Liễu Phương Phương lặng người, sau đó nổi trận lôi đình, chất vấn: "Rốt cuộc anh bận việc gì vậy? Để tôi đi về một mình sao? Một mình tôi thì về kiểu gì được?"
"Tôn Hàn, mặc dù anh không mong muốn cuộc liên hôn này, nhưng anh vẫn cần phải tôn trọng tôi".
"Lần này tôi và anh đến Ma Đô trên danh nghĩa là đi hưởng tuần trăng mật".
"Anh đã từng thấy đôi vợ chồng nào đi hưởng tuần trăng mật mà người vợ đi về trước chưa?"
"Anh bảo tôi về trước rồi người nhà sẽ nhìn tôi ra sao?"
Sau khi phát tiết một hồi, Liễu Phương Phương cũng nhận ra mình hơi làm quá lố nên cố gắng bình tĩnh lại, nói: "Xin lỗi, tôi thất lễ rồi".
Có điều, lúc này ở khóe mắt cô đã lấp lánh một giọt nước mắt.
Liễu Phương Phương không phải một cô gái thích làm theo cảm xúc. Chuyện với Tôn Hàn, cô cũng đã từng nghĩ, tốt nhất nên giữ mối quan hệ như hiện tại cũng tốt. Ai sống cuộc sống của người đó, không can dự vào đời tư của nhau. Tôn Hàn cũng sẽ không đòi hỏi cô thực hiện nghĩa vụ của người vợ. Cuộc sống như vậy cũng không tệ, rất thoải mái.
Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, kể từ sau chuyện anh họ Vân Nghĩa bắt cóc cô thì cái tên Tôn Hàn đã dần dần có vị trí trong lòng cô.
Cô bắt đầu rất để tâm đến anh.
Bởi vì để tâm nên mới tức giận, mới cảm thấy ấm ức.
Nhưng Tôn Hàn thì chẳng mảy may quan tâm đến cô!
Tôn Hàn cũng ngẩn người, không ngờ một cô gái lý trí như Liễu Phương Phương lại đột ngột nổi trận lôi đình như vậy.
Quả nhiên, phụ nữ đúng là một giống loài không thể nào hiểu nổi.
Nhưng Liễu Phương Phương đã chất vấn đến nước này thì anh cũng chẳng buồn giấu nữa.
Tôn Hàn đáp: “Thời gian này tôi khá bận, là vì tôi đang hợp tác với Tôn Phát Tài. Có lẽ cô cũng biết ông ta, chính là chủ tịch của bất động sản Long Phong!”
“Ông ta đã đồng ý sẽ phối hợp cùng tôi để giành lấy dự án đảo Lâm An. Chỉ cần lấy được thì số vật liệu, tiền vốn vay mà nhà họ Diệp đã rót vào, Tôn Phát Tài sẽ giúp đỡ hết sức để bù đắp, giúp nhà họ Diệp vượt qua kiếp nạn này”.
“……”
Liễu Phương Phương trợn tròn mắt, trong đầu trống rỗng.
Hoá ra gần đây Tôn Hàn đang bận lo chuyện này?
Vậy thì cô đã trách nhầm Tôn Hàn rồi.
Tôn Hàn đâu phải người không tim không phổi mà thực ra vẫn luôn âm thầm giúp đỡ cô, giúp đỡ nhà họ Diệp.
“Xin, xin lỗi! Là tôi quá đáng rồi!”
Sau khi biết sự thật, Liễu Phương Phương lập tức nhận sai.
Cô thực sự không thể ngờ, Tôn Hàn thực ra lại tốt với cô đến vậy.
Dù có phải xin lỗi nhưng Liễu Phương Phương lúc này lại mỉm cười sau hàng nước mắt.
“Tạm thời đừng nói với ông ngoại, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp nhà họ Diệp vượt qua kiếp nạn này”.
“Có điều hiện giờ cũng đang gặp phải không ít khó khăn nên nhỡ đâu việc không thành thì chỉ sợ ông ngoại hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều”.
Tôn Hàn dặn dò.
“Ừm, tôi hiểu rồi”.
Liễu Phương Phương gật đầu, lí nhí đáp. Nhưng sau đó, cô lại nói với vẻ khó xử: “Nhưng tôi thực sự không thể tiếp tục ở lại Ma Đô nữa”.
“Kỳ nghỉ phép mà công ty cho tôi cũng đã sắp hết. Nếu không về thì sẽ khó ăn nói”.
“Hơn nữa ở công ty còn một đống việc đang chờ tôi giải quyết…”
Đó là công việc của Liễu Phương Phương ở công ty mỹ phẩm Lệ Lan. Mặc dù không phải cô không thể rời khỏi cái ghế tổng giám đốc ở Thượng Kinh nhưng đây là con đường sự nghiệp mà cô chọn nên cô không nỡ từ chức.
Vậy thì bắt buộc phải quay lại.
Tôn Hàn im lặng một lát rồi đáp: “Nếu như cô không để bụng thì cứ về trước đi”.
“Nếu tôi không lấy được dự án đảo Lâm An thì sẽ quay về sớm thôi”.
“Nhưng nếu lấy được thì cô cứ nói với người nhà sự thật. Họ cũng sẽ không nghĩ tình cảm của chúng ta có vấn đề”.
Cháu rể hao tâm tổn sức nghĩ cách giúp nhà họ Diệp thì làm gì có ai bắt lỗi được cơ chứ.
Ngược lại, nếu người ngoài nhìn vào cũng sẽ cho rằng đây chính là cách Tôn Hàn thể hiện tình yêu với Liễu Phương Phương.
Liễu Phương Phương thoáng do dự nhưng sau cùng cũng gật đầu, đáp: “Như vậy cũng tốt, ngày mai tôi sẽ nói với ông ngoại, sau đó chuẩn bị về Thượng Kinh”.
“Việc ở đây giao lại cho anh!”
“Sẽ cố hết sức”.
Tôn Hàn có thói quen không nói hết cả câu như vậy.
“Được, tôi về Thượng Kinh chờ tin tốt của anh”.
“Nếu mọi việc không thuận lợi thì anh cũng đã cố gắng hết sức rồi, tôi vẫn rất biết ơn anh”.
……
Sáng sớm hôm sau, Liễu Phương Phương tới từ biệt Diệp Hà Sơn, buổi chiều lên máy bay về Thượng Kinh.
Còn Tôn Hàn vẫn ở lại Ma Đô.
Sau khi tiễn Liễu Phương Phương, Tôn Hàn cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng không biết tại sao lại cảm thấy có gì đó trống vắng.
Có lẽ anh đã quen với sự có mặt của Liễu Phương Phương nên giờ không có cô, cảm giác như thiếu mất một thứ gì đó.
Đương nhiên, Liễu Phương Phương về Thượng Kinh với Tôn Hàn mà nói thì càng ung dung tự tại, làm việc gì cũng thuận tiện hơn.
Phải chăng là khi trong lòng không có người phụ nữ nào thì sẽ sáng suốt hơn?
Hôm sau là ngày đấu thầu. Buổi tối hôm trước, Tôn Hàn chủ động hẹn gặp Đỗ Tiên.
“Cậu chủ Tôn!”
Hai người gặp nhau trong quán cà phê. Tôn Hàn vào thẳng vấn đề chính: “Chị Đỗ, mai là ngày đấu thầu rồi”.
“Nếu không thể nhờ thị trưởng giúp đỡ để đá nhà họ Đậu sang một bên thì hai chúng ta đều sẽ không được lợi ích gì!”
Lợi ích mà Đỗ Tiên mong muốn là mấy tỷ nhân dân tệ tiền công và mối quan hệ với bất động sản Long Phong.
Còn lợi ích của Tôn Hàn là để bất động sản Long Phong thắng thầu với mức giá thấp nhất, sau đó giúp nhà họ Diệp vượt qua khủng hoảng.
Nhưng tiền đề để đôi bên đạt được lợi ích là thắng thầu với giá hơn 80 tỷ trong buổi đấu thầu ngày mai.
Cụ thể hơn là 85 tỷ tệ!
Nếu như tranh giành với nhà họ Đậu rồi giành được dự án đảo Lâm An thì lợi ích đã bị thất thoát nhiều, không còn nhiều giá trị nữa.
Nhưng, Đỗ Tiên cũng bối rối đáp: “Tôi đã hỏi thị trưởng rồi, nhưng anh ấy nói hiện giờ toàn dân đang theo dõi cuộc đấu giá này nên không thể âm thầm thao túng được! Anh ấy cũng đã tìm Đậu Minh Hà, ám chỉ rằng muốn bất động sản Thánh Thạch của nhà họ Đậu rút thầu”.
“Nhưng Đậu Minh Hà không đồng ý!”
Lợi ích từ dự án đảo Lâm An này quá lớn. Để ăn được miếng thịt mỡ này, Đậu Minh Hà chẳng buồn nể mặt Ninh Quảng Sênh nữa.
“Chị Đỗ cho tôi câu trả lời này thì có lẽ việc hợp tác giữa chúng ta không thành rồi”.
“Chị Đỗ, không phải tôi thất tín mà là chị không thực hiện được việc mình đã hứa!”
Đỗ Tiên đương nhiên hiểu, đều là người lăn lộn chốn thương trường, lợi ích đặt lên hàng đầu.
Nếu chị ta đã không giúp được thì dựa vào đâu mà đòi Tôn Hàn cho chị ta lợi ích?
Có điều thái độ của nhà họ Đậu quá kiên quyết, vượt xa dự kiến nên Đỗ Tiên cũng lực bất tòng tâm.
“Việc này không thể trách cậu chủ Tôn, cũng là do tôi không đủ bản lĩnh”.
“Hơn nữa thời gian lại quá ngắn”.
“Nếu có thêm thời gian thì có thể tôi sẽ tính toán, nghĩ cách để nhà họ Đậu không tham gia đấu thầu”.
“Nhưng ngày mai đã đấu thầu rồi!”
Đỗ Tiên cảm thấy lời này của mình hơi thừa thãi.
Ngày mai đã đấu thầu rồi. Chắc chắn bất động sản Long Phong và bất động sản Thánh Thạch sẽ chiến nhau tới toác đầu chảy máu. Một bên bại trận rút lui, không được gì.
Còn một bên đấu thầu thành công nhưng lợi nhuận cũng cực thấp. Miếng thịt mỡ lúc đó cũng thành xương gà, là kết cục cả hai bên cùng tổn thất.
Còn Đỗ Tiên thì căn bản không có thời gian để nghĩ ra đối sách.
Nhưng đột nhiên, Tôn Hàn hỏi: “Chị Đỗ, chị nói nếu cho chị thêm vài ngày thì sẽ có cách đảo ngược tình thế, đá nhà họ Đậu ra ngoài?”
Đỗ Tiên ngẩn người hỏi lại: “Cậu không đùa đấy chứ?”
Chương 538: Không theo!
Mười giờ sáng ngày hôm sau sẽ diễn ra buổi đấu giá, kết quả sẽ được công bố ngay sau đó.
Chuyện này đến Ninh Quảng Sênh còn không can thiệp được thì làm sao Tôn Hàn có thể kéo dài thời gian, cho Đỗ Tiên thêm vài ngày nữa cơ chứ?
Đỗ Tiên đương nhiên không tin.
Nhưng Tôn Hàn lại nghiêm túc nói: "Chị chỉ cần trả lời tôi, nếu tôi có thể giúp chị kéo dài thời gian thêm vài ngày thì chị có đảm bảo được nhà họ Đậu sẽ không tham gia đấu thầu không?"
Việc này...
Mặc dù Đỗ Tiên vẫn chưa tin việc Tôn Hàn có thể kéo dài thời gian đến buổi đấu thầu, nhưng chị ta vẫn gật đầu đáp: "Nếu như có thêm vài ngày thì tôi có thể thử xem. Có thể có cách khiến nhà họ Đậu không tham gia".
"Dù không thể bảo đảm nhưng tôi nghĩ mình có cách!"
"Vậy được, tôi sẽ giúp chị tranh thủ thời gian, cũng mong chị không làm tôi thất vọng".
Việc đá nhà họ Đậu ra khỏi phiên đấu thầu này Tôn Hàn không đủ tự tin nhưng kéo dài thời gian thì anh lại có cách.
Mặc dù cách này cũng không được quang minh chính đại cho lắm.
Sau khi gặp Đỗ Tiên về, Tôn Hàn gọi điện cho Đường Triêu Bính nói: "Ông chủ Đường, hãy giúp tôi một việc cuối cùng. Nếu ông làm việc này thì tôi hứa nội trong một tháng, Đường Quân Ngạo sẽ được chuyển về nhà giam ở Ma Đô..."
...
Ngày hôm sau.
Trong phòng họp dành cho khách của khách sạn Vinh Thành.
Rất nhiều người đang đi vào trong hội trường, chờ đợi buổi đấu thầu diễn ra.
Đồng thời, người của các hãng truyền thông cũng kéo tới, tường thuật trực tiếp tình hình đấu thầu lần hai dự án đảo Lâm An.
Lần này chủ yếu có ba công ty tham gia đấu thầu: bất động sản Thánh Thạch, bất động sản Đường Thị, còn có cả bất động sản Long Phong đang muốn tấn công thị trường ở đây!
Nhưng cơ bản ai cũng biết, mặc dù nhà họ Đường, nhà họ Đậu, nhà họ Diệp và cả nhà họ Ninh được xướng danh là bốn gia tộc lớn nhất Ma Đô.
Nhưng sức ảnh hưởng của nhà họ Đường không tập trung ở lĩnh vực bất động sản.
Đối với dự án có quy mô lớn như đảo Lâm An, nhà họ Đường không có cửa ăn.
Cho nên, có khả năng giành được dự án này nhất chỉ có bất động sản Thánh Thạch và bất động sản Long Phong.
Về phía nhà họ Đậu, Đậu Minh Hà đưa theo con trai mình là Đậu Chương và cả Ngô Du Du để họ được mở mang tầm mắt.
Hai bố con Tôn Đạo Viễn cũng tới xem cảnh náo nhiệt. Có điều khi nhìn thấy Tôn Hàn và Tôn Phát Tài thì hai người này không khỏi ngán ngẩm.
Đậu Minh Hà hứa hẹn sẽ cho hai bố con lợi lộc với điều kiện có thể khiến Tôn Phát Tài đồng ý từ bỏ việc tranh thầu dự án đảo Lâm An.
Nếu không làm được việc này, phải đấu thầu công bằng thì Đậu Minh Hà làm gì có lý do gì để cho bố con họ lợi lộc?
Mặc dù Tôn Phát Tài không đồng ý, nhưng cũng không phải bố con Tôn Đạo Viễn không được lợi lộc gì. Có điều món lợi này bị cắt nhỏ đi vô số lần, nhưng méo mó có còn hơn không.
Mắt thấy một đống tiền cứ thế bay mất, hai bố con Tôn Đạo Viễn không nổi điên mới lạ.
Ngược lại với thái độ hằn học của bố con Tôn Đạo Viễn, Tôn Phát Tài từ đầu đến cuối luôn nở nụ cười hòa nhã.
Trong phòng họp, Tôn Phát Tài ngồi ở vị trí bên phải của hàng ghế đầu tiên. Còn nhà họ Đậu chủ yếu ngồi ở góc bên trái.
Ba hàng ghế đầu, ngoại trừ hàng giữa để trống ra thì đã bị người nhà hai gia tộc này ngồi kín hết.
Đủ để thấy hai nhân vật chính của hôm nay là Tôn Phát Tài và Đậu Minh Hà còn những người khác chỉ tới làm nền!
Tôn Hàn đương nhiên cũng ngồi ở góc bên phải.
Cuộc đấu thầu vẫn chưa chính thức bắt đầu, Tôn Phát Tài bật cười càm ràm: "Đêm qua ông Hai tìm tôi nói một thôi một hồi, muốn tôi từ bỏ cuộc đấu thầu này.
"Lần này thì tôi đắc tội nặng với ông Hai rồi!"
Tôn Hàn khẽ đáp: "Chú Tôn ra tay giúp đỡ, tôi sẽ khắc ghi trong lòng".
Tôn Phát Tài nghe xong cười tươi như hoa.
Chẳng phải ông ta chỉ đợi câu này của Tôn Hàn thôi hay sao?
Sau đó, Tôn Phát Tài đột nhiên nghiêm túc nói: “Nếu thực sự phải đấu giá thì cùng lắm tôi có thể hạ giá xuống tới bảy mươi tỷ thôi”.
“Nếu còn ít hơn thì không có ý nghĩa gì nữa”.
Tôn Hàn gật đầu đáp: “Yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện như vậy đâu”.
Anh hiểu ý của Tôn Phát Tài, nếu mà nói là lợi nhuận thì cho dù giá đấu thầu có bị hạ xuống năm mươi tỷ thì vẫn sẽ có lời”.
Thế nhưng, nếu như vậy thì dù Tôn Phát Tài thắng thầu, lấy được dự án đảo Lâm An thì cũng không thể nào giúp nhà họ Diệp. Vậy thì đâu còn ý nghĩa gì nữa.
Nếu đã không giúp được thì thà buông tay sớm. Coi như cho nhà họ Đậu một ân tình, cũng không đắc tội với Tôn Đạo Viễn.
Nhưng Tôn Hàn đã hứa sẽ cho Đỗ Tiên thêm vài ngày để nghĩ cách đối phó nhà họ Đậu, vậy thì chắc chắn anh sẽ không để cuộc đấu thầu diễn ra thuận lợi.
Người tới càng lúc càng đông. Đường Triêu Bính cũng được cháu trai Đường Minh Phong đích thân đẩy vào phòng đấu thầu.
Vài phút trước khi cuộc đấu giá bắt đầu, Tôn Đạo Viễn bất ngờ đi tới chỗ Tôn Hàn.
Mặc dù mặt mày ông ta vẫn khó đăm đăm nhưng vẫn đi tới chỗ họ.
“Ông Hai!”
Tôn Phát Tài chủ động nhường lại một ghế cho Tôn Đạo Viễn rồi khách sáo chào hỏi.
Tôn Đạo Viễn lạnh lùng ngồi xuống, sau đó nói: “Tôn Phát Tài, Đậu Minh Hà đồng ý chỉ cần cậu rút thầu thì khi bất động sản Thánh Thạch tiếp nhận dự án sẽ cho cậu làm hai phần, sau đó cho thêm ba tỷ!”
Động cái là đòi tặng không vài tỷ, nghe đúng là như chuyện cổ tích. Nhưng nếu so với số lợi nhuận khổng lồ mấy chục tỷ thì đúng là không có gì kỳ lạ.
Mà Đậu Minh Hà ra quyết định như vậy cũng không phải là hẹp hòi.
Tôn Đạo Viễn chạy đến nói chuyện này cũng xem như là nỗ lực cuối cùng rồi.
Dù gì hai nhà tranh giành nhau, ép giá xuống thì đều bất lợi với cả hai.
Tôn Phát Tài không đáp, nhìn sang Tôn Hàn.
Tôn Hàn đáp: “Chúng cháu cũng ra điều kiện tương tự với nhà họ Đậu. Nếu nhà họ Đậu rút thầu, chúng cháu cũng có thể đồng ý cho họ lợi ích đó!”
Tôn Đạo Viễn nghe xong thì nổi trận lôi đình, gầm lên: “Tôn Hàn, cậu có coi tôi là trưởng bối không vậy?”
“!”
“Ha ha, bác Hai, cháu không coi bác là trưởng bối thì sao lại gọi bác là bác chứ?”
“Nhưng bác có coi cháu là con cháu trong nhà không?”
“Nhà họ Diệp là ông ngoại đằng vợ của cháu, cháu giúp nhà họ Diệp vì tình thân! Nhưng bác giúp nhà họ Đậu với mục đích gì, lẽ nào bác cháu ta còn không rõ hay sao?”
“Bác đâu có thiếu tiền đâu? Sao còn phải làm vậy chứ?”
“Nếu đem chuyện này đến nói lý với ông nội cháu thì người đuối lý sau cùng vẫn là bác Hai thôi!”
Tôn Hàn cười lạnh.
Không hề khách sáo đáp trả Tôn Đạo Viễn.
Tôn Đạo Viễn nét mặt biến hoá khôn lường, sau cùng giận dữ hằm hằm đứng dậy.
Tôn Hàn cũng chẳng thèm quan tâm, với loại người trong mắt chỉ biết đến tiền này thì làm gì có gì để nói, mà có nói thì cũng không thông.
Chẳng mấy chốc đã đến mười giờ sáng.
Khi trọng tài phiên đấu thầu bước lên bục thì cuộc đấu thầu cũng chính thức bắt đầu.
Trọng tài phiên thầu hướng lên màn hình, giới thiệu sơ lược về tình hình dự án đảo Lâm An, sau đó mới chính thức khai mạc phiên đấu thầu.
“Dự án đảo Lâm An lần này, chính quyền đưa ra giá cao nhất là 85 tỷ! Người đưa ra cái giá thấp nhất cuối cùng sẽ giành được quyền khai thác đảo Lâm An! Hiện giờ, phiên đấu thầu chính thức bắt đầu!”
“Tám mươi ba tỷ!”
Người đầu tiên ra giá là Đậu Minh Hà. Ra giá xong, ông ta còn nhìn về phía mấy người Tôn Hàn thể hiện ý chí nhất định phải giành bằng được dự án này, để Tôn Phát Tài từ bỏ ý định tranh thầu. Mà cho dù tiếp tục tranh thì chỉ đi đến kết cục hai bên cùng tổn thất mà thôi.
Nếu như Tôn Phát Tài không theo thì lợi ích mà nhà họ Đậu hứa hẹn sẽ vẫn còn giá trị.
Tôn Phát Tài nhìn Tôn Hàn, chuẩn bị theo. Dù gì cũng đã nói đến lúc giá xuống tới bảy mươi tỷ tệ mới từ bỏ thì cứ theo thầu đến lúc đó.
Nhưng Tôn Hàn lại chậm rãi đáp: “Không theo!”
Chương 539: Cái giá thấp nhất
Không theo?
Tôn Phát Tài ngẩn người, nếu không theo thì chẳng phải dự án này sẽ vào tay Đậu Minh Hà hay sao?
Nhưng nhìn vẻ mặt Tôn Hàn không hề giống như đang đùa. Cũng đúng lúc trọng tài phiên đấu thầu đang chuẩn bị gõ chiếc búa xuống.
Tôn Hàn đã nói như vậy thì Tôn Phát Tài còn theo làm gì.
Bất động sản Long Phong của Tôn Phát Tài không theo thì những công ty khác càng không đủ sức để theo. Nói trắng ra, dự án lớn như đảo Lâm An, bọn họ không thể nào nuốt nổi. Mặc dù được mời tới dự thầu nhưng cũng chỉ là có mặt lấy lệ mà thôi.
Nếu như theo thì chính quyền thành phố phía Ninh Quảng Sênh cũng sẽ gây rắc rối cho họ.
Trọng tài phiên đấu thầu yên lặng vài giây, sau đó cũng nhận định rằng cuộc đấu giá này, Đậu Minh Hà đã chiến thắng các đối thủ khác.
Nói cách khác, tám mươi ba tỷ chính là cái giá cuối cùng cho dự án này.
Đấu thầu mấy công trình nhà nước luôn như vậy, không có gì kỳ lạ.
Lần này công ty này nhường, lần sau tới lượt công ty đối phương nhường dự án, tránh cảnh tranh nhau đến đầu rơi máu chảy.
“Tám mươi ba tỷ lần thứ nhất!”
“Tám mươi ba tỷ lần thứ hai!”
Đậu Minh Hà và Tôn Đạo Viễn đều sững sờ nhìn sang, nhưng Tôn Hàn không hề có ý định giơ biển ra giá!
Lẽ nào Tôn Hàn và Tôn Phát Tài đã nghĩ thông, giờ muốn vuốt mặt nhà họ Đậu.
Nhưng bất luận là trường hợp nào, chỉ cần nhà họ Đậu thuận lợi giành được dự án đảo Lâm An, hái tiền từ đó thì đã là chuyện tốt trong số những chuyện tốt rồi.
Còn nguyên nhân thì có quan trọng không?
Cũng chính vào giây phút mà Đậu Minh Hà và Tôn Đạo Viễn cho rằng ván đã đóng thuyền thì Tôn Phát Tài không giơ bảng ra giá nhưng lại có người khác giơ bảng ra giá.
Hơn nữa, khi người đó vừa lên tiếng thì Đậu Minh Hà mặt mày lập tức biến sắc.
“Bất động sản Đường Thị ra giá sáu mươi tỷ!”
Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Đường Triêu Bính.
Đây…má nó chơi ác quá.
Một phát hạ giá xuống tận hai mươi ba tỷ!
Đây đâu có phải hai mươi ba tệ, mà là hai mươi ba tỷ. Nói cách khác, thì giờ dù bên nào đấu thầu thắng, lợi nhuận cũng đã thất thoát hai mươi ba tỷ tệ!
Trời ơi!
Hai mươi ba tỷ là bao nhiêu tiền cơ chứ!
Vậy mà chỉ một câu nói là bốc khói sao?
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên không ngớt.
Đậu Minh Hà trong bụng không ngừng chửi rủa Đường Triêu Bính. Phạm vị làm ăn chủ yếu của nhà họ Đường đâu có phải bất động sản?
Vậy nhà họ Đường lao vào dự án đảo Lâm An này cho vui chắc?
Trọng tài phiên thầu cũng sững sờ, trong kế hoạch, bất động sản Đường Thị sẽ không tham gia đấu giá mới phải.
Cho nên động thái bất ngờ này khiến ông ta không kịp trở tay.
Chính quyền cũng không có dự định giao quyền khai thác dự án đảo Lâm An cho nhà họ Đường!
Nhưng ông ta nhận được chỉ thị từ bên trên: “Tiếp tục đấu giá”.
Cũng có nghĩa là bên trên đã đồng ý cho nhà họ Đường tham gia đấu giá.
Trọng tài nhanh chóng hồi phục lại trạng thái bình thường, lớn tiếng hỏi: “Sáu mươi tỷ, nhà họ Đường ra giá sáu mươi tỷ, có ai ra giá khác không?”
“Sáu mươi tỷ lần thứ nhất!”
“Sáu mươi tỷ lần thứ hai!”
“Năm mươi chín tỷ!”
Đậu Minh Hà mắt đỏ ngàu, giận dữ giơ biển ra giá.
Với cái giá này thì lợi nhuận thấp hơn dự kiến quá nhiều.
Nhưng nếu không theo thì miếng bánh này sẽ bị Đường Triêu Bính xơi mất, Đậu Minh Hà không thích điều đó.
Chỉ cần giá đấu thầu cao hơn ba mươi lăm tỷ là cơ bản có thể kiếm được lợi nhuận.
Có điều khi so sánh ra thì lợi nhuận này không quá khả quan.
“Năm mươi tỷ!”
Đậu Minh Hà vốn cho rằng khi ông ta ra cái giá năm mươi chín tỷ là Đường Triêu Bính sẽ không thể nào theo nữa.
Nói cho cùng, bất động sản Đường Thị quy mô không lớn. Sản nghiệp của nhà họ Đường cũng tập trung chủ yếu ở lĩnh vực khác. Với tình hình của bất động sản Đường Thị mà muốn nuốt dự án đảo Lâm An thì chỉ riêng việc mua thiết bị đã là một khoản tiền trên trời. Đâu có giống bất động sản Thánh Thạch, máy móc công nghệ đều hiện đại và đầy đủ.
Năm mươi tỷ!
Chậc chậc, xem chừng vụ làm ăn này Đường Triêu Bính không những không kiếm được tiền mà còn lỗ chổng vó.
“Tôi đâu có đắc tội gì với ông!”
Vẻ mặt Đậu Minh Hà biến hoá khôn lường, nếu không phải đang có đám nhà báo ở đây thì có lẽ ông ta đã lao lên hỏi cho ra nhẽ Đường Triêu Bính ăn phải cái gì mà lại chèn ép ông ta như vậy.
Năm mươi tỷ, một cái giá lỗ.
Trọng tài phiên thầu vẻ mặt hơi ái ngại, không biết nên làm thế nào.
Năm mươi tỷ này đã vượt qua cái giá thấp nhất mà ông ta định ra trong đầu!
Cho dù là người phụ trách phiên đấu thầu này nhưng cái giá mà ông ta dự kiến vẫn cao hơn sáu mươi tỷ.
Nhưng giờ đến năm mươi tỷ cũng đã nhảy ra.
Ai nhận dự án này lại vừa bốc hơi mất mười tỷ!
“Bốn mươi lăm tỷ!
Khi báo ra cái giá này, Đậu Minh Hà cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Cái giá này so với làm không công cũng không còn cách nhau bao xa nữa.
Nếu có thêm nhiều bên rây máu ăn phần thì rất khó có lợi nhuận.
Đối với Đậu Minh Hà mà nói, dính phải Đường Triêu Bính đây chẳng khác nào dính phải bãi phân.
Bốn mươi lăm tỷ?
Tất cả mọi người đều không dám tin vào tai mình.
Giá nhận thầu khai thác dự án đảo Lâm An đã xuống tới đầu bốn.
Việc này…không thể nào.
Lẽ nào nhà họ Đường và nhà họ Đậu đã căng với nhau, muốn chiến đến lúc một mất một còn?
Ngoại trừ khả năng này, những người kia quả thực không thể nghĩ ra lý do nào khiến nhà họ Đường và nhà họ Đậu tranh đấu với nhau đến nước này?
Hay là Đậu Chương kia ngủ với cháu gái Đường Triêu Bính rồi chạy làng không nhận?
Tôn Phát Tài cũng mắt chữ o miệng chữ a, nhưng thấy vẻ điềm nhiên của Tôn Hàn thì ông ta dường như đã nhận ra điều gì đó.
Xem ra, Đường Triêu Bính làm như vậy là do có người đứng sau nhờ vả!
Có thể khiến Đường Triêu Bính đứng ra giúp như vậy, Tôn Hàn quả không đơn giản!
“Bốn mươi lăm tỷ lần thứ nhất!”
“Bốn mươi lăm tỷ lần thứ hai!”
Dường như tất cả mọi người đều cho rằng kết cục giờ đã rõ.
Giá đã bị ép xuống thấp đến cực độ, Đường Triêu Bính có đần mới lao theo.
Đến Đậu Minh Hà còn ân hận, cảm thấy lẽ ra mình nên nhường cho Đường Triêu Bính để xem xem bất động sản Đường Thị nuốt dự án này với cái giá đó kiểu gì.
Ông ta cũng không tin, Đường Triêu Bính theo nổi cái giá bốn mươi lăm tỷ tệ.
“Bốn mươi tỷ!”
Nhưng Đường Triêu Bính lại dám theo thật.
Cả hội trường yên lặng như tờ.
Cái giá này cho bất động sản Thánh Thạch làm thì may ra mới không lỗ.
Nhưng dự án đảo Lâm An lớn như vậy mà thực lực của bất động sản Đường Thị căn bản là không thể gánh nổi. Nếu theo dự án này thì cần phải mua sắm rất nhiều vật tư, còn phải tìm đội xây dựng.
Có thể nói là phải tái cơ cấu đội ngũ xây dựng mới đúng.
Bao nhiêu việc như vậy khiến số tiền vốn bỏ vào không ngừng tăng lên.
Năm mươi tỷ nhà họ Đường còn chưa chắc có lãi chứ đừng nói là bốn mươi tỷ.
Cho lỗ chết ông đi!
Tiếp đó, trong hội trường rộ lên những tiếng bàn tán rốt cuộc nhà họ Đường và nhà họ Đậu có xung đột gì mà khiến Đường Triêu Bính thà tự chịu lỗ cũng phải quyết sống còn với Đậu Minh Hà?
“Bốn mươi tỷ lần thứ nhất!”
“Bốn mươi tỷ lần thứ hai!”
“Bốn mươi tỷ lần thứ ba, bán!”
Phiên đấu thầu kết thúc, công ty thắng thầu dự án đảo Lâm An lần này là bất động sản Đường Thị.
Đường Triêu Bính ngồi trên xe lăn, cũng chỉ có thể vẫy tay tỏ ý cảm ơn chứ không thể đứng dậy.
Tiếng vỗ tay vang lên trong phòng đấu thầu như thường lệ.
Đậu Minh Hà đi tới trước mặt Đường Triêu Bính, hừ lạnh một cái. Do có rất nhiều cánh báo chí có mặt nên ông ta không thể nói gì quá đáng, sau cùng đành nói: “Để tôi xem ông kiếm tiền từ dự án đảo Lâm An này như thế nào!”
Đường Triêu Bính bình thản đáp: “Ông cứ chờ đi”.
Chương 540: Làm loạn
Hai tiếng đồng hồ sau khi cuộc đấu thầu kết thúc, dư luận không ngừng bàn tán xôn xao.
Kết quả vừa bất ngờ, cũng vừa không bất ngờ.
Bất động sản Đường Thị từ chối nhận thầu dự án đảo Lâm An.
Và chấp nhận đền bù một trăm triệu tiền cọc ban đầu.
Truyền thông ngỡ ngàng.
Phiên đấu thầu này cứ như nhà họ Đường cố tình đến làm loạn vậy.
Đường Triêu Bính bị điên rồi hay sao?
Nếu sớm đã biết cái giá đó không đem lại lợi nhuận thì sao không dừng cuộc chơi từ sớm đi cho rồi?
Đang yên đang lành tổn thất một trăm triệu không nói, lại còn đắc tội với nhà họ Đậu, đắc tội với chính quyền tỉnh. Coi việc đấu thầu của nhà nước là trò đùa hay sao?
Không sợ bất động sản Đường Thị bị chính quyền tỉnh liệt vào danh sách đen sao?
Không ai hiểu nổi tại sao Đường Triêu Bính lại làm như vậy.
Lợi bất cập hại!
Đặc biệt là Đậu Minh Hà sau khi biết được tin này thì tức muốn hộc máu. Đường Triêu Bính tham gia đấu thầu như vậy hẳn là cố tình muốn gây sự với ông ta.
Nhưng sau khi nghĩ lại thì đột nhiên hiểu ra.
“Là Tôn Phát Tài hay là Tôn Hàn?”
Đậu Minh Hà đã lờ mờ đoán ra. Nếu Đường Triêu Bính không được lợi lộc gì từ việc này thì tại sao ông ta vẫn làm?
Rồi lại nhớ đến dáng vẻ điềm tĩnh của Tôn Hàn và Tôn Phát Tài, ông ta đột nhiên hiểu ra.
Đường Triêu Bính ép giá xuống tận cùng, sau đó lại từ chối nhận thầu, chắc chắn là do nhận chỉ thị của Tôn Hàn và Tôn Phát Tài.
Mục đích thì khỏi cần phải nói, chính là không muốn tranh chấp với nhà họ Đậu, biến dự án đảo Lâm An thành dự án không lợi nhuận.
Quả là một thủ đoạn chưa từng thấy trước đây!
Lần đấu thầu đầu tiên đã diễn ra việc như vậy. Vậy thì lần đấu thầu thứ hai phải vài ngày sau mới tổ chức được.
“Tôn Phát Tài này đúng là không nể nang gì ai nữa rồi! Cũng không chịu nghĩ xem bất động sản Long Phong của cậu ta lớn mạnh được như ngày nay là nhờ ai!”
Tôn Đạo Viễn tức muốn hộc máu.
Không phải vì việc đấu thầu mà là do thái độ của Tôn Phát Tài.
Tôn Phát Tài quả thực là cháu trai Tôn Vượng Thịnh, nhưng cũng không phải cháu ruột.
Nói cho cùng, cũng chẳng phải quan hệ gì thân thích. Chẳng qua Tôn Vượng Thịnh thấy Tôn Phát Tài này khá được cho nên mới thuận tay dìu dắt.
Nhưng hiện giờ, Tôn Phát Tài còn chẳng thèm nể mặt bác Hai!
Đậu Minh Hà che giấu ánh mắt chê bai, nếu sớm biết Tôn Đạo Viễn vô dụng như vậy, đến khả năng khiến Tôn Phát Tài rút thầu cũng không có thì ban đầu làm gì có chuyện ông ta hứa hẹn cho Tôn Đạo Viễn số tiền lớn như vậy?
Giờ thì hay rồi, cưỡi lên lưng hổ rồi thì xuống làm sao?
Nhưng nếu không đưa tiền cho Tôn Đạo Viễn thì sợ ông ta cứ cắn chặt không buông.
Tôn Đạo Viễn có vô dụng đến đâu thì cũng là ông Hai nhà họ Tôn, không đắc tội nổi!
“Ông Hai Tôn, hay là ông tìm Tôn Phát Tài thương lượng thử xem. Nếu ông ta cho tôi chút lợi ích thì lần đấu giá sau tôi sẽ nhường dự án đảo Lâm An này cho ông ta?”
Bất lực, Đậu Minh Hà chỉ đành đưa ra hạ sách.
“Vậy chẳng phải là nhận thua rồi sao?”
“Không được, thế thì hai bố con tôi khác nào làm trò cười cho Tôn Hàn!”
Tôn Đạo Viễn chưa nói gì nhưng Tôn Thiên Kỳ lập tức nhảy dựng lên từ chối.
Vốn dĩ lần trước đã phải chịu thua Tôn Hàn, bố con ông ta đã rất bực bội rồi.
Nếu giờ Đậu Minh Hà nhận thua thì khác nào hai bố con họ cũng thua?
Đùa kiểu gì vậy? Hai bố con họ đều là con cháu lớn lên trong nhà họ Tôn, một đứa cháu trai vừa mới về nhà họ Tôn không lâu mà lại muốn trèo lên đầu họ hay sao?
Không thể chấp nhận được.
“Đúng đó, chú Đậu, nếu chú nhận thua thì bố con tôi sẽ mất hết thể diện!”
Tôn Đạo Viễn rất đồng tình với ý kiến của con trai, quyết phải tranh giành đến cùng, không chịu nhận thua.
Má nó!
Trong lòng Đậu Minh Hà đã chửi thầm không biết bao nhiêu lần. Không nhận thua cũng được thôi, vậy các người đi mà nghĩ cách!
Ông đây hứa cho các người hai tỷ tiền công, các người cũng phải nghĩ cách giúp ông đây lấy được dự án đó với mức hời lớn nhất chứ.
Chỉ góp hai cái mồm thì ai mà chẳng làm được?
“Anh Tôn này, hay là anh thử tìm bố anh nói chuyện thử xem?”
Ngoài mặt, Đậu Minh Hà không dám tỏ ra bất kính, chỉ dám khách sáo nhắc nhở một câu.
Chỉ cần Tôn Vượng Thịnh gật đầu thì bất luận là Tôn Hàn hay Tôn Phát Tài cũng phải nghe lời ngay.
Đây là cách đơn giản nhất rồi.
Mọi việc trong nhà họ Tôn vẫn do Tôn Vượng Thịnh quyết định.
Một khi ông ấy mở lời thì ai dám làm trái?
Nhưng vấn đề là Tôn Đạo Viễn và Tôn Thiên Kỳ đều vô cùng bối rối.
Họ không dám đem chuyện này nói với Tôn Vượng Thịnh.
Nhà họ Tôn có quy định riêng, nếu bọn họ đi tìm Tôn Vượng Thịnh thì chỉ sợ là chưa chắc đã thuyết phục được ông ấy, thậm chí còn bị mắng cho không ngóc đầu lên được.
Con cháu nhà họ Tôn phải quang minh chính đại, không được kiếm tiền bất chính!
Một khi chuyện này lọt tới tại Tôn Vượng Thịnh thì sẽ bị lộ ngay cách kiếm tiền không đàng hoàng này.
Thể diện của nhà họ Tôn cũng sẽ bị họ làm tổn hại nghiêm trọng.
Được lắm
Đậu Minh Hà cũng đã hiểu ra. Hoá ra hai bố con nhà này định dùng mỗi hai cái mồm kia để nuốt hai tỷ của ông ta thật.
Đến nước này cũng không còn gì để nói nữa.
……
So với sự tức giận của đám người kia thì ở bên này, Tôn Hàn đang thư thái trong vai một người chiến thắng.
Trong quán trà.
Ba người Tôn Hàn, Tôn Phát Tài và Đỗ Tiên đang ngồi.
Tôn Hàn cười nói: “Thời gian vài ngày mà chị cần tôi cho chị rồi đó”.
“Chị Đỗ cũng phải nghĩ cách để hất cẳng nhà họ Đậu mới được!”
Không phải ám chỉ nữa, mà Tôn Hàn nói vậy chẳng khác nào trực tiếp thừa nhận anh chính là người chỉ thị Đường Triêu Bính làm như vậy trong phiên đấu thầu.
Một trăm triệu bỏ ra để mua lấy thời gian vài ngày đúng là chuyện khó tin.
Nhưng nếu đặt trong dự án đảo Lâm An, chỉ cần kết quả cuối cùng lý tưởng thì vẫn kiếm được bộn tiền.
“Tôi sẽ cố hết sức, nhưng cậu chủ Tôn cũng phải nghĩ cách đi, để cho Đậu Minh Hà tự rút lui là tốt nhất!”
Đỗ Tiên cũng vô cùng kinh ngạc, đến cách này mà Tôn Hàn cũng nghĩ ra được.
Nhưng buổi đấu giá sau, nhà họ Đường đương nhiên không thể tham gia nữa, cũng không thể làm theo cách cũ.
Họ cũng chỉ có vài ngày mà thôi.
Mà mục tiêu của họ không chỉ là lấy được dự án đảo Lâm An, mà là lấy được dự án này với mức lợi nhuận tối đa.
Chỉ có một cách duy nhất chính là ép Đậu Minh Hà chủ động rút lui.
Nếu không, một khi Đậu Minh Hà tham gia thì sẽ khó lòng nuốt được dự án này với cái giá lý tưởng.
“Cô Đỗ, cô đang nói đùa sao?”
“Nếu chúng tôi phải tự làm thì dựa vào đâu mà chia lợi nhuận cho cô?”
Tôn Phát Tài lên tiếng, không phải là không khách sáo nhưng câu này cũng rất công bằng phải đạo.
Đỗ Tiên cũng biết điều này, cười đáp: “Nguyên nhân tôi muốn được chia lợi nhuận, lẽ nào anh lại không biết?”
Đương nhiên hai người họ biết, là bởi người đứng sau Đỗ Tiên là Ninh Quảng Sênh.
Bất luận là bây giờ hay sau này có thể lấy được dự án đảo Lâm An thì vẫn còn cần Đỗ Tiên trợ giúp nhiều.
Được thôi, Tôn Phát Tài đã hiểu ra. Người phụ nữ này rất thông minh, rất biết tận dụng ưu thế của mình.
Tôn Phát Tài bật cười đáp: “Lỡ lời rồi, lỡ lời rồi”.
“Mọi người cùng nhau cố gắng nhé. Nếu không thuận lợi lấy được dự án thì chúng ta có nói gì cũng bằng thừa!”
……
Rất nhanh sau đó, chính quyền đã đưa ra thông báo về buổi tái đấu thầu. Thời gian rất sít sao, chỉ ba ngày sau đó.
Cũng có nghĩa là họ chỉ có vỏn vẹn ba ngày.
Lần đấu thầu này nhà họ Đường đã bị liệt vào danh sách đen, không cả được phép vào xem.
Còn những công ty nhỏ khác thì cũng đừng mơ, đến tư cách để giơ bảng ra giá cũng không có.
Nói cách khác, ba ngày sau sẽ quyết định công ty nào ăn được dự án đảo Lâm An này.
Là bất động sản Long Phong, hay là bất động sản Thánh Thạch của nhà họ Đậu?