Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 307: Anh không cần biết

Đôi mắt của Tạ Lão Hổ như bốc hoả, “La Thông, ông làm đại gia của ông, tôi làm côn đồ của tôi, trước nay nước sông không phạm nước giếng. Ông bắt tôi làm gì? Ông nói rõ ra đi, rốt cuộc ông có ý gì?!”

La Thông đưa mắt nhìn xung quanh, đoạn chậm rãi đi đến bên cạnh Tôn Hàn, đứng thẳng lưng như một người thuộc hạ.

Sau đó, ông ta mới híp mắt cười nói, “Tạ Lão Hổ, anh đoán xem tôi bắt anh làm gì?”

Tạ Lão Hổ biến sắc ngay lập tức, nghiêm túc quan sát Tôn Hàn.

“Cậu Tôn, cậu đây là…”

Tôn Hàn nghịch ngón tay, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, “Tạ Lão Hổ, tuy Từ Tiểu Bân không là gì, nhưng đó là em trai tôi. Anh lừa tiền nó, anh đoán xem tôi có ý gì”.

Quả nhiên là… bị lừa rồi.

Một trăm triệu đầu tư chết tiệt.

Nếu thực sự giàu đến vậy, sao lại nỡ đổ vào trò đầu tư nguyên thạch hoàn toàn không có gì bảo đảm ấy chứ?

Tạ Lão Hổ đã đoán ra chuyện này từ sớm, có điều lại bị che mắt bởi món lợi ích khổng lồ.

“Ấy là vì tôi không biết đến quan hệ của hai người mà. Nếu biết Từ Tiểu Bân là bạn của cậu Tôn, tôi chắc chắn sẽ không rủ rê cậu ta mua đầu tư nguyên thạch. Cậu Tôn à, hay là thế này, Tiểu Bân đã mất bao nhiêu tiền vì đầu tư nguyên thạch, thì cứ tính hết cho tôi. Ngày mai, à không, trước mười hai giờ hôm nay, tôi sẽ chuyển tiền đúng hạn!”

Dù Tạ Lão Hổ có quen biết Tôn Hàn hay không, thì đây vẫn chỉ là những lời khách sáo. Nhưng có một câu là thật, Tạ Lão Hổ chuẩn bị đền tiền rồi.

Hang ổ đã bị người ta quét sạch rồi, không đền tiền làm sao được?

Nghe vậy, Từ Tiểu Bân lập tức phấn khích hẳn lên. Xem ra cậu ta sắp được lấy lại toàn bộ số tiền đã đầu tư rồi.

Mất rồi còn tìm lại được, tất nhiên là cậu ta phải kích động chứ!

Nhưng Tôn Hàn lại lắc đầu, “Ngoại trừ tiền của Từ Tiểu Bân, mười lăm triệu mà nhóm người Dương Khai Phú của tỉnh lỵ đã đầu tư vào cũng phải trả lại. Tôi sẽ tha cho anh một lần!”

Sắc mặt của Tạ Lão Hổ lập tức sa sầm.

Số tiền đó không nằm trong tay hắn ta, mà đã được chuyển vào tài khoản của bên đầu tư nguyên thạch, đến nay hắn ta còn chưa được chia tiền hoa hồng.

Để trả tiền cho Từ Tiểu Bân, hắn ta còn phải nghĩ cách móc tiền túi của mình.

Đừng nói là không đưa tiền, dù muốn đưa, hắn ta cũng chẳng có nhiều tiền đến vậy!

“Cậu Tôn à, cậu đâu cần phải ép người đến mức này chứ! Có thể khiến La Thông làm việc cho cậu, thì tôi tin cậu có bản lĩnh rồi. Nhưng cậu ép người quá đáng, kẻ liều mạng Tạ Lão Hổ này chưa chắc sợ cậu đâu!”, Tạ Lão Hổ nghiến răng nói.

“Anh à, hay là chúng ta mặc kệ họ đi!”, Từ Tiểu Bân sốt ruột lên tiếng. Cậu ta lấy lại tiền của mình rồi, đâu cần quan tâm đến đám người Dương Khai Phú, Diệp Tô nữa.

Tôn Hàn liếc mắt nhìn Từ Tiểu Bân một cái, vẻ hững hờ, “Ha ha… Nói cứ như tôi sợ anh Hổ vậy. Tổng cộng khoảng hai mươi mốt triệu, nếu anh Hổ có thể gom đủ trước ngày mai, tôi sẽ tha cho anh. Bằng không, tôi sẽ đưa anh đến đồn cảnh sát!”

Không có chỗ để thương lượng!

Có rất nhiều người ở Mục Thành đã bị hắn ta lừa, số tiền dao động từ vài trăm nghìn đến vài triệu. Nếu thực sự bị đưa đến đồn cảnh sát và điều tra từng vụ một, e rằng nửa đời sau của Tạ Lão Hổ chỉ có thể ở trong tù.

Tạ Lão Hổ hoảng sợ thật rồi.

“La Thông à, ông không nể chút giao tình xưa đã đành, dù ông không muốn nể tình tôi, thì cũng nên nể mặt cậu tôi chứ. Ông nên biết, cậu tôi mà nổi giận thì ông cũng chẳng làm nổi đại gia ở Mục Thành nữa đâu”.

La Thông nói bằng giọng khinh bỉ, “Đừng nói mấy chuyện này với tôi. Nếu Hà Đông muốn trả thù tôi thì cứ việc tìm đến đây. Nhưng có lẽ cậu không thể nhìn thấy cảnh đó đâu”.

Ánh nhìn của Tôn Hàn không có sự khinh miệt, nhưng lại chẳng buồn đặt hắn ta vào mắt, “Cho anh một cơ hội, gọi điện cho Hà Đông đi, để anh không còn hy vọng gì nữa”.

Câu nói này làm Tạ Lão Hổ lo ngay ngáy. Chẳng lẽ một nhân vật lợi hại như người cậu Hà Đông của hắn ta, cũng không thể làm Tôn Hàn nhượng bộ ư?

Quyền lực của anh trai Từ Tiểu Bân sao lại lớn đến vậy?

Cậu ta có một người anh ghê gớm đến thế, sao lại không nói sớm chứ!

Chuyện này thì Tạ Lão Hổ trách nhầm Từ Tiểu Bân rồi. Từ Tiểu Bân hoàn toàn không biết Tôn Hàn có địa vị ra sao ở sáu tỉnh Tây Nam.

Đã đi đến bước này rồi, Hà Đông là chỗ dựa duy nhất của Tạ Lão Hổ, hắn ta đành gọi điện cho Hà Đông thôi.

Trong lúc ấy, thi thoảng hắn ta lại liếc nhìn Tôn Hàn và La Thông, nỗi bất an trong lòng cũng lớn dần. Hắn ta gọi điện cho Hà Đông, vậy mà hai người họ lại chẳng hề lo lắng chút nào.

Đó cũng chẳng phải cách người ta phô trương thanh thế.

Trừ phi, họ có bản lĩnh thực sự.

Mười mấy giây chờ đợi, tựa như cả thế kỷ đối với Tạ Lão Hổ.

Cuối cùng, một giọng nói đầy uy nghiêm cũng vang lên trong điện thoại.

“Tạ Tuấn!”

Tạ Tuấn là tên thật của Tạ Lão Hổ.

“Cậu cứu cháu với, cháu gặp…”

“Không cứu nổi cháu. Tạ Tuấn, tự tạo nghiệt sẽ không sống yên ổn. Cháu lấy số tiền không nên lấy, mạo phạm người không nên mạo phạm, cậu không cứu được cháu. Cháu vẫn nên… ngoan ngoãn cầu xin cậu Tôn tha cho cháu thì hơn”.

“Cậu à!!”

Nếu Hà Đông còn không cứu được, vậy ai có thể cứu hắn ta bây giờ?

Giây phút này, mọi sự tự tin của Tạ Lão Hổ đã mất sạch. Hắn ta đã cảm nhận được thế nào là tai hoạ ập đến.

“Tút tút…”

Điện thoại đã cúp rồi.

“Rốt, rốt cuộc cậu là ai, mà lại có thể khiến cậu tôi khoanh tay đứng nhìn như thế?!”, Tạ Lão Hổ khổ sở hỏi.

Dù có chết, cũng nên để hắn ta chết một cách rõ ràng.

“Anh không có tư cách biết tôi là ai. Nhưng anh có thể biết người đã đánh tiếng với Hà Đông là ai. Đó là Hàn Hướng Đông!”

“Là anh ta?!”, Tạ Lão Hổ kêu lên thất thanh.

Tên Tôn Hàn này có thể nhờ vả cả Hàn Hướng Đông, thảo nào cậu của hắn ta không dám nhúng tay vào nữa.

Hai cái tên có chung một chữ “Đông”, cậu của hắn ta còn thuộc thế hệ đi trước Hàn Hướng Đông.

Nhưng xét về năng lực, cậu của hắn ta cũng chỉ đủ tư cách ăn một bữa cơm với Hàn Hướng Đông, mà còn phải xem người ta có vui vẻ nể mặt hay không mới được.

Chênh lệch rất xa!

Cái tên Hàn Hướng Đông ở tỉnh lỵ tỉnh Nam, chỉ cần là người hoạt động ở thế giới ngầm thì đều biết cả.

“Tôi…”

“Được rồi”.

Tôn Hàn không có hứng thú nghe Tạ Lão Hổ hối hận hay cầu xin gì nữa. Anh đứng dậy khỏi xô pha, đoạn cất tiếng dặn dò, “La Thông, nếu ngày mai anh ta không thể gom đủ hai mươi mốt triệu thì đưa đến đồn cảnh sát báo án”.

“Vâng!”

Tạ Lão Hổ đã rơi vào tuyệt vọng.

Chỉ trong một đêm, bảo hắn ta tìm đâu ra hai mươi mốt triệu bây giờ?

Người như hắn ta đúng là có chút danh tiếng, nhưng tiêu xài rất lớn, cách kiếm tiền cũng không sánh bằng các ông chủ kinh doanh chính thống như La Thông, trong tay chẳng có mấy tiền.

Đừng nói là hắn ta không gom được tiền, dù có Hà Đông cũng không gom được.



Mười giờ sáng hôm sau.

Tôn Hàn đang xem đài truyền hình địa phương trong khách sạn, đúng lúc đang phát sóng vụ án đầu tư nguyên thạch.

Hiện nay, số lượng nạn nhân của đầu tư nguyên thạch càng lúc càng tăng. Nhân vật nặng ký như Tạ Lão Hổ đã sa lưới và khai báo cách thức chiếm đoạt tiền bất hợp pháp của đầu tư nguyên thạch.

Chuyện đầu tư nguyên thạch bắt đầu từ Mục Thành, nên họ đã chính thức lập án điều tra.

La Thông đã ra mặt vì chuyện này, có lẽ sẽ được khen thưởng gì đó.

Hồ sơ vụ án đã được lập, nhưng tiền của Từ Tiểu Bân và đám người Dương Khai Phú có thể lấy lại hay không, khi nào mới lấy lại được, lại là một vấn đề rất khó nói.

Sập bẫy, bị lừa thì rất dễ, nhưng lấy lại tiền nào có dễ dàng đến thế.
Chương 308: Tạo bất ngờ cho cả hai

Đến trưa, đám người Dương Khai Phú mới đến đồn cảnh sát để báo án và cho lời khai.

Còn Hàn Thế Văn ban đầu đồng ý cưới Diệp Tô là vì Diệp Tô xinh đẹp, gia thế cũng miễn cưỡng môn đăng hộ đối với anh ta. Chỉ là việc bị lừa mua đầu tư nguyên thạch lại bị phát hiện đúng lúc hôn lễ đang diễn ra, hôn lễ biến thành trò cười.

Hôn nhân của hai người cũng đổ vỡ.

Hiện này, số tiền năm triệu mà anh ta bị lừa đã được lập hồ sơ điều tra, anh ta chỉ cần đợi tin là được.

Sau khi cho lời khai, anh ta cũng đi thẳng ra xe rồi rời đi.

Những người khác đang dùng bữa trưa tại nhà hàng của khách sạn. Dù sao thì chuyện đầu tư nguyên thạch tạm thời đã có kết quả, tâm trạng mọi người cũng thoải mái hơn, không còn hoảng loạn nhiều nữa.

“Bác cả à, cháu gọi xe đưa mọi người về tỉnh lỵ nhé”, trong bữa cơm, Tôn Hàn cất tiếng hỏi.

Chuyện này…

Dương Khai Phú và Diệp Tô đưa mắt nhìn nhau, đoạn tươi cười hỏi lại, “Tôn Hàn à, cháu không về cùng à?”

“Cháu định đến Giang Châu vài hôm, tạm thời không về tỉnh lỵ”.

Mục Thành chỉ cách Giang Châu chừng bốn giờ ngồi xe, khá gần.

Lần này trở về, Tôn Hàn cũng có dự tính đến Giang Châu một chuyến.

“Đúng lúc bác cũng có mấy người bạn ở Giang Châu, hay là chúng ta cùng đi rồi cùng về nhé. Nhân dịp này, bác đi thăm bạn luôn”, Dương Khai Phú đảo mắt rồi cười nói.

Tôn Hàn cũng không nghĩ nhiều, “Tuỳ bác vậy”.

Những người ở lại là Dương Dung và Từ Tiểu Bân.

“Tôn Hàn à, con nghĩ tiền của Tiểu Bân có lấy lại được không? Là tiền cưới vợ của nó đó!”, Dương Dung nói với vẻ đáng thương.

“Tiền lấy vợ mà cũng dám lấy ra mua đầu tư nguyên thạch, đáng đời!”, Dương Khai Phú lạnh lùng hừ giọng.

Nếu không nể mặt Tôn Hàn ở đây, ông ta còn nói khó nghe hơn.

Tôn Hàn nhíu mày, “Mẹ à, tiền thì chúng ta chỉ có thể chờ thôi, không còn cách nào khác”.

Đương nhiên anh hiểu, ý của Dương Dung là muốn anh đưa Từ Tiểu Bân thêm một khoản tiền nữa, nhưng anh sẽ không đồng ý.

Cũng giống như lần này vậy, rõ ràng Tôn Hàn có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề, nhưng anh vẫn kiên quyết trở về đây một chuyến.

Cứ hết tiền thì lại tìm người anh cả này, làm gì có đạo lý ấy cơ chứ.

“Được rồi, mẹ, chỉ chờ một thời gian thôi mà, chúng ta đợi được!”

Từ Tiểu Bân cất lời, không nghe ra đang buồn hay vui. Nhưng ánh mắt mà cậu ta nhìn Tôn Hàn đã thấp thoáng vẻ sợ sệt.

Hôm qua, cậu ta đã tận mắt nhìn thấy Tạ Lão Hổ bị anh cả xử lý thế nào, hơn nữa, tên côn đồ hung dữ nhất khu thành thị là Hà Đông cũng chẳng dám nhúng tay vào.

Tuy đến giờ Từ Tiểu Bân vẫn chưa rõ nguyên nhân, nhưng Tôn Hàn thực sự tàn nhẫn hơn tên Tạ Lão Hổ kia rất nhiều.

Cậu ta bắt đầu thấy sợ người anh cả này rồi.

Dương Dung thì không biết nguyên do, nhưng vẫn muốn lấy tiền của Tôn Hàn. Song thấy sắc mặt của Tôn Hàn càng lúc càng kém, bà ta cũng đành thôi.

Nếu Tôn Hàn chịu nghe lời đến thế thì ban đầu bà ta đã chẳng lấy có bấy nhiêu tiền của anh rồi.

Chỉ một lát sau khi kết thúc bữa trưa, hai chiếc Maybach đã rời khỏi Mục Thành, và chạy thẳng đến Giang Châu.

Gần năm giờ, họ đã đến biệt thự Thương Sơn.

“Oà, Tôn Hàn à, cậu sống ở đây ư, nhà này chắc là đắt lắm?”

Vừa bước vào biệt thự, Diệp Tô đã ngây cả người.

Rốt cuộc cô ta cũng chắc chắn Tôn Hàn đã giàu rồi, giàu to rồi!

Tuy giá nhà ở Giang Châu không bằng tỉnh lỵ, nhưng một căn biệt thự thế này có giá ít nhất mấy chục triệu.

Chỉ căn biệt thự này thôi, đã có giá trị ngang ngửa toàn bộ gia sản của gia đình cô ta và Hàn Thế Văn rồi.

Nhưng trên thực tế, Diệp Tô đã đánh giá thấp giá trị của biệt thự này rồi.

Hồi xây biệt thự Thương Sơn, Từ Khang Niên đã để lại căn đỉnh nhất không bán, nếu bán ra, giá của nó chắc chắn không dưới tám mươi triệu.

Một khu biệt thự hàng đầu Giang Châu, giá trị của nó còn bao hàm cả sự tượng trưng của địa vị, không chỉ đơn thuần là giá nhà.

“Cũng tạm ổn. Hai người cứ tự nhiên ngồi đi. Cháu vừa gọi điện, Tiểu Hạ sắp về rồi. Chờ Tiểu Hạ về dùng cơm tối cùng hai người nhé. Tối nay cháu còn việc phải làm”, Tôn Hàn nhẹ nhàng nói.

Về tình về lý, Dương Khai Phú và Diệp Tô đến Giang Châu, anh nên cùng họ ăn bữa cơm đầu tiên này.

Nhưng Tôn Hàn muốn gặp Liễu Y Y và Đồng Đồng lắm rồi, cũng không muốn có sự góp mặt của người ngoài, nên không định dùng cơm với họ nữa.

“Tiểu Hạ cũng ở đây à. Con bé ấy, chắc là bây giờ duyên dáng mảnh mai lắm”, Dương Khai Phú vừa cười ha ha vừa đáp lời.

Nửa giờ sau, Từ Hạ đã tan làm trở về. Sau khi hàn huyên đôi ba câu với Dương Khai Phú và Diệp Tô, Từ Hạ nháy mắt ra hiệu cho Tôn Hàn cứ giao mọi chuyện tiếp khách cho cô ấy, anh có thể đi rồi.

Tôn Hàn cũng không nấn ná, nói thêm vài câu với Dương Khai Phú rồi rời khỏi biệt thự, đích thân lái xe đến nhà Liễu Y Y.

Đến gần nhà Liễu Y Y, anh đỗ xe ở bãi rồi vào siêu thị đối diện nhà cô, sau đó gọi điện cho Liễu Y Y.

“Vừa về nhà, chuẩn bị nấu cơm cho Đồng Đồng đây. Anh gọi điện có chuyện gì không?”

Tôn Hàn cười nói, “Chỉ muốn nhắc nhở em chút thôi. Hôm nay siêu thị đối diện nhà em có giảm giá gạo, tiết kiệm được ba hào một cân, có thể mua một ít. Cuộc sống khó khăn lắm, tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu!”

“Sao anh lại biết siêu thị có giảm giá, anh buồn chán đến mức đi hỏi người ta à…”

Liễu Y Y đột nhiên nhận ra điều gì đó, ngỡ ngàng hỏi lại, “Tôn Hàn, đừng nói là bây giờ anh đang ở siêu thị Bác Vân đối diện nhà tôi đấy nhé?”

Tôn Hàn không trả lời mà tiếp tục dạo quanh siêu thị, “Ừm, hôm nay rau cũng tươi lắm, có thể mua một ít này”.

“Cá thì không ổn, anh thấy cá tối nay đều chết rồi, chất lượng thịt sẽ không ngon…”

“Tút tút tút!”, điện thoại cúp rồi.

“Vẫn chưa nói xong kia mà”, Tôn Hàn cười cười cất điện thoại vào.

Khoảng mười phút sau, một giọng nói non nớt bất ngờ vang lên từ phía sau.

“Bố, bố ơi…”

Tôn Hàn quay người lại, nở nụ cười thật rạng rỡ, rồi dang tay ôm Đồng Đồng vào lòng, “Đồng Đồng lại xinh hơn rồi!!”

Liễu Y Y đứng cách đó mười mét. Cô hơi cúi đầu, vươn tay vuốt tóc, mỉm cười nhìn Tôn Hàn mà chẳng nói tiếng nào.

Hai người lớn và một đứa trẻ đi dạo siêu thị suốt nửa giờ đồng hồ, sau đó xách túi lỉnh kỉnh về nhà Liễu Y Y.

Sau khi chào Tiết Lan, Tôn Hàn đưa Đồng Đồng và Liễu Y Y ra ngoài dùng bữa.

“Sao anh lại quay về thế, mà cũng chẳng thèm báo trước câu nào”.

Trong lúc Đồng Đồng càn quét món thịt lợn thái sợi mà họ đã gọi cho cô bé, Liễu Y Y bèn tò mò hỏi chuyện.

“Về Mục Thành xử lý công chuyện, sẵn tiện về đây thăm hai người. Không báo trước để tạo bất ngờ cho cả hai mà! Vốn dĩ có Tiểu Hạ biết đấy, nhưng con bé không nói với em thôi”.

“Bất ngờ? Thôi đi. Anh về thì về, có gì bất ngờ đâu! Từ Hạ không hổ là em gái anh, toàn theo phe anh! Vậy… khi nào anh đi?”

Nói đến đây, sắc mặt của Tôn Hàn hơi trầm xuống, “Muộn nhất là ngày mốt”.

Ba ngày sau, chính là ngày lên võ đài.

Anh buộc phải quay về!
Chương 309: Sự quấy rầy của Diệp Tô

Niềm vui trên khuôn mặt Liễu Y Y cũng phai nhạt đi rất nhiều. Cô không kìm lòng được, bèn hỏi lại, “Nhanh vậy sao?”

Cô cứ tưởng lần này trở về, Tôn Hàn có thể ở lại ít nhất từ ba đến năm ngày.

“Bố lại phải đi rồi ạ?”, Đồng Đồng ngừng ăn, hỏi với giọng đáng thương.

Tôn Hàn thở hắt một hơi, nặn ra một nụ cười tươi rói, “Phải, bố bận nhiều việc lắm! Nhưng chỉ cần Đồng Đồng ngoan ngoãn, bố sẽ về thăm Đồng Đồng nhanh thôi!”

“Đồng Đồng lúc nào cũng ngoan ạ!”

“Vậy thì chẳng bao lâu sau, bố lại về thăm Đồng Đồng nhé!”

“Vâng ạ!!”

Nghe hai bố con trò chuyện, tâm trạng của Liễu Y Y cũng tốt hơn, không phiền lòng về chuyện ngày mốt Tôn Hàn phải đi nữa.

Anh có thể trở về một chuyến, đã là một niềm vui bất ngờ rồi!

Khi họ ăn xong thì đã là chín giờ tối. Đồng Đồng được Tôn Hàn bế trên tay, chẳng mấy chốc đã ngủ say sưa.

“Anh đưa em về”, đi đến trước xe, Tôn Hàn cất lời.

Liễu Y Y nhìn Tôn Hàn chăm chú, rồi đột ngột lên tiếng, “Hay là đến khách sạn đi? Đã muộn thế này, chắc chắn mẹ đã ngủ rồi. Tuổi, tuổi của mẹ đã cao, ngủ không sâu giấc, hay là chúng ta đừng quấy rầy mẹ nhé”.

Nói xong, cả khuôn mặt Liễu Y Y đều đỏ bừng lên.

Thời buổi này còn ai ngủ lúc chín giờ ư?

Hơn nữa, nói Tiết Lan tuổi đã cao, thì đúng là khiến các cụ sáu, bảy mươi tuổi phải thấy xấu hổ đấy.

Ngay cả nói dối mà cũng không biết.

Tôn Hàn nhìn vẻ thấp thỏm của Liễu Y Y rất lâu, mới trả lời một câu ngắn gọn, “Được!”

Chẳng bao lâu sau, Tôn Hàn và Liễu Y Y đã tìm được một khách sạn khá ổn ở gần đó.

“Cho tôi một phòng”, Liễu Y Y đưa chứng minh thư cho quầy tiếp tân.

Nhân viên thấy Tôn Hàn đang bế một đứa trẻ, bèn hỏi, “Có cần buồng riêng không ạ?”

Liễu Y Y lập tức ngượng ngùng, khẽ khàng gật đầu.

“Vâng, phòng hơi đắt một tí, sáu trăm tám mươi tám tệ, sau khi giảm giá…”

“Làm nhanh lên giúp tôi!”, Liễu Y Y cứ có cảm giác nhân viên lễ tân nhìn cô bằng ánh mắt rất lạ, chỉ muốn mau chóng lên phòng.

Sau khi làm thủ tục xong, cả hai vào phòng rồi đặt Đồng Đồng lên giường. Ở khoảng cách rất gần, Tôn Hàn có thể ngửi được mùi thơm toả ra từ trên người Liễu Y Y.

“Em tắm trước hay anh tắm trước, hay là tắm cùng nhau?”

Liễu Y Y: “…”



Tia nắng tràn vào phòng qua ô cửa sổ, Liễu Y Y tỉnh dậy trên giường, nhớ lại chuyện điên cuồng tối qua, cô chỉ muốn tiếp tục vùi đầu vào chăn bông.

“Thức dậy thôi nào, đồ lười biếng! Em mà còn không dậy thì anh và Đồng Đồng không chờ em ăn sáng nữa đấy!”

Ngồi trước bàn, Tôn Hàn mỉm cười trêu chọc.

“Mẹ ơi, ăn sáng thôi!!”

Tối qua Đồng Đồng ngủ rất say, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Mẹ dậy đây, mẹ dậy ngay đây!”, Liễu Y Y nén đau ngồi dậy rồi vội vàng mặc quần áo vào. Ngắm nhìn hai bố con, gương mặt cô bất giác nở một nụ cười thật tươi.

Nếu có thể sống thế này suốt quãng đời còn lại thì tốt biết bao.

Ăn cơm xong, Tôn Hàn đưa Đồng Đồng đi học rồi chở Liễu Y Y đến công ty, hẹn địa điểm tối nay gặp nhau rồi tạm biệt.

Khi anh lái xe về đến biệt thự, Tiểu Hạ cũng đã đi dạy rồi.

Nghề giáo viên không giống như nghề nghiệp khác, không thể thoải mái xin nghỉ phép.

Lúc này, ở biệt thự chỉ có hai bố con Diệp Tô và Dương Khai Phú.

“Tôn Hàn à, sao tối qua cháu không về thế, có phải đi chơi uống say không?”

Thấy Tôn Hàn trở về, Dương Khai Phú vội vàng hỏi chuyện.

Tôn Hàn lãnh đạm nhìn Dương Khai Phú, không giải thích câu nào, “Bác cả, chẳng phải bác nói đi thăm bạn à? Sao bác vẫn chưa đi thế?”

Làm gì có bạn nào?

Ông ta muốn tạo cơ hội cho Diệp Tô nên mới mặt dày đi cùng thôi.

“Đi ngay, đi ngay! Nhưng Diệp Tô không muốn đi cùng, hôm nay cháu trông con bé giúp bác nhé, ha ha ha”, Dương Khai Phú vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Diệp Tô.

Một lúc sau, Dương Khai Phú và Diệp Tô kéo nhau ra một góc.

“Tối qua Tôn Hàn đi đâu vậy bố? Cả đêm không về!”

Dương Khai Phú liếc nhìn cô ta, “Vậy mà cũng hỏi, chắc chắn là làm chuyện kia rồi. Xem ra Tôn Hàn cũng có đối tượng rồi đấy. Con mà muốn ở bên cậu ấy thì sẽ gặp không ít trở ngại!”

Diệp Tô lập tức lộ vẻ thất vọng, “Vậy làm sao bây giờ ạ?”

“Là con muốn ở bên cậu ấy, chứ đâu phải bố! Dù sao thì hôm nay bố cũng phải ra ngoài, con tự nắm bắt cơ hội đi! Bố đi đây!!”, Dương Khai Phú bực bội nói.

Chuyện này mà cũng hỏi ông ta, đùa à!

Dương Khai Phú đã ra ngoài để đi gặp người bạn cũ ở Giang Châu mà ông ta tự bịa ra.

Lúc này, Tôn Hàn đang đọc sách ở ban công.

Diệp Tô chậm rãi tiến lại gần, “Thì ra cậu còn có sở thích này à!”

Tôn Hàn ngẩng đầu nhìn Diệp Tô rồi nhẹ nhàng đáp, “Cũng đang rảnh rỗi nên đọc sách thôi. Trong phòng sách có nhiều loại sách lắm, nếu chị thấy chán thì cứ lấy đọc nhé”.

“Tôi không có sở thích này! Tôn Hàn à, tôi chỉ muốn hỏi, khi nào chúng ta sẽ về tỉnh lỵ?”

“Sáng mai”.

“Ồ, nói mới nhớ, tôi chưa đến Giang Châu bao giờ, hay tối nay cậu…”

“Nếu tối nay chị muốn đi tham quan thì bảo Tiểu Hạ đi cùng nhé. Tôi có việc bận rồi”, Diệp Tô còn chưa nói xong đã bị Tôn Hàn ngắt lời.

Việc bận gì chứ, chắc chắn là hẹn hò với con hồ ly tinh nào đó rồi.

Thấy Tôn Hàn rắn mềm đều không ăn thua, Diệp Tô cảm thấy tình huống bây giờ giống như trâu bò ăn bí đỏ vậy, cô ta còn chẳng có cơ hội chen miệng vào.

Nếu về tỉnh lỵ rồi, biết bao giờ cô ta mới gặp được Tôn Hàn nữa. Bây giờ không nắm bắt cơ hội thì còn đợi đến khi nào?

Diệp Tô vẫn không từ bỏ, “Vậy chiều…”

“Tôi cũng không rảnh. Diệp Tô à, chị đã lớn chừng này rồi, muốn đi đâu thì cứ đi một mình đi”, bị Diệp Tô liên tục làm phiền khiến Tôn Hàn hơi bực mình.

“Được, được rồi. Vậy tôi không đi đâu cả, trưa nay tôi sẽ nấu cơm cho cậu nhé!”

Diệp Tô cũng hết cách, chỉ đành thuận theo ý của Tôn Hàn.

Nói thật lòng, Tôn Hàn đã gặp đủ loại người rồi. Hành động của Diệp Tô rõ ràng đến vậy, anh làm sao không hiểu ý định của đối phương.

Nhưng anh chẳng có ý gì với cô ta cả.

Tôn Hàn không ngại qua lại với phụ nữ, nhưng chỉ giới hạn ở mức bạn bè thôi. Còn tình huống của Phương Minh Nguyệt, cũng chỉ là một đêm phóng túng, không còn cách nào khác.

Anh không muốn xuất hiện một Phương Minh Nguyệt thứ hai nữa.

Mà Diệp Tô không thông minh bằng Phương Minh Nguyệt, còn mưu tính hơn Phương Minh Nguyệt. Tôn Hàn càng không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì với Diệp Tô.

Hậu quả của việc Diệp Tô muốn nấu ăn, chính là Tôn Hàn rời đi vào giữa trưa.

Điều này khiến cô ta tức đến nghiến răng.

Đứng ngắm mình trước gương rất lâu, cô ta thực sự hiểu được. Cô ta có gì không tốt chứ, ba vòng đầy đủ, khuôn mặt không quá xinh đẹp nhưng tuyệt đối không thua kém.

Tôn Hàn dựa vào cái gì mà ngay cả một ánh mắt cũng chẳng buồn liếc nhìn cô ta chứ.

Chẳng biết phải làm sao, Diệp Tô đành gọi điện cho Dương Khai Phú.

“Sao rồi, trò chuyện vui vẻ với nhau chứ! Bố vì con mà ra ngoài hóng gió cả ngày, con phải nắm bắt cơ hội đấy!!”

Diệp Tô thất vọng não nề, “Tôn Hàn ra ngoài rồi, con làm sao nắm bắt cơ hội được nữa đây?”
Chương 310: Chia rẽ tình cảm

“Ớ… sao cậu ta đi rồi mà con không đi theo? Người ta cho cơ hội rồi mà con không biết tận dụng gì cả”, Dương Khai Phú lập tức giậm chân bình bịch.

Diệp Tô cũng tỏ thái độ lại nói: “Con chịu rồi! Tôn Hàn vốn không thích con”.

“Chịu rồi thì thôi, dẫu sao không bám được lấy Tôn Hàn thì không chỉ mỗi bố thiệt đâu!”

Nghe thấy vậy, Diệp Tô không cam tâm, rất không cam tâm.

Nghĩ tới tiền tài và quyền thế của Tôn Hàn, sau đó nhìn lại tuổi tác của mình cùng chuyện tình đổ bể với Hàn Thế Văn, nếu cô ta không bám được lấy Tôn Hàn thì sau này khó mà tìm được đối tượng nào tốt hơn nữa.

Diệp Tô vội nói: “Thế giờ bố bảo con phải làm sao?”

Dương Khai Phú ở đầu dây bên kia ngập ngừng một lát rồi nói: “Tôn Hàn đi đâu thế?”

“Con không biết, hình như đi gặp người phụ nữ của cậu ta ở thành phố Giang Châu thì phải”.

Tối qua, Tôn Hàn không về, sáng sớm nay về thì không hề có vẻ say sỉn chút nào, không cần đoán cũng biết khả năng cao tối qua anh đã đi qua đêm với phụ nữ.

“Thế thì chờ bố về rồi tính tiếp”.

Đến buổi trưa, Tôn Hàn lần lượt đi đón Liễu Y Y và Đồng Đồng.

“Lịch tối nay thế này nhé. Chúng ta sẽ đi ăn chút gì đó để lót dạ trước, sau đó đưa Đồng Đồng đi xem phim. Dạo này ngoài rạp đang có một bộ phim hoạt hình về chủ đề hứa hẹn rất hay, mình có thể đưa Đồng Đồng đi xem”.

“Sau khi xem phim xong thì chúng ta lại đi ăn đêm, được không?”

“Phim có hay không ạ?”, Đồng Đồng chớp mắt hỏi.

“Hay chứ!”

“Thế thì con xem! Mẹ thấy sao ạ?”, Đồng Đồng mừng rỡ, nhưng vẫn không quên hỏi ý kiến của Liễu Y Y.

“Ừ, thế quyết vậy nhé”.

Trong biệt thự.

Diệp Tô bồn chồn ăn cho qua bữa, sau đó liên tục nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi mà Tôn Hàn vẫn chưa về, e là đêm nay anh lại không về rồi.

Cô ta liếc nhìn Dương Khai Phú để xin ý kiến, như thể bảo ông ta hay nói gì đi, nếu không sẽ chẳng còn cơ hội mà gặp Tôn Hàn vào tối nay nữa.

“Khụ khụ, Tiểu Hạ này, tối nay anh cháu đi đâu vậy? Sao muộn thế này rồi mà vẫn chưa về?”, Dương Khai Phú nhìn sang Từ Hạ rồi hỏi.

Đương nhiên là anh cô ấy đi chơi với chị Y Y và Đồng Đồng rồi, nếu không vướng hai bố con nhà này thì Từ Hạ cũng đi cùng rồi.

Song, Từ Hạ không nói như vậy, mà chỉ trả lời qua loa: “Cháu cũng không biết nữa, bác tìm anh cháu có việc ạ?”

Dương Khai Phú nói với vẻ mơ hồ: “Không có gì, là anh cháu đã giúp nhà bác một việc lớn, mà bác còn chưa mời cậu ấy được một bữa tử tế. Cháu xem anh cháu bận như vậy, mà mai bố con bác phải về rồi, chờ cậu ấy quay lại tỉnh thì chắc chắn lại vùi đầu vào công việc. Cho nên bác rất muốn bày tỏ thành ý mời cậu ấy đi ăn đêm nay”.

“Cháu… cháu thấy không cần thiết đâu, anh cháu không phải người câu nệ”.

Từ Hạ cũng biết chút ít về chuyện mà Tôn Hàn đã giúp nhà Dương Khai Phú, nhưng cô ấy vẫn không đồng ý với đề nghị của ông ta.

Bây giờ, Tôn Hàn đang tận hưởng không gian riêng với Liễu Y Y và Đồng Đồng, chắc hẳn sẽ không thích bị người khác quấy rầy.

Dương Khai Phú lập tức hùng hồn nói: “Từ Hạ, cháu không thể nói vậy được. Anh cháu không cần là việc của cậu ấy, còn bác có muốn cảm ơn hay không thì là việc của bác. Nếu đến một bữa cơm mà bác cũng không mời cậu ấy được thì trong lòng sẽ thấy bức dứt lắm”.

Chuyện này…

Từ Hạ bắt đấu thấy khó xử.

“Muộn thế này rồi chắc Tôn Hàn không còn bận việc gì nã đâu, cháu gọi cho cậu ấy hỏi xem cậu ấy đang ở đâu, rồi bảo mình muốn đi ăn đêm. Chỉ là chút chuyện con cỏn thôi, sẽ không làm mất thời gian của cậu ấy đâu. Tiểu Hạ à, đừng bảo có chút việc này mà cháu không giúp được bác nhé?”

Thấy Từ Hạ lưỡng lự, Dương Khai Phú lập tức lấn tới ngay.

“Vâng, để cháu thử!”, cuối cùng Từ Hạ cũng phải bó tay trước Dương Khai Phú và nhận lời.

Dù Dương Khai Phú chỉ là bác họ của cô ấy, nhưng vẫn là bề trên, cô ấy cứ từ chối mãi cũng không hay.

Từ Hạ vừa lấy điện thoại ra thì Dương Khai Phú lại lên tiếng: “Nhớ phải nói là chỉ có cháu đi ăn với cậu ấy thôi nhé, nếu bảo là bác mời thì sợ Tôn Hàn sẽ từ chối mất”.

“Vâng”.

“Alo, anh ạ…”

Từ Hạ không nghĩ nhiều, lập tức gọi cho Tôn Hàn luôn, sau đó biểu đạt một cách đơn giản lại ý của Dương Khai Phú rồi nhanh chóng cúp máy.

“Anh cháu bảo đang chờ cháu ở khu phố ẩm thực, chúng ta đi luôn thôi”.

Dương Khai Phú lập tức sáng mắt lên rồi nói: “Còn chờ gì nữa, đi thôi!”

Nói đi là đi, Từ Hạ ra nhà xe lái chiếc xe mà Tôn Hàn tặng cho mình rời khỏi biệt thự, sau đó đi tới khu phố ẩm thực chuẩn bị tìm chỗ đỗ.

Đột nhiên Dương Khai Phú ôm lấy bụng rồi kêu oai oái: “Chết rồi, cơn đau dạ dày của bác lại tái phát, đau quá…”

Từ Hạ lập tức sốt sắng rồi nói: “Giờ phải làm sao ạ? Hay cháu đưa bác đến bệnh viện nhé?”

“Chắc phải vậy thôi, Diệp Tô này, xem chừng tối nay bố không thể mời Tôn Hàn đi ăn đêm được rồi, thôi con hộ bố nhé. Tiểu Hạ phải đưa bố đến bệnh viện rồi”, Dương Khai Phú lén nháy mắt với Diệp Tô.

“Bác bị thế này rồi còn ăn uống gì nữa, để cháu gọi cho anh bảo một tiếng là được”, Từ Hạ vội nói.

“Ấy không cần đâu, bệnh cũ của bố chị ấy mà, đến viện uống ít thuốc là ổn thôi, không có vấn đề gì to tát đâu, đã mất công đến đây rồi thì để chị đi một mình vậy”.

Dứt lời thì Diệp Tô cũng đã xuống xe.

“Tiểu Hạ, nhờ cháu đưa bác đến viện nhé? Ui, đau quá!”

Từ Hạ hết cách, đành phải quay xe đi tới bệnh viện.

Cùng lúc đó, Tôn Hàn và Liễu Y Y đã đến một quán nướng ở khu phố ẩm thực rồi.

Đồng Đồng nghe nói cô mình sẽ đến thì cố chống lại cơn buồn ngủ dù đã mệt lắm rồi.

Cô bé líu lo nói: “Sao cô vẫn chưa đến ạ?”

“Sắp rồi”, Tôn Hàn nhìn đồng hồ.

Đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vọng từ phía xa lại, Tôn Hàn cau mày rồi khẽ lẩm bẩm: “Sao chị ta lại đến đây?”

Song, anh cũng không lấy làm lạ, chắc Từ Hạ dẫn cô ta tới.

“Tôn Hàn, hoá ra cậu ở đây à, ngại quá, tôi đến hơi muộn, đây là…”

Diệp Tô vừa đến đã làm ra vẻ dịu dàng rồi nói như thể rất thân với Tôn Hàn, sau đó nhìn thấy Liễu Y Y và Đồng Đồng, cô ta thầm nghĩ, không ngờ khẩu vị của Tôn Hàn lại lạ thế này, thích cả phụ nữ đã có con.

Nhưng cô gái này đẹp thật.

So ra thì cô tự thấy mình kém hơn một chút.

Nhưng cô ta cũng có ưu thế riêng, đó là chưa từng sinh nở.

Trông thấy điệu bộ của Diệp Tô, Liễu Y Y có vẻ không vui rồi nhìn sang Tôn Hàn hỏi: “Ai đây anh?”

Giọng điệu của cô có vẻ ghen tuông.

“Đây là…”

“Tôi là Diệp Tô, dạo này chúng tôi luôn ở cạnh nhau, từ tỉnh cho đến khi về Mục Thành, mấy nữa sẽ cùng tới thành phố Giang châu. Giờ tôi còn đang sống ở nhà của cậu ấy, cô thử nói xem quan hệ của chúng tôi là gì, còn cô…”

Diệp Tô nhìn Liễu Y Y với vẻ khiêu khích: “Cô và cậu ấy có quan hệ gì?”

Liễu Y Y lập tức lạnh mặt, nước mắt lưng tròng: “Tôn Hàn, nếu anh đã có bạn gái rồi, sao còn đùa bỡn với tôi?”

Sự dịu dàng của tối qua chỉ là giả, uổng công cô nghĩ Tôn Hàn thật lòng với mình, anh mới đến tỉnh bao lâu đâu mà đã có một cô người yêu như hình với bóng thế này rồi.

Tôn Hàn tức tối lườm Diệp Tô, sau đó vội giải thích: “Y Y, chị ta không phải bạn gái của anh”.

Diệp Tô lập tức cheng ngang: “Tôn Hàn, cậu không việc gì phải giải thích cả, mà cũng không cần nói gì với tôi hết, tôi không để bụng cậu có thêm vài cô bạn gái đâu, thật đấy!”

Chát!

Tôn Hàn giáng một cái bạt tai thật mạnh lên mặt Diệp Tô.
Chương 311: Nói chuyện với Giang Lệ

“Oà…”

Đồng Đồng chợt bày ra dáng vẻ giận dữ với Tôn Hàn rồi nhào vào lòng Liễu Y Y khóc toáng lên.

Mắt Liễu Y Y cũng ngấn lệ, nhưng vẫn cố an ủi Đồng Đồng: “Đồng Đồng đừng khóc nữa, mẹ con mình về nhà đi… Đi về thôi”.

Ngay sau đó, cô lại liếc nhìn Tôn Hàn với ánh mắt thất vọng rồi bế Đồng Đồng định bỏ đi.

“Y Y, Y Y, chị ta không phải bạn gái của anh, anh nói thật đấy!”

Tôn Hàn vội vã đứng dậy định kéo Liễu Y Y lại, nhưng cô vẫn tin cảnh tượng trước mắt mình hơn nên đã đẩy anh ra, sau đó bật khóc bế Đồng Đồng ra ven đường bắt taxi. Lên xe xong, cô lập tức giục tài xế lái xe đi ngay.

Chiếc taxi đi xa dần.

Tôn Hàn giận dữ quay người lại rồi nhìn chằm chằm vào Diệp Tô: “Rốt cuộc chị có ý đồ gì vậy?”

“Tôi…”

Diệp Tô bị ánh mắt dữ dằn của Tôn Hàn doạ cho sợ chết khiếp, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, nhưng chẳng mấy chốc cô ta đã phản ứng lại rồi nhẹ nhàng nói: “Tôn Hàn, lẽ nào cậu không biết là tôi thích cậu hay sao? Tôi không quan tâm cậu có bao nhiêu người phụ nữ, chỉ cần cậu đối xử tốt với tôi là được, tôi nói thật đấy!”

Trong mắt cô ta chứa đầy vẻ chờ mong.

Chỉ chờ Tôn Hàn lên tiếng đồng ý cho cô ta trở thành người phụ nữ của anh.

“Đúng là loại điên khùng vô liêm sỉ!”

Tôn Hàn mắng một câu rồi bỏ đi, thậm chí còn thấy nhìn Diệp Tô thêm một giây thôi cũng khiến mình muốn mắc ói.

“Tôn Hàn, Tôn Hàn, chờ tôi, chờ tôi với!”

Nhưng Diệp Tô không hề bỏ cuộc, vẫn dính lấy anh như sam.

“Phù!”

Đột nhiên Tôn Hàn dừng bước, anh thở mạnh ra rồi quay lại nói: “Không được đi theo tôi! Tôi nói cho chị biết, sức chịu đựng của con người có hạn thôi”.

Nếu Diệp Tô không phải là phụ nữ và hai người quen biết nhau từ nhỏ thì chắc chắn Tôn Hàn sẽ không tha cho hành vi hôm nay của cô ta.

Diệp Tô vẫn không chịu bỏ cuộc, cô ta đứng chặn trước mặt anh rồi thở hổn hển nói: “Tôi không thể hiểu được mình có điểm nào không tốt mà cậu nhất quyết không thích tôi?”

“Dù cô gái kia có đẹp đến mấy thì cũng đã có con rồi, cô ta lấy gì để so với tôi chứ?”

Chát!

Ngay khi vừa nói dứt câu, Diệp Tô đã thấy mặt mình đau rát, ngay sau đó là cảm giác tê rần.

Mặt cô ta bị đánh đến mức tê rần mất cảm giác tạm thời rồi.

Diệp Tô tức giận ngẩng đầu lên, một tay cô ta che bên má bị đánh sưng đỏ và hằn năm đầu ngón tay, sau đó gào lên: “Cậu còn dám đánh tôi, cậu dựa vào đâu mà đánh tôi? Cậu tưởng mình là ai hả? Chẳng qua chỉ là cái loại con hoang không cha không mẹ, chẳng may phất lên thôi”.

“Tôn Hàn, cậu tưởng mình giỏi lắm à?”

Sau khi trút hết giận dữ xong, Diệp Tô chợt có vẻ hoảng sợ, bấy giờ cô ta mới ý thức được những lời mình vừa nói.

Sao cô ta lại dám nói như vậy với Tôn Hàn chứ?

Nhỡ may chọc Tôn Hàn giận quá, anh không đền mấy triệu kia cho cô ta thì sao?

Lẽ nào cô ta phải chờ công ty phát hiện ra sai phạm rồi tống mình vào tù ư?

“Tôn Hàn, xin lỗi. Tôi lỡ lời, tại tôi nóng giận quá nên mất khôn, cậu tha lỗi cho tôi nhé! Tôi thích cậu thật lòng mà…”

Diệp Tô bật khóc nức nở, còn trong lòng thì vô cùng hoảng sợ.

Tôn Hàn cười lạnh nói: “Chỉ là chị nói những lời thật lòng nhất ra thôi mà, cần gì phải giả bộ tiếp nữa. Chị coi thường tôi đâu phải mới chỉ ngày một ngày hai, nhưng tôi cũng không quan tâm. Còn việc chị nói mình thích tôi ấy mà, nếu còn chút liêm sỉ thì chị hãy nhớ lại đi, cách đây mấy hôm, chị vừa tổ chức hôn lễ đấy”.

“Nể còn chút tình cảm họ hàng, ngày mai tôi vẫn sẽ sắp xếp xe đưa chị và bác cả về tỉnh”.

Dứt lời, Tôn Hàn kiên quyết quay đi, giờ anh chỉ thấy tức cười với người phụ nữ vô liêm sỉ này thôi.

Sau khi về khách sạn, Tôn Hàn đã gọi cho Từ Hạ.

Sau khi kiểm chứng lại thì anh càng thấy buồn cười hơn.

Lại còn hai bố con lên kế hoạch với nhau nữa chứ, chỉ vì anh có tiền nên Diệp Tô chẳng màng sĩ diện muốn nhào vào lòng anh.

“Anh, em xin lỗi. Em cứ tưởng bọn họ chỉ muốn mời anh bữa cơm để cảm ơn thôi, chứ không nghĩ nhiều gì cả! Bác cả quá đáng thật đấy, đến nơi rồi còn giả vờ đau bụng nữa”.

“Anh, để em gọi điện giải thích với chị Y Y cho”, Từ Hạ cảm thấy vô cùng áy náy.

Tôn Hàn đang cảm thấy rất đau đầu, một buổi tối vốn đang êm đẹp lại bị Diệp Tô phá hỏng.

Điều quan trọng hơn là sáng mai anh phải đi rồi, đến cơ hội đích thân giải thích cũng không còn nữa.

Đành để Từ Hạ làm giúp anh vậy.

Tôn Hàn đang định đồng ý với Từ Hạ thì chợt có một số lạ từ thủ đô gọi tới.

Số từ thủ đô.

Tôn Hàn chợt có một dự cảm không lành nên bảo với Từ Hạ mình có cuộc gọi đến rồi nghe máy luôn.

“Tôn Hàn”.

Sau khi giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên, Tôn Hàn đã biết là ai.

Anh thở mạnh ra một hơi: “Giang Lệ!”

“Dạo này sao rồi? Sắp đến ngày rồi đấy, cậu chuẩn bị xong hết chưa? Cậu phải biết giờ tôi vẫn ám binh bất động, nhưng một khi tôi mà hành động là lớn chuyện đấy”, Giang Lệ bình thản nói, như thể chuyến đi xuống phía Nam lần này chỉ như một trò chơi.

Tôn Hàn nhíu chặt hàng lông mày lại, nhưng không đáp lại với câu từ đanh thép nào cả, anh chỉ có vẻ nghi hoặc hỏi: “Giang Lệ, ông đã làm bá chủ một phương với quyền lực ngất trời rồi, tại sao còn thèm muốn phía Nam nữa? Dù ông đánh xuống đây thì sao nào? Chẳng lẽ ông tưởng mình thật sự có thể dẹp tan hết các thế lực ngầm ở trong nước và trở thành thế lực duy nhất hay sao?”

“Ừ thì cứ cho là ông có thể làm vậy đi, nhưng có sống được đến lúc ấy không, đó còn chưa kể tới việc chính phủ đời nào để thủ lĩnh của thế giới ngầm được yên chứ”.

“Nói xong chưa?”, Giang Lệ từ tốn hỏi.

Tôn Hàn đáp: “Xong rồi”.

Bấy giờ, Giang Lệ ở đầu dây bên kia mới nói tiếp: “Đến lượt tôi nói rồi chứ, trong lịch sử mấy nghìn năm của nước mình, chưa từng xuất hiện người nào nắm giữ toàn bộ thế lực ngầm cả, mà tôi cũng không có hứng thú với việc đó. Còn tại sao tôi lại xuống phía Nam, nếu cậu có thể ngăn cản tôi tiếp thêm mười năm nữa giống Phó Văn Húc thì tôi sẽ nói cho cậu biết”.

“Điện của Bắc vương ở Hoa Bắc và thương hội đồng minh ở ba tỉnh Đông Bắc Bộ có đánh hay không với tôi không quan trọng. Nhưng chuyện xuống phía Nam thì chắc chắn tôi sẽ làm, nếu cậu định khua môi múa mép để tôi từ bỏ ý định thì không có khả năng đâu. Chuẩn bị cho kỹ nào, không tới một tháng nữa là chúng ta gặp lại rồi”.

Điện thoại đã ngắt.

Dường như Giang Lệ gọi đến chỉ để nhắc nhở Tôn Hàn.

Nếu mục đích đúng là vậy thì ông ta làm được rồi.

Tôn Hàn rơi vào trầm tư, anh chợt thấy thế giới này luôn là vậy, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng.

Ting ting!

Vài phút sau, Từ Hạ lại gọi đến, tiếng điện thoại đã phá tan đầu không khí tĩnh lặng.

Tôn Hàn ấn nghe máy.

“Anh, ai vừa gọi cho anh đấy? Mà chuyện của chị Y Y…”

“Tạm thời em đừng giải thích cho Y Y vội, chờ thêm một thời gian nữa đã”, Tôn Hàn tỏ rõ vẻ mệt mỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK