấn cấp cao của bất động sản Long Phong một năm được bao nhiêu?”

“Nhân viên cấp cao thì năm mươi triệu, chưa kể hoa hồng dự án! Còn cao cấp hơn nữa thì… gấp mười lần, khoảng năm trăm triệu!”

Hiện giờ, bất động sản Long Phong vẫn chưa có cố vấn cấp cao.

Nhưng Tôn Hàn mà đến đó làm việc là họ có rồi.

Không cần làm gì hết, miễn sao đưa ra được ý kiến vào lúc cần là có ngay năm trăm triệu mỗi năm.

Từ khi nào kiếm tiền lại dễ như vậy.

Đương nhiên Tôn Hàn biết Tôn Phát Tài không ném tiền qua cửa sổ, mà ông ta biết được giá trị của anh.

Thứ nhất, Tôn Hàn chính là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử nên đã có sẵn khả năng chèo chống doanh nghiệp.

Thứ hai, anh là ngũ công tử của nhà họ Tôn, con trai của Tôn Hành Vương.

Chỉ mất năm trăm triệu một năm mà thuê được anh về làm việc cho bất động sản Long Phong là quá hời.

Tôn Hàn không đồng ý ngay mà trầm ngâm rồi nói: “Chú nghiêm túc chứ?”

“Đương nhiên rồi!”

Tôn Phát Tài tỏ vẻ nghiêm túc.

“Thế thì tốt quá, mỗi năm lại kiếm thêm được một khoản, đúng không ông chủ?”

Tôn Hàn nói.

“Ha ha, thôi cậu cứ gọi tôi là chú đi, như thế thân thiết hơn”.

Tôn Phát Tài cười lớn rồi vỗ vai Tôn Hàn.

Ông ta chỉ thấy nhà họ Tôn sẽ ngày càng nhiều chuyện thú vị đây.

Một mình Tôn Khải Thành còn chưa đủ, giờ lại có thêm Tôn Hàn tài năng không kém nữa.

Ngày hôm sau, Tôn Hàn đã đưa Tôn Phát Tài ra sân bay.

Sau khi rời khỏi sân bay, Tôn Hàn mới mở điện thoại ra và thấy có tin nhắn mà Lâm Ảnh gửi tới.

Đọc xong, anh mỉm cười rồi nhắn lại.

Rất nhanh phía bên kia cũng hồi âm ngay.

“Tôi hiểu ý cậu rồi”.

“Có rảnh để gặp nhau chút không?”

“Có việc gì à?”

“Đương nhiên, có thì tôi mới hẹn cậu chứ!”

“Địa điểm!”

Lâm Ảnh gửi địa chỉ tới.

Khoảng nửa tiếng sau, Tôn Hàn đã đến quán cà phê như đã hẹn.

Hôm nay, Lâm Ảnh ăn mặc khá đơn giản, quần jean phối với áo phông màu xanh, nhưng vẫn tôn dáng nên khiến nhiều người phải ngoái lại nhìn.

“Có chuyện gì mà sáng sớm ngày ra đã tìm tôi thế?”

Tôn Hàn ngồi xuống rồi gọi một cốc cà phê.

Lâm Ảnh nhìn dáng vẻ thờ ơ của anh mà nổi giận: “Cậu vẫn điềm nhiên như không ấy nhỉ, có biết tôi mất ngủ mấy ngày nay rồi không?”

Tôn Hàn suy nghĩ rồi hỏi: “Vì mười triệu ấy hả?”

“Ừ, vì nó đấy! Rốt cuộc cậu có ý gì? Định bao nuôi tôi à?”

Lâm Ảnh chớp mắt hỏi.

Chuyện này…

Tôn Hàn ngẩn ra rồi cười nói: “Nếu thế thì sao?”

“Tôi sẽ dao động đấy”.

Lâm Ảnh thành thật đáp.

Có mấy người phụ nữ không dao động vì mười triệu chứ?
Chương 505: Lý Hổ gây phiền phức

“Thế cậu đồng ý à?”

Tôn Hàn cười rồi cố ý hỏi.

Song, Lâm Ảnh lại lắc đầu rồi đáp với vẻ đau xót: “Tôi từ chối”.

Gần như cô ấy phải lấy hết dũng khí thì mới có thể nói ra câu này.

Nhưng nói xong, cô ấy đã bình thường lại ngay.

Cô ấy nghiêm túc nhìn Tôn Hàn rồi nói: “Với tôi mà nói thì mười triệu là một khoản tiền mà chắc cả đời này tôi cũng không kiếm được”.

“Thật lòng mà nói thì tôi rất dao động đấy chứ, nhưng tôi không muốn bán mình vì số tiến ấy”.

“Vả lại, tôi đã xin nghỉ việc ở câu lạc bộ rồi, tôi định về thành phố Giang Châu”.

“Tôn Hàn, cậu gửi số tài khoản cho tôi đi, tôi gửi tiền lại cho cậu! Sau này, nếu cậu về Giang Châu thì nhớ gọi cho tôi, tôi sẽ mời cậu đi ăn, đảm bảo không lừa cậu đâu”.

Lâm Ảnh nói hết suy nghĩ trong lòng ra rồi nhìn Tôn Hàn.

Tôn Hàn ngập ngừng một lát rồi bật cười nói: “Cậu không thấy tiếc mười triệu thật à?”

Lâm Ảnh vô cùng đau xót đáp: “Tiếc thì có tiếc, nhưng lẽ nào tôi chỉ đáng giá mười triệu thôi sao?”

“Vậy ý của cậu là chê ít, muốn tôi nâng giá thêm hả?”

Tôn Hàn tỉnh bơ hỏi.

Lâm Ảnh: “…”

Cô ấy thấy phục người có tiền rồi, họ coi tiền như giấy vệ sinh vậy.

“Tôn Hàn, tôi không có ý đó! Ý của tôi là tôi không muốn bán mình vì tiền, cậu hiểu không?”

“Nếu cậu chưa kết hôn, tôi có thể mặc kệ quá khứ của mình rồi bám lấy cậu như keo dán. Nhưng cậu đã lấy vợ rồi thì nên một lòng với cô ấy, dù cho tình cảm có không mấy khăng khít đi chăng nữa, nhưng người ta đã lấy cậu rồi”.

“Mà cậu cũng đừng có quyến rũ tôi, tôi sợ không giữ mình được mất”.

Lâm Ảnh sợ Tôn Hàn lại đưa ra một cái giá mà cô ấy không thể từ chối.

Mới chỉ mười triệu thôi mà Lâm Ảnh phải mất những hai ngày mới quyết tâm từ chối được.

Thậm chí, cô ấy còn nghĩ kiểu gì mình cũng sẽ hối hận.

Tôn Hàn cười lớn rồi xua tay: “Được rồi, cậu không cần gửi trả lại cho tôi đâu, mà tôi cũng không có ý bao nuôi cậu”.

“Chỉ là tôi không thiếu tiền, mà vừa hay cậu đang thiếu nên tôi cho thôi”.

“Giống như kiểu tặng món đồ mình không thích nữa cho người rất thích nó ấy. Chúng ta là bạn nên cậu đừng ngại, mà tôi cũng không có yêu cầu gì đâu”.

“???”

Lâm Ảnh ngẩn ra, cách so sánh này của Tôn Hàn thật là… bá đạo.

Vấn đề quan trọng nhất là anh cho không cô ấy mà không đòi hỏi gì hết.

Ném tiền qua cửa sổ cũng chỉ đến mức này mà thôi.

“Cậu nghiêm túc chứ?”

Lâm Ảnh hỏi để xác nhận lại.

Tôn Hàn cười đáp: “Ừ, tôi lừa cậu làm gì?”

Cũng đúng, Tôn Hàn lừa cô ấy làm gì chứ?

Lâm Ảnh vô cùng nghiêm túc vén tóc lên, như vậy có nghĩa là cô ấy không cần làm gì cả mà vẫn nhận được mười triệu của Tôn Hàn và trở thành một nữ đại gia.

Chuyện này hoang đường quá đi mất!

Nhưng Tôn Hàn không hề đùa cợt.

“Hay, hay cậu cứ bao nuôi tôi đi, chứ tôi thấy nhận tiền kiểu này cứ sao sao ấy”.

Một lúc lâu sau, Lâm Ảnh lại nói.

Thật ra được Tôn Hàn bao nuôi cũng không tệ đâu.

Cô ấy sẽ được những mười triệu đó.

Tôn Hàn lại cười phá lên: “Cậu đang nghĩ gì thế?”

“Chúng ta đã là bạn học thì mãi mãi sẽ là vậy, có mười triệu thôi mà sao cậu cứ quan trọng hoá vấn đề lên thế?”

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi rất thích tính cách của cậu nên mới cho cậu tiền đấy! Còn cậu lấy tiền để làm gì thì không liên quan đến tôi, tôi không có hứng với chuyện bao nuôi đâu. Nếu chúng ta mà xảy ra chuyện gì, ngược lại tôi sẽ thấy vô vị”.

“Thế này đi, nếu cậu thấy ngại khi cầm tiền của tôi thì coi như là cậu đang nợ tôi đi. Tôi không cần cậu viết giấy nợ đâu, trả được thì trả, không trả được thì thôi, tôi không ép cậu đâu, thế đã được chưa?”

“Có hâm mới trả tiền!”

Sau nghĩ ngợi một lúc, Lâm Ảnh lập tức nói.

Mọi tâm tư đều thể hiện hết lên gương mặt, đó mới là Lâm Ảnh.

Nhưng Tôn Hàn lại thích cái tính cách ấy.

Thật ra nếu Tôn Hàn mốn bao nuôi Lâm Ảnh thì sao?

Khi bỏ đi quan hệ bạn bè, Lâm Ảnh thật sự là một cô gái rất thú vị.

Nhưng bọn họ đã là bạn rồi nên không thể để tình cảm xen vào.

Nói chung Tôn Hàn nên giữ mình một chút, lằng nhằng chuyện tình cảm sẽ rất rắc rối.

Không khác gì tự gây phiền toái cho mình.

Cuộc sống đã quá mệt mỏi rồi.

“À, rốt cuộc cậu với Trương Tam có quan hệ gì thế? Hai người có thân không?”

Đột nhiên, Lâm Ảnh nhỏ giọng hỏi.

Tôn Hàn nghi hoặc nhìn cô ấy: “Sao thế?”

“Lý Hổ ấy lại tìm cậu sinh sự à? Không phải chứ?”

Trương Tam đã nói Lý Hổ sẽ không đến gây sự nữa thì chắc chắn là vậy.

Tôn Hàn tin Trương Tam có thể làm được việc này.

“Lý Hổ không bảo đến gây sự, mà đòi mời tôi chiều nay đến gặp, bảo là có việc gì đó! Nhưng tôi sợ…”, Lâm Ảnh có vẻ lo lắng nói.

Cô ấy sợ Lý Hổ không chịu từ bỏ ý định.

Chắc chắn Trương Tam đã cảnh cáo Lý Hổ rồi, Tôn Hàn tin chắc là vậy.

Nếu Lý Hổ biết điều thì nên tránh xa Lâm Ảnh ra mới phải.

Vậy mà ông ta lại đòi gặp Lâm Ảnh, chắc chắn phải có vấn đề rồi.

“Ông ta hẹn gặp cậu ở đâu?”

Tôn Hàn hỏi.

“Ông ta mở một quán mạt chược, nhưng bản thân ông ta lại là một con nghiện cờ bạc nên nợ đìa ra ấy! Tôi chỉ sợ ông ta bí quá hoá liều, nhưng nếu tôi mà không đến thì lại sợ ông ta âm thầm gây bất lợi cho mình”.

“Tôn Hàn, hay cậu gọi cho Trương Tam được không?”

Lâm Ảnh không có tính cách liều lĩnh, khi gặp phải chuyện này, cô ấy lập tức nghĩ tới Tôn Hàn ngay.

Lần này, vừa hay có thể nói rõ hai việc cùng lúc luôn.

Còn nếu Tôn Hàn không muốn giúp cô ấy thì thôi.

Tôn Hàn nhíu chặt hàng lông mày lại, cảm giác của Lâm Ảnh không sai, Lý Hổ có vẻ gì đó là lạ.

Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Tạm thời chưa cần báo cho Trương Tam vội, tôi sẽ đi cùng cậu đến gặp ông ta”.

“Chỉ có hai chúng ta, nhỡ gặp chuyện gì thì biết làm thế nào?”

Lâm Ảnh lo lắng nói: “Lý Hổ này không phải hạng người tốt lành gì đâu!”

“Không sao, một mình ông ta thì không là gì cả”.

Tôn Hàn thản nhiên nói.

“Được, quyết vậy đi!”

Ba giờ chiều, Tôn Hàn và Lâm Ảnh đang thấp thỏm đã đến quán mạt chược của Lý Hổ.

Hai người vừa đi vào trong, Lý Hổ đã có vẻ ngạc nhiên khi thấy Lâm Ảnh dẫn theo người đến, nhưng ông ta vẫn nhoẻn miệng cười, sau đó giơ tay ra hiệu cho người kéo tấm cửa cuộn nặng nề xuống.

Lâm Ảnh sợ đến mức run rẩy, sau đó rúc ngay ra sau lưng Tôn Hàn.

“Chúng mày lui hết đi, đây là chuyện riêng của tao, không liên quan đến bọn mày”.

Lý Hổ nói với mấy tên đàn em.

Mấy tên đó liếc mắt nhìn nhau sau đó im lặng rời đi.

Chỉ còn lại Tôn Hàn, Lâm Ảnh và Lý Hổ ở phòng chơi mạt chược.

“Cậu Tôn đúng không nhỉ? Không ngờ cậu lại đến đây với Lâm Ảnh, xem ra cậu thích cô ấy thật hả! Vậy tôi tìm cô ấy là đúng rồi!”

Lý Hổ nghênh ngang ngồi lên một chiếc bàn.

Tôn Hàn bình tĩnh nói: “Xem ra hôm nay ông gọi Lâm Ảnh đến đây là không có ý tốt rồi, ông không sợ Trương Tam à?”

“Đừng nói với tôi là Trương Tam chưa nhắc nhở ông hãy tránh xa Lâm Ảnh ra nhé!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK